Cố ý cái đầu anh!

Cô là loại người như vậy sao? Minh Tự ngồi trong xe nhớ lại cảnh tượng mười phút trước rồi cảm thấy rằng tại sao lúc đó mình không dí cái thìa đó vào mặt Lương Hiện.

Chẳng lẽ tình tình mình thay đổi?

Nếu được vậy thì thật tốt quá.

Minh Tự lúc này đang khoanh tay không nói một lời ngồi cạnh Lương Hiện, người đem cô chọc tức xong cũng không có thái độ dỗ dành.

Vào lúc bầu không khí bên trong xe gần như đông cứng thì bất ngờ nhận được điện thoại của Thừa Vũ,người vừa mở miệng liền vui vui vẻ vẻ: “Nha, Minh Tự, ngày hôm qua có ngủ ngon không?”

Minh Tự cười lạnh, chậm rãi vuốt ve vạt áo “Ngủ rất ngon.”

“Phải không?Ô,vậy là tốt rồi!” Thừa Vũ nghe xong liền vui vẻ “Vậy hôm nay cậu có muốn tới nhà tớ không? Dì tớ mới mời một đầu bếp Nhật Bản đến để làm món cá gì gì…. nghe tên lạ và rất khó nói nhưng nghe nói là rất ngon. “

“Ồ đúng rồi, nhân tiện gọi cho Hiện Hiện. Nếu có thời gian, hai người đi qua cùng nhau luôn.”

Sau khi trải qua một đêm say rượu, Minh Tự vốn dĩ không có cảm giác thèm ăn nên đối với cái món cá gì của Thừa Vũ, một chút hứng thú cũng không có nhưng hai chữ “Hiện Hiện” này bất quá thành công khơi dậy cái tính tình ngang bướng của cô.

Đầu tiên là dứt khoát cự tuyệt “Không đến.”

Sau đó gằn từng chữ một “Vũ Vũ cậu nhớ kỹ cho tôi, về sau nếu muốn tụ hợp, có tớ không có anh ta, có anh ta thì không có tớ.”

Sau khi nói xong còn nhìn Lương Hiện đầy vẻ khiêu khích “Hừ” một tiếng.

Lương Hiện: “……”

Xem ra bởi vì cái câu đùa kia của anh làm đại tiểu thư tức giận không nhẹ.

“Không… Vì sao” Thừa Vũ mặt đầy mê mang “Tối hôm qua,hai người đánh nhau?”

“……”

Minh Tự im lặng một lúc, vừa định nói giữa bọn họ không có bạo lực như vậy thì đột nhiên ác niệm trong lòng khẽ động một cái rồi dứt khoát theo lời cậu ta nói “Ừm” một tiếng.

Lương Hiện đưa mắt xuống khi nghe thấy có điều gì đó không không thích hợp.

Minh Tự cong môi nhìn anh rồi lại cầm điện thoại, bắt đầu với giọng điệu vô cùng ngây thơ vô tội “Tối hôm qua, tớ uống say đúng chứ?”

Thừa Vũ gật gật đầu “Đúng vậy, lúc đó Hiện Hiện còn đưa cậu về nhà.”

“Về nhà cái gì mà về nhà, sáng hôm nay sau khi tớ tỉnh lại, phát hiện chính mình cư nhiên nằm ở ngoài bụi hoa.”

Thừa Vũ sửng sốt “Cái gì!”

Minh Tự suy nghĩ một lúc rồi quyết định nói thêm “Cả người đều là bùn cậu có biết không, đặc biệt rất rất dơ —— hơn nữa lúc tớ gọi điện thoại hỏi Lương Hiện, cậu đoán anh ta trả lời như thế nào không?”

“Trả lời như thế nào?”

“Anh ta nói bởi vì công ty có việc gấp nên tùy tiện tìm một chỗ ném tớ xuống.” Minh Tự giống như người vô cùng thất vọng,liên tục thở dài lắc đầu “Cậu nói xem anh ta tại sao có thể làm được điều này cơ chứ, hoàn toàn không biết suy xét đến sự an toàn của người khác.”

“Quả thực là vô cùng quá đáng!!” Thừa Vũ nghe như muốn nổ tung “Minh Tự cậu chờ đó, tớ gọi điện thoại mắng cậu ta!!”

Sau khi cúp điện thoại, Minh Tự giống như cái người thắng lợi trong cuộc chiến này, đắc ý quơ quơ di động trước mặt Lương Hiện.

Xem lần sau anh có dám vu khống bôi nhọ cô nữa không?

Con công nhỏ rõ ràng là đang tức giận và cho chính anh thấy rằng mọi chuyện sẽ không tốt trở lại nếu anh không dỗ dành cô thật tốt.

Bất đắc dĩ muốn nói điều gì đó nhưng điện thoại Thừa Vũ lại đánh tới.

“Hiện Hiện,tại sao cậu lại có thể đem Minh Tự ném ở bụi hoa chứ?! Vạn nhất bị người xấu nhặt đi thì làm sao bây giờ! Tớ thật là nhìn lầm con người cậu rồi!” Lương Hiện vừa mới ấn nhận đã nghe Thừa Vũ mắng “Cho dù mối quan hệ của cậu với Minh Tự có tệ đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể làm hay đối xử với cô ấy như vậy, hơn nữa cô ấy còn là vợ của cậu! Cậu đúng là một tên Tra nam!”

Lương Hiện chưa kịp lên tiếng đã bị hai từ “Tra nam” làm nghẹn không nói nên lời mà bên cạnh là Minh Tự đã sớm không nhịn được cười, khóe mắt và lông mày lộ ra vẻ vô cùng hả hê khi anh gặp họa.

Không biết vì sao chính mình cũng cong khóe môi lên, ngay sau đó lại trở về dáng vẻ bình thường dựa vào lưng ghế cười nhạt “Tin?”

“Cái này có thể tùy tiện bịa ra để gạt người khác sao?” Thừa Vũ không cần suy nghĩ đã nói cực kì nghiêm túc “Hiện Hiện,cậu còn muốn ngụy biện sao? Sao trước đây tớ không phát hiện ra cậu là một tên tra nam chứ!Cậu làm tớ qúa thất vọng về cậu!!!”

Lương Hiện: “……”

Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn mà đối mặt với Thừa Vũ -cái người vốn là một cây gậy cứng đầu, không thể không trực tiếp bật loa ngoài lên “Đây, nghe xem cô ấy bây giờ đang ở đâu.”

Minh Tự ngay lập tức ngừng cười, không phát ra tiếng.

Đợi một hồi lâu sau cũng không nghe thấy gì, Thừa Vũ thực sự tức giận hét lớn “Hiện Hiện!”

Lương Hiện liếc mắt nhìn Minh Tự một cái rồi nhẹ nhàng nói “Thừa Vũ, nghĩ kỹ đi, với tính tình của Minh Tự, nếu tớ thật sự đem cô ấy ném vào bụi hoa thì cô ấy có thể bình tĩnh không phát giận nói chuyện với cậu thông qua điện thoại?”

Đây là muốn nói tính tình cô xấu?

Minh Tự lườm anh.

Ánh mắt Lương Hiện khẽ động, vừa định nói gì đó, giây tiếp theo liền nghe Thừa Vũ “Phi” một tiếng, vô cùng tức giận nói “Cậu không cần viện cớ, Minh Tự khẳng định là bởi vì quá ủy khuất cho nên mới không rảnh cùng cậu tức giận! Hơn nữa, đêm qua lạnh như vậy mà sáng ra cũng quên mất chính mình lúc này cần phải tức giận thì có lẽ là do bị đông cứng đến ngây người luôn rồi!”

Lương Hiện: “……”

Không kìm được quay đầu đi, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp.

Minh Tự: “……”

Thực tốt, danh sách hận thù của anh với cô lại nhiều thêm một cái.

Chiếc Bentley màu đen sau khi dừng trước cửa căn biệt thự số 17, Minh Tự kéo cửa trực tiếp xuống xe, một mực chính là không cho Lương Hiện có cơ hội nói chuyện.

Mười mấy tiếng ở nhà Lương Hiện có thể nói là điều bất mãn nhất trong cuộc đời cô nên Minh Tự đã hạ quyết tâm rằng, nhất định phải mau mau vứt cái kí ức này ra phía sau đầu và cái gì liên quan đến Lương Hiện cái người đàn ông này cũng mau mau xóa bớt đi rồi nghĩ cũng không cần nghĩ.

Vừa về đến nhà,cô liền vào phòng tắm ngâm mình trong bồn chứa tinh dầu hoa trà, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Ước chừng là ngâm đến mức chạm trúng dây thần kinh nào đó khiến kí ức trong đầu lật đi lật lại nhiều lần và không ngừng tái diễn.

Hơn nữa, mỗi một lần đều có điểm bất đồng khiến cô có lúc thì xấu hổ và có lúc thì đan xen lộn xộn giữa xấu hổ và giận dữ, bực bội đập tay vào mặt nước khiến bong bóng bên trong văng tung tóe mà chân bên dưới lại không ngừng đạp đạp vào thành bồn, cuối cùng tức giận nắm lấy con vịt cao su nhỏ trong bồn không ngừng mắng trong lòng——Lương Hiện,cái người đàn ông chết tiệt này thật đúng là cẩu, chẳng lẽ lúc nhỏ anh chưa từng đọc tiểu thuyết hay xem chuyện cổ tích??Hừ,tại sao không biết rằng tiên nữ trước khi ngủ, bước quan trọng nhất là phải tẩy trang?!

Chú vịt trong tay cô phát ra một tiếng “Ích” giống như là tán thưởng sự bực tức này của cô dành cho Lương Hiện.

“Tớ nghi ngờ cậu là đang cố tình khoe khoang” Lâm Hề Già đi tới, xem xét kỹ khuôn mặt của Minh Tự rồi duỗi tay chọc chọc “Da của cậu mềm mại đến mức có thể véo chảy ra nước,đâu, nơi nào bị thương?”

Trong khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, Minh Tự đang dựa vào thành hồ nhắm mắt nghỉ ngơi nghe thế liền ngồi bật dậy khiến chiếc khăn nóng trên trán “Bùm” một tiếng rơi vào trong nước “Tớ dưỡng đến nay đã hai ngày và tất nhiên là nó phải hồi phục rồi. Lại nói đây là điểm mấu chốt sao? Mấu chốt là……”

“Đã biết, đã biết, mấu chốt ở chỗ là anh ta không chăm sóc cậu thật tốt, miệng còn đặc biệt hư, không ngừng bôi nhọ cậu!” Lâm Hề Già vội vàng nói tiếp nhằm ngăn cản ý nghĩ đó không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng đại tiểu thư Minh Tự.

Tháng trước cô phải đến Nam Thành công tác nên có một đoạn thời gian dài không gặp Minh Tự và kết quả là khi mới vừa xuống máy bay đã bị vị đại tiểu thư tùy hứng này kéo tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mà bản thân còn chưa kịp về đến nhà bỏ vali.

Đến đó rồi mới biết được, ngâm suối nước nóng cái vấn đề này bất quá chỉ là thứ ngụy trang mà luận văn Minh Tự diss Lương Hiện mới là vấn đề chính.

– —-Diss là một thuật ngữ được sử dụng phổ biến trong ngành công nghiệp Hip Hop. Thuật ngữ này dùng để công kích, chỉ trích, thậm chí là mạt sát lẫn nhau về những điều mà họ cảm thấy không vừa lòng ở đối phương.———-

“Perfect.” Minh Tự nhặt chiếc khăn ở trong bể bơi lên và đặt nó sang một bên.

Bất quá trước đó cô thuật lại mọi chuyện cho Lâm Hề Già nghe nhưng không đề cập đến chuyện tối hôm đó cô có chạm tay vào yết hầu Lương Hiện.

“Nhưng mà tớ vẫn phải nói một điều là cậu không thể có yêu cầu quá cao đối với những người trai thẳng như Lương Hiện được?Nói không chừng anh ta căn bản không biết cậu hôm đó có trang điểm thì sao?” Lâm Hề Già nói.

Minh Tự cười thành tiếng “Còn có người như vậy?”

Lâm Hề Già nhìn Minh Tự bây giờ đang để mặt mộc nhưng không khác gì trang điểm, khuôn mặt trắng nõn, da như ngưng chi vô cùng xinh đẹp.

– —-Da như ngưng chi: Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng.—-

Cái gì gọi là vẻ đẹp tự nhiên trời sinh?

Chính là này này.

Lâm Hề Già bỗng nhiên hơi tò mò “Tự Tự, người như cậu sẽ thích loại đàn ông như thế nào?”

Hai người gặp nhau nửa học kỳ cấp ba nhưng trước đó Lâm Hề Già đã sớm nghe được rất nhiều về tin đồn của Minh Tự, hôm nay nói cô như thế này,ngày mai lại nói cô cự tuyệt phú nhị đại nào đó thế kia,..

Sau đó, qua đám đông cô nhìn thấy được Minh Tự người có dung mạo cực kì tốt, khí chất lạnh lùng như một đóa hoa hồng đầy gai, xinh đẹp và cao ngạo giống như người sống chớ lại gần.

Minh Tự ôm hai má,không biết đang suy nghĩ gì “Câu hỏi này rất quan trọng sao?”

“Quên đi, dù sao thì cậu cũng gần kết hôn rồi” Lâm Hề Già suy tư nghĩ nghĩ “Dù cho có như vậy thì cậu cùng bọn cẩu độc thân như tớ cũng không khác gì là mấy”

Sau khi Minh Tự về nước thì cuộc sống của cô ấy vẫn vậy, ngoài việc đi tụ tập với bọn Thừa Vũ ra thì hầu như bên người cô cũng không có người đàn ông nào khác.

Kết quả là Lâm Hề Già thường quên rằng cô ấy sắp kết hôn.

Minh Tự nhìn chằm chằm suy nghĩ hồi lâu đột nhiên nhớ tới một chuyện.

“Tớ có chuyện này quên nói cho cậu” Cô ho nhẹ “Chủ nhật tới cậu có rảnh không?”

Lâm Hề Già suy nghĩ một chút “Hẳn là có? Làm sao vậy?”

Minh Tự dịch hai bước đến mép vực, cố gắng bình tĩnh nói: “Hôm ấy là lễ đính hôn.”

Giọng nói quá mức nhẹ nhàng giống như là đang mua một cái túi có gía trị nhất thời khiến cho Lâm Hề Già nghĩ mình có phải đã nghe nhầm rồi không “Đính hôn??”

“Ừ” Minh Tự gật đầu “Kỳ thật thì giấy kết hôn trước đó đã lãnh rồi, chỉ còn thiếu một cái nghi thức.”

Có lẽ vì trải qua mấy chuyện lần trước với Kha Lễ Kiệt cùng Thừa Vũ nên cảm thấy chuyện này không quá khó nói.

Cho nên, giọng điệu của cô bây giờ mới tương đối bình tĩnh như thế.

Lâm Hề Già sửng sốt “Không phải, cậu giấu tớ đi lãnh giấy chứng nhận cùng Lương Hiện á?”

“Tình bạn chị em hoa mẫu đơn của chúng ta kết thúc…..như thế này tại đây?”

Cô biết Minh Tự sắp kết hôn nhưng không nghĩ tới, Minh Tự cư nhiên vậy mà cùng Lương Hiện lấy giấy chứng nhận kết hôn rồi!

Minh Tự giấu mặt xuống nước, chỉ lộ ra một đôi mắt xinh đẹp nhìn Lâm Hề Gìa.

Lâm Hề Già đột nhiên kêu “này” một tiếng, hai mắt như muốn phát sáng.

Minh Tự từ trong nước ngoi ra “Sao vậy?”

“Điều này có giống như tớ nói trước đó,thể loại “Oan gia hoan hỉ”?” Lâm Hề Già rất nhanh lấy lại sức tưởng tượng phong phú của mình,sau khi tiếp nhận hiện thực,cô hứng thú bừng bừng nói “Kỳ thật Lương Hiện lớn lên rất đẹp trai mà trong nhà cũng có tiền,lại quen biết với cậu từ nhỏ đến lớn……”

“Cắt” Minh Tự chéo tay “Anh ta rốt cuộc cho cậu bao nhiêu tiền để cậu có thể che lại lương tâm khen anh ta bất chấp như thế?”

Mặc dù lúc ở Thân Thành cô đã nghĩ về nó.

Nhưng, không cần phải thừa nhận nó một cách tuyệt đối phũ phàng như thế.

Lương Hiện chính là cẩu đàn ông.

Lâm Hề Già sau khi tiếp thu hiện thực xong thì chỉ cảm thán một câu rồi cùng Minh Tự chuyển sang chủ đề về những chuyện tầm phào và cuộc sống thường ngày trong đoàn phim.

“… Có một rạp chiếu phim ở gần đó. Mất 30 phút đi xe nhưng nó khá cao cấp, bao gồm 3D, IMAX và 4D.”

“Có một bộ phim duy nhất khiến tớ có hứng thú xem ” Lâm Hề Già giơ ngón tay lên ” Titanic, 3D.”

《Titanic》là một bộ phim bom tấn được phát hành gần đây nói về một vụ đắm tàu, có thể nói là cốt truyện rất màu sắc và hình ảnh đặc biệt hấp dẫn.

Minh Tự ban đầu nghĩ rằng 3D là một loại công nghệ chống lại con người, chứ đừng nói đến cái gì là thảm họa…

Quả nhiên, giây tiếp theo Lâm Hề Già bi thương thở dài “Tớ cảm thấy chính mình vững chắc ăn một đòn đau vẫn hơn là mang nước mắt về những người bên trong bộ phim đó?”

Có đôi khi mọi chuyện dường như chỉ là một sự trùng hợp khá ngẫu nhiên, Minh Tự ban ngày mới vừa cùng Lâm Hề Già thảo luận về vấn đề xem phim điện ảnh, buổi tối, Lương Hiện đã nhắn qua.

Trong hai ngày, hai người cũng không phải là không liên hệ gì với nhau, ít nhất Lương Hiện mỗi ngày đều phát một câu “Minh Tự là tiên nữ” qua cho cô nhưng bất đồng chính là, Minh Tự trước kia còn thường hồi biểu tình cho anh nhưng qua hai ngày nay phát cũng không hồi lại.

Giống như là một loại tức giận nâng cấp hơn bình thường.

Sau khi nhắn qua một câu “Minh Tự là tiên nữ” thì Lương Hiện còn nhắn kèm theo một câu: “Tối mai rủ em đi xem phim để xin lỗi, có được không?”

Minh Tự biết rằng đây là một tín hiệu để làm hòa với cô.

Vừa định làm bộ làm tịch, bỗng nhiên nhớ tới lời Lâm Hề Già nói trước đó, vì thế tâm lý cũng thay đổi nhanh chóng.

“Được rồi nhưng em sẽ là người chọn phim và mua vé.”

Lương Hiện nhướng mày “Vậy không phải thành em mời tôi?”

Minh Tự hừ một tiếng: “Suy nghĩ nhiều, chuyển khoản qua cho em”

Một lúc sau, Lương Hiện quả nhiên gửi một phong bì màu đỏ.

Khóe môi Minh Tự cong lên đầy tự hào click mở nhận tiền sau đó dứt khoát mua hai vé xem phim 3D 《 Titanic 》
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện