"Phụ thân." Giọng của Thẩm Thiển Mạch mang theo vài phần xa cách, con ngươi nhìn về phía Thẩm Lăng Vân có vài phần châm chọc, nhưng được che đậy bởi ánh mắt ôn hòa vô hại.
"Ngươi là Thiển Mạch?" Ánh mắt của Thẩm Lăng Vân khi chạm đến khuôn mặt bình thường của Thẩm Thiển Mạch thì mang theo mấy phần nghi ngờ.
"Phụ thân không biết Mạch Nhi sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý lộ ra dáng vẻ ngây thơ, đối với Thẩm Lăng Vân nói. Đáy lòng cũng xẹt qua một tia khinh thường cùng giễu cợt.
Nàng dĩ nhiên hiểu ánh mắt của Thẩm Lăng Vân. Thấy dung mạo của nàng bình thường như vậy, Thẩm Lăng Vân nhất định rất thất vọng, mất đi một con cờ có thể lợi dụng.
"Những năm này, dáng dấp so với khi còn bé một điểm cũng không giống nhau rồi." Trên mặt Thẩm Lăng Vân vẫn là ánh mắt từ ái như cũ, vươn tay vuốt ve mấy sợi tóc của Thẩm Thiển Mạch. Thế nào dáng dấp lại bình thường như vậy, dung mạo thế này thì làm sao đi hấp dẫn hoàng tử đây? Từ trong đôi mắt từ ái của Thẩm Lăng Vân, Thẩm Thiển Mạch có thể thấy được sự thất vọng. Hắn làm sao có thể không thất vọng đây. Vốn cho là đệ nhất mỹ nhân sinh hạ nữ nhi thì nữ nhi cũng phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ai biết dáng vẻ lại là như thế.
"Phụ thân ngại dáng dấp của Mạch Nhi không đẹp mắt bằng các tỷ tỷ sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý làm ra một bộ dáng đơn thuần bi thương, ngón tay thẳng tắp chỉ về hướng Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm.
Thẩm Thiển Ngữ mặc dù có mấy phần không tốt, nhưng so với dung mạo hiện giờ của Thẩm Thiển Mạch thì cũng xuất sắc không ít. Mà Thẩm Thiển Tâm thì càng khỏi phải nói, vẻ mặt nhu nhược lại quyến rũ, mười phần là mỹ nhân.
"Làm sao có thể?" Thẩm Lăng Vân từ ái sờ tóc của Thẩm Thiển Mạch. Ông ngoại của Thẩm Thiển Mạch là Binh Bộ Thượng Thư, hắn không đắc tội nổi. Vì vậy hắn phải đối tốt với Thẩm Thiển Mạch hơn một chút.
Thẩm Lăng Vân dắt Thẩm Thiển Mạch vào phủ Thừa Tướng, ánh mắt tính toán nhìn về phía Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm cũng nhiều hơn mấy phần. Thẩm Thiển Mạch đem tất cả thu hết vào mắt. Thứ nàng muốn, chính là Thẩm Lăng Vân chú ý tới điểm này.
Con cờ dùng được cũng không chỉ có một mình nàng. Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm tuy là thứ xuất, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Thừa tướng. Dùng để làm con cờ kết thân chính trị, cũng không phải là không thể.
"Những năm gần đây, Mạch Nhi sống có tốt không?" Thẩm Lăng Vân kéo tay Thẩm Thiển Mạch từ ái hỏi, trong mắt tuy là mang theo từ ái, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ không kiên nhẫn.
Vẻ mặt của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ đầy oán độc khi nhìn cảnh này, ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà Thẩm Thiển Tâm thì lại bình thản hơn rất nhiều, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
"Tốt vô cùng. Mỗi ngày ở giữa núi rừng ngắm cảnh sắc, cũng rất vui vẻ." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười ngây thơ, giống như một tiểu cô nương không rành việc đời.
Mười lăm tuổi, nguyên bản là nên như thế, không am hiểu thế sự. Kiếp trước của nàng, cũng đơn thuần như thế. Nhưng phụ thân lại lợi dụng vẻ đẹp của nàng để đạt được mục đích, đem nàng làm vật hy sinh, phu quân lợi dụng quyền thế sau lưng nàng để leo lên ngôi vua, sau đó một cước đá văng nàng.
Nàng hôm nay đã không còn là tiểu cô nương đơn thuần đó rồi. Nhưng bây giờ nàng không thể cho bọn họ thấy dáng vẻ chân thật của mình. Nàng muốn vào thời điểm bọn họ không phòng bị, cho bọn họ một đòn trí mạng.
"Không có tiếp tục học tập cầm kỳ thi họa sao?" Trên mặt Thẩm Lăng Vân rõ ràng thoáng qua một tia không vui. Trong mắt là một bộ dáng phẫn nộ, ngay cả tài nghệ cũng không có. Quả thật chính là phế vật! Nếu không phải nhà mẹ nàng có địa vị, hắn đã đem nữ nhi vô dụng này đuổi ra khỏi cửa rồi.
"Cầm thì có thể đánh. Những cái khác cũng không có học. Những thi từ ca phú khi còn bé đều không nhớ nổi." Thẩm Thiển Mạch lộ ra dáng vẻ nhút nhát, nói thật nhỏ.
Nhưng trong lòng thì cười lạnh một hồi. Cho dù nàng che giấu tuyệt thế dung nhan, lấy dáng vẻ, tư thái bình thường xuất hiện, phụ thân của nàng cũng vẫn không muốn buông tha nàng.
"Như vậy đi. Được rồi, Mạch Nhi cũng mệt mỏi rồi, xuống nghỉ ngơi đi." Thẩm Lăng Vân gần như đã không còn kiên nhẫn cùng Thẩm Thiển Mạch nói tiếp, làm bộ từ ái sờ đầu Thẩm Thiển Mạch, rồi đuổi nàng rời đi.
"Vâng" Thẩm Thiển Mạch biểu hiện bộ dáng vâng lời, ngoan ngoãn rời khỏi đại sảnh của Tướng phủ, đi tới viện của mình.
Mấy năm nay, nàng cũng không sống ở trong núi, mà đi đến tổ chức thần bí nhất giang hồ, Ma Cung.
Trong tang lễ của mẫu thân, nàng gặp được cung chủ Ma Cung, cung chủ Ma Cung là nghĩa huynh của mẫu thân nàng, hỏi nàng có nguyện ý theo hắn đi tập võ hay không, kiếp trước nàng quả quyết cự tuyệt, thế nhưng đời này nàng lại chủ động yêu cầu đi theo cung chủ Ma Cung.
Bởi vì nàng cần phải mạnh mẽ, cần nắm trong tay nhiều lực lượng, như vậy mới có thể làm cho những kẻ dối trá kia, những kẻ đã gây tổn thương cho nàng, chịu đả kích trầm trọng.
Dĩ nhiên, vì không để cho phụ thân nổi lòng phòng bị với nàng, nàng kêu cung chủ Ma Cung nói cho phụ thân là nàng có kiếp nạn, phải lên núi tĩnh dưỡng năm năm, mới có thể trở về Tướng phủ.
Phụ thân dĩ nhiên là không chịu. Nhưng khi cung chủ Ma Cung nói, kiếp nạn này có thể sẽ khắc chết người thân, thì phụ thân nàng lập tức đồng ý.
Thật là một kẻ dối trá. Một khi nguy hại đến lợi ích của chính ông ta thì cái gì cũng có thể buông tha. Thân tình trong mắt ông ta, chỉ sợ là không đáng giá một đồng.
"Tiểu thư. Đại tỷ cùng Nhị nương của người thật đáng ghét. Nhị tỷ thoạt nhìn dịu dàng, nhưng hình như cũng có địch ý với tiểu thư. Chỉ có phụ thân đối với tiểu thư là tốt nhất." Thiên Thiên đi theo sau lưng Thẩm Thiển Mạch, nhỏ giọng nói.
"Thiên Thiên. Có lúc nhìn như tốt nhất, ôn nhu nhất, mới là đáng sợ nhất. Bởi vì, ở tại thời điểm em không phòng bị, hắn sẽ cho em một kích trí mạng." Thẩm Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên, nàng ấy vẫn còn là một tiểu cô nương đơn thuần, làm sao có thể nhìn ra được tâm tư của Thẩm Lăng Vân.
"Tiểu thư, Thiên Thiên không hiểu." Thiên Thiên sờ đầu, lộ ra dáng vẻ không hiểu, chớp mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Sau nàyem sẽ rõ ràng thôi." Thẩm Thiển Mạch giống như tỷ tỷ sờ đầu Thiên Thiên, gương mặt lộ vẻ yêu thương.
"Cung chủ." Một bóng dáng màu xanh rơi vào viện của Thẩm Thiển Mạch, nhưng không có bất kỳ người nào phát hiện hắn đến.
"Có tra được lai lịch của Mị huyết lâu không?" Thẩm Thiển Mạch liếc mắt một cái liền đứng bên Thiểnh thanh y nam tử, trên người nàng tản ra khí chất cao cao tại thượng, nhìn nàng bây giờ cùng cô gái ngây thơ vô hại mới vừa rồi tựa như hai người.
"Sênh Ca bất tài." Nam tử kia một thân thanh y, ngũ quan tương khảm như được đao khắc, vẻ mặt cùng khí chất đều lạnh lùng, cảm giác như chỉ cần đến gần một chút thì sẽ bị đóng băng, nhưng thái độ đối với Thẩm Thiển Mạch thì cung kính khác thường.
"Thôi. Chắc hẳn Mị huyết lâu sẽ đến tìm ta." Thẩm Thiển Mạch giơ tay áo, ý bảo Sênh Ca có thể rời đi, khóe miệng giương lên nụ cười cân nhắc.
Sênh Ca là Tả Hộ Pháp của Ma Cung, đặc biệt phụ trách dò thăm tin tức cùng ám sát. Mà nàng, là cung chủ Ma Cung.
Người đời đều biết cung chủ Ma Cung là một công tử thanh nhã vô song nhưng lại giết người không chớp mắt. Nhưng không ai biết, vị công tử này, lại là nữ nhi Tướng quân.
"Tiểu thư, lai lịch của Mị huyết lâu cũng lớn quá nha." Thiên Thiên thấy Sênh Ca cũng không có điều tra được lai lịch của Mị huyết lâu thì không thể không lên tiếng.
"Có thể cùng Ma Cung chạy song song trên giang hồ, sẽ đơn giản sao?" Vươn ngón tay như bạch ngọc, nhẹ nhàng sờ chóp mũi Thiên Thiên, Thẩm Thiển Mạch cười nói.
Đôi mắt đen tuyền để lộ ra một tia cân nhắc cùng giảo hoạt. Chắc hẳn Mị huyết lâu cùng hoàng thất của nước Thiên Mạc, Lâm Vị có liên quan gì đây. Nếu không, cần gì phải tới nước Kỳ Nguyệt đoạt vị.
"Ngươi là Thiển Mạch?" Ánh mắt của Thẩm Lăng Vân khi chạm đến khuôn mặt bình thường của Thẩm Thiển Mạch thì mang theo mấy phần nghi ngờ.
"Phụ thân không biết Mạch Nhi sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý lộ ra dáng vẻ ngây thơ, đối với Thẩm Lăng Vân nói. Đáy lòng cũng xẹt qua một tia khinh thường cùng giễu cợt.
Nàng dĩ nhiên hiểu ánh mắt của Thẩm Lăng Vân. Thấy dung mạo của nàng bình thường như vậy, Thẩm Lăng Vân nhất định rất thất vọng, mất đi một con cờ có thể lợi dụng.
"Những năm này, dáng dấp so với khi còn bé một điểm cũng không giống nhau rồi." Trên mặt Thẩm Lăng Vân vẫn là ánh mắt từ ái như cũ, vươn tay vuốt ve mấy sợi tóc của Thẩm Thiển Mạch. Thế nào dáng dấp lại bình thường như vậy, dung mạo thế này thì làm sao đi hấp dẫn hoàng tử đây? Từ trong đôi mắt từ ái của Thẩm Lăng Vân, Thẩm Thiển Mạch có thể thấy được sự thất vọng. Hắn làm sao có thể không thất vọng đây. Vốn cho là đệ nhất mỹ nhân sinh hạ nữ nhi thì nữ nhi cũng phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ai biết dáng vẻ lại là như thế.
"Phụ thân ngại dáng dấp của Mạch Nhi không đẹp mắt bằng các tỷ tỷ sao?" Thẩm Thiển Mạch cố ý làm ra một bộ dáng đơn thuần bi thương, ngón tay thẳng tắp chỉ về hướng Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm.
Thẩm Thiển Ngữ mặc dù có mấy phần không tốt, nhưng so với dung mạo hiện giờ của Thẩm Thiển Mạch thì cũng xuất sắc không ít. Mà Thẩm Thiển Tâm thì càng khỏi phải nói, vẻ mặt nhu nhược lại quyến rũ, mười phần là mỹ nhân.
"Làm sao có thể?" Thẩm Lăng Vân từ ái sờ tóc của Thẩm Thiển Mạch. Ông ngoại của Thẩm Thiển Mạch là Binh Bộ Thượng Thư, hắn không đắc tội nổi. Vì vậy hắn phải đối tốt với Thẩm Thiển Mạch hơn một chút.
Thẩm Lăng Vân dắt Thẩm Thiển Mạch vào phủ Thừa Tướng, ánh mắt tính toán nhìn về phía Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm cũng nhiều hơn mấy phần. Thẩm Thiển Mạch đem tất cả thu hết vào mắt. Thứ nàng muốn, chính là Thẩm Lăng Vân chú ý tới điểm này.
Con cờ dùng được cũng không chỉ có một mình nàng. Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm tuy là thứ xuất, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ nhi của Thừa tướng. Dùng để làm con cờ kết thân chính trị, cũng không phải là không thể.
"Những năm gần đây, Mạch Nhi sống có tốt không?" Thẩm Lăng Vân kéo tay Thẩm Thiển Mạch từ ái hỏi, trong mắt tuy là mang theo từ ái, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ không kiên nhẫn.
Vẻ mặt của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ đầy oán độc khi nhìn cảnh này, ở một bên hận đến nghiến răng nghiến lợi. Mà Thẩm Thiển Tâm thì lại bình thản hơn rất nhiều, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
"Tốt vô cùng. Mỗi ngày ở giữa núi rừng ngắm cảnh sắc, cũng rất vui vẻ." Thẩm Thiển Mạch nâng lên nụ cười ngây thơ, giống như một tiểu cô nương không rành việc đời.
Mười lăm tuổi, nguyên bản là nên như thế, không am hiểu thế sự. Kiếp trước của nàng, cũng đơn thuần như thế. Nhưng phụ thân lại lợi dụng vẻ đẹp của nàng để đạt được mục đích, đem nàng làm vật hy sinh, phu quân lợi dụng quyền thế sau lưng nàng để leo lên ngôi vua, sau đó một cước đá văng nàng.
Nàng hôm nay đã không còn là tiểu cô nương đơn thuần đó rồi. Nhưng bây giờ nàng không thể cho bọn họ thấy dáng vẻ chân thật của mình. Nàng muốn vào thời điểm bọn họ không phòng bị, cho bọn họ một đòn trí mạng.
"Không có tiếp tục học tập cầm kỳ thi họa sao?" Trên mặt Thẩm Lăng Vân rõ ràng thoáng qua một tia không vui. Trong mắt là một bộ dáng phẫn nộ, ngay cả tài nghệ cũng không có. Quả thật chính là phế vật! Nếu không phải nhà mẹ nàng có địa vị, hắn đã đem nữ nhi vô dụng này đuổi ra khỏi cửa rồi.
"Cầm thì có thể đánh. Những cái khác cũng không có học. Những thi từ ca phú khi còn bé đều không nhớ nổi." Thẩm Thiển Mạch lộ ra dáng vẻ nhút nhát, nói thật nhỏ.
Nhưng trong lòng thì cười lạnh một hồi. Cho dù nàng che giấu tuyệt thế dung nhan, lấy dáng vẻ, tư thái bình thường xuất hiện, phụ thân của nàng cũng vẫn không muốn buông tha nàng.
"Như vậy đi. Được rồi, Mạch Nhi cũng mệt mỏi rồi, xuống nghỉ ngơi đi." Thẩm Lăng Vân gần như đã không còn kiên nhẫn cùng Thẩm Thiển Mạch nói tiếp, làm bộ từ ái sờ đầu Thẩm Thiển Mạch, rồi đuổi nàng rời đi.
"Vâng" Thẩm Thiển Mạch biểu hiện bộ dáng vâng lời, ngoan ngoãn rời khỏi đại sảnh của Tướng phủ, đi tới viện của mình.
Mấy năm nay, nàng cũng không sống ở trong núi, mà đi đến tổ chức thần bí nhất giang hồ, Ma Cung.
Trong tang lễ của mẫu thân, nàng gặp được cung chủ Ma Cung, cung chủ Ma Cung là nghĩa huynh của mẫu thân nàng, hỏi nàng có nguyện ý theo hắn đi tập võ hay không, kiếp trước nàng quả quyết cự tuyệt, thế nhưng đời này nàng lại chủ động yêu cầu đi theo cung chủ Ma Cung.
Bởi vì nàng cần phải mạnh mẽ, cần nắm trong tay nhiều lực lượng, như vậy mới có thể làm cho những kẻ dối trá kia, những kẻ đã gây tổn thương cho nàng, chịu đả kích trầm trọng.
Dĩ nhiên, vì không để cho phụ thân nổi lòng phòng bị với nàng, nàng kêu cung chủ Ma Cung nói cho phụ thân là nàng có kiếp nạn, phải lên núi tĩnh dưỡng năm năm, mới có thể trở về Tướng phủ.
Phụ thân dĩ nhiên là không chịu. Nhưng khi cung chủ Ma Cung nói, kiếp nạn này có thể sẽ khắc chết người thân, thì phụ thân nàng lập tức đồng ý.
Thật là một kẻ dối trá. Một khi nguy hại đến lợi ích của chính ông ta thì cái gì cũng có thể buông tha. Thân tình trong mắt ông ta, chỉ sợ là không đáng giá một đồng.
"Tiểu thư. Đại tỷ cùng Nhị nương của người thật đáng ghét. Nhị tỷ thoạt nhìn dịu dàng, nhưng hình như cũng có địch ý với tiểu thư. Chỉ có phụ thân đối với tiểu thư là tốt nhất." Thiên Thiên đi theo sau lưng Thẩm Thiển Mạch, nhỏ giọng nói.
"Thiên Thiên. Có lúc nhìn như tốt nhất, ôn nhu nhất, mới là đáng sợ nhất. Bởi vì, ở tại thời điểm em không phòng bị, hắn sẽ cho em một kích trí mạng." Thẩm Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên, nàng ấy vẫn còn là một tiểu cô nương đơn thuần, làm sao có thể nhìn ra được tâm tư của Thẩm Lăng Vân.
"Tiểu thư, Thiên Thiên không hiểu." Thiên Thiên sờ đầu, lộ ra dáng vẻ không hiểu, chớp mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch.
"Sau nàyem sẽ rõ ràng thôi." Thẩm Thiển Mạch giống như tỷ tỷ sờ đầu Thiên Thiên, gương mặt lộ vẻ yêu thương.
"Cung chủ." Một bóng dáng màu xanh rơi vào viện của Thẩm Thiển Mạch, nhưng không có bất kỳ người nào phát hiện hắn đến.
"Có tra được lai lịch của Mị huyết lâu không?" Thẩm Thiển Mạch liếc mắt một cái liền đứng bên Thiểnh thanh y nam tử, trên người nàng tản ra khí chất cao cao tại thượng, nhìn nàng bây giờ cùng cô gái ngây thơ vô hại mới vừa rồi tựa như hai người.
"Sênh Ca bất tài." Nam tử kia một thân thanh y, ngũ quan tương khảm như được đao khắc, vẻ mặt cùng khí chất đều lạnh lùng, cảm giác như chỉ cần đến gần một chút thì sẽ bị đóng băng, nhưng thái độ đối với Thẩm Thiển Mạch thì cung kính khác thường.
"Thôi. Chắc hẳn Mị huyết lâu sẽ đến tìm ta." Thẩm Thiển Mạch giơ tay áo, ý bảo Sênh Ca có thể rời đi, khóe miệng giương lên nụ cười cân nhắc.
Sênh Ca là Tả Hộ Pháp của Ma Cung, đặc biệt phụ trách dò thăm tin tức cùng ám sát. Mà nàng, là cung chủ Ma Cung.
Người đời đều biết cung chủ Ma Cung là một công tử thanh nhã vô song nhưng lại giết người không chớp mắt. Nhưng không ai biết, vị công tử này, lại là nữ nhi Tướng quân.
"Tiểu thư, lai lịch của Mị huyết lâu cũng lớn quá nha." Thiên Thiên thấy Sênh Ca cũng không có điều tra được lai lịch của Mị huyết lâu thì không thể không lên tiếng.
"Có thể cùng Ma Cung chạy song song trên giang hồ, sẽ đơn giản sao?" Vươn ngón tay như bạch ngọc, nhẹ nhàng sờ chóp mũi Thiên Thiên, Thẩm Thiển Mạch cười nói.
Đôi mắt đen tuyền để lộ ra một tia cân nhắc cùng giảo hoạt. Chắc hẳn Mị huyết lâu cùng hoàng thất của nước Thiên Mạc, Lâm Vị có liên quan gì đây. Nếu không, cần gì phải tới nước Kỳ Nguyệt đoạt vị.
Danh sách chương