Xe của Dương Hàn Phong băng băng chạy trên đường, đã ngồi trên xe 2 tiếng rồi mà vẫn chưa đến nơi khiến hắn và cậu nản người.

- Vy Khánh à, bao lâu nữa thì mới đến đây? Tôi ngồi đến sắp trĩ rồi đây này...

Lâm Thiên Khánh toang toác kêu, vặn vẹo người mấy cái. Nó chán nản nhìn cậu:

- Một lát nữa là đến rồi. Dương Hàn Phong, anh đi thẳng, rồi rẽ trái. Gửi xe ở một tiệm nào đó. Chúng ta đi bộ.

- Sao? Đi bộ? - Hắn kinh ngạc kêu lên.

- Đường đi nhỏ lắm, ôtô khó lách vào được. 

- Trời ơi...- Hắn và cậu đồng thanh.

Cuối cùng thì 3 người cũng an toàn gửi được chiếc xe ở một nhà ông lão nông dân tốt bụng. Nó hào hứng vừa đi vừa tung tăng chạy nhảy, còn hắn và cậu thì trề trề đi phía sau.

- Này, hai người là con trai sao mà sức yếu quá vậy? Còn thua cả một đứa con gái như tôi nữa...

- Em là con quái vật chứ con gái gì! 

Dương Hàn Phong bất mãn kêu lên. Nói gì thì nói ngồi lái xe hơn 2 tiếng cũng làm hắn đủ nản rồi, giờ lại còn phải đi bộ ở con đường cỏ chật hẹp này nữa. Thật ép người quá đáng mà!

- Anh...đi nhanh lên, không thì tôi bỏ lại hai người bây giờ đó!

Nó bực bội rảo bước nhanh dần, hai tên con trai ẻo lả đằng sau vừa bước vừa mắt tròn mắt dẹt nhìn trời, rõ chán.

Nó dẫn hai người kia đến một bờ sông lớn, nước sông dâng đến nỗi không nhìn thấu đáy, đứng từ bờ bên này không thể nhìn thấy bờ bên kia. Dương Hàn Phong nhìn thấy nước, tâm tình vui vẻ hẳn lên. Hắn cười:

- Đến rồi sao? - Gần đến rồi.

Nó không để ý, phía sau nó và hắn, sắc mặt của Lâm Thiên Khánh không được tốt lắm. Mặt cậu trắng bệch như táo bón, miệng quèo quẹo không nở nổi một nụ cười.

- Vy Khánh, chúng ta...chơi ở bờ bên này à? - Cậu run run hỏi.

Nó dường như chưa nhìn thấy sự “sờ sợ” của cậu, vui vẻ:

- Không, chúng ta sẽ sang bờ bên kia.

Lâm Thiên Khánh suýt chút nữa thì ngã khuỵu xuống, may mà có nó đỡ được. Nó nhíu mày:

- Này Lâm Thiên Khánh, cậu không khỏe ở đâu à?

- À...không...không...

Nó tạm thời tin cậu, đứng gần bờ sông hơn một chút để đợi thuyền tới.

Dương Hàn Phong đứng gần chạm tới vực nước, hắn khoan khoái hít thở không khí trong lành ở nơi đây. Vùng sông nước này thật sự rất đẹp, quang cảnh xung quanh cũng rất đẹp.

Lâm Thiên Khánh đi từng bước chậm, đến gần nó. Đứng im như pho tượng nhìn dòng nước chảy xiết. Nó cười dịu dàng, thốt lên:

- Đẹp quá, phải không? 

Không nghe tiếng trả lời, nó bèn quay sang nhìn cậu. 

- Lâm Thiên Khánh... 

Cậu vẫn không trả lời, đứng im nhìn nước sông chảy như muốn quấn cả cậu đi.

- Này, Lâm Thiên Khánh!!!

- À...Hả...hả??? - Cậu sực tỉnh, quay sang lắp bắp.

- Cậu đang nghĩ cái gì vậy hả? - Nó khó hiểu. 

- À...hìhì, mọi người thường hay chọc tôi là sợ nước. Nhưng mà người ta toàn nói quá lên thôi ý chứ...gì mà sợ nước chứ...hê hê...tôi không có sợ đâu...hê hê...chỉ là chuyện nhỏ thôi mà...có gì đâu mà sợ...hê hê...

Cậu cười một cách miễn cưỡng, cơ mặt căng đen đét.

Nó cười tủm tỉm, hóa ra một tên đại ca giang hồ như Lâm Thiên Khánh lại là một kẻ...sợ nước...

Chiếc thuyền bằng gỗ nhỏ dần dần tiến đến gần ba người họ, nó mỉm cười gọi hắn:

- Dương Hàn Phong, lại đây. Thuyền đến rồi.

Hắn vội vàng chạy đến chỗ của nó. Nhưng câu nói này kích động không ít đến thần kinh của Lâm Thiên Khánh.

- À...ơ...thuyền...thuyền...thuyền...

Trấn tĩnh lại một lúc, Lâm Thiên Khánh mới hỏi lại:

- Thuyền...thuyền mà cậu nói...là...là cái thuyền này hả?

- Đúng rồi đó. - Nó cười.

- À...ơ...đúng là chiếc thuyền này...hihi...là chiếc thuyền này...ôi trời...

Khuôn mặt của cậu căng như hôm nay là ngày tận thế vậy. 

Hắn chẳng thích lúc này nó cười với Lâm Thiên Khánh chút nào, bèn hậm hực:

- Thuyền đến rồi, xuống mau.

Ba đứa đứng đợi thuyền đến gần bờ, Dương Hàn Phong nhanh nhảu chạy xuống trước. Hắn nhảy đến tùm cái xuống thuyền làm con thuyền lắc lư điên đảo.

- Cậu có chắc...là...là chiếc thuyền này không?

Nhìn thấy con thuyền lắc lư thấy gớm, cậu lắp bắp hỏi. Mồ hôi túa ra như tắm.

- Chắc chắn... - Nó nhìn cậu - Cậu sợ à?

Như bị động đến lòng tự trọng, cậu nhảy cẫng lên:

- Sợ gì chứ!!! - Cậu nổi đóa - Chiếc thuyền này tuy nhỏ...nhưng nó...rất dễ thương...giống như cậu vậy...hơ hơ...nhưng mà...thuyền thì vẫn là thuyền có đúng không...hihi...

Nó quay lại phía sau lén cười một cái. Dáng vẻ lúc sợ hãi của Lâm Thiên Khánh dễ thương không chịu được.

- Chiếc thuyền này an toàn lắm, không sao đâu.

Để trấn an cậu, nó bèn nói mấy câu đảm bảo này nọ. Cậu cười méo xệch:

- Nếu cậu nói như vậy...đúng là chiếc thuyền này rồi...hị hị...được...

- Vậy...chúng ta đi thôi!

Nó đi lên trước vài ba bước, quay lại vẫn thấy Lâm Thiên Khánh đứng im, mồm lắp bắp cái gì mà:

- Đi...đi...đi chúng ta...chúng ta lên thuyền...lên thuyền...

- Này Lâm Thiên Khánh, đi thôi! - Nó nói lớn.

- À...đi...đi lên thuyền thôi phải không... Đi...đi thôi...

Lâm Thiên Khánh bước đi những bước cực nhỏ như sợ trượt chân.

Nó thấy cậu chịu đi thì cũng nhanh chân chạy về phía mạn thuyền, chưa gì đã nghe tiếng nói khó nghe của Dương Hàn Phong:

- Em và cậu ta bán muối trên đấy à? Lâu thế...

- Lâm Thiên Khánh có vẻ sợ...

Nó quay lại nhìn cậu.

Lâm Thiên Khánh run run, nhìn về phía nó:

- Đi còn không thèm đợi mình nữa... - Cậu lèm bèm. 

“Mạnh dạn lên Lâm Thiên Khánh, mày đường đường là gì chứ, đại ca, là đại ca, mày sợ gì mấy cái trò sông nước vớ vẩn này cơ chứ...”

Cậu nuốt nước bọt nghĩ, hồi lâu sau mới đến được chỗ của nó.

Cũng như trước, chưa gì Dương Hàn Phong đã chòi mồm ra:

- Cậu là rùa hay người vậy hả? Có việc đi đứng thôi cũng không xong.

Lâm Thiên Khánh không còn tâm trạng đâu mà đôi co với hắn. Cậu chỉ cầu mong có thể vượt qua khúc sông này một cách an toàn, vậy thôi.

Nó cũng bước xuống thuyền, nhưng nhẹ nhàng hơn Dương Hàn Phong nhiều, ít ra cũng không làm thuyền lắc lư như hắn. Nó nói với lên:

- Xuống thuyền đi Lâm Thiên Khánh! 

Cậu sờ sợ lau mồ hôi, cười cười mà như khóc đến nơi:

- Phải...phải xuống thuyền hả...

- Đúng vậy. Xuống đây đi, nào!

Nó chìa tay ra để cậu nắm lấy, kèm với nụ cười dịu dàng chưa từng thấy. Dương Hàn Phong rất chi là không ưa được, bèn hất tay nó ra:

- Em nhỏ con như vậy, cậu ta lôi em xuống sông mất.

Rồi hắn đưa tay hắn ra, ý nói Lâm Thiên Khánh bám vào.

Tất nhiên, Lâm Thiên Khánh cũng chẳng ưa gì hành động vừa nãy của hắn. Cái tên Dương Hàn Phong này, toàn đi phá game của người khác không à...

Nhưng rốt cục, cậu vẫn phải bám lấy tay của hắn mà trèo xuống thuyền...

Lắc lư...

- Ối dồi ôi...

Cậu la toáng lên, hai tay buông lỏng nhảy xuống. 

- Á...- Nó kêu lên, vì bây giờ người Lâm Thiên Khánh hoàn toàn dựa trên người nó. Nói trắng ra, là cậu đang ôm chặt lấy nó.

Dương Hàn Phong tức nổ mắt, mau chóng gỡ tay cậu ra, chen vào giữa:

- Tôi ngồi giữa.

- Anh tránh ra đi, tôi muốn ngồi với Vy Khánh! - Cậu hướng ánh mắt chủ game nhìn hắn. 

- Thôi, Dương Hàn Phong, anh về chỗ cũ đi. Để tôi ngồi giữa. - Nó chen vào.

Miễn cưỡng, Dương Hàn Phong là miễn cưỡng về chỗ cũ.

Lâm Thiên Khánh thở phào một cái, may thật, cậu đã an toàn xuống thuyền mà chưa ướt quần...

***

Nó ngồi giữa hai tên con trai, một tên vẻ mặt hằm hằm giận dữ, mắt không rời hai người kia. Còn tên còn lại thì sợ co vòi, mắt lâng láo, tay bám chặt vào thành thuyền.

Thấy chiếc thuyền bình yên, không lắc lư điên đổ nữa, Lâm Thiên Khánh mới từ từ buông tay ra.

“Mình an toàn rồi...”

Nhưng vừa buông được cánh tay thứ hai ra, thuyền bỗng như va phải hòn đá dưới sông nhô lên hay cái gì mà lắc nhẹ một cái.

- Ối trời ơi ối trời ơi! - Lâm Thiên Khánh sợ dựng ngược tóc gáy, hét toáng lên.

Dương Hàn Phong giật mình, nó cũng vậy. Hắn cọc cằn cằn nhằn:

- Thuyền rung một chút thôi cũng sợ, đồ yếu vía!

Nó phang lại:

- Con mèo mà anh còn sợ, nói gì người khác!

Dương Hàn Phong lập tức mất lưỡi.

Lâm Thiên Khánh nhắm chặt mắt lại, hỏi nó:

- Có thật sự an toàn không vậy hả???

- Cậu yên tâm, không lật đâu mà lo!

Nó ngồi tủm tỉm cười.

Dương Hàn Phong tức tối, mắt không rời nó và cậu.

Lâm Thiên Khánh trong tình trạng lúc nào cũng cảnh giác, chỉ cần rung nhẹ một tí thôi cũng đủ làm cậu rụng tim.

Ba người cứ như vậy đi suốt đoạn đường dài. Mãi sau, cười chán, nó nản người nhìn hai tên lớn xác mà trẻ con kia:

- Này, hai người thả lỏng ra có được không? Nhìn quang cảnh xung quanh kìa!

Dương Hàn Phong và Lâm Thiên Khánh cùng nhìn ra một phía, và cũng đồng loạt kêu lên:

- Đẹp thật.

Nó cười nhẹ.

- Ai cho anh bắt chước tôi?!!

- Là cậu bắt chước tôi thì có!

- Này, anh bắt chước tôi thì nhận đi!

- Tôi lại vả cho cậu lộn đầu xuống sông bây giờ, ai bắt chước ai chứ?

Ayza, hai cái tên này không lúc nào là không gây chiếc với nhau. Rảnh ra một chút là gầm gừ nhau rồi.

***

Ngồi thuyền hơn 15 phút, cả nhóm đã sang đến bờ bên kia. Lâm Thiên Khánh không bị con thuyền và dòng sông ám nữa, tâm trạng lại như bình thường. Nói gọn lại là lại dương dương tự đắc như bình thường. 

- Chị ơi, đóa hoàng thảo này bao nhiêu ạ?

Nó nhẹ nhàng hỏi một tiểu tỷ xinh đẹp ngồi bán hoa bên bờ sông. Chị ấy dịu dàng trả lời:

- 160.000 em ạ. Hoàng thảo hoa đẹp như vậy, không mua uổng lắm!

Nó cười tươi, đúng là mồm miệng kẻ bán hàng, rất mủi lòng khách.

Nhưng...nó lại không thích màu sắc này cho lắm. Mục đích đến đây là mua hoa bách hợp nổi tiếng bao đời kìa. Nhưng nếu muốn mua được loài hoa này loại đẹp nhất, cần phải đến một nhà ông lão xa xôi. Từ đây đến chỗ đó cũng phải mất 3 - 4 km.

- Hay mua hoa hồng luôn đi, đỡ mất công.

Lâm Thiên Khánh mệt đứt hơi nói. Cậu đi săn lùng tất cả hàng hoa gần bờ sông rồi nhưng không hàng nào bán loại hoa bách hợp kia cả.

- Không được. Nhất định phải là loài bách hợp, tôi rất hiểu mấy cô giáo đó mà. Rất thích loài hoa trang trọng và tinh khiết. Nhưng tặng hoa hồng thì không có gì đặc biệt cả. Cậu hiểu không? 

- Nhưng cớ gì phải tặng hoa chứ, có ai ra điều lệ này đâu.

- Cậu IQ thì cao mà EQ thì thấp vậy hả? Cậu không biết động não à? Cậu không để ý mỗi cái bàn của giám khảo đều có rất rất nhiều bình hoa hoặc bó hoa đó sao? Không phải do ban tổ chức tự mua đâu, là được tặng cả đấy. - Nó giải thích - Không tặng cũng không phải là tội, nhưng để lại ấn tượng xấu với đội ngũ giám khảo. Có khi họ cho rằng chúng ta không chuyên tâm nữa ấy chứ.

- À...đồ con lợn như cậu cũng có ngày thông minh như thế này à?

- Xí...- Nó ngó nghiêng - Dương Hàn Phong đâu?

Nói mới nhớ, Dương Hàn Phong từ nãy đến giờ chẳng thấy đâu cả làm nó có chút hụt hẫng. Đòi đi chơi với nó mag giờ lại chạy đâu mấy tiêu. 

- Kệ anh ta đi.

Lâm Thiên Khánh kéo nó đi xem mấy lời hoa đẹp nữa. Hai người đi xa dần, xa dần. Có vẻ như chân đã mỏi nhưng không ngừng bước được. Nó đi trước, cậu đi sau, miệng nó không ngừng liên thiên về mấy loài hoa đẹp như cổ tích ở đây.

- Lâm Thiên Khánh, cậu biết không, hoa ở đây đã đẹp, quả ở đây cũng không kém đâu. Vừa ngọt vừa tươi, cậu có muốn...

Nó vui vẻ quay đầu lại, giật mình khi không thấy Lâm Thiên Khánh ở phía sau nữa.

Quang cảnh xung quanh nó hoàn toàn lạ lẫm, không một bóng người. Vấn đề là nó không biết nhà ông bán hoa bách hợp ở đâu cả, định vừa đi vừa hỏi. Ai ngờ lại lạc cả cậu lẫn hắn. Nó hơi sợ, nhưng rồi lại mỉm cười:

- Có sao đâu, mình còn điện thoại mà!

Nó mở điện thoại ra, gọi cho Lâm Thiên Khánh...

- Sao? Không có sóng? Làm gì có chỗ nào không có sóng thế này chứ!!! - Nó hét toáng lên khi nhận được thông báo “ngoài vùng phủ sóng”.

- Chết rồi, làm...làm sao đây...

Nó cứ đứng trơ bên vệ đường, chỗ này ngoài mấy con ong vò vè bay lè xè ra thì chẳng còn ai ngoài nó cả. Nó chỉ còn biết kiên nhẫn đợi xem có ai đi qua để hỏi đường đến nhà ông lão hoa bách hợp. 

- Êh, có một chiếc xe đang tới...- Mắt nó sáng lên, đưa tay vẫy vẫy - Giúp tôi với! Giúp tôi với!

Chiếc xe sang trọng kia đi đến gần nó từ từ, từ từ rồi đột nhiên tăng tốc phóng thẳng. Nó tức tối nhìn theo, mồm toang toác:

- Tốt bụng quá ha!

Nó lại đợi một chiếc xe khác trong 10 phút tiếp theo.

- Giúp tôi với! Cứu mạng!

Nó lại há mồm ra kêu thật to với một cái giọng không dễ nghe một chút nào.

Chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt nó, rồi một người đàn ông ăn mặc lấm lem bước xuống.

- Cô gái, tôi có thể giúp gì cho cô không? 

- Bác ơi cho cháu hỏi bác có biết đường đến nhà ông lão bán hoa bách hợp đẹp nhất vùng này không? 

Bác nông dân thở dài, xua tay:

- Haiza, ngày hôm nay đã 2 người hỏi đi con đường này rồi. Tôi không biết đâu.

- Dạ...vậy...phiền bác rồi. Cảm ơn bác.

- Không có gì. Mà cô nên đi nhanh lên đi. Trời cũng tối rồi, lại còn sắp mưa nữa.

- Cảm ơn bác. - Nó nhìn lên bầu trời, quả thật trời đen mịt mù, báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến.

Nó lang thang bước đi trên con đường vắng lộng gió. Tiết trời tối tháng 12 chẳng dễ chịu chút nào. Nó thì mặc mỗi cái áo sơ mi khá mỏng nên mỗi đợt gió lùa vào làm nó rùng cả mình.

- Có xe nữa...- Nó lại ra tín hiệu giống như trước, chiếc xe lại dừng lại. Nó có linh cảm như sắp được cứu rồi.

Bước từ trên xe xuống là gã đàn ông tuổi đã trung niên, râu ria lồm xồm phát sợ. Mặt thì gian gian kiểu mấy thanh niên trộm chó lâu năm. 

- Cô em xinh đẹp, có muốn bọn anh giúp gì không? Hay là...lên xe với anh đi, anh sẽ giúp em về nhà.

Tên đó cất giọng cười khả ố.

Nó hối hận vô cùng vì đã gọi chiếc xe này lại, lập tức không trả lời tên yêu râu xanh đó mà vơ lấy điện thoại, cố tình nói lớn:

- Alo chồng yêu ơi, anh mau đến đón em đi. Trời tối rồi, nhanh lên nhé anh. Hả? Anh nói 2 phút nữa đến sao? OK nè, mà anh nhớ dẫn theo NHIỀU cảnh sát vào nhé.

Tên đàn ông vội chui tọt vào trong xe, lẩm bẩm:

- Trẻ vậy mà đã có chồng rồi sao...

Ông ta phóng đi nhanh như gió. Nó không giám quay đầu lại nhìn nên vẫn chưa biết ông ta đã đi, vẫn cứ luyên thuyên với chiếc điện thoại chẳng đến ai:

- Chồng yêu à, anh nhanh lên nhé...

Một bàn tay lớn bỗng đặt lên vai nó làm nó giật mình hét toáng lên, mắt nhắm nghiền:

- Á...ưm...

Anh ta bịt miệng nó lại, xoay người để nó nhìn rõ mặt mình:

- Vy Khánh, là tôi. Dương Hàn Phong đây.

Nó mở mắt ra. Thật đúng là Dương Hàn Phong rồi, cái bản mặt sát gái này, đúng là hắn rồi!

Hắn buông tay bịt miệng nó ra, nó như sắp khóc ôm lấy hắn:

- Huhu...Dương Hàn Phong, anh đã bỏ đi đâu vậy hả? Có biết tôi sợ lắm không...huhu...

Hắn mỉm cười, xoa đầu nó:

- Tôi đây, yên tâm đi, không có kẻ xấu làm hại em nữa đâu. 

Bù lu bù loa một lúc, nó chợt nhận ra mình đang làm gì, bèn đẩy hẳn ra:

- Xin lỗi...

Hắn cũng ngại không kém, mắt nhìn lên trời, không dám nhìn nó:

- Không...không sao.

Hắn lấy lại hình tượng, đưa tay lên gạt nước mắt cho nó:

- Sao lại khóc nữa rồi. Em đúng là chúa mít ướt mà.

- Anh có biết...lúc phát hiện ra lạc cả anh, cả Lâm Thiên Khánh tôi đã sợ như thế nào không...một mình tôi, lại gặp đám người đó...nếu...

- Nào, không nói nữa. - Hắn chặn nó lại - Chuyện đó chỉ là “nếu” thôi. Còn bây giờ chẳng phải tôi đã ở đây rồi sao? Em còn sợ cái gì?

- Nhưng...Lâm Thiên Khánh lạc đâu mất rồi...không thấy cậu ấy đâu hết. - Nó sụt sùi. 

“Em lo cho cậu ta đến vậy sao?” Hắn đau lòng nghĩ. Nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười:

- Người như cậu ta có phải đần đâu mà không biết mò đi tìm em chứ. Cậu ta sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng quá.

Ầm...ầm...ruỳnh...ruỳnh...

Trời đổ mưa...

- Phải quay lại bờ sông mới được. 

Hắn nhìn trời mưa, nói.

Nó kịp cản:

- Không được. Trời mưa không có thuyền chạy trên sông đâu.

- Thế phải làm thế nào? Lâm Thiên Khánh còn chưa tìm được ra. - Hắn nhíu mày suy nghĩ. 

Nó và hắn vội chạy đến một ngôi nhà gần đó, xin trú tạm. Chủ nhà là một bà góa tốt bụng, căn nhà khá lớn với bên trong là hai ngôi nhà tách biệt nhau. Một căn nhà lát gạch ở trên, một căn nhà nền đất phía dưới. Có lẽ đây là nơi nuôi chó mèo của bà thời trước. 

- Hai cháu cứ ở nhà trên đi, còn nhà dưới bà xuống ngủ cũng được.

- Không được đâu bà ạ. - Nó nói - Chúng cháu ngủ ở nhà dưới được rồi, chúng cháu xin ngủ tạm mà để bà ngủ ở đó thật không phải phép...

Nằn nì mãi, bà lão mới chịu đi ngủ ở nhà trên. Còn nó và hắn kéo nhau xuống căn nhà nền đất. Ở đây không có giường, chỉ có một cái chiếu cũ dưới nền nhà và một chiếc chăn bông cũ mèm. Bên cạnh có một cái đèn bão vẫn sáng. 

- Chúng ta đành qua đêm ở đây thôi, còn Lâm Thiên Khánh...không biết cậu ta ra sao rồi.

Hắn vừa nói vừa trải rộng cái chiếu ra, lót thêm mấy mớ rơm ở dưới. Áo của hai người đã ướt nhẹp, nhưng không có đồ để thay.

Nó quay qua nhìn Dương Hàn Phong, hét lên:

- Á!!! Đồ cuồng biến thái, anh làm gì vậy hả???

Sở dĩ nó hét lên như vậy là vì...hắn đang cởi áo ra và vắt nước đi cho ráo.

- Em ngại cái gì chứ! Chẳng phải...body của tôi cũng bị em nhìn rồi sao?

Hắn mặt dày cười. Nó vẫn hai tay che mắt, giọng run lẩy bẩy:

- Đồ biến thái...huhu...không biết tôi có thể sống sót sau đêm nay không nữa...huhu...

Hắn vắt chiếc áo lên xà nhà, rồi ngồi xuống chiếu, thì thầm vào tai nó:

- Em nghĩ với dáng vẻ...như thế này của em thì có thể ừm...hấp dẫn được tôi sao?

- Anh...- Nó nghiến răng. 

Dương Hàn Phong nhìn lại một lượt dáng người nó, rồi thở dài:

- Haiz...lùn lùn...mập mập, ba vòng cây cau, IQ còn thấp...

- Tôi khâu mõm anh giờ! - Nó quay sang bóp miệng hắn. Dương Hàn Phong ú ớ kêu lên:

- Bỏ...bỏ tay em ra...hỏng...hỏng mặt tôi...

Nó buông tay ra, dẩu môi nhìn hắn. 

Không đùa với hắn nữa, nó vẫn ngồi ở đó trầm ngâm. Dương Hàn Phong nằm xuống nhưng chốc chốc lại giật mình dậy, vẫn thấy nó ngồi đó, nhìn vào ngọn đèn bão sáng mập mờ. Hắn lo lắng ngồi dậy:

- Sao em vẫn chưa ngủ đi? 

- Lâm Thiên Khánh...không biết cậu ta bây giờ ra sao rồi. Tôi lo lắm...

Khuôn mặt của nó hiện rõ hai chữ ưu tư. Hắn trầm hẳn đi, mắt sụp xuống. Trái tim đau như bị cái gì đâm vào rồi lại hung hăng xát muối lên.

“Em lo lắng cho cậu ta đến vậy sao?”

__________

Trước tiên mình gửi lời xin lỗi đến các bạn độc giả vì viết chậm truyện. Trong thời gian thi cử nên mình hơi bận. 

Thứ hai, ở chap trước có một đoạn mình viết vô cùng vô lý. Đó là đoạn mới vào, mình viết “2:00 chiều hôm đó...” rồi đến đoạn cuối, mình lại để Vy Khánh nói “gần trưa rồi”. Do mình viết một chap trong nhiều ngày nên có sơ suất, ở sàn truyện mình đã sửa lại còn ở những web truyện khác vẫn chưa sửa được. Mong bạn đọc đừng chất vấn nhiều quá. Quân tử làm đại sự không nên chú trọng tiểu tiết, đúng không? 

Cười toe toét. 

#VinZy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện