Một phòng hội nghị trong công ty.

Lúc Nguyên Dĩ Ngôn gõ cửa tiến vào, Thẩm Côi Ý đang ngồi ở chủ vị uống trà, tư thái thoải mái giống như nơi này là sân nhà của bà.

Không ai dám bày tỏ sự không hài lòng với điều này.

Lần này Thẩm Côi Ý đến Ninh Thành là vì công việc, hội nghị mở xong liền đi thẳng đến công ty Thẩm Huyền Mặc, trên danh nghĩa là thị sát, nhưng vừa đến liền hỏi Thẩm Huyền Mặc đi đâu.

Không khéo hôm nay Thẩm Huyền Mặc không ở công ty.

Thẩm Côi Ý liền ngồi xuống chờ.

Người tiếp tân vô tội bị cuốn vào chiến tranh gia đình không có khói thuốc súng, bị Thẩm Côi Ý dùng ánh mắt nhìn đến mồ hôi lạnh toát ra, thật sự là không chịu nổi áp lực, mượn cơ hội chạy trốn tìm Nguyên Dĩ Ngôn đến.

Nguyên Dĩ Ngôn quen biết Thẩm Huyền Mặc đã nhiều năm, còn ở Thẩm gia mấy năm, ở trước mặt Thẩm Côi Ý vẫn có thể nói chuyện.

Tuyệt đối là lựa chọn phủ hợp nhất giúp hòa giải mâu thuẫn gia đình Thẩm gia.

Nguyên Dĩ Ngôn mang theo nụ cười, cười tủm tỉm chào hỏi, nhưng trong lòng cũng áp lực rất lớn.

Theo lý mà nói, Thẩm phu nhân kết thúc công việc, hẳn là trực tiếp trở về nhà cũ bên kia nghỉ ngơi, có vấn đề gì thì trực tiếp hưng sư hỏi tội Thẩm Huyền Mặc luôn.

Hiện tại lại chỉ ngồi ở công ty chờ, tám phần là đã biết Thẩm Huyền Mặc dẫn người trở về.

Nguyên Dĩ Ngôn đã mơ hồ cảm giác được đau dạ dày.

Quả nhiên, Thẩm Côi Ý mở miệng hỏi: "Huyền Mặc sao hôm nay không tới?"

Nguyên Dĩ Ngôn há mồm nói: "Hai ngày nay công ty cũng không có chuyện gì, ông chủ như cậu ấy cũng không cần mỗi ngày ở lại công ty."

Thẩm Côi Ý liếc y một cái: "Hả?"

Nguyên Dĩ Ngôn cười gượng một tiếng, đổi giọng: "Cái đó, thật ra Huyền Mặc đi dạo trung tâm mua sắm cùng bạn trai, đây không phải là vì vừa chuyển nhà sao, còn có rất nhiều thứ chưa có mua...."

Thẩm Côi Ý gợi lên một nụ cười lạnh, Nguyên Dĩ Ngôn càng nói càng nhỏ.

Thẩm Côi Ý nói: "Tôi còn tưởng rằng nó không muốn nhìn thấy tôi, cho nên cố ý trốn tránh tôi."

Nguyên Dĩ Ngôn cười: "Sao có thể chứ. Này không phải là đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kỳ ngọt ngào không thể tách rời sao."

Nụ cười trên mặt Thẩm Côi Ý thu liễm vài phần, không mặn không nhạt hỏi: "Nghe nói đã dọn đến ở cùng nhau?"

Nguyên Dĩ Ngôn da đầu tê dại, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, giúp làm rõ: "Không có, không có, vẫn là chia phòng ngủ."

Thẩm Côi Ý cười như không cười nhìn y: "Cậu hiểu rất rõ chuyện của bọn họ nhỉ."

Ngay cả ngủ thế nào cũng biết.

Nguyên Dĩ Ngôn ho khan một tiếng, khiêm tốn nói: "Bình thường, ai bảo cháu là bạn của Huyền Mặc chứ."

Ngay cả chuyện chủ động nhảy ra hỗ trợ gánh vác hỏa lực cũng đã làm, Thẩm Huyền Mặc dù sao cũng phải trao cờ thưởng cảm tạ y một chút.

Những bạn bè bên cạnh Thẩm Huyền Mặc, có không ít người đều khuyên hắn hòa giải với mẹ đi.

Duy chỉ có Nguyên Dĩ Ngôn sẽ không nói.

Y tuyệt đối đứng về phía Thẩm Huyền Mặc vô điều kiện.

Cho dù Thẩm Huyền Mặc muốn giết người phóng hỏa, Nguyên Dĩ Ngôn cũng là người đứng bên cạnh hỗ trợ châm lửa, tuyệt đối sẽ không làm hắn đưa nhược điểm cho người ngoài.

"Người ngoài" này cũng bao gồm Thẩm Côi Ý.

"....."



Thẩm Côi Ý nghe được lông mày khẽ giật giật, biết không hỏi ra được lời tốt gì, dứt khoát không truy vấn nữa, mà là trực tiếp nhắn tin cho Thẩm Huyền Mặc, bảo hắn đến công ty.

Thẩm Huyền Mặc lời ít ý nhiều: "Nghỉ phép, không tăng ca."

Thẩm Côi Ý: "...."

Thẩm Côi Ý: "Nghe nói con có bạn trai, không mang cho ta xem sao?"

Thẩm Huyền Mặc: "Buổi tối mẹ có thể tự mình đến nhà xem. Không rảnh cố ý chiêu đãi người."

Thẩm Côi Ý: "...."

Đúng là không khác gì, thằng chó con này mỏ vẫn hỗn như ngày nào!

Nguyên Dĩ Ngôn ở một bên trơ mắt nhìn sắc mặt Thẩm Côi Ý càng ngày càng trầm, không tiếng động nuốt nước miếng.

Giúp anh em tốt cắm dao là một chuyện, nhưng không thể không nói, khí thế bà Thẩm phóng ra quả thật vô cùng có cảm giác áp bách.

Đại khái cũng chỉ có Thẩm Huyền Mặc có lá gan công khai làm trái lại ý bà.

Thấy Thẩm Côi Ý buông điện thoại xuống, Nguyên Dĩ Ngôn thần kinh khẩn trương lập tức hỏi thăm: "Dì Thẩm, nếu không chúng ta đi ăn cơm tối trước? Gần đây cửa hàng mới khai trương hương vị cũng tốt."

Thẩm Côi Ý hừ lạnh: "Không cần, bị nó làm tức no rồi."

Nguyên Dĩ Ngôn lại nói: "Vậy cháu đưa dì trở về?"

Thẩm Côi Ý tiếp tục hừ lạnh: "Không trở về, nhìn thấy khuôn mặt kia của nó tôi liền tức giận."

Nói xong liền đứng dậy.

"Được rồi, biết các cậu huynh đệ tình thâm, không cần vội vàng che chở nó như vậy." Thẩm Côi Ý liếc Nguyên Dĩ Ngôn một cái, không nói thêm nữa, "Ta đi trước, bảo nó tết nhớ trở về."

Nói xong xoay người rời đi.

Nguyên Dĩ Ngôn làm bộ làm tịch tiễn hai bước: "Dì Thẩm đi thong thả."

Lập tức y lại dùng ánh mắt ý bảo Úc Thừa Phong ở cửa đưa bà xuống lầu.

Úc Thừa Phong tính tình tốt, lập trường tương đối trung lập, bình thường đều là người phụ trách hòa giải, Thẩm Côi ý thấy hắn, sắc mặt mới đẹp hơn một chút.

Đợi đến khi đưa Thẩm Côi Ý lên xe, Úc Thừa Phong trở về, chỉ thấy Nguyên Dĩ Ngôn đang trốn ở một góc phòng họp, nhắn tin báo cáo với Thẩm Huyền Mặc.

Úc Thừa Phong không cần nhìn cũng biết, đơn giản là nói Thẩm phu nhân bị tức giận, cuối cùng nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.

Thẩm Huyền Mặc đối với chuyện làm mẹ mình tức giận vui vẻ không biết mệt mỏi, Nguyên Dĩ Ngôn thích nhất là đồng lõa châm ngòi nổi gió bên cạnh.

Úc Thừa Phong là cấp dưới trực hệ của Thẩm Huyền Mặc, ngược lại sẽ không làm ra chuyện đâm sau lưng cấp trên mà mật báo cho Thẩm phu nhân, nhưng cũng không thể hiểu được sở thích vặn vẹo này của bọn họ.

Hắn nhịn không được thở dài: "Có thú vị như vậy không? Mẹ con đang yên đang lành lại thành như vậy...."

Nguyên Dĩ Ngôn quay đầu lại lườm hắn một cái: "Người như cậu may mắn gia đình mỹ mãn nhân cách hoàn thiện sẽ không hiểu được khó khăn của loại người như chúng tôi."

Úc Thừa Phong trầm mặc.

Ba người họ là đối tác tốt trong công việc, là bạn bè riêng tư, nhưng chỉ có những điều liên quan đến "gia đình" luôn có sự khác biệt.

Đúng như Nguyên Dĩ Ngôn nói, Úc Thừa Phong gia cảnh ưu đãi, cha mẹ ân ái, gia đình mỹ mãn, không có khiếm khuyết nhân cách. Tuy rằng không giỏi giao tiếp như Nguyên Dĩ Ngôn, cũng không có chỉ số thông minh nổi bật như Thẩm Huyền Mặc, nhưng cảm xúc hắn ổn định ham muốn hưởng thụ vật chất không cao, rất dễ để thỏa mãn.

Phiền não lớn nhất cũng chỉ là chuyện bạn gái cãi nhau với mình vì vài chuyện vặt vãnh.

Trong mắt Úc Thừa Phong, người thân không có thù gì qua đêm cả.

Nhưng Nguyên Dĩ Ngôn hoàn toàn trái ngược với hoàn cảnh của hắn.

Gia cảnh Nguyên Dĩ Ngôn còn tốt hơn so với Úc gia, lớn nhỏ cũng coi như là hào môn, nhưng cha mẹ là liên hôn thương nghiệp, hoàn toàn không có cơ sở tình cảm, sau khi kết hôn ai chơi theo ý người nấy.

Sự ăn ý duy nhất nằm ở việc kiểm soát chặt chẽ đứa con duy nhất.

Dùng từ ngữ phổ biến hiện nay mà nói chính là gà oa.

Ông bà Nguyên có rất nhiều anh chị em, rất có dã tâm với phương diện tranh đoạt tài sản, đáng tiếc năng lực của mình không được, liền đem toàn bộ hy vọng của mình đặt trên người con trai.

Nguyên Dĩ Ngôn là con trai đầu tiên của Nguyên gia, tất nhiên rất được trưởng bối coi trọng.

Bởi vậy Nguyên Dĩ Ngôn khi còn bé sống rất thống khổ, trằn trọc trong các lớp học khác nhau, kết bạn vui chơi đều hoàn toàn bị cha mẹ khống chế.

Nguyên Dĩ Ngôn bây giờ khéo léo giao tiếp thế thôi những thực chất khi còn bé căn bản không có bạn bè.

Về sau y có thể làm bạn với Thẩm Huyền Mặc, là bởi vì gia cảnh Thẩm Huyền Mặc quá nổi bật, ông bà Nguyên cảm thấy kết giao với người Thẩm gia sẽ có lợi, lúc này mới ngầm đồng ý.

Có điều từ khi Nguyên Dĩ Ngôn tiến vào thời kỳ phản nghịch, đi theo Thẩm Huyền Mặc chạy tới Ninh Thành, cơ hồ như không còn liên hệ với người nhà nữa, lúc này ông bà Nguyên liền coi Thẩm Huyền Mặc là địch nhân số một.

Thẳng đến khi Thẩm Huyền Mặc hòa giải với gia đình, ông bà Nguyên mới chủ động tới nói những lời tốt đẹp.

Nguyên Dĩ Ngôn trên mặt cười tủm tỉm, thực tế không hề dao động chút nào.

Mấy năm nay y ngay cả tết cũng rất ít về nhà, ngược lại thoải mái hơn rất nhiều so với trước kia.

Hai vợ chồng ước chừng cũng biết y rất khó hồi tâm chuyển ý, hai năm trước lại mang thai một đứa con lúc cao tuổi, không biết có phải định chuẩn bị bồi dưỡng một người thừa kế mới hay không.

Nguyên Dĩ Ngôn cũng không quan tâm, cũng không hỏi nhiều.

Úc Thừa Phong cho tới bây giờ cũng không thể nói nên lời khuyên giải với y.

Nhưng không giống như Nguyên gia mâu thuẫn bày ra bên ngoài, gia đình Thẩm Huyền Mặc kỳ thật cũng coi như mỹ mãn.

Gia cảnh tốt đẹp, cha mẹ ân ái, ngay cả ông bà cũng là những người rất hiền lành và cởi mở.

Ngoại trừ mẹ có chút cường thế ra, hầu như tìm không ra một chút bất hạnh nào.

Nhưng mà không biết vì sao, trong lòng Thẩm Côi Ý mang cảnh giác với con trai mình, trong lòng Thẩm Huyền Mặc thì có oán ý với mẹ mình, ai cũng biết đối phương để ý mình, nhưng ai cũng không chịu cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình.



Vẫn luôn giằng co đến nay, mới dựa vào thời gian mà giảm bớt một chút.

Người không biết chuyện luôn cảm thấy Thẩm Huyền Mặc cố tình gây sự.

Úc Thừa Phong không nói như vậy, nhưng có đôi khi cũng sẽ cảm thấy bọn họ có phải là quá cân nhắc canh cánh trong lòng hay không.

Không chỉ là Thẩm Huyền Mặc, Thẩm Côi Ý cũng vậy.

Nguyên Dĩ Ngôn nhìn hắn một cái, không có cợt nhả như thường lệ, ngược lại khẽ thở dài, sau đó cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại lẩm bẩm tự nói.

"Huyền Mặc chỉ là không qua được trong lòng."

"...... Dì Thẩm cũng vậy."

Úc Thừa Phong bất đắc dĩ lắc đầu, không tranh cãi với y về chuyện này.

Loại chuyện này, có lẽ cũng chỉ có thể hy vọng vào thời gian.

Hiện tại hắn chỉ có chút lo lắng Cố Bạch Y kẹp ở giữa khó làm, nếu bị Thẩm phu nhân ghi hận, vậy cũng rất phiền toái.

—©—

Bên kia, Thẩm Huyền Mặc đúng là đi dạo phố cùng Cố Bạch Y.

Có điều nguyên nhân không phải là vì mua sắm đồ đạc, chỉ là đơn thuần trốn tránh Thẩm Côi Ý mà thôi.

Thực tế khi bắt đầu thử, Thẩm Huyền Mặc mới phát hiện diễn xuất không phải là chuyện dễ dàng.

Nhất là khi diễn theo kịch bản khó nói hết như vậy.

Thẩm Huyền Mặc nghe nói mẹ hắn muốn tới, nửa đêm lật xem "tài liệu học tập" do Nguyên Dĩ Ngôn hữu nghị cung cấp, ban đầu là muốn chọn mấy quyển không kích thích cho Cố Bạch Y cùng nhau "học tập".

Kết quả sau khi lật xong, hắn liền phát hiện đống sách cùng phim ảnh kia căn bản đều giống nhau.

Nửa đêm lúc hắn ngủ, trong đầu đều là một đống yêu ma quỷ quái tuần hoàn phát sóng, thật lâu không thể tản đi.

Đây cũng không phải là chuyện tâm lặng như nước.

Thẩm Huyền Mặc cảm giác mình sắp có bóng ma tâm lý rồi.

Vì tránh cho chuẩn bị không kịp thời lộ ra manh mối, Thẩm Huyền Mặc dứt khoát quyết định tránh trước.

Vừa lúc buổi chiều Cố Bạch Y không có lớp học không cần ở trường.

Buổi sáng vừa kết thúc tiết học, Thẩm Huyền Mặc liền trực tiếp kéo cậu ra ngoài.

Nhưng đồ dùng sinh hoạt không thiếu, quần áo cũng đã sớm chuẩn bị mới đưa đến nhà, cuối cùng bọn họ chỉ có thể đi siêu thị mua chút đồ ăn vặt.

Sau một thời gian, Thẩm Huyền Mặc nhận điện thoại, thoạt nhìn tâm tình không tệ.

Cố Bạch Y không cố ý nghe, nhưng bởi vì cách không xa, vẫn nghe thấy vài đôi lời.

Đại khái là thật sự lừa được người nào đó.

Cố Bạch Y cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi—— đi ra ngoài dạo phố mà thôi, cái này lừa được người? Trước kia Thẩm Huyền Mặc rốt cuộc có bao nhiêu quái gở vậy.

Cố Bạch Y nhìn Thẩm Huyền Mặc khóe miệng khẽ nhếch cách đó không xa, lâm vào trầm tư.

Thẩm Huyền Mặc đè khóe miệng xuống, khi nhìn thấy biểu tình trên mặt Cố Bạch Y, bước chân không khỏi dừng lại.

Giống như mơ hồ từ trong ánh mắt của cậu thấy được một tia thương hại.

Thẩm Huyền Mặc: "....."

Thẩm Huyền Mặc: "Nhìn tôi như vậy làm gì? Cậu còn muốn gì nữa?"

Cố Bạch Y lắc đầu, ngữ khí ôn hòa mà chân thành: "Nếu sau này anh Thẩm còn muốn ra ngoài dạo phố, tôi đều có thể đi cùng anh."

Mặc dù cậu cũng không quan tâm đến việc mua sắm lắm.

Nhưng đi cùng Thẩm Huyền Mặc, cũng không phải không được.

Thẩm Huyền Mặc giật giật mày, quyết định không đi sâu vào ý tứ trong câu nói này: "Nếu không còn gì để mua, vậy thì trở về đi."

Cố Bạch Y gật gật đầu đi theo hắn.

Sau khi tính tiền, bọn họ mua một túi đồ ăn vặt lớn, xách lên có chút nặng, nhưng đối với Cố Bạch Y mà nói là chuyện dễ dàng.

Cậu thuận tay xách túi lên rời đi.

Nhưng mà còn chưa đi được mấy bước, Thẩm Huyền Mặc cầm lấy túi đồ trên tay cậu.

Cố Bạch Y có chút không kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Thẩm Huyền Mặc, không buông tay, có chút mờ mịt hỏi: "Anh Thẩm, anh muốn lấy cái gì sao?"

Thẩm Huyền Mặc nói: "Buông tay. Tôi cầm cho."

Cố Bạch Y có chút chần chờ: "Rất nặng."

"Chút sức này vẫn có." Thẩm Huyền Mặc nhịn không được hoài nghi mình ở trong mắt Cố Bạch Y là hình tượng yếu đuối gì.

Rõ ràng Cố Bạch Y mới là người thoạt nhìn gió thổi qua là có thể gãy eo mà.

Cố Bạch Y đành phải buông tay, đi theo hắn vào bãi đỗ xe.

Cũng bởi vì sau khi xuyên qua cậu toàn đụng phải người thân thể yếu ớt đánh cái là ngã, cho nên nhìn thấy Thẩm Huyền Mặc là nhân vật có trí não trong cốt truyện, liền theo bản năng cảm thấy loại đại thiếu gia này có thể thân thể yếu hơn một chút.

Nhưng trên thực tế sức lực của Thẩm Huyền Mặc cũng không nhỏ.

Nhìn thấy Thẩm Huyền Mặc xách túi giống như nhẹ nhàng, Cố Bạch Y mới thu hồi tầm mắt, ngay sau đó cậu đã bị Thẩm Huyền Mặc kéo sang một bên.



Cố Bạch Y kịp thời ổn định thân hình, mới không đụng đầu vào trong ngực Thẩm Huyền Mặc.

Nhưng khoảng cách giữa họ đã rất gần.

Thẩm Huyền Mặc đưa tay ra liền giữ chặt cằm cậu, đem mặt cậu chuyển sang một bên, ngữ khí có chút hung dữ.

"Đừng nhìn tôi, nhìn đường."

Một chiếc xe đi ngang qua cậu.

Ước chừng là người mới, xe chạy nghiêng ngả, ra ra vào vào trở về mấy chuyến, cũng không biết là muốn dừng xe hay là muốn đi ra ngoài.

Cố Bạch Y đương nhiên cảm giác được, cậu chính là cảm giác được chiếc xe kia đụng không được bọn họ mới không trốn.

Chỉ là còn chưa kịp đi đường vòng đã bị Thẩm Huyền Mặc kéo lại.

Trong nháy mắt này, Cố Bạch Y cảm giác mình giống như một đứa trẻ mẫu giáo nghe răn dạy, nhưng cậu cũng không muốn tranh cãi với Thẩm Huyền Mặc, ngay cả bản năng giãy dụa cũng nhịn xuống.

Cậu giương mắt nhìn Thẩm Huyền Mặc, hàm hồ đáp: "Tôi biết rồi."

Trông rất ngoan.

Thẩm Huyền Mặc rất thuận tay nhéo má cậu, ngữ điệu ôn nhu vài phần: "Đi thôi."

Mềm mại như trong tưởng tượng.

Rất dễ bóp.

Tâm tình Thẩm Huyền Mặc lại tốt hơn vài phần.

Cố Bạch Y có chút không rõ nguyên nhân chớp mắt.

Cảm thấy thật dễ dỗ.

Cậu cũng không tự giác mà dắt khóe miệng, lộ ra chút ý cười.

Trên đường trở về, Cố Bạch Y liền nhận được tin tức Thẩm Côi Ý gửi tới.

Lúc nhìn thấy avatar xa lạ kia, Cố Bạch Y còn sửng sốt một chút.

Nhấn vào nhìn thời gian, cậu mới nhớ tới Thẩm phu nhân lúc trước đã thêm bạn tốt.

Có điều từ lần trước gặp mặt, bọn họ vẫn không có liên lạc qua, Cố Bạch Y suýt nữa quên chuyện này.

Thẩm phu nhân rất thẳng thắn hỏi cậu, có phải chuyển đến bên Thẩm Huyền Mặc hay không.

Cố Bạch Y trả lời là có.

Cậu trả lời rất nhanh, nhưng đáy lòng ít nhiều có chút thấp thỏm, không biết Thẩm phu nhân có mất hứng hay không.

Dù sao diễn xuất là một chuyện, trực tiếp vào nhà lại là một chuyện khác.

Bà Thẩm không tức giận.

Bà không chỉ không tức giận, còn trở tay trả lời tám chữ lớn mang theo hai dấu chấm than——

"Làm đẹp lắm!"

"Tiếp tục cố gắng!"

Trong từng dòng chữ đều tràn đầy hưng phấn khó hiểu.

Đầy ý ủng hộ.

Cố Bạch Y: "....."

—©—
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện