Edit: Huỳnh nga

Beta: August97

Huyền Lâu nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, khẽ vuốt cằm, cuối cùng những lời muốn nói cũng không nói ra. Có lẽ Thẩm Thiển Mạch cần sự bảo vệ của hắn.

Huống chi, nàng là một nữ nhân cường thế, chỉ có nam tử trác tuyệt đứng đầu Mị huyết lâu mới có thể bảo vệ nàng dưới đôi cánh của mình, hắn thì có năng lực gì chứ, có tư cách gì mà bảo vệ nàng.

Cho dù muốn bảo vệ nàng, hắn cũng không có tư cách, không có lập trường, cũng không có năng lực đó. Trên thế giới này, chỉ sợ chỉ có người nam tử tà mị hồng y kia mới có thể bảo vệ nàng.

Khẽ lắc đầu. Chuyện này, căn bản không cần hắn suy nghĩ. Hắn là Thiếu trang chủ Thất Tuyệt Sơn Trang, trong lòng hắn, chỉ nên có Thất Tuyệt Sơn Trang, những chuyện khác không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn.

Ngày tiếp theo, Thẩm Thiển Mạch rời khỏi biệt viện Thất Tuyệt Sơn Trang cùng Thiên Thiên, đến Phượng Linh Thành dạo chung quanh.

Phong cảnh của Phượng Linh Thành cũng không tệ lắm. Thời tiết dần dần ấm lên, khi đầu xuân, vạn vật như được sống lại, cảnh sắc trong Phượng Linh Thành cũng phồn thịnh tươi vui, nhưng, dưới khung cảnh này cất giấu những nguy cơ không ai biết được. Có lẽ, một thời gian nữa trong Phượng Linh Thành này sẽ có cuộc chiến đầy máu tanh.

"Tiểu thư, đồ ăn ở Phượng Linh Thành này rất ngon đó, hợp với khẩu vị của người Thiên Mạc chúng ta" Thiên Thiên nhún nhảy đi cạnh Thẩm Thiển Mạch, vừa tung tăng vui vẻ vừa cầm bánh bao ăn.

Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt liếc nhìn Thiên Thiên, trong ánh mắt có ba phần trách cứ bảy phần cưng chiều.

"A, là cung chủ" Thiên Thiên nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch lập tức le lưỡi, vẻ mặt ngượng ngùng nói, nói xong lấy cho Thẩm Thiển Mạch cái bánh nướng lấy lòng nàng, cười nói "Cung chủ, cái này ăn rất ngon, ngọt lắm!"

Thẩm Thiển Mạch nhìn Thiên Thiên, gật đầu, rồi nở nụ cười cưng chiều: "Thiên Thiên ăn đi, ta không đói bụng."

Thiên Thiên nghe vậy, cũng không khách khí cầm bánh nướng lại, ăn thật vui vẻ, vừa ăn vừa chớp mắt nhìn chung quanh.

Phượng Linh Thành là nơi tụ tập các nhân sĩ võ lâm của nhiều môn phái, hơn nữa cũng sắp đến đại hội võ lâm, các môn phái võ lâm đến nơi này nhiều đến không đếm xuể, những nhân sĩ võ lâm đến từ nhiều nơi nên trang phục của họ cũng không giống nhau, Thiên Thiên vừa ăn vừa xem xét.

Ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch ngưng trọng hơn Thiên Thiên rất nhiều. Nàng cũng không phải người nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên dạo xung quanh, mặc dù đi ra ngoài cũng giải sầu được đôi chút, nhưng mục đích chủ yếu của nàng vẫn là thăm dò các môn phái.

Con mắt đen đột nhiên híp lại, nàng nở nụ cười lạnh lùng, lắc mình tránh ám khí từ trong bóng tối, lụa trắng, bay đến các góc phố, chuyện này xảy ra chỉ trong chớp mắt, một nam nhân trong góc bị dải lụa của Thẩm Thiển Mạch cuốn lấy đem tới trước mặt nàng.

Tất cả nhân sĩ võ lâm trên đường phố đều thấy một màn này, nhìn dải lụa trắng giống như tùy ý bay lên, nhưng những người biết chút võ công liền biết, nếu không có nội lực thâm hậu, thì không thể chỉ dựa vào dải lụa trắng có thể bắt được ám khí của người khác, đã thế còn nhẹ nhàng vung lên.

Nam tử thân bạch y tao nhã này, không đơn giản! Đây là nhận định của các nhân sĩ võ lâm khi nhìn thấy màn này.

"Ngươi… Ngươi…” Hiển nhiên nam tử kia không ngờ Thẩm Thiển Mạch nhẹ nhàng giữ chặt hắn như vậy, hơn nữa bây giờ còn bị tấm vải trắng quấn lấy, có thể cảm nhận được có cỗ áp lực vô hình từ tấm vải trắng không ngừng truyền đến, ép chặt hắn khiến hắn không thể nhúc nhích.

Dải lụa trắng của Thẩm Thiển Mạch run lên, trong nháy mắt sắc mặt nam tử kia trở nên trắng bệch, cả người đau đớn, vẻ mặt dữ tợn khổ sở. Trong mắt Thẩm Thiển Mạch không hề có cảm xúc, chỉ lạnh lùng thu dải lụa trắng lại, sau đó từ trên cao nhìn xuống nam tử trước mắt, nở nụ cười khát máu hỏi "Ai cho ngươi lá gan đó?"

"Ngươi cư nhiên…Phế võ công của ta… Phụ thân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Sắc mặt nam tử tái nhợt, giống như phải chịu rất nhiều thống khổ, nhưng trong mắt lại đầy vẻ oán độc, hung ác nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Toàn bộ những nhân sĩ võ lâm hít vào ngụm khí lạnh, trong nháy mắt đã biến thành người vô dụng, thủ đoạn thật độc ác, công phu thật đáng sợ.

"Trời ơi, ta thấy bạch y công tử này phải chịu thua thiệt rồi, phụ thân hắn ta là giáo chủ Hồng Ưng giáo đó!" Có một nhân sĩ trong đám đông nhỏ giọng lên tiếng.

"Chịu thiệt? Chẳng lẽ ngươi không biết nam tử mặc áo trắng là ai sao? Đó chính là giáo chủ Ma cung!" Có người lập tức khinh thường đáp lại.

Từ nhỏ Thẩm Thiển Mạch đã luyện tập võ, nên thính lực hơn người, mặc dù tiếng nghị luận trong đám đông rất nhỏ, nàng lại nghe rất rõ ràng. Thì ra là nhi tử của giáo chủ Hồng Ưng giáo, trong mấy năm nay Hồng Ưng giáo cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, công phu của giáo chủ Hồng Ưng giáo cũng khá tốt, chỉ tiếc, nhi tử này, thật kém cỏi.

Nụ cười mặt nàng vẫn giảm, con ngươi đen nhánh lên ánh sáng lạnh "Thì ra là nhi tử của giáo chủ Hồng Ưng giáo"

Nam tử bị phế võ công nghe thấy tên phụ thân hắn, lập tức lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo, liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch "Biết là tốt rồi! Hôm nay ngươi phế võ công của ta, phụ thân ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi đâu!"

"Ngươi biết ta là ai không?" Lông mày Thẩm Thiển Mạch hơi nhíu lại, một chiêu ám khí vừa rồi của nam tử này, rõ ràng công lực không được tốt lắm, nàng cũng không nghĩ người tầm thường như vậy sẽ có gan tới ám sát nàng. Nàng vốn cho rằng hắn bị Đường Vân sai khiến, nhưng nhìn tình trạng bây giờ, hình như không phải như vậy.

Nam tử kia khinh thường hừ một tiếng, trong mắt tràn đầy tức giận cùng oán hận, hung hăn nói "Ta mặc kệ ngươi là ai! Ngươi dám đụng đến ta, thì chắc chắn ngươi sẽ chết"

"Chắc chắn chết sao? Cho tới bây giờ không có người nào dám nói chuyện với ta như vậy! Ta thấy, đến lúc Hồng Ưng giáo biến mất trên giang hồ rồi." Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười khát máu, vẻ mặt không đổi, giống như cuộc nói chuyện này chỉ như bữa cơm, vân đạm phong khinh.

Nhưng câu nói nhàn nhạt này, lại khiến những nhân sĩ đang vây quanh phát rét. Đã đến lúc Hồng Ưng giáo biến mất? Chẳng lẽ vì một câu nói như vậy, nam tử mặc áo trắng này sẽ diệt trừ cả một môn phái sao? Những người biết thân phận của Thẩm Thiển Mạch cảm thấy Hồng Ưng giáo sắp đến tử kỳ rồi, những người đó cũng cảm thấy sợ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể chọc vào Ma Cung. Những người không biết thân phận của Thẩm Thiển Mạch, khinh thường nàng, những người đó chỉ cho rằng nàng xuất sắc một chút, công phu cao một chút, chẳng lẽ có thể diệt Hồng Ưng giáo sao?

Nam tử nằm trên mặt đất cũng kinh ngạc không thốt nên lời. Hắn vốn muốn mở miệng cười nhạo Thẩm Thiển Mạch, nhưng khi nhìn thất vẻ mặt kiên định cùng ngoan tuyệt của Thẩm Thiển Mạch, đột nhiên cảm thấy mấy lời cười nhạo bị chặn lại giữa cổ.

Nam tử này, khí chất thật xuất chúng, khi nhìn thấy người như vậy... hắn mới biết được đây là người không thể đắc tội, trong lúc hắn nói chuyện, ánh mắt ngoan tuyệt, khiến đáy lòng hắn ta cảm thấy sợ hãi.

“Ngươi... Rốt cuộc là ai...” Nam tử kia run rẩy hỏi, mang theo vài phần kinh ngạc hỏi một vấn đề mà những nhân sĩ xung quanh cũng muốn biết, nam tử liều lĩnh này rốt cuộc là ai.

“Mặc Trì” Lạnh lùng ném ra hai chữ. Thẩm Thiển Mạch có thể nhận thấy bốn phía lạnh đi mấy phần. Rất tốt. Cái nàng muốn chính là hiệu quả này.

Hôm nay, cũng chỉ là giết gà dọa khỉ. Hồng Ưng giáo chỉ là vật hy sinh để Ma cung lấy chút danh tiếng ở Phượng Linh Thành mà thôi. Nàng cũng biết, làm như vậy sẽ rước không ít kẻ thù, nhưng vì tình thế bắt buộc, nàng phải làm như vậy.

“Cung chủ Ma cung...” Nhân sĩ võ lâm bốn phía, có người nhát gan thét chói tai, mà nam tử nằm trên đất, vốn vì võ công bị phế mà sắc mặt trở nên tái nhợt, bây giờ nghe thấy thế càng không còn chút máu, vẻ mặt không thể tin nhìn Thẩm Thiển Mạch.

“Cung chủ, ngài hãy tha cho ta đi. Ta có mắt không thấy núi Thái Sơn. Ta chỉ nhất thời nảy ra ý đồ xấu, nhìn trúng nha hoàn bên cạnh cung chủ mà thôi...” Nam tử kia phản ứng kịp, lập tức không ngừng cầu xin tha thứ, trong mắt tràn đầy kinh hoảng. Thủ đoạn của Ma cung, hắn không phải không biết, tin đồn trên giang hồ, đắc tội người của Ma cung, sống không bằng chết, mà hôm nay hắn lại đắc tội cung chủ Ma cung, sợ rằng phụ thân cũng không bảo vệ được hắn.

Lời cầu xin tha thứ vẫn chưa nói xong, dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch đã nhanh chóng xẹt qua cổ hắn, máu tươi bắn ra, mà dải lụa trắng trong tay Thẩm Thiển Mạch không hề dính chút máu nào.

“Sênh Ca.”

Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạn gọi. Mấy ngày trước đây, nàng đã điều Sênh Ca đến Phượng Linh Thành, cuộc tranh giành võ lâm minh chủ ở Phượng Linh Thành này, phức tạp hơn nàng nghĩ rất nhiều, cho nên nàng cần Sênh Ca giúp một tay.

“Cung chủ” Vẫn một thân hắc y, khi chất lạnh lẽo khiến những nhân sĩ vây xem không khỏi lui ra vài bước.

“Ngày mai, ta không muốn nhìn thấy Hồng Ưng giáo này nữa.” Giọng điệu Thẩm Thiển Mạch không nhanh không chậm, đôi mắt sắc bén thản nhiên phân phó, sau đó như không có chuyện gì xảy ra xoay người đi, để lại đám nhân sĩ võ lâm kinh ngạc.

Sênh Ca không tiếng động bay vào trong bóng tối, giống như chưa xuất hiện.

“Ngươi nói xem, Ma Cung sẽ diệt Hồng Ưng giáo thật sao?” Một nhân sĩ võ lâm nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch rời đi, sợ hãi hỏi.

“Dù gì Hồng Ưng giáo cũng là một bang phái có máu mặt trong giang hồ, nhưng bởi vì thiếu chủ nhìn trúng nha hoàn giáo chủ Ma Cung, cũng sẽ bị diệt môn sao?” Một nhân sĩ võ lâm khác cũng có bộ dạng không thể tin.

“Đúng vậy, cho dù Ma Cung có lớn như thế nào, cũng không thể ngông cuồng như vậy chứ?” Phàm là những nhân sĩ võ lâm không biết thủ đoạn của Ma Cung đều không thể tin.

Trả lời bọn nhân sĩ võ lâm, là tin tức ngày hôm sau Hồng Ưng giáo bị diệt. Ba mươi bảy nhánh từ trên xuống của Hồng Ưng giáo, mấy ngàn mạng người, toàn bộ biến mất. Huyết tẩy Hồng Ưng giáo. Chân chính huyết tẩy. Với thế lực này, khiến tất cả các môn phái trên giang hồ đều lo sợ, đều có chung một nhận thức: Ma Cung quá đáng sợ, họ tuyệt đối không thể chọc đến Ma Cung!

Bên trong Đường Môn, Đường Vân thản nhiên ngồi ở bàn thạch, vẫn là y phục màu đỏ như máu tươi đã khô, khuôn mặt nở nụ cười âm u, ngón tay không ngừng vuốt vuốt ly trà, nở nụ cười âm ngoan, nhàn nhạt nói “Ta đã xem thường thủ đoạn của Mặc Trì rồi! Đủ ngoan tuyệt. Nhưng, như thế sẽ đưa đến nhiều rắc rối.”

“Ý của thiếu chủ là…” Thanh Lam đứng bên cạnh Đường Vân mở miệng nói, nở nụ cười thật xinh đẹp, trong mắt lóe lên tia ác độc.

“Thông báo tất cả các môn phái có giao hảo với Hồng Ưng giáo. Nói rằng Hồng Ưng giáo bị diệt đã khiến các môn phái hoang mang lo sợ, đêm mai, ngươi hãy đi cùng Kỳ Phong Lâm giết cung chủ Ma cung!” Trong mắt Đường Vân thoáng qua vẻ tàn khốc, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm ác độc.

Mà lúc này Thẩm Thiển Mạch đang ở biệt viện của Thất Tuyệt Sơn Trang, nghe thủ hạ của Huyền Lâu báo cáo.

“Nói như vậy, đã có nhiều môn phái giao hảo với Hồng Ưng giáo muốn diệt Ma Cung sao?” Thẩm Thiển Mạch khẽ nhíu mày, khóe miệng nâng nụ cười lười biếng.

Trong mắt Huyền Lâu hiện lên tần sương mỏng, không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nét mặt không lộ chút cảm xúc nào, nhàn nhạt nhìn Thẩm Thiển Mạch.

Thiên Thiên cũng không nén nổi hỏi, "Cung chủ, cũng vì Thiên Thiên mới thành như thế."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện