Edit + beta: Linhlady

Tô Mộc ở nhà nghỉ ngơi cũng đã gần nửa tháng, cô rất muốn tới trường học, nếu không thấy Tống Tử Diễn chạy đi chạy lại hai nơi cũng rất vất vả, không biết sao cha mẹ nhà mình không cho phép, nói là phải chờ kết quả xét nghiệm.

Tô Mộc cũng không lay chuyển được cha mẹ, hơn nữa Tống Tử Diễn cũng không cho Tô Mộc về sôm như thế, cô đành phải gật đầu đáp ứng.

Bất quá, chuyện cô ngã bệnh sự vẫn bị Tạ Liễm biết rõ, bị mắng xối xả _ (:3" ∠)_.

Trong lúc rảnh rỗi cô lại cùng Tạ Liễm chơi suốt đêm.

Ngày thứ hai, khuôn mặt mềm mại thiếu nữ chìm trong mộng đẹp tỉnh lại, cảm nhận được ôm ấp nóng bỏng sau lưng, còn có tiếng tiếng hít thở mạnh mẽ của nam nhân, hơi thở lạnh lùng nam tính, trong nháy mắt cảm thấy rất hạnh phúc, nhẹ nhàng xoay người lại.

Bởi vì cuối năm, chuyện công ty dồn lại, hiện tại mới xử lý, bận tối mày tối mặt. Tô Mộc đau lòng bọn họ, liền kêu anh trai của mình phụ giúp cho cha mẹ, dù sao nguyên chủ không biết gì về chuyện kinh doanh, cho dù cô đang học hệ tài chính.

Mà Tống Tử Diễn thì sao? Ở lúc cha mẹ cô không có nhà đều ở bên, hắn vốn ngủ dưới đất, nhưng không chống cự được Tô Mộc quấn quýt làm nũng, sau đó ở trên giường liền ôm ôm Tô Mộc không làm những chuyện khác.

Tô Mộc đem đầu tóc tán loạn gẩy đến sau tai, nhìn thoáng qua còn Tống Tử Diễn còn đang ngủ say, trong nội tâm như có dòng nước ấm chảy qua, ngẩng đầu lên ở khóe môi hắn hôn một cái, thình lình Tống Tử Diễn đột nhiên mở mắt ra, hai tay vây cô vào trong ngực, giọng nói trầm thấp mang tia tỉnh táo mông lung: "Hôn trộm anh?"

Tô Mộc hướng tới hắn cười ngọt ngào, trêu chọc nói: "Đều tại anh lớn lên rất dễ nhìn."

Tống Tử Diễn đè nặng cổ họng phát trầm thấp cười khẽ, khóe môi cũng tràn ra cười nhẹ, hai tròng mắt hào quang nhảy động, nhìn ra được hắn tâm tình không tệ.

Tô Mộc nhịn không được cũng cười, xoay người vào trong ngực hắn nhất trát, vùi đầu ở bộ ngực hắn cà xát vào lung tung, ồm ồm nói: "Anh đã tỉnh lại lúc nào?"

"Lúc em vừa cử động." Nói xong, hắn ở đỉnh đầu Tô Mộc khẽ hôn, "Anh đi làm bữa sáng cho em."

Không biết sao Tô Mộc ôm hắn không buông tay, "Ngoan ngoãn, nếu không em lại bị đau bao tử."

Giọng nói nhu hòa chưa từng có, nghe được Tô Mộc tâm vừa động, chép miệng, nói ra: "Được rồi." Lưu luyến buông Tống Tử Diễn ra.

Nằm ở trên giường, con mắt theo Tống Tử Diễn di động mà di động, hắn tự nhiên là cảm giác được Tô Mộc nhìn chăm chú, quay đầu nhìn Tô Mộc một cái, liền nhìn thấy Tô Mộc nhìn mình cười đến mặt mày cong cong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ấm áp, cũng hướng tới Tô Mộc cười một cái liền đi buồng vệ sinh rửa mặt.

Đợi đến Tô Mộc xử lý mình xong, liền đi xuống lầu ăn điểm tâm, vừa vào phòng bếp đã gặp mùi sữa nồng đậm, bình thường cô thích uống sữa thuần khiết, quả thực chính là không sữa không vui.

"Um, thơm quá. Anh Tử Diễn đang rán trứng gà sao!" Tô Mộc tiến lên gần Tống Tử Diễn một bên nhìn thoáng qua.

"Ừ, em lại kia uống sữa đi, nếu không lát nữa nguội mất." Con mắt Tống Tử Diễn không nâng lên cứ như vậy nhìn chằm chằm trứng gà, rất sợ trứng gà bị rán cháy mất.

"Dạ." Tô Mộc cũng ngoan ngoãn trở lại vị trí.

Một khuỷu tay chống ở trên bàn, tay kia cầm lấy ly sữa cái, nghiêng đầu nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm thân ảnh hắn, cảm thấy mọi chuyện rất tốt đẹp.

Sự thật cũng là như vậy.

Chờ kết quả tờ xét nghiệm kia có, thân thể không có chuyện gì. Biết tin tức này, Tô Mộc lập tức trở lại trường học, liền bắt đầu đang chuẩn bị kiểm tra tiếng Anh cấp bốn, tháng Sáu bắt đầu, hiện tại cũng không còn mấy tháng.

Tống Tử Diễn cũng đang chuẩn bị luận văn, bởi vì thành tích rất tốt, hơn nữa lại là năm ba, trường học dự định cấp hắn một cơ hội xuất ngoại đào tạo sâu, tiền căn vì ở thiết kế nhất software mà cự tuyệt. Lần này có thể nói là cơ hội tốt, chỉ là không biết Tống Tử Diễn nghĩ như thế nào?

Ở trong nội dung tác phẩm, cái thời điểm này nam chính nữ chính trong lúc đó cũng là xác định quan hệ không lâu, nữ chủ khuyên nam chủ thật tốt bắt lấy cơ hội lần này, cũng bày tỏ mình sẽ chờ nam chủ, khi nam chính về nước trước liền hiến thân cho hắn, cuối cùng nam chủ vẫn là xuất ngoại, sau đó hắn dựa vào chỉ số thông minh của, chương trình học hai năm quả thực là thu nhỏ lại còn một năm mấy tháng.

Tô Mộc cũng không lo lắng mình sẽ chờ không được Tống Tử Diễn, nhưng lại có chút ít sợ hãi.

Mọi chuyện đang phát triển theo hướng đi rất tốt, nhưng mà Tô Mộc biết không phải như vậy, hệ thống đến bây giờ cũng không có thông báo với cô thời gian thoát ly thế giới này.

"Mộc Mộc, gần đây tại sao luôn ngẩn người như vậy?" Nói xong, Hứa Ngọc lập tức cười đến mặt mày gian giảo, "Có phải đang nghĩ tới anh Tử Diễn nhà cậu?"

"Không có." Tô Mộc chẳng biết tại sao mặt ửng hồng lên, lời nói xoay chuyển, "Ngọc Ngọc, cậu cũng bị quái vật đánh chết."

"A - -" Hứa Ngọc xoay đầu nhìn màn hình, quả nhiên là nhìn đến bản thân đang sắp tụt madu, lại bắt đầu một vòng chém giết mới, sớm quên chuyện mình trêu chọc Tô Mộc.

Tô Mộc thấy vậy, cũng phát động kỹ năng bà vú cho Hứa Ngọc một ngụm, sau đó một lần cuối cùng công kích đem boss tiêu diệt, bỏ chạy đến chỗ ôn tuyền ngâm, như vậy có thể thêm giá trị kinh nghiệm.

Sau đó, liền mở ra quan võng vừa nhìn, quả nhiên, bây giờ là lúc trò chơi bắt đầu tổ chức cho người chơi gặt nhau. Nữ chủ ở sớm đã bị Tô Mộc đào được Tống Tử Diễn, theo nội dung vở kịch, Trần Tư Nam vẫn là thích nữ chủ Lâm Liễu, Tô Mộc nghĩ lần này có thể sẽ được như ý nguyện đi!

"Ngọc Ngọc, Vân Đỉnh có bữa gặp nhau cho người chơi, cậu đi không?" Tô Mộc mở miệng dò hỏi.

"Um, hôm nay ở tronv méo mó cũng nghe người ở trong bang nói chuyện này rồi, bọn họ nói là mượn cơ hội này tụ tập một hôm, giống như rất nhiều bang phái đều dự định làm như vậy, tớ nghĩ khẳng định rất náo nhiệt."

"Có lẽ vậy a!"

"Mộc Mộc cậu đi không?"

"Đi a, dù sao Tử Diễn cũng sẽ đi."

"Vậy tớ cũng đi, tớ rất muốn biết Tử Vũ nhìn thế nào."

Đúng ngày hẹn mà đến, có thể thấy công ty Vân Đằng này giàu đến chảy mỡ, thế nhưng bao trọn trung tâm thành phố office building vừa đến bốn tầng, tầng dưới đổi thành một hội triển lãm nhỏ, cũng dựng một khán đài cái dài và hẹp, trên mặt đó đứng vài người mẫu xinh đẹp, tạo hình đều là bắt chước bộ dáng mỹ nữ NPC trong trò chơi.

Ngoài cửa có từng đợt rồi lại từng đợt người chơi tràn vào, có người chơi từ khắp cả nước đến tham gia, cũng có không ít người giống Tô Mộc là người nơi này.

Bọn Tống Tử Diễn bởi vì có chuyện khả năng muốn chậm chút đến, cho nên Tô Mộc cùng với Hứa Ngọc tới hội trường trò chơi trước, thật có thể nói là là người đông nghìn nghịt, giống như hội Anime (?), thời gian trôi qua Tô Mộc bị dòng người chen lấn xô đẩy ra một nơi hẻo lánh gần cửa.

Bị dòng người tách ra khỏi Hứa Ngọc, trong lòng rất sốt ruột, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Hứa Ngọc, lại bị người khác chạm vào rơi trên mặt đất, Tô Mộc cúi người nhặt di động lên, lúc đang chuẩn bị mắng chửi người, một bàn tay xinh đẹp nhanh hơn Tô Mộc một bước nhặt lên.

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn lên, là một nữ sinh rất đẹp mắt. Khuôn mặt lớn cỡ bàn tay nhỏ nhắn da trắng như tuyết, hai cái lông mày kẻ đen bên dưới là một đôi mắt sáng thu thủy, trong suốt được giống như nước suối vùng núi, mũi khéo léo cao ngất, nhất cái miệng nhỏ nhắn không dày không mỏng, hồng hào.

Nữ sinh kia mặt mày cong cong nhìn qua Tô Mộc, Tô Mộc nghĩ, dung mạo này sẽ khiến cho người khác kìm lòng không được mà mềm lòng, bỏ xuống đề phòng, ôn nhu mà đợi.

Là nữ chủ. Cô ở trên diễn đàn trường học đã nhìn thấy cô ấy, thật đẹp không gì sánh nổi.

Tô Mộc vội vàng phục hồi tinh thần lại, nói câu cảm ơn.

"Cô cũng là người tham gia buổi gặp nhau này sao?" Tới giọng nói cũng dễ nghe như vậy, như nước suối chảy róc rách vậy.

"Um." Tô Mộc cảm thấy một câu um quá lãnh đạm, liền tiếp theo hồi đáp, "Tôi là tới gặp người trong bang, bang ấy tên là Vân Đỉnh, nhưng mà bây giờ tôi không tìm được bọn họ, cô thì sao? Cũng là đi gặp người trong bang sao?"

"Um, tôi cũng đi gặp người trong bang."

"Đợi chút, cô nói là bang Vân Đỉnh?" Nữ sinh mở to mắt hạnh, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, vẫn là một tia ngạc nhiên mừng rỡ.

"Đúng vậy, làm sao vậy?"

"Tôi là Vi Tử Vũ." Nữ sinh không thể chờ đợi được nói ra id của mình, cô nàng nghĩ bang Vân Đỉnh toàn là nam sinh, nữ chủ chỉ biết là có bọn Tô Mộc, nghĩ lại lần này vận khí của mình thật tốt, tự nhiên có thể gặp một trong số nấy người.

"Tôi là Nhất Khúc Tân Từ." Tô Mộc cố làm ra vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng nói ra id của mình. Nếu không nếu như không có cái gì vẻ mặt đó mới gọi là quái dị đâu!

Tiếp theo hai người tán gẫu một hồi, không qua tiếng người huyên náo có chút ít huyên náo, Tô Mộc cùng với Lâm Liễu đi ra bên ngoài, nghe điện thoại của Hứa Ngọc giải thích rõ tình huống.

Sau đó Tạ Liễm cũng tiếp theo gọi điện thoại tới.

Cuối cùng bốn người cũng gặp nhau.

Bốn người bốn vẻ đẹp khác nhau tụ lại một chỗ tự nhiên là đưa tới không ít người chú ý, trong lòng ào ào thầm kêu lần này gặp mặt xem như là đến không tiếc, đương nhiên còn không ít mĩ nữ khác.

"Chúng ta đi tìm gian phòng của bang phái đi, hội gặp mặt hình như ba giờ mới bắt đầu, tớ nge nói ba bang phái đứng đầu đều có sắp xếp gian phòng." Tô Mộc đề nghị.

"Um, tớ cũng nghĩ vậy. Hiện tại mới 2 giờ." Này là Tạ Liễm.

"Vậy chúng ta đi nhanh đi!" Lần này là Hứa Ngọc.

"Ừ." Lâm Liễu cũng lập tức phụ họa nói.

Sau đó bốn người liền hỏi thăm một phen, lên lầu ba. Bởi vì Vân Đằng có chừng hai mươi khu phục vụ, cho nên chia làm ba tầng, có thể nói lần này công ty làm không nhỏ a.

Bốn người ở lầu ba bắt đầu tìm, nhân viên công tác kia cũng chỉ nói rất mơ hồ, không có biện pháp, các cô bắt đầu tìm lên, bất quá đổ là có thể trông thấy rất nhiều người xem như đại nhân vật ở đây.

"Ô, tiểu cô nương, có muốn vào chơi một chút hay không?" Một người nam nhân dáng dấp bỉ ổi, một tay kéo nữ chủ, lời nói cũng là rất bỉ ổi.

"Buông tay." Không đợi nữ chủ nói chuyện, Tô Mộc liền lao đến, kéo ra tay của người kia, đem nữ chủ hộ ở sau lưng.

"Ô, tiểu cô nương này lớn lên không tồi." Mặt cười đến bóng loáng, thật sự là khuôn mặt đáng ghét.

Tô Mộc nhíu mày, không để ý tới người kia, kéo nữ chủ nhấc chân muốn đi, lại bị người kia nhanh tay ngăn lại.

Động tĩnh bên này đại, dĩ nhiên là dẫn tới nhiều người chú ý. Hứa Ngọc cùng Tạ Liễm cũng chạy tới, nhưng người vây xem nhiều, lại không ai về phía trước, chỉ vì người kia thân hình cao lớn, bộ dáng lưng hùm vai gấu khiến người ta sợ hãi.

"Uy, đừng đi a. Lại tới thêm hai tiểu cô nương xinh đẹp, vừa vặn." Giọng nói tràn đầy xấu xa.

"Ngươi này là con muỗi ở đâu ra thật ầm ĩ."

Lúc người kia nổi giận muốn mở miệng trách mắng Tô Mộc, nhưng khi ánh mắt hắn chạm đến đến mặt cô, hô hấp suýt nữa đều muốn dừng lại.

Vẻ mặt cô lạnh lùng mà tàn khốc, ánh mắt bắn tới trên mặt hắn giống như vị bề trên bễ nghễ nhìn sinh vật nhỏ bé đê tiện vậy. Chuyện này khiến hắn sửng sốt một chút, không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, động tác của Tô Mộc rất nhanh làm cho người khác thấy không rõ.

Tô Mộc liền bóp cổ họng hắn, đem hắn đầu áp chế ở trên rào chắn, dưới lầu là sân khấu, đến gần ở bên tai của hắn nhẹ nhàng nói, giọng nói như tới từ địa ngục ác ma, "Ngươi lại ầm ĩ, ta liền ném ngươi đi xuống, yên tâm không chết được, nhiều nhất bệnh liệt nửa người."

Người kia bị bóp đến trên mặt có chút ít tím xanh, hô hấp không khoái, liền gật gật đầu.

Tô Mộc cũng là dùng hết toàn bộ khí lực thân thể này, sau đó buông người kia ra, cố làm ra vẻ thoải mái, nói "Chúng ta đi."

Mọi người còn không có từ biến cố vừa rồi phản ứng lại đây, đều bị động tác Tô Mộc đột nhiên dọa ngốc rồi.

Người kia khụ vài câu, có lẽ là thẹn quá hoá giận, nghĩ từ phía sau lưng đối Tô Mộc ra tay, lại bị người khác kéo xuống, chuẩn bị tức miệng chửi ầm lên, nhưng là chống lại ánh mắt không chút tình cảm nào, lạnh lùng không gợn sóng, kìm lòng không được nuốt một ngụm nước bọt, rùng mình một cái, có một loại người chính là trời sinh có loại khí thế nhiếp người, khiến người ta mạo phạm không được, vì vậy tất cả lời mắng chửi người hết thảy bị kẹt cổ họng, thân thể cũng kìm lòng không nổi hướng ra sau co rụt lại.

Tô Mộc xoay qua chỗ khác thấy là Tống Tử Diễn, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ.

"Nói, muốn chết như thế nào?" Lâm Thần từ sau lưng Tống Tử Diễn đi ra, này lúc cười đến có chút ít khiến người ta không lạnh mà run.

"Em có sao không?" Tống Tử Diễn buông tay của người kia ra, tiếp đến để bọn Lâm Thần xử lý.

Hắn đi đến phía trước Tô Mộc, đầy mặt lo lắng, trời biết vừa rồi hắn vừa lên đến đã nhìn thấy vẻ mặt kia Tô Mộc, tim thót hết lên tới cổ họng, cũng đã quên miệt mài theo đuổi theo Tô Mộc hỏi tại sao mặt đầy lệ khí như vậy.

"Không có việc gì. Anh không phải là có việc sao? Sao giờ đã tới đây rồi?" Trong giọng nói Tô Mộc tràn đầy ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng là khuôn mặt nhỏ nhắn giương cao có chút tái nhợt.

Tống Tử Diễn lấy ra khăn tay cầm lấy tay Tô Mộc, nghiêm túc lau mồ hôi cho cô, "Còn nói không có việc gì? Về phòng trước, nghỉ ngơi một chút đi."

Lau xong thuận thế cầm tay Tô Mộc, kéo trở về phòng, cũng không để ý xung quanh nghị luận ào ào, Tạ Liễm sớm thấy nhưng không thể trách, kéo Hứa Ngọc cùng Lâm Liễu đi theo phía sau bọn họ đi vào.

Tiếp đến cùng nội dung vở kịch không khác lắm, nữ chủ gặp người bên trong bang, chỉ khác là lần này nam chủ đổi thành Trần Tư Nam mà thôi.

- - - - - -

Tô Mộc nghĩ chuyện này vẫn đến, quả nhiên hệ thống sẽ không bỏ qua cho mình, bây giờ nghĩ lại khi đó nguyên chủ lo lắng cũng không phải là không có đạo lý, thì ra là chuyện này, khó trách cô ấy nói không kịp.

Thì ra trong nội dung truyện nguyên chủ bị bệnh nan y, đi xa sang nước M có y thuật kỹ thuật tiên tiến trị liệu, nhưng mà về sau cũng không qua khỏi.

Hơn nữa cha mẹ Tô gia cũng biết rõ chuyện này, cũng là do mấy ngày hôm trước cô thấy mình gần đây tại sao lại thích ngủ như thế mới đi bệnh viện, không nghĩ tới thì ra là như vậy a!

Tô Mộc lấy điện thoại di động ra, nói chuyện với mẹ Tô.

- -

"Anh Tử Diễn, anh đi đi! Em sẽ chờ anh, không phải một hai năm sao? Em cũng chờ anh vài chục năm, lại còn thèm để ý này chút thời gian sao! Anh nói là đi?" Tô Mộc tận tình khuyên bảo khuyên Tống Tử Diễn, miệng lưỡi nói khô khốc, cũng may Tống Tử Diễn cuối cùng cũng đáp ứng.

Tống Tử Diễn nói với Tô Mộc một chuyện, ở trong đầu Tô Mộc đã sớm chuẩn bị câu trả lời, cho dù Tống Tử Diễn bày tỏ muốn đem Tô Mộc cùng đi qua, nhưng cô nói mình còn phải đi học.

"Chờ anh." Tống Tử Diễn cúi người xuống ở bên tai Tô Mộc nhẹ nhàng nói.

"Được." Tô Mộc dùng sức ôm Tống Tử Diễn một cái.

Nhìn Tống Tử Diễn lên máy bay sau đó, Tô Mộc mới yên lòng, gọi điện thoại, "Mẹ, con đã chuẩn bị tốt. Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, xoay người trở lại bãi đậu xe cầm một bộ hành lý khác trên xe.

"Mộc Mộc, em thật muốn như thế này sao?" Tô nói, Tô nhìn Tô Mộc nói ra.

"Vâng, như thế này là tốt nhất. Em sẽ không sao mà." Tô Mộc hoạt bát khẽ nháy mắt.

"Em gái ngốc." Tô Tô nói xong một tay kéo qua Tô Mộc, ôm vào trong ngực. Rõ ràng so với ai khác đều không bỏ được hắn, còn cố làm ra vẻ kiên cường.

"Anh hai, em thật là sợ." Tô Mộc vừa nghe nói lời của Tô Tô, trong nháy mắt sụp đổ, trời biết cô ở trước mặt Tống Tử Diễn nhịn được có bao nhiêu vất vả, mới không để cho mình rơi lệ.

"Anh biết. Không phải Mộc Mộc còn anh hai ở đây sao!" Tô nói nhè nhẹ vỗ về mái tóc Tô Mộc, an ủi cô.

Một năm sau

"Anh hai, là anh sao?" Tô Mộc mặc quần áo bệnh nhân, ngồi ở trên xe lăn mặt, ánh mắt mơ hồ thấy không rõ thân ảnh phía trước đang đến gần mình, bởi vì tế bào ung thư đã khuếch tán đến đại não áp bức thần kinh, làm cho thị lực giảm xuống.

Người đến dừng ở trước mặt Tô Mộc, cũng không nói chuyện.

Tô Mộc ngẩng đầu, cho dù thấy không rõ, nhưng là do thói quen. Cô có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền biến mất, cười rạng rỡ như hoa, "Anh tới rồi?"

Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng nói Tô Mộc tràn đầy khẳng định.

Người kia quỳ một chân trên đất, nhìn vào đôi mắt Tô Mộc vô thần, không biết tại sao tay có chút run, vốn là một lời tức giận, nhưng bây giờ cũng tan thành mây khói.

"Anh Tử Diễn." Tô Mộc thấy hắn không trả lời, chỉ ủy khuất nhíu mày, "Hiện tại có phải là em nhìn không tốt hay không?" Bởi vì bệnh tật, làm cho Tô Mộc gầy gò không ít, mỏng giống như tờ giấy một cơn gió nhẹ thổi cũng sẽ bay đi.

"Không có, em vẫn là rất đẹp." Tống Tử Diễn xoa lên mặt Tô Mộc, dùng lòng ngón tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Tô Mộc lớn cỡ bàn tay, mặt tràn đầy nhu tình, đột nhiên cảm thấy lời nói chuẩn bị chất vấn Tô Mộc, cũng không đáng giá nhắc tới.

Tô Mộc không hỏi hắn vì sao lại biết, mà Tống Tử Diễn cũng không hỏi Tô Mộc vì sao không nói cho hắn. Hai người tựa như ước định đều không nhắc tới.

Tiếp theo, Tống Tử Diễn liền liên tục bồi Tô Mộc.

Một ngày, Tô Mộc muốn ăn cháo trứng muối thịt nạc, Tống Tử Diễn cũng sủng ái cô, ra cửa mua cho cô, đóng cửa lại sau, không nhìn thấy Tô Mộc ánh mắt kia lưu luyến không rời.

- - -

"Không tốt rồi! Không thấy bệnh nhân đâu!"

- -------

Tô Mộc trở về không gian hệ thống cũng được vài ngày, từ lúc trở về ngày đầu tiên liền tiếp nhận hệ thống tiêu trừ xử lý tình cảm, không có tình cảm ở thế giới kia, đối với lúc này Tô Mộc mà nói ngược lại thoải mái không được.

Cho dù ở thời điểm thoát ly thế giới, trong lòng Tô Mộc vẫn không bỏ được, cũng may vài cái thế giới trước giúp cô thích ứng, năng lực nội tâm cô thừa nhận cũng tốt hơn nhiều so với trước. Chuyện này ngược lại so sánh đáng giá vui mừng, đương nhiên này là thuộc về cảm thụ của hệ thống.

Tô Mộc: Giả! Đều là giả! Thế giới này đều là giả!

"Hệ thống, lần này ngươi muốn ăn cái gì?" Tô Mộc đang ở thuần thục sử dụng thao tác nhân vật đánh quái dã ngoại, trong miệng còn ngậm một cái kẹo que, mắt nhìn thẳng nhìn chằm chằm nhân vật bên trong màn ảnh trước mắt, có chút ít mơ hồ không rõ nói chuyện với hệ thống.

"Meo meo meo meo ( thịt chua ngọt)!" Hệ thống nghe được lời nói Tô Mộc, dừng lại đang ở liếm động tác móng vuốt của mình, ngưng một cái, sau đó một bộ hưng trí bừng bừng nhìn Tô Mộc nói ra, hai mắt hiện quang, tràn đầy yêu thích đối với thịt chua ngọt.

"Được, đợi lát nữa ta đi siêu thị xem có thức ăn cho mèo vị thịt chua ngọt không." Nghe hệ thống nói xong, Tô Mộc một bộ quả thế, hơi cong môi một cái, nhưng khi nhìn dáng vẻ ngu xuẩn của hệ thống không kìm lòng nổi mở miệng đùa giỡn.

Hệ thống meo meo thân thể chấn động, "Meo meo!" Một phen từ ghế sô pha nhảy đến trên bàn chỗ Tô Mộc, lấy móng vuốt nhỏ dưới lớp lông mềm như nhung dưới lòng bàn chân, dùng cái này đến uy hiếp Tô Mộc, con mắt còn trừng lên như đèn pha ô tô, dường như chỉ cần Tô Mộc nói thêm câu nữa không, nó sẽ dùng kia móng vuốt đến cào cô vậy.

Nhìn vẻ đáng yêu của hệ thống, hiện tại đang ngước cằm cao ngạo. Dù sao đối với mọi chuyện Tô Mộc là loại thích mềm không thích cứng, chỉ có thể sử dụng một chiêu này.

Biết rõ suy nghĩ của hệ thống Tô Mộc nhanh chóng quăng hết một cái kỹ năng đem quái vật kia đánh chết sau, sau đó duỗi thắt lưng, "Được rồi, được rồi. Ta biết rồi, ta đi thay quần áo." Nói xong, cô liền vuốt vuốt đầu hệ thống.

"Um, mau thu hồi móng vuốt lại đi." Tô Mộc đứng dậy đột nhiên nói ra một câu kia, còn khiến hệ thống quân cho rằng cô là đang quan tâm nó, nội tâm đúng là rất cảm động, nghĩ thầm thật là không khổ công nó đối xử tốt với Tô Mộc.

Trong lúc hệ thống đang cảm động trong lòng, chỉ nghe thấy Tô Mộc nhẹ nhàng một câu nói truyền vào lỗ tai:

"Ta sợ nó làm ta bị thương:)"

"Meo meo?!" Hệ thống một bộ mặt bất khả tư nghị kêu meo meo, câu meo meo kia đừng nói có nhiêu thê thảm, không biết còn cho rằng đây là hiện trường ngược đãi mèo.

Hệ thống: Lương tâm của ngươi sẽ không thấy đau sao?! A!!

Thành công đùa giỡn hết hệ thống, Tô Mộc nhẹ giọng cười một tiếng, lập tức trở về gian phòng thay y phục ra cửa.

Đây là ngày thứ hai Tô Mộc đi đến ba năm sau ở thế giới cô mới vừa tiến công chiếm đóng, đối với cô mà nói bất quá chỉ là thời gian ba ngày ở không gian hệ thống mà ở đây đã trôi qua ba năm.

Từ cái ngày cô vụng trộm chạy ra khỏi bệnh viện, dựa theo chủ ý ôi thiu mà hệ thống nghĩ ra- - đi nhảy xuống biển. Trời mới biết, nước biển kia lạnh đến cỡ nào, thật ra khi vừa đụng đến nước biển, cô đã bắt đầu hối hận khi nghe hệ thống nói, thiệt thòi cô, một người mù đường một đường va va chạm chạm, dựa vào ký ức đến đó, cô nghĩ khả năng là cô bị lạnh chết:)

Bất quá, cũng may hệ thống bộc phát lương tâm, lập tức mang ý thức Tô Mộc rời khỏi thân thể kia, thế cho nên Tô Mộc mới cho nó món thịt chua ngọt, làm cho nó nhớ mãi không quên, cho nên mới có chuyện như vừa rồi.

Mà vừa rồi game cô chơi là game võng du của Tống Tử Diễn với bạn cùng phòng hợp tác với công ty Vân Đằng khai phá một trò chơi, sau khi tốt nghiệp họ mở một văn phòng làm việc, không lâu sau đó thì hợp tác cùng Vân Đằng.

Tô Mộc vừa đến thế giới này không thể chờ đợi được cầm máy tính ra nhập khoản trò chơi, khoản trò chơi thật sự rất hot, làm người say sưa nhất chính một câu chuyện xưa gốc trong đó: Lấy cổ đại vô căn cứ làm bối cảnh, chuyện nói về một nữ tử theo đuổi nam tử sau khi thành công, đáng tiếc ông trời không tốt, không bao lâu nữ tử lại mắc bệnh, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, nam tử liền luôn luôn tại chỗ chờ nàng, chờ a chờ a, xa xa vẫn chờ...

Này trong đó có thâm ý, Tô Mộc tự nhiên là hiểu được. Chỉ là không có tình cảm cô vẫn thấy mũi chua xót, cô cũng được biết Trần Tư Nam cùng Lâm Liễu một chỗ, lại có Trần Tư Nam cũng chính thức cầu hôn, ngoài ý muốn nhất là Tạ Liễm thế nhưng cùng tên ngốc Chu Khải kia. Tô Mộc sau khi biết chậc chậc chậc rất lâu, thiệt thòi Tạ Liễm trước còn lời thề son sắt bản thân vĩnh viễn sẽ không tìm cái loại ngốc tử không hiểu tình thú, kết quả tự làm mất mặt đi, còn có Lâm Thần lại là anh họ của nữ chủ, Hứa Ngọc cũng trôi qua rất tốt.

Chỉ còn hắn...

- - - - - -

"Ăn ngon không?" mắt đào kia của Tô Mộc hoa cong cong, trông rất đẹp mắt. Đối với hệ thống sủng ái cười cười.

"(>^w^<) meo meo ~" trong giọng nói tràn đầy hài lòng, xem bộ dáng là rất thích.

Một trận thoả mãn, sau đó Tô Mộc bắt đầu dọn dẹp bát đũa. Sau đó liền bắt đầu cuộc sống võng du, hệ thống làm ra một bộ mặt khinh bỉ, < (‵^′)> thiếu nữ nghiện võng du!

Tô Mộc mở trò chơi trước kia khi mình ở thế giới này ( Vân Đỉnh) xem diễn đàn, cô không nghĩ tới vẫn còn nhiều người chơi game này đến vậy, đồng thời co còn phát hiện một cái đại bí mật, thì ra cái NPC "Đỡ tô" kia cho cô một đồ vật lại là chìa khoá dùng để mở ra tân thế giới, hơn nữa ai lấy được người đó chính là chủ nhân thế giới kia, thích làm gì thì làm chế định quy tắc, có thể tự mình sáng lập thế giới riêng.

Vừa nhìn thấy thế này, Tô Mộc cũng có chút động tâm, làm sao bây giờ, rất muốn nhìn thấy nó a, rất muốn mở ra thế giới mới, rất muốn làm chủ nhân của nó a. Loại ý nghĩ này luôn quanh quẩn ở trong lòng Tô Mộc, như là một cây lông vũ cọ cọ làm cho tâm ngứa.

Tô Mộc thầm nghĩ, vậy thì đi lên xong rồi xuống? Huống chi có khả năng bọn họ đã không chơi trò chơi này, chắc những người chơi cũ cũng không ở lại nữa đi?

Tự tìm lý do trấn an mình, càng suy nghĩ càng muốn vào.

Suy nghĩ xong, Tô Mộc tìm kiếm trò chơi cũ, chuẩn bị mọi thứ xong xui, sau đó vụng trộm nhìn hệ thống một cái, phát hiện nó ở sân thượng lười biếng phơi nắng ngủ say!

Có tật giật mình Tô Mộc vẫn đăng ký trò chơi, lập tức liền mở ra ba lô của mình trông thấy cái vật phẩm kia còn lẳng lặng nằm ở bên trong, cô điều khiển nhân vật đi đến cửa sổ chỗ để mở ra thế giới, một cái phục vụ khí, mà cái khác đều đã mở ra thế giới, mà cái này phục vụ khí không có, như thế vừa nghĩ cô ngược lại thực xin lỗi bọn họ.

"Oanh - -" Địa phương trước mặt nhân vật trò chơi của Tô Mộc bắt đầu sụp đổ, cả màn ảnh hình ảnh đều đang run rẩy, "Hệ thống gợi ý: Tân thế giới mở ra, xin ngài bắt đầu sáng tạo thế giới của ngài đi."

Kênh thế giới lập tức nổ oanh, nghị luận ào ào.

Lúc này nội tâm Tô Mộc tràn đầy kích động, không có chú ý tới danh sách bạn tốt có một người dang sáng, đặt hết quy tắc sau đó Tô Mộc mới suy nghĩ cô cũng không thể nào tiếp ở lại đây quản lí cái thế giới này, bắt đầu xem xét nhân vật từ bên trong bảng xếp hạng, ngoài ý muốn trông thấy Tống Tử Diễn "Nhất chiếc thuyền con" lại còn ở đệ nhất, cái này có phải hay không giải thích rõ hắn còn ở chơi trò chơi này?

Tô Mộc sững sờ, bắt đầu luống cuống tay chân, nhìn thoáng qua khung chát rieng của bạn tốt đang rung lên, tay chân lại càng luống cuống hơn, không biết nên làm sao bây giờ, lúc cô tỉnh táo lại, cô đã tuyển Tống Tử Diễn để hoàn thành thế giới, Tô Mộc nhận rõ thực tế, một khắc cũng không dừng thoát khỏi trò chơi, tháo dỡ, tắt máy, động tác không có do dự chút nào.

Quay đầu hướng hệ thống đã tỉnh lại nói ra: "Chúng ta trở về đi!"

Càng là bối rối, ve mặt Tô Mộc lại càng không chút thay đổi, "Ta không thể chờ đợi được muốn vào thế giới tiếp theo. "

"Meo meo!" Khó được gặp khi Tô Mộc lòng cầu tiến như thế, hệ thống tự nhiên là vu vẻ làm việc, lập tức mang Tô Mộc đi khỏi phòng nhỏ này.

Tô Mộc: Cái gì vứt đi phòng nhỏ, kia tốt xấu gì cô cũng đã sắp xếp qua! Nếu không phải là ngươi không có tiền ở khách sạn, ngược lại có tiền mua thịt, còn dùng nhận không ra người thủ đoạn cọ wifi nhà cách vách.

Trở lại không gian Tô Mộc trong lòng mới hơi bỏ xuống, nằm ở trên giường, bắt đầu nghiêm túc, đọc kịch bản một chữ cũng không lọi, có lần trước dạy dỗ, cô cũng không dám ở qua loa.

Chỉ là Tô Mộc không biết khi cô mới rời đi không lâu, một người con trai phong trần mệt mỏi xông tới cái phòng nhỏ kia, nhìn chung quanh phòng một cái, hơi cong môi, có vài phần quỷ dị.

Edit: Đã xong một thế giới nữa, nàng nào hẹn ta ở cuối thế giới nào. Moazzhaha

04/06/2018
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện