Type: P.anh
Vụ Mang Mang không biết câu này cả Ninh Tranh ám chỉ điều gì nên phản bác lại theo bản năng: “Đại học A cũng là trường tốt mà.”
Ninh Tranh cười cười, “Anh không nói là A không tốt. Có điều chuyên ngành em chọn xem như sở thích cá nhân cũng được.”
Thực tế Vụ Mang Mang chưa từng xem công việc của mình chỉ là sở thích riêng.
Công tác mấy năm nay, Vụ Mang Mang trừ lúc đi khám chỗ Ngô Dụng mới xin nghỉ phép ra, thời gian còn lại đều nghiêm túc đi làm, đến khi gặp Lộ Tùy thì mới phát sinh nhiều biến cố.
“Đúng rồi, sao lại nghĩ đến việc đi học ở A, trong thành phố này cũng có trường nổi tiếng với ngành của em mà.” Ninh Tranh nhìn vào mắt Vụ Mang Mang, nói.
Vụ Mang Mang không né tránh ánh mắt của Ninh Tranh, cô hiểu ám chỉ trong câu nói đó, “Ồ, sao Ninh tiên sinh cảm thấy bản thân tỉnh táo, nhìn người khác lại u mê thế hả?”
Ninh Tranh nhún vai, “Bộ dạng em như thế giống như bị nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận vậy?”
Vụ Mang Mang đúng là có phần thẹn quá hóa giận, vì cô đã sớm quên mất lúc đầu vì sao lại chọn đại học A rồi.
“Chả thèm chơi với anh”, Vụ Mang Mang quay ngoắt đầu đi.
Ninh Tranh nhìn gương mặt đỏ hồng vì tức giận của Vụ Mang Mang, ngay cả khóe mắt cũng đã đỏ hoe.
Mỹ nhân chính là vui đó buồn đó, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy quyến rũ.
“Thật vô vị. Từ sau khi em ở cạnh Lộ Tùy, sao đã trở nên vô vị như cậu ta vậy?” Ninh Tranh đùa.
Lời của Ninh Tranh đã chọc trúng tâm sự của Vụ Mang Mang, thực ra chính cô cũng thấy rất vô vị, cuộc sống chẳng có niềm vui nào cả.
“Phải, có ai thú vị như anh, em trai anh và Thẩm Viện Tử chứ, đúng không?” Vụ Mang Mang bị chọc trúng nỗi đau, liền phản kích lại một cách không hề phong độ.
“Sao em lại ăn?” Lộ Tùy tiến lại, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ tối từ lâu.
Vụ Mang Mang lập tức đặt thức ăn xuống, nghe lời Lộ Tùy mới ý thức được mình đã phá vỡ quy luật sau tám giờ không ăn gì, đều tại Ninh Tranh chọc tức nên quên mất.
“Ồ, ban nãy em hơi đói”, Vụ Mang Mang nói.
Lộ Tùy liếc Vụ Mang Mang, lại nhìn Ninh Tranh, sau đó bảo cô: “Cô đang tìm em đấy.”
Vụ Mang Mang “ồ” một tiếng, vội vàng đi hầu hạ Lộ Gia Nam thái hậu.
“Đi thôi, không phải muốn hợp tác với Lan Nguyệt à?” Lộ Tùy nhìn Ninh Tranh.
Có Lộ Tùy đứng giữa dẫn dắt quan hệ, Lan Nguyệt và Ninh Tranh bàn việc cũng khá vui vẻ, ăn ý.
Nữ chính Thẩm Viện Tử của buổi tối nay chậm rãi đến gần Vụ Mang Mang, cười nói: “Ninh Tranh đang muốn thuyết phục Lan Nguyệt giúp anh ta quảng cáo sản phẩm. Nhưng Lan Nguyệt đúng là chăm sóc bản thân tốt quá, bốn mươi tuổi rồi mà vẫn mang gương mặt búp bê đó, nếu chị ấy chịu giúp Ninh Tranh thì rất có sức thuyết phục.”
Vụ Mang Mang cụp mắt xuống, không biết Thẩm Viện Tử đang định làm gì.
“Thực ra Lan Nguyệt và Ninh Tranh có chút vướng mắc, nếu không có Lộ Tùy đứng giữa điều chỉnh thì chị ấy tuyệt đối sẽ không giúp, chỉ có điều chị ấy sẽ không giúp đỡ vô điều kiện.” Thẩm Viện Tử ngừng lại, nghịch ly rượu trong tay, nháy mắt với Vụ Mang Mang, “Chuyện này phải xem Lộ Tùy thuyết phục chị ấy thế nào đã, cô nói có đúng không?”
Vụ Mang Mang mỉm cười nhìn Thẩm Viện Tử, thầm nghĩ thủ đoạn ly gián của cô ta cũng ác quá. Muốn nhờ cô phá hoại quan hệ hợp tác giữa Lan Nguyệt là Ninh Tranh ư? Vụ Mang Mang nhướn mắt nhìn Ninh Tranh và Lan Nguyệt, Lan Nguyệt là người xinh đẹp hào phóng, hào quang chiếu sáng, nhưng người như Lộ Tùy nếu muốn ở cạnh Lan Nguyệt thì sẽ không có chuyện Vụ Mang Mang xen vào.
Vụ Mang Mang nhìn cực chuẩn, người như Lộ Tùy xưa nay không cho phép có sự cố, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, biết rõ mình cần gì và không cần gì, Lan Nguyệt chắc chắn là hết hy vọng rồi.
“Lộ Tùy là người rất có sức thuyết phục”, Vụ Mang Mang nói.
Thẩm Viện Tử còn tưởng Vụ Mang Mang không hiểu ám chỉ của cô ta, nhưng khi cô ta nhìn vào mắt Vụ Mang Mang mới phát hiện ra bản thân quá mất mặt, thế là cười lạnh lẽo, quả nhiên là để đàn áp tự đại và khẳng định, chẳng biết được!
Vụ Mang mang nhìn theo bóng Thẩm Viện Tử, cảm thấy hơi tiếc nuối, lúc ở biệt viện thả nguyên vẫn còn ngần ngại cô ta, đúng là ngờ bây giờ cô ta lại trở thành nông nổi này.
Có lòng thì thầm tự cúi đầu đi, quan hệ giữa cô và Thẩm Viện Tử đâu thân thiết gì, Thẩm tiểu thư cũng coi thường dạng trọc phú mới nổi như cô, không chừng còn nghi ngờ cô có mưu đồ gì cũng nên.
Thế là Vụ Mang Mang ngoan ngoãn đi theo Lộ Gia Nam tiếp khách, thu hoạch được rất nhiều, khổ nỗi giày cao gó tấy lên nên rất đau, cần có người giải cứu cô gấp!
Không biết vì sao, Vụ Mang Mang lại nhớ đến mối tình đầu mà bao năm chẳng mấy khi nhớ lại, nhưng năm nay nó xuất hiện liên tục.
Nhớ lại chuyện anh cõng cô đi đôi giày cao gót hai lần để leo núi, đúng là một anh chàng đáng thương, nhưng thể lực thực sự rất tốt.
Có thể do uống champagne hơi nhiều, cũng có thể là nhớ lại chuyện cũ nên hơi lơ đãng, lúc Vụ Mang mang theo Lộ Tùy xuống lầu đã bất cẩn đạp gót giày vào khe hở thang máy, suýt bổ nhào về phía trước, cũng may Lộ Tùy phản ứng nhanh, cô mới tránh khỏi chuyện vồ ếch mất mặt.
Nhưng dù là thế thì clip “ngã trong thang máy” của Vụ Mang Mang, bạn gái Lộ Tùy, cũng đã càn quét một lượt trên mạng, chỉ mới nửa ngày mà lượt xem đã hơn năm trăm ngàn.
Clip là do một vị khách của khách sạn tình cờ quay lại được, đăng lên mạng chia sẻ để mọi người cùng cười.
Phản ứng của nhà họ Lộ hôm đó rất kịp thời, buổi chiều clip đó đã được người đăng xóa bỏ, mất tích hoàn toàn.
Thực ra ngã một cái rất bình thường, nhưng nếu xảy ra ở người nổi tiếng hoặc tiểu thư danh giá thì không được, đủ để khiến người bình thường vỗ tay chê cười.
Các ngôi sao ngay cả đang trò chuyện mà dây áo tuột xuống cũng bị phóng viên đăng bài liên tục, huống hồ Vụ Mang Mang còn vấp ngã một cú như thế.
Tuy clip đã xóa nhưng vẫn có người nhanh tay lưu lại về máy, cắt xén thành đủ mọi dạng hình động chế giễu, tự làm trò mua vui.
Vì chuyện này mà Lộ Gia Nam đã khó chịu với Vụ Mang Mang suốt một tuần, đồng thời ngừng mọi hoạt động xã giao của cô.
Họa vô đơn chí, Vụ Mang Mang ngã xong lại bị cảm lạnh, lần này ho rất dữ, buổi tối toàn thân nóng bừng nhưng trán lại lạnh ngắt, đi chụp chiếu mới biết đã bị viêm phổi, cần truyền dịch tại nhà.
Nhưng bệnh thì bệnh chứ Vụ Mang Mang lại thấy vui vẻ tự tại, có thể nghiêm túc làm nhiệm vụ, nâng cấp trang bị trong game, trên bảng xếp hạng trang bị, cô đã bị rơi khỏi hai mươi hạng đầu rồi.
Thực ra Vụ Mang Mang phải chơi game lén lút, Lộ Tùy rất không thích cô chơi game, anh cho rằng đốt thời gian vào thế giới ảo là lãng phí sinh mệnh, hơn nữa rất có hại cho mắt.
Còn đối với Vụ Mang Mang, cô không kìm được mà mê đắm trong thế giới ảo, cảm giác an toàn và thoải mái, chuyện gì không vui đều có thể quên sạch sẽ khi chơi game.
Đó là vực thẳm chắn giữa họ, không thể vượt qua.
Do đã một tiếng rồi Lộ Tùy không lên kiểm tra nên Vụ Mang Mang ít nhiều cũng lấy làm lạ, thế nên cô rón rén xuống lầu, định vào thư phòng của anh quấy rối.
Nhưng trong thư phòng không có ai, mà ở phòng bên cạnh phòng khách lại vẳng đến giọng phụ nữ cao quý, Vụ Mang Mang dỏng tai lên nghe, nghe thấy tên mình thốt lên từ miệng Lộ Gia Nam.
“Cháu cứ nuông chiều nó đi, đi đứng cũng không biết cách, thật không biết cả ngày nó suy nghĩ gì trong đầu”, Lộ Gia Nam có vẻ tức điên.
“Cô đừng giận, cô dạy dỗ cô ấy nhiều một chút là được”, Lộ Tùy xoa dịu Lộ Gia Nam.
“Cô còn phải dạy thế nào? Cả đời này cô chưa hề lo lắng nhiều như thế, dạy heo cũng còn ổn, đúng là gỗ mục không thể đẽo gọt được. Nếu mẹ cháu còn ở đây, Vụ Mang Mang đừng mơ bước chân vào nhà họ Lộ.”
Vụ Mang Mang phồng má biến mặt mình thành heo, cô đã nói mình là gỗ mục mà, Lộ Tùy còn nói dối, bảo là Lộ Gia Nam thích cô.
“Mang Mang rất thông minh, chỉ là cô ấy còn nhỏ tuổi, phiền cô phải lao tâm nhiều”, Lộ Tùy đáp.
“Nó mà còn nhỏ gì nữa? Chẳng qua là nó không chuyên tâm”, Lộ Gia Nam đau đầu, day huyệt thái dương, “Cô nghĩ nó không cần phải học thạc sĩ làm gì, dù sao cũng vô dụng, lại không ở thành phố này. Nếu nó muốn học thì chi bằng ra nước ngoài học hai năm. Học lực của nó cũng chẳng đẹp đẽ gì.”
Thực ra trường mà Vụ Mang Mang học cũng thuộc top những trường hàng đầu trong nước, đương nhiên không thể so được với đẳng cấp Yale, Mit, Harvard… rồi.
Khi người xung quanh bật bài “Lúc tôi ở Yale đã thế này thế nọ”, Vụ Mang Mang quả thực có hơi ngượng ngùng.
Nghe lén không phải thói quen tốt, đặc biệt là khi người ta đang nói xấu mình, Vụ Mang Mang quay lưng đi, rón rén về phòng, mở game lên lại, bỏ ra ba ngàn đồng để mặc cho mình tạo hình mới ra mắt của game.
Trước mắt cả server game chỉ có mình cô mặc bộ trang phục này, đi đến đâu cũng khiến bao nhiêu người quan tâm và kêu gào “nữ thần, cầu hẹn hò”.
Những người này thì không quan tâm đến học lực của cô.
* * *
Chín giờ, Lộ Tùy lên lầu rất đúng giờ, Vụ Mang Mang thật lòng cảm thấy cô rất đáng thương, vì bị bệnh nên không thể diễn tiết mục cấm trẻ em được, mà lại đúng chín giờ phải đi ngủ, còn ngủ sớm hơn cả Vụ Đản Đản.
“Bên thầy Quách, những người thi đậu thạc sĩ năm nay đã đến trường bắt đầu phụ giúp việc thực nghiệm rồi, lần trước em có nói với thầy, thầy đang nghiên cứu phục chế tượng Phật dát vàng, em cũng muốn đi học hỏi trước, được không?” Vụ Mang Mang nói với Lộ Tùy trong bóng đêm.
“Tháng sau anh định đưa em đến trang trại rượu ở Pháp ở một thời gian, đến khi khai giảng thì đến trường cũng không muộn”, tay Lộ Tùy vuốt ve lưng Vụ Mang Mang.
“Ồ”, Vụ Mang Mang quay lưng lại với anh, để chứng minh cô đang tức giận.
Nhưng Lộ Tùy phía sau không hề có ý thay đổi, cũng không dỗ dành Vụ Mang Mang như cô mong muốn, dù sao tất cả đều do anh quyết định, Vụ Mang Mang mở to mắt trong bóng tối, có chút hoang mang.
Chuyến đi Pháp vẫn chưa thực hiện, Vụ Mang Mang đã bắt đầu chiến tranh lạnh với Lộ Tùy.
Hoặc nói là Vụ Mang Mang đã đơn phương chiến tranh lạnh với anh, còn Lộ Tùy thì lúc rảnh rỗi đùa giỡn cô một chút, lúc bận thì gác cô sang bên, để mặc Vụ Mang Mang bĩu môi dài thượt cũng không thèm quan tâm đến.
Lộ tiên sinh rõ ràng hiểu rõ một điều là phụ nữ không được quá cưng chiều.
Vụ Mang Mang thật sự bó tay với Lộ Tùy, người này nói gì cũng không được, bạn giận dỗi, chiến tranh lạnh với anh thì anh chỉ xoa đầu bạn như trẻ con, để bạn tự kiểm điểm mà trưởng thành.
Còn về Lộ Gia Nam, thái độ của Vụ Mang Mang càng tiêu cực hơn, đó là khuyết điểm của cô, cô thực sự không thể hòa hợp với những người không thích mình.
Tuy bà cô này không thích cô, nhưng Vụ Mang Mang vẫn phải thừa nhận là bà thực sự rất nghiêm túc dạy dỗ cô, nên Vụ Mang Mang không hề tỏ ra không biết điều, lại có thêm Lộ Gia Nam nên Vụ Mang Mang luôn tỏ ra nhẫn nhịn, xem lời Lộ Gia Nam là thánh chỉ, sắp chịu đựng đến mức thành bệnh trĩ rồi.
Nhưng chắc là do cô thực sự không nghiêm túc nên sự kiên nhẫn của Lộ Gia Nam với cô cuối cùng đã cạn kiệt, hôm đó Vụ Mang Mang vừa truyền dịch xong, sắp sửa xuống lầu để thư giãn gân cốt thì trông thấy bà cô đang nổi giận đùng đùng, đi thẳng vào thư phòng Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang hơi kinh ngạc, Lộ Gia Nam cũng giống Lộ Tùy, xưa nay luôn là người không tỏ rõ hỷ nộ ái ố, lúc nào cũng không quên phong phạm của một quý bà danh giá, tỏ vẻ tức giận thế này vẫn là lần thứ hai, lần đầu là lúc Vụ Mang Mang nghe trộm từ phòng bên cạnh.
Vụ Mang Mang do dự một lúc, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng tất cả, cô quay lưng trở về lấy một chiếc ly thủy tinh, úp ngược lên cánh cửa thư phòng Lộ Tùy, dán sát tai vào nghe trộm.
“Lộ Tùy, cháu tùy tiện thích ai đó, cô cũng không can thiệp. Nhưng cháu có thực sự hiểu Vụ Mang Mang không?” Lộ Gia Nam hình như ném cái gì đó cho Lộ Tùy để anh tự xem.
“Những cái này cháu đều biết, cô à”, giọng Lộ Tùy rất bình tĩnh.
“Cháu biết năm mười tám tuổi nó đã vào bệnh viện tâm thần chưa?” Giọng Lộ Gia Nam cao lên.
“Mang Mang hiện giờ đã khỏe hoàn toàn, không có gì khác với người thường”, Lộ Tùy đáp gọn.
“Cái gì mà khỏe hoàn toàn? Nó vẫn phải đi khám bác sĩ tâm lý đấy”, Lộ Gia Nam nói.
“Cô à, xã hội hiện đại ai chẳng có chút bệnh tâm lý? Cô cũng ở cạnh Mang Mang lâu như thế, cô thấy cô ấy có gì bất thường không?” Lộ Tùy lạnh lùng nói.
“Lộ Tùy, Vụ Mang Mang tuyệt đối không được. Cô biết cháu mà, phụ nữ bình thường khiến cháu không có hứng thú, nhưng cũng đâu cần tìm một đứa đầu óc không bình thường để tìm kiếm kích thích mới mẻ chứ?” Lộ Gia Nam nói thẳng vào vấn đề.
“Cô à, xưa nay cháu luôn tôn trọng cô, nhưng chuyện này cô đừng nhúng tay vào. Tình cảm của cháu, cháu tự biết rõ.” Lộ Tùy lạnh lẽo nói.
“Lộ Tùy, nếu cháu và Vụ Mang Mang kết hôn, sẽ có người đi điều tra gốc gác của nó. Đến lúc đó thì chẳng che giấu được gì, cô lớn của cháu cũng sẽ không đồng ý.” Lộ Gia Nam thấy thái độ của Lộ Tùy rất cứng rắn thì dịu giọng lại.
“Lộ Lâm đã khiến mọi người lo đến vỡ tim, cháu cũng phải như thế hay sao?”
* * *
Những lời sau đó, Vụ Mang Mang đã chẳng buồn nghe tiếp, cô đặt chiếc ly trở về chỗ cũ, quay trở lại trước máy tính của mình, vừa lên mạng đã bị Noãn Dương lôi vào tổ đội.
“Sốt ruột quá, đợi em nãy giờ. Hôm nay phó bản mới ra mắt, chúng ta đánh đầu tiên đi. Em có thể để lại cách thức liên lạc không? Lần sau lập tổ đội anh mới biết em có lên mạng được không.” Noãn Dương nó với Vụ Mang Mang trong YY (*).
(*) Phần mềm trò chuyện bằng giọng nói. (TG)
Vụ Mang Mang suy nghĩ rồi đưa số điện thoại di động cho Noãn Dương.
Phó bản mới ra mắt đúng là thử thách cả về thể lực lẫn trí óc, nhưng Vụ Mang Mang và Noãn Dương phối hợp vô cùng ăn ý, mọi thứ cũng khá suôn sẻ.
Thuận lợi hơn là đến chín giờ tối, Lộ Tùy không đúng giờ đến giục cô đi ngủ, Vụ Mang Mang vui sướng tiếp tục chơi game.
Vụ Mang Mang không biết câu này cả Ninh Tranh ám chỉ điều gì nên phản bác lại theo bản năng: “Đại học A cũng là trường tốt mà.”
Ninh Tranh cười cười, “Anh không nói là A không tốt. Có điều chuyên ngành em chọn xem như sở thích cá nhân cũng được.”
Thực tế Vụ Mang Mang chưa từng xem công việc của mình chỉ là sở thích riêng.
Công tác mấy năm nay, Vụ Mang Mang trừ lúc đi khám chỗ Ngô Dụng mới xin nghỉ phép ra, thời gian còn lại đều nghiêm túc đi làm, đến khi gặp Lộ Tùy thì mới phát sinh nhiều biến cố.
“Đúng rồi, sao lại nghĩ đến việc đi học ở A, trong thành phố này cũng có trường nổi tiếng với ngành của em mà.” Ninh Tranh nhìn vào mắt Vụ Mang Mang, nói.
Vụ Mang Mang không né tránh ánh mắt của Ninh Tranh, cô hiểu ám chỉ trong câu nói đó, “Ồ, sao Ninh tiên sinh cảm thấy bản thân tỉnh táo, nhìn người khác lại u mê thế hả?”
Ninh Tranh nhún vai, “Bộ dạng em như thế giống như bị nói trúng tâm sự, thẹn quá hóa giận vậy?”
Vụ Mang Mang đúng là có phần thẹn quá hóa giận, vì cô đã sớm quên mất lúc đầu vì sao lại chọn đại học A rồi.
“Chả thèm chơi với anh”, Vụ Mang Mang quay ngoắt đầu đi.
Ninh Tranh nhìn gương mặt đỏ hồng vì tức giận của Vụ Mang Mang, ngay cả khóe mắt cũng đã đỏ hoe.
Mỹ nhân chính là vui đó buồn đó, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy quyến rũ.
“Thật vô vị. Từ sau khi em ở cạnh Lộ Tùy, sao đã trở nên vô vị như cậu ta vậy?” Ninh Tranh đùa.
Lời của Ninh Tranh đã chọc trúng tâm sự của Vụ Mang Mang, thực ra chính cô cũng thấy rất vô vị, cuộc sống chẳng có niềm vui nào cả.
“Phải, có ai thú vị như anh, em trai anh và Thẩm Viện Tử chứ, đúng không?” Vụ Mang Mang bị chọc trúng nỗi đau, liền phản kích lại một cách không hề phong độ.
“Sao em lại ăn?” Lộ Tùy tiến lại, đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã qua tám giờ tối từ lâu.
Vụ Mang Mang lập tức đặt thức ăn xuống, nghe lời Lộ Tùy mới ý thức được mình đã phá vỡ quy luật sau tám giờ không ăn gì, đều tại Ninh Tranh chọc tức nên quên mất.
“Ồ, ban nãy em hơi đói”, Vụ Mang Mang nói.
Lộ Tùy liếc Vụ Mang Mang, lại nhìn Ninh Tranh, sau đó bảo cô: “Cô đang tìm em đấy.”
Vụ Mang Mang “ồ” một tiếng, vội vàng đi hầu hạ Lộ Gia Nam thái hậu.
“Đi thôi, không phải muốn hợp tác với Lan Nguyệt à?” Lộ Tùy nhìn Ninh Tranh.
Có Lộ Tùy đứng giữa dẫn dắt quan hệ, Lan Nguyệt và Ninh Tranh bàn việc cũng khá vui vẻ, ăn ý.
Nữ chính Thẩm Viện Tử của buổi tối nay chậm rãi đến gần Vụ Mang Mang, cười nói: “Ninh Tranh đang muốn thuyết phục Lan Nguyệt giúp anh ta quảng cáo sản phẩm. Nhưng Lan Nguyệt đúng là chăm sóc bản thân tốt quá, bốn mươi tuổi rồi mà vẫn mang gương mặt búp bê đó, nếu chị ấy chịu giúp Ninh Tranh thì rất có sức thuyết phục.”
Vụ Mang Mang cụp mắt xuống, không biết Thẩm Viện Tử đang định làm gì.
“Thực ra Lan Nguyệt và Ninh Tranh có chút vướng mắc, nếu không có Lộ Tùy đứng giữa điều chỉnh thì chị ấy tuyệt đối sẽ không giúp, chỉ có điều chị ấy sẽ không giúp đỡ vô điều kiện.” Thẩm Viện Tử ngừng lại, nghịch ly rượu trong tay, nháy mắt với Vụ Mang Mang, “Chuyện này phải xem Lộ Tùy thuyết phục chị ấy thế nào đã, cô nói có đúng không?”
Vụ Mang Mang mỉm cười nhìn Thẩm Viện Tử, thầm nghĩ thủ đoạn ly gián của cô ta cũng ác quá. Muốn nhờ cô phá hoại quan hệ hợp tác giữa Lan Nguyệt là Ninh Tranh ư? Vụ Mang Mang nhướn mắt nhìn Ninh Tranh và Lan Nguyệt, Lan Nguyệt là người xinh đẹp hào phóng, hào quang chiếu sáng, nhưng người như Lộ Tùy nếu muốn ở cạnh Lan Nguyệt thì sẽ không có chuyện Vụ Mang Mang xen vào.
Vụ Mang Mang nhìn cực chuẩn, người như Lộ Tùy xưa nay không cho phép có sự cố, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, biết rõ mình cần gì và không cần gì, Lan Nguyệt chắc chắn là hết hy vọng rồi.
“Lộ Tùy là người rất có sức thuyết phục”, Vụ Mang Mang nói.
Thẩm Viện Tử còn tưởng Vụ Mang Mang không hiểu ám chỉ của cô ta, nhưng khi cô ta nhìn vào mắt Vụ Mang Mang mới phát hiện ra bản thân quá mất mặt, thế là cười lạnh lẽo, quả nhiên là để đàn áp tự đại và khẳng định, chẳng biết được!
Vụ Mang mang nhìn theo bóng Thẩm Viện Tử, cảm thấy hơi tiếc nuối, lúc ở biệt viện thả nguyên vẫn còn ngần ngại cô ta, đúng là ngờ bây giờ cô ta lại trở thành nông nổi này.
Có lòng thì thầm tự cúi đầu đi, quan hệ giữa cô và Thẩm Viện Tử đâu thân thiết gì, Thẩm tiểu thư cũng coi thường dạng trọc phú mới nổi như cô, không chừng còn nghi ngờ cô có mưu đồ gì cũng nên.
Thế là Vụ Mang Mang ngoan ngoãn đi theo Lộ Gia Nam tiếp khách, thu hoạch được rất nhiều, khổ nỗi giày cao gó tấy lên nên rất đau, cần có người giải cứu cô gấp!
Không biết vì sao, Vụ Mang Mang lại nhớ đến mối tình đầu mà bao năm chẳng mấy khi nhớ lại, nhưng năm nay nó xuất hiện liên tục.
Nhớ lại chuyện anh cõng cô đi đôi giày cao gót hai lần để leo núi, đúng là một anh chàng đáng thương, nhưng thể lực thực sự rất tốt.
Có thể do uống champagne hơi nhiều, cũng có thể là nhớ lại chuyện cũ nên hơi lơ đãng, lúc Vụ Mang mang theo Lộ Tùy xuống lầu đã bất cẩn đạp gót giày vào khe hở thang máy, suýt bổ nhào về phía trước, cũng may Lộ Tùy phản ứng nhanh, cô mới tránh khỏi chuyện vồ ếch mất mặt.
Nhưng dù là thế thì clip “ngã trong thang máy” của Vụ Mang Mang, bạn gái Lộ Tùy, cũng đã càn quét một lượt trên mạng, chỉ mới nửa ngày mà lượt xem đã hơn năm trăm ngàn.
Clip là do một vị khách của khách sạn tình cờ quay lại được, đăng lên mạng chia sẻ để mọi người cùng cười.
Phản ứng của nhà họ Lộ hôm đó rất kịp thời, buổi chiều clip đó đã được người đăng xóa bỏ, mất tích hoàn toàn.
Thực ra ngã một cái rất bình thường, nhưng nếu xảy ra ở người nổi tiếng hoặc tiểu thư danh giá thì không được, đủ để khiến người bình thường vỗ tay chê cười.
Các ngôi sao ngay cả đang trò chuyện mà dây áo tuột xuống cũng bị phóng viên đăng bài liên tục, huống hồ Vụ Mang Mang còn vấp ngã một cú như thế.
Tuy clip đã xóa nhưng vẫn có người nhanh tay lưu lại về máy, cắt xén thành đủ mọi dạng hình động chế giễu, tự làm trò mua vui.
Vì chuyện này mà Lộ Gia Nam đã khó chịu với Vụ Mang Mang suốt một tuần, đồng thời ngừng mọi hoạt động xã giao của cô.
Họa vô đơn chí, Vụ Mang Mang ngã xong lại bị cảm lạnh, lần này ho rất dữ, buổi tối toàn thân nóng bừng nhưng trán lại lạnh ngắt, đi chụp chiếu mới biết đã bị viêm phổi, cần truyền dịch tại nhà.
Nhưng bệnh thì bệnh chứ Vụ Mang Mang lại thấy vui vẻ tự tại, có thể nghiêm túc làm nhiệm vụ, nâng cấp trang bị trong game, trên bảng xếp hạng trang bị, cô đã bị rơi khỏi hai mươi hạng đầu rồi.
Thực ra Vụ Mang Mang phải chơi game lén lút, Lộ Tùy rất không thích cô chơi game, anh cho rằng đốt thời gian vào thế giới ảo là lãng phí sinh mệnh, hơn nữa rất có hại cho mắt.
Còn đối với Vụ Mang Mang, cô không kìm được mà mê đắm trong thế giới ảo, cảm giác an toàn và thoải mái, chuyện gì không vui đều có thể quên sạch sẽ khi chơi game.
Đó là vực thẳm chắn giữa họ, không thể vượt qua.
Do đã một tiếng rồi Lộ Tùy không lên kiểm tra nên Vụ Mang Mang ít nhiều cũng lấy làm lạ, thế nên cô rón rén xuống lầu, định vào thư phòng của anh quấy rối.
Nhưng trong thư phòng không có ai, mà ở phòng bên cạnh phòng khách lại vẳng đến giọng phụ nữ cao quý, Vụ Mang Mang dỏng tai lên nghe, nghe thấy tên mình thốt lên từ miệng Lộ Gia Nam.
“Cháu cứ nuông chiều nó đi, đi đứng cũng không biết cách, thật không biết cả ngày nó suy nghĩ gì trong đầu”, Lộ Gia Nam có vẻ tức điên.
“Cô đừng giận, cô dạy dỗ cô ấy nhiều một chút là được”, Lộ Tùy xoa dịu Lộ Gia Nam.
“Cô còn phải dạy thế nào? Cả đời này cô chưa hề lo lắng nhiều như thế, dạy heo cũng còn ổn, đúng là gỗ mục không thể đẽo gọt được. Nếu mẹ cháu còn ở đây, Vụ Mang Mang đừng mơ bước chân vào nhà họ Lộ.”
Vụ Mang Mang phồng má biến mặt mình thành heo, cô đã nói mình là gỗ mục mà, Lộ Tùy còn nói dối, bảo là Lộ Gia Nam thích cô.
“Mang Mang rất thông minh, chỉ là cô ấy còn nhỏ tuổi, phiền cô phải lao tâm nhiều”, Lộ Tùy đáp.
“Nó mà còn nhỏ gì nữa? Chẳng qua là nó không chuyên tâm”, Lộ Gia Nam đau đầu, day huyệt thái dương, “Cô nghĩ nó không cần phải học thạc sĩ làm gì, dù sao cũng vô dụng, lại không ở thành phố này. Nếu nó muốn học thì chi bằng ra nước ngoài học hai năm. Học lực của nó cũng chẳng đẹp đẽ gì.”
Thực ra trường mà Vụ Mang Mang học cũng thuộc top những trường hàng đầu trong nước, đương nhiên không thể so được với đẳng cấp Yale, Mit, Harvard… rồi.
Khi người xung quanh bật bài “Lúc tôi ở Yale đã thế này thế nọ”, Vụ Mang Mang quả thực có hơi ngượng ngùng.
Nghe lén không phải thói quen tốt, đặc biệt là khi người ta đang nói xấu mình, Vụ Mang Mang quay lưng đi, rón rén về phòng, mở game lên lại, bỏ ra ba ngàn đồng để mặc cho mình tạo hình mới ra mắt của game.
Trước mắt cả server game chỉ có mình cô mặc bộ trang phục này, đi đến đâu cũng khiến bao nhiêu người quan tâm và kêu gào “nữ thần, cầu hẹn hò”.
Những người này thì không quan tâm đến học lực của cô.
* * *
Chín giờ, Lộ Tùy lên lầu rất đúng giờ, Vụ Mang Mang thật lòng cảm thấy cô rất đáng thương, vì bị bệnh nên không thể diễn tiết mục cấm trẻ em được, mà lại đúng chín giờ phải đi ngủ, còn ngủ sớm hơn cả Vụ Đản Đản.
“Bên thầy Quách, những người thi đậu thạc sĩ năm nay đã đến trường bắt đầu phụ giúp việc thực nghiệm rồi, lần trước em có nói với thầy, thầy đang nghiên cứu phục chế tượng Phật dát vàng, em cũng muốn đi học hỏi trước, được không?” Vụ Mang Mang nói với Lộ Tùy trong bóng đêm.
“Tháng sau anh định đưa em đến trang trại rượu ở Pháp ở một thời gian, đến khi khai giảng thì đến trường cũng không muộn”, tay Lộ Tùy vuốt ve lưng Vụ Mang Mang.
“Ồ”, Vụ Mang Mang quay lưng lại với anh, để chứng minh cô đang tức giận.
Nhưng Lộ Tùy phía sau không hề có ý thay đổi, cũng không dỗ dành Vụ Mang Mang như cô mong muốn, dù sao tất cả đều do anh quyết định, Vụ Mang Mang mở to mắt trong bóng tối, có chút hoang mang.
Chuyến đi Pháp vẫn chưa thực hiện, Vụ Mang Mang đã bắt đầu chiến tranh lạnh với Lộ Tùy.
Hoặc nói là Vụ Mang Mang đã đơn phương chiến tranh lạnh với anh, còn Lộ Tùy thì lúc rảnh rỗi đùa giỡn cô một chút, lúc bận thì gác cô sang bên, để mặc Vụ Mang Mang bĩu môi dài thượt cũng không thèm quan tâm đến.
Lộ tiên sinh rõ ràng hiểu rõ một điều là phụ nữ không được quá cưng chiều.
Vụ Mang Mang thật sự bó tay với Lộ Tùy, người này nói gì cũng không được, bạn giận dỗi, chiến tranh lạnh với anh thì anh chỉ xoa đầu bạn như trẻ con, để bạn tự kiểm điểm mà trưởng thành.
Còn về Lộ Gia Nam, thái độ của Vụ Mang Mang càng tiêu cực hơn, đó là khuyết điểm của cô, cô thực sự không thể hòa hợp với những người không thích mình.
Tuy bà cô này không thích cô, nhưng Vụ Mang Mang vẫn phải thừa nhận là bà thực sự rất nghiêm túc dạy dỗ cô, nên Vụ Mang Mang không hề tỏ ra không biết điều, lại có thêm Lộ Gia Nam nên Vụ Mang Mang luôn tỏ ra nhẫn nhịn, xem lời Lộ Gia Nam là thánh chỉ, sắp chịu đựng đến mức thành bệnh trĩ rồi.
Nhưng chắc là do cô thực sự không nghiêm túc nên sự kiên nhẫn của Lộ Gia Nam với cô cuối cùng đã cạn kiệt, hôm đó Vụ Mang Mang vừa truyền dịch xong, sắp sửa xuống lầu để thư giãn gân cốt thì trông thấy bà cô đang nổi giận đùng đùng, đi thẳng vào thư phòng Lộ Tùy.
Vụ Mang Mang hơi kinh ngạc, Lộ Gia Nam cũng giống Lộ Tùy, xưa nay luôn là người không tỏ rõ hỷ nộ ái ố, lúc nào cũng không quên phong phạm của một quý bà danh giá, tỏ vẻ tức giận thế này vẫn là lần thứ hai, lần đầu là lúc Vụ Mang Mang nghe trộm từ phòng bên cạnh.
Vụ Mang Mang do dự một lúc, cuối cùng sự tò mò đã chiến thắng tất cả, cô quay lưng trở về lấy một chiếc ly thủy tinh, úp ngược lên cánh cửa thư phòng Lộ Tùy, dán sát tai vào nghe trộm.
“Lộ Tùy, cháu tùy tiện thích ai đó, cô cũng không can thiệp. Nhưng cháu có thực sự hiểu Vụ Mang Mang không?” Lộ Gia Nam hình như ném cái gì đó cho Lộ Tùy để anh tự xem.
“Những cái này cháu đều biết, cô à”, giọng Lộ Tùy rất bình tĩnh.
“Cháu biết năm mười tám tuổi nó đã vào bệnh viện tâm thần chưa?” Giọng Lộ Gia Nam cao lên.
“Mang Mang hiện giờ đã khỏe hoàn toàn, không có gì khác với người thường”, Lộ Tùy đáp gọn.
“Cái gì mà khỏe hoàn toàn? Nó vẫn phải đi khám bác sĩ tâm lý đấy”, Lộ Gia Nam nói.
“Cô à, xã hội hiện đại ai chẳng có chút bệnh tâm lý? Cô cũng ở cạnh Mang Mang lâu như thế, cô thấy cô ấy có gì bất thường không?” Lộ Tùy lạnh lùng nói.
“Lộ Tùy, Vụ Mang Mang tuyệt đối không được. Cô biết cháu mà, phụ nữ bình thường khiến cháu không có hứng thú, nhưng cũng đâu cần tìm một đứa đầu óc không bình thường để tìm kiếm kích thích mới mẻ chứ?” Lộ Gia Nam nói thẳng vào vấn đề.
“Cô à, xưa nay cháu luôn tôn trọng cô, nhưng chuyện này cô đừng nhúng tay vào. Tình cảm của cháu, cháu tự biết rõ.” Lộ Tùy lạnh lẽo nói.
“Lộ Tùy, nếu cháu và Vụ Mang Mang kết hôn, sẽ có người đi điều tra gốc gác của nó. Đến lúc đó thì chẳng che giấu được gì, cô lớn của cháu cũng sẽ không đồng ý.” Lộ Gia Nam thấy thái độ của Lộ Tùy rất cứng rắn thì dịu giọng lại.
“Lộ Lâm đã khiến mọi người lo đến vỡ tim, cháu cũng phải như thế hay sao?”
* * *
Những lời sau đó, Vụ Mang Mang đã chẳng buồn nghe tiếp, cô đặt chiếc ly trở về chỗ cũ, quay trở lại trước máy tính của mình, vừa lên mạng đã bị Noãn Dương lôi vào tổ đội.
“Sốt ruột quá, đợi em nãy giờ. Hôm nay phó bản mới ra mắt, chúng ta đánh đầu tiên đi. Em có thể để lại cách thức liên lạc không? Lần sau lập tổ đội anh mới biết em có lên mạng được không.” Noãn Dương nó với Vụ Mang Mang trong YY (*).
(*) Phần mềm trò chuyện bằng giọng nói. (TG)
Vụ Mang Mang suy nghĩ rồi đưa số điện thoại di động cho Noãn Dương.
Phó bản mới ra mắt đúng là thử thách cả về thể lực lẫn trí óc, nhưng Vụ Mang Mang và Noãn Dương phối hợp vô cùng ăn ý, mọi thứ cũng khá suôn sẻ.
Thuận lợi hơn là đến chín giờ tối, Lộ Tùy không đúng giờ đến giục cô đi ngủ, Vụ Mang Mang vui sướng tiếp tục chơi game.
Danh sách chương