Đến ngày thứ tư, cuối cùng A Chiêu cũng không chống đỡ nổi nữa. Trong lúc mơ mơ màng màng, A Chiêu chỉ cảm thấy có một vòng tay ấm áp ôm mình và còn nghe thấy một tiếng thở dài bé gần như không thể nghe được. Dù nàng không mở mắt cũng biết rằng đó là sự phụ.

Cái ôm ấm áp dịu dàng của sư phụ, nàng quen thuộc hơn bất kì ai.

A Chiêu cảm thấy mãn nguyện ngất đi.

Khi A Chiêu tỉnh lại thì đập vào mắt là khuôn mặt Thải Thanh. Thải Thanh thở phào, vui mừng nói: “A Chiêu tiểu thư, cuối cùng người cũng tỉnh rồi.” A Chiêu cầm lấy tay Thải Thanh, “Sư phụ đâu?”

Thải Thanh nói: “Công tử vào cung từ hôm kia, đến giờ vẫn chưa về.”

Hôm kia vào cung, giờ vẫn chưa về…

A Chiêu ngẩn người, nàng hỏi: “Sao ta lại ở đây?”

Thải Thanh thở dài một cái, nói: “Đêm qua tiểu thư bị ngất, nô tì đành phải tự ý bế tiểu thư về. Dương quản gia đã phái người mời công tử về, hẳn là công tử cũng sắp về rồi. Tiểu thư, người uống chút gì đi, đã mấy ngày nay người chưa động vào giọt nước nào rồi, cứ tiếp tục như vậy cơ thể người sẽ không chịu đừng được đâu.”

A Chiêu cảm thấy lòng vô cùng chua xót.

Thì ra việc hôm qua chỉ là ảo giác của mình, sư phụ chưa từng về.

A Chiêu định ngồi dậy nhưng lại thấy cả người không có chút sức nào. Thải Thanh nói: “Đại phu nói tiểu thư nhiều ngày không ăn, giờ không có sức là chuyện bình thường. Đợi ăn cơm xong, nghỉ ngơi hồi sức vài ngày là có thể khỏe như trước, tiểu thư đừng lo.”

Thải Thanh đỡ A Chiêu dậy, đặt chiếc gối mềm sau lưng A Chiêu.

“Tiểu thư, nô tì đi lấy cháo.” Thải Thanh lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người có ăn không?”

A Chiêu cụp mắt, lát sau mới nói: “Ta không đói, đừng mang lên vội. Tỷ cũng đi ra đi, ta muốn ở một mình một chút.”

Thải Thanh còn định nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của A Chiêu lại không nói nên lời, đành phải thôi, cúi người thi lễ, bước ra ngoài.

Hai mắt A Chiêu như mất tiêu cự, trong đầu trống trơn, lòng cũng trỗng rỗng như vậy.

Nàng vô cùng khó chịu.

Không rõ bao lâu sau, bỗng nhiên có người gõ cửa. Tiếng Thải Thanh vang lên.

“A Chiêu tiểu thư, Tạ công tử và A Kiều tiểu thư tới thăm người.”

A Chiêu định nói “không gặp” thì cửa phòng đã mở bừng ra, ngay sau đó là tiếng kêu của Tạ Kiều và tiếng “rầm”. A Chiêu nhìn qua, thấy ở cửa phòng chất một đống hộp gấm nhỏ, mà khuôn mặt Tạ Niên đỏ bừng đứng ở đó, mang bộ dạng không biết nên làm thế nào.

Hai tai Tạ Kiều ửng đỏ. Gặp phải ánh mắt A Chiêu, nàng cười xấu hổ.

Tạ Kiểu mắng thị nữ bên người, “Còn không mau nhặt lên.”

A Chiêu thấy thế, đại khái cũng có thể đoán chuyện gì đang xảy ra. Nàng miễn cưỡng cười, nói: “Đa tạ hai người đã tới thăm.”

Tạ Kiều bước lên, cẩn thận quan sát A Chiêu. Mấy ngày không gặp, người đã gầy đi nửa, tuyệt nhiên không giống một A Chiêu mạnh mẽ, oai phong ngày đó nàng đã nhìn.

Tạ Niên cũng bước vào, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của A Chiêu tái nhợt, vẻ mặt hắn chợt có chút thương tiếc.

Hôm qua hắn nghe A Chiêu bị phạt nên muốn tới thăm. Hắn nói với Tạ Kiều, Tạ Kiều đã đề nghị đi mua vài thứ mang qua đây. Trước kia, chỉ cần nàng bị phạt, huynh trưởng tặng nàng quà là dù không thoải mái đến mấy thì tất cả cũng tan thành mây khói. Vậy nên hai huynh muội cùng đi chọn một món quà.

Tạ Kiều chợt nói: “Nghe nói mấy hôm nay cô không ăn gì?”

A Chiêu nói: “Để hai người chê cười rồi.”

Tạ Kiều nhìn A Chiêu, chợt tới bên Tạ Niên nói nhỏ vài câu. Tạ Niên nhìn A Chiêu, lại nhìn sang A Kiều, cũng đoán được Tạ Kiều có lời muốn nói riêng với A Chiêu.

Hắn gật đầu.

Đợi Tạ Niên đi xong, A Chiêu liếc Tạ Kiều, “Cô có chuyện muốn nói sao?”

Tạ Kiêu gật đầu, nàng cười híp mắt nói: “Tuy ta không được như cô với ca, nhớ mãi không quên nhưng vẫn nhìn ra được nỗi khó xử của cô. A Kiều không biết vì sao cô bị phạt, nhưng ta đoán chuyện không nằm ngoài từ “rời khỏi”. Đúng không?”

Vẻ mặt A Chiêu biến đổi, ánh mắt nhìn Tạ Kiều cũng sâu hơn.

Tạ Kiều thấy vậy thì biết mình đã đoán đúng.

Tạ Kiều ngồi bên giường A Chiêu, thở dài nặng nề, nhỏ giọng nói: “Không giấu cô, năm đó ta cũng vậy. A Chiêu biết Huyền công tử không?”

A Chiêu lắc đầu.

Tạ Kiều nói: “Hắn là con trai trưởng của Dân Hầu, tài trí hơn người, dung mạo tuấn lãng. Thất tịch năm ngoái ta đi thả hoa đăng ở sông Thương thì gặp hắn, nhất kiến chung tình*. Sau đó…” Tạ Kiều ngừng lại.

*nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.

A Chiêu hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tạ Kiều giờ nhớ lại, lòng không kiềm được lòng buồn thương.

Nàng nói: “Chuyện này, ngay cả ca ta cũng chưa nói. A Chiêu nhất định không được nói với ca.” A Chiêu gật đầu. Tạ Kiều nói tiếp: “Sau khi hồi phủ ta nhắc tới Huyền công tử trước mặt mẫu thân. Mẫu thân ta từng đồng ý rằng hôn sự của Kiều Kiều ta chỉ cần không phải không chấp nhận được thì có thể để ta tự lựa chọn. Bấy giờ ta đã nghĩ Dân Hầu với cha có địa vị tương đương nhau, cũng gọi là môn đăng hộ đối, nhưng không ngờ ta tính đến vạn lần mà vẫn có sai sót.”

A Chiêu hỏi: “… Là cái gì?”

Tai Tạ Kiều đỏ bừng, nàng lại gần bên tai A Chiêu, “… Huyền công tử là đoạn tụ.”

A Chiêu trợn to hai mắt, “Đoạn… đoạn tụ?”

Tạ Kiều gật đầu, “Cô biết thế nào là đoạn tụ không? Chắc cô cũng không biết, cô tu hành trên núi sáu năm, mà chuyện tình nam này cũng mới nổi lên ở kinh thành Khâu quốc vài năm nay.”

A Chiêu nghe xong, lập tức hiểu ra, “Đoạn tụ là hai nam nhân với nhau?”

Tạ Kiều gật đầu.

“Thảo nào ca vẫn nói cô thông minh, quả nhiên là thật.” Tạ Kiều thở dài: “Hơn nữa Huyền công tử còn có không ít vợ con nhỏ, cô nói xem nam tử như vậy sao mẫu thân sẽ đồng ý gả ta đi sao? Năm ấy ta cũng không nhớ mình đã vượt qua thế nào. Chuyện đó của ta giống chuyện của cô bây giờ, cũng không buồn ăn uống gì, vậy nên bệnh cũng lâu hơn.” Ngừng một chút, Tạ Kiều hiếu kì hỏi: “Cô thích công tử nhà nào? Sư phụ cô không chịu gả cô cho hắn sao?”

A Chiêu há hốc miệng, định nói mà lại thôi.

Chuyện nàng thích sư phụ, chuyện khó nói vậy, sao có thể nói có người khác chứ? Cuối cùng A Chiêu vẫn lắc đầu. Nàng khép mắt lại, nói: “Cô không biết là ai đâu.”

Tạ Kiều hỏi: “Chẳng nhẽ là người cô quen lúc ở trên núi sao?”

A Chiêu nghĩ một lúc, gật đầu.

“Vậy do vấn đề gia thế sao?”

A Chiêu lắc đầu, nàng nói: “Không phải, hắn đối xử rất tốt với ta, nhưng cả đời hắn sẽ không thích ta.” Tạ Kiều chợt hiểu ra, nói: “Thì ra không phải sư phụ cô không cho, mà là người ta không thích.”

Tạ Kiều làm vẻ đương nhiên nói: “Hắn không thích cô, vậy cô đừng thích hắn nữa. Thiên hạ còn rất nhiều tài tuấn, thiếu hắn thì sao chứ?” Nói xong, Tạ Kiều vẫn lại tò mò, “Vậy sao sư phụ cô phạt cô?”

A Chiêu nói đầu đuôi câu chuyện với Tạ Kiều.

Tạ Kiều sau khi nghe xong, nghẹn họng, sau đó kinh ngạc nói: “Cô vì không muốn đi trải nghiệm mà bị phạt không ăn gì suốt bốn ngày?” Tạ Kiều khẽ vỗ mu bàn tay A Chiêu, “Cô mới mười bốn, trước khi đi trải nghiệm còn nhiều thời gian mà. Lâu như vậy, cô có thể từ từ thuyết phục. Đến bấy giờ không biết chừng sư phụ cô sẽ đồng ý thôi. Chỉ một năm nhiều chuyện của ta đã đổi thay. Trước kia ta thích Huyền công tử, nhưng nửa năm đã qua, hắn trông như thế nào ta cũng không còn nhớ rõ nữa. Hơn nữa…” Nàng giảo hoạt cười, “Cô không muốn rời khỏi sư phụ cô, vậy chờ đến khi mười sáu tuổi, khi sư phụ cô thực sự muốn ép cô ra ngoài trải nghiệm thì cô cứ lén theo sư phụ. Nếu bị phát hiện, cô hãy nói là cô đang thực sự đang đi trải nghiệm, sư phụ cũng cô chẳng làm gì được cô.”

Mưu kế như vậy, Tạ Kiều vẫn thấy cha làm vậy với nương, chưa từng thất bại.

A Chiêu cũng nghẹn họng, kinh ngạc không nói nên lời.

“Vậy… vậy cũng được sao?”

Tạ Kiều hất cằm, kiêu ngạo nói: “Được chứ! Tuyệt đối làm được! Cô cứ tin ta đi. Cha nương với đại ca ta mỗi lần về đều không làm gì được ta. Nếu không thì cô cứ khóc đi, khóc càng to càng tốt.”

A Chiêu chỗ hiểu chỗ không, gật đầu.

Tạ Kiều vừa mỉm cười vừa nói: “Mấy hôm nữa là lễ thả hoa đăng thất tịch, cô có muốn bọn ta đi cùng không?”

A Chiêu nói: “Cũng được.”

Đôi mi nàng cong cong, cười, “A Kiều, cảm ơn cô.” Nói chuyện với Tạ Kiều như vậy, tâm tình nàng cũng không còn khó chịu như trước. Mới vừa rồi lúc tỉnh lại, lồng ngực còn đau nhói, giờ đã hết rồi.

Những ngày qua, A Chiêu không được tốt, Vệ Cẩn cũng không được tốt.

Phạt đồ nhi, lòng sư phụ cũng đau.

Hắn biết tính tình A Chiêu cố chấp, cũng biết nàng dù thế nào cũng không chịu hối lỗi. Đêm qua thấy A Chiêu ngất đi, Vệ Cẩn đã cảm thấy việc không đi trải nghiệm thực ra cũng không sao cả.

Nhưng quan trọng không phải là chuyện đi trải nghiệm hay không.

Vệ Cẩn nhìn A Chiêu hết một đêm, khi trời vừa sáng đã rời đi. Tiền đồ A Chiêu sáng rạng, dù đi đường nào cũng là đường rộng thênh thang. Hắn không thể kệ A Chiêu rẽ vào một con ngõ không đường về.

Nhưng muốn vẫn chỉ là muốn, Vệ Cẩn đã định hạ quyết tâm với A Chiêu, nhưng cuối cùng vẫn không làm được.

Đọc tin quản gia Dương Đức đưa tới viết là A Chiêu không muốn ăn cơm, Vệ Cẩn nặng lòng thở dài, vội cáo từ với Khâu vương rồi về phủ. Vậy cũng được, dù sao cũng còn một năm nữa, cứ từ từ thuyết phục là được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện