Có Trương Nhu Sinh tiếp sức cho, Thẩm Mạt Văn kiên cường lên không ít, tinh thần cũng tốt lên nhiều, ngoài công việc ra còn xem mấy loại đầu tư cổ phiếu này nọ, còn bắt đầu mua vé số nghĩ rằng có ngày sẽ trúng một lần, nhưng sau khi bị Trương Nhu Sinh cười nhạo một hồi thì chỉ lén lút mua.
Trương Nhu Sinh đương nhiên biết hết, nhưng không lật tẩy anh nữa, buổi tối rảnh rỗi còn dạy anh cách đầu tư cổ phiếu, thật ra y có thể trực tiếp mượn tiền cho Thẩm Mạt Văn hoặc là kéo anh đến công ty mình làm, tiền lương tuyệt đối cao hơn bây giờ, nhưng cùng là đàn ông, y đương nhiên biết đàn ông rất xem trọng lòng tự tôn, nếu như làm như vậy nhất định sẽ khiến đối phương cảm thấy bối rối.
So với sự thản nhiên của y, Thẩm Mạt Văn lại ngầm nhận thấy có gì đó không đúng, nếu như nói lúc trước Trương Nhu Sinh đối xử với anh rất tốt, thì bây giờ quả thật tốt đến mức khiến người ta ngầm run sợ… tuy anh phản ứng hơi chậm chạp, nhưng vẫn không phải hoàn toàn không nhận thấy được, mỗi ngày bị giành làm đồ ăn sáng, ăn tối, thậm chí buổi trưa cũng sẽ lái xe đến cùng anh đến căng tin hoặc nhà hàng để ăn, cuối tuần lại càng trở nên bịp bợm hơn, đưa anh và Tiếu Tiếu ra ngoài hóng gió hoặc leo núi gì đó… cố thân thiết kiểu này có phải quá rõ ràng không? Theo đạo lí thì hẳn là anh phải cảm ơn đối phương, nhưng sao bây giờ lại ngược lại vậy?
“Cái đó… Nhu Sinh, gần đây…”
“Ăn nhiều chút, gần đây anh làm việc vất vả rồi.” Trương Nhu Sinh nhanh hơn anh một bước gắp thức ăn vào bát anh, tiếp đó lại gắp một miếng thịt, “Thẩm Tiếu Tiếu, há miệng nè! À đúng rồi, vừa nãy anh nói gì?”
Thẩm Mạt Văn bất lực nhìn thức ăn đã chất đống như núi trong bát mình: “Cũng… không có gì, Tiếu Tiếu bị anh chiều hư rồi!”
“Nên làm mà nên làm mà.” Trương Nhu Sinh cười có chút gian, trong lòng nghĩ nếu như một lớn kia cũng có thể bị anh chiều hư thì tốt rồi, “Đúng rồi Mạt Văn, tối nay đến phòng tôi đi, hôm nay tôi đi mượn được vài quyển sách về tài chính, giảng cho anh nghe.”
Thẩm Mạt Văn chưa kịp đáp, Thẩm Tiếu Tiếu kế bên đã khiếu nại trước một bước: “Ba cũng lớn như vậy rồi, sao còn bắt ba con ngủ với ba nữa! Ba ngày rồi con chưa nghe ba con kể chuyện đó!!”
Thẩm Mạt Văn đang uống trà thì ‘phụt’ một tiếng, mắc nghẹn, nước mắt thiếu chút rơi xuống, hốc mắt đỏ ửng trừng con mình một cái: “Trẻ con nói bậy cái gì đó!”
Mấy ngày nay tối nào Trương Nhu sinh cũng giúp anh bổ sung kiếm thức chuyên môn, lúc bắt đầu thì còn ở phòng khác, sau đó lại chê nóng quá, trực tiếp dọn vào phòng đối phương, nằm trong hoàn cảnh quá ư là thoải mái mà xem sách, hậu quả là ngủ luôn, ngày hôm sau vừa mở mắt liền thấy gương mặt ngủ say của người đàn ông đó và… tay chân đè nặng lên người anh. Nhưng cho dù anh nói bao nhiêu lần rồi, cũng không thấy Trương Nhu Sinh gọi anh dậy lần nào, mà mỗi lần cho dù anh có giữ không cho mí mắt nhắm đi nữa thì vẫn sẽ ngủ mất giữa hàng đống chữ số, anh quả thật phải nghi ngờ rằng đối phương có phải cố ý không.
“Aizz chẳng còn cách nào khác, ba con kể chuyện hay quá, con cũng nghe lâu như vậy rồi, giờ nên đến lượt ba lớn chứ.” Trương Nhu Sinh vừa vỗ lưng Thẩm Mạt Văn, vừa cười hì hì nói.
“Nhu Sinh sao đến anh cũng…” Thẩm Mạt Văn bất lực đỡ lấy trán mình.
Kết quả cậu nhóc còn rất nghiêm túc gật đầu, miễn cưỡng nói: “Vậy… vậy cho ba mượn một tuần là được!”
Vừa nói xong một lớn một nhỏ liền bị cốc một cái lên đầu. “Ăn cơm!”
“Ha ha, anh giận à? Ba và con giỡn thôi mà, phải không, Thẩm Tiếu Tiếu!” Trương Nhu Sinh cười khoác vai Thẩm Mạt Văn nói.
“Dạ đúng dạ đúng, ba ơi ba đừng giận nha! Cô nói tức giận sẽ có nếp nhăn đó!”
“… Cũng chỉ có mấy lúc như thế này hai người mới đứng chung một thuyền! Đừng có mà mặt nhăn mày nhở!” Thẩm Mạt Văn nói không lại hai người họ, chỉ có thể trưng lên bộ dạng uy nghiêm, đáng tiếc một lớn một nhỏ đều không sợ anh.
Trương Nhu Sinh nhìn thấy ánh mắt đang cười đó của anh ngăn không được muốn hôn lên, tuy mỗi lần lợi dụng lúc đối phương đang ngủ có thể vụng trộm làm vài chuyện xấu khó coi, nhưng càng ngày y càng thấy không đủ, muốn quang minh chính đại mà…
Dừng dừng dừng! Nhận thấy cơ thể mình có phản ứng, Trương Nhu Sinh nhanh chóng hít sâu một hơi xua đi suy nghĩ viễn vông trong đầu, y thật không muốn tối nay lại phải tắm nước lạnh.
Thứ bảy, Thẩm Mạt Văn dẫn con về nhà bà ngoại một chuyến, lúc về nhà có chút phiền muộn không vui.
Trương Nhu Sinh vừa nhìn đã thấy được anh đang có tâm sự, đừng nhìn đối phương lớn tuổi hơn anh, vậy chứ mà có lúc tâm tình đều viết hết lên trên mặt. Y đi qua sờ sờ mái tóc mềm mại của người đàn ông, đối phương buồn bực gạt tay ra, sau đó y lại trượt xuống ngắt khuôn mặt đó, ừ, nuôi mập hơn chút rồi.
“Trương Nhu Sinh!” Thẩm Mạt Văn đánh ‘bốp’ cái gạt tay y ra, sụ mặt thở dài.
Nhìn đi, đã chiều hư anh rồi! Nhưng Trương Nhu Sinh lại thích Thẩm Mạt Văn như vậy, sẽ không khiến anh cảm thấy hai người rất xa cách nhau.
“Được rồi được rồi, ai lại làm ‘ba nhỏ’ của chúng ta không vui vậy? Để ba lớn đi đánh người đó.” Trương Nhu Sinh nói rồi lại cười hì hì vươn móng ra sờ lên mặt đối phương.
“Anh cũng hưng phấn quá nhỉ! Ai là ba nhỏ chứ! Tôi mới là ba chính cống nè!” Thẩm Mạt Văn bắt lấy bàn tay đó dùng sức nắm chặt một lát.
“Ui… rất đau đó, được được được, anh là ba ruột, tôi là ba kế, nhanh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì đi.”
Lúc này Thẩm Mạt Văn mới thở hắt ra, bây giờ anh hoàn toàn xem Trương Nhu Sinh như người của mình, không nghĩ ngợi gì nói ra: “Tôi nói chuyện giữa tôi và vợ trước cho mẹ tôi rồi, lại bị bà mắng một trận, bây giờ bà lại bắt tôi đi xem mắt tái hôn…”
“Cái gì?!” Thẩm Mạt Văn còn chưa nói hết, Trương Nhu Sinh đột nhiên đập bàn một cái, gào lên.
Bên này vừa gào xong, cửa phòng bên kia đột nhiên mở ra: “La lối cái gì! Toán của con giải không ra đây này!!”
“… Được được được, ba sai rồi, không la nữa, ha.”
Thẩm Tiếu Tiếu chống nạnh, bộ dạng tiểu bá vương: “Ba cứ thử nạt ba con xem! Coi chừng con… coi chừng con ăn hết đồ trong tủ lại của ba bây giờ!! Còn vẽ rùa lên mặt ba nữa đó!!”
“Phụt!”
Trương Nhu Sinh quay đầu ai oán nhìn người đàn ông đang cười trộm kia, y nào dám nạt nộ anh?! Thích còn không kịp đây mà lại phải chịu lời uy hiếp vẽ rùa lên mặt… thẳng ông nội này càng ngày càng không thể đắc tội rồi!
Đợi đến khi thằng quỷ nhỏ vào trong phòng lại để làm bài tập, y mới ngồi xuống nhỏ giọng nói: “Mạt Văn, anh quên mất chuyện hôm trước rồi à? Nếu lại bị Tiếu Tiếu biết được, cậu nhóc chẳng phải sẽ rất đau buồn sao! Anh phải nói với bác gái cho rõ ràng, mấy chuyện quyền nuôi dưỡng này hông phải chỉ cần kết hôn là xong đâu, chẳng qua vợ trước của anh chỉ vì uy hiếp anh nên mới hù anh như thế, chuyện này tôi đã trưng cầu ý kiến của bạn tôi rồi, nếu thật sự kiện tụng thì phần thắng của chúng ta rất lớn, vì vậy dù thế nào cũng đừng manh động, nhé?”
“Đương nhiên tôi biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Tiếu Tiếu, tôi không quan tâm có tái hôn hay không, nhưng suy cho cùng mẹ tôi cũng chỉ muốn tốt cho tôi…” Thẩm Mạt Văn thở dài, đột nhiên lại chuyển chủ đề, “Nhu Sinh, hình như anh rất… phản cảm với chuyện tôi tái hôn?”
“Khụ! Đương nhiên… phản cảm rồi! Tôi không cho phép tâm sinh lý của con nuôi tôi phải chịu chút tổn thương nào!” Trương Nhu Sinh thấp thoáng cảm thấy trong lòng đối phương là nghi ngờ rồi, nghĩ lại cũng đúng, làm gì có bạn tốt nào mà ba lần bốn lượt ngăn mình tìm phụ nữ chứ? Y nhíu mày rối rắm nghĩ một hồi, hạ quyết tâm, bất chấp tất cả luôn! “Nhu Sinh… thật ra tôi… tôi…”
“Anh làm sao?!” Thẩm Mạt Văn bị sốc trước biểu cảm một giây trước còn cười hì hì một giây sau đột nhiên đầy lo âu đó, ánh mắt cũng không nhịn được trở nên nghiêm trọng.
“Nếu như… tôi không giống như người bình thường, tôi mắc phải một bệnh lạ, vả lại vĩnh viễn cũng không chữa hết được, anh có xem thường tôi giống như người khác không?”
“Cái gì?! Anh, anh bị bệnh gì? Sao lại không trị được!” Thẩm Mạt Văn bị hù hết hồn, cộng thêm ‘vẻ mặt’ giống như thật đó của Trương Nhu Sinh, anh nhất thời cảm thấy trong lòng khó chịu như bị tắc nghẹn, hoang mang có chút khó nói rõ được: “Rốt cuộc là bệnh gì?! Ngày mai tôi cùng anh đến bệnh viện!”
“Tôi thích đàn ông.”
“Thích đàn… đàn ông?!” Thẩm Mạt Văn trợn tròn mắt, kinh ngạc đến miệng cũng không kịp khép lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt mất mát đau thương của đối phương, anh nhanh chóng ngậm miệng lại, dè dặt mở miệng: “Chuyện… chuyện này thì có gì đâu, sao tôi có thể vì nguyên nhân này mà coi thường anh được! Ừm, chuyện nhỏ này cũng không thể ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta được!”
“Mạt Văn, anh thật tốt, tôi thích anh.” Trương Nhu Sinh híp mắt, lập tức đổi thành nụ cười điện đóm đầy đủ.
“Không, không có gì, tôi cũng thích… hả?!” Thẩm Mạt Văn nói đến một nửa thì đột nhiên phát hiện chỗ không đúng, miệng há to hơn lúc nãy, “anh anh anh thích thích thích ai?!”
Lời tác giả:
Ba Thẩm và con của ảnh đều ngơ ngáo rồi~
Mẹ Trương theo tiết tấu hầu vợ hầu con rồi!
Ba Thẩm: Chẳng, chẳng phải đã nói sẽ chọn cho Tiếu Tiếu một người mẹ kế tốt sao?!
Tây Qua: Hử? Mẹ Trương không đủ tốt à?
Ba Thẩm: Anh, anh ấy là đàn ông mà!! *điên lên*
Tây Qua: Một người đàn ông nguyện ý vì anh ngồi vào vị trí ‘mẹ kế’, anh phải chịu trách nhiệm với người ta chứ!
Ba Thẩm: … Đạo Diễn, làm ơn đổi tổ kịch…
Trương Nhu Sinh đương nhiên biết hết, nhưng không lật tẩy anh nữa, buổi tối rảnh rỗi còn dạy anh cách đầu tư cổ phiếu, thật ra y có thể trực tiếp mượn tiền cho Thẩm Mạt Văn hoặc là kéo anh đến công ty mình làm, tiền lương tuyệt đối cao hơn bây giờ, nhưng cùng là đàn ông, y đương nhiên biết đàn ông rất xem trọng lòng tự tôn, nếu như làm như vậy nhất định sẽ khiến đối phương cảm thấy bối rối.
So với sự thản nhiên của y, Thẩm Mạt Văn lại ngầm nhận thấy có gì đó không đúng, nếu như nói lúc trước Trương Nhu Sinh đối xử với anh rất tốt, thì bây giờ quả thật tốt đến mức khiến người ta ngầm run sợ… tuy anh phản ứng hơi chậm chạp, nhưng vẫn không phải hoàn toàn không nhận thấy được, mỗi ngày bị giành làm đồ ăn sáng, ăn tối, thậm chí buổi trưa cũng sẽ lái xe đến cùng anh đến căng tin hoặc nhà hàng để ăn, cuối tuần lại càng trở nên bịp bợm hơn, đưa anh và Tiếu Tiếu ra ngoài hóng gió hoặc leo núi gì đó… cố thân thiết kiểu này có phải quá rõ ràng không? Theo đạo lí thì hẳn là anh phải cảm ơn đối phương, nhưng sao bây giờ lại ngược lại vậy?
“Cái đó… Nhu Sinh, gần đây…”
“Ăn nhiều chút, gần đây anh làm việc vất vả rồi.” Trương Nhu Sinh nhanh hơn anh một bước gắp thức ăn vào bát anh, tiếp đó lại gắp một miếng thịt, “Thẩm Tiếu Tiếu, há miệng nè! À đúng rồi, vừa nãy anh nói gì?”
Thẩm Mạt Văn bất lực nhìn thức ăn đã chất đống như núi trong bát mình: “Cũng… không có gì, Tiếu Tiếu bị anh chiều hư rồi!”
“Nên làm mà nên làm mà.” Trương Nhu Sinh cười có chút gian, trong lòng nghĩ nếu như một lớn kia cũng có thể bị anh chiều hư thì tốt rồi, “Đúng rồi Mạt Văn, tối nay đến phòng tôi đi, hôm nay tôi đi mượn được vài quyển sách về tài chính, giảng cho anh nghe.”
Thẩm Mạt Văn chưa kịp đáp, Thẩm Tiếu Tiếu kế bên đã khiếu nại trước một bước: “Ba cũng lớn như vậy rồi, sao còn bắt ba con ngủ với ba nữa! Ba ngày rồi con chưa nghe ba con kể chuyện đó!!”
Thẩm Mạt Văn đang uống trà thì ‘phụt’ một tiếng, mắc nghẹn, nước mắt thiếu chút rơi xuống, hốc mắt đỏ ửng trừng con mình một cái: “Trẻ con nói bậy cái gì đó!”
Mấy ngày nay tối nào Trương Nhu sinh cũng giúp anh bổ sung kiếm thức chuyên môn, lúc bắt đầu thì còn ở phòng khác, sau đó lại chê nóng quá, trực tiếp dọn vào phòng đối phương, nằm trong hoàn cảnh quá ư là thoải mái mà xem sách, hậu quả là ngủ luôn, ngày hôm sau vừa mở mắt liền thấy gương mặt ngủ say của người đàn ông đó và… tay chân đè nặng lên người anh. Nhưng cho dù anh nói bao nhiêu lần rồi, cũng không thấy Trương Nhu Sinh gọi anh dậy lần nào, mà mỗi lần cho dù anh có giữ không cho mí mắt nhắm đi nữa thì vẫn sẽ ngủ mất giữa hàng đống chữ số, anh quả thật phải nghi ngờ rằng đối phương có phải cố ý không.
“Aizz chẳng còn cách nào khác, ba con kể chuyện hay quá, con cũng nghe lâu như vậy rồi, giờ nên đến lượt ba lớn chứ.” Trương Nhu Sinh vừa vỗ lưng Thẩm Mạt Văn, vừa cười hì hì nói.
“Nhu Sinh sao đến anh cũng…” Thẩm Mạt Văn bất lực đỡ lấy trán mình.
Kết quả cậu nhóc còn rất nghiêm túc gật đầu, miễn cưỡng nói: “Vậy… vậy cho ba mượn một tuần là được!”
Vừa nói xong một lớn một nhỏ liền bị cốc một cái lên đầu. “Ăn cơm!”
“Ha ha, anh giận à? Ba và con giỡn thôi mà, phải không, Thẩm Tiếu Tiếu!” Trương Nhu Sinh cười khoác vai Thẩm Mạt Văn nói.
“Dạ đúng dạ đúng, ba ơi ba đừng giận nha! Cô nói tức giận sẽ có nếp nhăn đó!”
“… Cũng chỉ có mấy lúc như thế này hai người mới đứng chung một thuyền! Đừng có mà mặt nhăn mày nhở!” Thẩm Mạt Văn nói không lại hai người họ, chỉ có thể trưng lên bộ dạng uy nghiêm, đáng tiếc một lớn một nhỏ đều không sợ anh.
Trương Nhu Sinh nhìn thấy ánh mắt đang cười đó của anh ngăn không được muốn hôn lên, tuy mỗi lần lợi dụng lúc đối phương đang ngủ có thể vụng trộm làm vài chuyện xấu khó coi, nhưng càng ngày y càng thấy không đủ, muốn quang minh chính đại mà…
Dừng dừng dừng! Nhận thấy cơ thể mình có phản ứng, Trương Nhu Sinh nhanh chóng hít sâu một hơi xua đi suy nghĩ viễn vông trong đầu, y thật không muốn tối nay lại phải tắm nước lạnh.
Thứ bảy, Thẩm Mạt Văn dẫn con về nhà bà ngoại một chuyến, lúc về nhà có chút phiền muộn không vui.
Trương Nhu Sinh vừa nhìn đã thấy được anh đang có tâm sự, đừng nhìn đối phương lớn tuổi hơn anh, vậy chứ mà có lúc tâm tình đều viết hết lên trên mặt. Y đi qua sờ sờ mái tóc mềm mại của người đàn ông, đối phương buồn bực gạt tay ra, sau đó y lại trượt xuống ngắt khuôn mặt đó, ừ, nuôi mập hơn chút rồi.
“Trương Nhu Sinh!” Thẩm Mạt Văn đánh ‘bốp’ cái gạt tay y ra, sụ mặt thở dài.
Nhìn đi, đã chiều hư anh rồi! Nhưng Trương Nhu Sinh lại thích Thẩm Mạt Văn như vậy, sẽ không khiến anh cảm thấy hai người rất xa cách nhau.
“Được rồi được rồi, ai lại làm ‘ba nhỏ’ của chúng ta không vui vậy? Để ba lớn đi đánh người đó.” Trương Nhu Sinh nói rồi lại cười hì hì vươn móng ra sờ lên mặt đối phương.
“Anh cũng hưng phấn quá nhỉ! Ai là ba nhỏ chứ! Tôi mới là ba chính cống nè!” Thẩm Mạt Văn bắt lấy bàn tay đó dùng sức nắm chặt một lát.
“Ui… rất đau đó, được được được, anh là ba ruột, tôi là ba kế, nhanh nói cho tôi biết xảy ra chuyện gì đi.”
Lúc này Thẩm Mạt Văn mới thở hắt ra, bây giờ anh hoàn toàn xem Trương Nhu Sinh như người của mình, không nghĩ ngợi gì nói ra: “Tôi nói chuyện giữa tôi và vợ trước cho mẹ tôi rồi, lại bị bà mắng một trận, bây giờ bà lại bắt tôi đi xem mắt tái hôn…”
“Cái gì?!” Thẩm Mạt Văn còn chưa nói hết, Trương Nhu Sinh đột nhiên đập bàn một cái, gào lên.
Bên này vừa gào xong, cửa phòng bên kia đột nhiên mở ra: “La lối cái gì! Toán của con giải không ra đây này!!”
“… Được được được, ba sai rồi, không la nữa, ha.”
Thẩm Tiếu Tiếu chống nạnh, bộ dạng tiểu bá vương: “Ba cứ thử nạt ba con xem! Coi chừng con… coi chừng con ăn hết đồ trong tủ lại của ba bây giờ!! Còn vẽ rùa lên mặt ba nữa đó!!”
“Phụt!”
Trương Nhu Sinh quay đầu ai oán nhìn người đàn ông đang cười trộm kia, y nào dám nạt nộ anh?! Thích còn không kịp đây mà lại phải chịu lời uy hiếp vẽ rùa lên mặt… thẳng ông nội này càng ngày càng không thể đắc tội rồi!
Đợi đến khi thằng quỷ nhỏ vào trong phòng lại để làm bài tập, y mới ngồi xuống nhỏ giọng nói: “Mạt Văn, anh quên mất chuyện hôm trước rồi à? Nếu lại bị Tiếu Tiếu biết được, cậu nhóc chẳng phải sẽ rất đau buồn sao! Anh phải nói với bác gái cho rõ ràng, mấy chuyện quyền nuôi dưỡng này hông phải chỉ cần kết hôn là xong đâu, chẳng qua vợ trước của anh chỉ vì uy hiếp anh nên mới hù anh như thế, chuyện này tôi đã trưng cầu ý kiến của bạn tôi rồi, nếu thật sự kiện tụng thì phần thắng của chúng ta rất lớn, vì vậy dù thế nào cũng đừng manh động, nhé?”
“Đương nhiên tôi biết chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Tiếu Tiếu, tôi không quan tâm có tái hôn hay không, nhưng suy cho cùng mẹ tôi cũng chỉ muốn tốt cho tôi…” Thẩm Mạt Văn thở dài, đột nhiên lại chuyển chủ đề, “Nhu Sinh, hình như anh rất… phản cảm với chuyện tôi tái hôn?”
“Khụ! Đương nhiên… phản cảm rồi! Tôi không cho phép tâm sinh lý của con nuôi tôi phải chịu chút tổn thương nào!” Trương Nhu Sinh thấp thoáng cảm thấy trong lòng đối phương là nghi ngờ rồi, nghĩ lại cũng đúng, làm gì có bạn tốt nào mà ba lần bốn lượt ngăn mình tìm phụ nữ chứ? Y nhíu mày rối rắm nghĩ một hồi, hạ quyết tâm, bất chấp tất cả luôn! “Nhu Sinh… thật ra tôi… tôi…”
“Anh làm sao?!” Thẩm Mạt Văn bị sốc trước biểu cảm một giây trước còn cười hì hì một giây sau đột nhiên đầy lo âu đó, ánh mắt cũng không nhịn được trở nên nghiêm trọng.
“Nếu như… tôi không giống như người bình thường, tôi mắc phải một bệnh lạ, vả lại vĩnh viễn cũng không chữa hết được, anh có xem thường tôi giống như người khác không?”
“Cái gì?! Anh, anh bị bệnh gì? Sao lại không trị được!” Thẩm Mạt Văn bị hù hết hồn, cộng thêm ‘vẻ mặt’ giống như thật đó của Trương Nhu Sinh, anh nhất thời cảm thấy trong lòng khó chịu như bị tắc nghẹn, hoang mang có chút khó nói rõ được: “Rốt cuộc là bệnh gì?! Ngày mai tôi cùng anh đến bệnh viện!”
“Tôi thích đàn ông.”
“Thích đàn… đàn ông?!” Thẩm Mạt Văn trợn tròn mắt, kinh ngạc đến miệng cũng không kịp khép lại, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt mất mát đau thương của đối phương, anh nhanh chóng ngậm miệng lại, dè dặt mở miệng: “Chuyện… chuyện này thì có gì đâu, sao tôi có thể vì nguyên nhân này mà coi thường anh được! Ừm, chuyện nhỏ này cũng không thể ảnh hưởng đến tình bạn của chúng ta được!”
“Mạt Văn, anh thật tốt, tôi thích anh.” Trương Nhu Sinh híp mắt, lập tức đổi thành nụ cười điện đóm đầy đủ.
“Không, không có gì, tôi cũng thích… hả?!” Thẩm Mạt Văn nói đến một nửa thì đột nhiên phát hiện chỗ không đúng, miệng há to hơn lúc nãy, “anh anh anh thích thích thích ai?!”
Lời tác giả:
Ba Thẩm và con của ảnh đều ngơ ngáo rồi~
Mẹ Trương theo tiết tấu hầu vợ hầu con rồi!
Ba Thẩm: Chẳng, chẳng phải đã nói sẽ chọn cho Tiếu Tiếu một người mẹ kế tốt sao?!
Tây Qua: Hử? Mẹ Trương không đủ tốt à?
Ba Thẩm: Anh, anh ấy là đàn ông mà!! *điên lên*
Tây Qua: Một người đàn ông nguyện ý vì anh ngồi vào vị trí ‘mẹ kế’, anh phải chịu trách nhiệm với người ta chứ!
Ba Thẩm: … Đạo Diễn, làm ơn đổi tổ kịch…
Danh sách chương