“Này, Tự Tự?” Lâm Hề Già xòe tay không ngừng lắc lắc trước mắt cô”Hai người chung sống với nhau mà ngay một cả một chữ đều không nói á?”

Không có gì lạ khi cô ấy có một sự hiểu lầm sâu sắc về Minh Tự và Lương Hiện, khi họ còn đi học, họ có tiếng là một đôi oan gia.

Một Lương Hiện tự phụ trông lười biếng tuy rằng thành tích rất tốt nhưng không có tinh thần kỷ luật cao cũng như không phải là một học sinh giỏi điển hình.

Ở một mức độ nào đó, nó còn khó hơn kiểu “Học sinh dở” kiểu truyền thống.

Mà Minh Tự sau khi nhậm chức chủ tịch hội học sinh, mâu thuẫn của hai người ngày càng trở nên nhiều vô số kể.

Có một đoạn thời gian cũng không biết vì lý do gì mà khiến Minh Tự mỗi ngày đều tóm chặt lấy Lương Hiện cho bằng được.

Lâm Hề Già mỗi ngày đến trường,cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là Lương đại thiếu gia đứng ở cổng trường ký tên.

Sau khi chào Minh Tự, cô tò mò nhìn vào cuốn sổ Tác phong và kỷ luật xem một cái.

Trong quyển ghi là “Lớp 11 ban 18, Lương Hiện” dày đặc cả một trang và nó gần giống như một bộ sưu tập chữ kí.

Đại thiếu gia giống như không quan tâm lắm, sau khi ký tên mình lên quyển vở một cách thuần thục liền buông bút xuống, uể oải lười biếng nâng mắt lên nhìn cô “Được rồi chứ?”

Minh Tự không thèm nhìn tới đã cầm lấy quyển sổ “Nhớ kỹ, sau này khi ra vào trường phải đeo huy hiệu của trường, không được có lần sau.”

Đại thiếu gia không chút để ý một tay đút túi “Biết rồi.”

… Sau đó, ngày hôm sau, Lâm Hề Già lại nhìn thấy Lương Hiện bị Minh Tự tóm được ở cổng trường cầm bút kí tên.

Hai người có ngoại hình khá xứng đôi lại còn mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh thoạt nhìn giống như một cặp minh tinh đang đóng phim vườn trường.

Thế cho nên, trí tưởng tượng của Lâm Hề Già có thể hết sức phong phú đều là do họ ban tặng, quét sạch một số tia lửa của thần tình yêu, con thuyền tình bạn thanh mai trúc mã nhất định có ngày biến thành một biển tình cứ thế mà lật đổ tại đây.

Đương nhiên, hiện thực lúc nào cũng rất tàn khốc,những viễn cảnh đó sẽ không bao giờ xảy ra tựa như nó đang làm ngơ trước tâm tư của người dựng kịch bản như cô ấy hay thậm chí còn không theo một cái logic nhất định nào đó,từ từ mà đi.

Đã bao năm trôi qua, con thuyền này vẫn vững vàng như một con chó già.

“Nói nhảm, tớ sao có thể ngây thơ ấu trĩ như vậy.” Sau khi nghe Lâm Hề Già nhớ lại sự tích của mình trong quá khứ, Minh Tự kiên quyết không chịu thừa nhận “Đó là do cách hành xử khác người của anh ta,cậu không thấy những học sinh khác trong trường đều cư xử rất đúng mực và đeo phù hiệu của trường mỗi ngày đi học sao? Nếu như anh ta giống như họ,tớ muốn bắt e là cũng không bắt được “

Trên thực tế, khi Lâm Hề Già nói ra điều này, Minh Tự đã có hơi chút nhớ lại chính mình vì cái gì mà làm như thế.

Và với một người coi trọng hình tượng như cô thì dù có đánh chết cũng sẽ không thừa nhận rằng cô đã lấy việc công trả thù cá nhân.

“Đúng, đúng” Lâm Hề Già vuốt lông mèo “Cậu quang minh lỗi lạc, là Lương Hiện có quá nhiều vấn đề! Bắt là chính xác.”

Minh Tự không hài lòng với cái giọng điệu này của cô, vì vậy cô nghiêng người không tiếng động mà chất vấn.

Lâm Hề Già đặt con mèo Ragdoll qua một bên nhằm tránh cho nó thấy cái cảnh tượng giết người này, có chút tự tin nói: “Anh ấy là ông chủ của tớ.”

Ông chủ thì làm sao? Đây là lý do cô thông đồng với địch phản quốc?

Minh Tự thậm chí không suy nghĩ đã tức giận nói ra: “Nhưng tớ là vợ của ông chủ cậu.”

Lâm Hề Già nhất thời không kịp phản ứng, cô mở miệng “A” một tiếng rồi trầm ngâm nhìn cô.

“Tớ lại nói sai cái gì sao?” Minh Tự cũng nghĩ là chính mình đã nói ra cái gì đó nhưng đối diện với ánh mắt dò xét của Lâm Hề Già,cô dường như không thể bình tĩnh như cái vẻ bề ngoài lúc này,cô nhấn mạnh vài từ khi đứng dậy “Đây là sự thật khách quan.”

Minh Tự quay lại với chiếc máy tính trên bệ cửa sổ,ngồi thẳng người mở ra một tập tài liệu giống như chuẩn bị làm việc.

Lâm Hề Già chắp tay đi vòng qua phía sau lưng Minh Tự.

“Tự tự, cái hành vi vừa rồi kia của cậu,cậu không cảm thấy chính mình làm như vậy” Cô nói “Hình như là vô ý đồng ý cái gì rồi sao?”

Minh Tự kéo chuột phân loại tác phẩm thiết kế của chính mình, không khỏi nhướng mi “Ý cậu là muốn nói cái gì?”

“Kỳ thật Lương Hiện vẫn luôn là cái người được rất nhiều cô gái thích,cậu có phát hiện không?” Lâm Hề Già không trực tiếp nói chủ đề chính mà cố tình nói vòng vo “Cái khác không nói, mỗi lần bị cậu tóm được ở cổng trường ký tên, nữ sinh trong trường gần như là đi chậm lại, hận không thể vô hình đứng tại đó. Hay thậm chí còn có trước kia kia có mấy nữ sinh liều mạng theo đuổi anh ta, không phải là hoa khôi cũng là những giáo bá nổi tiếng? Người theo đuổi có thể nói là xếp hàng từ cổng phía đông đến tòa nhà dạy học nhưng người ta nào có để ý, một lòng chỉ thích Lương Hiện.”

Cô rốt cuộc là tới đây hôm nay để nghe Lâm Hề Già thổi phồng Lương Hiện sao?

Minh Tự đặt mạnh con chuột xuống, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Lâm Hề Già nói nhanh “Cho nên tớ cảm thấy cậu sống cùng với Lương Hiện có lẽ hơi nguy hiểm, cậu ở chung một chỗ với anh ta lâu như vậy rồi, trái tim có từng vì anh ta mà đập thình thịch không?”

Ở chung với Lương Hiện, trái tim có từng đập thình thịch không, Minh Tự không thể không nhớ lại những việc xảy ra.

Nhưng lại… giống như người bước hụt trong không khí, ngón tay tê dại và suy nghĩ gần như sụp đổ.

“Dù sao cũng là một người trẻ tuổi, việc thiếu kiên nhẫn là một chuyện phải nói là rất bình thường” Trong Kinh Hoằng tổng bộ, giám đốc Trịnh, hơn năm mươi tuổi ngồi bên ngoài bàn làm việc nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện, lên tiếng trước “Cho rằng chính mình đã ngồi vững vị trí người thừa kế, nóng lòng khoe khoang, thường thường đều sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.”

Lương Tiến Vũ dựa vào lưng ghế, hai lòng bàn tay xếp vào nhau.

Khi nhìn thấy điều này, giám đốc Trịnh lại thở dài “Tiến Vũ, dù sao tôi cũng nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, chúng ta có thể đóng cửa lại,ngồi xuống và bàn cách với nhau. Đối với Kinh Hoằng, chính cậu mới là người có thể mang lại lợi ích to lớn. Chỉ dựa vào việc là đứa con duy nhất của Lương Trị Hoành thì làm sao thuyết phục được các vị cổ đông kia? “

Giám đốc Trịnh này cũng là một con cáo già, ngày thường không tỏ ra sắc sảo, có tài năng gì nhưng cũng là người hay làm ngược lại ý của Lương Trị Hoành.

Nhờ có mái nhà lớn là Lương Tiến Vũ, ông ta đã may mắn thoát khỏi chỉnh đốn và bây giờ cả hai đều xem như là những người ngồi trên cùng một con thuyền.

Cho nên,khi tin tức Lương Hiện sắp đến Kinh Hoằng tổng bộ được lan truyền ra, Giám đốc Trịnh đã đích thân đi đến văn phòng Lương Tiến Vũ để bàn đối sách.

Ông không thể một mình chống lại Lương Hiện nhưng có thể nói ra mấy lời khuyến khích cái vị phó tổng có xu hướng suy tàn này “Cậu thì khác, những năm gần đây, sự đóng góp của cậu dành cho Kinh Hoằng mọi người đều rõ như ban ngày cho nên chưa chắc cậu không có phần thắng.”

Sau khi nói ra được những lời nhận xét có vẻ chân thành này, trán ông ta cũng sắp đổ đầy mồ hôi, dù sao thì Lương Tiến Vũ cũng không phải là cái người ngu ngốc gì cho nên ông cũng không trông cậy vào mấy lời này có thể đem cậu ta an ủi phấn chấn triệt để.

Nhưng ít nhiều, ông ấy cũng hy vọng Lương Tiến Vũ có thể làm rõ mục tiêu cuộc sống của mình và vực dậy tinh thần chiến đấu vì quyền lực bao năm nay đã gầy dựng.

Nếu Lương Tiến Vũ không từ bỏ, hai người bọn họ còn có hi vọng được lưu lại nhưng nếu cậu ta cứ trầm mặc như vậy thì có lẽ chuyện rời đi cũng là điều sớm muộn?

“Sắp đến đại hội cổ đông…”

Giọng của giám đốc Trịnh vừa rơi xuống, Lương Tiến Vũ đã ngẩng đầu gọi ông “Bác Trịnh.”

Giám đốc Trịnh sửng sốt “Sao?”

“Đừng lãng phí sức lực, Lương Hiện không phải là vật trong ao” Lương Tiến Vũ nhìn ra khung cửa sổ kiểu Pháp “Kinh Hoằng ảnh nghiệp chính là thí nghiệm của anh ta và bây giờ chẳng qua là đến phiên Kinh Hoằng tổng bộ mà thôi.”

Kỳ thật cũng không thể trách Lương Tiến Vũ tại sao lại sa sút.

Đổi lại bất luận kẻ nào ở trong khoảng thời gian ngắn biết được tài chính của công ty được chính mình luôn ầm thầm chuyển đi sớm bị người ta nắm chặt ở lòng bàn tay, hơn nữa cũng không biết đối phương dùng đến phương pháp gì chặt đứt liên hệ của chính mình cùng với các tập đoàn khác dẫn đến tình huống trông thật buồn cười chính là một đám đang hợp tác vui vẻ bỗng nhiên mất trí nhớ, giả ngu hàng loạt…… chỉ thiếu nữa là không đi nhảy lầu.

Trong bữa tiệc đính hôn ngày đó, ông ta cảm thấy việc hợp tác với Lương Tiến Vũ có vẻ còn có thể cứu hồi cũng như đem Kinh Hoằng cướp từ tay Lương Hiện trở về chưa chắc là không có phần thắng.

Lúc này nhớ lại cái suy nghĩ đó chỉ có một cảm giác chính là nó giống như càng ngày xa vời.

Giám đốc Trịnh muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì “Cái này…”

Lương Tiến Vũ nhắm mắt lại “Bác Trịnh, bác đã nói chúng ta là gia đình của nhau vậy nên cháu mới nói.”

“Lương Trị Hoành sẽ không bao giờ đem Kinh Hoằng giao lại cho cháu, ở trong mắt ông ấy, việc để cháu làm phó chủ tịch có thể nói đã là việc tận tình tận nghĩa.” Đã từng mong đợi nhưng lại để chính mình vỡ lẽ ra,bản thân Lương Tiến Vũ cũng không biết đây là cái loại cảm xúc gì.

Anh ta dừng lại và không nghĩ tiếp “Cho nên, cháu muốn rời khỏi Kinh Hoằng, tiện đường tặng cho Hoa Thịnh một phần đại lễ. Cháu hy vọng bác vẫn đứng về phía cháu ở bên này.”

Ở Bình Thành, ba tập đoàn Kinh Hoằng, Minh Thị cùng Hoa Thịnh có thể coi là thế chân vạc, lúc trước cái miếng đất ven biển ở Thiên Tân,chỉ cần động một cái thôi đều gây ra biến động mấy chục tỷ, ai cũng đều ăn không vô,vì thế cho nên mới có việc hai nhà liên hôn.

– ———–Thế chân vạc chỉ tình trạng vững chắc, cân bằng về sức mạnh chính trị giữa một ba đối thủ thù địch nhau,không ai tự ý tấn công ai, đảm bảo cho việc có thể tồn tại lâu dài,không ai xâm chiếm ai.—–

Bây giờ tiệc đính hôn đã qua, dự án ở Thiên Tân cũng đang được tiến hành, Lương Tiến Vũ với tư cách là phó chủ tịch, trực tiếp kết nối với dự án trọng điểm này.

Và cái phần đại lễ này có gì, không cần nói cũng biết.

“Tiến Vũ!” Giám đốc Trịnh không ngờ rằng cậu ta lại có suy nghĩ này,ông kìm nén tức giận đột ngột đứng lên “Kinh Hoằng không chỉ là một tập đoàn lớn mà nó cũng là tâm huyết của ba cháu!”

Phản ứng tức giận không thể tin được và thậm chí ngầm hiểu của giám đốc Trịnh đã xóa sạch cảm giác tội lỗi còn sót lại của Lương Tiến Vũ.

“Theo tình hình thì…” Anh ta nói một cách thờ ơ “Người ba này kỳ thật ngay từ đầu cũng đâu có quan hệ gì với cháu.”

“Lương tổng” Trong văn phòng phó chủ tịch, một người đàn ông mặc vest và giày da đi ngang qua màn hình dưới sự hướng dẫn của trợ lý, anh ta gọi người thanh niên ngồi sau bàn làm việc và đứng đó chờ đợi.

Sau khi nhận thấy bầu không khí tự động lui xuống, anh ta trầm giọng nói: “Báo cáo giám định tổn thất mà anh muốn đã xuất hiện.”

Lương Hiện nói “ừm”: “Bao nhiêu?”

Người đàn ông đưa văn kiện trong tay qua “1,3 tỷ.”

Đây là con số Lương Tiến Vũ đã động tay động chân, nếu không có sự chuẩn bị trước có thể trực tiếp dẫn đến việc tạm dừng phát triển dự án ven biển Thiên Tân và thiệt hại có thể nói là khôn lường.

“Không tồi” Lương Hiện nói bằng giọng nửa đùa nửa thật, trông tâm trạng khá là vui vẻ “1,3 tỷ là bí mật thương mại đủ để tống anh ta vào tù.”

“Cái này…” Quả nhiên là hào môn tranh đấu, nếu không vừa ý tùy thời đều có thể tống ngay vào tù, người nọ đột nhiên không biết nói thế nào, nghĩ xong liền thực dụng nói “Lương tổng, ngài vừa mới chuyển tới trụ sở chính, dự án ở Thiên Tân xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu cùng các cổ đông lớn thương thảo e là……”

Anh ta còn chưa nói hết câu nhưng ý tứ bên trong đã rõ ràng, Lương Hiện khẽ nâng cằm ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

Vì vậy, anh ta nghiêm túc nhắc nhở: “Còn thiếu kinh phí 1,3 tỷ, nếu không bù kịp thì nó sẽ được tính trực tiếp trên đầu ngài”

“Tôi đang suy nghĩ về điều anh đang nói,lỗ hỏng kinh phí này nó không là gì cả” Lương Hiện dựa vào lưng ghế “Về phần phải làm gì bây giờ thì có vẻ hơi vội vàng.”

Trông có vẻ tự mãn và chẳng thấy từ “Vội vàng” chút nào.

“Vậy tại sao buổi sáng ngài lại nói cho Lương Tiến Vũ biết buộc anh ta phải chó cùng cắn dậu?”

– ——-“Chó cùng cắn dậu” bị đẩy đến bước đường cùng, không thể không phản kháng để mưu cầu sự sống———

Lương Hiện thay đổi tư thế, không biết là đang nghĩ gì phải một lúc sau, anh đưa ra một câu trả lời không hợp với phong cách của mình cho lắm “Phải nghĩ cho kĩ đã.”

Nghĩ làm sao trả thù cho con công nhỏ ở nhà.

Minh Tự không ngờ ban sáng mới cùng Lâm Hề Già đề cặp đến Lương Hiện thì đêm hôm đó người bạn cùng phòng vốn như con Thần Long, thấy đầu không thấy đuôi kia bất ngờ trở về nhà.

Khi đó, cô vừa hoàn thành xong bộ sưu tập tác phẩm cho cuộc thi, vươn eo ôm con mèo xuống lầu thì nghe thấy tiếng cửa tự động khóa lại.

Vì vậy, cô nhoài người ra khỏi cầu thang để nhìn.

Người đàn ông đang đứng trên hành lang trong bộ vest màu xám nhạt, ánh sáng dịu dàng từ đỉnh đầu rơi xuống.

Thời điểm Minh Tự nhìn thấy anh, ánh sáng lập lòe trước mặt tựa như xuyên qua một đường hầm không gian và thời gian nhất định, khi còn bé giờ phút này trùng trùng với nhau.

Mặc dù đang mặc bộ vest với một khí chất lạnh lùng và quyến rũ nhưng vẫn có một thần thái trẻ trung phóng túng giữa lông mày của anh ấy.

Sau một lúc dừng lại, Minh Tự mới tìm được giọng nói của chính mình “Tại sao anh lại trở về?”

Lương Hiện nhướng mày cười cười “Không chào đón?”

“……” Minh Tự đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào, vừa buông lỏng tay, con mèo đã tuột khỏi tay cô, cô cũng theo nó xuống lầu,bước chân lại gần Lương Hiện vừa lúc ngửi thấy trên người anh có mùi rượu “Anh uống rượu à? “

Lương Hiện bước đến sô pha, ôn nhu nói: “Có một bữa tiệc, em còn chưa đi ngủ?”

“Vừa định đi ngủ thì nghe thấy tiếng cửa khóa lại.” Minh Tự cũng đi tới, cho đến khi ngồi xuống sô pha, cô mới sửng sốt, cô không phải lúc này nên trở về phòng sao?

Tại sao lại bày ra một bộ dáng muốn bồi anh nói chuyện phiếm?

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng cô vẫn không có đứng lên.

Trong phòng khách rộng lớn, chiếc đồng hồ cổ trang trí chậm rãi di chuyển tích tắc.

Thạch Thái không biết vào cửa từ lúc nào, lúc này cũng im lặng lui vào phòng bếp ngao canh giải rượu.

Lương Hiện đêm nay uống rất nhiều lại thêm việc tối hôm qua ngủ trên máy bay nên bây giờ cảm thấy có chút buồn ngủ.

Anh dựa vào lưng sô pha, ý thức dần dần chìm xuống nhất thời im lặng không lên tiếng. Một ánh sáng yếu ớt từ xa chiếu tới đủ phác thảo đường nét sườn mặt lúc này của Lương Hiện.

Minh Tự nhìn nhìn,có chút khó chịu không giải thích được “Uống rượu không thoải mái thì lần sau đừng có uống nhiều như vậy. Anh cho rằng mình là người sắt sao?”

Lúc nửa mơ nửa tỉnh, anh nghe thấy giọng của cô có vẻ không tốt, Lương Hiện đột nhiên mở mắt ra, vừa muốn phân biệt là mơ hay thực thì đã nhìn thấy Minh Tự đang ngồi trên sô pha bên cạnh, khóe mày thoáng qua chút không vui.

Nó giống như trạng thái mất bình tĩnh trước người chồng đã quá chén ở bên ngoài.

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Lương Hiện đã bật cười trong lòng.

Anh hơi ngồi dậy, giọng nói khàn đi vì cơn buồn ngủ chưa giải quyết được, anh lại bắt đầu trêu chọc cô “Em đau lòng?”

Nhìn thấy Minh Tự muốn rời đi với bộ dạng như bị người ta giẫm phải đuôi, Lương Hiện ngồi dậy kéo cô lại ” Chỉ đùa thôi, đừng tức giận? Lại đây—”

Lo lắng chính mình sẽ đuổi người đi mất cho nên khi ngồi dậy có chút gấp gáp, không khống chế được lực đạo, mà Minh Tự bất ngờ bị nắm tay kéo lại, dưới chân lại mang dép lê, cả người không khống chế trượt ngã trở về ——

Hai người cứ vậy mà đột nhiên ngã cùng ở một chỗ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện