Ngọc Nhã cảm thấy đây là lần nhục nhã nhất từ trước tới nay của cô ta, trước kia cô ta là công chúa trong bắt bố mẹ, luôn luôn được cưng chiều. Đến khimạtthếtới nhờ vàokhối vật tư mà gia đình cô ta có cùng với dị năng của mình mà cô ta cũng có chỗ đứng nhất định trong đoàn xe, chỉ có người ta lấy lòng cô thôi chứ không có ai dám buông lời trách móc cô ta cả.
Thiên Di nàng từ nãy tới giờ chưa từng giành cho cô ta một ánh mắt hay câu nói nàocả vậy mà cô ta lại nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng ủy khuất kia là sao chứ.
Tuy rằng ở đây có rất nhiều nam nhân đấy nhưng cô ta cũng đừng hòng kéohọ vàocuộc làm nàng khuất phục nhé. Quăng cho cô ta một ánh mắt lạnh lùng, nàng cũng chẳng them để ý đến cô ta nữa.
-Ngọc Nhã cô về xe hậu cần để chuẩn bị bữa tối.
Triệu Hằng thấy tìnhthếnày có chút đau đầu chỉ đành bảocô ta tránh đi mà thôi
-Vâng.
Ngọc Nhã không thể làm gì hơn là phải quay về đoàn xe. Cô ta cũng biết rằng mình không có biện pháp kéođược Thiên Di về phía mình cần phải về đoàn xe thương lượng với bố mẹ mình để tìm ra một đối sách vẹn toàn.
Nhìn thấy tám đứa trẻ vây quanh nàng không ngừng gọi mẹ làm những người chứng kiến không quen có chút há hốc miệng. Những người theo đoàn xe cũ của nàng thì quăng cho bọn họ một ánh mắt đồng cảm, trước kia bọn họ cũng vậy thôi khi chứng kiến một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi có tám đứa con. Tiểu Nghị được sự cho phép của nàng nên càng thân thiết với nàng hơn, gọi “mẹ” càng thuận miệng.
Bọn người Triệu Hàng thấy các bé gọi Thiên Di là mẹ thì có chút không tin nổi, các anh cứ nghĩ rằng Thiên Di chỉ là mẹ nuôi của mấy bé mà thôi. Làm sao lại có một người có thể sinh tám đứa trẻ luôn được cơ chứ.
-Chúng ta nói chuyện được chứ, Ngọc tiểu thư.
-Được.
Hai cũng muốn nói chuyện này cho xong chứ cứ để luôn luôn nhắc nhở “baba” bên cạnh khiến nàng cũng thấy phiền lòng. Đi theo mấy anh chàng đến một chiếc xe quân dụng cỡ lớn, bên trong như một căn phòng vậy, có đầy đủ bàn ghế với giường ngủ luôn.
-Ngọc tiểu thư..
Ngô Lâm có chút ngập ngừng gọi tên nàng, không biết nên xưng hôthếnàovới nàng.
- Anh có thể gọi ta là Thiên Di.
-Ừm, Thiên Di em có thể nói cho anh chuyện mấy đứa trẻ được không? -Thì như anh thấy, mấy đứa trẻ là con con của các anh.
Mấy anh chàng nghe xong lời nàng nói thì cảm thấy như mắc nghẹn vậy, các anh cũng biết mấy đứa trẻ là con anh mà nhưng mà mấy đứa trẻ này cùng tuổi chẳng nhẽ là cùng mẹ hả.
-Em sinh?
AnThếKiệt nhìn lũ trẻ nhỏ trước mặt, rồi quay ra nhìn chằm chằm vàocái eo nhỏ nhắn được vây bởi chiếc áoda không thể tin nổi hỏi.
-Chẳng nhẽ anh sinh.
-Ý anh không phảithế, em đừng hiểu nhầm.
Bị nói nhưthế, chàng trai vàng AnThếKiệt có chút lung túng, lại nhìn thấy mấy ánh mắt ngây thơ nai tơ của các bé nhìn anh cảm thấy có chút xấu hổ a.
Nàng chẳng thèm nhìn mấy tên đàn ông vẫn còn đang trong trạng thái suy nghĩ đó, nàng nhìn Ngọc Thần, Ngọc Diên , Ngọc Hàn, Ngọc Ân rồi nói.
-Biết lỗi chưa?
Bốn đứa trẻ cúi đầu xuống nhận lỗi, biểu tình rất chi là đáng thương khiến người khác phải mềm lòng.
-Là…
Ngô Lâm định lên tiếng bênh vực mấy đứa trẻ nhưng chưa kịp nói gì đã bị tiếng “hử” của nàng cắt đứt cùng với tiếng nhận lỗ của mấy đứa trẻ.
-Con xin lỗi mẹ.
-Lý do?
-Không bảovệ tốt các em. Đây là của Ngọc Thần nè.
-Không biết tự bảovệ mình khiến bản thân gặp nguy hiểm. Bé Ngọc Diên rất thành khẩn nhận lỗi để mong được hưởng sự khoan hồng nhé.
-Hiếu thắng.
-Không phối hợp chiến đấu.
Thiên Quân thấy các bé đứng trước mặt mẹ mình nhận lỗi, muốn khóc mà không dám khóc trông thật tội nghiệp thì muốn lên tiếng an ủi nhưng cậu không dám. Uy nghiêm của chi mình không phải các bé mới sợ đâu mà cả cậu cũng sợ nữa là.
-Lần sau còn nhưthếnữa không?
-Dạ, không ạ.
-Ngoan.
Thấy mẹ mỉm cười mà các bé đều òa lên khóc, các bé rất sợ mẹ không muốn bé nữa vì bé không ngoan. Nàng ôm các con vàolòng an ủi, thời điểm lúc ấy (Diên nhi tý bị rắn cắn ấy) nàng cũng rất sợ hãi. Nếu như nàng không đến kịp lúc thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây. Lau đi nước mắt trên mặt tám đứa trẻ, nàng nhẹ nhàng hôn lên mặt chúng một cách yêu thương nhất.
Mấy anh thấy vậy rung động không thôi. Một người luôn luôn lạnh nhạt vậy mà lại mỉm cười dịu dàng nhưthế. Tình mẫu tử thật là thiêng liêng.
-Thiên Di, em thấy các con….
-Giới thiệu với baba đi.
-Dạ.
Các bé vui vẻ đi đến trước mặt baba của mình, còn bé tiểu Nghị rất nhanh đã chiếm chỗ trong lòng mẹ nuôi thân yêu.
-Chàobaba, xin tự giới thiệu con là Ngọc Thần, con trai của baba, con cả của mẹ.
Ngọc Thần nhìn Âu Dương Hạonói. Âu Dương Hạolúc nãy thấy tình cảnh con trai chiến đấu, bây giờ thì biết bé là con mình thì rất tự hào. Âu Dương Hạoôm bé ngồi trong lòng mình.
-Chàocon, ba tên Âu Dương Hạo.
Ngô Lâm ôm bé gái xinh xắn lên, anh đã biết trước cô bé là con gái mình rồi nên không cần tự giới thiệu. Tiểu Diên nhi của anh lại là cô con gái thứ hai của nàng chỉ làm anh có chút lung túng mà thôi.
-Ngọc Triệt thứ ba, con trai baba.
AnThếKiệt nhìn khối băng nhỏ trước mặt mình có chút nhức đầu. Anh đâu có lạnh lùngthếđâu, chẳng nhẽ đứa bé này di truyền phần mẹ nhiều hơn chắc. Anh bé đứa bé lên nhưng nó lại dãy dụa rất mạnh,mặt đứa bé hồng lên, anh biết ngay mà, mới tý tuổi mà bày đặt xấu hổ nữa sao lúc nãy khóc thì chẳng sao.
-AnThếKiệt, tên ba con.
Còn với cặp cha con Ngọc Hàn – Triệu Hàng thì chẳng có mũi mẫn gì cả rất có tác phong của quân nhân.
-Con đứng thứ tư, Ngọc Hàn.
-Ba trông thật đẹp trai nên con miễn cưỡng cho ba qua cửa, con là Ngọc Chi, con gái xinh đẹp thứ hai của mẹ, đứng hàng thứ năm a. Con biết ba là em trai của ba anh Ngọc Thần nha, là Âu Dương Minh nè.
Âu Dương Minh cảm thấy hối hận vì đã cười nhạoanh mình và những người bạn khác nếu không tại sao con gái anh xinh xắn, còn nhỏ nhưng lại giảohoạt vậy a.
Đứng trên ngườithếnày mà bé bảoanh chỉ miễn cưỡng qua cửa làthếnào. Ôm đứa bé lên anh mới nhìn kỹ đứa bé này chỉ có sáu phần giống anh thôi, cái miệng nhỏ nhắn giống y hệt mẹ nè.
-Thứ sáu, Ngọc Âu. Con trai của ba.
Ngọc Âu đứng trước ba mình tuyên bố. đúng là nhà nói hắc đạocó khác di truyền cả cho con cái luôn.
-Đương Nhiên, ba con.
Chuẩn hắc đạoghê chưa.
-Hì hì, con là Ngọc Ân, thứ bảy, út. May mà lúc nãy con cứu baba đó, nếu không baba không thể thấy con rồi…
Nhìn đứa trẻ này nói không ngừng thì Đường Hiên chắc chắn con trai mình đột biến gien rồi bởi vì anh và mẹ của bé có nói nhiềuthếđâu.
Các anh nói chuyện với các con quên cả thời gian, lâu lâu mới nàng mới nói một câu nhưng không gian này thật sự là hạnh phúc.
Thiên Di nàng từ nãy tới giờ chưa từng giành cho cô ta một ánh mắt hay câu nói nàocả vậy mà cô ta lại nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng ủy khuất kia là sao chứ.
Tuy rằng ở đây có rất nhiều nam nhân đấy nhưng cô ta cũng đừng hòng kéohọ vàocuộc làm nàng khuất phục nhé. Quăng cho cô ta một ánh mắt lạnh lùng, nàng cũng chẳng them để ý đến cô ta nữa.
-Ngọc Nhã cô về xe hậu cần để chuẩn bị bữa tối.
Triệu Hằng thấy tìnhthếnày có chút đau đầu chỉ đành bảocô ta tránh đi mà thôi
-Vâng.
Ngọc Nhã không thể làm gì hơn là phải quay về đoàn xe. Cô ta cũng biết rằng mình không có biện pháp kéođược Thiên Di về phía mình cần phải về đoàn xe thương lượng với bố mẹ mình để tìm ra một đối sách vẹn toàn.
Nhìn thấy tám đứa trẻ vây quanh nàng không ngừng gọi mẹ làm những người chứng kiến không quen có chút há hốc miệng. Những người theo đoàn xe cũ của nàng thì quăng cho bọn họ một ánh mắt đồng cảm, trước kia bọn họ cũng vậy thôi khi chứng kiến một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi có tám đứa con. Tiểu Nghị được sự cho phép của nàng nên càng thân thiết với nàng hơn, gọi “mẹ” càng thuận miệng.
Bọn người Triệu Hàng thấy các bé gọi Thiên Di là mẹ thì có chút không tin nổi, các anh cứ nghĩ rằng Thiên Di chỉ là mẹ nuôi của mấy bé mà thôi. Làm sao lại có một người có thể sinh tám đứa trẻ luôn được cơ chứ.
-Chúng ta nói chuyện được chứ, Ngọc tiểu thư.
-Được.
Hai cũng muốn nói chuyện này cho xong chứ cứ để luôn luôn nhắc nhở “baba” bên cạnh khiến nàng cũng thấy phiền lòng. Đi theo mấy anh chàng đến một chiếc xe quân dụng cỡ lớn, bên trong như một căn phòng vậy, có đầy đủ bàn ghế với giường ngủ luôn.
-Ngọc tiểu thư..
Ngô Lâm có chút ngập ngừng gọi tên nàng, không biết nên xưng hôthếnàovới nàng.
- Anh có thể gọi ta là Thiên Di.
-Ừm, Thiên Di em có thể nói cho anh chuyện mấy đứa trẻ được không? -Thì như anh thấy, mấy đứa trẻ là con con của các anh.
Mấy anh chàng nghe xong lời nàng nói thì cảm thấy như mắc nghẹn vậy, các anh cũng biết mấy đứa trẻ là con anh mà nhưng mà mấy đứa trẻ này cùng tuổi chẳng nhẽ là cùng mẹ hả.
-Em sinh?
AnThếKiệt nhìn lũ trẻ nhỏ trước mặt, rồi quay ra nhìn chằm chằm vàocái eo nhỏ nhắn được vây bởi chiếc áoda không thể tin nổi hỏi.
-Chẳng nhẽ anh sinh.
-Ý anh không phảithế, em đừng hiểu nhầm.
Bị nói nhưthế, chàng trai vàng AnThếKiệt có chút lung túng, lại nhìn thấy mấy ánh mắt ngây thơ nai tơ của các bé nhìn anh cảm thấy có chút xấu hổ a.
Nàng chẳng thèm nhìn mấy tên đàn ông vẫn còn đang trong trạng thái suy nghĩ đó, nàng nhìn Ngọc Thần, Ngọc Diên , Ngọc Hàn, Ngọc Ân rồi nói.
-Biết lỗi chưa?
Bốn đứa trẻ cúi đầu xuống nhận lỗi, biểu tình rất chi là đáng thương khiến người khác phải mềm lòng.
-Là…
Ngô Lâm định lên tiếng bênh vực mấy đứa trẻ nhưng chưa kịp nói gì đã bị tiếng “hử” của nàng cắt đứt cùng với tiếng nhận lỗ của mấy đứa trẻ.
-Con xin lỗi mẹ.
-Lý do?
-Không bảovệ tốt các em. Đây là của Ngọc Thần nè.
-Không biết tự bảovệ mình khiến bản thân gặp nguy hiểm. Bé Ngọc Diên rất thành khẩn nhận lỗi để mong được hưởng sự khoan hồng nhé.
-Hiếu thắng.
-Không phối hợp chiến đấu.
Thiên Quân thấy các bé đứng trước mặt mẹ mình nhận lỗi, muốn khóc mà không dám khóc trông thật tội nghiệp thì muốn lên tiếng an ủi nhưng cậu không dám. Uy nghiêm của chi mình không phải các bé mới sợ đâu mà cả cậu cũng sợ nữa là.
-Lần sau còn nhưthếnữa không?
-Dạ, không ạ.
-Ngoan.
Thấy mẹ mỉm cười mà các bé đều òa lên khóc, các bé rất sợ mẹ không muốn bé nữa vì bé không ngoan. Nàng ôm các con vàolòng an ủi, thời điểm lúc ấy (Diên nhi tý bị rắn cắn ấy) nàng cũng rất sợ hãi. Nếu như nàng không đến kịp lúc thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây. Lau đi nước mắt trên mặt tám đứa trẻ, nàng nhẹ nhàng hôn lên mặt chúng một cách yêu thương nhất.
Mấy anh thấy vậy rung động không thôi. Một người luôn luôn lạnh nhạt vậy mà lại mỉm cười dịu dàng nhưthế. Tình mẫu tử thật là thiêng liêng.
-Thiên Di, em thấy các con….
-Giới thiệu với baba đi.
-Dạ.
Các bé vui vẻ đi đến trước mặt baba của mình, còn bé tiểu Nghị rất nhanh đã chiếm chỗ trong lòng mẹ nuôi thân yêu.
-Chàobaba, xin tự giới thiệu con là Ngọc Thần, con trai của baba, con cả của mẹ.
Ngọc Thần nhìn Âu Dương Hạonói. Âu Dương Hạolúc nãy thấy tình cảnh con trai chiến đấu, bây giờ thì biết bé là con mình thì rất tự hào. Âu Dương Hạoôm bé ngồi trong lòng mình.
-Chàocon, ba tên Âu Dương Hạo.
Ngô Lâm ôm bé gái xinh xắn lên, anh đã biết trước cô bé là con gái mình rồi nên không cần tự giới thiệu. Tiểu Diên nhi của anh lại là cô con gái thứ hai của nàng chỉ làm anh có chút lung túng mà thôi.
-Ngọc Triệt thứ ba, con trai baba.
AnThếKiệt nhìn khối băng nhỏ trước mặt mình có chút nhức đầu. Anh đâu có lạnh lùngthếđâu, chẳng nhẽ đứa bé này di truyền phần mẹ nhiều hơn chắc. Anh bé đứa bé lên nhưng nó lại dãy dụa rất mạnh,mặt đứa bé hồng lên, anh biết ngay mà, mới tý tuổi mà bày đặt xấu hổ nữa sao lúc nãy khóc thì chẳng sao.
-AnThếKiệt, tên ba con.
Còn với cặp cha con Ngọc Hàn – Triệu Hàng thì chẳng có mũi mẫn gì cả rất có tác phong của quân nhân.
-Con đứng thứ tư, Ngọc Hàn.
-Ba trông thật đẹp trai nên con miễn cưỡng cho ba qua cửa, con là Ngọc Chi, con gái xinh đẹp thứ hai của mẹ, đứng hàng thứ năm a. Con biết ba là em trai của ba anh Ngọc Thần nha, là Âu Dương Minh nè.
Âu Dương Minh cảm thấy hối hận vì đã cười nhạoanh mình và những người bạn khác nếu không tại sao con gái anh xinh xắn, còn nhỏ nhưng lại giảohoạt vậy a.
Đứng trên ngườithếnày mà bé bảoanh chỉ miễn cưỡng qua cửa làthếnào. Ôm đứa bé lên anh mới nhìn kỹ đứa bé này chỉ có sáu phần giống anh thôi, cái miệng nhỏ nhắn giống y hệt mẹ nè.
-Thứ sáu, Ngọc Âu. Con trai của ba.
Ngọc Âu đứng trước ba mình tuyên bố. đúng là nhà nói hắc đạocó khác di truyền cả cho con cái luôn.
-Đương Nhiên, ba con.
Chuẩn hắc đạoghê chưa.
-Hì hì, con là Ngọc Ân, thứ bảy, út. May mà lúc nãy con cứu baba đó, nếu không baba không thể thấy con rồi…
Nhìn đứa trẻ này nói không ngừng thì Đường Hiên chắc chắn con trai mình đột biến gien rồi bởi vì anh và mẹ của bé có nói nhiềuthếđâu.
Các anh nói chuyện với các con quên cả thời gian, lâu lâu mới nàng mới nói một câu nhưng không gian này thật sự là hạnh phúc.
Danh sách chương