Gió đêm phất phơ, ánh đèn bờ bên kia còn lập loè.

Chung quanh là dòng người lui tới, cách đó không xa là tiếng còi ô tô cũng chui vào tai.

Con thuyền trên sông còn có tiếng ca vui mừng truyền ra, tiếng không lớn, nhưng lại vừa vặn tốt có thể làm cho người ở bên bờ sông nghe thấy.

Nhưng Trì Bối lại..... cả người đều là ngốc.

Cô xác thật bị đau chân, hôm nay mang chính là một đôi giày mới, giày mới đều mài chân như nhau, cho dù là giày đế bằng cũng thế, huống chi cô mang đôi giày này rồi đi một ngày, lúc bắt đầu cảm giác còn tốt, nhưng càng đi càng cảm thấy không thoải mái.

Nhưng là cô......cũng không dám có ý niệm muốn Tần Việt cõng mình. Đây chính là ông chủ của cô, mặc dù là có Trì Bảo xin nhờ, cô cũng cảm thấy không thích hợp.

Lại không phải trẹo chân, chỉ là chân đau mà thôi, cô có thể kiên trì.

___________

Đợi một hồi mà người phía sau cũng không có phản ứng. Tần Việt đứng dậy, liễm mắt nhìn cô: "Ngượng ngùng hay vẫn là chân không đau?"

Trì Bối hậm hực nói: "Tần tổng, tôi quá nặng."

Tần Việt: "....."

Anh hiểu ý của Trì Bối.

Tần Việt xùy một tiếng, nhìn vào mắt cô, hỏi một câu: "Xác định không cần?"

"Ừm ừm" Đầu nhỏ gật gật, nếu là thật sự cõng, khả năng càng có tâm tư nói không rõ ở bên trong.

Tần Việt cứ nhìn cô như vậy vài giây, đôi tay cắm túi xoay người lập tức mà đi về phía trước.

Trì Bối sửng sốt một lát, cũng chú ý có phải chân đau hay không đi theo.

Bất quá theo vài phút sau, cô phát hiện Tần Việt đi không nhanh, như là phối hợp với bước đi của cô.

Trì Bối nhíu mày suy tư biến hóa này, tinh thần có chút không tập chung, cũng không biết suy nghĩ cái gì, tư duy hoàn toàn tan rã, đến đường cũng không nhìn.

Đột nhiên Trì Bối liền a một tiếng, thẳng tắp hướng phía sau lưng Tần Việt nhào tới.

Cô bị trẹo chân.

Trì Bối cảm thấy mình thật là có miệng quạ đen, lúc này mới vừa chợt lóe qua ý niệm này, không đến năm phút đồng hồ, đã trẹo chân!!!!! Trì Bối tỏ vẻ vô cùng tức giận.

Trẹo chân còn không nói, lại lần nữa đụng vào Tần Việt, nếu đây là người nhiều hơn một chút tâm tư, có lẽ nghĩ lầm cô muốn nhào vào trong ngực ôm ấp yêu thương.

Cái ý niệm mới vừa chợt lóe qua, thanh âm chế nhạo của Tần Việt đã từ đỉnh đầu xông ra: "Trì Bối."

Trì Bối vội vàng từ phía sau lưng anh ngẩng đầu, não lập tức nóng lên, hơi ủy khuất nói: "Tôi trẹo chân."

Cũng không phải cố ý đụng phải.

Tần Việt: "……"

Đỡ người đến một bên ghế dài ngồi xuống, Tần Việt mới hỏi: "Đau hay không đau?"

"Có một chút." Trì Bối hít hít cái mũi, bị gió thổi nước mũi cũng muốn chảy ra, cô nhìn nam nhân nửa ngồi trước mặt mình, mím môi: "Bất quá hẳn là cũng không nghiêm trọng, chúng ta đi về trước đi, bên ngoài lạnh lắm a."

"Đi lên." Tần Việt lời ít mà ý nhiều nói.

"Nga."

Lúc này, giống như không có lý do gì có thể cự tuyệt.

Trì Bối ngoan ngoãn bò lên, lúc cô leo lên rõ ràng cảm giác được người Tần Việt cứng lại.

Rõ ràng là lần đầu tiên được người lạ cõng, nhưng mạc danh Trì Bối lại cảm nhận được một loại cảm giác quen thuộc, buổi tối gió thổi phất qua, sợi tóc bị thổi hỗn độn, tóc cô còn quấn không ít ở trên cổ Tần Việt.

Tay cô không dám ôm cổ anh, chỉ đặt ở trên vai. Trì Bối ở phía sau lưng anh còn có thể ngửi được trên người anh như có vị khói, Tần Việt là người hút thuốc, ban ngày cũng hút, lúc ấy cô đi từ toilet ra, trong tay người này vừa mới dập tắt.

Vị khói cũng không khó ngửi, rất kỳ quái, rõ ràng Trì Bối không quá thích người hút thuốc, nhưng khi ngửi hương vị trên người anh rồi lại cảm thấy giống như còn tốt.

Cô mặc áo len không phải là dày, Tần Việt mặc càng đơn bạc, thời điểm hai người dựa vào nhau, có thể cảm nhận được độ ấm của thân thể đối phương…… Nghĩ nghĩ, Trì Bối không hiểu lại đem chính mình nấu chín.

Tần Việt cũng khó chịu không kém, người phía sau rất ngoan, không lộn xộn, nhưng càng là thần kinh của cô căng chặt, anh càng có thể cảm nhận được một ít gì đó khác biệt, lúc phía sau lưng truyền đến xúc cảm, tóc của cô chọc vào cổ mình, cùng với tiếng hít thở nhợt nhạt rơi xuống làm người ta có chút mất khống chế.

……

Một hồi lâu sau, cuối cùng đã tới một nơi có thể gọi xe, Tần Việt thả người xuống, gọi xe taxi.

Trong lúc đó, hai người một câu cũng không nói.

Luôn cảm thấy cái bầu không khí này, nói cái gì đó không thích hợp.

Trở lại khách sạn, Tần Việt còn cố ý kêu người tới nhìn chân cho cô, không có gì vấn đề lớn, chính là có chút sưng, gót chân bị trầy da, có vết máu tràn ra.

Bác sĩ đi rồi, Trì Bối nhìn chân mình bị bọc như móng heo mà không hiểu lắm. Vì cái gì chỉ là sưng lên thôi mà lại đối xử như thế, cô quơ quơ chân mình, cùng một cái chân khác không bị thương làm so sánh, trầm mặc.

Thời điểm cô còn đang hồ nghi, Tần Việt từ bên ngoài đi vào.

Hai người đối mắt, không khí trong phòng chỉ một thoáng liền trở nên khác biệt. Lúc bắt đầu còn không có cảm giác, dù sao cũng vì còn bác sĩ ở đây, ba người ở trong phòng giống như đơn thuần bình thường…… Nhưng hiện tại, chỉ còn lại có bọn họ một nam một nữ.

Trì Bối tránh đi tầm mắt của Tần Việt, mím môi nói: "Cảm ơn Tần tổng đưa tôi trở về, thật phiền toái."

Tần Việt rũ mắt, nhìn chân của cô, nói câu: "Có chuyện gọi tôi."

"A…… Được."

Tần Việt không ở lâu trong phòng, chủ yếu là không thích hợp, dặn dò hai câu thì rời đi.

Trì Bối đối với căn phòng trống trải phát ngốc mới bò lên trên giường vuốt điện thoại ở trong nhóm gửi tin nhắn.

Trì Bối: [ Mình xong rồi. ]

Vu Tòng Hạm: [……? ]

Trì Bối: [ Mình trẹo chân, ngày mai công tác phải làm sao bây giờ? ]

Ôn Điềm Nhã: [ Như thế nào lại trẹo chân a, hôm nay không phải đi miếu Thành Hoàng sao. Thế nào, chơi vui không? ]

Trì Bối: [ Còn tạm đi, người có chút nhiều, lúc trở về đi bên bờ sông không thấy đường thế là dẫm hụt bậc thang…… ]

Cô một chút cũng không muốn nghĩ lại hành động ngu xuẩn lúc ấy của mình. Sao có thể dẫm hụt bậc thang đi xuống, Trì Bối nghĩ không ra!

Liễu Nhân Nhân: [ Vậy cậu như thế nào trở lại khách sạn được? ]

Trì Bối nhìn, không quá muốn nói. Cô cũng không biết trong lòng chính mình nghĩ như thế nào, mơ hồ có cái ý nghĩ muốn toát ra, nhưng mới vừa toát ra một ít nhòn nhọn, cô lại nhịn không được đem nó áp xuống.

Ở trong lòng cô, cô cảm thấy cái kia ý nghĩ kia không quá chân thật, thật có chút gì đó, nhưng lại có những thứ không chân thật như vậy xuất hiện trước mặt cô.

Ôn Điềm Nhã: [ Không phải là Tần tổng cõng cậu trở về đấy chứ??? ]

Liễu Nhân Nhân: [ Thật hay giả? ]

Vu Tòng Hạm: [ @ Trì Bối đừng nhìn không thôi, chúng ta đều biết cậu còn ở đây. ]

Trì Bối nhìn tin nhắn, có chút vô ngữ: [ Xác thật là cõng mình trở về. ]

Ôn Điềm Nhã: [ Mình tin Tần tổng của cậu đối với cậu khẳng định có ý tứ. Trực giác của mình đủ chuẩn!!! ]

Trì Bối: [ Nhưng mình hỏi chị của mình, chị nói chị có bảo Tần tổng chiếu cố mình nhiều hơn a. ]

Hơn nữa cô cảm thấy, có đôi khi biểu hiện của Tần Việt có chút rõ ràng, nhưng có đôi khi cô lại cảm thấy không có, không biết muốn nói như thế nào…… có cảm giác nói không rõ ràng lắm.

Ôn Điềm Nhã nói trúng tim đen: [ Cũng không kêu anh ta chiếu cố đến loại tình trạng này đi, cõng cậu đấy, một đại lão bản, nếu chỉ nói là cậu trẹo chân, anh ta cũng có thể đỡ cậu trở về a, thật sự không thú vị ai nguyện ý cõng một nữ nhân a, không sợ lão bà tương lai ghen? Hơn nữa…… Tần Việt này chúng ta lại không phải một chút cũng không biết, phía trước không phải còn nghe đồn nói anh ta không thân cận cùng nữ nhân sao, trợ lý thư ký bên người gì đó, không có một nữ nhân. ]

Sau đó, các cô ấy còn nói gì nữa Trì Bối cũng không biết.

Cô sửng sốt nhìn mỗi một tin nhắn trong nhóm, mỗi một cái đều giống như chứng minh Tần Việt đối với cô có ý tứ, không phải giả, là thật.

Đến trước khi ngủ, Trì Bối mới vừa nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên chính là cảnh tượng Tần Việt cõng mình, phía sau lưng anh rất rộng, rất chắc, rất có cảm giác an toàn.

Cô nghĩ lời cuối cùng trong nhóm, kỳ thật đều quy về một vấn đề, cô đối với Tần Việt có cảm giác gì, nếu có hảo cảm thì không ngại hỏi một chút, nếu là không có, đơn giản là làm bộ không biết.

Trì Bối nghĩ, cô kỳ thật không biết.

Tần Việt là nam nhân ưu tú đến nỗi người ta khó có thể nhìn, vô luận là diện mạo hay là tài hoa cũng đủ để cho bất luận nữ nhân nào động tâm. Nhưng có rất nhiều lúc, chỉ là động tâm là không đủ.

Trì Bối ở trong chăn suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra nguyên cớ, đơn giản không nghĩ…… Thuận theo tự nhiên, ngày mai nhìn lại.

Nhìn kỹ hẵn nói.

11 giờ đêm, Tần Việt còn xử lý công việc.

Thời điểm Tống Văn Hạo đem tư liệu đưa lại đây, còn thuận tay đưa cho Tần Việt một ly cà phê, hai người thương nghị an bài ngày mai.

"Trường học bên kia đã nói chuyện, đơn tuyên truyền điều tra sẽ được phát ra vào ngày mai."

Tần Việt gật đầu: "Quảng trường bên này kêu bọn Tiểu Trần phụ trách, cậu với tôi còn có Trì Bối đi trường học."

Anh sửa sang lại vấn đề rồi chăm chú nhìn thêm, thấp giọng hỏi: "Diễn thuyết ở trường học là giữa trưa ngày mai?"

"Đúng vậy." Tống Văn Hạo nói: "11 giờ đến 12 giờ, trường học muốn đưa ra vào câu dò hỏi mấy vấn đề riêng tư, ngài xem có được không?"

Tần Việt trầm ngâm giây lát: "Tùy ý."

Lúc trước là không nhận trả lời mấy vấn đề riêng tư, nhưng lần này là bọn họ tìm trường học xin hỗ trợ, đi trường học phát một đơn tuyên truyền điều tra, cũng đã sớm chào hỏi cho tốt, ở phương diện này Tần Việt một chi tiết cũng sẽ không bỏ mà làm trao đổi…… Anh cần phải đi trường học làm một lần diễn thuyết.

Bọn anh muốn đi trường đại học, ở đây phương diện khoa học kỹ thuật phát triển cũng không tệ lắm, cũng tương đối coi trọng một phương diện tri thức nghiên cứu.

Sau khi hai người thương nghị kết thúc, Tần Việt gọi người lại, dặn dò một câu: "Buổi sáng đến dưới lầu lấy hai túi chườm nước đá cho tôi."

Tống Văn Hạo sửng sốt, vội không ngừng gật đầu: "Được."

Người đi rồi, Tần Việt mới lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay thon dài nhéo nhéo ấn đường, tự hỏi sự tình.

Đèn phòng anh, đến nửa đêm mới tắt.

Buổi sáng ngày thứ hai, Trì Bối mở cửa sổ cảm thụ một chút độ ấm bên ngoài, tuy rằng ánh mặt trời vẫn có như cũ, nhưng độ ấm rõ ràng so với một ngày trước giảm xuống mấy độ.

Chân cô giống như không còn vấn đề quá lớn, chỗ sưng lên trải qua cả đêm cũng tiêu mất.

Cô đem tất cả băng gạc đều bỏ đi, vào phòng tắm rửa mặt xong chuẩn bị dọn dẹp chính mình một chút, lại đi cách vách gọi người.

Vừa mới ra thì nghe được có tiếng đập cửa. Trì Bối ngẩn ra, không hỏi một tiếng đã đến mở cửa ra.

Tần Việt nhướng mày, hơi rũ đôi mắt nhìn cô: "Ý thức an toàn không cao."

Trì Bối: "…… Tôi biết là anh."

Trực giác cho rằng người sẽ tìm mình là Tần Việt.

Nghe vậy, Tần Việt vui vẻ, có chút kinh ngạc nhìn cô: "Xác định như vậy?"

Trì Bối tránh đi ánh mắt của anh, nhẹ nhàng mà ừ một tiếng: "Anh ở cách vách tôi, trừ bỏ anh cũng không còn ai."

Tần Việt a một tiếng, thấp giọng hỏi: "Đi ngồi đi, chân thế nào?"

"Không có việc gì. Đã hết sưng." Cô nhìn túi chườm nước đá trước mặt, vội không ngừng nhận lấy, nhỏ giọng nói: "Tần tổng, tôi tới liền tốt."

Cô lo lắng hai người còn muốn tiếp tục như vậy, xem như cô không muốn hiểu lầm cũng khó khăn.

Tần Việt đại khái cũng ý thức được một chút không thích hợp, đáp ứng: "Đi thôi."

Trì Bối ngồi ở trên ghế, nhưng Tần Việt cũng không có đi, anh an vị ở cách đó không xa nhìn nhất cử nhất động của cô, bị nhìn chằm chằm một lát, mặt Trì Bối trực tiếp đỏ lên, vô cùng vô cùng ngượng ngùng. Cô cúi đầu nhấp môi, tận lực làm chính mình bỏ qua tầm mắt cực nóng kia.

Sau khi đắp một lúc, Trì Bối cảm thấy đã ổn rồi, vừa mới đem túi chườm nước đá từ chân mình lấy ra, tay Tần Việt đã duỗi lại đây, mang theo âm thanh chân thật đáng tin rơi xuống: "Lại đắp thêm năm phút."

Anh tới gần, không khí trong phòng đều trở nên chật chội. Cái loại hơi thở này quanh quẩn ở trước mặt, làm Trì Bối không biết nên có phản ứng gì.

Cô rũ mắt nhìn nam nhân nửa ngồi xổm trước mặt mình, chỉ cảm thấy một màn trước mắt này có tính kích thích với cô thật sự quá lớn, so với tối hôm qua cõng mình trở về còn càng mạnh hơn một ít.

Biểu tình anh đạm mạc, ánh mắt thâm thúy, từ góc độ của Trì Bối ngồi mà nhìn, còn có thể nhìn đến hầu kết Tần Việt lăn lộn.

Cô nhìn chằm chằm hai giây, đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô. Người không được tự nhiên động đậy chân, ho một tiếng.

"Đừng lộn xộn." Tiếng nói anh khàn khàn, bàn tay to nhéo chân cô, cũng không dễ chịu.

Ánh mắt Tần Việt nặng nề mà nhìn bàn chân trước mặt. Chân Trì Bối rất nhỏ, móng chân được cắt chỉnh tề, mượt mà, còn lộ ra chút điểm màu hồng nhạt, lúc này ước chừng là khẩn trương, gót chân nhỏ giãy giụa đong đưa.

Chân trắng nõn cùng tay anh hình thành đối lập rõ ràng.

Những tác động trực quan làm hai người đều trầm mặc.

Lông mi Trì Bối run rẩy, không dám lộn xộn, mà Tần Việt là đang kiềm chế.

Anh sợ chính mình sẽ khống chế không được dọa đến cô.

Rõ ràng chỉ có năm phút đồng hồ, đối hai người mà nói đều giống như đã qua một ngày.

Tần Việt đem túi chườm nước đá lấy ra, ánh mắt nặng nề mà nhìn bàn chân: "Giày không thoải mái thì đổi một đôi, có mang dư không?"

"Có." Cô nhấp môi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Tần tổng."

Lời trong lời ngoài, như là cùng Tần Việt phủi sạch quan hệ.

Tần Việt không để ý tiểu tâm tư này của cô, nói: "Đợi lát nữa xuống tầng ăn bữa sáng."

"Được."

Đến khi Tần Việt rời đi, Trì Bối mới dám hô hấp từng ngụm từng ngụm. Mới vừa rồi muốn nghẹn chết cô.

Bữa sáng là mọi người cùng nhau ăn, ăn bữa sáng xong, nhiệm vụ hôm nay cũng phân xuống.

Trì Bối cùng Tần tổng còn có Tống Văn Hạo đi trường học làm điều tra nghiên cứu, mà hai đồng nghiệp khác đến trung tâm thành phố làm.

Thời điểm cô nhìn đến Tống Văn Hạo ôm đơn điều tra nghiên cứu lại đây, trong nháy mắt có chút sửng sốt.

"Đây là chuẩn bị khi nào?"

Tống Văn Hạo nhìn cô cười cười: "Tối hôm qua Tần tổng kết hợp tư liệu mọi người cung cấp, tự mình sửa sang lại một bảng câu hỏi."

Trì Bối cầm xem, Tần Việt sửa sang phân loại lại bảng câu hỏi này thực hoàn chỉnh, đầu tiên có mấy cái lựa chọn có thể lựa chọn, giới tính, có đối tượng hay không, cập nhật tình trạng hôn nhân. Từ này đó có thể thấy được thời điểm mỗi người suy xét trả lời câu hỏi khẳng định bất đồng, phía dưới còn có một ít vấn đề thông thường, thậm chí đáp án cũng có câu trả lời bổ sung.

Tóm lại, vô luận từ góc độ nào mà nói, bảng câu hỏi rất hoàn mỹ.

Tống Văn Hạo nhìn mấy người, cười cười nói: "Mọi người cũng phải điền."

"A?"

Tần Việt nhẹ nhàng mà nói một câu: "Điền vào một cách thực tế nhất, không cần viết tên."

Trì Bối: "....."

Hai tổ thành viên cầm đơn riêng phần mình hành động.

Trì Bối ngồi ở trong xe, phiền muộn mà nhìn chằm chằm bảng câu hỏi trước mặt một cách đơn thuần, thật đúng là không biết phải điền như thế nào.

Tống Văn Hạo bên kia thật mau đã điền xong, đặt ở một bên. Anh quay đầu lại nhìn, nhìn đến thần sắc ngưng trọng của Trì Bối, cười thanh: "Trì Bối, điền bảng câu hỏi mà khó khăn như vậy?"

Trì Bối lắc đầu: "Chủ yếu là không biết muốn điền cái gì, tôi cảm giác trên đây đều không có đáp án tôi muốn."

"Nói như thế nào?" Tống Văn Hạo có chút hứng thú.

Trì Bối ho nhẹ: "Tôi không bạn trai a."

"Tưởng tượng, nếu có bạn trai, cô yêu cầu bạn trai vì cô mà làm gì, hoặc là gặp được những vấn đề trên đó, cô cảm thấy bạn trai cô nên xử lý như thế nào thì cô sẽ cảm thấy càng vui vẻ." Tống Văn Hạo chỉ vào: "Cái vấn đề thứ nhất, cô tức giận bạn trai cô sẽ làm như thế nào để khiến cô vui vẻ?"

Trì Bối tạm dừng một lát, đột nhiên quay đầu đối với ánh mắt mang theo điểm hứng thú của Tần Việt, tròng mắt lăn long lóc vừa chuyển, buồn bã nói: "Nếu là tôi tức giận, bạn trai làm như thế nào tôi cũng sẽ không vui."

Tần Việt: "….."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện