Liễm Thu có chút không tin, dáng vẻ của chủ tử có chỗ nàng giống với dáng vẻ không có chuyện gì xảy ra chứ?
Nhìn ánh mắt hoài nghi của Liễm Thu, Vãn Đông bất đắc dĩ kéo Liễm Thu ra khỏi nội thất, nhỏ giọng nói: "Ta thề thật sự không có chuyện gì lớn, chủ tử chỉ là cảm thấy mất mặt, chờ lát nữa chủ tử đồng ý ta sẽ nói với ngươi."
Liễm Thu nghe vậy mặc dù vẫn có chút lo lắng, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Khương Mạn lăn trên giường một hồi, lúc Liễm Thu đi vào kêu nàng dùng cơm trưa thì nàng đã che mặt mình tới mức đỏ bừng.
Từ nội thất đi ra, Khương Mạn khổ đại cừu thâm (1) nhìn một bàn ngọ thiên hương sắc đầy đủ, hít sâu một hơi, biến bi phẫn thành năng lực, ngồi trên bàn ăn cầm đũa hùng hùng hổ hổ, chờ lúc nàng ngẩng đầu lên thì bốn món trên bàn đã được ăn sạch sẽ, sau đó mới dừng đũa.
(1) khổ đại cừu thâm: cay đắng và thù hận sâu sắc
Thấy Liễm Thu mặt đầy lo lắng nhìn mình, Khương Mạn vừa định an ủi Liễm Thu một chút, kết quả vừa mở miệng thì ở một cái rất bất nhã.
Khương Mạn:...
Để nàng chết đi cho rồi!
Ánh mắt Liễm Thu nhìn Khương Mạn càng lo lắng hơn, cẩn thận hỏi: "Chủ tử, người có muốn đi dạo trong sân cho tiêu cơm không?"
"Không, để ta ngồi một lúc." Khương Mạn lắc đầu, nàng ăn no đến mức không cử đọng được, nàng sợ vào lúc này mà động đậy một chút sẽ nôn ra.
Vãn Đông có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói: "Chắc trong Thái Y Viện có thuốc tiêu thực, nếu không hay là để nô tỳ đi tìm Vân Thái y xin mấy viên/"

Trước hôm nay chủ tử trong mắt nàng đều là vẻ chững chạc thông tuệ, nhưng vào hôm nay - mùng một Vĩnh An đế năm thứ 16, rốt cuộc chủ tử cũng để cho nàng biết nhận biết trước kia của nàng là sai lầm.
"A..." Khương Mạn trầm ngâm một hồi, đau xót gật đầu một cái, thôi, đã mất mặt rồi thì mắt mặt một thể, dù sao so với việc chịu đựng cơn khó chịu vẫn khá hơn một chút.
Vãn Đông thấy Khương Mạn gật đầu, lập tức đi Thái Y Viện.
Vân Thái y nhìn thấy Vãn Đông còn quan tâm hỏi một câu, "Khương Mỹ nhân có chỗ nào không thoải mái ư?"
Vãn Đông lắc đầu, "Là mỹ nhân của chúng ta cho kêu ta tới hỏi Thái Y Viện có viên thuốc tiêu thực nào không?"
"Đương nhiên là có, có một loại tiêu tích hoàn rất tốt, để ta đi lấy giúp cô nương." Vân Thái y vừa nói vừa giúp Vãn Đông lấy tiêu tích hoàn.

Sau khi Vãn Đông nói cảm ơn liền cầm tiêu tích hoàn rời đi.
Ai ngờ vừa ra khỏi cửa Thái Y Viện lại gặp phải Triệu Toàn Phúc công công bên người Vĩnh An đế.
Vãn Đông vội vàng dừng lại chào hỏi: "Triệu công công."
Triệu Toàn Phúc cũng nhận ra Vãn Đông, bất quá hắn đang có chuyện phải tới Thái Y Viện, chỉ gật đầu một cái liền vội vã tiến vào Thái Y Viện.
Vãn Đông nhìn bóng lưng Triệu Toàn Phúc một cái, cầm tiêu tích hoàn trở về Ngọc Phù uyển.
Chờ Khương Mạn dùng xong tiêu tích hoàn, Vãn Đông đem chuyện mình gặp Triệu Toàn Phúc ở cửa Thái Y Viện kể cho Khương Mạn nghe, "Chủ tử, ngài nói xem lúc này Triệu công công đi Thái Y Viện làm gì chứ?"
Khương Mạn cảm thấy có lẽ là nàng ăn quá no dẫn đến đầu óc cũng bị trì trệ, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ đến một khả năng, "Có lẽ có liên quan tới Tông Tu nghi hoặc là Ngũ Công chúa." Dù sao cũng không thể là Vĩnh An đế có vấn đề, buổi sáng mặc dù sắc mặt Vĩnh An đế trông khó coi, nhưng cũng không có nửa điểm xanh xao ốm yếu.
Khương Mạn đoán không nhầm, đúng là Triệu Toàn Phúc đi Thái Y Viện vì Ngũ Công chúa.

Ngũ Công chúa bởi vì ở trong bụng Tống Tu nghi thời gian quá dài, lúc chào đời sắc mặt tím bầm, hô hấp vô cùng yếu ớt, nếu không phải bà đỡ lớn gan vỗ một cái vào mông, Ngũ Công chúa căn bản là khóc không ra tiếng.
Triệu Toàn Phúc phụng lệnh Vĩnh An đế đến thúc giục Thái Y Viện mau cầm phương án chữa trị tới.
Ngoài ra, còn có thân thể của Tống Tu nghi rốt cuộc là có thể khá hơn không, nếu hồi phục được thì hồi phục đến mức nào, còn nếu không thể thì có thể chống đỡ được bao lâu nữa?
Thái y Đàm Hồng của Thái Y Viện bị thúc giục nhiều cũng rất là đau đầu, Ngũ Công chúa thật sự là quá yếu ớt, bọn họ căn bản không dám trực tiếp rót thuốc cho công chúa uống, chỉ có thể để vú nuôi uống thuốc.

Nhưng Ngũ Công chúa ngay cả khí lực bú sữa cũng không có, hắn chỉ có thể bảo vú nuôi vắt sữa ra, đút cho Ngũ Công chúa từng muỗng nhỏ.

Dựa theo tình hình này, nếu Ngũ Công chúa có thể sống qua một tuổi, thì sau này từ từ điều dưỡng có lẽ thân thể sẽ dần dần khỏe lên.

Nhưng hắn có chút lo lắng cho dù công chúa thật sự khỏe lên, nhưng bị ngạt ở trong bụng Tống Tu nghi lâu như vậy, não của Ngũ Công chúa liệu có bị ảnh hưởng gì không?
Còn về Tống Tu nghi thì đã hết cách vãn hồi, lần này nàng sinh con làm thân thể bị tổn hại quá nhiều, nếu hảo hảo tu dưỡng thì cũng chỉ sống thêm được một hai năm nữa.
Chẳng qua là những thứ này hắn nên nói thế nào đây?
Vẻ mặt Đàm Hồng đau khổ, nhưng vẫn uyển chuyển nói những gì nên nói cho Triệu Toàn Phúc.
Triệu Toàn Phúc nghe vậy cũng nhíu mày, hắn biết tình trạng của Tống Tu nghi và Ngũ Công chúa không mấy lạc quan, nhưng lại không ngờ rằng tình hình lại xấu đến thế, Hoàng thượng mà nghe được tin này tâm tình sẽ càng kém hơn nữa.
Một khi tâm tình Hoàng thương không tốt thì cung nhân phục vụ bên người Hoàng đế như hắn cũng không dễ chịu gì.

Không phải nói Hoàng thượng sẽ trút giận lên người bọn họ, chẳng qua là khi Hoàng thượng tức giận thì những chuyện bình thường có thể dễ dàng cho qua cũng có thể biến thành sai lầm không thể tha thứ.
Vừa nghĩ tới tất cả những chuyện này nghuyên nhân đều là vì có người đổ dầu mỡ lên đường, Triệu Toàn Phúc liền hận không thể lột da rút gân người kia, không thể để cho bọn họ an ổn ăn tết sao?
Tiếc là tối qua Hoàng thượng đã để Thống lĩnh thị vệ Liêu Thù đi thăm dò chuyện này, nhưng đến bây giờ Liêu Thù mới chỉ tra được Đại Thái giám Ngự Thiện phòng Lý Đức Lộc, mà hôm qua hắn ta cũng đã treo cổ tự tử, còn người đứng sau lưng Lý Đức Lộc thì đến cái bóng cũng không lộ ra.
Triệu Toàn Phúc vừa suy nghĩ vừa đi về Càn Ninh Cung.
Bên ngoài Ngự Thư phòng, Triệu Toàn Phúc gọi một tiểu thái giám vừa từ bên trong đi ra, hỏi: "Bây giờ tâm trạng Hoàng thượng thế nào?"
Tiểu thái giám lắc đầu một cái, "Vẫn giống như ban nãy."
Triệu Toàn Phúc phất phất tay, để cho tiểu thái giám đi xuống trước, còn mình rón rén vào Ngự Thư phòng.

Vĩnh An đế nâng mắt nhìn Triệu Toàn Phúc một cái, hỏi: "Đàm Hồng nói thế nào?"
Triệu Toàn Phúc cũng không dám giấu diếm, vội vàng đem toàn bộ lời của Đàm Hồng nói không sot một chữ cho Vĩnh An đế nghe.

Không ngoài suy đoán cảu Triệu Toàn Phúc, Vĩnh An đế nghe xong quả thật tâm tình kém hơn hẳn.
Triệu Toàn Phúc cẩn thận nhìn Vĩnh An đế một cái, thử nhắc một câu: "Lúc tiểu nhân đến Thái Y Viện còn gặp phải một Đại Cung nữ của Ngọc Phù uyển."
Nhìn Vĩnh An đế mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt đó rõ ràng là muốn hắn nói tiếp, Triệu Toàn Phúc nghĩ cũng may hắn cơ trí, lúc ở Thái Y Viện có hỏi nhiều một câu.
"Tiểu nhân nghe một thái y nói Đại Cung nữ kia đến Thái Y Viện muốn lấy thuốc tiêu thực, chắc là do lúc ăn trưa Khương Mỹ nhân đã vô tình ăn quá nhiều."
Vĩnh An đế nghe vậy khóe miệng có chút cong lên, Khương Mỹ nhân này buổi sáng đói bụng, cho nên lúc ăn trưa không kiểm soát dược sao?
Có lẽ là nhớ lại dáng vẻ lúng túng lúc bụng kêu "ọc ọc" của Khương Mỹ nhân sáng nay, tâm tình của Vĩnh An đế cũng khá hơn một chút.
"Đi tìm Liêu Thù tới đây." Vĩnh An đế phân phó Triệu Toàn Phúc.
Triệu Toàn Phúc đáp một tiếng liền đi truyền lời cho Liêu Thù..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện