EDIT: EN

Tại thời điểm hai người còn là sinh viên, trong tình huống bất bình đẳng về thân phận thì còn chưa rõ ràng. Đợi khi bước ra xã hội, sự chênh lệch cao thấp của thân phận sẽ hiện ra rõ mồn một.

Bản thân chỉ là một sinh viên bình thường, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ làm một công việc bình thường. Đối phương lại khác, nhúc nhích cái là chức vị này, chức vị kia...... là những công việc mà người bình thượng khó suy nghĩ đến.

"Không có gì, chỉ là cảm em và anh ở bên nhau, có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh không?" Đào Diệp hỏi trực tiếp, không muốn tự mình miên man suy nghĩ

"Sẽ không." Thạch Cẩn Hành liếc mắt nhìn cậu, không hiểu tại sao cậu lại nghĩ vậy: "Chẳng lẽ em định làm gay số một của thủ đô saoy?" Làm lớn ra để mọi người cùng biết? "Đương nhiên là không phải, như thế nào sẽ......" Đào Diệp giật giật khóe môi, mình sao lại thế, không phải cái loại thích phô trương, cậu nói: "Anh cảm thấy không ảnh hưởng là được, dù sao em cũng ủng hộ anh."

"Ừm, anh cũng vậy." Còn nhớ rõ mấy câu trêu đùa lúc trước từng nói, rằng muốn giới thiệu việc làm cho Đào Diệp, nhưng Thạch Cẩn Hành không phải loại người thích nói đùa, anh đang nghiêm túc lên kế hoạch công việc sau này cho Đào Diệp sau khi tốt nghiệp.

Đừng mệt mỏi quá, cũng đừng chiếm dụng nhiều thời gian, có thể về nhà thường xuyên.

Hai vợ chồng son bọn họ không nể nang ai mà thương lượng trước mặt mọi người, vô ý đẩy cha Đào qua một bên, khiến cho cha Đào rất xấu hổ.

"Khụ khụ." Khiến cho hai người trẻ tuổi chú ý, phát biểu ý kiến mà nói: "Nếu hai đá thích nhau thật lòng, muốn ở bên nhau, cha cũng không ngăn cản được. Người trẻ có thế giới của người trẻ, cha không đồng ý cũng như phản đối, tự các con giải quyết cho tốt."

Nhìn Thạch Cẩn Hành đúng thật rất ưu tú, thật ra cha Đào cũng không có cảm giác tự ti, cũng không tự tin, thế nhưng lại không sợ Đào Diệp sẽ bị lừa. Bởi vì đàn ông mà, không có gì để lừa cả.

Chẳng qua nghĩ thầm trong đầu, chờ thêm mấy năm khi hai người tách ra, phỏng chừng con trai còn có thể tìm một cô gái để kết hôn và sinh con.

Không phải ông không xem trọng, thế nhưng tình yêu của giới trẻ, vốn dĩ đã không đáng tin. Đợi khi phong hoa tuyết nguyệt dính tới cơm áo gạo tiền, thì mọi thứ sẽ có biến hóa ngay.

Mà chuyện mấy năm sau đó, thì đó lại là chuyện tương lai.

"Cảm ơn cha."

"Cảm ơn bác trai."

Hai người đều nói cảm ơn, yên bình mà hoàn thành xong lần come out này. Tuy rằng trong miệng không nói gì, mặt ngoài cũng rất bình đạm, thế nhưng trong lòng lại rất vui sướng, quay sang nhìn nhau với ánh mắt trìu mến.

"Cẩn Hành còn nhiều việc bận chưa xử lý ở Bắc Kinh còn, ngày mai phải trở về......"

"Ừ ừ, có chuyện gấp thì đi đi, không sao, lần sau có rảnh lại đến chơi." Cha Đào nói đầy thông tình đạt lý.

Đào Diệp muốn nói lại thôi, không biết mở mueengj cái chuyện mình cũng phải đi này như thế nào.

Thạch Cẩn Hành nói ra giúp cậu: "Con muốn về cùng với Đào Diệp." Ý là Đào Diệp sẽ không ở lại để ăn Tết.

"Ấy......"

Hôm sau khi lên phi trường, hai người ra khỏi cửa với tinh thần sáng láng, còn hứa hẹn khi trời ấm dần sẽ tìm thời gian về nhà.

"Chờ sau khi trở về, phải giải quyết xong mọi chuyện". Máy cơ, Thạch Cẩn Hành nói thầm.

"Chuyện gì?" Đào Diệp quay đầu nhìn anh, phát hiện cổ áo anh hơi lệch, nên giúp anh sửa lại một chút: "Cổ anh thật ấm." Cảm giác khi ngón tay lạnh băng chạm vào rất thoải mái, Đào Diệp cười hì hì sờ thêm mấy lần.

Đối phương thờ ơ, cũng không né tránh, anh trả lời: "Giải quyết chuyện của chúng ta." Ý của anh là: "Chờ mẹ anh rảnh, tìm thời gian đi nhà em một chuyến. Hoặc cha mẹ em đến thủ đô. Bất quá...... Hẳn nên đến nhà em trước?"

Người nào đó còn đang sửng sốt, lại nghe anh hỏi thêm: "Bên em có phong tục gì khác không?"

Qua một hồi lâu, Đào Diệp mới lắp bắp nói: "Cho dù có phong tục cũng không liên quan gì tới em." Cậu thật sự...... có chút xấu hổ: "Em cũng không phải con gái, lại không phải gả cho anh."

Trưng ra cái bộ dáng tự xem mình là ông xã và xử sự như bên nhà trai là sao đây?

"Nhưng anh cảm thấy vậy rất tốt." Có cảm giác như cưới cậu, từ nay về sau quang minh chính đại mà chiếm hữu, cậu là của anh.

"Chỉ anh cảm thấy thôi, mà thôi, không nói cái này với anh." Đào Diệp mang bịt mắt lên, chuẩn bị dành thời gian này để ngủ nghỉ, mà không phải ngồi thảo luận chuyện này với người kế bên.

Trở lại Bắc Kinh, Thạch Cẩn Hành gấp gáp đi xử lý công việc. Giờ ở nhà chỉ còn mình Đào Diệp, cậu bắt đầu xắn tay chuẩn bị đồ ăn Tết...... Đáng tiếc cậu thuộc nhóm tay tàn, nguyên liệu mua xong cũng không biết làm gì, chỉ có thể đơn giản thô bạo nấu một nồi lẩu.

"Đại sư phụ, muốn lại nhà em ăn không?"

"Không tới, không phải, anh cũng rất muốn đến." Đại Vĩ Ba Lang đáng thương hề hề mà nói trong điện thoại: "Gần đây bị trông rất gắt gao......"

Chỗ nào cũng không cho đi, vừa ra khỏi cửa liền hoài nghi anh ra ngoài lãng.

"Ô, anh làm sao vậy?" Đào Diệp ăn một muỗng đầy, đồ ăn còn nóng, khiến cậu nhăn mày lại.

"Anh bị trói chặt." Hai chữ cưỡng gian đảo quanh đầu lưỡi một vòng, Đại Vĩ Ba Lang cảm thấy không thích hợp, nên thay đổi một từ khác hợp hơn.

"A?" Đồ ăn thiếu chút nữa rơi lại bát, Đào Diệp dùng đũa kẹp lấy, hỏi: "Anh thoát FA?"

Thật lâu đối phương không trả lời lại, hơn nữa bên kia còn truyền đến thanh âm quỷ dị, một lúc sau mới có người tiếp điện thoại lại, thế nhưng lại không phải Đại Vĩ Ba Lang, mà là thanh âm của Đồng Tây: "Alo, là Đào Diệp à?"

"Alo...... anh là Đồng Tây?" Lập tức hiểu rõ đối tượng của Đổng Thiếu Khinh là ai, Đào Diệp kinh ngạc đến mắt trợn to: "Hai người ở bên nhau sao?"

"Tuổi lớn, tùy tiện tìm người chắp vá vào." Đồng Tây nói hết như là sự thật, Đào Diệp thật đúng là tin, dở khóc dở cười vị sư phụ đang chấp vá này.

"Kia chúc hai người ở bên nhau thật lâu......" Bất quá Đồng Tây xinh đẹp như vậy, đại sư phụ cũng không mệt.

"Bạn trai cậu đâu? Chừng nào đi ăn?"

"Gần đây Cẩn Hành rất bận, em giờ luôn ăn một mình."

"Thật đáng thương, vậy cậu lại đây đi." Đồng Tây còn rất săn sóc mà nói: "Có biết lái xe không? Anh qua đón cậu."

Đổng Thiếu Khinh ở bên cạnh rất nhiệt tình mà giơ tay: "Tôi tôi tôi, để tôi đi!" Lâu lắm không ra ngoài một mình, vừa nghe có cơ hội ra ngoài liền muốn điên lên.

"Vậy được, anh chở tôi đi." Đồng Tây cúp máy, cười lạnh với anh.

Đại Vĩ Ba Lang: "......" Đời trước chắn chắn anh là lão Vương nhà bên, bằng không sao lại xui xẻo như vậy chứ!

Hai người ra cửa cùng nhau, đi đến nhà Đào Diệp đón cậu, dẫn cậu về nhà họ ăn cơm

Là một ngôi nhà mới, không phải nơi mà Đại Vĩ Ba Lang ở lúc trước, trước anh ở cùng cha mẹ, cho nên cũng không phải loại người ăn chơi đàng điếm

Căn hộ này là của Đồng Tây, nhất thời do Đổng Thiếu Khinh bị lừa dối vào ở, sau đó liền không rời được.

Đào Diệp lần đầu đến nhà của Đồng Tây, cảm thấy mọi thứ thật ngăn nắp, xinh đẹp hệt như Đồng Tây, đúng là phong cách của anh mà.

Trái lại nhà nhỏ của mình và Thạch Cẩn Hành, lại hơi nam tính hóa, trang hoàng với tông màu lạnh, cao lãnh hệt như Thạch Cẩn Hành.

"Làm sao vậy, chưa tỉnh ngủ hả?"

Đào Diệp bây giờ lười biếng khắp cả người, dựa vào chiếc sofa ở nhà Đồng Tây, nghe hỏi nên quay nhìn lại: "Không có, nhà anh thật thoải mái, rất có không khí gia đình."

Nhớ tới ở bên nhà Thạch Cẩn Hành, nhìn nhìn chỗ ở của Đồng Tây, Đổng Thiếu Khinh rất đồng ý mà gật đầu: "Đồng Tây rất biết cách sống."

Đào Diệp liền cười, đôi mắt long lanh lên, bởi vì cậu nghe ra, Đổng Thiếu Khinh cũng thích Đồng Tây, như vậy thì rất tốt.

"Thật vui."

"Rất vui." Đổng Thiếu Khinh xoa nhẹ tóc cậu, để cậu dời qua nơi khác, đừng chằm chằm vào chuyện của anh.

Đây là Đại sư phụ xấu hổ, đại nam nhân thì thế nào, gặp được người thích thì sẽ giống hệt đứa trẻ...... Đây chắc hẳn là năng lực của tình yêu ha?

Đồng Tây đã sớm biết, tình cảm của bọn họ rất tốt, nghe nói làsư đồ trong game. Anh không chơi game, không hiểu quan hệ sư đồ này có ý nghĩa gì, chỉ là cảm thấy có chút thân cận.

Anh giống như Đào Diệp, là một người rất mẫn cảm.

Cố tình Đổng Thiếu Khinh và Thạch Cẩn Hành lại giống nhau, đều là người không nghĩ gì nhiều, bọn họ chỉ nghĩ tới mấy hướng lớn, tỷ như nói...... thích thì sẽ tranh thủ, không vui thì chia tay, nghĩ nhiều thì làm gì?

"Nghe nói em và A Hành về nhà em?" Chính là chuyện hôm trước, vậy mà Đổng Thiếu Khinh biết nhanh thế.

"Đúng vậy." Nói đến chuyện này, Đào Diệp lập tức ngồi thẳng thân thể, liệt miệng mà nói: "Trở về come out với cha em, đến đêm thì Thạch Cẩn Hành tới, sợ cha đánh chết em."

"Cuối cùng thì sao?" Đồng Tây nhìn cậu chăm chú, come out?

Anh không cần nghĩ nhiều, sẽ bị đánh chết.

"Mới đầu thì không đồng ý, cho rằng em nói đùa." Đào Diệp vẫn cười, nói tiếp: "Sau lại Cẩn Hành tới nhà em, cha em lại đồng ý."

Chỉ là đơn giản như vậy, cho nên vui đến quên đường về, giờ tươi giống hệt phật Di Lặc.

Mấy ngày sau khi nhớ tới, vẫn vui vẻ không thôi.

"Thật tốt." Không phải cha mẹ nào cũng chấp nhận như vậy, những người treo nặng ghánh nặng gia tộc lại càng không thể.

Sau khi xử lý mấy chuyện gấp xong, tranh thủ về nhà, lại thấy tối lửa nhà tắt đèn...... Tim Thạch Cẩn Hành chợt nhảy lên mấy cái, gọi điện thoại Đào Diệp.

"Em ở đâu?"

Vừa mở miệng đã nói như thế, hệt như chất vấn người đang trốn.

"Em ở nhà đại sư phụ, ăn cơm cùng họ." Đào Diệp uống lên chút rượu, đầu óc có hơi hơi choáng váng, nói chuyện lại mang theo thương nhớ và thân mật hơn: "Anh còn bận không? Khi nào về nhà?"

"Hiện tại đã về đến nhà." Quay đầu lại nhìn căn nhà đen kịt, Thạch Cẩn Hành quyết đoán đi xuống nhà, lái xe đón người.

Đổng Thiếu Khinh nghe cuộc đối thoại liền hỏi: "A Hành muốn tới đây sao?"

Thời điểm khi đồ đệ nói chuyện với tên kia, gương mặt đỏ bừng lên, giọng nói mềm mại, hệt như một uquar đào to mọng chờ chín.

"Đúng vậy, ảnh bận xong rồi, về thì không gặp em."

Rốt cuộc cũng chạy tới địa chỉ nhà mới của Đổng Thiếu Khinh, Thạch Cẩn Hành mệt mỏi bước vào với, trên đường đi lại nghĩ thầm, đợi khi mình đến sẽ thấy những gì

Trong đầu anh, trừ bỏ những công việc không thể thiếu trong cuộc sống, còn lại chính là người kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện