Tâm tư của Thẩm Lăng Vân 

“Tam tiểu thư, lão gia gọi người cùng dùng bữa tối” nha hoàn thân cận của Thẩm Lăng Vân hướng về Thẩm Thiển Mạch gọi.

“Ta biết rồi”. Thẩm Thiển Mạch ôn hòa nhìn tiểu nha hoàn, đôi con ngươi đen nhánh khẽ chuyển, Thẩm Lăng Vân gọi nàng cùng dùng bữa? Chắc chắn là vì chuyện Bách gia yến rồi

Thời điểm Thẩm Thiển Mạch đến phòng ăn đã thấy những người khác đến đông đủ.

Doãn U Lan một thân y phục khảm đầy tơ vàng, trên mặt vẫn tô một lớp phấn son vừa dầy vừa nặng, cằm khẽ nâng, ngồi bên Thiểnh Thẩm Lăng Vân, tỏ vẻ kiêu ngạo

Thẩm Thiển Ngữ vẻ mặt yếu đuối khẽ tựa vào người Doãn U Lan, trên tay còn quấn băng gạc nặng trịch, vừa nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch đi vào, trong đôi mắt liền toát lên vẻ oán độc

“Muội muội đã tới, mau vào ngồi đi”. Thẩm Thiển Tâm ngồi bên kia của Thẩm Lăng Vân, nhìn thấy Thẩm Thiển Mạch bước vào liền làm ra nụ cười dối trá, nhiệt tình lôi kéo Thẩm Thiển Mạch ngồi xuống.

“Sao không trông thấy tam nương?” Thẩm Thiển Mạch nhìn vị trí trống không bên Thiểnh Thẩm Lăng Vân, trong mắt thoáng qua một tia nghi ngờ, cố ý tỏ vẻ tò mò hỏi

“Thân thể tam nương của ngươi không được khỏe, hiện đang nghỉ ngơi ở trong phòng” Trong mắt Thẩm Lăng Vân đã không còn nhìn thấy vẻ ân cần, chỉ nhàn nhạt trả lời.

Thẩm Thiển Mạch không khỏi cười lạnh. Cho dù bình thường Thẩm Lăng Vân đối với Tô Lạc Nhạn đầy yêu thương,  nhưng cũng chỉ là vài phần chân tình, hôm nay Tô Lạc Nhạn bị bệnh mà trong lòng hắn chỉ quan tâm đến Bách gia yến, một chút cũng không thèm để ý đến Tô Lạc Nhạn. Ở trong lòng Thẩm Lăng Vân, sợ rằng không gì có thể quan trọng hơn quyền thế.

“Hôm nay gọi các con đến dùng cơm, chủ yếu là muốn nói với các con về chuyện Bách gia yến” Thẩm Lăng Vân nhìn quanh một vòng, ánh mắt quét qua ba nữ nhi, làm ra dáng vẻ uy nghiêm của người làm phụ thân.

“Bách gia yến? Là nơi mà các vương tôn quý tộc làm quen lẫn nhau, giúp các hoàng tử có thể chọn phi sao?” Thẩm Thiển Mạch giả bộ ngây thơ cười hỏi.

Trong lòng nàng thì đang cười lạnh, hiện tại nhất định Thẩm Lăng Vân đang rất lo lắng. Ba nữ nhi, một người bị thương, một người dáng dấp tướng mạo bình thường lại còn bất học vô thuật, nhìn tới lui thì cũng chỉ có nữ nhi Thẩm Thiển Tâm này có thể lợi dụng.

“Đúng vậy, chỉ tiếc Ngữ nhi bị thương ở tay, không thể biểu diễn được”. Thẩm Lăng Vân liếc nhìn Thẩm Thiển Ngữ, cũng không biết tại sao tay nàng lại biến thành như vậy, hỏi cũng không nói, thật là kỳ quái! “Phụ thân, con….” Thẩm Thiển Ngữ còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng khi nhìn cánh tay của mình lại không dám nói tiếp, trong mắt tràn ngập hận ý nhìn Thẩm Thiển Mạch

Đều là nàng ta! Nếu không phải vì nàng ta tay của nàng sao có thể biến thành như vậy?! Nếu tay nàng không bị thương, có lẽ còn có cơ hội chiếm được sự ưu ái của hoàng tử, nhưng hôm nay, hôm nay nàng đã không có cơ hội rồi!

“Phụ thân, cầm kỹ của Mạch nhi cũng không tệ, có thể thay đại tỷ đánh đàn, tin tưởng với dung mạo của tỷ ấy, nhất định có thể tìm được một phu quân tốt”

Vừa dứt lời, Thẩm Thiển Ngữ đưa mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch đầy hoài nghi. Thẩm Thiển Mạch muốn giúp nàng? Sao có thể chứ, nàng ta nhất định đang nghĩ kế hãm hại nàng!

“ Muội muội, ta hiểu rõ ý tốt của ngươi, nhưng ngươi học tập trên núi, chỉ sợ….” Thẩm Thiển Ngữ không nói hết câu, nhưng những từ ngữ phía sau, những người ở đây đều hiểu rõ. Thẩm Thiển Ngữ xem thường tài đánh đàn của Thẩm Thiển Mạch, không yên lòng để nàng thay thế mình!

“Nếu đại tỷ không tin tưởng Thiển Mạch, Thiển Mạch cũng không còn cách nào”. Con ngươi đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch lộ ra vẻ tổn thương nhìn về phía Thẩm Lăng Vân.

“Mạch Nnhi, hay là ngươi thử đánh một khúc cho phụ thân nghe đi?” Thẩm Lăng Vân nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt lộ vẻ tính toán.

Phương pháp này của Thẩm Thiển Mạch cũng không tệ. Trước khi Bách gia yến bắt đầu, nữ nhi của các nhà đều phải ở phía sau màn, đầu tiên hắn để cho Thẩm Thiển Mạch thay Thẩm Thiển Ngữ đánh đàn, sau đó nói với mọi người rằng Thẩm Thiển Ngữ thấy không khỏe nên đã đi về trước, người xung quanh chỉ có thể thấy dung nhan của Thẩm Thiển Ngữ nhưng không thể kiểm chứng cầm kỹ của nàng.

Lại thêm mấy ngày nay, vì chuyện Bách gia yến mình đã cho Thẩm Thiển Ngữ sử dụng không ít thuốc đắt tiền, hiện nay cũng đã khá hơn nhiều, chỉ cần sau khi Bách gia yến kết thúc hảo hảo điều trị, không lâu sau cánh tay sẽ trở lại bình thường, với kỹ thuật đánh đàn của Thẩm Thiển Ngữ tất nhiên là sẽ không xuất hiện bất trắc gì.

“Vâng” Thẩm Thiển Mạch bảo người làm mang đàn tới, khóe miệng khẽ nâng lên nụ cười, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nhẹ nhàng lướt trên dây đàn. Nàng chỉ sử dụng có bảy phần tài nghệ cũng đã khiến Thẩm Lăng Vân lộ ra nụ cười hài lòng.

“Được, tốt! Vậy thì các ngươi cứ làm theo phương pháp của Mạch nhi. Đến khi Mạch nhi khảy đàn xong, Ngữ nhi liền làm ra vẻ khó chịu nên rời đi trước, tin tưởng với tài đánh đàn này cộng thêm dung mạo của Ngữ nhi sẽ đưa tới một số người chú ý” Trong mắt Thẩm Lăng Vân toát lên vẻ tính toán, hướng tới Thẩm Thiển Ngữ nói.

Có thể tham gia Bách gia yến và là người xuất hiện đầu tiên coi như đã có thể hấp dẫn ánh mắt của hoàng tử, nếu không thì cùng một số quan đại thần quyền quý kết thân cũng là một lựa chọn không tồi.

“Vâng” Thẩm Thiển Ngữ lên tiếng, đôi mắt nhìn về phía Thẩm Thiển Mạch nhiều thêm mấy phần hoài nghi.

“Tâm nhi này, Bách gia yến kỳ này ngươi cũng phải hiến nghệ, ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?” Thẩm Lăng Vân lại đem sự chú ý chuyển về phía nhị nữ nhi của mình, hiện tại đây chính là chiêu bài lớn nhất của hắn.

“Thưa phụ thân, Tâm nhi đã chuẩn bị một điệu múa rất tốt để tham gia Bách gia yến” Thẩm Thiển Tâm dịu dàng thanh thoát trả lời, bộ dáng mười phần tự tin. 

“Vậy thì tốt rồi! Đến lúc đó ngươi phải hấp dẫn cho được ánh mắt của Bát hoàng tử đó!” Thẩm Lăng Vân giọng điệu trầm trọng, sờ sờ đầu Thẩm Thiền Tâm, làm ra ánh mắt từ ái.

“Tâm nhi nhất định không làm phụ thân thất vọng” Trong mắt Thẩm Thiển Tâm thoáng hiện vẻ kiêu ngạo, ngay sau đó liền dùng vẻ dịu dàng che kín, nàng mềm mại trả lời.

Thẩm Thiển Ngữ nhìn thái độ của Thẩm Lăng Vân đối với Thẩm Thiển Tâm, trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức đem hận ý trút hết lên đầu Thẩm Thiển Tâm.

Doãn U Loan cũng hiện lên vẻ tức giận nhưng trên mặt vẫn cố gắng duy trì nụ cười đoan trang, khi ánh mắt bà ta nhìn về phía Thẩm Thiển Tâm đã nhiều hơn mấy phần oán độc.

Thẩm Thiển Mạch mặt không đổi sắc vẫn yên lặng ngồi ăn, bọn họ yêu thương tranh đấu gì đó thì cứ việc, nàng chỉ cần ngồi một chỗ xem kịch hay là được rồi, bởi vì đến cuối cùng quyền khống chế nằm trong tay nàng. Ngay cả lão hồ ly Thẩm Lăng Vân cũng đừng mong thoát khỏi lòng bàn tay của nàng!

Trong bữa cơm này, nhìn thì có vẻ phụ thân hiền từ, nữ nhi hiếu thảo, tỷ muội tình thâm, ấm áp vô cùng, nhưng trên thực tế đều là tính toán lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau!

“Thẩm Thiển Mạch!” Sau khi bữa cơm kết thúc, Thẩm Thiển Ngữ gọi Thẩm Thiển Mạch lại, trong giọng nói vẫn như cũ phách lối và ương ngạnh.

“Có chuyện gì vậy, đại tỷ?” Thẩm Thiển Mạch lười biếng nhìn lại, trong con ngươi đen nhánh là một mảnh thâm trầm, không nhìn ra cảm xúc.

“ Tại sao tự nhiên ngươi lại tốt bụng giúp ta khảy đàn, không phải có ý muốn hãm hại ta chứ? Ta cho ngươi biết, nếu Bách gia yến này xảy ra điều gì không may, coi như ngươi là đích nữ, phụ thân cũng không bỏ qua cho ngươi!” Gương mặt Thẩm Thiển Ngữ đầy hoài nghi, hất cằm lên cảnh cáo Thẩm Thiển Mạch.

“Điểm này không cần đại tỷ nhắc nhở, Thiển Mạch rất rõ ràng” Thẩm Thiển Mạch cười như không cười nhìn Thẩm Thiễn Ngữ, không mặn không nhạt trả lời một câu liền xoay người rời đi.

“Thẩm Thiển Mạch, ngươi tốt nhất là không nên giở trò với ta! Nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay!” Thẩm Thiển Ngữ nhìn bóng dáng Thẩm Thiển Mạch rời đi, rõ ràng là dung mạo hết sức bình thường nhưng lại có khí chất cao quý, thật làm nàng ta phẫn hận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện