Edit: Linhlady

Beta: Cánh cụt bé nhỏ

Về đến nhà đã nghe tiếng của Tô Mộc, bởi vì được ăn Tiramisu mà tâm tình vui vẻ hơn. " Dì Tô, bọn cháu đã trở về "

"A! Trở về rồi sao, mệt không, dì nói thím Lý làm ít đồ cho các con ăn" nói xong để sách trên tay xuống, đến bên bọn họ, trò chuyện vớt Tô Mộc.

"Mộc Mộc mua cái gì vậy? " nhìn trong tay Tô Mộc cầm theo nhiều hộp đồ ngọt, bà mỉm cười hỏi.

"Dì Tô, dì xem cái này ăn thật ngon" nghe mẹ Tô nói, Tô Mộc phảng phất có cảm giác được đồ ngọt mềm mại như tơ lụa ở trong miệng mình, hai mắt tỏa sáng, lập tức mang hộp bánh để trên bàn, lấy ra cho mẹ Tô xem.

Tô Cảnh Niên ở đứng một bên buồn cười nhìn cô,bộ dạng bán manh, lại nghĩ tới khi Tô Mộc ăn đồ ngọt, thật sự quá manh, chính mình cũng bị sự đáng yêu của cô mà trở nên vui vẻ.

Trong lúc nhất thời cũng quên vấn đề rối rắm ở trên xe, giống như cam tâm tình nguyện chỉ cần Tô Mộc vui vẻ.

Tô Cảnh Niên không biết bản thân mình như thế nào, bản thân gần đây có chút kì lạ?

"Anh Cảnh Niên, em muốn mang quần áo cho dì Tô xem." Tô Mộc nhìn Tô Cảnh Niên đang ngẩn người suy nghĩ, duỗi tay ý bảo hắn đem đồ cho cô.

" A (′-w-")." Tô Cảnh Niên hồi thần liền đem đồ trong tay đưa cho Tô Mộc.

Tô Mộc vừa cầm đồ không thể chờ thêm liền lấy quần áo, ướm trên người khoa tay múa cho mẹ Tô xem, "dì Tô, đẹp không? Đẹp không?"

"Đẹp lắm, dì thấy Mộc Mộc mặc cái gì đều dễ nhìn" Mẹ Tô cười tủm tỉm nhìn Tô Mộc.

Trong lòng mẹ Tô không khỏi vui vẻ, mặc kệ năm đó xảy ra chuyện gì, hiện tại cũng rất tốt lắm,không phải sao, nhìn bộ dáng của Tô Mộc, coi như là không phụ lòng năm đó bạn tốt chết đi.

______________cập đến một người dùng

Sau buổi cơm tối hai giờ, Tô Cảnh Niên đột nhiên nhớ tới di động còn ở trong túi Tô Mộc, là bởi vì nói tránh hắn chăm chú nhìn vào mà không tập trung giúp cô chọn đồ nên tịch thu.

"Cốc cốc" không có người sao?

"Mộc Mộc, Mộc Mộc" qua một lúc lâu, vẫn không có tiếng trả lời.

Có thể cô ngủ rồi. Có nên đi vào hay không, nhìn một chút sẽ không ồn ào làm cô tỉnh nên anh vẫn vào nhì thử xem. Ngộ nhỡ cô đá chăn mền thì làm sao bây giờ! Tô Cảnh Niên đứng ngoài rối rắm nửa ngày.

"Răng rắc" cuối cùng vẫn là mở cửa đi vào. Rón ra rón rén đi vào, rất sợ đánh thức người đang ngủ say trên giường.

Tô Cảnh Niên đi vào liền nhìn thấy cảnh này, hai đùi trắng nõn bại lộ ở không khí, chỉ dùng chăn mền che ngang bụng, cả người cuốn rúc vào góc giường, tóc dài xoã tung trên gối, đôi lông mày nhíu lại,giống như cô đang gặp cơn ác mộng.

Đúng là cô đang gặp ác mộng.

Cảnh tượng Tô Mộc nhìn thấy rất kì quái, là một cô bé đang đứng trước giường bệnh, mặt dại ra nhìn người trên giường,sau đó như bị phát điên gào khóc. Tô Mộc có thể cảm nhận được nội tâm cô bé bi thương, bất lực cùng sợ hãi, giọng đấy là cảm nhận của chính cô, lại giống như cô chính là cô bé này.

Lúc này Tô Cảnh Niên không biết Tô Mộc như thế nào, chỉ biết rằng cô đang gặp ác mộng.

Thấy như vậy, Tô Cảnh Niên ngồi xuống bên giường đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại của cô. Đến cùng chuyện như thế nào mà khiến cô trở nên như vậy.

Dường như cảm nhận được anh ôn nhu an ủi lông mày Tô Mộc dần buông lỏng.

Tô Cảnh Niên thở dài nhẹ nhõm, ngơ ngác nhìn cô không biết suy nghĩ điều gì. Lúc sau kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Tiếng lòng của di động: Người đã quên Đại Minh ven hồ vũ hà sao?*

Tô Cảnh Niên vừa ra cửa đúng lúc gặp ba Tô từ công ty trở về.

" Ba, người về rồi."

" Ừ, mẹ con và Mộc Mộc đâu?" Ba Tô cởi tây trang, áo khoác đưa cho giúp việc, quay sang hỏi.

" Mẹ chắc đang xem phim Hàn, Mộc Mộc đã ngủ rồi. Ba con có chuyện này muốn nói với ba."

" Chuyện gì?"

" Là chuyện của Mộc Mộc, con nghe nói chú Cố đã tra ra?

Ba Tô vừa luền biết con trai muốn nói chuyện gì. Đúng vậy, khi Mộc Mộc trưởng thành, cô có quyền biết sự thật năm đó. Cho dù vài năm Tô Mộc tỏ ra không có chuyện gì, nhưng cô vẫn vụng trộm cho người điều tra, điều này Cố gia cũng biết.

Nghĩ tới đây ba Tô trầm mặc, chuyền này phải nói như thế nào, lúc Tô Mộc bốn tuổi. Cha mẹ cùng lúc gặp tai nạn, mẹ Tô Mộc còn chút thanh tỉnh sau phẫu thuật gửi gắm Tô Mộc cho Cố gia liền qua đời.

Thật ra chuyến đi lần này của cha mẹ Cố chính là đi tìm chân tướng. Chuyện dù sao cũng trôi qua 14 năm.

Lúc Tô Mộc điều tra được nửa đường bị người âm thầm làm gián đoạn. Cho nên Cố gia liền điều động quan hệ tra xuống. Chỉ là sự thật khiến người ta không ngờ được.

Năm đó con trai bảo mẫu mang xe Tô gia đi khoe khang bị phát hiện. Hai bên tranh cãi ầm ĩ. Sau đó đuổi việc bảo mẫu. Thu nhập cả nhà bà ta dựa vào công việc này giờ mất đi liền ghi hận trong lòng. Vừa lúc vị cổ đông trong công ty bắt tay với kẻ đang muốn thu mua Tô gia lợi dụng bà ta động tay chân trên xe. Bà ta cũng vì được vị kia che chở mà nhởn nhơ ngoài kia cho tới bây giờ.

Chính vì không có chứng cứ mới kéo dài như vậy. Giờ đã tìm được chứng cứ, cuối cùng có thể đưa người kia vào ngục.

Khẽ thở dài, qua một lúc mới trả lời Tô Cảnh Niên " Tới lúc đó, chờ chú Cố về rồi nói."

" Ba, người nghỉ sớm một chút. Con về phòng trước." Nói xong Tô Cảnh Niên nhíu mi quay đi.

" Ừ, đi đi." Ba Tô khoát tay, nói người giúp việc chuẩn bị đồ ăn rồi lên tầng.

Khi Tô Mộc tỉnh lại đã là sáng hôm sau, mơ hồ nhớ có người vào phòng mình, cử chỉ rất dịu dàng.

Ánh mắt ôn nhu như thế nào lại giống Tô Cảnh Niên. Tồ Cảnh Niên! Tâm Tô Mộc chậm nửa nhịp.

Cô xuống giường rửa mặt. Với túi xách lấy điện thoại lướt web lại nhìn thấy điện thoại của Tô Cảnh Niên. Ồ, hắn còn chưa lấy sao? Thôi, mình mang sang cho hắn vậy.

Sắp tới đây Tô Cảnh Niên vào năm ba. Năm tư sẽ bắt đầu đi thực tập, cơ hội gặp nhau sẽ ít đi.

Nghĩ đi nghĩ lại, liền tới trước phòng Tô Cảnh Niên gõ cửa.

Không thấy trả lời, có phải còn đang ngủ hay không, đúng là con heo lười, xem chiêu của ta đây.

Tô Mộc rón rén mở cửa, bước thật nhẹ. Đến bên giường quả nhiên là Tô Cảnh Niên còn đang ngủ.

Bộ dáng khi ngủ của Tô Cảnh Niên thật đẹp. Nhìn xung quanh căn phòng bày trí đơn giản so ra còn kém phòng của cô. Rèm cửa không có kéo lên hết vài tia nắng len vào khiến căn phòng trở nên mông lung.

Để điện thoại lên bàn, Tô Mộ cười giảo hoạt, nhảy lên giường lăn qua lăn lại, "Tô Cảnh Niên, rời giường thôi." dù sao giường cũng rộng bản thân cô không sợ rơi xuống.

Tô Cảnh Niên hé một con mắt, thấy Tô Mộc đang ầm ĩ, duỗi tay ôm cả người cô vào lòng lầm bầm " Đừng nháo." rồi nhằm mắt ngủ, bỏ qua xưng hô không đúng của Tô Mộc. Bởi vì tối qua suy nghĩ rất nhiều ( không, chính xác là não bổ nhiều thứ), gần 3 giờ sáng mới ngủ.

Bị ôm Tô Mộc cũng không động, nghiêng người đếm lông mi của Tô Cảnh Niên, có lẽ ánh mắt Tô Mộc quá nóng bỏng. Tô Cảnh Niên hậm hực mở mắt ra, thấy Tô Mộc nằm trên giường quấn áo xốc xếch, trên mặt xuất hiện một vệt đỏ ửng.

Vừa thấy Tô Cảnh Niên cười ngọt ngào, phát hiện hắn đỏ mặt. Tô Mộc đặt tay lên trán hắn. " Anh Cảnh Niên, anh làm sao vậy? Mặt sao đỏ thế, anh ốm sao? "

Động tác này khiến mặt Tô Cảnh Mộc càng đỏ. " Mộc, Mộc Mộc áo em..khụ..khụ." Lần đầu tiên trong cuộc đời Tô Cảnh Niên nói lắp.

" Áo? " theo ánh mắt Tô Cảnh Niên, Tô Mộc a một tiếng đỏ mặt, ngồi bật dậy, " Anh Cảnh Niên điện thoại của anh trên bàn. Em đi về trước. " vừa nói vừa chạy.

Nhìn bộ dáng chạy chối chết của Tô Mộc, Tô Cảnh Niên cười khẽ, hoàn toàn quên vừa rồi còn mình đỏ mặt.

_________đây là đường ranh giới điểm tâm_________

" Mộc Mộc trường học của con chú đã sắp xếp, con cùng Cảnh Niên học cùng trường, ban 1 khoa ngoại ngữ." Ba Tô nhìn cô nét mặt hoà ái.

Tô Cảnh Niên ngồi bên lại ngây người, trong đầu toàn là hình ảnh sáng nay.

" Dạ, được ạ. Anh Cảnh Niên ở trường như thế nào? Có gì chơi không?"

" Con, đứa bé này lúc nào cũng nghĩ tới chơi." Ba Tô trêu ghẹo.

" Con mới không có." Tô Mộc mềm giọng làm nũng.

*" Hạ Vũ Hà bên bờ hồ Đại Minh" trích trong Hoàn Châu cách cách. Cảm ơn b erilysy đã giúp.😘
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện