PN 6: ĐỔNG & ĐỒNG (=)))))))))))))))))))

EDIT: EN

Mọi người ăn cơm cùng nhau, Đồng Tây ở bên người bỗng nhiên phát tao nói mình muốn như này như kia.

"Phốc!" Đổng Thiếu Khinh phun một ngụm rượu trước mặt mọi người, rước lấy mấy cặp mắt từ bốn phương tám hướng rọi lại, anh cảm thấy đời này chưa từng có cái gì mất mặt hơn lúc này, quả thực bực đến hoảng, quá tổn hại hình tượng quý công tử nhẹ nhàng lịch lãm của anh.

Chủ yếu có thể đối phương chỉ đơn giản là bày trò trêu ghẹo*, ấy vậy mà mình lại phản ứng thái quá, này thật không nên.

(*Cho thím nào ngơ ngác, chuyện tiếp nối chương 68, lúc Đồng Tây mói muốn phá thân)

Cho nên Đổng Thiếu Khinh gấp rút thu dọn tâm trạng, cầm lấy khăn lông yên lặng nhẹ nhàng lau khô khóe miệng, nói với mọi người.

"Tôi đi toilet một chút." Sau đó anh đứng lên rời khỏi, trước sau vẫn phong độ nhẹ nhàng, thế nhưng âm thầm cắn răng thì không ai biết hết.

Mợ nó anh chứ Đồng Tây!

Tâm tình của Đồng Tây phắt cái nóng lên, buông bộ đồ dùng ăn rồi lau khóe miệng, rời theo Đổng Thiếu Khinh.

"Mẹ nó anh theo tôi làm gì, thiếu thao sao?" Tâm trạng của Đổng Thiếu Khinh không tốt, quả thực muốn dỗi chết người: "Đồng Tây anh thật ghê gớm, chọc tôi rất vui sao?"

"Tôi chỉ nói một câu nói mà thôi, anh phản ứng vậy là quá khích...... Hoặc tôi muốn hỏi một chút, anh phản ứng lớn vậy là vì người nói câu này là tôi sao? Đừng trả lời vội, tôi không muốn nghe mấy câu trả lời không biết suy nghĩ." Đồng Tây ở trong toilet, không che dấu tính công kích chút nào, bước tới đẩy Đổng Thiếu Khinh đến sát tưởng, bộ dáng tràn đầy khiêu khích.

Thái độ kiêu ngạo này, cũng chỉ có Đổng Thiếu Khinh thấy mà không nói gì, bởi vì theo bản thân thì Đồng Tây chỉ là người hai mặt rác rưởi này.

"Phi!" Khí thế của Đổng Thiếu Khinh tăng vọt, duỗi tay đẩy bả vai Đồng Tây ra một chút: "Anh muốn phát tao thì nên tìm kẻ khác, lão tử không phải đối tượng đùa giỡn của anh."

Phải nói là mọi mặt của Đồng Tây đều rất xuất sắc, Đổng Thiếu Khinh cũng thừa nhận anh là một người ưu tú, nhưng xuất sắc hơn nữa cũng không che giấu được bản tính rác rưởi. Gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, thuận lợi mọi bề, đời này Đổng Thiếu Khinh ghét nhất là loại người như thế.

Thế nhưng lại không rõ trò đùa này của Đồng Tây, tại sao lại khen mình, họ Đổng này lại chưa bao giờ để ý.

Tìm anh chơi thì được, không tìm thì anh cũng sẽ không chủ động kết giao.

Quen nhau nhiều năm như vậy, giao tình đều mẹ nó chỉ còn là hời hợt mà thôi......

"Tôi chỉ muốn nói với anh suy nghĩ của tôi, vậy gọi là đùa giỡn à? Không phải anh nhạy cảm quá rồi chứ?" Đồng Tây nhấp đôi môi đẹp, dòng máu lai khiến môi anh đầy đặn hồng nhuận, cực kỳ giống cánh hoa hồng.

"Theo đuôi tôi vào toilet, động tay động chân với tôi, này là sao?" Đổng Thiếu Khinh dựa vào trên tường, rõ ràng đang lâm vào một tình trạng xấu, nhưng bản thân lại nhếch cằm, trưng bộ dáng bất cần đời, thậm chí còn câu môi lên mà cười nữa.

"Đúng vậy, này tính là gì." Đồng Tây thích bộ dáng không bắt được gì của anh, đôi mắt tràn ngập chuyên chú, cầm lòng không đậu mà áp mặt về hướng anh: "Anh không có lý do để không tiếp nhận tôi, tôi sẽ là một đối tượng tốt."

Anh cơ hồ dùng chất giọng quyến rũ lấy, nói ra suy nghĩ từ tận nội tâm.

"Mẹ nó thì ra là anh thương thầm tôi?" Đổng Thiếu Khinh kinh ngạc bừng tỉnh đại ngộ, này con mẹ nó cái chuyện rách gì chứ, Đồng Tây coi như anh lợi hại...... Bất quá, cặp môi đỏ bừng đang dán sát lên kia, thật khó để người từ chối.

Tư tưởng của Đổng Thiếu Khinh chỉ giãy giụa trong nháy mắt đã bị Đồng Tây hôn trúng, dán chặt lấy, xúc cảm và độ ấm, hương vị...... thật đáng kinh ngạc là không khiến người ta bài xích, mở miệng nếm hai cái, hương vị cũng không tệ lắm.

Thứ gọi là nhan trị này đôi lúc cũng xem như là giấy thông hành......

Đổng Thiếu Khinh đảo khách thành chủ, nâng mặt Đồng Tây, trao đổi vị trí của hai người, biến thành Đồng Tây dựa vào trên tường, anh kẹp Đồng Tây vào giữa bản thân và vách, hôn mẹ nó một cái thật sảng.

"Anh thật nhiệt tình......" Đồng Tây nhăn lại đôi mi đẹp, biểu tình vừa khó chịu lại vừa hưởng thụ, đó là một biểu tình khiến người ta miên man bất định.

"Cái miệng này, bao nhiêu người hôn qua rồi?" Đổng Thiếu Khinh hỏi, hung hăng hút duẫn một ngụm, hỏi đến hùng hổ.

"Tôi rất sạch sẽ." Đồng Tây có loại buồn bực khi bị hiểu lầm, tại sao Đổng Thiếu Khinh lại nghĩ mình như vậy chứ.

"Này đâu?" Đổng Thiếu Khinh gác tay ra phía sau

"Anh cảm thấy ai có tư cách đó?" Đồng Tây nhăn mày, giống mèo hoang mà cắn ngược lại Đổng Thiếu Khinh một ngụm.

Đại Vĩ Ba Lang hắc hắc cười hai tiếng, cảm thấy trời xanh, nước cũng xanh, tâm tình thật mẹ nó tốt mà: "Đồng Tây, anh nói anh 25 mà vẫn là một tên non, anh có biết vì sao không? Bởi vì mẹ nó anh lớn lên quá lãng, ai cũng không dám muốn nha, nếu ai cũng anh thì chẳng phải trên đầu lúc nào cũng có một mảng xanh sao?"

"Vậy còn anh?" Tay của Đồng Tây cũng vươn vào chỗ đó, anh biết Đổng Thiếu Khinh là người như thế nào, người này từ tận xương vẫn là người có quy củ, xem gia đình anh là biết, tuyệt đối là một tên đàn ông không tồi: "Còn anh thì sao không có ai muốn?"

"Chuyện của lão tử thì liên quan rắm gì đến anh?" Đổng Thiếu Khinh tuy miệng tiện, vuốt người ta còn muốn xuất khẩu cuồng ngôn.

Đồng Tây không dám dỗi ngược lại, còn không phải là trong lòng có khẩn cầu hay sao.

"A, là đàn ông sao? Sợ xanh là do chính mình không có bản lĩnh." Nếu bản thân có bản lĩnh, có mị lực, còn sợ bị xanh sao?

"Tôi không sợ ai cả, ai dám làm tôi xanh, vậy không phải chán sống rồi sao?" Đổng Thiếu Khinh nhịn cười nhìn gương mặt đẹp tạ hoa của Đồng Tây, nội tâm vẫn âm thầm cân nhắc, nếu tiếp nhận Đồng Tây, hậu quả sẽ thế nào?

Nhưng càng nghĩ càng kinh tâm, này không phải là vấn đề mình cần đắn đo, vẫn là thôi đi.

"Đổng Thiếu Khinh, nếu anh từ bỏ tôi, sẽ không tìm được đối tượng tốt giống tôi vậy." Đồng Tây nắm cà vạt của người kia, xoay mấy vòng trong tay, kéo anh về phái mình: "Mấy năm nay anh không phải lựa chọn mãi mà không được sao, bên ngoài là mặt hàng nào, bản thân anh không phải rõ nhất à?"

"......" Đổng Thiếu Khinh nhịn đến nội thương, sao anh có thể thừa nhận nhịn không được tôn đại phật như Đồng Tây chứ, tuyệt đối không thể a. Là đàn ông sẽ không nhận thua, anh thua ai cũng không được thua Đồng Tây: "Anh đây là vội vã dâng mình ra ngoài sao, nếu tôi không tiếp sẽ không quá chính khí...... lên lầu hay chỗ nào?"

Đây là phép khích tướng của anh.

Đồng Tây lại cho là thật, cười đến mặt mày hớn hở...... chuyện bày tỏ thành công là dự định sẵn của anh rồi, trên đời này chỉ cần anh chịu mở miệng, thì sẽ không có người không thể chiếm được.

"Lên lầu đi, vốn dĩ nên chờ khách về hết." Đồng Tây điểm điểm gương mặt của Đổng Thiếu Khinh, câu môi mà cười: "Chờ tôi ở cầu thang, ta đi ra ngoài dặn dò một chút."

"......" Mẹ nó tốt nhất anh đi luôn đi.

Lại nói Đổng Thiếu Khinh đứng ở cầu thang, rối rắm đi qua đi lại, trong lúc đang tự hỏi nên giải quyết tên phiền toái Đồng Tây như thế nào. Anh cũng hối hận mấy lời nói ẩu nói tả của mình, thật ra chỉ cần nói "không hứng thú" là được rồi sao?

"Ngu xuẩn!"

"Anh đang nói ai thế?" Đồng Tây tới, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng vui sướng, nghe thấy anh mắng liền xị mặt.

"Nói bản thân tôi." Đổng Thiếu Khinh nói thật, một tay cắm túi quần một tay vịn cầu thang: "Ban ngày ban mặt mà điên loan đảo phượng, không phải là phong cách của Đổng thiếu tôi." Anh muốn nói, nếu không thì hẹn qua hôm sau ha? Sau đó chắc chắn sẽ chặn hết Wechat cũng như điện thoại của Đồng Tây, ít nhất thì phải ba tháng sau mới mở chặn.

"Anh đùa tôi sao?" Đồng Tây ôm cánh tay, âm trầm nhìn anh, cười tới thâm hiểm.

"Sao tôi dám chứ, thôi, còn không phải làm một lần sao, đi." Đổng Thiếu Khinh dẫn đầu lên lầu, trong lòng hối hận đến mức xanh ruột rồi.

Mẹ nó sao mình ngu thế nhờ.

Đồng Tây không nghi ngờ anh, đi theo lên lầu, thuận tiện nhắc nhở mà nói: "Phòng thứ hai bên tay trái, phòng ngủ của tôi."

Đổng Thiếu Khinh nghĩ thầm, chuyện hẹn chịch này không phải chỉ nên làm ở phòng cho khách sao?

Đẩy ra cửa phòng của Đồng Tây, vừa thấy đã biết đây là phong cách của Đồng Tây, tinh xảo hệt như hoàng cung thời Trung cổ, vừa ưu nhã vừa không mất đại khí, nhưng lại không thích hợp với một tên đực rựa như anh, thiệt buồn phiền.

"Có lẽ anh nên đi tắm trước?" Đồng Tây đi theo sau lưng anh bước vào, đóng cửa lại.

Ngón tay của anh mơ hồ run rẩy, bởi vì đang quá mức hưng phấn.

"Không tắm cũng được mà, là đàn ông, chú ý nhiều vậy làm chi?" Đổng Thiếu Khinh quay đầu lại, khiêu khích nhìn anh.

"Thôi, tôi cũng cảm thấy như vậy, thế nhưng tốt nhất nên rửa......" Đồng Tây gửi cho anh một nụ cười mờ ám, sau đó đi đến kéo cà vạt lôi anh vào phòng tắm.

"Anh có thể nhẹ nhàng chút không." Tới bước này, bị ngươi ta dắt mũi đi, Đổng Thiếu Khinh liền càng thêm hối hận. Không phải anh không làm lại Đồng Tây, chỉ là thể lực của hai người ngang nhau, không muốn xé rách quan hệ.

"Tôi sẽ."

Giống người như anh, Đổng Thiếu Khinh sẽ không cho là một nhu nhược thụ, anh căn bản không phải...... Cho nên đợi chút khẳng định không bước tiếp, anh đã nghĩ kỹ lý do thoái thác sẵn rồi, như vậy sẽ có thể kết thúc dễ dàng.

Chính là...... đời mà, lắm cái ngoài ý muốn.

Trong ấn tượng của bản thân chắc chắn sẽ không chịu để người ta đè lên, nay trên giường lại thiên kiều bá mị...... Đổng Thiếu Khinh thừa nhận, bản thân mình trong lúc không cẩn thận đã bị thái độ thuận theo này chinh phục, cho nên không cầm giữ được, không cẩn thận liền yêu thương người kia tận hai lần.

Nhìn thấy Đồng Tây mệt mỏi nằm bên cạnh, Đổng Thiếu Khinh cảm thấy mỹ mãn ngã đầu xuống ngủ. (Nụ cười dần đen tối =)))))

Đây chắc chắn là quyết định thất bại nhất trong đời anh, anh không nên tùy ý như thế mới đúng! Lúc đó hẳn phải mặc quần áo bỏ của chạy lấy người! Thật là!

Thế nhưng tất cả cũng không kịp rồi...... Lúc anh đang mơ mơ màng màng mà ngủ, đã xảy ra một chuyện không thể vãn hồi.

"Ha hả!" Đồng Tây cưỡi trên người anh: "Anh đè tôi chính là hài kích, tôi đè anh lại là thảm kịch sao? Đổng Thiếu Khinh anh tự cao quá đấy?"

"Tôi hận anh chết đi được!"

Sau khi kết thúc, một người lạnh lùng nằm về bên trái, một người lạnh lùng nằm về bên phải. Chính giữa là một khoảng trống lớn, giống như Sờ hà Hán giới*, không người đặt chân.

(*Muốn tìm hiểu thì tự tra google nhé)

"Hừ......" Đổng Thiếu Khinh cười lạnh, không phải không muốn bò dậy mặc quần áo rời đi, mà là, mẹ nó bò dậy không nổi.

"A......" Đồng Tây cũng cười lạnh, muốn chiếm tiện nghi xong rời đi sao? Nào có chuyện tốt như vậy?

"Lần này tính tôi xui xẻo, coi như tôi là một thiếu nam trượt chân lwox bước."

"Tôi phi!" Thiếu nam, cũng không biết tự lấy gương soi bộ mặt già kia sao, còn không phải là chỉ trẻ hơn mấy tuổi thôi à: "Cho dù anh mười tám thì sao? Không liên quan đến chuyện tuổi, cho dù lớn bao nhiều mà không có đầu óc thì cũng bỏ đi thôi!"

"Tuổi sao? Ha hả, Tôi nói đến chuyện tuổi tác khi nào hả?" Đổng Thiếu Khinh cứ như bắt được nhược điểm của đối phương, liều mạng mà nói: "Đúng nha, Đồng tiên sinh 25 rồi, thêm mấy năm nữa là qua đầu ba, không thể so với người trẻ tuổi được, cuối cùng tôi chỉ mới 22 thôi, ha ha ha!"

Đồng Tây tiên sinh khó thở đến mức cười ngược lại, trưng vẻ mặt nhẫn nhịn nhìn anh, được thôi, để cho anh thắng cái khoản múa mép khua môi này đi, dù sao cũng không thiệt.

- ---------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Phong cách yêu đương của đại sư phụ thuộc dạng này nha
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện