Albedo hít sâu khi bước vào phòng. Thật không may, cái mùi kích thích xoang mũi mà cô mong đợi không tồn tại. Đó là dĩ nhiên, bởi chúa tể cô hằng yêu chẳng phải là con người. Người đó không có sự trao đổi chất, lại càng không cần hít thở thì đâu có mùi để lưu lại.
Nhưng là, cô có thể tưởng tượng ra nó bằng trái tim của mình.
Hít thở không khí trong căn phòng người từng ở, cảm giác yên bình dường như rửa qua cô.
Cái gọi là một cô gái đang rơi vào tình yêu, chính là chỉ những người như vậy.
“Ku…hahahahah…”
Tiếng cười khúc khích thiếu kiềm chế bật lên bất ngờ khiến Albedo vội vàng dùng một tay che miệng.
Không phải vì có bất kì ai bước vào phòng, cũng không phải bởi điệu cười hở răng của cô khó coi. Mà là với cô, hành động đó không phải là hành động phù hợp với một người con gái mang vẻ thùy mị và dịu dàng.
Albedo duyên dáng ngồi lên giường rồi nằm xuống.
Cô khịt mũi, hít mạnh một lần nữa dù biết sẽ không thể tìm ra được bất kì mùi vị gì. Song lúc này, được nằm lên giường của chúa yêu dấu cũng đủ đưa cô tới thiên đường.
Một sự thật hiển nhiên đối với người thiếu nữ đang yêu.
Bất kì ai đủ dũng cảm để gọi mình là một “cô gái trong tình yêu”, cùng ở trên giường của người đàn ông mà cô ta yêu thương, cùng làm những hành động tương tự như cô, chưa chắc đã cảm nhận được những gì mà cô cảm thấy lúc này.
Và với những người như vậy, Albedo không gọi đó là tình yêu thực thụ. Thậm chí có lẽ trong con mắt của những người đàn ông, tình yêu đó chỉ là một sự khó chịu cần dứt bỏ.
“Ha-aaa.”
Bàn tay Albedo dừng lại trước khi chạm xuống dưới bụng cô. Bây giờ không phải lúc thích hợp cho chuyện ấy.
Nó đang dần trở thành một thói quen. Albedo thầm nghĩ. Nhưng mình còn có chuyện cần phải hoàn thành.
Việc thành lập Vương Quốc Sorcerous của Ainz và tiếp quản E-Rantel đã khiến khối lượng công việc của Albedo tăng lên đáng kể. Một phần là bởi nguyên số quan chức quản lý các vùng của E-Rantel đều chạy trốn về Vương Quốc Re-Estize dẫn đến tình trạng thiếu hụt nhân sự trầm trọng.
Ban đầu, lũ Undead – những sinh vật do chủ nhân sáng tạo ra – được đưa ra bù đắp cho sự thiếu sót này. Tuy nhiên, việc giáo dục chúng mất một thời gian khá dài, kết quả là làm tốn thêm thời gian của cô, góp phần tăng thêm số lượng của những việc cô cần làm.
Trước khi tất cả vào đúng quỹ đạo của nó, cô sẽ phải bận rộn một thời gian dài.
Albedo không phàn nàn vì điều đó. Tất cả cá thể trong Nazarick đều được thấm nhuần tư tưởng sẵn sàng hy sinh để hoàn thành công việc mà chủ nhân giao phó. Nó là điều mà cô luôn tin tưởng.
Thậm chí, nếu Ainz cân nhắc tăng thêm việc cho cô, cũng chỉ làm cô cảm thấy hạnh phúc khi được sử dụng.
“Có lẽ đã đến lúc đi xem thành quả giáo dục…”
Ngày đã quay sang tuần. Một tháng trôi qua và lũ Undead vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu cần thiết. Nhưng tùy thuộc vào hoàn cảnh, cô sẽ phải giao cho chúng nắm giữ quyền hành mà không thể trì hoãn.
Trung thực, chỉ chủ nhân khôn ngoan có mặt, thì mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn mà không cần tới cô. Nhưng những chuyện cỏn con như vậy không đáng để làm phiền tới ngài.
Một vị vua có những việc mà một vị vua cần làm.
Nghĩ đến đó, cô hơi dừng lại.
Rốt cuộc, Ainz-sama sẽ đưa Vương Quốc Sorcerous theo con đường nào đây? Mỗi một quốc gia đều có những chính sách riêng biệt của quốc gia đó.
Chính sách, là nền móng để đặt ra luật pháp, là định hướng cho tương lai đất nước.
Ví dụ.
Nếu chính sách là nô dịch tất cả loài người, buộc chúng phải phục vụ dưới đế chế Nazarick, họ sẽ phải ban hành công khai những bản dự thảo pháp luật cho phép sử dụng nô lệ loài người cũng như chính sách đàn áp nội loạn. Chưa kể tới ứng xử ngoại giao với phản ứng của các quốc gia nhân loại lân bang, các đối sách thích hợp và sách lược cho bất kì vấn đề ngoại giao khác.
Thế nhưng tới giờ, mệnh lệnh của Ainz-sama vẫn chưa xuất hiện.
Nói cách khác, Vương Quốc Sorcerous hiện đang thiếu mất bộ phận trụ cột và mắc kẹt với việc cải biến cơ sở hạ tầng trong cái gian nhà cũ từng là một phần của Vương quốc.
Chẳng lẽ đây là quốc gia lý tưởng mà chủ nhân kính yêu của mình đã hình dung? Hay người còn đang chờ đợi điều gì đó?
Sự mơ hồ khiến Albedo cảm thấy thật bất lực khi cố hiểu được những suy nghĩ của ngài. Nếu là trường hợp sau, cô sẽ cảm thấy xấu hổ khi bản thân không thể bắt kịp với những suy nghĩ của chúa tể thiên tài.
Cái nhìn của ngài luôn rộng và xa hơn sự thiển cận của bản thân mình.
Trong mỗi bước đi của người đều mang theo vô số những ý nghĩa và những mưu tính sâu xa. Nó khiến cô cảm thấy vị đắng của nuối tiếc trong khoang miệng khi không thể chạm tới ngài.
Albedo khẽ thở dài.
Trong Nazarick, ngay cả Demigure – người có trí thông minh tương đương, đôi khi là hơn cả cô – cũng phải thốt lên rằng: “Trí tuệ của tôi vĩnh viễn không thể chạm tới gót chân người.” hay “Tôi thấy xấu hổ cho sự ngu dốt của mình…” và rất nhiều lời khác.
Nhưng dù vậy—
Cho dù Ainz-sama muốn nặn hình quốc gia này như thế nào, mình chỉ cần hoàn thành việc ngài giao phó là được rồi.
Ngoại trừ một chuyện, Albedo sẽ luôn là một người vợ vâng lời.
Thế nhưng… Người đang có dự định gì vậy?
Song câu hỏi của Albedo chỉ rơi vào im lặng.
Nhưng là, cô có thể tưởng tượng ra nó bằng trái tim của mình.
Hít thở không khí trong căn phòng người từng ở, cảm giác yên bình dường như rửa qua cô.
Cái gọi là một cô gái đang rơi vào tình yêu, chính là chỉ những người như vậy.
“Ku…hahahahah…”
Tiếng cười khúc khích thiếu kiềm chế bật lên bất ngờ khiến Albedo vội vàng dùng một tay che miệng.
Không phải vì có bất kì ai bước vào phòng, cũng không phải bởi điệu cười hở răng của cô khó coi. Mà là với cô, hành động đó không phải là hành động phù hợp với một người con gái mang vẻ thùy mị và dịu dàng.
Albedo duyên dáng ngồi lên giường rồi nằm xuống.
Cô khịt mũi, hít mạnh một lần nữa dù biết sẽ không thể tìm ra được bất kì mùi vị gì. Song lúc này, được nằm lên giường của chúa yêu dấu cũng đủ đưa cô tới thiên đường.
Một sự thật hiển nhiên đối với người thiếu nữ đang yêu.
Bất kì ai đủ dũng cảm để gọi mình là một “cô gái trong tình yêu”, cùng ở trên giường của người đàn ông mà cô ta yêu thương, cùng làm những hành động tương tự như cô, chưa chắc đã cảm nhận được những gì mà cô cảm thấy lúc này.
Và với những người như vậy, Albedo không gọi đó là tình yêu thực thụ. Thậm chí có lẽ trong con mắt của những người đàn ông, tình yêu đó chỉ là một sự khó chịu cần dứt bỏ.
“Ha-aaa.”
Bàn tay Albedo dừng lại trước khi chạm xuống dưới bụng cô. Bây giờ không phải lúc thích hợp cho chuyện ấy.
Nó đang dần trở thành một thói quen. Albedo thầm nghĩ. Nhưng mình còn có chuyện cần phải hoàn thành.
Việc thành lập Vương Quốc Sorcerous của Ainz và tiếp quản E-Rantel đã khiến khối lượng công việc của Albedo tăng lên đáng kể. Một phần là bởi nguyên số quan chức quản lý các vùng của E-Rantel đều chạy trốn về Vương Quốc Re-Estize dẫn đến tình trạng thiếu hụt nhân sự trầm trọng.
Ban đầu, lũ Undead – những sinh vật do chủ nhân sáng tạo ra – được đưa ra bù đắp cho sự thiếu sót này. Tuy nhiên, việc giáo dục chúng mất một thời gian khá dài, kết quả là làm tốn thêm thời gian của cô, góp phần tăng thêm số lượng của những việc cô cần làm.
Trước khi tất cả vào đúng quỹ đạo của nó, cô sẽ phải bận rộn một thời gian dài.
Albedo không phàn nàn vì điều đó. Tất cả cá thể trong Nazarick đều được thấm nhuần tư tưởng sẵn sàng hy sinh để hoàn thành công việc mà chủ nhân giao phó. Nó là điều mà cô luôn tin tưởng.
Thậm chí, nếu Ainz cân nhắc tăng thêm việc cho cô, cũng chỉ làm cô cảm thấy hạnh phúc khi được sử dụng.
“Có lẽ đã đến lúc đi xem thành quả giáo dục…”
Ngày đã quay sang tuần. Một tháng trôi qua và lũ Undead vẫn chưa đáp ứng được yêu cầu cần thiết. Nhưng tùy thuộc vào hoàn cảnh, cô sẽ phải giao cho chúng nắm giữ quyền hành mà không thể trì hoãn.
Trung thực, chỉ chủ nhân khôn ngoan có mặt, thì mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn mà không cần tới cô. Nhưng những chuyện cỏn con như vậy không đáng để làm phiền tới ngài.
Một vị vua có những việc mà một vị vua cần làm.
Nghĩ đến đó, cô hơi dừng lại.
Rốt cuộc, Ainz-sama sẽ đưa Vương Quốc Sorcerous theo con đường nào đây? Mỗi một quốc gia đều có những chính sách riêng biệt của quốc gia đó.
Chính sách, là nền móng để đặt ra luật pháp, là định hướng cho tương lai đất nước.
Ví dụ.
Nếu chính sách là nô dịch tất cả loài người, buộc chúng phải phục vụ dưới đế chế Nazarick, họ sẽ phải ban hành công khai những bản dự thảo pháp luật cho phép sử dụng nô lệ loài người cũng như chính sách đàn áp nội loạn. Chưa kể tới ứng xử ngoại giao với phản ứng của các quốc gia nhân loại lân bang, các đối sách thích hợp và sách lược cho bất kì vấn đề ngoại giao khác.
Thế nhưng tới giờ, mệnh lệnh của Ainz-sama vẫn chưa xuất hiện.
Nói cách khác, Vương Quốc Sorcerous hiện đang thiếu mất bộ phận trụ cột và mắc kẹt với việc cải biến cơ sở hạ tầng trong cái gian nhà cũ từng là một phần của Vương quốc.
Chẳng lẽ đây là quốc gia lý tưởng mà chủ nhân kính yêu của mình đã hình dung? Hay người còn đang chờ đợi điều gì đó?
Sự mơ hồ khiến Albedo cảm thấy thật bất lực khi cố hiểu được những suy nghĩ của ngài. Nếu là trường hợp sau, cô sẽ cảm thấy xấu hổ khi bản thân không thể bắt kịp với những suy nghĩ của chúa tể thiên tài.
Cái nhìn của ngài luôn rộng và xa hơn sự thiển cận của bản thân mình.
Trong mỗi bước đi của người đều mang theo vô số những ý nghĩa và những mưu tính sâu xa. Nó khiến cô cảm thấy vị đắng của nuối tiếc trong khoang miệng khi không thể chạm tới ngài.
Albedo khẽ thở dài.
Trong Nazarick, ngay cả Demigure – người có trí thông minh tương đương, đôi khi là hơn cả cô – cũng phải thốt lên rằng: “Trí tuệ của tôi vĩnh viễn không thể chạm tới gót chân người.” hay “Tôi thấy xấu hổ cho sự ngu dốt của mình…” và rất nhiều lời khác.
Nhưng dù vậy—
Cho dù Ainz-sama muốn nặn hình quốc gia này như thế nào, mình chỉ cần hoàn thành việc ngài giao phó là được rồi.
Ngoại trừ một chuyện, Albedo sẽ luôn là một người vợ vâng lời.
Thế nhưng… Người đang có dự định gì vậy?
Song câu hỏi của Albedo chỉ rơi vào im lặng.
Danh sách chương