Tin đồn về Tôn Quyến Hướng trên mạng đột nhiên bị đè ép xuống.
Đầu tháng Tư, Từ Phỉ Phỉ lấy thân phận là hot blogger ký hợp đồng với Ngu thị, sau đó ekip của cô liền đâm đơn kiện để giết gà dọa khỉ, dẫn đầu đăng tin lên Weibo đã nộp đơn lên tòa án, đồng thời phòng quan hệ công chúng của Hoa Thịnh giải trí đứng ra làm chứng, vì công ty muốn phát triển kênh mua sắm mỹ thực trực tuyến, do muốn chuẩn bị thật tốt, một vị quản lý cấp cao họ Cao đã hẹn Tôn Quyến Hướng ở Chu Ký vào đêm trừ tịch để nói chuyện với nhau, tìm hiểu tình hình giới ẩm thực một cách cụ thể và tỉ mỉ, sau khi hai người nói chuyện xong thì cùng nhau rời đi, có camera trênphố là chứng.
Ngay sau đó, trên mạng lại bùng nổ một scandal mới, có người nặc danh tố cao Lưu Tiểu San và Lâm Quyết, cũng ám chỉ người bày mưu tính kế và hỗ trợ sau màn là Chu Diễm.
thật ra điều này cũng không thu hút quá nhiều người chú ý trên Weibo, người đàm luận cũng đã hạ nhiệt hơn, nhưng mà, Lưu Tiểu San và Lâm Quyết vốn trong lòng có quỷ, không dám làm gì, chỉ là tự tin không đủ mà phát ra tin „Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc“ để thanh minh, nhưng Chu Diễm tự thấy nhược điểm lưu lại không nhiều lắm, nên tính toán áp dụng theo cách Từ Phỉ Phỉ làm, lấy việc đối phương đăng bàikhông dùng tên thật và chỉ có 500 lượt chia sẻ, nên hợp tình hợp lý lên án đối phương vu oan giá họa, phát ra tin tức sai sự thật.
Kết quả, hắn vừa ra tay, vị chủ nhân blog kia như đã tính toán sẵn, đem Weibo xóa sạch sẽ, ngay cả tài khoản cũng hủy, thành công lui thân, chỉ để lại một ít dấu vết – rất nhiều công ty quảng cáo thượng vàng hạ cám đều lưu lại tin tức đã đăng lúc đó, khi thấy chủ nhân xóa Weibo, liền rải rác mà đăng lại, không nhiều không ít, bất quá mỗi một người đăng đều không quá 500 lượt chia sẻ, khiến hắn muốn tố cáo cũngkhông tố cáo không thành. (theo như mình biết là bên TQ có luật là một bài viết dưới 500 lượt chia sẻ sẽ không bị kiện cáo nếu có đăng tin ko đúng sự thật or phì báng này nọ)
Nhưng điều này lại làm Chu Diễm tức điên lên.
nói thật, cuộc chiến dư luận này trong mắt mấy người chuyên nghiệp như Hầu Ngạn Lâm chỉ là trò trẻ con, không tính là gì, nhiều lắm xem như sửu nhi nhoi nhoi thôi.
Cục diện đột nhiên xoay ngược, âm mưu bị phơi bày, mắt thấy mọi chuyện như sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng vẫn có một người vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
– người đó là Vương Bỉnh.
Lúc trước ông chính là người mời Tôn Quyến Hướng làm giám khảo; khi đó ông phải thực hiện một cuộc tiểu phẩu, muốn tĩnh dưỡng ít nhất một tháng, lại không muốn vì mình mà khiến ekip chương trình thêm phiền toái, nên lén nhờ bạn tốt nhiều năm đến hỗ trợ, không nghĩ tới, ngược lại làm thanh danh bạn tốt bị hao tổn.
hiện tại ông đã từ chối tiết mục, vẫn ở nhà tĩnh dưỡng, một mình ở trong phòng bếp nấu cơm, con gái đã đi thành phố khác học đại học, chỉ đến khi nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về.
Vương Bỉnh ngồi trên sô pha, nhìn người bạn tốt mất tích vài ngày trước giờ mới xuấthiện, hỏi: „Ông tính thế nào, chuyện lùm sùm mấy ngày nay, ông lại chạy đi đâu?“
„Chuyện lùm sùm?“ Tôn Quyến Hướng uống một hớp trà nóng, vẫn giữ bộ dáng nho nhã, không nhanh không chậm nói, „Vương lão sư, ông đừng nói như tôi giống tội phạm truy nã được không?“
Vương Bỉnh bị cái tính nhàn nhạt của ông làm tức chết, tức giận nói: „Ông biết tôi nóicái gì mà, hai đứa nhãi ranh Lưu Tiểu San và Lâm Quyết kia, vậy mà dám hắt nước bẩn lên đầu ông, tổ chương trình không đứng ra nói lời công đạo cho ông, thật là khi dễ người quá rồi!“
Tôn Quyến Hướng nhướng mày: „Cho nên ông, dưới cơn tức giận đã thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, không tham dự tiết mục này nữa?“
„Loại tiết mục này cũng không có gì đáng lưu lại!“ Mấy năm nay Vương Bỉnh đầu tư cổ phiếu kiếm lời không ít, tuy tiền vi phạm hợp đồng xác thật cũng làm bản thân đaumột chút, nhưng nếu tiếp tục ở lại chương trình đó toàn thân đều sẽ đau đến từng tế bào mất. „Nhưng công đạo tại lòng người, tôi thấy hướng gió trên mạng đã thay đổi, ông có hi vọng tẩy sạch oan khuất!“
Tôn Quyến Hướng cười nhìn ông: „Sao ông còn khẩn trương hơn tôi vậy?“
nói đến chuyện này Vương Bỉnh liền hối hận vô cùng: „Chuyện này, nếu không phải tôi phát bệnh phải phẩu thuật, ông cũng sẽ không thay tôi làm một số phát sóng, nếu ôngkhông thay tôi làm cái chức giám khảo rách nát đó, thì hai đứa ranh kia có thể có cơ hội bắt được cơ hội chỉnh ông sao?“
Tôn Quyến Hướng nhàn nhạt nói: „sự tình đều đã qua đi, ngay cả trên mạng ầm ĩ thậtto, tôi cũng không có chuyện gì.“
Vương Bỉnh mới không tin: „hiện tai không có việc gì, nhưng cuối cùng ảnh hưởng đến ông là không thể thay đổi, chuyên mục của ông ở „Mỹ thực Hoa Hạ“ đã bị cắt bỏkhông phải sao?“
Tôn Quyến Hướng nhẹ nhàng nói: „Tôi đã làm nhà bình luận ẩm thực 30 năm, cũng đến lúc cho người trẻ cơ hội đi lên rồi.“
Vương Bỉnh sửng sốt.
„A, không, không phải...“ ông dừng một chút, vẻ mặt khinh ngạc, „... Lão Tôn, ông có ý gì? không đến mức đó đi.“
Tôn Quyến Hướng giải thích: „Đây là chuyện tôi đã suy nghĩ trước khi sự kiện này xảy ra, tôi không phải đã nói với ông, cho tới nay tôi đều có làm gia vị xuất khẩu sao? Tôiđang tính thoái lui dần, đem trọng tâm đặt trên thương trường.“
Chuyên gia phê bình ẩm thực chỉ dựa vào tiền nhuận bút bình thường thì rất khó nuôi sống bản thân, thế hệ các cây bút mới phần lớn đều có bối cảnh sau lưng, không có bối cảnh thì nắm lấy cơ hội trên mạng để phát triển bản thân, mà những người lão làng như ông, phần lớn là dựa vào phát triển nghề phụ, làm việc toàn thời gian thì cơ hồ là không có.
Vương Bỉnh trầm mặc mấy giây mới mở miệng nói: „Ông đã nghĩ kỹ rồi sao?“
„Nghĩ kỹ rồi.“ Tôn Quyến Hướng vì muốn giúp bạn già thêm an tâm, nên lộ ra kế hoạch tỉ mỉ: „Nếu ông thích lên mạng như vậy, hẳn cũng biết chuyện tôi và vị Cao Dương của Hoa Thịnh, chúng tôi đã nói chuyện, vị tiên sinh kia muốn đầu tư vào ngành ẩm thực, hỏi tôi có muốn hợp tác cùng không, làm chức cố vấn.“
Vương Bỉnh nhíu mày nói: „Có thể tin được không? Ông một thân một mình, đến lúc bị người ta lừa, cẩn thận đến viện dưỡng lão cũng không ở được!“
Tôn Quyến Hướng bật cười: „đã biết, ông yên tâm đi, tôi còn chờ ông rãnh rỗi đến viện dưỡng lão thăm tôi mà, đem đồ ăn cho tôi mà.“
„Ai, ông đó...“ Chuyện tới đến bây giờ, Vương Bỉnh đã từ bỏ khuyên ông tìm một người để cưới, „Đúng rồi, ông còn chưa nói tôi biết, mấy ngày nay ông đi đâu.“
Tôn Quyến Hướng rũ mắt, nhìn ly trà đã nguội, nhẹ giọng nói: „không có gì, chỉ là đitỉnh J.“
„Thế nào, nơi đó có tiệm ăn mới mở sao? không đúng, lúc này là Thanh Minh, ai lại đikhai trương.“
Tôn Quyến Hướng nói: „Tôi đi viếng mộ.“
Vương Bỉnh nghi hoặc nói: „Viếng mộ? Ai vậy?“
Tôn Quyến Hướng chỉ nhàn nhạt cười nói: „một người bạn cũ.“
„À...“
Lúc này, di động để trong túi tiền rung rung, Tôn Quyến Hướng lấy điện thoại ra, thấymột tin nhắn, „Chú Tôn, cẩn thận Chu Diễm.“
*****
„Cái gì? cô muốn đăng ký tham gia „Vừa lòng 100%“?“
Vương Bỉnh rút lui khỏi vị trí giám khảo chương trình „Vừa lòng 100%“, lưu lại một vị trí trống, vừa lúc trong khoảng thời gian này Cố Mạnh Du ở thành phố B viết bản thảo,không có việc gì làm đặc biệt, nên tổ tiết mục tìm đến cô, mời cô thay thế vị trí của Vương Bỉnh, cho dù chỉ có thể một số cũng được coi như cứu lửa.
Tuy bản thân Cố Mạnh Du đã có chút danh tiếng trong giới, nhưng đồng thời cũng là fan cứng của Tôn Quyến Hướng, cô thấy thần tượng mình vì tiết mục này mà hứngmột chậu nước bẩn, tự nhiên không có khả năng sảng khoái đáp ứng lời mời, nói thật, trong lòng cô đã tính nói lời từ chối, chỉ là không muốn nói thẳng ra, nên uyển chuyểnnói sẽ suy nghĩ.
không nghĩ tới hôm nay cô đến Kỳ Ngộ Phường, sau khi nói chuyện với Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca về chuyện này, Mộ Cẩm Ca vậy mà bình tĩnh nói cô cũng đang muốn tham gia tiết mục này.
Cố Mạnh Du tỏ vẻ đã chịu kinh hách, đây chính là Mộ Cẩm Ca khi trả lời phỏng vấn lúc thi đấu thì tích chữ như vàng, khi quay clip đăng lên mạng cũng chỉ lộ mặt một chút sao?!
Lên chương trình gameshow gì đó trên TV, hoàn toàn không phải là phong cách của côấy, không đúng sao? Vì thế, giây tiếp theo cô nhìn sang người nào đó đang chơi đùa với mèo con bên cạnh, hỏi: „Ngạn Lâm, cậu nói đi, có phải là cậu giở trò sau lưng không?“
Hầu Ngạn Lâm lộ ra vẻ mặt vô tội nói: „Chị Mạnh Du, lần này không phải em, chính Mộ Cẩm Ca muốn đi.“
„Sau khi mở Kỳ Ngộ Phường, đã không cùng người khác tỷ thí.“ Mộ Cẩm Ca bình tĩnh giải thích, „Có cạnh tranh mới có tiến bộ, tôi chỉ là muốn đi thử xem.“
Cố Mạnh Du nói: „Nhưng lôi chủ là Chu Diễm đó!“
Mộ Cẩm Ca: „Chu Diễm rất lợi hại, nhưng cô xem, không phải là không thể được toàn phiếu thông qua sao?“
Hầu Ngạn Lâm ôm mèo, ở một bên xem náo nhiệt nói: „Chị Mạnh Du, ý của chị là Cẩm Ca nhà chúng ta không thắng nổi họ Chu kia sao?“
„Cũng không phải...“ Cố Mạnh Du nhìn nhìn hai bên, sau đó hạ giọng nói, „... Rất nhiều người đều cho rằng người sau màn chỉnh Tôn lão sư lần này chỉ có Lưu Tiểu San và Lâm Quyết, nhưng tôi cảm thấy việc này, Chu Diễm không thoát khỏi quan hệ, hiệntại dư luận trên mạng tuy có chuyển biến, nhưng Lưu Tiểu San và Lâm Quyết vẫn còn được giữ lại ở trong tổ tiết mục, chỉ sợ là do Chu Diễm đứng ra hòa giải, bây giờ ba người này là một phe, đó chính là hai phiếu, còn có... Tốt, tôi quyết định!“
Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca nghe được một nửa, cũng không biết cô quyết định cái gì, hai người một mèo đều nhất trí mà giương mắt nhìn cô.
Cố Mạnh Du vỗ bàn nói: „Bọn họ có người, chúng ta cũng sẽ có người, dù sao trong khoảng thời gian này tôi cũng rãnh, đi làm giám khảo phá tiết mục này cũng khôngtồi.“
Nghe cô nói vậy, Mộ Cẩm Ca nhíu mày lại: „cô không cần làm như vậy.“
Cố Mạnh Du biết cô đang lo lắng cái gì, vì thế nghiêm túc nói: „Yên tâm, tôi sẽ bình phẩm công bằng, nếu Chu Diễm thật sự làm tốt hơn so với cô, tôi sẽ bỏ phiếu cho hắnta, bằng không, đến lúc đó vị trí đó bị trống, Chu Diễm lại giới thiệu người quen củahắn với tổ tiết mục, cuối cùng ban giám khảo toàn là người của hắn, còn gì gọi là cạnh tranh công bằng. Đúng rồi, không phải còn một giám khảo minh tinh khách mời sao, Hầu Ngạn Lâm, đây là chuyện của cậu, kiếm một người hung thần ác sát, mặt đen như Bao Công đến, làm cho bọn họ biết cái gì gọi là tinh thần thi đấu, đừng...“
đang nói hăng say, cô đột nhiên thấy bên chân có vật gì đó lông lá cọ cọ chân mình, cảm giác rất quen thuộc.
Vừa cúi đầu cô đã thấy một thân trắng tròn tròn, đúng là Asimovski.
Lại ngẩng đầu lên, cô thấy Chung Miện đi đến, chỉ thấy sắc mặt anh cực kém, hốc mắt đỏ lên, nói chuyện cũng không có sức, có chút khàn khàn, như là bị cảm: „Sóc Nguyệt lão sư, Hầu tiên sinh, Mộ tiểu thư.“
„Bảo bối, anh làm sao vậy? Thức đêm viết bản thảo sao?“ Cố Mạnh Du kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, gắp một miếng điểm tâm đút cho anh ăn, „Mau ngồi, mau ngồi, đây là món Cẩm Ca mới làm, anh đã không nghỉ ngơi cho tốt thì phải ăn chút gì đó.“
Chung Miện vốn gầy yếu, hiện tại càng giống người giấy, khi bị Cố Mạnh Du túm lấy thìloạng choạng mà ngồi xuống trước quầy bar, mới vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì, trong miệng đã được đút một miếng bánh waffle sốt mật ong âm ấm.
Chung Miện: „...“
không giống loại bánh hay ăn ở bên ngoài, món này khi cho vào miệng thì hương vị có chút vi diệu, làm người ta nhất thời không nói được là ngọt hay là mặn, nhưng khi nhai nuốt thì bánh rất mềm, một hương vị sữa chua nồng đượm quét qua đầu lưỡi, còn có ớt xanh và chân giò hun khói được thái nhỏ trộn lẫn trong đó, mang đến một chút vị cay cay cùng chút mằn mặn của vị thịt.
Trong lúc nhất thời đầu lưỡi như một mảnh đất, được bao bọc trong mưa xuân ướt át thổi qua, tưới xuống những hạt giống, giúp chúng nhanh chóng nẩy mẩm vươn lên, đâm chòi lá xanh cùng nụ hoa trắng nhỏ, xuân ý dào dạt, khiến tâm tư nhộn nhạo, khắp nơi đều ấm áp tốt đẹp.
Trước đó, Cố Mạnh Du đã dùng qua món này, tự nhiên biết ngon miệng ra sao, cho nên cô chờ mong người đàn ông văn nhã thẹn thùng này sẽ tươi cười hưng phấn tán thưởng, một lần nữa khôi phục tinh thần.
Mà khi cô nhìn qua, lại là sửng sốt.
Chỉ thấy Chung Miện cúi đầu, mũi và mắt đều đỏ, trong tay còn cầm một nửa bánh waffle, có chút gian nan mà nuốt miếng bánh trong miệng xuống, cằm run nhè nhẹ, nước mắt giọt ngắn giọt dài không ngừng rơi xuống, làm ướt cả cặp kính mắt dày cộm của anh, rơi xuống bàn, tích thành một vũng nước nhỏ.
„anh, anh làm sao vậy?“ Cố Mạnh Du lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người đàn ông khóc trước mặt cô, tức khắc tay chân luống cuống, „không muốn ăn thì anh cứ từ chối tôi là được, a, tôi không phải muốn khi dễ anh, tôi là quan tâm anh, thật sự...“
„Gâu.“ Asimovski cũng nhìn về phía chủ của nó.
Chung Miện hít hít mũi, xua tay nói: „Sóc Nguyệt lão sư, tôi không sao.“
cô Mạnh Du vội đưa khăn giấy cho anh: „Nước mắt còn không ngăn được, còn nóikhông có việc gì.“
Hầu Ngạn Lâm cũng phát hiện anh không thích hợp, kinh ngạc nói: „Đại tác giả, anhlàm sao vậy?“
Vốn Mộ Cẩm Ca đang chuyên tâm nướng thịt, nghe anh nói vậy cũng ngẩng đầu lên nhì Chung Miện đang cong người lại, hỏi: „Là thấy không ăn được sao? Uống miếng nước trà trước đi.“
„không... Ăn rất ngon.“ Chung Miệng gỡ xuống mắt kính, dùng khăn giấy Cố Mạnh Du đưa lau nước mắt và nước mũi, „thật xin lỗi, tôi, tôi có chút không khống chế được cảm xúc của mình...“
Hầu Ngạn Lâm nhướng mày: „không phải chứ, chẳng lẽ ăn ngon đến khóc sao?“
Chung Miện nhỏ giọng nói: „Tôi... nhịn không được suy nghĩ, nếu lúc đó... lúc đó Kỹ Viễn có thể ăn được... ăn được món ăn do Mộ tiểu thư làm, thì tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc, cậu ấy không kịp ăn.“
Hầu Ngạn Lâm cười nói: „không sao, tiệm chúng tôi cũng không dời đi, khi nào cậu ấy muốn ăn thì cứ đến thôi.“
Chung Miện nhẹ nhàng lắc đầu, nức nở nói: „Cậu ấy... không tới được.“
„Mới hôm qua thôi... Kỹ Viễn nhảy lầu tự sát.“
Đầu tháng Tư, Từ Phỉ Phỉ lấy thân phận là hot blogger ký hợp đồng với Ngu thị, sau đó ekip của cô liền đâm đơn kiện để giết gà dọa khỉ, dẫn đầu đăng tin lên Weibo đã nộp đơn lên tòa án, đồng thời phòng quan hệ công chúng của Hoa Thịnh giải trí đứng ra làm chứng, vì công ty muốn phát triển kênh mua sắm mỹ thực trực tuyến, do muốn chuẩn bị thật tốt, một vị quản lý cấp cao họ Cao đã hẹn Tôn Quyến Hướng ở Chu Ký vào đêm trừ tịch để nói chuyện với nhau, tìm hiểu tình hình giới ẩm thực một cách cụ thể và tỉ mỉ, sau khi hai người nói chuyện xong thì cùng nhau rời đi, có camera trênphố là chứng.
Ngay sau đó, trên mạng lại bùng nổ một scandal mới, có người nặc danh tố cao Lưu Tiểu San và Lâm Quyết, cũng ám chỉ người bày mưu tính kế và hỗ trợ sau màn là Chu Diễm.
thật ra điều này cũng không thu hút quá nhiều người chú ý trên Weibo, người đàm luận cũng đã hạ nhiệt hơn, nhưng mà, Lưu Tiểu San và Lâm Quyết vốn trong lòng có quỷ, không dám làm gì, chỉ là tự tin không đủ mà phát ra tin „Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc“ để thanh minh, nhưng Chu Diễm tự thấy nhược điểm lưu lại không nhiều lắm, nên tính toán áp dụng theo cách Từ Phỉ Phỉ làm, lấy việc đối phương đăng bàikhông dùng tên thật và chỉ có 500 lượt chia sẻ, nên hợp tình hợp lý lên án đối phương vu oan giá họa, phát ra tin tức sai sự thật.
Kết quả, hắn vừa ra tay, vị chủ nhân blog kia như đã tính toán sẵn, đem Weibo xóa sạch sẽ, ngay cả tài khoản cũng hủy, thành công lui thân, chỉ để lại một ít dấu vết – rất nhiều công ty quảng cáo thượng vàng hạ cám đều lưu lại tin tức đã đăng lúc đó, khi thấy chủ nhân xóa Weibo, liền rải rác mà đăng lại, không nhiều không ít, bất quá mỗi một người đăng đều không quá 500 lượt chia sẻ, khiến hắn muốn tố cáo cũngkhông tố cáo không thành. (theo như mình biết là bên TQ có luật là một bài viết dưới 500 lượt chia sẻ sẽ không bị kiện cáo nếu có đăng tin ko đúng sự thật or phì báng này nọ)
Nhưng điều này lại làm Chu Diễm tức điên lên.
nói thật, cuộc chiến dư luận này trong mắt mấy người chuyên nghiệp như Hầu Ngạn Lâm chỉ là trò trẻ con, không tính là gì, nhiều lắm xem như sửu nhi nhoi nhoi thôi.
Cục diện đột nhiên xoay ngược, âm mưu bị phơi bày, mắt thấy mọi chuyện như sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng vẫn có một người vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng.
– người đó là Vương Bỉnh.
Lúc trước ông chính là người mời Tôn Quyến Hướng làm giám khảo; khi đó ông phải thực hiện một cuộc tiểu phẩu, muốn tĩnh dưỡng ít nhất một tháng, lại không muốn vì mình mà khiến ekip chương trình thêm phiền toái, nên lén nhờ bạn tốt nhiều năm đến hỗ trợ, không nghĩ tới, ngược lại làm thanh danh bạn tốt bị hao tổn.
hiện tại ông đã từ chối tiết mục, vẫn ở nhà tĩnh dưỡng, một mình ở trong phòng bếp nấu cơm, con gái đã đi thành phố khác học đại học, chỉ đến khi nghỉ đông và nghỉ hè mới trở về.
Vương Bỉnh ngồi trên sô pha, nhìn người bạn tốt mất tích vài ngày trước giờ mới xuấthiện, hỏi: „Ông tính thế nào, chuyện lùm sùm mấy ngày nay, ông lại chạy đi đâu?“
„Chuyện lùm sùm?“ Tôn Quyến Hướng uống một hớp trà nóng, vẫn giữ bộ dáng nho nhã, không nhanh không chậm nói, „Vương lão sư, ông đừng nói như tôi giống tội phạm truy nã được không?“
Vương Bỉnh bị cái tính nhàn nhạt của ông làm tức chết, tức giận nói: „Ông biết tôi nóicái gì mà, hai đứa nhãi ranh Lưu Tiểu San và Lâm Quyết kia, vậy mà dám hắt nước bẩn lên đầu ông, tổ chương trình không đứng ra nói lời công đạo cho ông, thật là khi dễ người quá rồi!“
Tôn Quyến Hướng nhướng mày: „Cho nên ông, dưới cơn tức giận đã thanh toán tiền vi phạm hợp đồng, không tham dự tiết mục này nữa?“
„Loại tiết mục này cũng không có gì đáng lưu lại!“ Mấy năm nay Vương Bỉnh đầu tư cổ phiếu kiếm lời không ít, tuy tiền vi phạm hợp đồng xác thật cũng làm bản thân đaumột chút, nhưng nếu tiếp tục ở lại chương trình đó toàn thân đều sẽ đau đến từng tế bào mất. „Nhưng công đạo tại lòng người, tôi thấy hướng gió trên mạng đã thay đổi, ông có hi vọng tẩy sạch oan khuất!“
Tôn Quyến Hướng cười nhìn ông: „Sao ông còn khẩn trương hơn tôi vậy?“
nói đến chuyện này Vương Bỉnh liền hối hận vô cùng: „Chuyện này, nếu không phải tôi phát bệnh phải phẩu thuật, ông cũng sẽ không thay tôi làm một số phát sóng, nếu ôngkhông thay tôi làm cái chức giám khảo rách nát đó, thì hai đứa ranh kia có thể có cơ hội bắt được cơ hội chỉnh ông sao?“
Tôn Quyến Hướng nhàn nhạt nói: „sự tình đều đã qua đi, ngay cả trên mạng ầm ĩ thậtto, tôi cũng không có chuyện gì.“
Vương Bỉnh mới không tin: „hiện tai không có việc gì, nhưng cuối cùng ảnh hưởng đến ông là không thể thay đổi, chuyên mục của ông ở „Mỹ thực Hoa Hạ“ đã bị cắt bỏkhông phải sao?“
Tôn Quyến Hướng nhẹ nhàng nói: „Tôi đã làm nhà bình luận ẩm thực 30 năm, cũng đến lúc cho người trẻ cơ hội đi lên rồi.“
Vương Bỉnh sửng sốt.
„A, không, không phải...“ ông dừng một chút, vẻ mặt khinh ngạc, „... Lão Tôn, ông có ý gì? không đến mức đó đi.“
Tôn Quyến Hướng giải thích: „Đây là chuyện tôi đã suy nghĩ trước khi sự kiện này xảy ra, tôi không phải đã nói với ông, cho tới nay tôi đều có làm gia vị xuất khẩu sao? Tôiđang tính thoái lui dần, đem trọng tâm đặt trên thương trường.“
Chuyên gia phê bình ẩm thực chỉ dựa vào tiền nhuận bút bình thường thì rất khó nuôi sống bản thân, thế hệ các cây bút mới phần lớn đều có bối cảnh sau lưng, không có bối cảnh thì nắm lấy cơ hội trên mạng để phát triển bản thân, mà những người lão làng như ông, phần lớn là dựa vào phát triển nghề phụ, làm việc toàn thời gian thì cơ hồ là không có.
Vương Bỉnh trầm mặc mấy giây mới mở miệng nói: „Ông đã nghĩ kỹ rồi sao?“
„Nghĩ kỹ rồi.“ Tôn Quyến Hướng vì muốn giúp bạn già thêm an tâm, nên lộ ra kế hoạch tỉ mỉ: „Nếu ông thích lên mạng như vậy, hẳn cũng biết chuyện tôi và vị Cao Dương của Hoa Thịnh, chúng tôi đã nói chuyện, vị tiên sinh kia muốn đầu tư vào ngành ẩm thực, hỏi tôi có muốn hợp tác cùng không, làm chức cố vấn.“
Vương Bỉnh nhíu mày nói: „Có thể tin được không? Ông một thân một mình, đến lúc bị người ta lừa, cẩn thận đến viện dưỡng lão cũng không ở được!“
Tôn Quyến Hướng bật cười: „đã biết, ông yên tâm đi, tôi còn chờ ông rãnh rỗi đến viện dưỡng lão thăm tôi mà, đem đồ ăn cho tôi mà.“
„Ai, ông đó...“ Chuyện tới đến bây giờ, Vương Bỉnh đã từ bỏ khuyên ông tìm một người để cưới, „Đúng rồi, ông còn chưa nói tôi biết, mấy ngày nay ông đi đâu.“
Tôn Quyến Hướng rũ mắt, nhìn ly trà đã nguội, nhẹ giọng nói: „không có gì, chỉ là đitỉnh J.“
„Thế nào, nơi đó có tiệm ăn mới mở sao? không đúng, lúc này là Thanh Minh, ai lại đikhai trương.“
Tôn Quyến Hướng nói: „Tôi đi viếng mộ.“
Vương Bỉnh nghi hoặc nói: „Viếng mộ? Ai vậy?“
Tôn Quyến Hướng chỉ nhàn nhạt cười nói: „một người bạn cũ.“
„À...“
Lúc này, di động để trong túi tiền rung rung, Tôn Quyến Hướng lấy điện thoại ra, thấymột tin nhắn, „Chú Tôn, cẩn thận Chu Diễm.“
*****
„Cái gì? cô muốn đăng ký tham gia „Vừa lòng 100%“?“
Vương Bỉnh rút lui khỏi vị trí giám khảo chương trình „Vừa lòng 100%“, lưu lại một vị trí trống, vừa lúc trong khoảng thời gian này Cố Mạnh Du ở thành phố B viết bản thảo,không có việc gì làm đặc biệt, nên tổ tiết mục tìm đến cô, mời cô thay thế vị trí của Vương Bỉnh, cho dù chỉ có thể một số cũng được coi như cứu lửa.
Tuy bản thân Cố Mạnh Du đã có chút danh tiếng trong giới, nhưng đồng thời cũng là fan cứng của Tôn Quyến Hướng, cô thấy thần tượng mình vì tiết mục này mà hứngmột chậu nước bẩn, tự nhiên không có khả năng sảng khoái đáp ứng lời mời, nói thật, trong lòng cô đã tính nói lời từ chối, chỉ là không muốn nói thẳng ra, nên uyển chuyểnnói sẽ suy nghĩ.
không nghĩ tới hôm nay cô đến Kỳ Ngộ Phường, sau khi nói chuyện với Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca về chuyện này, Mộ Cẩm Ca vậy mà bình tĩnh nói cô cũng đang muốn tham gia tiết mục này.
Cố Mạnh Du tỏ vẻ đã chịu kinh hách, đây chính là Mộ Cẩm Ca khi trả lời phỏng vấn lúc thi đấu thì tích chữ như vàng, khi quay clip đăng lên mạng cũng chỉ lộ mặt một chút sao?!
Lên chương trình gameshow gì đó trên TV, hoàn toàn không phải là phong cách của côấy, không đúng sao? Vì thế, giây tiếp theo cô nhìn sang người nào đó đang chơi đùa với mèo con bên cạnh, hỏi: „Ngạn Lâm, cậu nói đi, có phải là cậu giở trò sau lưng không?“
Hầu Ngạn Lâm lộ ra vẻ mặt vô tội nói: „Chị Mạnh Du, lần này không phải em, chính Mộ Cẩm Ca muốn đi.“
„Sau khi mở Kỳ Ngộ Phường, đã không cùng người khác tỷ thí.“ Mộ Cẩm Ca bình tĩnh giải thích, „Có cạnh tranh mới có tiến bộ, tôi chỉ là muốn đi thử xem.“
Cố Mạnh Du nói: „Nhưng lôi chủ là Chu Diễm đó!“
Mộ Cẩm Ca: „Chu Diễm rất lợi hại, nhưng cô xem, không phải là không thể được toàn phiếu thông qua sao?“
Hầu Ngạn Lâm ôm mèo, ở một bên xem náo nhiệt nói: „Chị Mạnh Du, ý của chị là Cẩm Ca nhà chúng ta không thắng nổi họ Chu kia sao?“
„Cũng không phải...“ Cố Mạnh Du nhìn nhìn hai bên, sau đó hạ giọng nói, „... Rất nhiều người đều cho rằng người sau màn chỉnh Tôn lão sư lần này chỉ có Lưu Tiểu San và Lâm Quyết, nhưng tôi cảm thấy việc này, Chu Diễm không thoát khỏi quan hệ, hiệntại dư luận trên mạng tuy có chuyển biến, nhưng Lưu Tiểu San và Lâm Quyết vẫn còn được giữ lại ở trong tổ tiết mục, chỉ sợ là do Chu Diễm đứng ra hòa giải, bây giờ ba người này là một phe, đó chính là hai phiếu, còn có... Tốt, tôi quyết định!“
Hầu Ngạn Lâm và Mộ Cẩm Ca nghe được một nửa, cũng không biết cô quyết định cái gì, hai người một mèo đều nhất trí mà giương mắt nhìn cô.
Cố Mạnh Du vỗ bàn nói: „Bọn họ có người, chúng ta cũng sẽ có người, dù sao trong khoảng thời gian này tôi cũng rãnh, đi làm giám khảo phá tiết mục này cũng khôngtồi.“
Nghe cô nói vậy, Mộ Cẩm Ca nhíu mày lại: „cô không cần làm như vậy.“
Cố Mạnh Du biết cô đang lo lắng cái gì, vì thế nghiêm túc nói: „Yên tâm, tôi sẽ bình phẩm công bằng, nếu Chu Diễm thật sự làm tốt hơn so với cô, tôi sẽ bỏ phiếu cho hắnta, bằng không, đến lúc đó vị trí đó bị trống, Chu Diễm lại giới thiệu người quen củahắn với tổ tiết mục, cuối cùng ban giám khảo toàn là người của hắn, còn gì gọi là cạnh tranh công bằng. Đúng rồi, không phải còn một giám khảo minh tinh khách mời sao, Hầu Ngạn Lâm, đây là chuyện của cậu, kiếm một người hung thần ác sát, mặt đen như Bao Công đến, làm cho bọn họ biết cái gì gọi là tinh thần thi đấu, đừng...“
đang nói hăng say, cô đột nhiên thấy bên chân có vật gì đó lông lá cọ cọ chân mình, cảm giác rất quen thuộc.
Vừa cúi đầu cô đã thấy một thân trắng tròn tròn, đúng là Asimovski.
Lại ngẩng đầu lên, cô thấy Chung Miện đi đến, chỉ thấy sắc mặt anh cực kém, hốc mắt đỏ lên, nói chuyện cũng không có sức, có chút khàn khàn, như là bị cảm: „Sóc Nguyệt lão sư, Hầu tiên sinh, Mộ tiểu thư.“
„Bảo bối, anh làm sao vậy? Thức đêm viết bản thảo sao?“ Cố Mạnh Du kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, gắp một miếng điểm tâm đút cho anh ăn, „Mau ngồi, mau ngồi, đây là món Cẩm Ca mới làm, anh đã không nghỉ ngơi cho tốt thì phải ăn chút gì đó.“
Chung Miện vốn gầy yếu, hiện tại càng giống người giấy, khi bị Cố Mạnh Du túm lấy thìloạng choạng mà ngồi xuống trước quầy bar, mới vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì, trong miệng đã được đút một miếng bánh waffle sốt mật ong âm ấm.
Chung Miện: „...“
không giống loại bánh hay ăn ở bên ngoài, món này khi cho vào miệng thì hương vị có chút vi diệu, làm người ta nhất thời không nói được là ngọt hay là mặn, nhưng khi nhai nuốt thì bánh rất mềm, một hương vị sữa chua nồng đượm quét qua đầu lưỡi, còn có ớt xanh và chân giò hun khói được thái nhỏ trộn lẫn trong đó, mang đến một chút vị cay cay cùng chút mằn mặn của vị thịt.
Trong lúc nhất thời đầu lưỡi như một mảnh đất, được bao bọc trong mưa xuân ướt át thổi qua, tưới xuống những hạt giống, giúp chúng nhanh chóng nẩy mẩm vươn lên, đâm chòi lá xanh cùng nụ hoa trắng nhỏ, xuân ý dào dạt, khiến tâm tư nhộn nhạo, khắp nơi đều ấm áp tốt đẹp.
Trước đó, Cố Mạnh Du đã dùng qua món này, tự nhiên biết ngon miệng ra sao, cho nên cô chờ mong người đàn ông văn nhã thẹn thùng này sẽ tươi cười hưng phấn tán thưởng, một lần nữa khôi phục tinh thần.
Mà khi cô nhìn qua, lại là sửng sốt.
Chỉ thấy Chung Miện cúi đầu, mũi và mắt đều đỏ, trong tay còn cầm một nửa bánh waffle, có chút gian nan mà nuốt miếng bánh trong miệng xuống, cằm run nhè nhẹ, nước mắt giọt ngắn giọt dài không ngừng rơi xuống, làm ướt cả cặp kính mắt dày cộm của anh, rơi xuống bàn, tích thành một vũng nước nhỏ.
„anh, anh làm sao vậy?“ Cố Mạnh Du lớn như vậy, đây là lần đầu tiên có người đàn ông khóc trước mặt cô, tức khắc tay chân luống cuống, „không muốn ăn thì anh cứ từ chối tôi là được, a, tôi không phải muốn khi dễ anh, tôi là quan tâm anh, thật sự...“
„Gâu.“ Asimovski cũng nhìn về phía chủ của nó.
Chung Miện hít hít mũi, xua tay nói: „Sóc Nguyệt lão sư, tôi không sao.“
cô Mạnh Du vội đưa khăn giấy cho anh: „Nước mắt còn không ngăn được, còn nóikhông có việc gì.“
Hầu Ngạn Lâm cũng phát hiện anh không thích hợp, kinh ngạc nói: „Đại tác giả, anhlàm sao vậy?“
Vốn Mộ Cẩm Ca đang chuyên tâm nướng thịt, nghe anh nói vậy cũng ngẩng đầu lên nhì Chung Miện đang cong người lại, hỏi: „Là thấy không ăn được sao? Uống miếng nước trà trước đi.“
„không... Ăn rất ngon.“ Chung Miệng gỡ xuống mắt kính, dùng khăn giấy Cố Mạnh Du đưa lau nước mắt và nước mũi, „thật xin lỗi, tôi, tôi có chút không khống chế được cảm xúc của mình...“
Hầu Ngạn Lâm nhướng mày: „không phải chứ, chẳng lẽ ăn ngon đến khóc sao?“
Chung Miện nhỏ giọng nói: „Tôi... nhịn không được suy nghĩ, nếu lúc đó... lúc đó Kỹ Viễn có thể ăn được... ăn được món ăn do Mộ tiểu thư làm, thì tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc, cậu ấy không kịp ăn.“
Hầu Ngạn Lâm cười nói: „không sao, tiệm chúng tôi cũng không dời đi, khi nào cậu ấy muốn ăn thì cứ đến thôi.“
Chung Miện nhẹ nhàng lắc đầu, nức nở nói: „Cậu ấy... không tới được.“
„Mới hôm qua thôi... Kỹ Viễn nhảy lầu tự sát.“
Danh sách chương