A Chiêu mím chặt môi, vẻ mặt trầm tư, đôi mày khẽ nhíu lại. Vệ Cẩn hỏi: “Con gặp được Tu Nhi ở Uyển quốc sao?”
A Chiêu gật đầu.
Vệ Cẩn nói: “Ban nãy người gõ canh nói rằng nghe thấy chữ ‘uyển’, có lẽ Tu Nhi đang ở Uyển quốc.” Ngừng lại một chút, Vệ Cẩn nói tiếp: “Bình thường con có nghe Tu Nhi nói gì về chuyện của thằng bé không?”
A Chiêu lắc đầu nói: “Tu Nhi chưa từng nhắc đến.”
Người gõ canh nói Tu Nhi có mắng chữ “độc phụ”, chắc hẳn là người bắt Tu Nhi đi và đương nhiên là người Tu Nhi biết. Nghĩ tới điều này, lòng A Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Tu Nhi chắc hẳn vẫn an toàn tạm thời, người bắt Tu Nhi đi cũng chưa muốn lấy mạng Tu Nhi.
Vệ Cẩn không nghĩ như A Chiêu.
Hắn nhớ tới tên thích khách Phương Huyền phái tới giết A Chiêu. Thi thể hắn ta nằm thẳng dưới đất, nhưng hắn vừa định tới xét thi thể thì Ninh Tu đã vội chắn trước, đôi mắt còn có chút bối rối. Sau đó Phương Huyền lại phái sát thủ tới, vẻ mặt Ninh Tu cũng không bình thường, dường như đang sợ cái gì đó.
Khi ấy Vệ Cẩn vẫn nghĩ không ra Ninh Tu sợ cái gì, vậy mà hôm nay Ninh Tu đã bị bắt đi.
Vệ Cẩn thật ra đã nghĩ thông rồi.
Nhất định Ninh Tu đã biết có người đuổi giết thằng bé, vậy nên lần trước thấy thích khách vẻ mặt mới bối rối như vậy. Đêm qua Ninh Tu tách khỏi A Chiêu, một mình ra ngoài, bị người đuổi giết thừa cơ bắt.
Chắc hẳn người đã sai người đến truy sát Ninh Tu là độc phụ trong miệng Ninh Tu.
A Chiêu khẽ thở dài.
“Biết vậy hôm qua con đã tự tay giải quyết Phương Huyền.”
Nếu như dự đoán này, Ninh Tu bị bắt sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Vệ Cẩn không muốn để A Chiêu đã lo lại càng lo, hắn không nói suy tính của mình cho A Chiêu. Vệ Cẩn khẽ nói: “Chúng ta tới Uyển quốc, xem có dấu vết nào không.”
A Chiêu nói: “Đành vậy.”
Từ Ngũ Hoa Sơn đi Uyển quốc mất khoảng nửa tháng, vì vội nên A Chiêu và Vệ Cẩn cưỡi ngựa đi trước còn xe sẽ tới sau. Đi được vài ngày, đột nhiên trời bỗng mưa to.
Xung quanh đó khoảng trăm dặm cũng không có người ở, hai người dầm mưa đi tìm chỗ trú, cuối cùng tìm được một cái miếu đổ nát.
Trong ngôi miếu, cỏ dại mọc lên thành bụi, trên nóc cũng đầy vết dột, ít ra may mà cũng có chỗ trú mua. Ngựa lắc lắc cổ, nước bắn đầy ra đất. A Chiêu cởi búi tóc ra, mái tóc đen mượt như mây xõa xuống, nước tí tách chảy xuống từ đuôi tóc.
A Chiêu vừa cầm tóc vừa nhìn cơn mưa như trút nước, nói: “Sáng không sao, vậy mà đột nhiên trời lại mưa.”
Vệ Cẩn nói: “Có vẻ sẽ mưa cả đêm.”
A Chiêu “ừm” một tiếng, nói: “Đêm nay đành ở đây thôi.” A Chiêu nhóm lửa. Nàng cởi áo ngoài ra, đặt cạnh ngọn lửa, nhưng vừa định cởi áo trong ra thì tay A Chiêu ngừng lại.
Nàng liếc qua Vệ Cẩn.
Dù là sư phụ, nhưng…
A Chiêu đang nhớ tới đêm nọ nàng say túy lúy, bá vương ngạnh thượng cung*. Thực ra nàng cũng không nhớ rõ mình đã làm gì, nhưng nàng vẫn nhớ mình đã cởi hết quần áo của sư phụ, thậm chí còn nhớ tới… một chỗ.
*bá vương ngạnh thượng cung: tương đương với cưỡng hiếp. Chi tiết xin Google.
A Chiêu rụt tay lại, chợt thấy xấu hổ.
Vệ Cẩn cũng cởi áo ngoài ra, thấy A Chiêu cúi gằm, Vệ Cẩn chợt nhớ ra chuyện, hai tai đỏ ửng lên. Hắn quay đầu sang chỗ khác, nói: “A Chiêu, con cởi áo trong ra không cảm lạnh đấy.”
Dứt lời, Vệ Cẩn quay hẳn người sang hướng khác.
Vệ Cẩn cũng nhớ lại đêm đó. Hắn không giống A Chiêu, đêm đó hắn rất tỉnh táo, dù đã qua một năm nhưng hắn vẫn nhớ lại rõ ràng A Chiêu đã làm những gì.
Đáng ra mình phải thanh tâm quả dục*, giờ nhớ tới việc này, hắn lại khó có thể kiềm chế lòng mình.
*Thanh tâm quả dục:Thanh tâm nghĩa là tâm trí luôn trong sáng, loại bỏ lục dục thất tình.
Quả dục, nghĩa là phải tiết chế tất cả ham muốn mà không riêng gì ham muốn sinh hoạt với nữ giới.
Vệ Cẩn nuốt nước miếng.
Rõ ràng y phục ẩm ướt khiến người hắn hơi lành lạnh, nhưng giờ hắn lại cảm thấy hơi nóng.
Ngọn lửa vẫn hừng hực cháy sáng. Vệ Cẩn quay lưng về phía A Chiêu, lòng cũng như đang thắp lên một ngọn lửa. Vệ Cẩn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn vội mặc niệm trong lòng.
A Chiêu là bé gái, A Chiêu là bé gái…
Không phải, mặc niệm thế này sai rồi.
Vệ Cẩn hít một hơi thật sâu.
Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi côn, côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng, bằng chi bối…*
*Trích Nam Hoa Kinh – Trang Tử. Về dịch nghĩa thì có lẽ thôi, vì mình cũng k hiểu lắm *gãi đầu*.
“Sư phụ…”
… kỳ dực nhược thùy thiên chi vân… thùy thiên chi vân… Sau là gì nhỉ? “Sư phụ?”
A Chiêu tới cạnh Vệ Cẩn, cúi đầu nói: “Sư phụ, người sao vậy? A Chiêu gọi nhiều lần mà…” Vệ Cẩn vô thức hỏi: “Sau câu ‘kỳ dực nhược thùy thiên chi vân’ là gì?”
A Chiêu run run, “Thị điểu dã, hải vận tắc tương tỷ vu nam minh…”
Vệ Cẩn bấy giờ mới hồi hồn, thấy A Chiêu chỉ mặc một cái áo mỏng manh, mái tóc đen buông xuống, đôi mắt thân thiết nhẹ nhàng nhìn mình, cái nóng trong lòng khó khăn lắm mới dập tắt lại bùng lên như lửa.
Vệ Cẩn khẽ ho vài tiếng, quay đầu sang chỗ khác, nói: “Tốt, xem.. xem ra con vẫn nhớ bài.”
A Chiêu khẽ cười, “Sư phụ quên rồi sao? A Chiêu đã nhớ là không quên, từng câu sư phụ nói A Chiêu đều nhớ rất rõ.” A Chiêu ngồi xuống, nói: “Sư phụ, người cũng cởi áo hong khô đi, để ướt như thế không mặc được đâu.”
Vệ Cẩn lúc lâu sau cũng không động đậy gì.
A Chiêu chần chừ nói: “….Sư phụ.”
Vệ Cẩn nhìn về phía A Chiêu, đôi mắt sâu thẳm, “A Chiêu, vi sư không phải thánh nhân, lời cũng có chỗ sai. Con không cần phải cái gì cũng nhớ.”
A Chiêu nghĩ một lát, hỏi: “…Ví dụ ạ?”
Trong lòng nàng, lời của sư phụ luôn đúng.
A Chiêu vẫn luôn sùng bái Vệ Cẩn, chưa hề giảm phân nào. Dù nàng không còn tình yêu nam nữ với sư phụ nữa, nhưng sự sùng bái vẫn ở trong lòng nàng như trước.
Vệ Cẩn bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào.
Nếu hắn nói ra, sợ rằng A Chiêu sẽ né tránh hắn. Nếu nàng lại trốn đi một, hai năm nữa, hắn đương nhiên không muốn.
Vệ Cẩn hắt hơi một cái.
A Chiêu vội nói: “Sư phụ mau cởi áo ra đi.” Nàng quay đầu lại. Một lát sau, Vệ Cẩn lấy lương khô từ trong túi đồ ra, “Hôm nay đi cả ngày, con cũng chưa ăn được bao nhiêu.”
A Chiêu vốn không để ý, nghe Vệ Cẩn nhắc vậy thì bụng cũng kêu lên.
A Chiêu cười nói: “Quả thật đã đói rồi.”
Vệ Cẩn đưa hồ lô cho A Chiêu, “Trong là chút rượu trắng, uống cho ấm người đi. Giờ trời vừa vào thu, sợ rằng đêm sẽ rất lạnh.”
A Chiêu uống một ngụm, rượu trắng nóng rát chảy xuống cổ họng.
A Chiêu sặc một cái, nàng liếm khóe môi, ánh mắt sáng ngời, “Rựou ngon.”
Vệ Cẩn dịu dàng nói: “Trước đây mỗi lần thấy vi sư uống rượu, mắt con cũng sáng lên như vậy.”
A Chiêu cười nói: “Sư phụ không cho A Chiêu uống rượu mà. May mà giờ A Chiêu cũng tới tuổi cập kê rồi, uống rượu được rồi. Nhưng nói tới việc này, Tu Nhi lại không giống A Chiêu. A Chiêu cũng không cho Tu Nhi uống rượu, vậy mà mỗi lần thằng bé thấy con uống rượu đều thấy thèm.”
A Chiêu híp mắt cười.
Vệ Cẩn đột nhiên lấy hồ lô từ trong tay A Chiêu lại, uống một ngụm rượu lớn.
Nghe A Chiêu nhắc tới Ninh Tu, lòng hắn không dễ chịu.
Rõ ràng trước đây trong mắt A Chiêu chỉ có mình hắn, dù nói gì cũng sẽ mềm giọng nhắc tới hai chữ “sư phụ”, vậy mà vẫn ngữ điều như vậy, đáng tiếc hai chữ “sư phụ” ấy lại thành “Tu Nhi.”
Vệ Cẩn lại uống rượu tiếp.
A Chiêu đột nhiên khẽ than, “Sau khi tìm được Tu Nhi, chắc nên cho phép thằng bé uống rượu.”
Vệ Cẩn cũng không muốn thấy A Chiêu khó chịu.
Dù hắn không muốn gặp Ninh Tu, nhưng hắn vẫn mong Ninh Tu giờ đay sống thật tốt, sau đó đứng trước mặt A Chiêu, không thiếu dù chỉ một cọng tóc. Đến lúc đó hắn sẽ có cách đưa Ninh Tu tới phái Thiên Sơn.
Kiếm thuật bình thường, thân thể suy nhược, nói không chừng còn phải nhọc lòng nhiều.
Hắn lại cầm hồ lô lên, ôn hòa nói: “Tu Nhi lai lịch bất phàm, đối nhân xử thế cũng khá nhanh trí, chắc hẳn không sao đâu. Đêm đã khuya, uống thêm vài ngụm nữa rồi ngủ đi. Vi sư sẽ gác đêm, con cứ yên tâm ngủ.”
A Chiêu nói: “Mai còn phải đi tiếp, A Chiêu sẽ canh lúc gần sáng.”
Đến canh hai thì mưa bắt đầu nhỏ dần, gió đêm luồn qua vết dột trên mái ngôi miếu đổ nát mang theo cái lạnh thấu xương. A Chiêu cuộn tròn người lại, lông mi khẽ run. Vệ Cẩn ngồi cạnh A Chiêu, chăm chú nhìn A Chiêu.
Ánh lửa làm nổi bật lên đôi môi xinh đẹp mọng nước khiến người khác phải mơ màng.
Ánh mắt Vệ Cẩn từ từ dừng lại ở môi A Chiêu.
Đôi mắt ngắn ngập ngừng.
Bỗng nhiên, Vệ Cẩn nhớ tới nụ hôn đêm đó với A Chiêu sau khi uống rượu, nàng cắn môi dưới của hắn, đầu lưỡi mềm mại tiến vào, như bão táp cuốn hết những gì trong miệng hắn.
Nếu không nhận ra tình cảm của mình với A Chiêu thì Vệ Cẩn cũng khó lòng tưởng tượng ra một ngày chính hắn lại hoài niệm cảm giác đầu lưỡi của người khác ở trong miệng mình.
Nếu các đệ tử trong phái khác biết một người không chịu dùng chung một cái bát với người khác như hắn mà lại nhớ tới cảm giác được A Chiêu hôn trong đêm, hắn… hai mươi năm sau cũng không dám quay về phái Thiên Sơn nữa.
Vệ Cẩn vội vàng dừng lại suy nghĩ trong đầu, nhưng ánh mắt hắn không dứt khỏi môi A Chiêu được.
Vệ Cẩn từ từ cúi xuống.
Hắn khẽ gọi một tiếng, “A Chiêu.”
A Chiêu không trả lời.
Hắn lại từ từ cúi xuống nữa, khẽ nghiêng đầu, đôi môi mỏng khẽ khàng chạm vào môi A Chiêu.
Nụ hôn thoáng qua.
A Chiêu gật đầu.
Vệ Cẩn nói: “Ban nãy người gõ canh nói rằng nghe thấy chữ ‘uyển’, có lẽ Tu Nhi đang ở Uyển quốc.” Ngừng lại một chút, Vệ Cẩn nói tiếp: “Bình thường con có nghe Tu Nhi nói gì về chuyện của thằng bé không?”
A Chiêu lắc đầu nói: “Tu Nhi chưa từng nhắc đến.”
Người gõ canh nói Tu Nhi có mắng chữ “độc phụ”, chắc hẳn là người bắt Tu Nhi đi và đương nhiên là người Tu Nhi biết. Nghĩ tới điều này, lòng A Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Tu Nhi chắc hẳn vẫn an toàn tạm thời, người bắt Tu Nhi đi cũng chưa muốn lấy mạng Tu Nhi.
Vệ Cẩn không nghĩ như A Chiêu.
Hắn nhớ tới tên thích khách Phương Huyền phái tới giết A Chiêu. Thi thể hắn ta nằm thẳng dưới đất, nhưng hắn vừa định tới xét thi thể thì Ninh Tu đã vội chắn trước, đôi mắt còn có chút bối rối. Sau đó Phương Huyền lại phái sát thủ tới, vẻ mặt Ninh Tu cũng không bình thường, dường như đang sợ cái gì đó.
Khi ấy Vệ Cẩn vẫn nghĩ không ra Ninh Tu sợ cái gì, vậy mà hôm nay Ninh Tu đã bị bắt đi.
Vệ Cẩn thật ra đã nghĩ thông rồi.
Nhất định Ninh Tu đã biết có người đuổi giết thằng bé, vậy nên lần trước thấy thích khách vẻ mặt mới bối rối như vậy. Đêm qua Ninh Tu tách khỏi A Chiêu, một mình ra ngoài, bị người đuổi giết thừa cơ bắt.
Chắc hẳn người đã sai người đến truy sát Ninh Tu là độc phụ trong miệng Ninh Tu.
A Chiêu khẽ thở dài.
“Biết vậy hôm qua con đã tự tay giải quyết Phương Huyền.”
Nếu như dự đoán này, Ninh Tu bị bắt sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Vệ Cẩn không muốn để A Chiêu đã lo lại càng lo, hắn không nói suy tính của mình cho A Chiêu. Vệ Cẩn khẽ nói: “Chúng ta tới Uyển quốc, xem có dấu vết nào không.”
A Chiêu nói: “Đành vậy.”
Từ Ngũ Hoa Sơn đi Uyển quốc mất khoảng nửa tháng, vì vội nên A Chiêu và Vệ Cẩn cưỡi ngựa đi trước còn xe sẽ tới sau. Đi được vài ngày, đột nhiên trời bỗng mưa to.
Xung quanh đó khoảng trăm dặm cũng không có người ở, hai người dầm mưa đi tìm chỗ trú, cuối cùng tìm được một cái miếu đổ nát.
Trong ngôi miếu, cỏ dại mọc lên thành bụi, trên nóc cũng đầy vết dột, ít ra may mà cũng có chỗ trú mua. Ngựa lắc lắc cổ, nước bắn đầy ra đất. A Chiêu cởi búi tóc ra, mái tóc đen mượt như mây xõa xuống, nước tí tách chảy xuống từ đuôi tóc.
A Chiêu vừa cầm tóc vừa nhìn cơn mưa như trút nước, nói: “Sáng không sao, vậy mà đột nhiên trời lại mưa.”
Vệ Cẩn nói: “Có vẻ sẽ mưa cả đêm.”
A Chiêu “ừm” một tiếng, nói: “Đêm nay đành ở đây thôi.” A Chiêu nhóm lửa. Nàng cởi áo ngoài ra, đặt cạnh ngọn lửa, nhưng vừa định cởi áo trong ra thì tay A Chiêu ngừng lại.
Nàng liếc qua Vệ Cẩn.
Dù là sư phụ, nhưng…
A Chiêu đang nhớ tới đêm nọ nàng say túy lúy, bá vương ngạnh thượng cung*. Thực ra nàng cũng không nhớ rõ mình đã làm gì, nhưng nàng vẫn nhớ mình đã cởi hết quần áo của sư phụ, thậm chí còn nhớ tới… một chỗ.
*bá vương ngạnh thượng cung: tương đương với cưỡng hiếp. Chi tiết xin Google.
A Chiêu rụt tay lại, chợt thấy xấu hổ.
Vệ Cẩn cũng cởi áo ngoài ra, thấy A Chiêu cúi gằm, Vệ Cẩn chợt nhớ ra chuyện, hai tai đỏ ửng lên. Hắn quay đầu sang chỗ khác, nói: “A Chiêu, con cởi áo trong ra không cảm lạnh đấy.”
Dứt lời, Vệ Cẩn quay hẳn người sang hướng khác.
Vệ Cẩn cũng nhớ lại đêm đó. Hắn không giống A Chiêu, đêm đó hắn rất tỉnh táo, dù đã qua một năm nhưng hắn vẫn nhớ lại rõ ràng A Chiêu đã làm những gì.
Đáng ra mình phải thanh tâm quả dục*, giờ nhớ tới việc này, hắn lại khó có thể kiềm chế lòng mình.
*Thanh tâm quả dục:Thanh tâm nghĩa là tâm trí luôn trong sáng, loại bỏ lục dục thất tình.
Quả dục, nghĩa là phải tiết chế tất cả ham muốn mà không riêng gì ham muốn sinh hoạt với nữ giới.
Vệ Cẩn nuốt nước miếng.
Rõ ràng y phục ẩm ướt khiến người hắn hơi lành lạnh, nhưng giờ hắn lại cảm thấy hơi nóng.
Ngọn lửa vẫn hừng hực cháy sáng. Vệ Cẩn quay lưng về phía A Chiêu, lòng cũng như đang thắp lên một ngọn lửa. Vệ Cẩn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn vội mặc niệm trong lòng.
A Chiêu là bé gái, A Chiêu là bé gái…
Không phải, mặc niệm thế này sai rồi.
Vệ Cẩn hít một hơi thật sâu.
Bắc minh hữu ngư, kỳ danh vi côn, côn chi đại, bất tri kỳ kỷ thiên lý dã. Hóa nhi vi điểu, kỳ danh vi bằng, bằng chi bối…*
*Trích Nam Hoa Kinh – Trang Tử. Về dịch nghĩa thì có lẽ thôi, vì mình cũng k hiểu lắm *gãi đầu*.
“Sư phụ…”
… kỳ dực nhược thùy thiên chi vân… thùy thiên chi vân… Sau là gì nhỉ? “Sư phụ?”
A Chiêu tới cạnh Vệ Cẩn, cúi đầu nói: “Sư phụ, người sao vậy? A Chiêu gọi nhiều lần mà…” Vệ Cẩn vô thức hỏi: “Sau câu ‘kỳ dực nhược thùy thiên chi vân’ là gì?”
A Chiêu run run, “Thị điểu dã, hải vận tắc tương tỷ vu nam minh…”
Vệ Cẩn bấy giờ mới hồi hồn, thấy A Chiêu chỉ mặc một cái áo mỏng manh, mái tóc đen buông xuống, đôi mắt thân thiết nhẹ nhàng nhìn mình, cái nóng trong lòng khó khăn lắm mới dập tắt lại bùng lên như lửa.
Vệ Cẩn khẽ ho vài tiếng, quay đầu sang chỗ khác, nói: “Tốt, xem.. xem ra con vẫn nhớ bài.”
A Chiêu khẽ cười, “Sư phụ quên rồi sao? A Chiêu đã nhớ là không quên, từng câu sư phụ nói A Chiêu đều nhớ rất rõ.” A Chiêu ngồi xuống, nói: “Sư phụ, người cũng cởi áo hong khô đi, để ướt như thế không mặc được đâu.”
Vệ Cẩn lúc lâu sau cũng không động đậy gì.
A Chiêu chần chừ nói: “….Sư phụ.”
Vệ Cẩn nhìn về phía A Chiêu, đôi mắt sâu thẳm, “A Chiêu, vi sư không phải thánh nhân, lời cũng có chỗ sai. Con không cần phải cái gì cũng nhớ.”
A Chiêu nghĩ một lát, hỏi: “…Ví dụ ạ?”
Trong lòng nàng, lời của sư phụ luôn đúng.
A Chiêu vẫn luôn sùng bái Vệ Cẩn, chưa hề giảm phân nào. Dù nàng không còn tình yêu nam nữ với sư phụ nữa, nhưng sự sùng bái vẫn ở trong lòng nàng như trước.
Vệ Cẩn bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào.
Nếu hắn nói ra, sợ rằng A Chiêu sẽ né tránh hắn. Nếu nàng lại trốn đi một, hai năm nữa, hắn đương nhiên không muốn.
Vệ Cẩn hắt hơi một cái.
A Chiêu vội nói: “Sư phụ mau cởi áo ra đi.” Nàng quay đầu lại. Một lát sau, Vệ Cẩn lấy lương khô từ trong túi đồ ra, “Hôm nay đi cả ngày, con cũng chưa ăn được bao nhiêu.”
A Chiêu vốn không để ý, nghe Vệ Cẩn nhắc vậy thì bụng cũng kêu lên.
A Chiêu cười nói: “Quả thật đã đói rồi.”
Vệ Cẩn đưa hồ lô cho A Chiêu, “Trong là chút rượu trắng, uống cho ấm người đi. Giờ trời vừa vào thu, sợ rằng đêm sẽ rất lạnh.”
A Chiêu uống một ngụm, rượu trắng nóng rát chảy xuống cổ họng.
A Chiêu sặc một cái, nàng liếm khóe môi, ánh mắt sáng ngời, “Rựou ngon.”
Vệ Cẩn dịu dàng nói: “Trước đây mỗi lần thấy vi sư uống rượu, mắt con cũng sáng lên như vậy.”
A Chiêu cười nói: “Sư phụ không cho A Chiêu uống rượu mà. May mà giờ A Chiêu cũng tới tuổi cập kê rồi, uống rượu được rồi. Nhưng nói tới việc này, Tu Nhi lại không giống A Chiêu. A Chiêu cũng không cho Tu Nhi uống rượu, vậy mà mỗi lần thằng bé thấy con uống rượu đều thấy thèm.”
A Chiêu híp mắt cười.
Vệ Cẩn đột nhiên lấy hồ lô từ trong tay A Chiêu lại, uống một ngụm rượu lớn.
Nghe A Chiêu nhắc tới Ninh Tu, lòng hắn không dễ chịu.
Rõ ràng trước đây trong mắt A Chiêu chỉ có mình hắn, dù nói gì cũng sẽ mềm giọng nhắc tới hai chữ “sư phụ”, vậy mà vẫn ngữ điều như vậy, đáng tiếc hai chữ “sư phụ” ấy lại thành “Tu Nhi.”
Vệ Cẩn lại uống rượu tiếp.
A Chiêu đột nhiên khẽ than, “Sau khi tìm được Tu Nhi, chắc nên cho phép thằng bé uống rượu.”
Vệ Cẩn cũng không muốn thấy A Chiêu khó chịu.
Dù hắn không muốn gặp Ninh Tu, nhưng hắn vẫn mong Ninh Tu giờ đay sống thật tốt, sau đó đứng trước mặt A Chiêu, không thiếu dù chỉ một cọng tóc. Đến lúc đó hắn sẽ có cách đưa Ninh Tu tới phái Thiên Sơn.
Kiếm thuật bình thường, thân thể suy nhược, nói không chừng còn phải nhọc lòng nhiều.
Hắn lại cầm hồ lô lên, ôn hòa nói: “Tu Nhi lai lịch bất phàm, đối nhân xử thế cũng khá nhanh trí, chắc hẳn không sao đâu. Đêm đã khuya, uống thêm vài ngụm nữa rồi ngủ đi. Vi sư sẽ gác đêm, con cứ yên tâm ngủ.”
A Chiêu nói: “Mai còn phải đi tiếp, A Chiêu sẽ canh lúc gần sáng.”
Đến canh hai thì mưa bắt đầu nhỏ dần, gió đêm luồn qua vết dột trên mái ngôi miếu đổ nát mang theo cái lạnh thấu xương. A Chiêu cuộn tròn người lại, lông mi khẽ run. Vệ Cẩn ngồi cạnh A Chiêu, chăm chú nhìn A Chiêu.
Ánh lửa làm nổi bật lên đôi môi xinh đẹp mọng nước khiến người khác phải mơ màng.
Ánh mắt Vệ Cẩn từ từ dừng lại ở môi A Chiêu.
Đôi mắt ngắn ngập ngừng.
Bỗng nhiên, Vệ Cẩn nhớ tới nụ hôn đêm đó với A Chiêu sau khi uống rượu, nàng cắn môi dưới của hắn, đầu lưỡi mềm mại tiến vào, như bão táp cuốn hết những gì trong miệng hắn.
Nếu không nhận ra tình cảm của mình với A Chiêu thì Vệ Cẩn cũng khó lòng tưởng tượng ra một ngày chính hắn lại hoài niệm cảm giác đầu lưỡi của người khác ở trong miệng mình.
Nếu các đệ tử trong phái khác biết một người không chịu dùng chung một cái bát với người khác như hắn mà lại nhớ tới cảm giác được A Chiêu hôn trong đêm, hắn… hai mươi năm sau cũng không dám quay về phái Thiên Sơn nữa.
Vệ Cẩn vội vàng dừng lại suy nghĩ trong đầu, nhưng ánh mắt hắn không dứt khỏi môi A Chiêu được.
Vệ Cẩn từ từ cúi xuống.
Hắn khẽ gọi một tiếng, “A Chiêu.”
A Chiêu không trả lời.
Hắn lại từ từ cúi xuống nữa, khẽ nghiêng đầu, đôi môi mỏng khẽ khàng chạm vào môi A Chiêu.
Nụ hôn thoáng qua.
Danh sách chương