Một khúc kinh bốn tòa

Thẩm Thiển Mạch thông qua khe hở nhìn thấy Thái tử. Kiếp trước, ở Bách Gia yến nàng bị Thượng Quan Triệt làm cho mê đắm, sau khi gả cho Thượng Quan Triệt lại không ra khỏi cửa, ở trong khoảng thời gian này Thái tử cũng bất đắc kỷ tử, vì thế mà nàng chưa từng thấy qua Thái tử.

Thái tử mặc một bộ áo mãng bào màu vàng sáng, vóc người cao to, ngũ quan cân đối, là một nam tử thanh tú. Chẳng qua là cặp mắt híp lại, đánh giá xung quanh, hình như đang tìm kiếm mỹ nữ, bộ mặt hèn mọn bỉ ổi phá hư khí chất của bộ mãng bào.

Một Thái tử như vậy, cũng khó trách triều thần không phục, hoàng tử không cam lòng. Hèn nhát vô năng lại dâm ô vô độ, thật không hiểu tại sao Hoàng Thượng lại khăng khăng muốn truyền ngôi cho Thái tử.

“A!” Bên trong màn trướng không ngừng truyền đến tiếng kêu của các cô gái xinh đẹp.

Mọi ánh mắt đều tụ tập ở người vừa đến. Thẩm Thiển Mạch thấy Thẩm Thiển Ngữ hình như được hít vào thần khí, đôi con ngươi giống như bị làm phép nhìn ra bên ngoài màn, tràn đầy ái mộ.

Một cái áo khoác màu trắng nạm vàng, tóc đen đơn giản buộc lên, khuôn mặt mỉm cười đi đến, phong thái kỳ tú, say mê hấp dẫn, khiến cho người ta cảm giác được một loại quý khí sáng ngời.

Nhìn kỹ lại, ngũ quan trên mặt lộ ra đường cong ôn hòa. Nụ cười khóe miệng ấp áp như gió xuân, một đôi con ngươi màu sáng hàm chứa ánh mắt dịu dàng.

Đúng là một nam tử tuấn tú mê người, nàng kiếp trước, cũng giống như rất nhiều thiếu nữ, ái mộ phong thái của hắn, đánh mất chính mình ở trong ánh mắt dịu như nước ấy, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, yêu hắn. Nhưng đến cuối cùng chỉ đổi lấy được một ly độc dược.

Trong mắt hắn, nàng kiếp trước chẳng qua một cô gái có dung mạo nhưng ngu dốt thôi. Với hắn, nữ nhân vĩnh viễn không bằng quyền thế.

“Trời ơi, Tam hoàng tử thật mê người! Tại sao có thể anh tuấn thế này!” Thẩm Thiển Ngữ  đã đánh mất lý trí, ở trong trướng vừa kêu vừa nhảy. Thẩm Thiển Mạch hoài nghi, nếu không phải trên tay Thẩm Thiển Ngữ còn bị thương, không thể dùng sức, khẳng định bây giờ nàng có thể kéo cả màn trướng xuống.

“Ngữ Nhi! Quay lại! Bộ dạng gì vậy?” Rốt cuộc Thẩm Lăng Vân cũng không nhịn được, nhìn Thẩm Thiển Ngữ gầm nhẹ, trong mắt lộ  ra tia tức giận.

Thẩm Thiển Ngữ thấy phụ thân tức giận, lập tức vâng vâng dạ dạ quay vào trong màn, Thẩm Thiển Mạch cũng lười biếng đi theo Thẩm Thiển Ngữ quay lại.

“Mạch Nhi, mọi người đến gần như đông đủ rồi! Ngươi bắt đầu đàn đi!” Thẩm Lăng Vân liếc Thẩm Thiển Ngữ một cái, rồi lại nhìn Thẩm Thiển Mạch lộ ra nụ cười giả dối.

Thẩm Thiển Mạch ngoan ngoãn gật đầu một cái, ngón tay thon nhỏ trắng nõn ấn lên dây đàn. Tay khẽ chạm đàn cổ, không kiềm chế nổi ngợi khen, không hổ là Phượng Minh xếp hạng thứ ba, chất gỗ làm đàn là loại thượng hạng, thân đàn chạm khắc hoa văn long phượng, dây đàn chặt như tơ nhện.

Ngón tay ngọc ngà trắng noãn giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt đàn, chăm chú suy nghĩ sâu xa, tiếng đàn bỗng chốc vang lên trong trướng, tiếng đàn khí thế hào hùng, chính là một bài giang sơn vui mừng.

Tiếng đàn cao vút mạnh mẽ, trong lúc đó khiến cho người ta giống như dấn thân vào giữa thiên quân vạn mã, mười ngón tay Thẩm Thiển Mạch khẽ gảy dây đàn, phảng phất như kích thích lòng người, lại giống như vẽ lên bức tranh giang sơn vô cùng tinh tế.

Thẩm Thiển Ngữ và Thẩm Thiển Tâm ngạc nhiên nhìn Thẩm Thiển Mạch, hình như không tin Thẩm Thiển Mạch lại có thể gảy ra tiếng đàn này, nhất là Thẩm Thiển Tâm, trong tròng mắt tràn đầy kinh ngạc.

Thẩm Lăng Vân cũng xoay người, nhìn cô gái đang gảy đàn. Nữ tử này thật sự là nữ nhi chỉ có vẻ ngoài bình thường sao? Vì sao nàng có thể gảy ra tiếng đàn như vậy. Giống như dẫn người ta vào bức tranh giang sơn, hưởng thụ sự hân hoan của thiên quân vạn mã, hưởng thụ sự vui vẻ của thiên hạ.

Rõ ràng là gương mặt quen thuộc, hơn nữa tướng mạo lại rất bình thường, thế nhưng một khắc này, Thẩm Lăng Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch, lại cảm thấy xung quanh nàng tỏa ra ánh sáng mê người.

Một khúc đàn, kinh diễm tứ tòa. Cơ hồ mọi người bên ngoài lều trướng đều bị tiếng đàn này mê hoặc.

Trầm mặc thật lâu, khi Thẩm Thiển Mạch cho rằng mọi người bên ngoài đều đang ngủ, tiếng vỗ tay như sấm ngoài trướng lại vang lên. Dường như mọi người đầu muốn xem người đánh đàn đến tột cùng là người nào? Dáng dấp ra sao? “Xin thứ cho Thượng Quan Triệt mạo muội, không biết người đánh đàn là thiên kim nào của Tướng phủ?” Ngoài trướng, tiếng nói dịu dàng như ngọc của Thượng Quan Triệt vang lên.

Một tiếng đàn đầu tiên này, xuất sắc nhất, không phải vì tiếng đàn xinh đẹp, mà vì trong đó có ý cảnh. Thiết nghĩ Thượng Quan Triệt là người có dã tâm, nhất định có thể hiểu được ý cảnh trong tiếng đàn.

“Trời ạ, là Tam hoàng tử.” Thẩm Thiển Ngữ nghe được tiếng nói của Thượng Quan Triệt, cả người dường như muốn ngất đi, trong mắt lóe ra vui mừng.

Thẩm Thiển Mạch nhìn khuôn mặt si mê đờ đẫn của Thẩm Thiển Ngữ, đẩy nàng một cái, ý bảo nàng trả lời Thượng Quan Triệt.

Thẩm Thiển Ngữ lúc này mới phản ứng, điều chỉnh lại tâm tư, hướng ra bên ngoài trướng nói, “Thiển Ngữ kém cỏi.”

“Thì ra là Đại tiểu thư Tướng phủ, một khúc đàn này của Đại tiểu thư, thật khiến Thượng Quan Triệt bội phục!” Trong lời nói của Thượng Quan Triệt mơ hồ có một loại kích động.

Khúc đàn này giống như đánh vào nội tâm hắn, chưa từng có khúc đàn nào có thể khiến cho nội tâm của hắn rung động như vậy, mạnh mẽ đánh thẳng vào hắn, thậm chí hắn muốn nhìn một chút, đến tột cùng dáng dấp của vị thiển kim Tướng phủ này ra sao?

Thẩm Thiển Mạch cười lạnh. Thượng Quan Triệt là người nàng hiểu rõ, khúc đàn này, là vì hắn mà đánh lên. Vì muốn cho hắn có hảo cảm với Thẩm Thiển Ngữ, cứ như vậy, chỉ sợ trong lòng đại tướng quân sẽ rất không vui vẻ rồi.

Mà Thẩm Lăng Vân nhất định sẽ mượn cơ hội này đem Thẩm Thiển Ngữ gả cho Thượng Quan Triệt, muốn lấy lòng hai bên. Nhưng mà, tính toán quá kỹ, nhất định sẽ xuất hiện sai lầm.

“Thẩm Thiển Mạch! Nếu như chuyện ngày hôm nay ngươi để cho người thứ ba biết được, ta sẽ không khách khí với ngươi!” Khi  Thẩm Thiển Ngữ nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch, nụ cười trên mặt liền biến mất, lộ ra ánh mắt ngoan độc, uy hiếp nói.

“Ta không có hứng thú với hắn.” Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt đáp lại, sắc mặt thờ ơ. Thẩm Thiển Ngữ đúng là quá đần, nếu như nàng muốn  nói, nàng ta nghĩ rằng chỉ có một câu uy hiếp là có thể ngăn cản sao?

“Tốt nhất là ngươi không có hứng thú! Nếu như ngươi nghĩ muốn không an phận, ta sẽ…” Thẩm Thiển Ngữ vẫn không yên lòng tiếp tục uy hiếp.

“Đại tỷ, ngươi đừng quên thân phận của ngươi!” Thẩm Thiển Mạch không nhịn được cắt lời Thẩm Thiển Ngữ, kề sát lỗ tai Thẩm Thiển Ngữ nói.

Nàng cho rằng bây giờ nàng đã là phi tử của Thượng Quan Triệt rồi hả? Sao lại kiêu ngạo như vậy! Chẳng nhẽ không biết người phách lỗi, sẽ chết rất thê thảm sao!

“Được rồi, Ngữ Nhi, ta để cho mẫu thân ngươi cùng ngươi trở về!” Thẩm lăng Vân hài lòng nhìn Thẩm Thiển Mạch một chút, không nghĩ đến nữ nhi này lại có cầm kỹ tốt như vậy, “Mạch Nhi gảy đàn rất tốt, phụ thân sẽ tìm cho ngươi một nhà khá giả!”

“Phụ thân, Mạch Nhi còn nhỏ, muốn ở bên Thiểnh phụ thân nhiều hơn!” Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ngây thơ, nàng sẽ không làm một con cờ, vị hôn phu của nàng, phải do tự tay nàng chọn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện