Tô Thái nửa tin nửa ngờ nhận lấy phong thư của Tô Li, vừa mở ra sắc mặt liền đại biến.
Trong thư ghi rõ, Tô Li trúng độc mãn tính, độc dược thâm nhập vào sâu cơ thể, nếu bất cẩn chút nữa mạng cũng chẳng còn.
Ngay cả sẹo trên mặt Tô Li cũng do độc tố mà thành.
" Ai viết cái này?" Tô Li không hiểu biết y thuật, Tô Thái cái này rõ ràng, nhìn chữ cũng biết không phải do nàng viết.
" Đại phu viết! Hắn còn nói hắn tên Chu Dịch!" Tô Li nghĩ nghĩ liền nói.
Không ngờ nàng vừa dứt lời, biểu tình trên mặt Tô Thái tức khắc trở nên không bình thường.
Tô Thái cầm lấy phong thư, cẩn thận mà nhìn, phát hiện chữ viết này thật quen mắt.
Chữ của Chu thần y, hắn đã may mắn được chiêm ngưỡng một lần, lại vì chữ viết kì lạ mà càng ấn tượng.
Đây, đúng thật là chữ viết của Chu thần y.
Tô Li nhìn biểu tình trên mặt Tô Thái, chắc chắc là tin rồi!
Trong kí ức của Tô Li thực sự có nói Tô gia thái tổ trước đây bệnh nặng, được Chu Dịch khi ấy còn trẻ chữa trị cho, tuy lúc ấy Chu Dịch vẫn còn niên thiếu nhưng tay nghề đã vang danh thiên hạ.
( Không hiểu lắm bịa tí nhưng căn bản ý cũng như này ????)
Cha nàng, Tô Thái cũng được chiêm ngưỡng y thuật của Chu Dịch.
Vậy nên, nàng không ngại đánh cược thử xem, cha nàng có hay không còn ấn tượng với Chu Dịch.
Nhìn biểu tình này của Tô Thái, lòng nàng an tâm rồi.
" Cha! Người xem, đại phu nói sẹo trên mặt hài nhi là do có độc tố mà thành!" Vệt sẹo trên mặt Tô Li được điều trị lâu vậy cũng phai nhạt đi nhiều.
Tuy vẫn còn chút dấu ấn nhưng khác hẳn trước kia.
Tô Thái cũng để ý đến.
Như vậy, Tô Li không phải lừa hắn.
" Cha! Hài nhi biết sai rồi! Cha cho hài nhi trở về đi! Người nhìn xem, hài nhi ở chỗ này một thời gian mà...!Hài nhi....!Hài nhi trong lòng rất buồn!" Tô Li nói nói, che mặt khóc rống lên.
Tô Thái nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, mày nhăn lại.
Hắn nhớ rõ, cứ mười ngày đều cho quản gia mang bạc đến, thế nào cũng đủ ăn nhưng sao Tô Li lại thành cái dạng này?
" Trước nay đến thôn Hoàng Sơn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hài nhi còn trúng độc nữa, hài nhi...." Tô Li nói nghe ủy khuất vô cùng, nhưng mặt che sau tay áo, câu câu môi cười.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, nàng nói ra những lời này lại khiến Bạch Cần cùng Thôi ma ma nghe đến nghẹn ngào.
Tô Thái trong lòng càng thêm hẫng hụt.
Lúc trước Tô Li trong kinh thành náo hết chuyện nọ đến chuyện kia, hắn sợ Hoài Vương điện hạ sẽ truy cứu mới đem Tô Li tới chốn hoang sơ này.
Hiện tại, sóng yên biển lặng, nhìn Tô Li như vậy, hắn không đành lòng.
" Đứng lên đi! Phụ thân đưa ngươi về nhà!" Tô Thái thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.
Kế hoạch thành công!
Tô Li thực sự đúng là quá ngu ngốc.
Nàng ta không nhìn ra cha nàng đối xử với nàng tốt vậy.
Suy cho cùng, cũng là nhi tử duy nhất của Tô gia.
* Về kinh rồi thì chắc sẽ có biến ha!
Update: 13/8/2020.
Trong thư ghi rõ, Tô Li trúng độc mãn tính, độc dược thâm nhập vào sâu cơ thể, nếu bất cẩn chút nữa mạng cũng chẳng còn.
Ngay cả sẹo trên mặt Tô Li cũng do độc tố mà thành.
" Ai viết cái này?" Tô Li không hiểu biết y thuật, Tô Thái cái này rõ ràng, nhìn chữ cũng biết không phải do nàng viết.
" Đại phu viết! Hắn còn nói hắn tên Chu Dịch!" Tô Li nghĩ nghĩ liền nói.
Không ngờ nàng vừa dứt lời, biểu tình trên mặt Tô Thái tức khắc trở nên không bình thường.
Tô Thái cầm lấy phong thư, cẩn thận mà nhìn, phát hiện chữ viết này thật quen mắt.
Chữ của Chu thần y, hắn đã may mắn được chiêm ngưỡng một lần, lại vì chữ viết kì lạ mà càng ấn tượng.
Đây, đúng thật là chữ viết của Chu thần y.
Tô Li nhìn biểu tình trên mặt Tô Thái, chắc chắc là tin rồi!
Trong kí ức của Tô Li thực sự có nói Tô gia thái tổ trước đây bệnh nặng, được Chu Dịch khi ấy còn trẻ chữa trị cho, tuy lúc ấy Chu Dịch vẫn còn niên thiếu nhưng tay nghề đã vang danh thiên hạ.
( Không hiểu lắm bịa tí nhưng căn bản ý cũng như này ????)
Cha nàng, Tô Thái cũng được chiêm ngưỡng y thuật của Chu Dịch.
Vậy nên, nàng không ngại đánh cược thử xem, cha nàng có hay không còn ấn tượng với Chu Dịch.
Nhìn biểu tình này của Tô Thái, lòng nàng an tâm rồi.
" Cha! Người xem, đại phu nói sẹo trên mặt hài nhi là do có độc tố mà thành!" Vệt sẹo trên mặt Tô Li được điều trị lâu vậy cũng phai nhạt đi nhiều.
Tuy vẫn còn chút dấu ấn nhưng khác hẳn trước kia.
Tô Thái cũng để ý đến.
Như vậy, Tô Li không phải lừa hắn.
" Cha! Hài nhi biết sai rồi! Cha cho hài nhi trở về đi! Người nhìn xem, hài nhi ở chỗ này một thời gian mà...!Hài nhi....!Hài nhi trong lòng rất buồn!" Tô Li nói nói, che mặt khóc rống lên.
Tô Thái nhìn mấy đĩa thức ăn trên bàn, mày nhăn lại.
Hắn nhớ rõ, cứ mười ngày đều cho quản gia mang bạc đến, thế nào cũng đủ ăn nhưng sao Tô Li lại thành cái dạng này?
" Trước nay đến thôn Hoàng Sơn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, hài nhi còn trúng độc nữa, hài nhi...." Tô Li nói nghe ủy khuất vô cùng, nhưng mặt che sau tay áo, câu câu môi cười.
Chỉ là nàng không nghĩ tới, nàng nói ra những lời này lại khiến Bạch Cần cùng Thôi ma ma nghe đến nghẹn ngào.
Tô Thái trong lòng càng thêm hẫng hụt.
Lúc trước Tô Li trong kinh thành náo hết chuyện nọ đến chuyện kia, hắn sợ Hoài Vương điện hạ sẽ truy cứu mới đem Tô Li tới chốn hoang sơ này.
Hiện tại, sóng yên biển lặng, nhìn Tô Li như vậy, hắn không đành lòng.
" Đứng lên đi! Phụ thân đưa ngươi về nhà!" Tô Thái thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.
Kế hoạch thành công!
Tô Li thực sự đúng là quá ngu ngốc.
Nàng ta không nhìn ra cha nàng đối xử với nàng tốt vậy.
Suy cho cùng, cũng là nhi tử duy nhất của Tô gia.
* Về kinh rồi thì chắc sẽ có biến ha!
Update: 13/8/2020.
Danh sách chương