Kỳ Chiêu nửa hiểu nửa không rời khỏi sân của Hồng Đậu, mà Lục Y đã nghe từ đầu đến cuối đoạn lý luận kỳ quái kia của Hồng Đậu, thì lại mở to hai mắt, bội phục không thôi nói: “Phu nhân, hóa ra người hiểu nhiều tri thức như vậy!”
“Cũng tạm cũng tạm, không cần quá mức sùng bái ta.” Hồng Đậu xua xua tay, lại uống ngụm trà, cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có quầng sáng lóng lánh của thánh mẫu vậy, nếu Kỳ Chiêu có thể học được mấy chiêu nàng nói kia, nói không chừng sẽ có thể thay đổi kết cục bi kịch của Phương Tử Mạch, nàng cũng coi như làm chuyện tốt.
Nhưng lại nghĩ đến chính mình, Hồng Đậu lại thở dài thật sâu, nàng ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, đâu còn nhàn rỗi mà suy nghĩ cho người khác?
Trong lúc Hồng Đậu đang hối hận, thị nữ của Liễu Y Y chạy tới, “Nô tỳ Tú nhi, bái kiến phu nhân.”
Hồng Đậu không nghĩ tỳ nữ của Liễu Y Y sẽ tới tìm mình, nàng hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Phu nhân, Liễu di nương bị nhiễm phong hàn, còn đang ốm đau trên giường, nhưng Liễu di nương lại có chuyện quan trọng tìm phu nhân thương lượng…… Không biết phu nhân có thể đến sân của Liễu di nương một chuyến không?” Tú nhi hỏi thật cẩn thận, nhìn vẻ mặt lại như sợ Hồng Đậu sẽ cự tuyệt, nếu như không hoàn thành việc Liễu di nương sai bảo, nàng chỉ sợ sẽ bị phạt không nhẹ.
Hồng Đậu hỏi nàng, “Là chuyện gì mà quan trọng như vậy?”
“Liễu di nương chỉ nói là chuyện trước khi phu nhân mất trí nhớ, lại không nói cho nô tỳ là chuyện gì.” Tú nhi cúi đầu nói: “Phu nhân, xin người hãy theo nô tỳ đi một chuyến.”
Hồng Đậu sờ sờ cằm, chuyện trước khi nàng mất trí nhớ? Từ chuyện của Kỳ Chiêu, việc nàng mất trí nhớ cũng truyền đi trong phủ, nàng tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không ngốc, nếu có người muốn lợi dụng việc nàng mất trí nhớ mà đối phó nàng thì làm sao bây giờ? Nàng không cần vị trí trang chủ phu nhân Thẩm Gia Trang này, nhưng nữ nhân cần đến chắc cũng không ít.
Cho nên Hồng Đậu hỏi Lục Y trước, “Trước đây ta cùng Liễu di nương có chuyện gì, ngươi biết không?”
Lục Y lắc lắc đầu.
Hồng Đậu càng thêm nghi hoặc, nàng không biết rõ chính mình có phải còn có bí mật nào khác hay không, rốt cuộc thì chuyện nàng có võ công, hình như cũng không có ai khác biết, nghĩ nghĩ, Hồng Đậu vẫn đứng dậy, đi theo Tú nhi đến sân của Liễu di nương.
Trước khi Hồng Đậu mất trí nhớ, nàng chưa hề tới sân của Liễu di nương, Lục Y dĩ nhiên cũng chưa từng tới, đến trước cửa một gian phòng, Tú nhi thấp giọng nói: “Phu nhân, Liễu di nương nói khi người đã đến thì chỉ để một mình người đi vào, bởi vì việc rất quan trọng, không thể để những người khác nghe thấy.”
“Uy, di nương của các ngươi không phải đang bắt nạt phu nhân nhà chúng ta đó chứ?” Lục Y xoa eo bất mãn.
“Không dám không dám.” Tú nhi sợ tới mức cả người run run, “Phu nhân, nô tỳ chỉ thuật lại lời Liễu di nương nói mà thôi.”
Hồng Đậu xua xua tay, “Được rồi được rồi, ta một mình đi vào là được, Lục Y, ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
“Dạ…… Phu nhân.”
Hồng Đậu đã suy tính rất tốt, nói thế nào thì nàng cũng là một võ lâm cao thủ có thể đánh nhau với Du Tử Tức, chẳng lẽ còn sợ một di nương nho nhỏ sao?
Tú nhi vội vàng mở cửa, thấy Hồng Đậu đi vào, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng huân hương lượn lờ, Hồng Đậu ngửi không ra đây là mùi hương gì, chỉ cảm thấy dễ ngửi mà thôi, đi vào buồng trong, lại có một chiếc bình phong nữa, bên kia bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, còn có hơi nước tỏa ra, vừa nhìn liền biết, bên kia có người đang tắm.
Chẳng lẽ Liễu di nương muốn dùng mỹ nhân kế với nàng?
Tưởng tượng đến eo kia, chân kia, ngực kia…… Hồng Đậu lau nước miếng trên khóe miệng, không thể không nói mỹ nhân kế này của Liễu di nương dùng với nàng là quá đúng, nàng từ trước đến nay đều thích mỹ nhân, bất luận nam hay nữ.
Liễu di nương thực quá thấu hiểu lòng người!
“Liễu di nương! Ngươi tìm ta có chuyện gì nha!” Hồng Đậu tung tăng nhảy nhót đi vào phía sau bình phong, nhìn thấy bóng dáng tuyết trắng kia, nhịn ý cười nói: “Cái này…… Ta cũng biết trang chủ hắn xưa nay chỉ vào phòng Phượng di nương, là có chút không công bằng với ngươi, nếu ngươi muốn tìm người tâm sự nỗi buồn khổ, vậy……”
Một giọng nam khàn khàn vang lên, “Vậy cái gì?”
“Ta đây cũng không có biện pháp.” Hồng Đậu lập tức xoay người muốn đi, tay nàng lại bị người trong thau tắm bắt được, ngay sau một trận trời đất quay cuồng, nàng bị nam nhân kéo vào thau tắm, bọt nước vẩy ra ngoài, nàng thấy được Thẩm Lạc Ngôn vốn luôn lạnh băng lại đang có vẻ mặt rất khác ngày thường.
Tiếng hít thở của Thẩm Lạc Ngôn nặng nề, một bàn tay hắn nắm cằm nàng, đè thấp tiếng nói cực kỳ gợi cảm, “Phu nhân, ngươi xuất hiện thật là đúng lúc.”
“Sao, sao, làm sao vậy!?” Hồng Đậu liều mạng cầm lòng không ngó loạn, nhưng vật cứng rắn chọc vào mông kia, khiến nàng như lâm đại địch.
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối lại, “Phu nhân không ngửi thấy sao? Huân hương trong căn phòng này, là nhuyễn cốt tán, cũng là…… giục tình hương.”
Hồng Đậu tát một phát lên mặt Thẩm Lạc Ngôn, nói một tràng: “Trang chủ ngươi phải thủ thân như ngọc với Phượng di nương, trung trinh không đổi a! Nếu nàng biết ngươi không khống chế được mình mà làm cái gì thì sẽ rất thương tâm đó!”
Thẩm Lạc Ngôn bị một cái tát kia làm cho có chút ngỡ ngàng, cũng khiến thần trí hắn thanh tỉnh một chút, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn càng đen hơn, “Phu nhân quan tâm Phượng di nương như vậy, là quả thật có tâm tư khác với Phượng di nương sao?”
“Cũng tạm cũng tạm, không cần quá mức sùng bái ta.” Hồng Đậu xua xua tay, lại uống ngụm trà, cảm thấy trên đỉnh đầu mình như có quầng sáng lóng lánh của thánh mẫu vậy, nếu Kỳ Chiêu có thể học được mấy chiêu nàng nói kia, nói không chừng sẽ có thể thay đổi kết cục bi kịch của Phương Tử Mạch, nàng cũng coi như làm chuyện tốt.
Nhưng lại nghĩ đến chính mình, Hồng Đậu lại thở dài thật sâu, nàng ngay cả bản thân còn khó bảo toàn, đâu còn nhàn rỗi mà suy nghĩ cho người khác?
Trong lúc Hồng Đậu đang hối hận, thị nữ của Liễu Y Y chạy tới, “Nô tỳ Tú nhi, bái kiến phu nhân.”
Hồng Đậu không nghĩ tỳ nữ của Liễu Y Y sẽ tới tìm mình, nàng hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Phu nhân, Liễu di nương bị nhiễm phong hàn, còn đang ốm đau trên giường, nhưng Liễu di nương lại có chuyện quan trọng tìm phu nhân thương lượng…… Không biết phu nhân có thể đến sân của Liễu di nương một chuyến không?” Tú nhi hỏi thật cẩn thận, nhìn vẻ mặt lại như sợ Hồng Đậu sẽ cự tuyệt, nếu như không hoàn thành việc Liễu di nương sai bảo, nàng chỉ sợ sẽ bị phạt không nhẹ.
Hồng Đậu hỏi nàng, “Là chuyện gì mà quan trọng như vậy?”
“Liễu di nương chỉ nói là chuyện trước khi phu nhân mất trí nhớ, lại không nói cho nô tỳ là chuyện gì.” Tú nhi cúi đầu nói: “Phu nhân, xin người hãy theo nô tỳ đi một chuyến.”
Hồng Đậu sờ sờ cằm, chuyện trước khi nàng mất trí nhớ? Từ chuyện của Kỳ Chiêu, việc nàng mất trí nhớ cũng truyền đi trong phủ, nàng tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không ngốc, nếu có người muốn lợi dụng việc nàng mất trí nhớ mà đối phó nàng thì làm sao bây giờ? Nàng không cần vị trí trang chủ phu nhân Thẩm Gia Trang này, nhưng nữ nhân cần đến chắc cũng không ít.
Cho nên Hồng Đậu hỏi Lục Y trước, “Trước đây ta cùng Liễu di nương có chuyện gì, ngươi biết không?”
Lục Y lắc lắc đầu.
Hồng Đậu càng thêm nghi hoặc, nàng không biết rõ chính mình có phải còn có bí mật nào khác hay không, rốt cuộc thì chuyện nàng có võ công, hình như cũng không có ai khác biết, nghĩ nghĩ, Hồng Đậu vẫn đứng dậy, đi theo Tú nhi đến sân của Liễu di nương.
Trước khi Hồng Đậu mất trí nhớ, nàng chưa hề tới sân của Liễu di nương, Lục Y dĩ nhiên cũng chưa từng tới, đến trước cửa một gian phòng, Tú nhi thấp giọng nói: “Phu nhân, Liễu di nương nói khi người đã đến thì chỉ để một mình người đi vào, bởi vì việc rất quan trọng, không thể để những người khác nghe thấy.”
“Uy, di nương của các ngươi không phải đang bắt nạt phu nhân nhà chúng ta đó chứ?” Lục Y xoa eo bất mãn.
“Không dám không dám.” Tú nhi sợ tới mức cả người run run, “Phu nhân, nô tỳ chỉ thuật lại lời Liễu di nương nói mà thôi.”
Hồng Đậu xua xua tay, “Được rồi được rồi, ta một mình đi vào là được, Lục Y, ngươi ở bên ngoài chờ ta.”
“Dạ…… Phu nhân.”
Hồng Đậu đã suy tính rất tốt, nói thế nào thì nàng cũng là một võ lâm cao thủ có thể đánh nhau với Du Tử Tức, chẳng lẽ còn sợ một di nương nho nhỏ sao?
Tú nhi vội vàng mở cửa, thấy Hồng Đậu đi vào, mới nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trong phòng huân hương lượn lờ, Hồng Đậu ngửi không ra đây là mùi hương gì, chỉ cảm thấy dễ ngửi mà thôi, đi vào buồng trong, lại có một chiếc bình phong nữa, bên kia bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người, còn có hơi nước tỏa ra, vừa nhìn liền biết, bên kia có người đang tắm.
Chẳng lẽ Liễu di nương muốn dùng mỹ nhân kế với nàng?
Tưởng tượng đến eo kia, chân kia, ngực kia…… Hồng Đậu lau nước miếng trên khóe miệng, không thể không nói mỹ nhân kế này của Liễu di nương dùng với nàng là quá đúng, nàng từ trước đến nay đều thích mỹ nhân, bất luận nam hay nữ.
Liễu di nương thực quá thấu hiểu lòng người!
“Liễu di nương! Ngươi tìm ta có chuyện gì nha!” Hồng Đậu tung tăng nhảy nhót đi vào phía sau bình phong, nhìn thấy bóng dáng tuyết trắng kia, nhịn ý cười nói: “Cái này…… Ta cũng biết trang chủ hắn xưa nay chỉ vào phòng Phượng di nương, là có chút không công bằng với ngươi, nếu ngươi muốn tìm người tâm sự nỗi buồn khổ, vậy……”
Một giọng nam khàn khàn vang lên, “Vậy cái gì?”
“Ta đây cũng không có biện pháp.” Hồng Đậu lập tức xoay người muốn đi, tay nàng lại bị người trong thau tắm bắt được, ngay sau một trận trời đất quay cuồng, nàng bị nam nhân kéo vào thau tắm, bọt nước vẩy ra ngoài, nàng thấy được Thẩm Lạc Ngôn vốn luôn lạnh băng lại đang có vẻ mặt rất khác ngày thường.
Tiếng hít thở của Thẩm Lạc Ngôn nặng nề, một bàn tay hắn nắm cằm nàng, đè thấp tiếng nói cực kỳ gợi cảm, “Phu nhân, ngươi xuất hiện thật là đúng lúc.”
“Sao, sao, làm sao vậy!?” Hồng Đậu liều mạng cầm lòng không ngó loạn, nhưng vật cứng rắn chọc vào mông kia, khiến nàng như lâm đại địch.
Ánh mắt Thẩm Lạc Ngôn tối lại, “Phu nhân không ngửi thấy sao? Huân hương trong căn phòng này, là nhuyễn cốt tán, cũng là…… giục tình hương.”
Hồng Đậu tát một phát lên mặt Thẩm Lạc Ngôn, nói một tràng: “Trang chủ ngươi phải thủ thân như ngọc với Phượng di nương, trung trinh không đổi a! Nếu nàng biết ngươi không khống chế được mình mà làm cái gì thì sẽ rất thương tâm đó!”
Thẩm Lạc Ngôn bị một cái tát kia làm cho có chút ngỡ ngàng, cũng khiến thần trí hắn thanh tỉnh một chút, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn càng đen hơn, “Phu nhân quan tâm Phượng di nương như vậy, là quả thật có tâm tư khác với Phượng di nương sao?”
Danh sách chương