Edit: Linhlady

Xe chậm rãi chạy tới cổng trường, thế giới ngoài cửa xe trái ngược hoàn toàn thế giới yên tĩnh trong xe.

Phía ngoài trường học dừng một loạt xe đắt tiền, trên mặt của mỗi người tràn đầy vui vẻ, trong mắt lộ ra vẻ mong đợi

Ngoài sinh viên mặc đồng phục trong trường( "Ngày sân trường " cũng mở cửa cho trường học khác vào xem),xem ra lực hấp dẫn của "Ngày sân trường" không nhỏ a.

Tô Mộc nhìn ra qua ngoài cửa sổ đến xuất thần. Mà Tô Cảnh Niên lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than, trong lòng suy nghĩ chuyện vừa rồi.

Nghĩ tới đó ánh mắt không khỏi nhìn sang chỗ Tô Mộc, phát hiện Tô Mộc đang nhìn ngoài cửa sổ, bỗng chốc lại rối rắm.

Nếu như Tô Mộc biết rõ ý nghĩ trong lòng Tô Cảnh Niên nhất định sẽ châm chọc, Tô Cảnh Niên anh bị tâm thần phân liệt đi.

Lái xe: "Thiếu gia, Tô tiểu thư. Đến trường học rồi." Trong lòng âm thầm nghĩ, hôm nay thiếu gia nhà mình cùng Tô tiểu thư như thế nào hôm nay phá lệ yên tĩnh. Nhưng tài xế, biết rõ thân phận không thể vượt quá nên cũng không hỏi thêm.

Nhưng môi Mộc Mộc thực ngọt a, Tô Cảnh Niên nghĩ tới đây không khỏi đỏ mặt lên.

Nghe được lời lái xe, Tô Cảnh Niên đang đỏ mặt như tìm được lí do, vội vàng nói câu "Hội học sinh có việc" liền xuống xe.

Tô Mộc còn không có phản ứng kịp đã nhìn thấy bóng lưng Tô Cảnh Niên hốt hoảng, Tô Mộc cười khẽ, bỏ qua ánh mắt nghi hoặc của lái xe xuống xe.

Tô Mộc chậm rãi đi vào cửa chính, trước tiên việc hoàn thành nhiệm vụ quan trọng hơn. Mặc dù, hiện tại giống như không có chướng ngại gì, nhưng lo trước khỏi họa. Nên biết hào quang của nữ chủ rất mạnh, mặc dù cô có hệ thống, nhưng hệ thống sẽ không can thiệp quá nhiều.

...

Dựa theo kế hoạch lúc đầu, trước tiên Tô Mộc trà trộn vào hậu trường sân khấu giả bộ nhân viên làm việc, sau đó bảo đảm vở khấu kịch tiến hành thuận lợi.

Thừa dịp nhân viên đưa trang phục đi wc, cô vụng trộm mặc đồ ( Tô Mộc: Mượn dùng một chút).

Thuận lợi đi vào, trong lúc Tô Mộc ở trong lòng vụng trộm khoa tay múa chân, lại trông thấy nữ chủ lén lén lút lút nhìn xung quanh, trong tay còn cầm lấy túi vải nhỏ, Tô Mộc lấy từ trong đống quần áo một chiếc mũ đội lên trên đầu, lặng lẽ theo sau.

Một đường đi theo cô ta, đến phòng hóa trang. Quả nhiên chuyện trong dự liệu. Xem cô ta nhìn xung quanh một chút, xác định không có người, sau đó, Triệu Nhị lấy ra mảnh kính vỡ chuẩn bị trước đó bỏ vào giầy Tiếu Tuyết Phù.

Ha ha, Tiếu Tuyết Phù, cô hãy chờ xem! Triệu Nhị nghĩ tới đây trong mắt chợt lóe qua một tia âm u.

Tô Mộc mở to hai mắt, mảnh kính vỡ? Thật ngoài dự liệu, không nghĩ tới nữ chủ thật điên cuồng. Nhìn nữ chủ âm ngoan, Tô Mộc không khỏi nhíu mày, tiểu thuyết vườn trường cũng quá quỷ dị. Này đây còn là tiểu bạch tiểu thuyết trường:), hương vị âm mưu ở đâu đây.

Bởi vì mọi người còn chưa tới, khung cảnh chung quanh rất tối. Làm xong mọi chuyện, Triệu Nhị lui ra ngoài. Tô Mộc trốn vào vật hỗn độn bên cạnh, cộng thêm hoàn cảnh tối tăm, hoàn toàn nhìn không ra.

Sau khi Triệu Nhị rời đi, Tô Mộc liền đứng dậy. Xoay người đi vào phòng hóa trang, lấy giầy đem mảnh kính vỡ bên trong đổ ra, thuận tiện tìm một bộ quần áo đem nó bọc lại, đi ra ngoài.

Tô Mộc thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng không có nguy hiểm. Bản thân vẫn quyết định giúp Tiếu Tuyết Phù một phen, như vậy nữ chủ sẽ không có cơ hội lên sân khấu biểu diễn.

...

Tiếu Tuyết Phù cùng mọi người đi vào, tự nhiên Triệu Nhị cùng Tô Mộc cũng ở trong đó. Tô Mộc xác nhận Tiếu Tuyết Phù không có việc gì, Triệu Nhị thì không cần nói cũng biết.

Nhìn Tiếu Tuyết Phù chăm chú lại không có chuyện gì. Triệu Nhị vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi phải nhìn kĩ Tiếu Tuyết Phù. Rõ ràng mình đã đem mảnh kính vỡ bỏ vào, làm sao có thể chuyện gì cũng không có xảy ra?

Lẽ nào bị phát hiện? Nghĩ tới khả năng này, tâm Triệu Nhị bỗng chốc treo lên.

Triệu Nhị căng thẳng nhìn nhìn qua bốn phía, lại ngoài ý muốn chống lại cặp mắt nghi hoặc của Tô Mộc. Vội vàng né tránh, thầm nghĩ, cô có phải phát hiện cái gì hay không? Phải không có ai biết, cái kia mình chuẩn bị rất cẩn thận, tại sao lại thất bại trong gang tấc.

Trong lòng một trận hoảng loạn làm cho cô ta đã quên, tại sao Tô Mộc xuất hiện tại nơi này.

Tô Mộc ở trong lòng đang cuồng khen bản thân hành động lợi hại.

Nhưng mà không nghĩ tới chuyện quá nhiều.

...

Đến thời điểm khi vở kịch bắt đầu.

"Không tốt lắm, Tuyết Phù bị trặc chân." Một đoàn viên vội vàng chạy qua đến nói.

"Vậy bây giờ phải làm sao bây giờ, chuẩn bị bắt đầu rồi " xã trưởng gấp đến độ xoay quanh, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Mà lúc này Tô Mộc ở quán nhỏ trường học ăn bạch tuộc viên, còn đi xem lớp học Tô Cảnh Niên, phải chen lấn không thể đi vào, sờ sờ sống mũi, đành phải rời đi QAQ. Cho nên hoàn toàn không biết rõ chỗ đó phát sinh chuyện gì.

"Không có biện pháp, cô! Chính cô. Cô trợ lý của Tuyết Phù. Nên biết diễn như thế nào." Ngón tay xã trưởng chỉ Triệu Nhị.

"Tôi?" Triệu Nhị bất khả tư nghị chỉ chỉ mình."Không được, không được. Tôi thật không được" tuy vội vàng lắc đầu nhưng trong mắt lại chợt lóe qua vẻ vui sướng cùng đắc ý. May mắn mình có vụng trộm luyện tập thật tốt, không có vấn đề gì.

"Ít nói lời vô ích, chọn cô. Tiểu hoa lan, lại đây hoá trang cho cô ta." Xã trưởng vẻ mặt không kiên nhẫn, gọi thợ trang điểm tới.

Triệu Nhị nhận mệnh vậy mặc cho bọn họ sắp xếp, trong lòng lại cười nở hoa.

...

Lấy mắt kính xuống cô ta khiến mọi người lập tức kinh diễm, mặt lớn cỡ bàn tay, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, còn có một đôi mắt giống như biết nói. Không nghĩ tới, Triệu Nghị bình thườn diện mạo xấu xí, lại che giấu khuôn mặt thanh lệ.

Mẹ nó, lại có thể như thế bày ra ==

...

Ăn xong món ăn bình dân Tô Mộc trở về, nhìn Triệu Nhị đứng trên sân khấu. Cả người cảm thấy không tốt.

Ai nha f*ck, không phải đã không có việc gì sao? Như thế nào vẫn như vậy, nội dung vở kịch vẫn không có cách nào khác nghịch chuyển? Tô Mộc nhíu lông mày.

Đi đến hậu trường, nhìn thấy mọi người đỡ Tiếu Tuyết Phù, đi phòng y tế. Tô Mộc đi đến gần, nhìn thoáng qua giầy Tiếu Tuyết Phù để lại. Lại phát hiện gót chân bị gãy, tựa hồ bị người ta cố ý làm. Quả nhiên, mình vẫn quá chủ quan. Thủ đoạn của nữ chủ không đơn giản.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tô Mộ bực bội một trận. Gọi điện thoại cho Tô Cảnh Niên, giọng điệu cũng có chút không tốt: "Tô Cảnh Niên, em lạc đường. Nếu tìm được đã không gọi anh." Nói cho Tô Cảnh Niên địa điểm của mình, chờ hắn qua tìm mình, để hắn không thể nhìn thấy nữ chủ, nhắm mắt làm ngơ.

Cúp điện thoại không bao lâu, Tô Cảnh Niên đã tới đây.

"Anh Cảnh Niên, bên trong này!" Nhìn hắn đầu đầy mồ hôi chạy đến, Tô Mộc nhíu mày." Anh Cảnh Niên, anh không cần vội vã như thế đi!" Lấy khăn giấy ra, duỗi tay lau mồ hôi trên trán hắn.

"Anh Cảnh Niên, mang em đi chơi!" Tô Mộc làm giống như chuyện lúc sáng chưa từng xảy ra, kéo tay Tô Cảnh Niên đi ra ngoài.

"Mộc Mộc, em không phải em không biết rõ đường đi sao "

"A, đúng nha. Đã quên."

...

Tô Cảnh Niên vừa đến, ánh mắt Triệu Nhị liên tục dừng ở trên người hắn, dường như thế giới chỉ có bọn họ. Cho đến cú điện thoại kia gọi tới, cô ta chưa từng có trông thấy qua bộ dáng bối rối của hắn như thế, cô ta rất ghen tị với người gọi điện thoại đến.

Không có Tô Cảnh Niên làm người xem, Triệu Nhị sớm mất đi hào hứng. Diễn qua loa diễn hết đi.

Nhưng mà, lần xoay người của cô ta không hề sai.

#Y
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện