Edit: Linhlady

"Oanh..." Sau khi âm thanh nhỏ vang lên.

Phòng tối mở ra, Tô Mộc một cái nhẹ nhàng nghiêng người liền đi vào.

Sau khi tiến vào, Tô Mộc phóng tầm mắt nhìn phía trước chỉ là một mảnh đen kịt, đưa tay không thấy được năm ngón, nàng rùng mình một cái.

Tô Mộc ôm cánh tay chà xát, lần này đi vào đây cũng là lần cuối cùng nàng làm việc cho người kia, vì chân tướng, Tô Mộc hít sâu một hơi thẳng người lên đi về phía trước một bước.

Lúc dang chuẩn bị lấy hộp quẹt chiếu sáng, Tô Mộc nghe thấy "Vụt" một tiếng, ngay sau đó liên tiếp vài âm thanh vang lên, ở căn phòng yên tĩnh rống trải nghe vô cùng rõ, khiến Tô Mộc vô cùng lo lắng, không biết người phía ngoài có phát hiện mà xông vào đây không, để bảo đảm an toàn, Tô Mộc vẫn quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện không có bất cứ động tĩnh gì, mới thở phào một hơi, hơi yên lòng một chút.

Căn phòng tối tăm đột nhiên sáng bừng lên là nhờ một loạt cây đuốc gắn trên tường.

Tô Mộc nhìn lại mới biết chỗ nàng đứng chỉ là lối đi mà thôi, đuốc trên tường gắn dọc theo lối đi.

Tô Mộc sợ hãi có mai phục, đành phải cẩn thận sử dụng khinh công, tận lực không để cho mình đụng phải vách tường. Dù sao, sắp xếp của Tư Đồ Mặc Uyên, nàng thật sự có chỗ xem không hiểu.

Tô Mộc: Giống như chuyện cái hộp nhỏ lần trước:)

Dọc theo lối đi không bao lâu Tô Mộc ngừng lại, không động, nhíu lông mày nhìn về phía trước.

Trước mặt nàng là cánh cửa làm bằng gỗ đào điêu khắc tinh xảo, Tô Mộc thầm nghĩ, nên hay không nên đẩy cửa vào, không biết có cơ quan gì không?

Thời gian cấp bách, không để cho Tô Mộc nghĩ nhiều, nàng đành phải trực tiếp đẩy cửa vào.

Trong phòng một mảnh mờ tối, chỉ có ánh sáng bên ngoài điểm chiếu theo, mới miễn cưỡng nhìn được một chút.

Noi theo ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, Tô Mộc định thần nhìn lại, nhìn một màn trước mắt này, trong lúc nhất thời bị sửng sốt.

Căn phòng trước mắt làm cho Tô Mộc cảm thấy đây chính là thư phòng lớn, không giống như trong phim truyền hình mà cô vẫn thường xem. Nơi này rộng rãi dát vàng xanh rực rỡ, nhưng lại tràn ngập sách, giá sách chiếm tới một phần ba diện tích tường, sách xếp chỉnh tề trên giá, không một chút lộn xộn, ngay ngắn trật tự. Bàn sách đối diện cửa đi cũng gọn gàng sạch sẽ, trên bàn sách bày biện một tấm lụa hơi vàng, bên cạnh đặt nghiên mực Đoan Khê, ống đựng bút bên trong cắm vài cây bút lông, nhưng lại có một cây bút lông chưa cất để trên bàn, còn một cuộn giấy chưa xem hết.

Tô Mộc phỏng đoán, khẳng định khi Tư Đồ Mặc Uyên biết được tin tức của nữ chủ vội vã đi không kịp thu dọn nơi này.

Bên trong đây không hề giống vương phủ phô bày xa hoa, nơi này tạo cho người ta cảm giác đơn giản lịch sự mà không kém phần tao nhã, giống như muốn nói chủ nhân nơi này là quân tử khiêm tốn nhuốn nhường.

Tô Mộc hơi chần chừ, nàng không biết việc mình làm bây giờ là đúng hay sai. Nàng cho rằng trong phương diện tình cảm Tư Đồ Mặc Uyên đối xử với nguyên, hủ mà nói hắn chính là cặn bã. Nhưng Tô Mộc biết rõ nội dung vở kịch, nàng biết người này đối với giang sơn xã tắc mà nói chính là một kỳ tài, hắn quản lý giang sơn so với hoàng đế hiện tại tốt hơn rất nhiều, chuyện này nàng không thể phủ nhận sự thật, mặc dù hắn cũng có sự trợ giúp của nữ chủ. Nhưng là đời sau phồn thịnh cũng không thể phủ nhận công lao của hắn.

Tô Mộc đứng lại cân nhắc một chút.

Một lát, Tô Mộc hạ quyết tâm, bắt đầu lục soát gian phòng.

Nàng đã lãnh phí rất nhiều thời gian rồi, cần phải nhanh chóng xử lý nhiệm vụ trước mắt nếu không người kia lại vào thúc giục.

- --

Tô Mộc lấy hộp quẹt ra, cầm giấy trên bàn cẩn tường tận xem xét một phen, thầm nghĩ, lần này Tư Đồ Mặc Uyên cũng quá không cẩn thận đi, này gian phòng theo ý nàng phỏng đoán đều là văn kiện cơ mật, đều là chứng cứ Tư Đồ Mặc Uyên tỉ mỉ chuẩn bị đến tạo phản, nhưng cái Tô Mộc muốn tìm là chứng cứ xác thực nhất để chứng minh là Tư Đồ Mặc Uyên muốn phản.

Cho nên khi Tô Mộc đang chăm chú xem tờ giấy trên tay, chỉ nghe thấy thanh âm từ phía sau truyền đến, thân thể nàng cứng đờ.

"Ta không nghĩ tới là ngươi."

Đó là giọng nói của Tư Đồ Mặc Uyên.

Tô Mộc buông trong tay giấy, cứng ngắc nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Tư Đồ Mặc Uyên từ nơi bóng tối đi ra, khuôn mặt hắn dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối, ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Mộc, cho dù có một tia bất ngờ, nhưng là Tô Mộc nghĩ, vào thời khắc này cũng phỏng đoán hóa thành hư ảo đi.

"..." Tô Mộc không nói chuyện.

Trong lúc nhất thời, hai người đều yên tĩnh đến mức chết lặng.

Tô Mộc vô ý thức liếm liếm môi dưới, cảm thấy cổ họng khô khốc, mở miệng nói "Ngươi không phải đi tìm Giang Nhược Ngữ sao?"

Mặc dù Tô Mộc đối với người trước mắt này không có tình cảm, nhưng nguyên chủ có a. Đứng trước mặt Tư Đồ Mặc Uyên, trong cơ thể hai loại tình cảm ở trong lòng Tô Mộc đấu tranh, làm cho nàng có chút chịu không nổi.

"..." Tư Đồ Mặc Uyên không trả lời Tô Mộc, chỉ là bước lên một bước, duỗi tay sít sao nắm cằm Tô Mộc khiến cho nàng nhìn thẳng vào mắt hắn "Hắn đến cùng cho ngươi cái gì, để ngươi phản bội ta, vì hắn làm việc?"

Nói ra câu này, giọng nói Tư Đồ Mặc Uyên lộ ra tia hận lệ.

Tô Mộc không có cách nào khác trả lời hắn, đành phải nhắm mắt lại, nàng biết rõ nàng bây giờ là không trốn thoát được, có lẽ người ngoài cửa kia cũng đã bị bắt đi.

Xem ra nhiệm vụ lần này lại là thất bại, Tô Mộc cười khổ, nàng không nên quên hắn là nam chủ mà buông lỏng.

Lúc này trong đầu này chợt loé lên những người trong thời gian nàng ở thế giới này, Thược Dược, Ám Thất...

Nghĩ đến Ám Thất, Tô Mộc khoé mắt nàng ướt át, thực xin lỗi, còn chưa kịp nói cho ngươi biết ta thích ngươi.

Chỉ là Tô Mộc không biết khi nàng bị sốt đã nói với Ám Thất. Trong nội tâm cảm thấy áy náy vô cùng áy náy.

Không đợi Tô Mộc hồi tưởng hết, đột nhiên gáy đau xót, tiếp theo bất tỉnh nhân sự.

- --

Tỉnh lại lần nữa, Tô Mộc là bị một chậu nước lạnh giội tỉnh.

Trên tay cảm nhận một trận đau đớn, Tô Mộc này mới phát hiện mình bị trói lại, hai cánh tay bị xích sắt khóa chặt, treo lên, ngẩng đầu nhìn lại, cổ tay đã là một mảnh tím xanh, nhưng trên người ngược lại không có thương tổn gì.

Tô Mộc không khỏi cười khổ, ra tay thật nặng.

"Uy, tỉnh lại?"

Tô Mộc nhìn người trước mặt, người kia ăn mắc tuỳ ý, trên mặt có một vết sẹo kéo từ trán qua mắt cho tới tai. Chiều dài dọa người, cộng thêm vẻ mặt hung thần ác sát, Tô Mộc cảm thấy có chút sợ hãi.

"Nhìn cái gì vậy, ngươi là cái gì, gia gia ta mà ngươi có thể xem?" Người kia phối hợp cầm lấy chén rượu uống, trong miệng ói một đống lời nói khó nghe "... Ta nói ngươi đắc tội người nào không đắc tội, hết lần này tới lần khác đắc tội chủ nhân, xem một chút bộ dáng ngươi bây giờ, chậc chậc chậc, nếu không phải là chủ nhân dặn dò không để cho chúng ta chạm vào ngươi, nếu không nhìn dáng người của ngươi, thật muốn nghe âm thanh của ngươi, hắc hắc hắc."

Người kia dùng ánh mắt bỉ ổi quan sát Tô Mộc, quần Áo nàng bị hắt nước lộ ra dáng người lả lướt, Tô Mộc chán ghét trừng mắt người kia, thật muốn đem hai mắt của hắn đào lên.

Nhưng người kia cũng chỉ là người trông coi, Tô Mộc không hiểu vì sao Tư Đồ Mặc Uyên không trực tiếp giết nàng? Giữ nàng làm cái gì, trên người nàng cũng không có bí mật hay thông tin hữu ích gì.

Không để ý tới người kia nữa, dù sao hắn không động vào nàng, Tô Mộc bắt đầu chợp mắt.

Không được bao lâu nàng nghe thấy giọng nói nịnh nọt của người kia, "Đại nhân, ngài sao lại đến đây, không biết chủ nhân có gì phân phó không?"

Tô Mộc mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lại, người đến mặc một thân màu đen, nhưng miệng mũi nhưng lại che kín, trong lúc nhất thời Tô Mộc cũng thấy không rõ bộ dáng người kia.

"Mới vừa tỉnh lại sao?" Người đến nói được câu đầu tiên.

Tô Mộc nghĩ đoán chừng là đến thẩm tra hỏi mình, nên đến vẫn là sẽ đến, Tô Mộc có chút sợ hãi vì chuyện sắp xảy ra cảm thấy, bởi vì nàng nàng bị kịch bản phim truyền hình đầu độc, nhớ tới bộ dáng những phạm nhân trong ngục bị thẩm vấn phạm nhân, những thứ phương thức giày vò kia, khiến Tô Mộc không lạnh mà run.

"Tô Tô, không cần lo lắng. Ta đã đem cảm giác đau đớn giúp ngươi hạ xuống đến một phần mười." Hệ thống này lúc bất ngờ xông ra.

Tô Mộc: Vậy ta có nên cảm ơn ngươi không? Lúc trước ngươi chết ở đâu a?

"..." Tô Mộc mịt mờ liếc mắt, "Vậy làm phiền ngươi cũng đem khôi phục tới trình độ cao hơn."

"Không được, Tô Tô. Nếu như ngươi khôi phục quá nhanh, bọn họ lại hoài nghi. Bọn họ sẽ hoài nghi lời nói, ta phỏng đoán bọn họ sẽ càng khởi hứng hơn."

"..."

Hệ thống vừa dứt lời, Tô Mộc đã cảm thấy trên người có chút đau nhức, thầm nghĩ, này không hỏi đã dùng hình phạt rồi sao?

"Nói, mục đích của ngươi là cái gì?"

"..." Tô Mộc không trả lời, Ám Thất không thấy nàng có lẽ rất sốt ruột đi.

- --

Không biết qua bao lâu, vài ngày hay là mấy tháng, Tô Mộc không biết, nàng chỉ biết là tại đây sống một ngày bằng một năm, nhìn không thấy ánh mặt trời.

Vết thương trên người lại là cũ mới đan xen, vết thương giao thoa, sớm đã huyết nhục mơ hồ. Tô Mộc bởi vì hệ thống trợ giúp, không cảm giác được đau đớn, nhưng là thân thể lại là theo không kịp, lúc nào cũng mơ hồ gần như muốn sụp đổ.

Tô Mộc nghe thấy bước chân cách mình càng ngày càng gần, chỉ nghe thấy, "Ngươi không nói ta cũng vậy biết được hắn phái ngươi tới là vì cái gì, đồng dạng, ta cũng vậy tra ra ngươi."

Là Tư Đồ Mặc Uyên.

Tô Mộc không ngẩng đầu, đương nhiên cũng không cúi thấp đầu.

Tư Đồ Mặc Uyên cũng không thèm để ý chút nào, tiếp tục nói, "Ngươi lẽ nào không muốn biết nguyên nhân gia tộc ngươi bị diệt sao?"

Tô Mộc nghe câu này, mới chậm rãi ngẩng đầu lên, xanh xao vàng vọt, đầu tóc rối bời, duy chỉ có con mắt kia sáng ngời có thần nhìn chằm chằm người kia.

"Nói cho ta biết." Tô Mộc rất lâu không nói gì, giọng khàn khàn cổ họng cũng đau đớn.

Tư Đồ Mặc Uyên cũng không chút do dự nói cho Tô Mộc.

"Như thế nào? Bị đùa bỡn cảm giác không dễ chịu đi?! Ngươi thật giống ta, mẫu hậu của ta..." Tư Đồ Mặc Uyên nói nói, giọng nói mang theo một chút điên cuồng.

Nguyên lai là hắn. Mẫu thân nguyên chủ khi đó là bà đỡ có tiếng tăm, khả năng đỡ đẻ tốt, cũng bởi vì chuyện này được mời tiến cung đỡ đẻ cho phi tử trong cung. Chỉ là không nghĩ tới phi tử kia sinh cùng ngày với hoàng hậu, nành ta uy hiếp mẫu thân nguyên chủ chỉ phụ trách đỡ đẻ những chuyện khác không cần lo, trơ mắt nhìn bọn họ đến một hồi ly miêu hoán thái tử, bởi vì phi tử kia căn bản không mang thai, đem nhi tử hoàng hậu đổi lại đây, đem hài tử trước đó mình chuẩn bị tốt tráo cho hoàng hậu, cũng chính là hoàng đế hiện tại, là một người không có huyết thống hoàng thất.

Phi tử kia làm tất cả cũng chỉ vì trả thù hoàng hậu, lúc nàng ta sắp qua đời mới nói ra sự thật này.

Ai, một đời trước ân oán cần gì liên luỵ đời sau!

Tô Mộc nghe xong, cảm giác trong thân thể tâm tình nguyên chủ bộc phát.

Nàng không khống chế được thân thể, không tự chủ được bắt đầu thống khổ, tiếp theo cười to, tựa như là điên, dần dần, thân thể an tĩnh lại.

"Vậy ngươi có từng yêu ta không?" Tô Mộc vô thức hỏi câu này.

"..." Người kia không trả lời.

"Ta hiểu, đều là ta một bên tình nguyện. Tạm biệt." Nói xong, Tô Mộc cũng cảm giác một thân người nhẹ đi, xem ra nguyên chủ muốn đi, nguyện vọng đã thành, cũng không truy cứu Tư Đồ Mặc Uyên nữa.

Tô Mộc nghe thấy nàng ấy lúc gần đi tự nói với mình cảm ơn, tiếp theo thể lực chống đỡ hết nổi.

Loáng thoáng nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng đánh nhau, thanh âm binh khí đụng vào nhau.

Cuối cùng, trước lúc Tô Mộc triệt để sa vào hắc ám, xích sắt bị cắt đứt, có người ôm nàng vào lòng "Ta đến."

"Ngươi cuối cùng đến, thật tốt." Tô Mộc chống đỡ nói xong, khẽ mỉm cười sau đó mất đi tri giác.

- --

Tô Mộc tỉnh lại lần nữa đã là hoàng hôn, quay sang thấy Ám Thất ngủ ngay bên cạnh, Tô Mộc muốn đưa tay sờ khuôn mặt hắn nhưng tay đau đớn nên đành buông tha cho ý nghĩ này.

Tô Mộc nghiên đầu nhìn dáng vẻ khi ngủ của Ám Thất, phía dưới mắt có quầng thâm nhàn nhạt, vẻ mặt mệt mỏi. Tô Mộc đau lòng, muốn lại gần hắn chút nữa, đột nhiên người kia mở mắt ra.

Hai người nhìn nhau chẳng nói gì.

Tô Mộc đành phải mở miệng trước giải thích, đem mọi chuyện từ đầu chí cuối nói một lần, nói xong, Tô Mộc quan sát phản ứng của Ám Thất nhưng cái gì cũng không có, có chút khẩn trương.

Trong khi Tô Mộc thấp thỏm bất an lại nghe thấy Ám Thất cúi đầu cười, "Đứa ngốc, nàng nên sớm nói cho ta biết." Như vậy, nàng sẽ không bị thương.

Ám Thất ôn nhu hôn trán Tô Mộc, nói với Tô Mộc đi lấy thuốc, rồi chuẩn bị đứng dậy.

Tô Mộc vui vẻ cọ xát Ám Thất, dùng hết khí lực trên người kéo tay Ám Thất, hôn một cái, "Đi thôi." Quay đầu đi ngủ.

Tô Mộc: Trêu chọc xong bỏ chạy, hì hì.

Ám Thất ánh mắt tối lại nhưng nhìn bộ dáng Tô Mộc bây giờ cũng không thể làm gì, liền ra cửa.

Lúc này Tô Mộc mới chậm rãi mở mắt ra, hoàng đế kia sẽ không đã buông tha cho nàng, cho dù Tư Đồ Mặc Uyên không truy cứu nữa.

Chỉ là không nghĩ tới ngày đó tới nhanh như thế....
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện