Hoàng đế Thiên Mạc? Ban đêm đầu thu có mấy phần lạnh lẽo, nhưng trong cung vẫn rất náo nhiệt, hình như hoàn toàn không bị không khí đầu thu tiêu điều này ảnh hưởng, vẫn hăng say ca múa mừng cảnh thái b́nh.
Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ chỉ là một thân xiêm y trắng thuần, không phải sữa soạn quá lâu, lẳng lặng đi theo sau lưng Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Thiển Tâm. Nàng cũng không muốn đưa tới chú ý.
"Các vị ái khanh, hôm nay trẫm cử hành bữa dạ tiệc này, chủ yếu là vì hôn sự của Phiên nhi cùng Cẩn Nhi." Âm thanh uy nghiêm nhưng có chút yếu đuối truyền đến.
Tuổi của Thượng Quan Hạo cũng không tính là lớn, cũng chẳng qua là hơn bốn mươi tuổi một chút, nhưng thân thể cũng là ngày sau không bằng ngày trước, xem ra già nua vô cùng.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Thượng Quan Hạo, vị Quân Vương này tuy nhân đức nhưng lại vô cùng mềm yếu, triều chánh hôm nay đã có hơn phân nửa đã rơi vào trong tay Thẩm Lăng Vân cùng Diêu Sơn, người hoàng thượng như hắn đây, cũng chỉ là hoàng thượng trên danh nghĩa mà thôi, vài ngày trước đó cái chết của thái tử lại cho hắn đả kích rất lớn, trong một đêm lại già đi rất nhiều.
Nếu không phải bởi vì hôn sự Thượng Quan Phiên cùng Thượng Quan Cẩn, chắc hẳn hôm nay hắn cũng sẽ không có tinh thần tốt như vậy mà ra ngoài chủ trì bữa tiệc này.
"Thần tạ chủ long ân." Thẩm Lăng Vân cùng Diêu Sơn Nhất cùng khấu tạ hoàng ân.
Hoàng tử cưới nhi nữ Tướng phủ làm vợ. Công chúa gả cho con của đại tướng quân.
Nhìn như chỉ là hôn sự bình thường, nhưng ai cũng đã nhìn ra được thế lực trong triều nắm trong tay ai.
Diêu Sơn cùng Thẩm Lăng Vân nhìn nhau một cái, đều là bộ dạng mặt nhìn xa trông rộng.
Thẩm Thiển Mạch ngồi ở chỗ ngồi cách chủ vị không xa, mang trên mặt nụ cười như đạt được mưu kế, nếu hai lão hồ ly này phát hiện bọn họ tính kế tính tới tính lui, tính đến cuối cùng cũng là công dã tràng, có thể rất thú vị hay không đấy.
"Phụ hoàng. Nhi thần có chuyện thỉnh cầu." Thượng Quan Triệt áo bào trắng vén lên, tự nhiên thanh thản đi thẳng đến trước mặt Thượng Quan Hạo, nhẹ nhàng quỳ xuống, thái độ thành khẩn.
Sắc mặt của Diêu Tuyết Không trở nên có chút khó coi, nhìn một chút về hướng Thẩm Thiển Mạch, thở dài một cái, cũng không có ngăn trở Thượng Quan Triệt.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhăn nhăn, Thượng Quan Triệt xem ra là muốn nhờ đến Thượng Quan Hạo ban hôn, không nghĩ tới lần này hắn cư nhiên tạo áp lực chống lại Diêu Tuyết Không, hắn trước kia không phải là nhất nhất nghe lời Diêu Tuyết Không sao?
Người này thật đúng là không biết tự trọng. Ngày trước nàng một lòng một dạ yêu hắn, đối tốt với hắn, thế nhưng hắn lại vứt bỏ như dép cũ, căn bản không biết gì quý trọng. Hôm nay, nàng căn bản đối với hắn chẳng thèm ngó tới, ba lần bốn lượt làm khó với hắn, thế nhưng hắn lại cố tình muốn kết hôn với nàng, thậm chí vì nàng mà trở mặt với Diêu Tuyết Không. Thật là thú vị.
"Triệt nhi muốn nói cái gì?" Sắc mặt của Thượng Quan Hạo tái nhợt, vẻ mặt lại vẫn rất từ ái, đôi mắt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn về phía Thượng Quan Triệt.
Hôm nay Thượng Quan Diệp đã chết, con trai của cô gái mà hắn có tình cảm chân thành đã chết rồi, người thừa kế mà hắn muốn truyền lại ngôi vị hoàng đế đã chết rồi. Xem ra cũng chỉ có thể chọn lựa ra người thừa kế trong các nhi tử còn lại thôi.
Luận về tài, bàn về thế lực, cũng đều chỉ có hai người Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn để chọn.
"Triệt nhi muốn mượn không khí vui vẻ vì hôn sự của Bát đệ cùng Phiên Phiên muội muội, cùng muốn xin phụ hoàng ban hôn!" Ánh mắt Thượng Quan Triệt dịu dàng xẹt qua gương mặt của Thẩm Thiển Mạch, giống như rất si tình, kiên định mà nói ra.
Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, không có chút nào thèm quan tâm đến ánh mắt si tình của Thượng Quan Triệt. Ánh mắt của Thượng Quan Triệt, ba phần chân tình, bảy phần giả vờ, nhưng nàng đều không quan tâm, bởi vì mặc kệ Thượng Quan Triệt làm cái gì, đều không thể đả động lòng của nàng.
Nàng cũng không có chút nào thèm quan tâm đến ánh mắt đang sáng lên của Thẩm Lăng Vân bởi vì quá hưng phấn kia, đức hạnh này của Thẩm Lăng Vân, nàng cũng sớm đã nhìn phát chán.
"Không biết Triệt nhi coi trọng cô nương nhà nào?" Thượng Quan Hạo nghe Thượng Quan Triệt lời nói, từ ái cười cười, hỏi.
"Triệt nhi muốn cưới Tam Tiểu Thư Tướng phủ Thẩm Thiển Mạch làm vợ!" Thượng Quan Triệt dịu dàng mà kiên định nói ra.
Một câu vừa hoàn tất, mọi ánh mắt cũng chuyển sang Thẩm Thiển Mạch.
Tất cả các tiểu thư quan gia đều đem ánh mắt oán độc mà ghen tỵ nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch. Một cô gái có tướng mạo bình thường như vậy, tại sao lại được gả cho Thượng Quan Triệt ôn nhu như ngọc được chứ?
Trong đó lợi hại nhất, dĩ nhiên chính là ánh mắt của Diêu Nhược Thấm rồi.
Diêu Nhược Thấm có chút phẫn hận cắn môi một cái, cũng không biết nữ nhân này điểm nào tốt, lại có thể làm Thượng Quan Triệt đối với nàng ta khăng khăng một mực!
"Nhược Thấm, Tam hoàng tử không phải luôn luôn cùng ngươi qua lại rất gần gủi sao? Làm sao lại muốn kết hôn với Tam Tiểu Thư Tướng phủ chứ?"
"Đúng vậy! Vị Tam tiểu thư này, muốn tài không tài, muốn mạo không mạo, tại sao lại gả được cho Tam hoàng tử nhỉ!"
Các vị tiểu thư quan gia trong ngày thường có quan hệ tốt với Diêu Nhược Thấm ngươi một lời ta một lời nói, trong ánh mắt, ba phần đối với Thẩm Thiển Mạch xem thường cùng khinh thường, ba phần đối với Diêu Nhược Thấm vừa kể khổ vừa cười nhạo, còn dư lại bốn phần, chính là ái mộ cùng ước mơ đối với Thượng Quan Triệt.
"Tất cả các ngươi im miệng cho ta! Các ngươi biết cái gì! Người trong lòng Triệt ca ca yêu là ta! Thẩm Thiển Mạch cũng chỉ là ỷ vào thân phận của dòng chính nữ Tướng phủ mà thôi! Các ngươi cảm thấy Triệt ca ca sẽ coi trọng nàng một người nữ nhân vô sắc này sao?!" Diêu Nhược Thấm trợn mắt nhìn mấy vị tiểu thư quan gia một cái, hạ thấp giọng, tức giận nói.
Mấy vị tiểu thư quan gia lập tức không còn dám nói gì, xác thực, theo lẽ thường mà nói, Thượng Quan Triệt làm sao có thể coi trọng Thẩm Thiển Mạch được chứ. Thẩm Thiển Mạch này dung mạo xấu xí, càng thêm vô học vô thuật, từ nhỏ ở trong núi lớn lên, Thượng Quan Triệt làm sao có thể thích nàng ta đây chứ?!
"Thì ra là Tam Tiểu Thư Tướng phủ. Nếu Triệt nhi thích, như vậy trẫm liền ban hôn cho ngươi." Ánh mắt Thượng Quan Hạo nhu hòa nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, cười nói tiếp, "Trẫm tuyên bố, Tam Tiểu Thư Tướng phủ Thẩm Thiển Mạch, đoan trang hiền thục, gả..."
"Khoan đã!"
Thượng Quan Hạo lời nói vẫn chưa nói hết, liền bị một giọng nói bá đạo mà đầy truyền cảm cắt đứt.
Ánh mắt của mọi người cũng nhìn về hướng nam tử cuồng vọng đã cắt đứt lời nói của hoàng thượng đang đi tới.
Một thân trường bào màu đỏ như lửa chói mắt, một đầu tóc đen như mực, lộ ra lồng ngực trơn bóng cho thấy sức quyến rũ phái nam của mình.
Người này trên mặt mang theo nụ cười cương quyết bướng bỉnh, có vẻ tà mị mà cuốn hút, đôi mắt như chim ưng thẳng tắp nhìn Thượng Quan Hạo, không có chút sợ hãi nào.
Mọi người trong một khắc kia sinh ra một nhận thức. Hình như vị nam tử mặc toàn thân áo đỏ này, mới chính là một Quân Vương cao cao tại thượng. Mà vị Hoàng đế ngôi cao cao trên ghế trước mắt kia, nếu so sánh với hắn, hẳn là không có chút khí thế nào.
"Ngươi là người phương nào?! Lại dám ngắt lời của trẫm?" Thượng Quan Hạo nhìn người tới, không khỏi có chút tức giận, dù sao cũng là Hoàng đế hắn giỏi nhịn đến đâu, làm sao có thể dễ dàng tha thứ người không tôn kính hắn như vậy, hơn nữa còn là ở trước mặt văn võ bá quan.
Nụ cười trên mặt nam tử kia không giảm, vẫn đứng ở nơi đó như vậy, hắn cũng chỉ đứng như vậy thôi, cũng đã lấy đi tất cả ánh sáng, ngay cả Thượng Quan Triệt luôn luôn được khen là đệ nhất mỹ nam tử, cũng không thể so cùng hắn, hắn cười yếu ớt mở miệng, giọng nói lười biếng nhưng lại khí phách mười phần, "Tư Đồ Cảnh Diễn."
Thẩm Thiển Mạch vốn đang bưng ly rượu, thản nhiên cười, trong mắt còn mang theo vài phần giảo hoạt cùng hứng thú, nhưng lúc nghe thấy lời nói của Mị huyết, rượu trong tay cũng vẩy ra ngoài một ít.
Thì ra là Mị Huyết, hắn lại là Hoàng đế Thiên Mạc, Tư Đồ Cảnh Diễn.
Khó trách hắn lại quan tâm cục diện chính trị của Kỳ Nguyệt Quốc. Cũng khó trách hắn lại có khí thế như vậy.
Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ chỉ là một thân xiêm y trắng thuần, không phải sữa soạn quá lâu, lẳng lặng đi theo sau lưng Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Thiển Tâm. Nàng cũng không muốn đưa tới chú ý.
"Các vị ái khanh, hôm nay trẫm cử hành bữa dạ tiệc này, chủ yếu là vì hôn sự của Phiên nhi cùng Cẩn Nhi." Âm thanh uy nghiêm nhưng có chút yếu đuối truyền đến.
Tuổi của Thượng Quan Hạo cũng không tính là lớn, cũng chẳng qua là hơn bốn mươi tuổi một chút, nhưng thân thể cũng là ngày sau không bằng ngày trước, xem ra già nua vô cùng.
Thẩm Thiển Mạch ngước mắt nhìn Thượng Quan Hạo, vị Quân Vương này tuy nhân đức nhưng lại vô cùng mềm yếu, triều chánh hôm nay đã có hơn phân nửa đã rơi vào trong tay Thẩm Lăng Vân cùng Diêu Sơn, người hoàng thượng như hắn đây, cũng chỉ là hoàng thượng trên danh nghĩa mà thôi, vài ngày trước đó cái chết của thái tử lại cho hắn đả kích rất lớn, trong một đêm lại già đi rất nhiều.
Nếu không phải bởi vì hôn sự Thượng Quan Phiên cùng Thượng Quan Cẩn, chắc hẳn hôm nay hắn cũng sẽ không có tinh thần tốt như vậy mà ra ngoài chủ trì bữa tiệc này.
"Thần tạ chủ long ân." Thẩm Lăng Vân cùng Diêu Sơn Nhất cùng khấu tạ hoàng ân.
Hoàng tử cưới nhi nữ Tướng phủ làm vợ. Công chúa gả cho con của đại tướng quân.
Nhìn như chỉ là hôn sự bình thường, nhưng ai cũng đã nhìn ra được thế lực trong triều nắm trong tay ai.
Diêu Sơn cùng Thẩm Lăng Vân nhìn nhau một cái, đều là bộ dạng mặt nhìn xa trông rộng.
Thẩm Thiển Mạch ngồi ở chỗ ngồi cách chủ vị không xa, mang trên mặt nụ cười như đạt được mưu kế, nếu hai lão hồ ly này phát hiện bọn họ tính kế tính tới tính lui, tính đến cuối cùng cũng là công dã tràng, có thể rất thú vị hay không đấy.
"Phụ hoàng. Nhi thần có chuyện thỉnh cầu." Thượng Quan Triệt áo bào trắng vén lên, tự nhiên thanh thản đi thẳng đến trước mặt Thượng Quan Hạo, nhẹ nhàng quỳ xuống, thái độ thành khẩn.
Sắc mặt của Diêu Tuyết Không trở nên có chút khó coi, nhìn một chút về hướng Thẩm Thiển Mạch, thở dài một cái, cũng không có ngăn trở Thượng Quan Triệt.
Chân mày Thẩm Thiển Mạch nhăn nhăn, Thượng Quan Triệt xem ra là muốn nhờ đến Thượng Quan Hạo ban hôn, không nghĩ tới lần này hắn cư nhiên tạo áp lực chống lại Diêu Tuyết Không, hắn trước kia không phải là nhất nhất nghe lời Diêu Tuyết Không sao?
Người này thật đúng là không biết tự trọng. Ngày trước nàng một lòng một dạ yêu hắn, đối tốt với hắn, thế nhưng hắn lại vứt bỏ như dép cũ, căn bản không biết gì quý trọng. Hôm nay, nàng căn bản đối với hắn chẳng thèm ngó tới, ba lần bốn lượt làm khó với hắn, thế nhưng hắn lại cố tình muốn kết hôn với nàng, thậm chí vì nàng mà trở mặt với Diêu Tuyết Không. Thật là thú vị.
"Triệt nhi muốn nói cái gì?" Sắc mặt của Thượng Quan Hạo tái nhợt, vẻ mặt lại vẫn rất từ ái, đôi mắt mang theo nụ cười ôn hòa nhìn về phía Thượng Quan Triệt.
Hôm nay Thượng Quan Diệp đã chết, con trai của cô gái mà hắn có tình cảm chân thành đã chết rồi, người thừa kế mà hắn muốn truyền lại ngôi vị hoàng đế đã chết rồi. Xem ra cũng chỉ có thể chọn lựa ra người thừa kế trong các nhi tử còn lại thôi.
Luận về tài, bàn về thế lực, cũng đều chỉ có hai người Thượng Quan Triệt cùng Thượng Quan Cẩn để chọn.
"Triệt nhi muốn mượn không khí vui vẻ vì hôn sự của Bát đệ cùng Phiên Phiên muội muội, cùng muốn xin phụ hoàng ban hôn!" Ánh mắt Thượng Quan Triệt dịu dàng xẹt qua gương mặt của Thẩm Thiển Mạch, giống như rất si tình, kiên định mà nói ra.
Thẩm Thiển Mạch cười nhạt, không có chút nào thèm quan tâm đến ánh mắt si tình của Thượng Quan Triệt. Ánh mắt của Thượng Quan Triệt, ba phần chân tình, bảy phần giả vờ, nhưng nàng đều không quan tâm, bởi vì mặc kệ Thượng Quan Triệt làm cái gì, đều không thể đả động lòng của nàng.
Nàng cũng không có chút nào thèm quan tâm đến ánh mắt đang sáng lên của Thẩm Lăng Vân bởi vì quá hưng phấn kia, đức hạnh này của Thẩm Lăng Vân, nàng cũng sớm đã nhìn phát chán.
"Không biết Triệt nhi coi trọng cô nương nhà nào?" Thượng Quan Hạo nghe Thượng Quan Triệt lời nói, từ ái cười cười, hỏi.
"Triệt nhi muốn cưới Tam Tiểu Thư Tướng phủ Thẩm Thiển Mạch làm vợ!" Thượng Quan Triệt dịu dàng mà kiên định nói ra.
Một câu vừa hoàn tất, mọi ánh mắt cũng chuyển sang Thẩm Thiển Mạch.
Tất cả các tiểu thư quan gia đều đem ánh mắt oán độc mà ghen tỵ nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch. Một cô gái có tướng mạo bình thường như vậy, tại sao lại được gả cho Thượng Quan Triệt ôn nhu như ngọc được chứ?
Trong đó lợi hại nhất, dĩ nhiên chính là ánh mắt của Diêu Nhược Thấm rồi.
Diêu Nhược Thấm có chút phẫn hận cắn môi một cái, cũng không biết nữ nhân này điểm nào tốt, lại có thể làm Thượng Quan Triệt đối với nàng ta khăng khăng một mực!
"Nhược Thấm, Tam hoàng tử không phải luôn luôn cùng ngươi qua lại rất gần gủi sao? Làm sao lại muốn kết hôn với Tam Tiểu Thư Tướng phủ chứ?"
"Đúng vậy! Vị Tam tiểu thư này, muốn tài không tài, muốn mạo không mạo, tại sao lại gả được cho Tam hoàng tử nhỉ!"
Các vị tiểu thư quan gia trong ngày thường có quan hệ tốt với Diêu Nhược Thấm ngươi một lời ta một lời nói, trong ánh mắt, ba phần đối với Thẩm Thiển Mạch xem thường cùng khinh thường, ba phần đối với Diêu Nhược Thấm vừa kể khổ vừa cười nhạo, còn dư lại bốn phần, chính là ái mộ cùng ước mơ đối với Thượng Quan Triệt.
"Tất cả các ngươi im miệng cho ta! Các ngươi biết cái gì! Người trong lòng Triệt ca ca yêu là ta! Thẩm Thiển Mạch cũng chỉ là ỷ vào thân phận của dòng chính nữ Tướng phủ mà thôi! Các ngươi cảm thấy Triệt ca ca sẽ coi trọng nàng một người nữ nhân vô sắc này sao?!" Diêu Nhược Thấm trợn mắt nhìn mấy vị tiểu thư quan gia một cái, hạ thấp giọng, tức giận nói.
Mấy vị tiểu thư quan gia lập tức không còn dám nói gì, xác thực, theo lẽ thường mà nói, Thượng Quan Triệt làm sao có thể coi trọng Thẩm Thiển Mạch được chứ. Thẩm Thiển Mạch này dung mạo xấu xí, càng thêm vô học vô thuật, từ nhỏ ở trong núi lớn lên, Thượng Quan Triệt làm sao có thể thích nàng ta đây chứ?!
"Thì ra là Tam Tiểu Thư Tướng phủ. Nếu Triệt nhi thích, như vậy trẫm liền ban hôn cho ngươi." Ánh mắt Thượng Quan Hạo nhu hòa nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, cười nói tiếp, "Trẫm tuyên bố, Tam Tiểu Thư Tướng phủ Thẩm Thiển Mạch, đoan trang hiền thục, gả..."
"Khoan đã!"
Thượng Quan Hạo lời nói vẫn chưa nói hết, liền bị một giọng nói bá đạo mà đầy truyền cảm cắt đứt.
Ánh mắt của mọi người cũng nhìn về hướng nam tử cuồng vọng đã cắt đứt lời nói của hoàng thượng đang đi tới.
Một thân trường bào màu đỏ như lửa chói mắt, một đầu tóc đen như mực, lộ ra lồng ngực trơn bóng cho thấy sức quyến rũ phái nam của mình.
Người này trên mặt mang theo nụ cười cương quyết bướng bỉnh, có vẻ tà mị mà cuốn hút, đôi mắt như chim ưng thẳng tắp nhìn Thượng Quan Hạo, không có chút sợ hãi nào.
Mọi người trong một khắc kia sinh ra một nhận thức. Hình như vị nam tử mặc toàn thân áo đỏ này, mới chính là một Quân Vương cao cao tại thượng. Mà vị Hoàng đế ngôi cao cao trên ghế trước mắt kia, nếu so sánh với hắn, hẳn là không có chút khí thế nào.
"Ngươi là người phương nào?! Lại dám ngắt lời của trẫm?" Thượng Quan Hạo nhìn người tới, không khỏi có chút tức giận, dù sao cũng là Hoàng đế hắn giỏi nhịn đến đâu, làm sao có thể dễ dàng tha thứ người không tôn kính hắn như vậy, hơn nữa còn là ở trước mặt văn võ bá quan.
Nụ cười trên mặt nam tử kia không giảm, vẫn đứng ở nơi đó như vậy, hắn cũng chỉ đứng như vậy thôi, cũng đã lấy đi tất cả ánh sáng, ngay cả Thượng Quan Triệt luôn luôn được khen là đệ nhất mỹ nam tử, cũng không thể so cùng hắn, hắn cười yếu ớt mở miệng, giọng nói lười biếng nhưng lại khí phách mười phần, "Tư Đồ Cảnh Diễn."
Thẩm Thiển Mạch vốn đang bưng ly rượu, thản nhiên cười, trong mắt còn mang theo vài phần giảo hoạt cùng hứng thú, nhưng lúc nghe thấy lời nói của Mị huyết, rượu trong tay cũng vẩy ra ngoài một ít.
Thì ra là Mị Huyết, hắn lại là Hoàng đế Thiên Mạc, Tư Đồ Cảnh Diễn.
Khó trách hắn lại quan tâm cục diện chính trị của Kỳ Nguyệt Quốc. Cũng khó trách hắn lại có khí thế như vậy.
Danh sách chương