Thật ra bản thân cô không có suy nghĩ quá lớn đối với việc sinh con sớm hay muộn, đều tùy ý trời thôi. Nhưng Tần Việt cảm thấy cô còn quá nhỏ, muốn cho cô thêm một chút thời gian tự tại, muốn để cô hưởng thụ tự do nhiều hơn, cho nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện sinh con.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho dù là Trì Bối nói ra, Tần Việt cũng sẽ nói cô còn nhỏ, không vội.
Tần Việt sửng sốt một chút, nhìn Trì Bối buồn cười: “Muốn có con rồi?”
Trì Bối suy nghĩ một chút: “Bình thường, nhưng bà ngoại chắc chắn là…”
Cô không nói hết lời, bà ngoại chắc chắn là hy vọng bọn họ có thể sinh con sớm một chút.
Tần Việt dừng lại một chút nói: “Đừng vì bất kỳ sự áp lực gì mà làm chuyện gì khiến mình hối hận, mặc dù là con của hai chúng ta, chắc chắn anh và em đều sẽ yêu thương, nhưng bây giờ em còn nhỏ, trừ phi em cực kỳ mong muốn có, nếu không chúng ta sẽ không sinh.”
Anh an ủi Trì Bối nói: “Bà ngoại sẽ không tạo bất kỳ áp lực gì với chúng ta, bất kể có thể nhìn thấy hay không, bà đều sẽ không tiếc nuối. Bởi vì bà biết bà xã của anh tốt cỡ nào, cũng biết sau này con của chúng ta sẽ giỏi cỡ nào.”
Thật ra Tần Việt thật sự không muốn cho Trì Bối bất kỳ áp lực gì, mặc dù đứa trẻ ra đời sẽ nhận được yêu thương vô vàn, sớm muốn gì hai người cũng sẽ sinh. Nhưng trước khi sinh và sau khi sinh vẫn sẽ có sự khác biệt, cho dù anh cam đoan sẽ không bởi vì con cái mà sao nhãng Trì Bối, nhưng dù sao thì Trì Bối còn nhỏ, trong lòng chắc chắn sẽ bất an.
Nói như thế nào nhỉ, nếu như hiện tại chưa vô cùng mong muốn có con, vậy thì có thể muộn hai năm. Hai người bọn họ trước tiên sống thế giới hai người đã, tận hưởng không gian tự do nhiều thêm một chút.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Có con rồi, tinh thần và sức lực của Trì Bối sẽ không đặt bản thân mình lên đầu tiên, chắc chắn sẽ chú ý đến con trước.
Nhưng trên thực tế, Tần Việt cảm thấy cần phải chăm sóc bản thân mình trước, bản thân cô tốt như vậy, phải yêu bản thân mình nhiều hơn một chút.
“Hiểu ý anh không?”
Trì Bối: “…”
Đạo lý cô hiểu, nhưng vẫn cảm thấy bà cụ sẽ có chút tiếc nuối.
Dù sao thì người già đều có cùng một suy nghĩ, ban đầu chắc chắn là hy vọng nhìn thấy cháu ngoại mình kết hôn, sau khi kết hôn thì hi vọng có thể nhìn thấy con của cháu ngoại.
“Em hiểu, nhưng vẫn cảm thấy bà ngoại… sẽ mong ngóng.”
Tần Việt gật đầu: “Điều này anh đương nhiên hiểu rõ, nhưng không phải nói chúng ta không sinh là bất hiếu.” Anh nhạt giọng nói: “Chúng ta sẽ sinh, chỉ là tạm thời vẫn chưa tới lúc, em tuyệt đối đừng có áp lực, bà ngoại có thể hiểu cho chúng ta.”
Mặc dù bây giờ đều nói trăm thiện hiếu làm đầu*, nhưng trên thực tế mỗi người tồn tại đều là vì bản thân mình. Cho dù là người nhà, bề trên, người hiểu rõ lí lẽ cũng sẽ không gượng ép con cháu mình.
(*: Bách thiện hiếu vi tiên (百善孝为先): trăm việc lành, hiếu thảo là quan trọng nhất.)
Mỗi người đều có sự lựa chọn và cuộc sống của riêng mình.
Nói xong, Tần Việt tiếp tục nói: “Huống chi chị em mang thai rồi, bà ngoại cũng thích.”
Trì Bảo và Trì Bối đều không có người thân nào khác, cho nên chị gái đối với bà ngoại cũng rất tốt.
Nghe vậy, Trì Bối bật cười: “Vậy cũng đúng, dù sao chị em cũng cùng gọi bà ngoại với em.”
“Ừm.” Tần Việt nhéo nhéo lòng bàn tay cô: “Đừng có áp lực.”
Trì Bối bật cười, lại một lần nữa bị Tần Việt thuyết phục.
“Được thôi, vậy chúng ta trước hết chưa cần con cái.”
“Ừm.”
Tần Việt đáp lời: “Tạm thời không suy nghĩ đến nữa, chúng ta có thể ở bên cạnh bà ngoại nhiều hơn.”
“Được.”
Sau khi về đến nhà, hai người rửa mặt súc miệng nghỉ ngơi.
Cuộc sống sau khi kết hôn của hai người thật ra khá thú vị, bọn họ rất hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc này.
-
Một khoảng thời gian sau đó, Trì Bối cũng không nhắc đến chuyện sinh con với Tần Việt. Mỗi ngày cô đều bận rộn ở công ty, quả thật cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện sinh con.
Ngược lại bởi vì công việc quá bận, Tần Việt đã rất nhiều lần ghen tị.
Anh gọi thẳng bà xã của mình là người vì công việc mà có thể không cần chồng, Trì Bối nghe mà dở khóc dở cười, còn vô cùng bất lực.
Ngày này, Trì Bảo tới chỗ Trì Bối cắn hạt dưa.
Cô ấy thật sự vô cùng nghiêm túc cắn hạt dưa.
Trì Bối nhìn vỏ hạt trên mặt bàn, có chút bất đắc dĩ.
“Chị, tháng ngày của chị cũng hạnh phúc nhỉ?”
Trì Bảo “hừ” một tiếng, nhìn cô: “Còn không phải sao, chị mệt mỏi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể để em về hỗ trợ rồi.”
Trì Bối cười, lấy hạt dưa của cô ấy ăn: “Đây là anh rể mua à?”
“Đừng nhắc đến người đó với chị.” Trì Bảo trừng mắt nói: “Nếu như em nói nữa, chị sẽ cãi nhau với em.”
Trì Bối: “…”
Phụ nữ có thai thật đúng là không thể nói lý.
Quả thật chính là cố tình gây sự.
Cô yên lặng mặc niệm ba giây cho anh rể của mình, sau đó hưng phấn hỏi: “Làm sao vậy, anh rể làm ra chuyện gì khiến chị không chấp nhận được sao? Chị kể đi cho em vui vẻ một chút.”
Trì Bảo trừng mắt nhìn cô, cạn lời nói: “Bây giờ em được Tần Việt chăm càng ngày càng trơ tráo rồi.”
Trì Bối cười hì hì: “Không phải, em không phải là bị Tần Việt làm hư, em là bị chị làm hư đấy.”
Trì Bảo nghe mà muốn đánh người.
Nhưng người trước mặt là em gái của mình, cô ấy phải nhịn.
Cô ấy suy nghĩ một chút nói: “Chị muốn ăn lẩu, nhưng Cố Ngôn Lễ không cho chị ăn.”
Phụ nữ có thai thật ra có thể ăn lẩu được, nhưng phải ăn loại loại dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, tốt nhất là đồ nhà mình làm. Ăn lẩu bên ngoài quả thật không tốt lắm. Bản thân Trì Bảo cũng tra Baidu* rồi, lời giải thích trên Baidu có đủ loại, có chỗ nói có thể ăn, có chỗ nói không thể ăn.
(*:Baidu (tên tiếng Trung là: 百度, pinyin: Bǎidù) là một công cụ tra cứu do Công ty hữu hạn kỹ thuật mạng trực tuyến Bách Độ thiết kế vào năm 2014. Công cụ Baidu cung cấp cho người dùng hơn bảy trăm triệu trang web, 80 triệu hình ảnh và khoảng 10 triệu tập tin đa truyền thông như nhạc, phim,…Baidu là trang web đầu tiên ở Trung Quốc cung cấp giao thức không dây (WAP) và hỗ trợ tìm kiếm trên thiết bị số kỹ thuật.)
Bản thân cô ấy cũng rất phân vân đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói miễn cưỡng ăn được, nhưng không thể ăn quá nhiều.
Trì Bảo lập tức muốn đi ăn, nhưng Cố Ngôn Lễ không cho phép.
Cố Ngôn Lễ cũng chỉ hi vọng ở nhà làm cho cô, nhưng Trì Bảo muốn tới tiệm lẩu cảm nhận không khí náo nhiệt, cảm thấy ăn lẩu phải ăn ở tiệm bên ngoài mới được.
Nghe nguyên nhân hai người cãi nhau, Trì Bối trầm mặc.
Hình như cô khá may mắn, mình bây giờ không mang thai, có thể tùy tiện ăn đồ linh tinh.
Suy nghĩ một chút, cô an ủi chị gái mình: “Chị, bây giờ đứa con trong bụng quan trọng hơn.” Cô an ủi: “Nếu như chị muốn ăn lẩu thì chúng ta làm ở nhà thế nào?”
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, mặt mày cong cong nói: “Gần đây em và Tần Việt cũng không bận lắm, ăn ở nhà đi, đúng lúc tụi em muốn chuyển tới nhà mới rồi.”
Thật ra bọn họ đã có nhà mới, trước khi kết hôn Tần Việt mua tặng cho Trì Bối, nhưng bởi vì chỗ ở hiện tại tiện đi làm, cho nên sau khi sửa xong hai người cũng không dọn nhà, vẫn luôn ở chỗ trước đó.
Có điều gần đây bọn họ đang muốn chuyển, bởi vì nhà ở trước đó không đủ nữa.
Mặc dù có ba phòng, nhưng thư phòng chỉ có một. Hiện tại sau khi về nhà hai người thỉnh thoảng đều phải tăng ca, không đủ dùng.
Trì Bảo “hừ” một tiếng: “Nhưng mà chị muốn đi cảm nhận không khí một chút, mỗi ngày đều ở nhà và công ty, sắp chán muốn chết rồi.”
Lần này, Trì Bối cuối cùng cũng biết được suy nghĩ trong lòng của chị mình rồi.
Cô suy nghĩ một chút: “Vậy em cùng chị đi dạo phố? Đúng lúc buổi chiều không bận, em đi dạo phố với chị? Chúng ta ăn cơm bên ngoài, nhưng không ăn lẩu, thế nào.”
Nghe vậy, ánh mắt Trì Bảo sáng lên, đồng ý liên tục không ngừng: “Được!”
Trì Bối: “…”
Nói trắng ra là chị cô cảm thấy buồn chán.
-
Tính cách của hai người nói đi là đi, sau khi Trì Bối nói một lần với trợ lý về công việc trong tay thì dẫn Trì Bảo đi ra ngoài.
Kết quả hai người vừa tới cửa hàng, Tần Việt và Cố Ngôn Lễ bỗng xuất hiện.
Trì Bối nhìn người đàn ông đi về phía mình, dở khóc dở cười: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Việt hơi cụp mắt xuống nhìn cô chăm chú, ừm một tiếng: “Đến xem bà xã của anh, thuận tiện tính tiền cho bà xã.”
Trì Bối cười, cong cong khóe miệng nói: “Được, sao anh rể em cũng tới?”
Tần Việt thuận theo tầm mắt cô nhìn sang, sờ lên mũi chột dạ nói: “Lúc em gửi tin nhắn cho anh, giám đốc Cố đúng lúc đang ở chỗ anh.”
Anh có thể gọi Trì Bảo là chị, nhưng gọi Cố Ngôn Lễ… hai người quá quen thuộc rồi, cách gọi anh rể này thật đúng là khó mà nói ra miệng được. Cũng may Cố Ngôn Lễ bình thường cũng không để ý đến chuyện này, chỉ có vào lúc mấu chốt mới để Tần Việt gọi là anh rể, làm thỏa mãn chút cảm giác hư vinh nào đó của bản thân.
Trì Bối xì cười, nhìn Trì Bảo giận dỗi và Cố Ngôn Lễ ở bên kia, cong cong khóe miệng nói: “Vậy chúng ta đi vào cửa hàng này dạo một vòng, đợi chút nữa bọn họ cũng sẽ vào thôi.”
“Được.”
Hai người đi vào đi dạo, vừa mới đi vào chưa được mười phút, Trì Bảo đã cùng Cố Ngôn Lễ đi vào.
Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ vừa rồi còn cãi nhau khó chịu, nhưng lúc này hai người đã tay kéo tay nhau thân mật.
Trì Bối nhìn, cảm thấy buồn cười nhưng lại vui mừng.
Cô biết tính tình của chị gái, rất ít khi thỏa hiệp, nhưng gần đây lại đang không ngừng thay đổi, cũng không tính là thỏa hiệp, tóm lại vẫn khang khác. Nếu là trước kia, ai dám ngăn cản Trì Bảo ăn thứ cô ấy muốn chứ? Cô ấy muốn ăn, hao tổn sức lực tâm tư cũng phải ăn cho được.
Nhưng bây giờ cô ấy biết suy nghĩ cho đứa trẻ, nghe lời Cố Ngôn Lễ nói.
“Có thích cái gì không?”
Trì Bối lắc đầu: “Không thấy thích gì cả.” Cô suy nghĩ một chút hỏi: “Chúng ta đi đến cửa hàng đồ dùng trẻ em đi.”
Ánh mắt Trì Bảo sáng lên, đồng ý liên tục không ngừng: “Được.”
Cửa hàng đồ dùng trẻ em là nơi hiện tại cô ấy thích đi dạo nhất.
Hai người đàn ông cũng thích một cách bất ngờ.
Cố Ngôn Lễ là vì chuẩn bị cho con của mình, mà Tần Việt… là vì muốn học tập trước một chút, cảm nhận một chút, chuẩn bị cho sau này.
Đi dạo một cửa hàng đồ dùng trẻ em, bọn họ thu hoạch lớn trở về.
Đến cuối cùng nhiều quá nên Trì Bối và Trì Bảo mới ngăn cản hai người đàn ông điên cuồng kia.
Sau khi đi dạo cửa hàng xong, bốn người ăn cơm ở bên ngoài, để Trì Bảo cảm nhận không khí náo nhiệt xong mới mỹ mãn về nhà.
Trì Bối và Tần Việt quay về công ty một chuyến.
-
Ngồi trong xe, Trì Bối không nhịn được cười.
“Cười cái gì?”
Trì Bối nghiêng đầu nhìn anh, cong cong khóe miệng: “Cười chị em.”
Cô nói thầm: “Chị em thay đổi nhiều quá.”
Tần Việt suy nghĩ một chút, “ừm” một tiếng: “Quả thật là vậy.”
Tính tình cô ấy trước kia quá mạnh mẽ, bây giờ trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Trước đó Tần Việt đã từng quen biết Trì Bảo, biết được tính cách hai chị em khác nhau.
Ban đầu lúc biết được Cố Ngôn Lễ đang theo đuổi Trì Bảo, Tần Việt và Hoắc Gia Hành bọn họ đều mặc niệm cho Cố Ngôn Lễ một lúc.
Con người Trì Bảo rất thẳng thắn, có điều quá liều mạng. Đối với cô ấy mà nói, em gái là quan trọng nhất, tiếp theo là công việc, sau đó mới đến cái khác.
Nhưng bây giờ xem ra, cô ấy đang thay đổi.
Không phải nói thay đổi không tốt, ngoài việc cô ấy giữ được tính cách trước đó, còn có thêm những mối bận tâm khác, sẽ không đấu đá lung tung, điều này là đủ rồi.
Hai người trở về công ty, Trì Bối tăng ca, Tần Việt ở một bên nhìn cô, giúp cô giải quyết một vài chuyện mà cô không biết.
Sau khi tăng ca một lúc, Trì Bối cũng mệt mỏi rồi.
“Cái này em không biết.”
Tần Việt liếc nhìn: “Thật sự không biết?”
Trì Bối: “…”
Cô biết, nhưng chỉ là không muốn làm thôi.
Cô chớp mắt nhìn Tần Việt, nhỏ giọng hỏi: “Anh không thể làm giúp em sao?”
Tần Việt bật cười, cong cong khóe môi: “Có thể.”
Ánh mắt Trì Bối sáng lên, còn chưa hưng phấn xong, Tần Việt lại nói câu tiếp theo.
“Nhưng không thể làm miễn phí được.”
“Vì sao chứ!” Trì Bối bày tỏ rất tức giận, cô liếc nhìn Tần Việt, bĩu môi nói: “Anh có còn là ông xã của em không, chuyện này cũng không giúp em.”
Cô nói thầm: “Ông xã nhà người ta đều làm miễn phí cho vợ, nào có nói điều kiện chứ.”
Tần Việt nghe, dở khóc dở cười.
“Anh vẫn chưa nói là có điều kiện.”
“Vậy anh nói cái gì?” Trì Bối nhìn anh tò mò.
Tần Việt vỗ vỗ đầu cô nói: “Hôn anh một cái.”
“Hả?” Trì Bối trợn tròn mắt nhìn anh, khó tin vào những gì mình nghe được.
Đột nhiên, cô bật cười, nhào vào trong ngực Tần Việt, ngồi trên đùi anh chủ động nâng mặt anh hôn mấy cái, cười tủm tỉm nói: “Đừng nói là một cái, mười cái em cũng hôn.”
Tần Việt đổi khách thành chủ tìm kiếm môi cô, quấn lấy đầu lưỡi cô dây dưa.
Một hồi lâu sau, ánh mắt Tần Việt nặng nề hỏi: “Vậy một trăm cái thì sao?”
Trì Bối: “…”
Thật đúng là được voi đòi tiên.
Cô cười đồng ý: “Hôn!”
Sao có thể không hôn được!
Tần Việt hơi nhướng mày lên, biểu thị hài lòng. Cũng không làm việc nữa, trực tiếp bắt Trì Bối ngồi trên chân mình, nghiêm chỉnh hôn một trăm cái.
Trì Bối bị hôn đến ấm đầu, đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn dựa vào trong ngực Tần Việt lẩm bẩm: “Sao bây giờ đã…”
Tần Việt ừm một tiếng, m.út lấy da thịt non mịn sau tai cô, giọng nói khàn khàn: “Đòi một chút phúc lợi trước.”
Trì Bối: “…”
Phúc lợi này không chỉ một chút.
Sau khi hai người dính nhau một lúc ở văn phòng mới dọn dẹp về nhà, Trì Bối mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt đỏ ửng như sắp rỉ máu, bờ môi cũng căng hồng ướt at, vừa nhìn là biết đã làm chuyện gì ở trong văn phòng.
Mà Tần Việt còn mang vẻ mặt thỏa mãn.
Trì Bối bước nhanh về phía trước, quay đầu trừng anh vài lần.
“Anh thu liễm một chút.”
Tần Việt cong môi cười một tiếng, kéo người vào trong ngực mình: “Thu liễm cái gì?”
Trì Bối bị anh làm cho cạn lời, liếc xéo anh: “Anh nói thử xem.”
Biết rõ còn cố hỏi, ô sắp không chịu được Tần Việt như vậy rồi, rõ ràng trước đó còn là một bông hoa cao ngạo lạnh lùng, bây giờ càng ngày càng phát triển theo hướng lưu manh, thật đúng là phiền lo mà.
Tần Việt cười, vuốt tóc cô: “Về nhà.”
Trì Bối gật gật đầu, vội nói: “Đúng đúng đúng.”
Tần Việt nhìn vẻ mặt cô, cong khóe môi cười, cố ý trêu chọc: “Về nhà tiếp tục?”
Trì Bối: “…”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho dù là Trì Bối nói ra, Tần Việt cũng sẽ nói cô còn nhỏ, không vội.
Tần Việt sửng sốt một chút, nhìn Trì Bối buồn cười: “Muốn có con rồi?”
Trì Bối suy nghĩ một chút: “Bình thường, nhưng bà ngoại chắc chắn là…”
Cô không nói hết lời, bà ngoại chắc chắn là hy vọng bọn họ có thể sinh con sớm một chút.
Tần Việt dừng lại một chút nói: “Đừng vì bất kỳ sự áp lực gì mà làm chuyện gì khiến mình hối hận, mặc dù là con của hai chúng ta, chắc chắn anh và em đều sẽ yêu thương, nhưng bây giờ em còn nhỏ, trừ phi em cực kỳ mong muốn có, nếu không chúng ta sẽ không sinh.”
Anh an ủi Trì Bối nói: “Bà ngoại sẽ không tạo bất kỳ áp lực gì với chúng ta, bất kể có thể nhìn thấy hay không, bà đều sẽ không tiếc nuối. Bởi vì bà biết bà xã của anh tốt cỡ nào, cũng biết sau này con của chúng ta sẽ giỏi cỡ nào.”
Thật ra Tần Việt thật sự không muốn cho Trì Bối bất kỳ áp lực gì, mặc dù đứa trẻ ra đời sẽ nhận được yêu thương vô vàn, sớm muốn gì hai người cũng sẽ sinh. Nhưng trước khi sinh và sau khi sinh vẫn sẽ có sự khác biệt, cho dù anh cam đoan sẽ không bởi vì con cái mà sao nhãng Trì Bối, nhưng dù sao thì Trì Bối còn nhỏ, trong lòng chắc chắn sẽ bất an.
Nói như thế nào nhỉ, nếu như hiện tại chưa vô cùng mong muốn có con, vậy thì có thể muộn hai năm. Hai người bọn họ trước tiên sống thế giới hai người đã, tận hưởng không gian tự do nhiều thêm một chút.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Có con rồi, tinh thần và sức lực của Trì Bối sẽ không đặt bản thân mình lên đầu tiên, chắc chắn sẽ chú ý đến con trước.
Nhưng trên thực tế, Tần Việt cảm thấy cần phải chăm sóc bản thân mình trước, bản thân cô tốt như vậy, phải yêu bản thân mình nhiều hơn một chút.
“Hiểu ý anh không?”
Trì Bối: “…”
Đạo lý cô hiểu, nhưng vẫn cảm thấy bà cụ sẽ có chút tiếc nuối.
Dù sao thì người già đều có cùng một suy nghĩ, ban đầu chắc chắn là hy vọng nhìn thấy cháu ngoại mình kết hôn, sau khi kết hôn thì hi vọng có thể nhìn thấy con của cháu ngoại.
“Em hiểu, nhưng vẫn cảm thấy bà ngoại… sẽ mong ngóng.”
Tần Việt gật đầu: “Điều này anh đương nhiên hiểu rõ, nhưng không phải nói chúng ta không sinh là bất hiếu.” Anh nhạt giọng nói: “Chúng ta sẽ sinh, chỉ là tạm thời vẫn chưa tới lúc, em tuyệt đối đừng có áp lực, bà ngoại có thể hiểu cho chúng ta.”
Mặc dù bây giờ đều nói trăm thiện hiếu làm đầu*, nhưng trên thực tế mỗi người tồn tại đều là vì bản thân mình. Cho dù là người nhà, bề trên, người hiểu rõ lí lẽ cũng sẽ không gượng ép con cháu mình.
(*: Bách thiện hiếu vi tiên (百善孝为先): trăm việc lành, hiếu thảo là quan trọng nhất.)
Mỗi người đều có sự lựa chọn và cuộc sống của riêng mình.
Nói xong, Tần Việt tiếp tục nói: “Huống chi chị em mang thai rồi, bà ngoại cũng thích.”
Trì Bảo và Trì Bối đều không có người thân nào khác, cho nên chị gái đối với bà ngoại cũng rất tốt.
Nghe vậy, Trì Bối bật cười: “Vậy cũng đúng, dù sao chị em cũng cùng gọi bà ngoại với em.”
“Ừm.” Tần Việt nhéo nhéo lòng bàn tay cô: “Đừng có áp lực.”
Trì Bối bật cười, lại một lần nữa bị Tần Việt thuyết phục.
“Được thôi, vậy chúng ta trước hết chưa cần con cái.”
“Ừm.”
Tần Việt đáp lời: “Tạm thời không suy nghĩ đến nữa, chúng ta có thể ở bên cạnh bà ngoại nhiều hơn.”
“Được.”
Sau khi về đến nhà, hai người rửa mặt súc miệng nghỉ ngơi.
Cuộc sống sau khi kết hôn của hai người thật ra khá thú vị, bọn họ rất hưởng thụ khoảng thời gian hạnh phúc này.
-
Một khoảng thời gian sau đó, Trì Bối cũng không nhắc đến chuyện sinh con với Tần Việt. Mỗi ngày cô đều bận rộn ở công ty, quả thật cũng không có thời gian nghĩ đến chuyện sinh con.
Ngược lại bởi vì công việc quá bận, Tần Việt đã rất nhiều lần ghen tị.
Anh gọi thẳng bà xã của mình là người vì công việc mà có thể không cần chồng, Trì Bối nghe mà dở khóc dở cười, còn vô cùng bất lực.
Ngày này, Trì Bảo tới chỗ Trì Bối cắn hạt dưa.
Cô ấy thật sự vô cùng nghiêm túc cắn hạt dưa.
Trì Bối nhìn vỏ hạt trên mặt bàn, có chút bất đắc dĩ.
“Chị, tháng ngày của chị cũng hạnh phúc nhỉ?”
Trì Bảo “hừ” một tiếng, nhìn cô: “Còn không phải sao, chị mệt mỏi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể để em về hỗ trợ rồi.”
Trì Bối cười, lấy hạt dưa của cô ấy ăn: “Đây là anh rể mua à?”
“Đừng nhắc đến người đó với chị.” Trì Bảo trừng mắt nói: “Nếu như em nói nữa, chị sẽ cãi nhau với em.”
Trì Bối: “…”
Phụ nữ có thai thật đúng là không thể nói lý.
Quả thật chính là cố tình gây sự.
Cô yên lặng mặc niệm ba giây cho anh rể của mình, sau đó hưng phấn hỏi: “Làm sao vậy, anh rể làm ra chuyện gì khiến chị không chấp nhận được sao? Chị kể đi cho em vui vẻ một chút.”
Trì Bảo trừng mắt nhìn cô, cạn lời nói: “Bây giờ em được Tần Việt chăm càng ngày càng trơ tráo rồi.”
Trì Bối cười hì hì: “Không phải, em không phải là bị Tần Việt làm hư, em là bị chị làm hư đấy.”
Trì Bảo nghe mà muốn đánh người.
Nhưng người trước mặt là em gái của mình, cô ấy phải nhịn.
Cô ấy suy nghĩ một chút nói: “Chị muốn ăn lẩu, nhưng Cố Ngôn Lễ không cho chị ăn.”
Phụ nữ có thai thật ra có thể ăn lẩu được, nhưng phải ăn loại loại dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, tốt nhất là đồ nhà mình làm. Ăn lẩu bên ngoài quả thật không tốt lắm. Bản thân Trì Bảo cũng tra Baidu* rồi, lời giải thích trên Baidu có đủ loại, có chỗ nói có thể ăn, có chỗ nói không thể ăn.
(*:Baidu (tên tiếng Trung là: 百度, pinyin: Bǎidù) là một công cụ tra cứu do Công ty hữu hạn kỹ thuật mạng trực tuyến Bách Độ thiết kế vào năm 2014. Công cụ Baidu cung cấp cho người dùng hơn bảy trăm triệu trang web, 80 triệu hình ảnh và khoảng 10 triệu tập tin đa truyền thông như nhạc, phim,…Baidu là trang web đầu tiên ở Trung Quốc cung cấp giao thức không dây (WAP) và hỗ trợ tìm kiếm trên thiết bị số kỹ thuật.)
Bản thân cô ấy cũng rất phân vân đi hỏi bác sĩ, bác sĩ nói miễn cưỡng ăn được, nhưng không thể ăn quá nhiều.
Trì Bảo lập tức muốn đi ăn, nhưng Cố Ngôn Lễ không cho phép.
Cố Ngôn Lễ cũng chỉ hi vọng ở nhà làm cho cô, nhưng Trì Bảo muốn tới tiệm lẩu cảm nhận không khí náo nhiệt, cảm thấy ăn lẩu phải ăn ở tiệm bên ngoài mới được.
Nghe nguyên nhân hai người cãi nhau, Trì Bối trầm mặc.
Hình như cô khá may mắn, mình bây giờ không mang thai, có thể tùy tiện ăn đồ linh tinh.
Suy nghĩ một chút, cô an ủi chị gái mình: “Chị, bây giờ đứa con trong bụng quan trọng hơn.” Cô an ủi: “Nếu như chị muốn ăn lẩu thì chúng ta làm ở nhà thế nào?”
Ánh mắt cô sáng lấp lánh, mặt mày cong cong nói: “Gần đây em và Tần Việt cũng không bận lắm, ăn ở nhà đi, đúng lúc tụi em muốn chuyển tới nhà mới rồi.”
Thật ra bọn họ đã có nhà mới, trước khi kết hôn Tần Việt mua tặng cho Trì Bối, nhưng bởi vì chỗ ở hiện tại tiện đi làm, cho nên sau khi sửa xong hai người cũng không dọn nhà, vẫn luôn ở chỗ trước đó.
Có điều gần đây bọn họ đang muốn chuyển, bởi vì nhà ở trước đó không đủ nữa.
Mặc dù có ba phòng, nhưng thư phòng chỉ có một. Hiện tại sau khi về nhà hai người thỉnh thoảng đều phải tăng ca, không đủ dùng.
Trì Bảo “hừ” một tiếng: “Nhưng mà chị muốn đi cảm nhận không khí một chút, mỗi ngày đều ở nhà và công ty, sắp chán muốn chết rồi.”
Lần này, Trì Bối cuối cùng cũng biết được suy nghĩ trong lòng của chị mình rồi.
Cô suy nghĩ một chút: “Vậy em cùng chị đi dạo phố? Đúng lúc buổi chiều không bận, em đi dạo phố với chị? Chúng ta ăn cơm bên ngoài, nhưng không ăn lẩu, thế nào.”
Nghe vậy, ánh mắt Trì Bảo sáng lên, đồng ý liên tục không ngừng: “Được!”
Trì Bối: “…”
Nói trắng ra là chị cô cảm thấy buồn chán.
-
Tính cách của hai người nói đi là đi, sau khi Trì Bối nói một lần với trợ lý về công việc trong tay thì dẫn Trì Bảo đi ra ngoài.
Kết quả hai người vừa tới cửa hàng, Tần Việt và Cố Ngôn Lễ bỗng xuất hiện.
Trì Bối nhìn người đàn ông đi về phía mình, dở khóc dở cười: “Sao anh lại tới đây?”
Tần Việt hơi cụp mắt xuống nhìn cô chăm chú, ừm một tiếng: “Đến xem bà xã của anh, thuận tiện tính tiền cho bà xã.”
Trì Bối cười, cong cong khóe miệng nói: “Được, sao anh rể em cũng tới?”
Tần Việt thuận theo tầm mắt cô nhìn sang, sờ lên mũi chột dạ nói: “Lúc em gửi tin nhắn cho anh, giám đốc Cố đúng lúc đang ở chỗ anh.”
Anh có thể gọi Trì Bảo là chị, nhưng gọi Cố Ngôn Lễ… hai người quá quen thuộc rồi, cách gọi anh rể này thật đúng là khó mà nói ra miệng được. Cũng may Cố Ngôn Lễ bình thường cũng không để ý đến chuyện này, chỉ có vào lúc mấu chốt mới để Tần Việt gọi là anh rể, làm thỏa mãn chút cảm giác hư vinh nào đó của bản thân.
Trì Bối xì cười, nhìn Trì Bảo giận dỗi và Cố Ngôn Lễ ở bên kia, cong cong khóe miệng nói: “Vậy chúng ta đi vào cửa hàng này dạo một vòng, đợi chút nữa bọn họ cũng sẽ vào thôi.”
“Được.”
Hai người đi vào đi dạo, vừa mới đi vào chưa được mười phút, Trì Bảo đã cùng Cố Ngôn Lễ đi vào.
Trì Bảo và Cố Ngôn Lễ vừa rồi còn cãi nhau khó chịu, nhưng lúc này hai người đã tay kéo tay nhau thân mật.
Trì Bối nhìn, cảm thấy buồn cười nhưng lại vui mừng.
Cô biết tính tình của chị gái, rất ít khi thỏa hiệp, nhưng gần đây lại đang không ngừng thay đổi, cũng không tính là thỏa hiệp, tóm lại vẫn khang khác. Nếu là trước kia, ai dám ngăn cản Trì Bảo ăn thứ cô ấy muốn chứ? Cô ấy muốn ăn, hao tổn sức lực tâm tư cũng phải ăn cho được.
Nhưng bây giờ cô ấy biết suy nghĩ cho đứa trẻ, nghe lời Cố Ngôn Lễ nói.
“Có thích cái gì không?”
Trì Bối lắc đầu: “Không thấy thích gì cả.” Cô suy nghĩ một chút hỏi: “Chúng ta đi đến cửa hàng đồ dùng trẻ em đi.”
Ánh mắt Trì Bảo sáng lên, đồng ý liên tục không ngừng: “Được.”
Cửa hàng đồ dùng trẻ em là nơi hiện tại cô ấy thích đi dạo nhất.
Hai người đàn ông cũng thích một cách bất ngờ.
Cố Ngôn Lễ là vì chuẩn bị cho con của mình, mà Tần Việt… là vì muốn học tập trước một chút, cảm nhận một chút, chuẩn bị cho sau này.
Đi dạo một cửa hàng đồ dùng trẻ em, bọn họ thu hoạch lớn trở về.
Đến cuối cùng nhiều quá nên Trì Bối và Trì Bảo mới ngăn cản hai người đàn ông điên cuồng kia.
Sau khi đi dạo cửa hàng xong, bốn người ăn cơm ở bên ngoài, để Trì Bảo cảm nhận không khí náo nhiệt xong mới mỹ mãn về nhà.
Trì Bối và Tần Việt quay về công ty một chuyến.
-
Ngồi trong xe, Trì Bối không nhịn được cười.
“Cười cái gì?”
Trì Bối nghiêng đầu nhìn anh, cong cong khóe miệng: “Cười chị em.”
Cô nói thầm: “Chị em thay đổi nhiều quá.”
Tần Việt suy nghĩ một chút, “ừm” một tiếng: “Quả thật là vậy.”
Tính tình cô ấy trước kia quá mạnh mẽ, bây giờ trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Trước đó Tần Việt đã từng quen biết Trì Bảo, biết được tính cách hai chị em khác nhau.
Ban đầu lúc biết được Cố Ngôn Lễ đang theo đuổi Trì Bảo, Tần Việt và Hoắc Gia Hành bọn họ đều mặc niệm cho Cố Ngôn Lễ một lúc.
Con người Trì Bảo rất thẳng thắn, có điều quá liều mạng. Đối với cô ấy mà nói, em gái là quan trọng nhất, tiếp theo là công việc, sau đó mới đến cái khác.
Nhưng bây giờ xem ra, cô ấy đang thay đổi.
Không phải nói thay đổi không tốt, ngoài việc cô ấy giữ được tính cách trước đó, còn có thêm những mối bận tâm khác, sẽ không đấu đá lung tung, điều này là đủ rồi.
Hai người trở về công ty, Trì Bối tăng ca, Tần Việt ở một bên nhìn cô, giúp cô giải quyết một vài chuyện mà cô không biết.
Sau khi tăng ca một lúc, Trì Bối cũng mệt mỏi rồi.
“Cái này em không biết.”
Tần Việt liếc nhìn: “Thật sự không biết?”
Trì Bối: “…”
Cô biết, nhưng chỉ là không muốn làm thôi.
Cô chớp mắt nhìn Tần Việt, nhỏ giọng hỏi: “Anh không thể làm giúp em sao?”
Tần Việt bật cười, cong cong khóe môi: “Có thể.”
Ánh mắt Trì Bối sáng lên, còn chưa hưng phấn xong, Tần Việt lại nói câu tiếp theo.
“Nhưng không thể làm miễn phí được.”
“Vì sao chứ!” Trì Bối bày tỏ rất tức giận, cô liếc nhìn Tần Việt, bĩu môi nói: “Anh có còn là ông xã của em không, chuyện này cũng không giúp em.”
Cô nói thầm: “Ông xã nhà người ta đều làm miễn phí cho vợ, nào có nói điều kiện chứ.”
Tần Việt nghe, dở khóc dở cười.
“Anh vẫn chưa nói là có điều kiện.”
“Vậy anh nói cái gì?” Trì Bối nhìn anh tò mò.
Tần Việt vỗ vỗ đầu cô nói: “Hôn anh một cái.”
“Hả?” Trì Bối trợn tròn mắt nhìn anh, khó tin vào những gì mình nghe được.
Đột nhiên, cô bật cười, nhào vào trong ngực Tần Việt, ngồi trên đùi anh chủ động nâng mặt anh hôn mấy cái, cười tủm tỉm nói: “Đừng nói là một cái, mười cái em cũng hôn.”
Tần Việt đổi khách thành chủ tìm kiếm môi cô, quấn lấy đầu lưỡi cô dây dưa.
Một hồi lâu sau, ánh mắt Tần Việt nặng nề hỏi: “Vậy một trăm cái thì sao?”
Trì Bối: “…”
Thật đúng là được voi đòi tiên.
Cô cười đồng ý: “Hôn!”
Sao có thể không hôn được!
Tần Việt hơi nhướng mày lên, biểu thị hài lòng. Cũng không làm việc nữa, trực tiếp bắt Trì Bối ngồi trên chân mình, nghiêm chỉnh hôn một trăm cái.
Trì Bối bị hôn đến ấm đầu, đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn dựa vào trong ngực Tần Việt lẩm bẩm: “Sao bây giờ đã…”
Tần Việt ừm một tiếng, m.út lấy da thịt non mịn sau tai cô, giọng nói khàn khàn: “Đòi một chút phúc lợi trước.”
Trì Bối: “…”
Phúc lợi này không chỉ một chút.
Sau khi hai người dính nhau một lúc ở văn phòng mới dọn dẹp về nhà, Trì Bối mặt đỏ tới mang tai, khuôn mặt đỏ ửng như sắp rỉ máu, bờ môi cũng căng hồng ướt at, vừa nhìn là biết đã làm chuyện gì ở trong văn phòng.
Mà Tần Việt còn mang vẻ mặt thỏa mãn.
Trì Bối bước nhanh về phía trước, quay đầu trừng anh vài lần.
“Anh thu liễm một chút.”
Tần Việt cong môi cười một tiếng, kéo người vào trong ngực mình: “Thu liễm cái gì?”
Trì Bối bị anh làm cho cạn lời, liếc xéo anh: “Anh nói thử xem.”
Biết rõ còn cố hỏi, ô sắp không chịu được Tần Việt như vậy rồi, rõ ràng trước đó còn là một bông hoa cao ngạo lạnh lùng, bây giờ càng ngày càng phát triển theo hướng lưu manh, thật đúng là phiền lo mà.
Tần Việt cười, vuốt tóc cô: “Về nhà.”
Trì Bối gật gật đầu, vội nói: “Đúng đúng đúng.”
Tần Việt nhìn vẻ mặt cô, cong khóe môi cười, cố ý trêu chọc: “Về nhà tiếp tục?”
Trì Bối: “…”
Danh sách chương