Đây chính là cơ hội cuối cùng của nàng, bằng không sẽ bị quăng vào nhà lao, nàng ngay cả một chút võ công cũng không có, căn bản sẽ trốn không thoát, nói không chừng vào một ngày nào đó sẽ bị người đem ra ngoài chém.

Thực ra nàng không phải là sợ chết………..

Bởi vì nàng không có người nhà, không sợ mình chết đi sẽ có người phải đau khổ.

Nhưng mà tiểu gia hỏa Bạch công tử kia phải làm sao bây giờ? Vì tìm nàng, nhiều năm như vậy hắn đã không về nhà, nàng cũng không thể để thành công của hắn mất đi được khi chính mạng nhỏ của nàng không còn?

Quyết định ý định, hít một hơi thật sâu, Hạ Noãn Ngôn nở một nụ cười.

“ Thị vệ đại ca, hoàng thượng nói có thể thả tar a!”

“Câm miệng!”

Đối với thân phận “ Dâm tặc” không cần khách khí này, tên thị vệ này hung ác gầm lên với nàng một tiếng.

“ Khụ, thị vệ đại ca, ta chẳng qua chuyển lời của hoàng thượng, sao ngươi lại có thể nói ta câm miệng……..”

“Ngươi…….”

Tên thị vệ cứng đờ, mắt liếc liếc, theo bản năng hướng về phía chủ tử của mình.

Không chỉ là hắn, trong lòng Hạ Noãn Ngôn cũng run sợ lườm mỹ nam kia một cái.

Ha, quả nhiên bộ dáng kia đến một chút cũng không phản ứng.

Thành công rồi!

Lo lắng trong Hạ Noãn Ngôn đã vơi đi chút ít, hạ giọng, bắt đầu diễn thuyết, “ Thị vệ đại ca, ngươi là người thân cận nhất với hoàng thượng, không phải lúc nào cũng chờ mệnh lệnh của chủ tử của mình được, đôi khi cũng phải hiểu được tâm tư của chủ mình chứ.”

“…………..”

Một nhát đâm trúng vào tâm tư của thị vệ đứng đầu này, trong lòng đau xót, hắn quả thực đã giữ chặt tay Hạ Noãn Ngôn khóc lớn, “ Ta rất là oan uổng!”

Ở trong cung làm người hầu, không người nào biết phải xem sắc mặt của chủ tử như thế nào?

Nhưng khi chủ nhân nhà hắn lên 6 tuổi, mặt hoàn toàn không có một chút biểu hiện gì để xem.

Mặc kệ là cao hứng hay là tức giận, vĩnh viễn đều là một bộ dạng lạnh như băng đó, hơn nữa bởi vì có một chút nguyên nhân nên chủ tử nhà hắn không muốn người khác gần mình, ngay cả thị vệ bọn họ gọi là” thị vệ bên người” cũng chỉ có thể canh giữ ngoài tẩm cung xa gần ba dặm.

Thị vệ bên người?

Bọn họ bình thường chỉ có thể nhìn được bóng dáng của chủ tử mình thôi!

Căn bản ngay cả thỉnh an cũng không dám thỉnh an!

Thị vệ đại ca vừa mới uy phong lẫm liệt đột nhiên gương mặt lại thành chua xót, Hạ Noãn Ngôn xem ra rất tò mò, có điều là sợ hỏi ra thì càng nhiều sở hở được mở ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện