Muốn hại nàng? "Tiểu thư, phòng bếp đưa điểm tâm tới. Nhìn có vẻ như ăn rất ngon nha." Thiên Thiên cầm khay điểm tâm tinh xảo, nhún nhảy đi vào phòng, nhìn điểm tâm mà con ngươi lóe sáng.

"Cái nha đầu tham ăn này, có phải muốn ăn hay không?" Thẩm Thiển Mạch mới vừa tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi, trong con ngươi còn mang theo vài phần lười biếng, thấy bộ dáng của Thiên Thiên, thì điểm nhẹ vào đầu của nàng, cười nói.

"Chỉ có tiểu thư hiểu em!" Thiên Thiên bị Thẩm Thiển Mạch nói trúng tâm tư, cũng không nhăn nhó mà cười thừa nhận, nói.

"Điểm tâm này cũng thật là tinh xảo." Thẩm Thiển Mạch cầm một khối bánh ngọt lên, ngửi một cái, một mùi thơm xông vào mũi của nàng, nhưng trong đó còn có một mùi không dễ dàng phát giác.

Con ngươi của Thẩm Thiển Mạch vốn là lười biếng, giờ lại đột nhiên trở nên sắc bén, khóe miệng từ từ giương lên nụ cười lãnh khốc mà châm biếm.

"Tiểu thư, thế nào?" Thấy tiểu thư nhà mình đổi sắc mặt, Thiên Thiên nhìn điểm tâm, rồi lại nhìn Thẩm Thiển Mạch. Mới vừa rồi tiểu thư không phải vẫn còn rất vui mừng sao, chẳng lẽ điểm tâm này có vấn đề?

"Thiên Thiên, điểm tâm này là do phòng bếp đưa tới sao?" Thẩm Thiển Mạch cầm lấy khay điểm tâm, đem khối bánh đang cầm trong tay bỏ lại vào trong khay, hơi híp mắt lại nhìn Thiên Thiên, hỏi.

"Đúng vậy! Mới vừa rồi một tiểu nha hoàn từ phòng bếp đưa tới." Thiên Thiên không hiểu ý tứ của Thẩm Thiển Mạch, chớp mắt hỏi, "Tiểu thư, điểm tâm này có vấn đề gì sao?"

"Trộn mị dược vào trong điểm tâm. Thiên Thiên, em nói việc này do ai làm đây?" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch nâng lên, trong mắt là ý cười băng lãnh.

"Cái gì? Mị dược? Có người muốn hại tiểu thư? Là ai mà lại âm độc như vậy?" Thiên Thiên nghe Thẩm Thiển Mạch nói thì sắc mặt đại biến, có vẻ như rất tức giận, mặt cũng trở nên đỏ bừng.

"Chắc là có người bởi vì ta đàn ra khúc Giang sơn tươi đẹp kia mà cảm thấy có gai ở sau lưng. Thiên Thiên, chúng ta đi, mang theo điểm tâm đi xem đại tỷ tốt của ta một chút!" Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch chứa đựng nụ cười lạnh lẽo, trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ, mang theo vài phần hờ hững cùng lười biếng, phân phó nói.

"Vâng" Giờ phút này Thiên Thiên không biết nên nói gì. Nàng nhìn bộ dáng của tiểu thư nhà mình, đột nhiên cảm thấy rất đau lòng. Có người nhà kiểu này, trong lòng tiểu thư nhất định là rất đau.

Tiểu thư là một người trọng tình trọng nghĩa, thế nhưng người nhà cư nhiên đối với tiểu thư như vậy, khó trách tiểu thư hận họ thấu xương. Tiểu thư thật sự rất đáng thương.

Trong viện của Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ, hai người đang hả hê thảo luận.

"Hừ! Lần này con tiểu tiện nhân đó nhất định sẽ thân bại danh liệt!" Giờ phút này Doãn U Lan đang tươi cười đắc ý, ánh mắt lộ ra vẻ oán độc cùng hận ý.

"Cũng là mẫu thân thông minh! Lần này Thẩm Thiển Mạch sẽ vạn kiếp bất phục rồi! Đường đường là đích nữ của Tướng phủ, lại không để ý trinh tiết đi quyến rũ người làm, chỉ sợ nàng ta sẽ không còn mặt mũi để sống nữa rồi!" Trên mặt Thẩm Thiển Ngữ lộ ra nụ cười dữ tợn, vừa xoa bóp cho mẫu thân, trong mắt cũng vừa phát ra khoái ý.

"Còn không phải sao? Đích nữ mà bại hoại môn phong như vậy, lão gia có muốn nhận thức cũng không nhận thức được, rất có thể trong cơn tức giận, bức nàng ta tự sát, như vậy, mẫu thân của con liền có thể tiếp nhận vị trí của Lăng Nhã." Doãn U Lan vừa hưởng thụ nữ nhi xoa bóp, vừa ảo tưởng.

Những năm gần đây, vì muốn đi lên vị trí phu nhân mà Doãn U Lan đã hao tốn không ít tâm tư, nhưng Thẩm Lăng Vân lại không có chút cử động, thậm chí bắt đầu chán ghét nàng, nhưng chỉ cần đích nữ Thẩm Thiển Mạch bị tiêu trừ, Thẩm Lăng Vân cũng không cần thiết vì một người chết mà giữ lại vị trí, khi đó, vị trí phu nhân sẽ thuộc về nàng ta rồi.

"Thực vậy sao? Vậy con chính là đích trưởng nữ. Đến lúc đó con muốn nhìn xem Thẩm Thiển Tâm còn có thể áp đảo danh tiếng của con hay không." Thẩm Thiển Ngữ lộ ra ánh mắt hả hê. Chỉ cần Thẩm Thiển Mạch chết rồi, sẽ không có người nào biết Giang sơn tươi đẹp là do ai đàn.

"Đó là dĩ nhiên! Đến lúc đó, ta sẽ đem con hát Tô Lạc Nhạn cùng tiện chủng nữ nhi của ả giết chết!" Trong mắt Doãn U Lan lộ ra khoái ý, dáng vẻ cứ như nàng ta đã ngồi vững vàng trên vị trí phu nhân.

Tô Lạc Nhạn là tam phu nhân của Thẩm Lăng Vân, cũng chính là mẹ đẻ của Thẩm Thiển Tâm. Nàng ta vốn là người xướng khúc, nhưng bởi vì có tướng mạo đẹp, nên được Thẩm Lăng Vân coi trọng mà cưới về phủ.

Tâm cơ Tô Lạc Nhạn thâm trầm, không giống như Doãn U Lan ngu đần phách lối, thường ngày luôn giả trang dáng vẻ dịu dàng thiện lương, Thẩm Lăng Vân cũng rất sủng ái nàng ta, vì vậy mà Doãn U Lan rất là ghen ghét.

Mặc dù Thẩm Thiển Ngữ cùng Thẩm Thiển Tâm đều rất hận Thẩm Thiển Mạch, nhưng các nàng vẫn oán hận nhau. Vì vị trí đích nữ, vì muốn Thẩm Lăng Vân sủng ái, dù là trong sáng hay ngoài tối, họ cũng đã đấu với nhau không biết bao nhiêu lần.

"Ha ha! Đến lúc đó vinh hoa phú quý, vạn người sùng bái, đều là của chúng ta!" Thẩm Thiển Ngữ cũng lộ ra vẻ tươi cười hả hê, đấm bóp cho Doãn U Lan càng thêm nhanh.

"Tâm tình của Đại tỷ cùng Nhị nương rất tốt sao?" Thanh âm linh động du dương, không mang một tia tình cảm vang lên bên tai.

"Ngươi...ngươi." Doãn U Lan cùng Thẩm Thiển Ngữ nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch thì sợ hết hồn, chỉ vào Thẩm Thiển Mạch, nhất thời nói không ra lời.

Thẩm Thiển Ngữ đột nhiên cảm thấy rất sợ. Nữ tử trước mắt, rõ ràng dáng vẻ thùy mị bình thường, không có gì đặc biệt, thậm chí khóe miệng còn mang theo nụ cười lười biếng, nhưng khi gọi tên nàng thì lại khiến nàng không tự chủ được mà cảm thấy sợ hãi.

Loại cảm giác bị áp bức này, thậm chí so với phụ thân, càng làm cho nàng sợ. Nàng không tự chủ được hồi tưởng lại hôm đó, hôm nam tử đeo mặt nạ bằng đồng xanh bẻ gảy hai tay nàng.

"Thế nào? Không phải mới vừa rồi còn cười rất vui vẻ sao, là Thiển Mạch quấy rầy đến đại tỷ cùng Nhị nương rồi hả?" Thẩm Thiển Mạch nhìn vẻ mặt ngây ra như phỗng của hai người, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh lùng, con ngươi không mang theo một tia tình cảm, hờ hững mà giễu cợt nhìn họ.

"Chẳng lẽ ngươi không biết đi vào thì cần thông báo sao? Người nào giữ cửa? Làm việc như thế nào vậy." Doãn U Lan có cảm giác âm mưu bị vạch trần, vừa khó chịu vừa hốt hoảng, quát Thẩm Thiển Mạch.

"Nhị nương muốn trừng phạt họ sao?" Khóe miệng của Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười giễu cợt, không chút nào để ý tới dáng vẻ tức giận của Doãn U Lan, trong mắt hiện ra vài phần hứng thú, giống như đang nhìn con mồi vùng vẫy trước khi chết.

"Nha hoàn của ta còn chưa tới phiên ngươi quản giáo." Doăn U Lan bị nụ cười của Thẩm Thiển Mạch làm cho sợ hãi, tức giận mà quát Thẩm Thiển Mạch.

"Thật là ngượng ngùng! Thiển Mạch đã thay Nhị nương thanh lý môn hộ rồi." Thẩm Thiển Mạch không thèm để ý đến bệnh tâm thần của Doãn U Lan, thản nhiên ngồi xuống ghế, cười như không cười nói.

"Thanh lý môn hộ? Ngươi có ý tứ gì?" Giờ phút này Doãn U Lan cũng ý thức được nữ tử trước mắt này thật đáng sợ, nàng vốn là cười nói tự nhiên, nhưng chuyện nàng làm ra cũng cực kỳ tàn nhẫn.

Nàng nhìn điểm tâm trong tay Thẩm Thiển Mạch, trong lòng càng thêm hốt hoảng.

"Chính là làm cho bọn họ vĩnh viễn biến mất." Khóe miệng Thẩm Thiển Mạch mang theo nụ cười, nói.

"Ngươi giết họ?" Âm thanh của Thẩm Thiển Ngữ mang theo vài phần run rẩy cùng không thể tin.

"Không sai. Họ nói quá nhiều!" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, giống như đang nói về một chuyện vô cùng bình thường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện