Lâm Trĩ Giản nhìn cậu cười đến ngây người một chút.
Bây giờ nhìn lại, Cố Bạch Y thật sự rất đẹp, những cũng là gương mặt của người khiến người khác không yên tâm chút nào.
Nhìn qua chính là tiểu bạch kiểm yếu đuối vai không vác nặng tay không xách nổi cái gì.
Dù có đứng bên cạnh con gái đi chăng nữa, dựa vào gương mặt kia của cậu cũng có thể gợi lên ý muốn bảo vệ của người khác.
Hơn nữa lại là nam nữ cũng không muốn bắt nạt.
Nhưng lúc này đây, đuôi mày Cố Bạch Y hơi nhếch, lời nói vẫn là nhẹ nhàng ôn hòa nhưng lại vô cùng tự tin, liền trông phong lưu bừa bãi vài phần.
Hoàn toàn không giống dáng vẻ đáng thương chỉ trốn ở góc không nói lời nào như mọi ngày.
Lâm Trĩ Giản cảm thấy gương mặt kia có chút lóa mắt, cũng không để ý Cố Bạch Y đã nói gì, chỉ biết là cậu thật sự không bị sao cả.
Cô gật đầu lung tung, lắp bắp trả lời: "À, à, không sao là tốt rồi."
Suốt cả quãng đường sau đó cô đều có chút thất thần, linh tinh rối loạn mà bắt chuyện mấy lần, tới tận lúc tới gần trường học.
Chỉ có điều khi còn cách trường 3 đoạn đường nữa, Cố Bạch Y đã xuống xe.
Lúc tới gần trường, cậu lại nhớ ra một chút ký ức, biết được nguyên chủ không được người khác thích lắm, cậu liền tạm biệt Lâm Trĩ Giản trước.
Hôm nay giúp cô một chút, đi nhờ đoạn đường như vậy coi như là cô đã trả hết ân tình rồi hết rồi.
Đương nhiên là cậu không thể nói thẳng ra như vậy được, chỉ có thể nói muốn đi dạo mấy vòng.
Lâm Trĩ Giản tâm tư đơn thuần, tin luôn không nghi ngờ chút nào, còn phất tay với cậu bảo mấy nữa gặp lại.
Bây giờ đang là thời điểm tết, 10 ngày nghỉ liên tiếp mới trải qua một nửa.
Phần lớn sinh viên trong trường đều về nhà ăn tết.
Cố Bạch Y dựa theo ký ức và bản năng trở về kí túc xá, bên trong không có ai cả.
Kí túc ở chỗ ngoặt có 6 người một phòng, có 2 cửa sổ và 2 ban công, vị trí này trông cũng rất rộng.
Thời điểm không có ai trông có vẻ trống trải.
Cố Bạch Y ngồi vào chỗ của mình nhìn tay.
Ngoại trừ khuôn mặt ra, chỗ đẹp nhất của Cố Bạch Y chính là đôi tay này.
Những người xung quanh trước mặt cậu không dám khen gương mặt của cậu, đối với tay cũng không có khen ngợi gì nhiều, nhưng những lời như đẹp như bạch ngọc hay băng cơ ngọc cốt đều không quá xa lạ gì.
*Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng có thể nói là Băng cơ ngọc thể.
Cố Bạch Y từ nhỏ đã tập võ tất nhiên không thể tránh được bị va đập, tay bị thương có thể xem như là chuyện bình thường hàng ngày rồi, chính cậu không cảm thấy làm sao, nhưng những người khác nhìn thấy đều không khỏi thở dài, bảo cậu phí phạm của trời.
Không cần cậu phải mở miệng, một đống thuốc trị thương rồi thuốc trị sẹo linh tinh đều để trước mặt cậu không mất tiền.
Mỗi năm đến sinh nhật hay lễ tết gì đó, cậu sẽ luôn được tặng một đống sản phẩm dưỡng tay đắt tiền khác nhau.
Có đôi khi Cố Bạch Y cảm thấy đôi tay này không nên treo ở trên cổ tay mình mà phải cất đi trưng bày.
Nhưng đôi bàn tay đẹp như ngọc của thần tiên này chỉ là nhìn xinh đẹp thôi, sẽ rất phiền toái.
Nhưng bàn tay này lại không mềm mại yếu đuối như người khác nhìn.
Lòng bàn tay có phủ một lớp chai rõ ràng, đây đều là dấu vết mấy năm nay tập võ để lại.
Thế giới cũ của Cố Bạch Y, võ học vẫn rất thịnh hành, những người từ lớn đến bé thi đấu trên thế giới nhiều đếm không hết, Cố Bạch Y từ nhỏ đến lớn đều đi con đường này.
2 3 tuổi đã theo sư phụ lên núi, sau 10 năm chăm học khổ luyện, 15 tuổi đã chính thức xuất đạo, từ đó chưa từng thua lần nào cả.
Ở thế giới kia, Cố Bạch Y xứng đáng với danh hiệu đệ nhất võ đạo mà người người đặt cho.
Nhưng mà vô địch mãi cũng sẽ có lúc nhàm chán.
Huống hồ Cố Bạch Y cũng không có tham vọng gì quá lớn, đến năm 22 tuổi, từ giải thưởng lớn đến nhỏ cậu đều đã lấy qua giải quán quân hết rồi, liền có suy nghĩ muốn giải nghệ.
Vừa đúng năm Cố Bạch Y tốt nghiệp đại học, lièn dứt khoát tìm nơi nào đó phong cảnh đẹp ở, ở một nơi hẻo lánh nào đó làm giáo viên dạy mỹ thuật.
Kết quả mới làm thầy giáo cá mặn được nửa năm, Cố Bạch Y liền nhắm mắt mà xuyên qua đây.
*Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Đôi tay này đúng thật là đôi tay nguyên bản của cậu.
Cầm cây bút hơi hơi dùng chút lực, liền nghe thấy một tiếng răng rắc vỡ nát, mảnh vỡ plastic bay rơi xuống sột soạt, trong ánh đèn sáng trông như là tuyết.
Sức lực cũng không thay đổi gì.
Đúng thật là thân thể nguyên bản của cậu, xung quanh cũng đúng là người và cảnh vật xa lạ.
Mảnh vỡ plastic đâm vào lòng bàn tay, ẩn ẩn có chút đau.
Cố Bạch Y tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, không lâu sau, thở dài một hơi thật sâu, rốt cuộc là phải chấp nhận sự thật này ——
Thật sự xuyên qua.
Không phải nằm mơ.
Nhưng tại sao là thân xuyên mà lại có kí ức của nguyên chủ......
Cố Bạch Y nghĩ không ra đáp án, đơn giản tạm thời không nghĩ nữa.
Bất luận chân tướng như thế nào, dù sao thì cũng phải sống tiếp. Dù sau này nguyên chủ có xuyên trở về, cũng không thể bảo cậu đi theo con đường ăn no chờ chết được.
Cố Bạch Y tự mình an ủi một phen, cuối cùng đem chuyện này tạm thời ném đi đã.
Nguyên chủ năm nay cũng đã 21 tuổi, cũng không nhỏ hơn cậu bao nhiêu, mới vừa lên năm ba đại học được 1 tháng.
Bằng tốt nghiệp đại học còn chưa có, không thể tìm công việc tốt nào được cả.
Hơn nữa võ thuật gì đó ở thế giới này đã sớm xuống dốc, đừng nói là có cuộc thi đấu nổi tiếng nào, người tập võ đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Những thứ Cố Bạch Y có thể làm bây giờ, nhiều lắm cũng chỉ có đi làm thuê mấy công việc, đủ để duy trì cuộc sống sinh hoạt cơ bản.
Vì thế hai chữ "Tương lai" gì đó cũng bị Cố Bạch Y vứt sau đầu.
Đến nỗi chuyện của Thẩm Huyền Mặc, cậu cũng không nghĩ tới nữa.
Sau khi dùng quá nhiều trí nhớ xong, Cố Bạch Y cảm thấy mình cần nghỉ ngơi, ngẩng đầu hìn giường đệm bên trên, mí mắt cũng sắp dính vào với nhau rồi.
Cậu đứng lên, duỗi người, sau đó đi xuống lầu tắm rửa.
Đơn giản tắm rửa qua loa một hồi xong, cậu liền bò lên giường, cuốn chăn cơ hồ vừa chạm đầu liền ngủ.
Trong mơ như là đèn kéo quân phá thành.
*Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp tết trung thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.
Cậu thấy sư phụ tránh ở góc bếp gặm đùi gà, thấy chị mình trốn trong phòng xem truyện tranh, thấy đối thủ sợ hãi mà lui về phía sau, thấy mặt hồ mênh mông rộng lớn ngoài cửa sổ xe........
Cậu ở trong xe bị rơi xuống nước, nước sông vẩn đục mãnh liệt che lấp đầu cậu.
Cậu mở to mắt, cuối cùng rơi vào một mảnh kí ức khác không phải của mình——
"Cậu" ngồi ở trong phòng hội nghị sáng sủa sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn về phía "Thẩm Huyền Mặc", không biết là bởi vì hưng phấn hay là sợ hãi, người nhẹ run, ký xuống tờ giấy "Hợp đồng yêu đương" kia.
"Cậu" vào ở trong một căn nhà lớn, đi đâu cũng có xe đưa đón, bắt đầu thường xuyên tham dự các loại yến hội thượng lưu, "cậu" trở thành trung tâm chú ý ở khắp mọi nơi
Nhưng mà riêng công ty, thư phòng từ đầu đến cuối đều không cho "cậu" đặt chân vào.
Đến tận khi có một đứa trẻ con đến, được tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm yêu thích, người xung quanh âm thầm thay đổi sắc mặt, trào phúng "cậu" không lên nổi mặt bàn, cả đời cũng không thể thật sự bước chân vào nhà họ Thẩm.
"Cậu" trong lúc nóng giận đã đẩy đứa trẻ kia xuống cầu thang.
Đứa trẻ bị đưa vào phòng cấp cứu, "cậu" bị còng tay bắt đi, ngồi quỳ trên mặt đất khóc kêu, nhưng không ai quay đầu lại liếc cậu một cái.
......
Cố Bạch Y đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Ánh trăng chiếu vào từ hai bên cửa sổ, chiếu vào gương mặt kia như họa lên một tầng lấp lánh.
Gương mặt luôn luôn bình thản giờ đây dưới ánh trăng mà có những thay đổi khác lạ, lúc thì hiện ra vài phần dữ tợn, chấn động rồi mờ mịt, cuối cùng lại dần dần biến thành sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu không chỉ là xuyên qua.
Còn xuyên thành một tên pháo hôi trong quyển đam mỹ tu la tràng linh ta linh tinh.
*Tu la tràng: là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.
Cố Bạch Y rơi vào trầm mặc ——
Thảo nào lúc trước chị của cậu cứ nhất quyết phải lôi kéo cậu lại phun tào cuốn tiểu thuyết kia! *Phun tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
Bây giờ nhìn lại, Cố Bạch Y thật sự rất đẹp, những cũng là gương mặt của người khiến người khác không yên tâm chút nào.
Nhìn qua chính là tiểu bạch kiểm yếu đuối vai không vác nặng tay không xách nổi cái gì.
Dù có đứng bên cạnh con gái đi chăng nữa, dựa vào gương mặt kia của cậu cũng có thể gợi lên ý muốn bảo vệ của người khác.
Hơn nữa lại là nam nữ cũng không muốn bắt nạt.
Nhưng lúc này đây, đuôi mày Cố Bạch Y hơi nhếch, lời nói vẫn là nhẹ nhàng ôn hòa nhưng lại vô cùng tự tin, liền trông phong lưu bừa bãi vài phần.
Hoàn toàn không giống dáng vẻ đáng thương chỉ trốn ở góc không nói lời nào như mọi ngày.
Lâm Trĩ Giản cảm thấy gương mặt kia có chút lóa mắt, cũng không để ý Cố Bạch Y đã nói gì, chỉ biết là cậu thật sự không bị sao cả.
Cô gật đầu lung tung, lắp bắp trả lời: "À, à, không sao là tốt rồi."
Suốt cả quãng đường sau đó cô đều có chút thất thần, linh tinh rối loạn mà bắt chuyện mấy lần, tới tận lúc tới gần trường học.
Chỉ có điều khi còn cách trường 3 đoạn đường nữa, Cố Bạch Y đã xuống xe.
Lúc tới gần trường, cậu lại nhớ ra một chút ký ức, biết được nguyên chủ không được người khác thích lắm, cậu liền tạm biệt Lâm Trĩ Giản trước.
Hôm nay giúp cô một chút, đi nhờ đoạn đường như vậy coi như là cô đã trả hết ân tình rồi hết rồi.
Đương nhiên là cậu không thể nói thẳng ra như vậy được, chỉ có thể nói muốn đi dạo mấy vòng.
Lâm Trĩ Giản tâm tư đơn thuần, tin luôn không nghi ngờ chút nào, còn phất tay với cậu bảo mấy nữa gặp lại.
Bây giờ đang là thời điểm tết, 10 ngày nghỉ liên tiếp mới trải qua một nửa.
Phần lớn sinh viên trong trường đều về nhà ăn tết.
Cố Bạch Y dựa theo ký ức và bản năng trở về kí túc xá, bên trong không có ai cả.
Kí túc ở chỗ ngoặt có 6 người một phòng, có 2 cửa sổ và 2 ban công, vị trí này trông cũng rất rộng.
Thời điểm không có ai trông có vẻ trống trải.
Cố Bạch Y ngồi vào chỗ của mình nhìn tay.
Ngoại trừ khuôn mặt ra, chỗ đẹp nhất của Cố Bạch Y chính là đôi tay này.
Những người xung quanh trước mặt cậu không dám khen gương mặt của cậu, đối với tay cũng không có khen ngợi gì nhiều, nhưng những lời như đẹp như bạch ngọc hay băng cơ ngọc cốt đều không quá xa lạ gì.
*Băng cơ ngọc cốt: Da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp người con gái đẹp. Cũng có thể nói là Băng cơ ngọc thể.
Cố Bạch Y từ nhỏ đã tập võ tất nhiên không thể tránh được bị va đập, tay bị thương có thể xem như là chuyện bình thường hàng ngày rồi, chính cậu không cảm thấy làm sao, nhưng những người khác nhìn thấy đều không khỏi thở dài, bảo cậu phí phạm của trời.
Không cần cậu phải mở miệng, một đống thuốc trị thương rồi thuốc trị sẹo linh tinh đều để trước mặt cậu không mất tiền.
Mỗi năm đến sinh nhật hay lễ tết gì đó, cậu sẽ luôn được tặng một đống sản phẩm dưỡng tay đắt tiền khác nhau.
Có đôi khi Cố Bạch Y cảm thấy đôi tay này không nên treo ở trên cổ tay mình mà phải cất đi trưng bày.
Nhưng đôi bàn tay đẹp như ngọc của thần tiên này chỉ là nhìn xinh đẹp thôi, sẽ rất phiền toái.
Nhưng bàn tay này lại không mềm mại yếu đuối như người khác nhìn.
Lòng bàn tay có phủ một lớp chai rõ ràng, đây đều là dấu vết mấy năm nay tập võ để lại.
Thế giới cũ của Cố Bạch Y, võ học vẫn rất thịnh hành, những người từ lớn đến bé thi đấu trên thế giới nhiều đếm không hết, Cố Bạch Y từ nhỏ đến lớn đều đi con đường này.
2 3 tuổi đã theo sư phụ lên núi, sau 10 năm chăm học khổ luyện, 15 tuổi đã chính thức xuất đạo, từ đó chưa từng thua lần nào cả.
Ở thế giới kia, Cố Bạch Y xứng đáng với danh hiệu đệ nhất võ đạo mà người người đặt cho.
Nhưng mà vô địch mãi cũng sẽ có lúc nhàm chán.
Huống hồ Cố Bạch Y cũng không có tham vọng gì quá lớn, đến năm 22 tuổi, từ giải thưởng lớn đến nhỏ cậu đều đã lấy qua giải quán quân hết rồi, liền có suy nghĩ muốn giải nghệ.
Vừa đúng năm Cố Bạch Y tốt nghiệp đại học, lièn dứt khoát tìm nơi nào đó phong cảnh đẹp ở, ở một nơi hẻo lánh nào đó làm giáo viên dạy mỹ thuật.
Kết quả mới làm thầy giáo cá mặn được nửa năm, Cố Bạch Y liền nhắm mắt mà xuyên qua đây.
*Cá mặn là cá (khô) ướp muối. Tức là cá chết rồi nhưng do ướp muối mà ko ươn, 1 vài loại nhìn sơ như cá sống. Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống.
Đôi tay này đúng thật là đôi tay nguyên bản của cậu.
Cầm cây bút hơi hơi dùng chút lực, liền nghe thấy một tiếng răng rắc vỡ nát, mảnh vỡ plastic bay rơi xuống sột soạt, trong ánh đèn sáng trông như là tuyết.
Sức lực cũng không thay đổi gì.
Đúng thật là thân thể nguyên bản của cậu, xung quanh cũng đúng là người và cảnh vật xa lạ.
Mảnh vỡ plastic đâm vào lòng bàn tay, ẩn ẩn có chút đau.
Cố Bạch Y tựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn trần nhà, không lâu sau, thở dài một hơi thật sâu, rốt cuộc là phải chấp nhận sự thật này ——
Thật sự xuyên qua.
Không phải nằm mơ.
Nhưng tại sao là thân xuyên mà lại có kí ức của nguyên chủ......
Cố Bạch Y nghĩ không ra đáp án, đơn giản tạm thời không nghĩ nữa.
Bất luận chân tướng như thế nào, dù sao thì cũng phải sống tiếp. Dù sau này nguyên chủ có xuyên trở về, cũng không thể bảo cậu đi theo con đường ăn no chờ chết được.
Cố Bạch Y tự mình an ủi một phen, cuối cùng đem chuyện này tạm thời ném đi đã.
Nguyên chủ năm nay cũng đã 21 tuổi, cũng không nhỏ hơn cậu bao nhiêu, mới vừa lên năm ba đại học được 1 tháng.
Bằng tốt nghiệp đại học còn chưa có, không thể tìm công việc tốt nào được cả.
Hơn nữa võ thuật gì đó ở thế giới này đã sớm xuống dốc, đừng nói là có cuộc thi đấu nổi tiếng nào, người tập võ đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Những thứ Cố Bạch Y có thể làm bây giờ, nhiều lắm cũng chỉ có đi làm thuê mấy công việc, đủ để duy trì cuộc sống sinh hoạt cơ bản.
Vì thế hai chữ "Tương lai" gì đó cũng bị Cố Bạch Y vứt sau đầu.
Đến nỗi chuyện của Thẩm Huyền Mặc, cậu cũng không nghĩ tới nữa.
Sau khi dùng quá nhiều trí nhớ xong, Cố Bạch Y cảm thấy mình cần nghỉ ngơi, ngẩng đầu hìn giường đệm bên trên, mí mắt cũng sắp dính vào với nhau rồi.
Cậu đứng lên, duỗi người, sau đó đi xuống lầu tắm rửa.
Đơn giản tắm rửa qua loa một hồi xong, cậu liền bò lên giường, cuốn chăn cơ hồ vừa chạm đầu liền ngủ.
Trong mơ như là đèn kéo quân phá thành.
*Đèn kéo quân, hay còn gọi là đèn cù là một loại đồ chơi bằng giấy có nguồn gốc từ Trung Quốc, ngày xưa phổ biến trong nhiều dịp lễ tết, nay chỉ còn xuất hiện trong dịp tết trung thu. Đèn có đặc điểm khi thắp nến thì những hình ảnh được thiết kế bên trong sẽ hiện ra trên mặt đèn giống như rối bóng và xoay vòng theo cùng một chiều liên tục không dừng lại.
Cậu thấy sư phụ tránh ở góc bếp gặm đùi gà, thấy chị mình trốn trong phòng xem truyện tranh, thấy đối thủ sợ hãi mà lui về phía sau, thấy mặt hồ mênh mông rộng lớn ngoài cửa sổ xe........
Cậu ở trong xe bị rơi xuống nước, nước sông vẩn đục mãnh liệt che lấp đầu cậu.
Cậu mở to mắt, cuối cùng rơi vào một mảnh kí ức khác không phải của mình——
"Cậu" ngồi ở trong phòng hội nghị sáng sủa sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn về phía "Thẩm Huyền Mặc", không biết là bởi vì hưng phấn hay là sợ hãi, người nhẹ run, ký xuống tờ giấy "Hợp đồng yêu đương" kia.
"Cậu" vào ở trong một căn nhà lớn, đi đâu cũng có xe đưa đón, bắt đầu thường xuyên tham dự các loại yến hội thượng lưu, "cậu" trở thành trung tâm chú ý ở khắp mọi nơi
Nhưng mà riêng công ty, thư phòng từ đầu đến cuối đều không cho "cậu" đặt chân vào.
Đến tận khi có một đứa trẻ con đến, được tất cả mọi người trong nhà họ Thẩm yêu thích, người xung quanh âm thầm thay đổi sắc mặt, trào phúng "cậu" không lên nổi mặt bàn, cả đời cũng không thể thật sự bước chân vào nhà họ Thẩm.
"Cậu" trong lúc nóng giận đã đẩy đứa trẻ kia xuống cầu thang.
Đứa trẻ bị đưa vào phòng cấp cứu, "cậu" bị còng tay bắt đi, ngồi quỳ trên mặt đất khóc kêu, nhưng không ai quay đầu lại liếc cậu một cái.
......
Cố Bạch Y đột nhiên ngồi dậy từ trên giường.
Ánh trăng chiếu vào từ hai bên cửa sổ, chiếu vào gương mặt kia như họa lên một tầng lấp lánh.
Gương mặt luôn luôn bình thản giờ đây dưới ánh trăng mà có những thay đổi khác lạ, lúc thì hiện ra vài phần dữ tợn, chấn động rồi mờ mịt, cuối cùng lại dần dần biến thành sống không còn gì luyến tiếc.
Cậu không chỉ là xuyên qua.
Còn xuyên thành một tên pháo hôi trong quyển đam mỹ tu la tràng linh ta linh tinh.
*Tu la tràng: là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.
Cố Bạch Y rơi vào trầm mặc ——
Thảo nào lúc trước chị của cậu cứ nhất quyết phải lôi kéo cậu lại phun tào cuốn tiểu thuyết kia! *Phun tào: chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc. Về sau khi được sử dụng nhiều, hàm nghĩa của từ này được mở rộng ra hành vi trào phúng, oán giận.
Danh sách chương