Edit+ beta: Linhlady
Về tin tức Tô Mộc mất tích, không biết là ai tản ra, một truyền mười, mười truyền một trăm, các thành viên đại hội nhân loại đều có chút hoảng hốt, dù sao Tô Mộc cũng là một thành viên trọng yếu.
Thành viên trọng yếu mất tích tất nhiên sẽ gây ra một loạt xao động, nhưng bên trong đại hội dù sao vẫn sẽ có người có thể chủ trì trụ tình cảnh ở đây, cho nên cũng không có ra vấn đề lớn lao gì.
Chỉ là, không có gì bất ngờ xảy ra, người bên trong đại hội phải sứt đầu mẻ trán, dù sao đợi lát nữa sẽ bắt đầu đại hội nhân loại, kết quả lại biến ra một tuồng hài kịch như vậy, khiến mọi người lại không biết làm sao, luống cuống tay chân.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại xảy ra chuyện này?"
Một người nhìn qua rất có phong độ lãnh đạo, vẻ mặt tinh anh, chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn người trước mắt hắn dò hỏi.
Người trước mặt hắn, lại vì căng thẳng bất an xoa xoa mồ hôi từ trên trán chảy xuống.
Nếu không phải sau khi nghe cái tin tức này than hình hắn cứng đờ, nếu không sẽ cho rằng hắn lạnh nhạt như thế. Nghĩ đến, hắn chính là người lãnh đạo tối cao của đại hội nhân loại.
"Đại hội đã muốn bắt đầu, nên biết Tô tổ trưởng lần này lên tiếng cũng là có phát hiện trọng đại, như thế nào sẽ xuất hiện loại chuyện như vậy, hơn nữa hương vị của cô giống như là bị người nào đó hết sức che giấu, cho dù là thú nhân cũng không có biện pháp ngửi được, chuyện này nên làm cái gì bây giờ a?"
Một cái đôi mắt nhỏ trẻ tuổi chớp chớp tránh để mồ hôi từ trên trán chảy xuống, có lẽ là lo lắng, đi qua đi lại, trong miệng không ngừng nhắc tới lời này.
Mà ở một bên người lãnh đạo tối cao thấy vậy cũng không khỏi nhăn đầu lông mày, nhưng là vạn nhất hắn hoảng hốt, vậy đại hội chẳng phải là lộn xộn?
Hắn mở miệng gọi lại cái người đi tới đi lui, nói ra: "Lâm Hạo, ngươi thông báo xuống, đại hội cứ theo lẽ thường cử hành, bất luận kẻ nào đều làm tốt bổn phận sự thuộc về mình."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút lại tiếp tục nói: "Chuyện Tô tổ trưởng tiếp tục phái người ra ngoài tìm. Ừ, cứ như vạy đã."
Người bị kêu là Lâm Hạo cũng dừng lại nghe xong sau đó an bài sự tình, nhẹ gật đầu, liền rời đi.
Sau khi rời khỏi, người lãnh thở dài một tiếng rất nhỏ, cảm giác rất vô lực, hơi nhắm mắt, dường như đang suy tư này cái gì, hồi lâu, mãnh liệt trợn to con mắt, bước nhanh phương hướng tới một nơi ít người đi đến.
- --
Mà Tô Mộc mất tích ở trong miệng người khác giờ phút này còn ở trên giường, nhắm chặt lại hai mắt, còn chưa thanh tỉnh, bất quá sít sao nhíu lông mày lại bộc lộ ra bất an của cô, Duy Trạch ở một bên sớm đã tỉnh lại, thấy như vậy, trực tiếp dùng tay vuốt lên hàng lông mày kia, sau đó lập tức xuống giường, không biết đi nơi nào.
Bởi vì cùng Tô Mộc ở cùng một chỗ thời gian dài, Duy Trạch mưa dầm thấm đất cũng học tập một chút thảo dược, hắn ngày hôm qua hít hà hương vị trên người Tô Mộc, chỉ có hương vị mê tán, đối với cái này không có cái gì đáng ngại, chỉ là sẽ cho người mê man rất lâu, mà Tô Mộc cũng ngủ sắp có nửa ngày, từ hôm qua tới hiện tại.
Đợi đến khi Tô Mộc hoàn toàn tỉnh lại, kia đã là buổi trưa.
Cô giãy giụa này mở mắt ra, đầu còn có chút khó chịu. Đợi đến con mắt toàn bộ mở ra sau đó, thế này mới ý thức được chính mình giống như là đổi địa phương, không còn ở trong bí thất nhỏ đó nữa.
Cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này chính là gian phòng của mình cùng Duy Trạch, cảm thấy không khỏi kinh ngạc.
Duy Trạch không ở đây, không biết rõ ở đâu bên trong.
Tô Mộc tinh tế ngh, xem là làm sao Duy Trạch tìm được mình.
Tô Mộc giãy giụa rời giường, đi tới cửa vừa nhìn.
Mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, thật sự là chói mắt. Tô Mộc vô ý thức hơi hí mắt lại, đầu óc bên trong vẫn là một trận hỗn độn, chính mình giống như là đã quên chuyện gì.
Ừm? Đã quên cái gì?
Trong chốc lát, Tô Mộc chớp mắt mở mắt ra, cô đã quên hôm nay là đại hội nhân loại. Đúng vậy! Chính mình muốn nhanh chóng đi qua, hiện tại dựa theo phương hướng mặt trời, hẳn là khoảng mười một giờ.
Tô Mộc chịu không được lại nghĩ nhiều, hiện tại hẳn là muốn đến phiên tổ y dược lên tiếng.
Bởi vì cô để ý là lời Đỗ Uyển nói, thời điểm ngày hôm qua, Tô Mộc mới mơ hồ đoán ra mục đích Đỗ Uyển, cô ta nghĩ bắt cóc cô, sau đó thời điểm ngày thứ hai, chính mình "Mất tích", cô ta liền thay mình ra mặt đến phát biểu diễn thuyết lần này.
Mượn cơ hội này, cô ta liền đem phương án lần trước nộp cho cô ở trong đại hội công bố ra, khi đó cho các thú nhân chữa thương sử dụng, bởi vì ở trong đại hội có một số thú nhân là có quyền ngồi ở bên trong nghe, cho dù bọn họ có hiểu được hay không.
Mà cái phương án kia chỉ là bán thành phẩm, căn bản không được. Huống chi công hiệu của nó căn bản cũng không phải là dùng để trị liệu.
Vừa nghĩ đến đây, cô vội vã chạy đến nơi diễn ra đại hội, y phục vẫn là y phục thay lần trước, ở trong thú nhân đặc biệt là rõ ràng.
Mắt sắc Duy Trạch liếc một cái đã nhìn thấy Tô Mộc, lập tức đẩy ra đám người hướng Tô Mộc chạy tới.
Một phen kéo lấy Tô Mộc, xem mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng, trán đều thấm ra một hàng mồ hôi rịn, Duy Trạch mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Duy Trạch, mau, ôm em đi đại hội. Có chuyện rất trọng yếu."
Tô Mộc vừa thấy là Duy Trạch, tâm thoáng an không ít, trong lòng vừa nghĩ, cảm thấy tốc độ thú nhân nhanh, mình là người lại quá chậm.
"Được."
Duy Trạch thấy cô lo lắng như thế, chuẩn bị mở miệng hỏi lời nói cũng nghẹn trở về, lập tức bắt đầu dựa theo yêu cầu Tô Mộc làm, xong rồi mình có thời gian hỏi, không phải sao?
Quả nhiên, thú nhân với người tốc độ không giống nhau.
Theo Tô Mọic nếu như là tự cô đi tới có lẽ mất gần mười phút mới có thể đến đại hội, nhưng là tốc độ Duy Trạch giảm xuống đến một nửa, chỉ cần sáu phút, Tô Mộc liền đạt tới đại hội.
Liền dạng này mang Duy Trạch đi vào bên trong đại hội, hô to một tiếng "Ngừng "
Mà bên trong đại hội cũng bị một tiếng này hấp dẫn ánh mắt, đồng loạt quay lại nhìn Tô Mộc, tất cả mọi người là vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì một mặt Tô Mộc đối với các cô đến nói là "Mất tích", nhưng là một giây sau lại xuất hiện.
Vì vậy trong nháy mắt, đại hội chiên nở hoa.
Các thành viên cũng là vẻ mặt mộng bức.
"Đỗ Uyển!"
Tô Mộc chậm rãi đi lên trung tâm đại hội, cũng chính là vị trí Đỗ Uyển đang ngồi, thời điểm đi qua vị trí hội trưởng, đối với hắn nói vài câu, sắc mặt hội trưởng càng thay đổi, hơn nữa là kinh ngạc, sau đó Tô Mộc liền trước mắt bao người, ở ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Uyển, đi đến bên người cô ta, ghé vào bên tai Đỗ Uyển, hạ giọng nói: "Đỗ Uyển, ngươi hiện tại dừng lại còn kịp!"
Đỗ Uyển khôi phục vẻ mặt, vẫn là đầy mặt kiên trì, mở miệng nói: "Tô Mộc, ta sẽ không dừng lại."
"Đỗ Uyển, ngươi phải nghĩ rõ ràng."
"Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì như vậy. Ta cũng không có cách nào."
Vẻ mặt Tô Mộc thất vọng nhìn qua Đỗ Uyển.
Xoay người đối diện người lãnh đạo nói ra: "Hội trưởng, có thể bắt đầu."
Trong lúc đó, người ở đâu đi ra, đem Đỗ Uyển bao bọc vây quanh, Tô Mộc thối lui một bước, nhìn bọn họ đem Đỗ Uyển bắt lấy, sau đó tiếp tục nói với người bên trong đại hội, "Ngại quá, xảy ra chút ngoài ý muốn, hiện đang tiếp tục."
Tô Mộc liền bắt đầu phương án của mình, bởi vì cái phương án kia cô cũng đã học thuộc lòng, liền bắt đầu lên tiếng.
Còn như phương án của Đỗ Uyển, cô nghĩ là nên thiêu hủy.
Trò khôi hài của Đỗ Uyển đã trôi qua, nhưng trong lòng mọi người lưu lại nghi vấn rất sâu.
Tỷ như, Tô Mộc không phải là mất tích sao? Tại sao lại xuất hiện?
Còn có, Đỗ Uyển cùng Tô Mộc trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hội trưởng lại đem Đỗ Uyển bắt lại? Đỗ Uyển là làm chuyện gì sao?
Mọi việc như thế tiếp tục.
Đương nhiên theo ngày đi qua, mọi người cũng bắt đầu dần dần quên lãng chuyện về Đỗ Uyển.
Bất kể như thế nào, nghị luận ngược lại ít đi không ít, tất cả mọi người có việc cần hoàn thành.
Khoảng cách đại hội đã kết thúc một tháng, mọi người cũng rời khỏi chỗ đó, Tô Mộc ngược lại còn ở lại nơi đó xử lý về chuyện của Đỗ Uyển.
Đỗ Uyển đến cùng là làm chuyện gì?
Tô Mộc đem chuyện này sửa sang xong hồi báo cho hội trưởng, chuyện này nói ra thật phức tạp, từ ba năm trước, Đỗ Uyển liền mời mọc Tô Mộc cùng cô ta cùng nghiên cứu, nhưng khi đó Tô Mộc thật sự bởi vì là thuốc trị liệu, chỉ là ở thời điểm thí nghiệm, mới ý thức được cái này là kiềm chế thú nhân tiến hóa, Tô Mộc biết được chuyện này, trong nội tâm hoảng hốt, lệnh cưỡng chế Đỗ Uyển dừng lại không được làm chuyện như vậy.
Từ đấy chuyện kia hết hiệu lực, đáng tiếc không nghĩ tới, Đỗ Uyển thế nhưng liên tục còn nhớ mãi không quên, nhiều lần hướng mình đề ra chuyện này, Tô Mộc đương nhiên là không đáp ứng, vì vậy hai người quan hệ hai người rất căng thẳng, trước đó quan hệ hai người giống như tỷ muội.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc khẽ thở dài một hơi.
Ở trong nội dung truyện, cũng bởi vì nguyên chủ nhất thời mềm lòng mà làm cho hậu hoạn vô cùng, cuối cùng chính mình còn chết ở trên tay Đỗ Uyển.
Giao đồ cho hội trưởng, sau đó, Tô Mộc liền rời khỏi chỗ đó, trở lại trong phòng của mình, chuẩn bị tốt ngủ ngon giấc.
Nhìn qua trong phòng trống rỗng, trong lòng Tô Mộc cũng không khỏi có chút ít thất lạc.
Ban đầu Duy Trạch không yên lòng để cô lưu lại bên trong đây, chính là muốn bồi ở bên cạnh Tô Mộc. Không biết sao thời điểm bồi gần hai mươi ngày, trong tộc có chuyện xảy ra, Tô Mộc chính chuyện tốt chưa kết thúc, không thể quay về, đành phải dặn dò Duy Trạch, sau đó để hắn trở về, cô cũng muốn xem xem hắn đến cùng trưởng thành được đến một bước kia chưa.
Duy Trạch hết lần này đến lần khác hứa hẹn sau đó nói, mười ngày sau sẽ tới đín cô trở về, khi đó chuyện của cô ở đây cũng xử lý xong, huống chi ở bên trong đại hội không có cái gì ngoài ý muốn, Duy Trạch còn để lại một thú nhân đến bảo vệ Tô Mộc.
Cho nên mới có tình huống này.
Ở khi Tô Mộc chuẩn bị nghỉ trưa, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm.
"Không tốt lắm, Tô tổ trưởng, không thấy Đỗ Uyển."
Cái tin tức này, làm Tô Mộc cả kinh vội vàng rời khỏi giường, lập tức chạy ra ngoài tra xét tình huống.
"Chuyện gì xảy ra?" Tô Mộc nhíu mày, hỏi thăm thú nhân đến thông báo.
Thú nhân lời ít mà ý nhiều nói mọi chuyện, thì ra là không biết rõ Đỗ Uyển từ nơi nào tìm được mê tán, làm hôn mê thú nhân trông coi cô ta, mượn cơ hội này chạy ra ngoài.
Sau đó, Tô Mộc liền theo hắn đến nơi ở của hội trưởng, nghe theo hội trưởng an bài chuyện trước mắt, Tô Mộc liền cũng gia nhập trong đội ngũ tìm kiếm, đương nhiên thú nhân bảo vệ Tô Mộc cũng bị Tô Mộc phái đi tìm người, dù sao hiện tại việc cấp bách chính là tìm được Đỗ Uyển, để tránh cô ta dùng cái dược kia đi gieo họa cho thú nhân khác.
Thời điểm Tô Mộc đang tìm kiếm Đỗ Uyển, trong một lùm cây, phát hiện có một người nằm ở nơi đó không nhúc nhích, giống như là hôn mê, Tô Mộc vội vàng đi qua chuẩn bị đỡ người kia lên xem, một bên kêu người vừa đi.
Kết quả lại trước mặt bỗng tối sầm liền ngất đi.
Sau đó lại cảm thấy bị người đẩy đến đẩy đi, bị tảng đá bị áp chế, sau đó có gió ở bên tai thổi qua, làm đau.
Cuối cùng mất đi ý thức.
- --
Vừa vặn một ngày sau, Duy Trạch đuổi tới đó, lại biết được một tin tức.
"Tô Mộc mất tích!"
Tác giả có lời muốn nói: còn lại một chương sẽ kết thúc chính văn, về sau chính là phiên ngoại ~
Cảm tạ, muốn lưu đến cuối cùng nói.
Về tin tức Tô Mộc mất tích, không biết là ai tản ra, một truyền mười, mười truyền một trăm, các thành viên đại hội nhân loại đều có chút hoảng hốt, dù sao Tô Mộc cũng là một thành viên trọng yếu.
Thành viên trọng yếu mất tích tất nhiên sẽ gây ra một loạt xao động, nhưng bên trong đại hội dù sao vẫn sẽ có người có thể chủ trì trụ tình cảnh ở đây, cho nên cũng không có ra vấn đề lớn lao gì.
Chỉ là, không có gì bất ngờ xảy ra, người bên trong đại hội phải sứt đầu mẻ trán, dù sao đợi lát nữa sẽ bắt đầu đại hội nhân loại, kết quả lại biến ra một tuồng hài kịch như vậy, khiến mọi người lại không biết làm sao, luống cuống tay chân.
"Chuyện gì xảy ra? Vì sao lại xảy ra chuyện này?"
Một người nhìn qua rất có phong độ lãnh đạo, vẻ mặt tinh anh, chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn người trước mắt hắn dò hỏi.
Người trước mặt hắn, lại vì căng thẳng bất an xoa xoa mồ hôi từ trên trán chảy xuống.
Nếu không phải sau khi nghe cái tin tức này than hình hắn cứng đờ, nếu không sẽ cho rằng hắn lạnh nhạt như thế. Nghĩ đến, hắn chính là người lãnh đạo tối cao của đại hội nhân loại.
"Đại hội đã muốn bắt đầu, nên biết Tô tổ trưởng lần này lên tiếng cũng là có phát hiện trọng đại, như thế nào sẽ xuất hiện loại chuyện như vậy, hơn nữa hương vị của cô giống như là bị người nào đó hết sức che giấu, cho dù là thú nhân cũng không có biện pháp ngửi được, chuyện này nên làm cái gì bây giờ a?"
Một cái đôi mắt nhỏ trẻ tuổi chớp chớp tránh để mồ hôi từ trên trán chảy xuống, có lẽ là lo lắng, đi qua đi lại, trong miệng không ngừng nhắc tới lời này.
Mà ở một bên người lãnh đạo tối cao thấy vậy cũng không khỏi nhăn đầu lông mày, nhưng là vạn nhất hắn hoảng hốt, vậy đại hội chẳng phải là lộn xộn?
Hắn mở miệng gọi lại cái người đi tới đi lui, nói ra: "Lâm Hạo, ngươi thông báo xuống, đại hội cứ theo lẽ thường cử hành, bất luận kẻ nào đều làm tốt bổn phận sự thuộc về mình."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút lại tiếp tục nói: "Chuyện Tô tổ trưởng tiếp tục phái người ra ngoài tìm. Ừ, cứ như vạy đã."
Người bị kêu là Lâm Hạo cũng dừng lại nghe xong sau đó an bài sự tình, nhẹ gật đầu, liền rời đi.
Sau khi rời khỏi, người lãnh thở dài một tiếng rất nhỏ, cảm giác rất vô lực, hơi nhắm mắt, dường như đang suy tư này cái gì, hồi lâu, mãnh liệt trợn to con mắt, bước nhanh phương hướng tới một nơi ít người đi đến.
- --
Mà Tô Mộc mất tích ở trong miệng người khác giờ phút này còn ở trên giường, nhắm chặt lại hai mắt, còn chưa thanh tỉnh, bất quá sít sao nhíu lông mày lại bộc lộ ra bất an của cô, Duy Trạch ở một bên sớm đã tỉnh lại, thấy như vậy, trực tiếp dùng tay vuốt lên hàng lông mày kia, sau đó lập tức xuống giường, không biết đi nơi nào.
Bởi vì cùng Tô Mộc ở cùng một chỗ thời gian dài, Duy Trạch mưa dầm thấm đất cũng học tập một chút thảo dược, hắn ngày hôm qua hít hà hương vị trên người Tô Mộc, chỉ có hương vị mê tán, đối với cái này không có cái gì đáng ngại, chỉ là sẽ cho người mê man rất lâu, mà Tô Mộc cũng ngủ sắp có nửa ngày, từ hôm qua tới hiện tại.
Đợi đến khi Tô Mộc hoàn toàn tỉnh lại, kia đã là buổi trưa.
Cô giãy giụa này mở mắt ra, đầu còn có chút khó chịu. Đợi đến con mắt toàn bộ mở ra sau đó, thế này mới ý thức được chính mình giống như là đổi địa phương, không còn ở trong bí thất nhỏ đó nữa.
Cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phát hiện nơi này chính là gian phòng của mình cùng Duy Trạch, cảm thấy không khỏi kinh ngạc.
Duy Trạch không ở đây, không biết rõ ở đâu bên trong.
Tô Mộc tinh tế ngh, xem là làm sao Duy Trạch tìm được mình.
Tô Mộc giãy giụa rời giường, đi tới cửa vừa nhìn.
Mặt trời rực rỡ chiếu trên cao, thật sự là chói mắt. Tô Mộc vô ý thức hơi hí mắt lại, đầu óc bên trong vẫn là một trận hỗn độn, chính mình giống như là đã quên chuyện gì.
Ừm? Đã quên cái gì?
Trong chốc lát, Tô Mộc chớp mắt mở mắt ra, cô đã quên hôm nay là đại hội nhân loại. Đúng vậy! Chính mình muốn nhanh chóng đi qua, hiện tại dựa theo phương hướng mặt trời, hẳn là khoảng mười một giờ.
Tô Mộc chịu không được lại nghĩ nhiều, hiện tại hẳn là muốn đến phiên tổ y dược lên tiếng.
Bởi vì cô để ý là lời Đỗ Uyển nói, thời điểm ngày hôm qua, Tô Mộc mới mơ hồ đoán ra mục đích Đỗ Uyển, cô ta nghĩ bắt cóc cô, sau đó thời điểm ngày thứ hai, chính mình "Mất tích", cô ta liền thay mình ra mặt đến phát biểu diễn thuyết lần này.
Mượn cơ hội này, cô ta liền đem phương án lần trước nộp cho cô ở trong đại hội công bố ra, khi đó cho các thú nhân chữa thương sử dụng, bởi vì ở trong đại hội có một số thú nhân là có quyền ngồi ở bên trong nghe, cho dù bọn họ có hiểu được hay không.
Mà cái phương án kia chỉ là bán thành phẩm, căn bản không được. Huống chi công hiệu của nó căn bản cũng không phải là dùng để trị liệu.
Vừa nghĩ đến đây, cô vội vã chạy đến nơi diễn ra đại hội, y phục vẫn là y phục thay lần trước, ở trong thú nhân đặc biệt là rõ ràng.
Mắt sắc Duy Trạch liếc một cái đã nhìn thấy Tô Mộc, lập tức đẩy ra đám người hướng Tô Mộc chạy tới.
Một phen kéo lấy Tô Mộc, xem mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng, trán đều thấm ra một hàng mồ hôi rịn, Duy Trạch mở miệng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Duy Trạch, mau, ôm em đi đại hội. Có chuyện rất trọng yếu."
Tô Mộc vừa thấy là Duy Trạch, tâm thoáng an không ít, trong lòng vừa nghĩ, cảm thấy tốc độ thú nhân nhanh, mình là người lại quá chậm.
"Được."
Duy Trạch thấy cô lo lắng như thế, chuẩn bị mở miệng hỏi lời nói cũng nghẹn trở về, lập tức bắt đầu dựa theo yêu cầu Tô Mộc làm, xong rồi mình có thời gian hỏi, không phải sao?
Quả nhiên, thú nhân với người tốc độ không giống nhau.
Theo Tô Mọic nếu như là tự cô đi tới có lẽ mất gần mười phút mới có thể đến đại hội, nhưng là tốc độ Duy Trạch giảm xuống đến một nửa, chỉ cần sáu phút, Tô Mộc liền đạt tới đại hội.
Liền dạng này mang Duy Trạch đi vào bên trong đại hội, hô to một tiếng "Ngừng "
Mà bên trong đại hội cũng bị một tiếng này hấp dẫn ánh mắt, đồng loạt quay lại nhìn Tô Mộc, tất cả mọi người là vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì một mặt Tô Mộc đối với các cô đến nói là "Mất tích", nhưng là một giây sau lại xuất hiện.
Vì vậy trong nháy mắt, đại hội chiên nở hoa.
Các thành viên cũng là vẻ mặt mộng bức.
"Đỗ Uyển!"
Tô Mộc chậm rãi đi lên trung tâm đại hội, cũng chính là vị trí Đỗ Uyển đang ngồi, thời điểm đi qua vị trí hội trưởng, đối với hắn nói vài câu, sắc mặt hội trưởng càng thay đổi, hơn nữa là kinh ngạc, sau đó Tô Mộc liền trước mắt bao người, ở ánh mắt kinh ngạc của Đỗ Uyển, đi đến bên người cô ta, ghé vào bên tai Đỗ Uyển, hạ giọng nói: "Đỗ Uyển, ngươi hiện tại dừng lại còn kịp!"
Đỗ Uyển khôi phục vẻ mặt, vẫn là đầy mặt kiên trì, mở miệng nói: "Tô Mộc, ta sẽ không dừng lại."
"Đỗ Uyển, ngươi phải nghĩ rõ ràng."
"Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì như vậy. Ta cũng không có cách nào."
Vẻ mặt Tô Mộc thất vọng nhìn qua Đỗ Uyển.
Xoay người đối diện người lãnh đạo nói ra: "Hội trưởng, có thể bắt đầu."
Trong lúc đó, người ở đâu đi ra, đem Đỗ Uyển bao bọc vây quanh, Tô Mộc thối lui một bước, nhìn bọn họ đem Đỗ Uyển bắt lấy, sau đó tiếp tục nói với người bên trong đại hội, "Ngại quá, xảy ra chút ngoài ý muốn, hiện đang tiếp tục."
Tô Mộc liền bắt đầu phương án của mình, bởi vì cái phương án kia cô cũng đã học thuộc lòng, liền bắt đầu lên tiếng.
Còn như phương án của Đỗ Uyển, cô nghĩ là nên thiêu hủy.
Trò khôi hài của Đỗ Uyển đã trôi qua, nhưng trong lòng mọi người lưu lại nghi vấn rất sâu.
Tỷ như, Tô Mộc không phải là mất tích sao? Tại sao lại xuất hiện?
Còn có, Đỗ Uyển cùng Tô Mộc trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao hội trưởng lại đem Đỗ Uyển bắt lại? Đỗ Uyển là làm chuyện gì sao?
Mọi việc như thế tiếp tục.
Đương nhiên theo ngày đi qua, mọi người cũng bắt đầu dần dần quên lãng chuyện về Đỗ Uyển.
Bất kể như thế nào, nghị luận ngược lại ít đi không ít, tất cả mọi người có việc cần hoàn thành.
Khoảng cách đại hội đã kết thúc một tháng, mọi người cũng rời khỏi chỗ đó, Tô Mộc ngược lại còn ở lại nơi đó xử lý về chuyện của Đỗ Uyển.
Đỗ Uyển đến cùng là làm chuyện gì?
Tô Mộc đem chuyện này sửa sang xong hồi báo cho hội trưởng, chuyện này nói ra thật phức tạp, từ ba năm trước, Đỗ Uyển liền mời mọc Tô Mộc cùng cô ta cùng nghiên cứu, nhưng khi đó Tô Mộc thật sự bởi vì là thuốc trị liệu, chỉ là ở thời điểm thí nghiệm, mới ý thức được cái này là kiềm chế thú nhân tiến hóa, Tô Mộc biết được chuyện này, trong nội tâm hoảng hốt, lệnh cưỡng chế Đỗ Uyển dừng lại không được làm chuyện như vậy.
Từ đấy chuyện kia hết hiệu lực, đáng tiếc không nghĩ tới, Đỗ Uyển thế nhưng liên tục còn nhớ mãi không quên, nhiều lần hướng mình đề ra chuyện này, Tô Mộc đương nhiên là không đáp ứng, vì vậy hai người quan hệ hai người rất căng thẳng, trước đó quan hệ hai người giống như tỷ muội.
Nghĩ đến đây, Tô Mộc khẽ thở dài một hơi.
Ở trong nội dung truyện, cũng bởi vì nguyên chủ nhất thời mềm lòng mà làm cho hậu hoạn vô cùng, cuối cùng chính mình còn chết ở trên tay Đỗ Uyển.
Giao đồ cho hội trưởng, sau đó, Tô Mộc liền rời khỏi chỗ đó, trở lại trong phòng của mình, chuẩn bị tốt ngủ ngon giấc.
Nhìn qua trong phòng trống rỗng, trong lòng Tô Mộc cũng không khỏi có chút ít thất lạc.
Ban đầu Duy Trạch không yên lòng để cô lưu lại bên trong đây, chính là muốn bồi ở bên cạnh Tô Mộc. Không biết sao thời điểm bồi gần hai mươi ngày, trong tộc có chuyện xảy ra, Tô Mộc chính chuyện tốt chưa kết thúc, không thể quay về, đành phải dặn dò Duy Trạch, sau đó để hắn trở về, cô cũng muốn xem xem hắn đến cùng trưởng thành được đến một bước kia chưa.
Duy Trạch hết lần này đến lần khác hứa hẹn sau đó nói, mười ngày sau sẽ tới đín cô trở về, khi đó chuyện của cô ở đây cũng xử lý xong, huống chi ở bên trong đại hội không có cái gì ngoài ý muốn, Duy Trạch còn để lại một thú nhân đến bảo vệ Tô Mộc.
Cho nên mới có tình huống này.
Ở khi Tô Mộc chuẩn bị nghỉ trưa, chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm.
"Không tốt lắm, Tô tổ trưởng, không thấy Đỗ Uyển."
Cái tin tức này, làm Tô Mộc cả kinh vội vàng rời khỏi giường, lập tức chạy ra ngoài tra xét tình huống.
"Chuyện gì xảy ra?" Tô Mộc nhíu mày, hỏi thăm thú nhân đến thông báo.
Thú nhân lời ít mà ý nhiều nói mọi chuyện, thì ra là không biết rõ Đỗ Uyển từ nơi nào tìm được mê tán, làm hôn mê thú nhân trông coi cô ta, mượn cơ hội này chạy ra ngoài.
Sau đó, Tô Mộc liền theo hắn đến nơi ở của hội trưởng, nghe theo hội trưởng an bài chuyện trước mắt, Tô Mộc liền cũng gia nhập trong đội ngũ tìm kiếm, đương nhiên thú nhân bảo vệ Tô Mộc cũng bị Tô Mộc phái đi tìm người, dù sao hiện tại việc cấp bách chính là tìm được Đỗ Uyển, để tránh cô ta dùng cái dược kia đi gieo họa cho thú nhân khác.
Thời điểm Tô Mộc đang tìm kiếm Đỗ Uyển, trong một lùm cây, phát hiện có một người nằm ở nơi đó không nhúc nhích, giống như là hôn mê, Tô Mộc vội vàng đi qua chuẩn bị đỡ người kia lên xem, một bên kêu người vừa đi.
Kết quả lại trước mặt bỗng tối sầm liền ngất đi.
Sau đó lại cảm thấy bị người đẩy đến đẩy đi, bị tảng đá bị áp chế, sau đó có gió ở bên tai thổi qua, làm đau.
Cuối cùng mất đi ý thức.
- --
Vừa vặn một ngày sau, Duy Trạch đuổi tới đó, lại biết được một tin tức.
"Tô Mộc mất tích!"
Tác giả có lời muốn nói: còn lại một chương sẽ kết thúc chính văn, về sau chính là phiên ngoại ~
Cảm tạ, muốn lưu đến cuối cùng nói.
Danh sách chương