Thượng Quan Cẩn khẽ cau mày, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, trước đó vài ngày hắn đi xem Thẩm Thiển Tâm, Thẩm Thiển Tâm lại nói cho hắn biết Cung chủ Ma Cung chính là Thẩm Thiển Mạch, nhưng Cung chủ Ma Cung một lòng muốn diệt phủ Thừa Tướng, sao có thể là Thẩm Thiển Mạch, thật là hoang đường.

Nhưng tại sao Thẩm Thiển Tâm lại muốn gạt hắn. Nhưng nếu Cung chủ Ma Cung thật sự là Thẩm Thiển Mạch, vậy nàng giúp hắn, đến tột cùng có âm mưu gì?!

Nghĩ tới đây, Thượng Quan Cẩn mang vài phần thăm dò:

"Trước đó vài ngày, ta đi xem Thẩm Thiển Tâm có an phận hay không, nhưng nàng ta lại nói cho ta biết một tin tức kinh người."

"Vậy sao, Nhị tỷ nói cho ngươi biết thân phận của ta?" Thẩm Thiển Mạch nhíu mày, nếu Thẩm Thiển Tâm cũng đã nói cho Thượng Quan Cẩn, nàng cũng không có gì giấu diếm, dù sao thân phận của nàng cũng sẽ không thay đổi bất kỳ khía cạnh nào của thế cục.

Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói, sắc mặt cũng thay đổi, hắn vốn chỉ muốn thử dò xét một phen, xem Cung chủ Ma Cung cùng Thẩm Thiển Tâm có mối quan hệ gì, nhưng không nghĩ tới, cư nhiên Cung chủ Ma Cung lại chính là chính nữ Tướng phủ Thẩm Thiển Mạch!

"Không nghĩ tới thật sự là Tam tiểu thư."

Thượng Quan Cẩn quan sát Thẩm Thiển Mạch lần nữa, lông mày cong cong, mắt tựa như sao, cánh mũi khéo léo tinh xảo, miệng anh đào nhỏ nhắn, vốn chỉ cảm thấy Cung chủ Ma Cung thanh nhã vô song, nhưng không nghĩ đến, lại là nữ tử.

Đúng rồi, đều là vì khí độ của nàng quá mức cao quý mà tiêu sái, khiến hắn bỏ qua vóc người vốn là mảnh khảnh yểu điệu của nàng. Mặc nam trang đã mê hoặc lòng người như vậy, thay nữ trang, thì khuynh thành tuyệt đại nhường nào? "Thân phận của ta cũng không quan trọng, ta chỉ muốn một nhà họ Thẩm… chết." Trong mắt Thẩm Thiển Mạch thoáng qua một tia sát ý, khóe miệng chứa nụ cười lạnh lùng nói.

Thượng Quan Cẩn càng thêm kinh ngạc nhìn Thẩm Thiển Mạch một chút, hận ý trong mắt nàng rất rõ ràng, nhưng theo hắn biết, Thẩm Lăng Vân đối với nữ nhi mình rất tốt, vì sao nàng có thể hận một nhà họ Thẩm như vậy? Trong này có âm mưu gì hay không, có phải nàng đang liên hiệp với một nhà họ Thẩm chuẩn bị mưu phản hay không.

"Bát hoàng tử đang suy nghĩ gì?" Thẩm Thiển Mạch vừa ý vẻ mặt hồ nghi của Thượng Quan Cẩn, khóe miệng nở nụ cười, "Thiển Mạch khuyên Bát hoàng tử không cần biết quá nhiều. Nếu ta thật cùng người Thẩm gia dính líu, như vậy hiện tại ta liền có thể giết chết ngươi rồi, giá họa cho Diêu Sơn, tìm một hoàng tử hèn yếu thượng vị."

Thượng Quan Cẩn nghe Thẩm Thiển Mạch nói, cố gắng nở ý cười, nói:

"Sao ta có thể hoài nghi tiểu thư, ta chỉ đang suy nghĩ vì sao tiểu thư lại hận cha cùng tỷ tỷ của mình như vậy thôi."

"Việc này, ngươi không phải cần phải biết." Giọng nói Thẩm Thiển Mạch lạnh lẽo, tựa hồ đứng trước mặt nàng không phải là một Hoàng đế sắp lên ngôi, mà là một hạ nhân.

Trên mặt Thượng Quan Cẩn rõ ràng thoáng qua một tia tức giận. Mặc dù bị nụ cười trên mặt hắn che giấu, nhưng tia sắc bén trong mắt hắn vẫn không giấu được ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch.

Trong mắt Thượng Quan Cẩn thoáng hiện vẻ phiền muộn, nhìn Thẩm Thiển Mạch âm trầm nghĩ, Thẩm Thiển Mạch này thật là quá đáng. Cư nhiên tuyệt không để hắn vào trong mắt. Thượng Quan Cẩn hắn xưa đâu bằng nay, chưa tới một ngày, hắn chính là Hoàng đế Kỳ Nguyệt rồi! Đợi hắn làm Hoàng đế, Ma Cung gì đó, hắn mới không đặt trong mắt.

Thẩm Thiển Mạch cũng không nói một lời, chỉ lẳng lặng quan sát Thượng Quan Cẩn, trong mắt Thượng Quan Cẩn lóe lên kiêu ngạo cùng vừa lòng đắc chí, khiến Thẩm Thiển Mạch không khỏi cười lạnh.

Thật ngu xuẩn. Hư danh còn chưa thu hồi, vị trí Hoàng đế còn chưa ngồi lên, cư nhiên đã bắt đầu dương dương hả hê như vậy, sợ rằng đến lúc đó, thật sự là chết thế nào cũng không biết.

Đây chính là lòng dạ Thượng Quan Cẩn thu lại khí thế nhiều năm sao? Thật đúng là không chịu nổi một kích.

"Tiểu thư cũng biết, tối nay muốn tru diệt Diêu tặc, nếu tiểu thư có hứng thú thì lưu lại xem một chút, nếu không có hứng thú, vậy thì nhẹ nhàng đi đi."

Thái độ Thượng Quan Cẩn mang mấy phần ngạo mạn, nghiễm nhiên một bộ đã coi mình thành Hoàng đế.

Thẩm Thiển Mạch cũng không giận, chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, "Ta đi hay ở cũng không nhọc lòng Bát hoàng tử quan tâm."

Ngụ ý, đi hay ở, đều là quyết định của nàng, Thượng Quan Cẩn không quản được. Trong giọng nói mang theo vài phần lơ đãng, tựa hồ không hề đem Thượng Quan Cẩn để vào trong mắt. Trong lời nói có thêm ý xem thường thủ vệ trong phủ của Thượng Quan Cẩn.

Thượng Quan Cẩn  không vui cau mày, hắn đối với Thẩm Thiển Mạch vẫn thật thưởng thức, hôm nay biết thân phận của Cung chủ Ma Cung, càng thêm có ý tưởng lập nàng làm phi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo này của nàng, Ma Cung, chung quy một ngày cũng phải diệt trừ tận gốc.

Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Thượng Quan Cẩn, mặc dù khóe miệng Thượng Quan Cẩn mỉm cười, nhưng trong mắt cũng đã lộ sát cơ, Thượng Quan Cẩn muốn giết nàng sao? Chỉ sợ hắn không có bản lãnh này, cũng không có cái mệnh này.

"Đã như vậy, ta cũng không giữ tiểu thư." Thượng Quan Cẩn hiện một chút ư cười, thản nhiên nói.

"Bát hoàng tử xin cứ tự nhiên, còn nữa, sau này vẫn gọi ta là Cung chủ thôi." Thẩm Thiển Mạch ngước mắt, trong mắt sâu không thấy đáy, nụ cười nơi khóe miệng cũng hiện vẻ bí hiểm.

Trong mắt Thượng Quan Cẩn đã hiện lên một tia mất tự nhiên, nở nụ cười lạnh lùng, xoay người rời đi.

Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng dáng từ từ đi xa của Thượng Quan Cẩn, nhếch miệng nở nụ cười xinh đẹp, "Như vậy, ta liền ở lại chỗ này xem kịch hay một chút."

Trời chiều dần dần lặn về tây, tà dương nhuộm bầu trời phía tây thành màu hồng quả quýt, báo hiệu một cuộc máu tanh đang từ từ nổi lên, Thẩm Thiển Mạch phi thân ngồi trên nhánh cây, trong mắt mang theo vài phần lười biếng, nụ cười thoải mái, nhìn màn đêm đang dần dần buông xuống.

"Thừa Tướng đại nhân đến."

Thẩm Thiển Mạch nghe thấy thị vệ thông báo, trong mắt thoáng qua một tia nghiền ngẫm, Thượng Quan Cẩn lại còn kêu Thẩm Lăng Vân tới, chẳng lẽ muốn giải quyết hết? Nhưng thế lực của Thẩm Lăng Vân trong triều rắc rối khó gỡ, Thượng Quan Cẩn lại giết Thẩm Lăng Vân vào lúc này, có vẻ còn hơi sớm.

"Nhạc phụ đại nhân, ngài đã tới." Thượng Quan Cẩn vẫn mặc hoàng y như buổi chiều, cả người so với vẻ lạnh lùng lúc trước, có vẻ quý khí bức người.

Thẩm Lăng Vân mang nụ cười hiền lành hòa ái, trong mắt cũng đã hiện lên tia sáng, cười nói, "Không biết hoàng thượng gọi ta đến đây có chuyện gì?"

"Nhạc phụ đại nhân đừng nói như vậy, ta còn chưa lên ngôi." Thượng Quan Cẩn làm bộ khiêm tốn nói, nhưng trong mắt cũng thoáng qua tia hài lòng không giấu diếm được.

Thẩm Lăng Vân vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Cẩn, cười nói: "Đây là chuyện sớm muộn."

Thẩm Thiển Mạch nâng lên một nụ cười lạnh, hai người kia thật đúng là biết diễn trò. Nhưng chết đã đến nơi, để bọn họ vui vẻ đã nghiền thì có làm sao?!

"Nhạc phụ đại nhân, hôm nay gọi ngài đến, chủ yếu là vì chuyện tru diệt Diêu Sơn." Khóe miệng Thượng Quan Cẩn mang theo nụ cười lạnh lùng xơ xác tiêu điều, trong mắt thoáng qua vẻ hả hê.

Thẩm Thiển Mạch ở trên tàng cây nhìn rõ ràng, chẳng lẽ Thượng Quan Cẩn muốn trước hết giết Diêu Sơn, lại giết Thẩm Lăng Vân, giá họa cho Diêu Sơn, như vậy có thể đồng thời thu hồi quyền lực?

Nhưng lão hồ ly Thẩm Lăng Vân sao có thể có thể dễ dàng để hắn như ý nguyện.Chỉ sợ thủ vệ phủ Bát hoàng tử, ngay từ lúc thần không biết quỷ không hay đã biến thành nhân mã Thẩm Lăng Vân đi, nếu không lấy tính tình cẩn thận của Thẩm Lăng Vân, sao có thể trong thời kỳ mấu chốt tự mình đến phủ Bát hoàng tử?

Quả nhiên, trong mắt Thẩm Lăng Vân  thoáng qua một tia tàn nhẫn, ngoài thì cười nhưng trong không cười nói, "Lão già Diêu Sơn kia xác thực đáng chết!"

Thượng Quan Cẩn nhìn Thẩm Lăng Vân, trên mặt lộ ra mỉm cười, nhưng trong nội tâm lại đang tính toán, lão già Diêu Sơn kia đáng chết, nhưng lão hồ ly ông cũng đừng mong sống sót, các ngươi đã cũng đấu lâu như vậy, ta liền tiễn các ngươi cùng đi gặp Diêm Vương, lúc đó giang sơn Kỳ Nguyệt  mới thật sự rơi vào trong tay ta, chờ ngày mai ta lên ngôi, mà có thể có được giang sơn Kỳ Nguyệt!

Hai người lại khách sáo một hồi, đến khi Thẩm Thiển Mạch ở trên nhánh cây chán đến chết, cơ hồ buồn ngủ, Diêu Sơn mang theo Diêu Nhược Thấm cùng nhau tới phủ Thượng Quan Cẩn.

Diêu Sơn nhìn thấy Thẩm Lăng Vân, trên mặt liền thoáng qua một tia không vui, nhưng suy tính đến tình thế, hắn vẫn nặn ra vẻ tươi cười, lấy lòng nói, "Thẩm Thừa tướng cũng ở đây à."

Thẩm Lăng Vân nhìn sang Diêu Sơn, bây giờ căn bản ông cũng không đem Diêu Sơn để vào trong mắt, lạnh lùng mở miệng đáp, "Chẳng lẽ lão phu tới phủ nam tế (con rể), còn cần Diêu Tướng quân đồng ý hay sao?!"

"Thái độ này, không khỏi cũng quá lớn lối đi!" Diêu Nhược Thấm nghe thấy lời của Thẩm Lăng Vân, không khỏi khắc nghiệt nói.

Diêu Sơn vội vàng kéo tay áo Diêu Nhược Thấm, nữ nhi này, ngày thường kiêu căng quen rồi, cũng không nhìn tình thế hôm nay một chút, vinh hoa phú quý của bọn họ đều do Thượng Quan Cẩn định đoạt, mà quan hệ của Thẩm Lăng Vân cùng Thượng Quan Cẩn rất mật thiết, tại sao lúc này có thể đắc tội Thẩm Lăng Vân được.

"Nhược Thấm muội muội vẫn không ai bì nổi." Thượng Quan Cẩn lạnh lùng nhìn Diêu Nhược Thấm, Diêu Nhược Thấm thuở nhỏ ỷ là cháu gái hoàng hậu, lại cùng Thượng Quan Triệt tình đầu ý hợp, căn bản cũng không để hắn vào mắt, nhiều lần lên tiếng châm chọc, trong lòng hắn hận thấu Diêu Nhược Thấm.

Diêu Sơn nghe ra Thượng Quan Cẩn không vui, vội vàng cười làm lành, nói, "Nhược Thấm không hiểu chuyện, Bát hoàng tử điện hạ không nên so đo cùng nó."

"Hừ! Chẳng lẽ là bởi vì Tam ca chết, trong lòng vãn còn oán hận?"

Thượng Quan Cẩn không để ý tới Diêu Sơn hoà giải, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Diêu Nhược Thấm.

Diêu Nhược Thấm rất bất mãn nhìn Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Cẩn có gì đặc biệt hơn người, nếu không phải nàng thuyết phục phụ thân toàn lực trợ giúp hắn, hắn nhất định còn chưa thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế đâu, cư nhiên không biết tri ân đồ báo?!

Diêu Sơn nhìn thấu sự bất mãn của Thượng Quan Cẩn với Diêu Nhược Thấm, chân mày khẽ nhăn. Ông từ nhỏ đã rất sủng ái Diêu Nhược Thấm, người đời đều nói hắn sủng ái nữ nhi, nhưng hắn đối tốt với Diêu Nhược Thấm, cũng chỉ vì Diêu Nhược Thấm cùng Thượng Quan Triệt là thanh mai trúc mã, sau này có thể ngồi lên vị trí mẫu nghi thiên hạ mà thôi.

"Nhược Thấm, còn không xin lỗi Bát hoàng tử điện hạ?!" Diêu Sơn trợn mắt nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt đã hiện lên tia không vui.

Thuở nhỏ Diêu Nhược Thấm kiêu căng đã quen, huống chi nàng vẫn luôn xem thường Thượng Quan Cẩn, Diêu Sơn lại chưa bao giờ rống nàng, không khỏi uất ức nói, "Phụ thân, ta sai chổ nào! Là hắn xử oan ta! Ta đầu phải vì Thượng Quan Triệt chết đi mà tâm tồn oán hận?"

"Sao ngươi không nghe lời như vậy?!" Diêu Sơn thấy Diêu Nhược Thấm cư nhiên phản bác lời của ông…, không khỏi càng thêm tức giận, quát Diêu Nhược Thấm, còn tức giận đẩy Diêu Nhược Thấm ra.

"A."

Diêu Nhược Thấm bị Diêu Sơn đẩy, sắc mặt lập tức chuyển thành trắng bệch, nàng cắn môi, tựa hồ đang phải chịu đựng đau đớn.

Diêu Sơn thấy phản ứng của Diêu Nhược Thấm, mới nhận thức được, vừa rồi ông quá mức tức giận, hẳn đã đẩy trúng nơi cánh tay Diêu Nhược Thấm bị thương, cũng khó trách Diêu Nhược Thấm sẽ như vậy.

"Đúng rồi, ta vẫn muốn hỏi, tay Nhược Thấm muội muội làm sao mà bị thương?!" Thượng Quan Cẩn liếc nhìn Diêu Nhược Thấm, trong mắt mang theo vài phần tò mò, cũng không hề có một tia quan tâm.

Diêu Nhược Thấm bây giờ đã đau đớn nói không ra lời, sao còn có ý định trả lời vấn đề của Thượng Quan Cẩn, Thượng Quan Cẩn nhìn Diêu Nhược Thấm không trả lời, trong lòng không khỏi một hồi tức giận.

"Hừ! Đại tướng quân, xem ra ngươi không đặt ta trong mắt?!" Thượng Quan Cẩn không nói chuyện với Diêu Nhược Thấm nữa, chuyển ánh mắt qua hướng Diêu Sơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện