Trì Bối bị da mặt dày của Tần Việt làm cho kinh ngạc, mặc dù biết anh vẫn luôn mặt dày mày dạn, nhưng cái này… lần nào cũng làm mới nhận thức của mình về anh.
Anh hôn một cái còn cảm thấy chưa đủ, nâng mặt Trì Bối hôn một hồi lâu mới đè ép cười hỏi: “Ý của em anh không hiểu sai chứ?”
Trì Bối bị anh làm cho á khẩu không trả lời được.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ở nơi công cộng không thể hôn vậy là trong phòng đương nhiên… có thể.
“Anh thực sự là…” Ánh mắt cô trong veo nhìn qua anh, không còn gì để nói.
Tần Việt nhướn mày, cố ý hỏi: “Thế nào?”
Trì Bối lắc đầu, đưa tay đẩy anh một cái: “Thôi ăn sáng đi, không muốn nói chuyện với anh.”
Tần Việt nghe, trầm thấp cười một tiếng.
Sau một hồi lâu, Tần Việt mới nhẹ giọng khuyên bảo cô: “Những tin tức văn phòng linh tinh kia nghe xong thì quên đi. Bọn họ muốn thảo luận thì mặc cho bọn họ thảo luận, cuộc sống là của mình, đời tư cá nhân không liên quan đến bất kỳ người nào, không cần để ý.”
Nghe vậy, Trì Bối hiểu rõ gật gật đầu, hơi ưu thương: “Em hiểu ý của anh.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng nói như thế nào đây, hiện tại vẫn chỉ là biết mình có đối tượng mà mọi người đã lan truyền hăng say như thế, một mực hỏi thăm. Vậy lỡ như sau này nếu biết đối tượng của mình là Tần Việt, không phải mọi người sẽ ăn tươi nuốt sống cô à.
Nghĩ như vậy, hờn giận của cô với Tần Việt lại sâu thêm một chút xíu.
Cô đưa tay chọt chọt cái bánh bao chiên trước mặt, nhịn không được hỏi: “Anh nói xem sao anh lại là ông chủ của công ty chúng ta chứ?”
Tần Việt: “…”
Anh không lên tiếng.
Trì Bối hừ một tiếng: “Ông chủ của công ty này thì cũng thôi đi, còn có nhiều fangirl như vậy.”
Đừng tưởng rằng cô không biết đại đa số phụ nữ trong công ty đều là fan hâm mộ của Tần Việt, mỗi lần vừa nhắc tới anh, đám người lập tức vô cùng hưng phấn và kích động.
Chuyện này… không phải bản thân Tần Việt có thể khống chế được, cho nên anh dứt khoát không nói lời nào, lo nói nhiều sẽ sai nhiều, chỉ một mực nhét đồ ăn vào trong miệng Trì Bối, để cô ăn không dừng được, cũng không rảnh nói chuyện nữa.
Sau khi từ văn phòng đi xuống, trong bụng Trì Bối đã căng đầy thức ăn.
Tần Việt biết khẩu vị của cô, cho nên bữa sáng tìm người đưa tới cũng đều là đồ cô thích. Ban đầu khẩu vị của Trì Bối vẫn rất bình thường, nhưng sau khi ăn chút gì đó sẽ càng ngày càng đói bụng. Đến mức nhìn một đống đồ ăn kia, cô còn cho rằng mình ăn không hết thì cuối cùng toàn bộ đã được giải quyết rồi.
Sờ sờ bụng nhỏ của mình, Trì Bối vừa muốn đi vào trong văn phòng thì bị Lý Tình Mỹ mới vừa đi ra kéo đến phòng trà nước bên kia.
“Sao thế?”
Lý Tình Mỹ chỉ chỉ nói: “Bên trong đang cãi nhau đấy, trước đừng đi vào.”
Trì Bối kinh ngạc nhìn cô ấy một cái: “Hả, cãi nhau gì vậy?”
Lý Tình Mỹ ho khan một cái, đè ép giọng nói: “Không có gì, chỉ một chút chuyện nhỏ, chúng ta qua uống chút đồ uống đi.”
Trì Bối: “…”
Cứ như vậy, hai người tương đối thoải mái dễ chịu ngồi ở phòng trà nước ngây ngốc mấy phút.
Mặc dù Lý Tình Mỹ không nói thẳng, nhưng Trì Bối đại khái cũng đoán được nội dung bọn họ cãi nhau, cô ấy kéo mình đi chắc có liên quan tới chuyện tối hôm qua, mà nhân vật chính trong đó có thể còn là mình. Cô nghĩ nghĩ nhưng không có cảm giác quá lớn, đối với việc nghị luận của các đồng nghiệp Trì Bối cảm giác được nhưng không bị ảnh hưởng nhiều.
Từ nhỏ đến lớn cô cũng bị người ta nghị luận không ít, chưa cảm thấy có gì không thoải mái.
Sau một lúc, Lý Tình Mỹ đang nhìn điện thoại, cô ấy giương mắt nhìn về phía Trì Bối, khẽ nói: “Trì Bối, em đừng để ý đến những lời kia của các đồng nghiệp, chủ yếu là mọi người cảm thấy… quá kinh ngạc thôi.”
Dù sao thì Trì Bối ở văn phòng quá khiêm tốn, nói như thế nào nhỉ, không hẳn là cảm thấy cô giống kiểu người không có đối tượng, tướng mạo của cô hoàn toàn là dạng được yêu thích, nhưng chỉ là loại trực giác… một vài nhận định khiến người ta cảm thấy cô không có đối tượng.
Cô đi làm không nói chuyện phiếm nhiều, cũng hiếm khi ra ngoài gọi điện thoại riêng, cũng sẽ không khoe khoang cuối tuần cùng bạn trai ra ngoài chơi, có quà bạn trai tặng gì gì đó. Tính cách cô khiêm tốn nên chưa từng nói bất cứ thứ gì tương tự thế, khiêm tốn đến mức mọi người đều cảm thấy cuộc sống của cô chỉ có công việc và gia đình, cho nên tự nhiên mọi người cũng dùng quan niệm ấn tượng ban đầu cho rằng cô không có đối tượng.
Càng chưa nói trong văn phòng thật ra có khá nhiều người thích cô. Ngoại trừ Tống Cao ra, không ít những đồng nghiệp nam khác đều có cảm tình nhất định với Trì Bối. Cô gái an tĩnh, làm việc lưu loát, tính tình ôn hòa thì có ai không thích chứ.
Mặc dù có nhiều người không khoe khoang, cũng có nhiều người khiêm tốn. Nhưng trên thực tế nếu có đối tượng thì cơ bản đều sẽ có manh mối, mà Trì Bối thì...
Một chút manh mối cũng không có.
Trì Bối bật cười, khẽ nói: “Không sao, em không thèm để ý.”
Sau khi hai người ngồi ở phòng trà nước một hồi mới cùng nhau quay lại văn phòng.
Sau khi đi vào, mặc dù vẫn có người dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn cô, nhưng đại đa số đều không tới hỏi nữa, Trì Bối cũng vui vẻ bình tĩnh, an tâm làm việc.
Đến giờ ăn cơm trưa, Trì Bối mới phát hiện ra có một chút khác biệt.
Tôn Hân Nhiên vốn dĩ mỗi ngày đều rất nhiệt tình gọi mình đi ăn cơm… lúc này không gọi nữa. Cô nhìn bóng lưng Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm đi ra ngoài, hoảng hốt giây lát.
“Trì Bối.” Thẩm Tĩnh gọi cô: “Đi ăn cơm.”
Trì Bối mở miệng, mỉm cười đáp lời: “Được.”
Căn tin nhiều người, cần xếp hàng một hồi lâu mới đến lượt bọn họ. Trì Bối cúi đầu xếp hàng, thuận tiện lấy điện thoại ra chơi một lúc, trên Wechat còn có tin nhắn từ Trì Bảo và Tần Việt gửi tới.
Cô trả lời một câu với Trì Bảo, lúc này mới xem tin nhắn Tần Việt gửi tới.
Tần Việt nói buổi trưa có việc phải đi ra ngoài một chút, bảo cô ăn cơm ở căn tin.
Trì Bối nở nụ cười: [Em biết rồi, anh không đi ra ngoài ăn thì em cũng sẽ không đến văn phòng của anh ăn.]
Tần Việt: [?]
Trì Bối: [Làm người khác chú ý lắm.]
Cô nói vậy lo lắng Tần Việt tức giận, còn cố ý gửi gói biểu cảm qua dỗ dành.
Vừa gửi đi, Lý Tình Mỹ bật cười nhìn cô: “Đang nói chuyện phiếm với bạn trai?”
“Vâng.”
Lý Tình Mỹ trong lúc lơ đãng liếc nhìn, có chút nghi ngờ: “Biệt danh này của bạn trai em… chị nhìn lầm rồi sao?”
… Lão lưu manh.
Trì Bối mím môi cười, cất điện thoại nói: “Không nhìn lầm, vẫn luôn không đổi.”
Lúc mới bắt đầu Tần Việt đối với cô thật sự là lưu manh, nếu không phải là bởi vì quen biết, Trì Bối cũng có thể kiện anh tội quấy rối. Anh hay nói một vài câu khiến người ta hiểu lầm, bản thân cô phản ứng chậm chạp, Tần Việt cũng không nói rõ, ai biết anh đang theo đuổi mình chứ. Hơn nữa Trì Bối vì không để cho người ta sinh nghi nên lúc lấy tên đã trực tiếp đặt biệt danh cho anh thành lưu manh, nhưng lại cảm thấy… không hợp, dứt khoát ghi chú là lão lưu manh, sau này rốt cuộc cũng không sửa lại.
Chỉ có ảnh đại diện, trong văn phòng có rất ít người có Wechat riêng của Tần Việt, cho nên cô cũng không quá lo lắng bị nhận ra.
Lý Tình Mỹ: “…”
Là cô ấy nhìn không hiểu phụ nữ yêu đương rồi, hóa ra Trì Bối yêu đương cũng như vậy.
Cô ấy không hỏi nhiều nữa, hai người đứng xếp hàng đi lên phía trước.
Lấy cơm bưng đến một bên khác ăn.
Chỗ trống trong căn tin không nhiều, lúc mấy người lấy cơm qua thì chỉ còn lại chỗ sáu người bên kia của Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm là còn chỗ trống, cho nên Thẩm Tĩnh dẫn cô cùng đi.
Trì Bối rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh Tôn Hân Nhiên, cũng không cảm thấy có chỗ nào thích hợp.
Tôn Hân Nhiên không có biểu hiện quá rõ ràng, nhưng một bữa cơm quả thật là không nói câu nào với Trì Bối.
Mãi đến khi ăn cơm xong về văn phòng nghỉ ngơi, Trì Bối tranh thủ đi vệ sinh, vừa mới đến bên kia thì nghe thấy tiếng thảo luận của mấy giọng nữ quen thuộc. Có Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm, còn có hai giọng nữ không quá quen.
“Woa, thật à? Trì Bối cởi mở như vậy sao?”
“Đúng vậy, cô ấy nói là bạn trai, ai biết có phải hay không, trước kia cũng không nghe cô ấy nói là có bạn trai.”
“Sẽ không phải là cái gì đó chứ… các cô không phát hiện ra đồ cô ấy mặc đều là hàng hiệu sao, tôi nhìn mấy cái túi cô ấy đeo, đều là LV và Chanel, quần áo cũng đều là hàng hiệu, dân đi làm bình thường làm sao mà mua được, huống chi cô ấy còn là sinh viên đại học.”
“Lỡ gia cảnh của cô ấy rất tốt thì sao?” Có một cô gái hỏi.
“Làm sao có thể, tôi xem qua tư liệu của cô ấy ở chỗ nhân sự rồi, bố mẹ của cô ấy đều qua đời, chỉ có một người chị gái và cô ấy từ nhỏ sống cùng nhau, có thể tốt cỡ nào chứ?”
“Kí/ch thích như thế à?”
“Các cô có thấy chiếc xe đón cô ấy không? Là hiệu gì?”
“Hình như là rất cao cấp, trời quá tối nên không nhìn thấy rõ.”
Mấy người thảo luận rất nhiệt tình, Trì Bối ngồi trên bồn cầu nhìn chằm chằm điện thoại của mình, mãi đến khi bên ngoài có người đi vào, mấy giọng nói kia mới ngừng lại được. Cô nhìn chức năng ghi âm trên điện thoại, ghi âm lại sơ sơ hơn hai phút đồng hồ, thu được khá nhiều câu nói.
Trì Bối cong cong khóe môi, trực tiếp lưu đoạn ghi âm lại.
Cô ở nhà vệ sinh chờ thêm vài phút đồng hồ, không lập tức rời đi, mà không nhanh không chậm nói chuyện phiếm với đám bạn cùng phòng, tất cả mọi người đều đang trong thời gian nghỉ trưa, đương nhiên là đều có mặt.
Trì Bối: [Đang làm gì vậy?]
Ôn Điềm Nhã: [Đang nhớ Tiểu Bối Bối.]
Liễu Nhân Nhân: [Lầu trên nói chuyện chú ý một chút, nịnh nọt Tiểu Bối Bối cậu cũng không chiếm được trái tim của Tiểu Bối Bối.]
Vu Tòng Hạm: [Đang đọc sách đây, cậu làm gì mà đột nhiên tìm tụi tớ nói chuyện phiếm vậy, buổi trưa không nghỉ ngơi sao?]
Trì Bối: [Đang ở trong nhà vệ sinh, tán gẫu vài câu, đợi chút nữa mới ra ngoài nghỉ ngơi.]
Ôn Điềm Nhã: […??? Tiểu Bối Bối, cậu cũng quá là quá đáng rồi nhé, tớ vừa mới ăn cơm đấy.]
Trì Bối: [Ăn nhiều một chút.]
Ôn Điềm Nhã: [Cậu thay đổi rồi, cậu cũng không còn là Tiểu Bối Bối yêu tớ như trước kia nữa.]
Liễu Nhân Nhân: [Người chị em, Tiểu Bối Bối chưa từng yêu cậu.]
Trì Bối nhìn các loại lời nói vui đùa đùa giỡn và oán giận trong nhóm của bọn họ, chỉ cảm thấy thú vị. Cô im lặng cong cong khóe miệng, cảm thấy chuyện của mình và Tần Việt cần phải nói cho bọn họ biết một tiếng, lúc này mới chậm rãi ném cho mọi người một quả pháo nổ nặng ký.
Trì Bối: [Đúng, tớ có chuyện này.]
Mọi người: [Cậu nói đi.]
Trì Bối: [Tớ yêu đương rồi, bạn trai là Tần Việt.]
Cô nói xong câu này thì tắt luôn điện thoại, từ nhà vệ sinh đi ra, cũng không để ý tới tiếng rít gào và tiếng a a a a a liên tiếp của mấy người trong nhóm… cô cảm thấy mình cần phải cho bọn họ thời gian giảm sốc.
Sau khi trở lại văn phòng, Trì Bối nhìn thấy không ít tin nhắn @ nhắc đến mình, tất cả đều là bảo cô mời khách.
Cô cười, trả lời: [Được, muốn ăn cái gì thì tùy ý gọi!]
Sau khi náo loạn một hồi, Trì Bối mới nằm nhoài trên mặt bàn nghỉ ngơi, về phần những lời nói bực mình nghe được vào giữa trưa kia, cô tạm thời không muốn để ý tới.
Buổi chiều đi làm, Trì Bối cũng không có biểu hiện gì không bình thường, về phần Tôn Hân Nhiên thì càng không có.
Hai người vẫn trao đổi giống như bình thường, nhưng khoảng cách tóm lại là xa cách hơn nhiều.
Cũng may Trì Bối bận rộn nhiều việc, trên cơ bản không có thời gian nói nhiều với cô ta, đến lúc tan làm Trì Bối vẫn chưa thể đi.
Sắc trời bên ngoài đã tối, buổi tối mùa đông vốn đến sớm hơn rất nhiều, Trì Bối nhìn sắc trời bên ngoài, đang suy tư mình nên về nhà sớm hay là đến trường tìm Vu Tòng Hạm một chuyến.
Lúc đang phân vân, điện thoại của Tần Việt gọi đến.
“Vẫn đang tăng ca à?”
“Ừm.” Trì Bối đáp lời: “Anh ở bên kia bận xong rồi?”
Buổi chiều Tần Việt gửi tin nhắn tới cho cô, nói là có chút việc phải ra ngoài thảo luận, buổi chiều đoán chừng không về công ty được.
Tần Việt “ừm” một tiếng, thấp giọng nói: “Bận xong rồi, anh tới công ty đón em nhé?”
Trì Bối chần chờ một lát, thấp giọng hỏi: “Anh không sợ bị nhìn thấy sao?”
Tần Việt nhướng mày: “Em sợ?”
Trì Bối: “… Thật ra ngẫm lại thì cũng không có gì phải sợ, anh tới đi, em thu dọn đồ đạc.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Trì Bối mới dọn dẹp đồ đạc rồi đi ra ngoài. Cô đi thẳng đến cửa chính chờ Tần Việt, mặc dù trong miệng nói không sợ, nhưng trên thực tế cô cũng không hy vọng mối quan hệ của mình và Tần Việt lộ ra ngoài ánh sáng sớm như vậy.
Có không ít Người nói sau lưng trong công ty, dù sao thì chuyện biết người biết mặt không biết lòng thật sự nhiều lắm.
Bóng tối nặng nề còn mang theo hơi lạnh, ở cửa công ty căn bản không còn ai ở lại, sau khi Trì Bối chờ ở bên ngoài thì được bảo vệ kêu đi vào trong ngồi máy điều hòa đi.
“Là đang chờ ai sao?”
“Vâng vâng.” Trì Bối cười đáp lời: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Ông chú bảo vệ nhìn cô, cười một cái nói: “Đúng vậy, ở bên trong chờ thì cũng giống nhau, vẫn nhìn thấy được.”
Trì Bối cười nhẹ đáp lời, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Bên trong quả thực rất ấm, có điều lòng của cô lại ở bên ngoài. Trì Bối cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, là mình ra sớm rồi, cách thời gian ba mươi phút mà Tần Việt nói thì còn tận mười phút nữa.
Cô đang suy nghĩ, cách đó không xa có tiếng còi, Trì Bối nhìn một cái, là chiếc xe mà mình quen thuộc, lúc này mới nói lời cảm ơn với chú bảo vệ, chạy chậm tới.
“Tới rồi.” Trì Bối lên xe nhìn anh, cong cong môi, trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Anh không uống rượu đấy chứ?”
Tần Việt bật cười, vỗ vỗ đầu cô, cúi đầu hôn cô một cái, nhướng mày nói: “Có mùi rượu không?”
Trì Bối: “…”
Người này thật sự là dốc hết sức chiếm tiện nghi của cô.
Cô bật cười: “Không có, anh ăn cơm tối chưa?”
“Chưa, ăn với em. Em muốn ăn gì?”
Trì Bối suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra mình muốn ăn gì, cô ném vấn đề khó qua cho Tần Việt, cười khanh khách nói: “Giám đốc Tần quyết định đi.”
Tần Việt: “…”
Trầm mặc giây lát, Tần Việt nhìn cô: “Đến nhà anh thì sao?”
Anh hôn một cái còn cảm thấy chưa đủ, nâng mặt Trì Bối hôn một hồi lâu mới đè ép cười hỏi: “Ý của em anh không hiểu sai chứ?”
Trì Bối bị anh làm cho á khẩu không trả lời được.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ở nơi công cộng không thể hôn vậy là trong phòng đương nhiên… có thể.
“Anh thực sự là…” Ánh mắt cô trong veo nhìn qua anh, không còn gì để nói.
Tần Việt nhướn mày, cố ý hỏi: “Thế nào?”
Trì Bối lắc đầu, đưa tay đẩy anh một cái: “Thôi ăn sáng đi, không muốn nói chuyện với anh.”
Tần Việt nghe, trầm thấp cười một tiếng.
Sau một hồi lâu, Tần Việt mới nhẹ giọng khuyên bảo cô: “Những tin tức văn phòng linh tinh kia nghe xong thì quên đi. Bọn họ muốn thảo luận thì mặc cho bọn họ thảo luận, cuộc sống là của mình, đời tư cá nhân không liên quan đến bất kỳ người nào, không cần để ý.”
Nghe vậy, Trì Bối hiểu rõ gật gật đầu, hơi ưu thương: “Em hiểu ý của anh.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng nói như thế nào đây, hiện tại vẫn chỉ là biết mình có đối tượng mà mọi người đã lan truyền hăng say như thế, một mực hỏi thăm. Vậy lỡ như sau này nếu biết đối tượng của mình là Tần Việt, không phải mọi người sẽ ăn tươi nuốt sống cô à.
Nghĩ như vậy, hờn giận của cô với Tần Việt lại sâu thêm một chút xíu.
Cô đưa tay chọt chọt cái bánh bao chiên trước mặt, nhịn không được hỏi: “Anh nói xem sao anh lại là ông chủ của công ty chúng ta chứ?”
Tần Việt: “…”
Anh không lên tiếng.
Trì Bối hừ một tiếng: “Ông chủ của công ty này thì cũng thôi đi, còn có nhiều fangirl như vậy.”
Đừng tưởng rằng cô không biết đại đa số phụ nữ trong công ty đều là fan hâm mộ của Tần Việt, mỗi lần vừa nhắc tới anh, đám người lập tức vô cùng hưng phấn và kích động.
Chuyện này… không phải bản thân Tần Việt có thể khống chế được, cho nên anh dứt khoát không nói lời nào, lo nói nhiều sẽ sai nhiều, chỉ một mực nhét đồ ăn vào trong miệng Trì Bối, để cô ăn không dừng được, cũng không rảnh nói chuyện nữa.
Sau khi từ văn phòng đi xuống, trong bụng Trì Bối đã căng đầy thức ăn.
Tần Việt biết khẩu vị của cô, cho nên bữa sáng tìm người đưa tới cũng đều là đồ cô thích. Ban đầu khẩu vị của Trì Bối vẫn rất bình thường, nhưng sau khi ăn chút gì đó sẽ càng ngày càng đói bụng. Đến mức nhìn một đống đồ ăn kia, cô còn cho rằng mình ăn không hết thì cuối cùng toàn bộ đã được giải quyết rồi.
Sờ sờ bụng nhỏ của mình, Trì Bối vừa muốn đi vào trong văn phòng thì bị Lý Tình Mỹ mới vừa đi ra kéo đến phòng trà nước bên kia.
“Sao thế?”
Lý Tình Mỹ chỉ chỉ nói: “Bên trong đang cãi nhau đấy, trước đừng đi vào.”
Trì Bối kinh ngạc nhìn cô ấy một cái: “Hả, cãi nhau gì vậy?”
Lý Tình Mỹ ho khan một cái, đè ép giọng nói: “Không có gì, chỉ một chút chuyện nhỏ, chúng ta qua uống chút đồ uống đi.”
Trì Bối: “…”
Cứ như vậy, hai người tương đối thoải mái dễ chịu ngồi ở phòng trà nước ngây ngốc mấy phút.
Mặc dù Lý Tình Mỹ không nói thẳng, nhưng Trì Bối đại khái cũng đoán được nội dung bọn họ cãi nhau, cô ấy kéo mình đi chắc có liên quan tới chuyện tối hôm qua, mà nhân vật chính trong đó có thể còn là mình. Cô nghĩ nghĩ nhưng không có cảm giác quá lớn, đối với việc nghị luận của các đồng nghiệp Trì Bối cảm giác được nhưng không bị ảnh hưởng nhiều.
Từ nhỏ đến lớn cô cũng bị người ta nghị luận không ít, chưa cảm thấy có gì không thoải mái.
Sau một lúc, Lý Tình Mỹ đang nhìn điện thoại, cô ấy giương mắt nhìn về phía Trì Bối, khẽ nói: “Trì Bối, em đừng để ý đến những lời kia của các đồng nghiệp, chủ yếu là mọi người cảm thấy… quá kinh ngạc thôi.”
Dù sao thì Trì Bối ở văn phòng quá khiêm tốn, nói như thế nào nhỉ, không hẳn là cảm thấy cô giống kiểu người không có đối tượng, tướng mạo của cô hoàn toàn là dạng được yêu thích, nhưng chỉ là loại trực giác… một vài nhận định khiến người ta cảm thấy cô không có đối tượng.
Cô đi làm không nói chuyện phiếm nhiều, cũng hiếm khi ra ngoài gọi điện thoại riêng, cũng sẽ không khoe khoang cuối tuần cùng bạn trai ra ngoài chơi, có quà bạn trai tặng gì gì đó. Tính cách cô khiêm tốn nên chưa từng nói bất cứ thứ gì tương tự thế, khiêm tốn đến mức mọi người đều cảm thấy cuộc sống của cô chỉ có công việc và gia đình, cho nên tự nhiên mọi người cũng dùng quan niệm ấn tượng ban đầu cho rằng cô không có đối tượng.
Càng chưa nói trong văn phòng thật ra có khá nhiều người thích cô. Ngoại trừ Tống Cao ra, không ít những đồng nghiệp nam khác đều có cảm tình nhất định với Trì Bối. Cô gái an tĩnh, làm việc lưu loát, tính tình ôn hòa thì có ai không thích chứ.
Mặc dù có nhiều người không khoe khoang, cũng có nhiều người khiêm tốn. Nhưng trên thực tế nếu có đối tượng thì cơ bản đều sẽ có manh mối, mà Trì Bối thì...
Một chút manh mối cũng không có.
Trì Bối bật cười, khẽ nói: “Không sao, em không thèm để ý.”
Sau khi hai người ngồi ở phòng trà nước một hồi mới cùng nhau quay lại văn phòng.
Sau khi đi vào, mặc dù vẫn có người dùng ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn cô, nhưng đại đa số đều không tới hỏi nữa, Trì Bối cũng vui vẻ bình tĩnh, an tâm làm việc.
Đến giờ ăn cơm trưa, Trì Bối mới phát hiện ra có một chút khác biệt.
Tôn Hân Nhiên vốn dĩ mỗi ngày đều rất nhiệt tình gọi mình đi ăn cơm… lúc này không gọi nữa. Cô nhìn bóng lưng Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm đi ra ngoài, hoảng hốt giây lát.
“Trì Bối.” Thẩm Tĩnh gọi cô: “Đi ăn cơm.”
Trì Bối mở miệng, mỉm cười đáp lời: “Được.”
Căn tin nhiều người, cần xếp hàng một hồi lâu mới đến lượt bọn họ. Trì Bối cúi đầu xếp hàng, thuận tiện lấy điện thoại ra chơi một lúc, trên Wechat còn có tin nhắn từ Trì Bảo và Tần Việt gửi tới.
Cô trả lời một câu với Trì Bảo, lúc này mới xem tin nhắn Tần Việt gửi tới.
Tần Việt nói buổi trưa có việc phải đi ra ngoài một chút, bảo cô ăn cơm ở căn tin.
Trì Bối nở nụ cười: [Em biết rồi, anh không đi ra ngoài ăn thì em cũng sẽ không đến văn phòng của anh ăn.]
Tần Việt: [?]
Trì Bối: [Làm người khác chú ý lắm.]
Cô nói vậy lo lắng Tần Việt tức giận, còn cố ý gửi gói biểu cảm qua dỗ dành.
Vừa gửi đi, Lý Tình Mỹ bật cười nhìn cô: “Đang nói chuyện phiếm với bạn trai?”
“Vâng.”
Lý Tình Mỹ trong lúc lơ đãng liếc nhìn, có chút nghi ngờ: “Biệt danh này của bạn trai em… chị nhìn lầm rồi sao?”
… Lão lưu manh.
Trì Bối mím môi cười, cất điện thoại nói: “Không nhìn lầm, vẫn luôn không đổi.”
Lúc mới bắt đầu Tần Việt đối với cô thật sự là lưu manh, nếu không phải là bởi vì quen biết, Trì Bối cũng có thể kiện anh tội quấy rối. Anh hay nói một vài câu khiến người ta hiểu lầm, bản thân cô phản ứng chậm chạp, Tần Việt cũng không nói rõ, ai biết anh đang theo đuổi mình chứ. Hơn nữa Trì Bối vì không để cho người ta sinh nghi nên lúc lấy tên đã trực tiếp đặt biệt danh cho anh thành lưu manh, nhưng lại cảm thấy… không hợp, dứt khoát ghi chú là lão lưu manh, sau này rốt cuộc cũng không sửa lại.
Chỉ có ảnh đại diện, trong văn phòng có rất ít người có Wechat riêng của Tần Việt, cho nên cô cũng không quá lo lắng bị nhận ra.
Lý Tình Mỹ: “…”
Là cô ấy nhìn không hiểu phụ nữ yêu đương rồi, hóa ra Trì Bối yêu đương cũng như vậy.
Cô ấy không hỏi nhiều nữa, hai người đứng xếp hàng đi lên phía trước.
Lấy cơm bưng đến một bên khác ăn.
Chỗ trống trong căn tin không nhiều, lúc mấy người lấy cơm qua thì chỉ còn lại chỗ sáu người bên kia của Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm là còn chỗ trống, cho nên Thẩm Tĩnh dẫn cô cùng đi.
Trì Bối rất tự nhiên mà ngồi bên cạnh Tôn Hân Nhiên, cũng không cảm thấy có chỗ nào thích hợp.
Tôn Hân Nhiên không có biểu hiện quá rõ ràng, nhưng một bữa cơm quả thật là không nói câu nào với Trì Bối.
Mãi đến khi ăn cơm xong về văn phòng nghỉ ngơi, Trì Bối tranh thủ đi vệ sinh, vừa mới đến bên kia thì nghe thấy tiếng thảo luận của mấy giọng nữ quen thuộc. Có Tôn Hân Nhiên và Minh Tâm, còn có hai giọng nữ không quá quen.
“Woa, thật à? Trì Bối cởi mở như vậy sao?”
“Đúng vậy, cô ấy nói là bạn trai, ai biết có phải hay không, trước kia cũng không nghe cô ấy nói là có bạn trai.”
“Sẽ không phải là cái gì đó chứ… các cô không phát hiện ra đồ cô ấy mặc đều là hàng hiệu sao, tôi nhìn mấy cái túi cô ấy đeo, đều là LV và Chanel, quần áo cũng đều là hàng hiệu, dân đi làm bình thường làm sao mà mua được, huống chi cô ấy còn là sinh viên đại học.”
“Lỡ gia cảnh của cô ấy rất tốt thì sao?” Có một cô gái hỏi.
“Làm sao có thể, tôi xem qua tư liệu của cô ấy ở chỗ nhân sự rồi, bố mẹ của cô ấy đều qua đời, chỉ có một người chị gái và cô ấy từ nhỏ sống cùng nhau, có thể tốt cỡ nào chứ?”
“Kí/ch thích như thế à?”
“Các cô có thấy chiếc xe đón cô ấy không? Là hiệu gì?”
“Hình như là rất cao cấp, trời quá tối nên không nhìn thấy rõ.”
Mấy người thảo luận rất nhiệt tình, Trì Bối ngồi trên bồn cầu nhìn chằm chằm điện thoại của mình, mãi đến khi bên ngoài có người đi vào, mấy giọng nói kia mới ngừng lại được. Cô nhìn chức năng ghi âm trên điện thoại, ghi âm lại sơ sơ hơn hai phút đồng hồ, thu được khá nhiều câu nói.
Trì Bối cong cong khóe môi, trực tiếp lưu đoạn ghi âm lại.
Cô ở nhà vệ sinh chờ thêm vài phút đồng hồ, không lập tức rời đi, mà không nhanh không chậm nói chuyện phiếm với đám bạn cùng phòng, tất cả mọi người đều đang trong thời gian nghỉ trưa, đương nhiên là đều có mặt.
Trì Bối: [Đang làm gì vậy?]
Ôn Điềm Nhã: [Đang nhớ Tiểu Bối Bối.]
Liễu Nhân Nhân: [Lầu trên nói chuyện chú ý một chút, nịnh nọt Tiểu Bối Bối cậu cũng không chiếm được trái tim của Tiểu Bối Bối.]
Vu Tòng Hạm: [Đang đọc sách đây, cậu làm gì mà đột nhiên tìm tụi tớ nói chuyện phiếm vậy, buổi trưa không nghỉ ngơi sao?]
Trì Bối: [Đang ở trong nhà vệ sinh, tán gẫu vài câu, đợi chút nữa mới ra ngoài nghỉ ngơi.]
Ôn Điềm Nhã: […??? Tiểu Bối Bối, cậu cũng quá là quá đáng rồi nhé, tớ vừa mới ăn cơm đấy.]
Trì Bối: [Ăn nhiều một chút.]
Ôn Điềm Nhã: [Cậu thay đổi rồi, cậu cũng không còn là Tiểu Bối Bối yêu tớ như trước kia nữa.]
Liễu Nhân Nhân: [Người chị em, Tiểu Bối Bối chưa từng yêu cậu.]
Trì Bối nhìn các loại lời nói vui đùa đùa giỡn và oán giận trong nhóm của bọn họ, chỉ cảm thấy thú vị. Cô im lặng cong cong khóe miệng, cảm thấy chuyện của mình và Tần Việt cần phải nói cho bọn họ biết một tiếng, lúc này mới chậm rãi ném cho mọi người một quả pháo nổ nặng ký.
Trì Bối: [Đúng, tớ có chuyện này.]
Mọi người: [Cậu nói đi.]
Trì Bối: [Tớ yêu đương rồi, bạn trai là Tần Việt.]
Cô nói xong câu này thì tắt luôn điện thoại, từ nhà vệ sinh đi ra, cũng không để ý tới tiếng rít gào và tiếng a a a a a liên tiếp của mấy người trong nhóm… cô cảm thấy mình cần phải cho bọn họ thời gian giảm sốc.
Sau khi trở lại văn phòng, Trì Bối nhìn thấy không ít tin nhắn @ nhắc đến mình, tất cả đều là bảo cô mời khách.
Cô cười, trả lời: [Được, muốn ăn cái gì thì tùy ý gọi!]
Sau khi náo loạn một hồi, Trì Bối mới nằm nhoài trên mặt bàn nghỉ ngơi, về phần những lời nói bực mình nghe được vào giữa trưa kia, cô tạm thời không muốn để ý tới.
Buổi chiều đi làm, Trì Bối cũng không có biểu hiện gì không bình thường, về phần Tôn Hân Nhiên thì càng không có.
Hai người vẫn trao đổi giống như bình thường, nhưng khoảng cách tóm lại là xa cách hơn nhiều.
Cũng may Trì Bối bận rộn nhiều việc, trên cơ bản không có thời gian nói nhiều với cô ta, đến lúc tan làm Trì Bối vẫn chưa thể đi.
Sắc trời bên ngoài đã tối, buổi tối mùa đông vốn đến sớm hơn rất nhiều, Trì Bối nhìn sắc trời bên ngoài, đang suy tư mình nên về nhà sớm hay là đến trường tìm Vu Tòng Hạm một chuyến.
Lúc đang phân vân, điện thoại của Tần Việt gọi đến.
“Vẫn đang tăng ca à?”
“Ừm.” Trì Bối đáp lời: “Anh ở bên kia bận xong rồi?”
Buổi chiều Tần Việt gửi tin nhắn tới cho cô, nói là có chút việc phải ra ngoài thảo luận, buổi chiều đoán chừng không về công ty được.
Tần Việt “ừm” một tiếng, thấp giọng nói: “Bận xong rồi, anh tới công ty đón em nhé?”
Trì Bối chần chờ một lát, thấp giọng hỏi: “Anh không sợ bị nhìn thấy sao?”
Tần Việt nhướng mày: “Em sợ?”
Trì Bối: “… Thật ra ngẫm lại thì cũng không có gì phải sợ, anh tới đi, em thu dọn đồ đạc.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Trì Bối mới dọn dẹp đồ đạc rồi đi ra ngoài. Cô đi thẳng đến cửa chính chờ Tần Việt, mặc dù trong miệng nói không sợ, nhưng trên thực tế cô cũng không hy vọng mối quan hệ của mình và Tần Việt lộ ra ngoài ánh sáng sớm như vậy.
Có không ít Người nói sau lưng trong công ty, dù sao thì chuyện biết người biết mặt không biết lòng thật sự nhiều lắm.
Bóng tối nặng nề còn mang theo hơi lạnh, ở cửa công ty căn bản không còn ai ở lại, sau khi Trì Bối chờ ở bên ngoài thì được bảo vệ kêu đi vào trong ngồi máy điều hòa đi.
“Là đang chờ ai sao?”
“Vâng vâng.” Trì Bối cười đáp lời: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Ông chú bảo vệ nhìn cô, cười một cái nói: “Đúng vậy, ở bên trong chờ thì cũng giống nhau, vẫn nhìn thấy được.”
Trì Bối cười nhẹ đáp lời, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Bên trong quả thực rất ấm, có điều lòng của cô lại ở bên ngoài. Trì Bối cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, là mình ra sớm rồi, cách thời gian ba mươi phút mà Tần Việt nói thì còn tận mười phút nữa.
Cô đang suy nghĩ, cách đó không xa có tiếng còi, Trì Bối nhìn một cái, là chiếc xe mà mình quen thuộc, lúc này mới nói lời cảm ơn với chú bảo vệ, chạy chậm tới.
“Tới rồi.” Trì Bối lên xe nhìn anh, cong cong môi, trong mắt tràn đầy ánh sáng: “Anh không uống rượu đấy chứ?”
Tần Việt bật cười, vỗ vỗ đầu cô, cúi đầu hôn cô một cái, nhướng mày nói: “Có mùi rượu không?”
Trì Bối: “…”
Người này thật sự là dốc hết sức chiếm tiện nghi của cô.
Cô bật cười: “Không có, anh ăn cơm tối chưa?”
“Chưa, ăn với em. Em muốn ăn gì?”
Trì Bối suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra mình muốn ăn gì, cô ném vấn đề khó qua cho Tần Việt, cười khanh khách nói: “Giám đốc Tần quyết định đi.”
Tần Việt: “…”
Trầm mặc giây lát, Tần Việt nhìn cô: “Đến nhà anh thì sao?”
Danh sách chương