Cố Bạch Y không có cha mẹ.
Hai kiếp trước sau cộng lại, chỉ có mẹ của nguyên chủ phù hợp với hình tượng của một người mẹ.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống, mặc dù bình thường tính tình không tính là tốt biết bao, cũng chỉ có người mẹ này đem "Cố Bạch Y" nhỏ tuổi mang theo bên người, bảo vệ ở phía sau, quan tâm sự cậu, nói với cậu "Về nhà".
"Cậu" đã bị bỏ rơi nhiều lần, chỉ có mẹ "cậu" không coi "cậu" là một gánh nặng và sẽ không bao giờ bỏ rơi "cậu".
Cho nên đến cuối cùng, "Cố Bạch Y" kia bất luận như thế nào cũng luyến tiếc không bỏ rơi mẹ mình.
Cố Bạch Y chỉ kế thừa ký ức của nguyên chủ, rất nhiều tình cảm nhạt nhẽo nhưng không thể cảm nhận được.
Chỉ có tình cảm giữa "cậu" và mẹ, không cần đồng cảm cũng hiểu ngay.
Tính tình Cố Bạch Y rất tốt, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không tức giận.
Nếu Kinh Nhất Phàm chỉ làm một trò đùa đơn thuần, xé nát quyển sách bài tập của cậu, thậm chí xé rách quần áo của cậu, cậu cũng chưa chắc sẽ thật sự tức giận.
Nhưng bây giờ....
Trong nháy mắt, cậu thật sự muốn đem Kinh Nhất Phàm triệt để dìm xuống nước.
May mắn bên cạnh còn có người, cậu cuối cùng vẫn khắc chế được.
Lâm Hòa Sơ há miệng, lại nhắm lại.
Lời khuyên giải ban đầu, lại bị y nuốt trở về.
Đổi lại tự hỏi, nếu như di vật người thân sống nương tựa lẫn nhau của y bị hủy, chỉ sợ phản ứng của y cũng sẽ không lý trí hơn Cố Bạch Y bao nhiêu.
Kinh Nhất Phàm bị đè xuống nước lần thứ năm, đã suy yếu đến mức nói cũng sắp nói không nên lời.
Không phải vì thoát lực.
Mà là sợ hãi đến cực hạn.
Mặc dù lý trí nhiều lần nói cho gã biết, Cố Bạch Y không có khả năng thật sự giết gã.
Nhưng dòng nước mãnh liệt đè tới trước mặt, không khỏi phân biệt mà chui vào khoang mũi, lỗ tai của gã, thống khổ chết đuối giống như dòi trong xương, che trời lấp đất áp xuống.
Ngay cả một chút tâm tư phản kháng hoặc bất mãn cũng không sinh ra được.
Kinh Nhất Phàm rốt cục cũng biết mình nên nói cái gì.
Cố Bạch Y lần cuối cùng hỏi gã: "Ai ném?"
Kinh Nhất Phàm run rẩy nói: "Tôi."
Cố Bạch Y tiếp tục hỏi: "Ai bảo cậu ném?"
Kinh Nhất Phàm cả người đều run rẩy một chút, lực đạo trên vai tăng lên trong nháy mắt, liền không tự chủ được rống lên: "Không, không có!"
Gã nhắm mắt lại, tốc độ nhanh chóng trả lời: "Là, là Thường Đình bảo chúng tôi dạy cho cậu một bài học, nhưng ý tưởng ném cặp sách là do tôi nghĩ! Buổi chiều là lớp học của giáo sư Tần, cái thước cũ kĩ của ông ta bình thường đánh rất nghiêm khắc, tôi, tôi chỉ muốn ném bài tập về nhà của cậu, để cậu cuối kỳ học lại!"
Gã sợ Cố Bạch Y, cũng không dám đắc tội Thường Đình.
Nhưng điều này không phải là một lời nói dối.
Chuyện ném cặp sách, đúng là gã tự chủ trương.
Hai người còn lại chẳng qua chỉ lựa chọn ngầm đồng ý mà thôi.
Cố Bạch Y dừng động tác.
Kinh Nhất Phàm tựa như trong bóng đêm nhìn thấy một tia sáng, liền vội vàng không ngừng muốn bò về phía trước.
Gã chỉ thở hổn hển, liền cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi là bụng dạ hẹp hòi của tôi là tâm tư tôi hẹp hòi, tôi cũng không phải là thứ gì đó, cậu.... Ngài, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi lần này, tôi cam đoan lần sau tuyệt đối không dám tái phạm."
Thân thể nằm sấp trên mặt đất giống như thanh âm run rẩy không ngừng.
Trông giống như một con chó vẫy đuôi cầu xin.
Cố Bạch Y rốt cục buông tay ra, lại không mở miệng bảo gã đứng lên, Kinh Nhất Phàm liền không dám động, chỉ có thể dùng dư quang nhìn cậu kéo khóa ba lô ra, đem từng viên đá bên trong ném xuống mặt hồ.
Đập một cái, bọt nước liền muốn bắn lên mặt Kinh Nhất Phàm.
Kinh Nhất Phàm không khống chế được run lên.
Đợi đến khi ném hết đá, Cố Bạch Y mới chậm rãi kéo khóa kéo lên, đứng lên, tầm mắt liếc nhìn Kinh Nhất Phàm trên mặt đất một cái, thản nhiên nói một câu: "Cút đi."
Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn gã một cái, xoay người rời đi.
Lâm Hòa Sơ nhìn Cố Bạch Y đi tới, theo bản năng tránh sang bên cạnh một chút, lộ ra thần sắc phức tạp.
Y có chút sợ Cố Bạch Y.
Nhưng Y lại có thể lý giải Cố Bạch Y.
Cuối cùng, Y chọn nhìn sang một bên: "Tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì cả."
Cố Bạch Y cười một tiếng: "Nếu thật sự có người đến truy trách, nói thật là được."
Cậu đưa tay chỉ Kinh Nhất Phàm còn nằm sấp bên bờ sông, hỏi Lâm Hòa Sơ: "Cậu có biết vì sao tôi dừng tay không?"
Lâm Hòa Sơ hỏi: "Tại sao?"
Cố Bạch Y ôn nhu nói: "Bởi vì cứ như vậy lại hai lần nữa, cậu ta có thể thật sự sẽ chết. Các cậu dù sao vẫn ở bên cạnh nhìn, tôi sợ ban đêm các cậu gặp ác mộng."
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ người trên bờ nghe thấy.
Kinh Nhất Phàm bên bờ cùng Cô Lan Nhân vừa mới chạy về đều không khống chế được mà rùng mình một cái.
Cố Bạch Y lại chuyển đề tài: "Có điều cũng không cần lo lắng, trên thế giới này tôi vốn đã không còn vướng bận gì nữa, sống ở nơi nào, sống như thế nào, cũng không có gì khác biệt."
Cô Lan Nhân sắc mặt trắng bệch lui về phía sau một bước.
Mà Kinh Nhất Phàm.... Nỗi sợ hãi vô tận giống như kiến cắn tim, rậm rạp lại bám vào trái tim cậu ta.
Cậu ta nghe ra lời nói tiềm ẩn của Cố Bạch Y.
——Nếu như vừa rồi cặp sách thật sự chìm xuống đáy tìm không được, Cố Bạch Y có thể thật sự sẽ giết gã.
Cố Bạch Y không nhìn nữa, lướt qua Lâm Hòa Sơ, liền rời đi.
Túi xách không thấm nước, mọi thứ bên trong đều ướt đẫm.
Sách giáo khoa còn dễ nói, phơi nắng không khô còn có thể mua lại đồ cũ, nhưng sách bài tập về nhà lại thật sự không cứu được.
Buổi chiều giáo sư Tần lên lớp là người xử thế có chừng mực, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết thay đổi.
Cố Bạch Y chuẩn bị mang theo vở bài tập đã hy sinh tự mình đi giải thích với ông ấy một chút.
Giáo sư Tần cho cậu thư thả hai ngày, bảo lần sau cậu lên lớp phải sửa bài tập lần này.
Đi xa hơn, chờ cuối kỳ một lần nữa chấm điểm bổ sung cho cậu là được.
Cố Bạch Y ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn giáo sư Tần."
Vô tội lại đáng thương.
Sắc mặt giáo sư Tần không khỏi chậm lại: "Về thay quần áo trước đi."
Cố Bạch Y nhu thuận gật đầu.
Khi rời khỏi văn phòng, hai giáo viên trong văn phòng vẫn còn thấp giọng.
"Bạn học này thật đúng là yêu thích học tập mà, cặp sách rơi xuống nước thế nhưng còn muốn đi cứu bài tập."
"Cũng khó trách giáo sư Tần tha cho như vậy."
"Nhìn quá đáng thương, phàm là có chút lương tâm cũng không tiện trách cứ đi."
...©...
Cố Bạch Y nhịn không được giật khóe miệng, ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
Có lẽ là vừa mới tức giận hao phí quá nhiều tinh lực, cậu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Buổi chiều, Kinh Nhất Phàm xin nghỉ.
Cô Lan Nhân dán sát vào Lâm Hòa Sơ, thật sự lôi kéo y ngồi ở vị trí xa Cố Bạch Y nhất.
Bình thường mấy người bọn họ cũng sẽ không ngồi cùng một chỗ, nhưng sẽ không cố ý lảng tránh như vậy.
Bọn họ rõ ràng có chút sợ hãi, rồi lại không tự chủ được đem tầm mắt vòng quanh người Cố Bạch Y.
Thường Đình cùng một tiểu đệ khác đến trễ, không cướp được vị trí phụ cận Lâm Hòa Sơ, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Cô Lan Nhân một cái, ngồi xuống hàng ghế đầu.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trước sau như một nhìn Cố Bạch Y không vừa mắt.
Cố Bạch Y chỉ coi như cái gì cũng không có cảm giác được, một bên thất thần, một bên ghi chép.
Cậu ngồi một mình ở vị trí cửa sổ, bên cạnh không có một ai.
Cũng coi như tự tại.
Buổi chiều tổng cộng có hai lớp học, sau khi kết thúc vừa đúng giờ ăn tối.
Các sinh viên bước lên tiếng chuông ra khỏi lớp học, sau đó ai đi đường nấy.
Lúc Cố Bạch Y trở lại ký túc xá mới gặp lại những người bạn cùng phòng khác.
Kinh Nhất Phàm ngồi trước bàn của mình ăn cơm, nhìn thấy Cố Bạch Y tiến vào, huyết sắc trên mặt liền biến mất không còn một mảnh.
Cố Bạch Y hơi nhếch khóe miệng về phía gã.
Kinh Nhất Phàm ánh mắt chấn động, thân thể không khống chế được run lên, một miếng thịt gắp trên đũa liền rơi xuống đùi, lại nhanh chóng lăn xuống đất.
Thẳng đến khi Cố Bạch Y tự mình rửa mặt xong, sau đó lên giường, gã mới dám thở dốc hơi lớn tiếng một chút.
Nhưng mà cửa lại truyền đến động tĩnh mở cửa, gã lại sợ hãi run lên, lúc quay đầu giống như đang xem phim kinh dị gì đó.
Thường Đình và Hứa Bằng Trình sau khi vào cửa kỳ quái nhìn gã một cái.
"Hôm nay mày xảy ra chuyện gì?" Hứa Bằng Trình nhịn không được hỏi, "Sao lại giật mình?"
Thường Đình cũng nhìn gã một cái.
Kỳ thật gã càng muốn hỏi, không phải nói muốn dạy cho Cố Bạch Y một bài học sao, như thế nào đến bây giờ cũng không có động tĩnh? Gã ta có chút bất mãn.
Nhưng gã cũng không hoàn toàn ngốc nghếch, biết Cố Bạch Y còn ở ký túc xá, không tiện trước mặt tán gẫu đề tài này.
Vì thế gã liền dùng ánh mắt hướng chỗ giường bên Cố Bạch Y ý bảo.
Nhưng Kinh Nhất Phàm từ trước đến nay am hiểu nhất trong việc phỏng đoán tâm ý của gã lại giống như bị mù, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mặt bọn họ, liền thu hồi lại, gắt gao nhìn chằm chằm mặt bàn.
"Không có gì." Kinh Nhất Phàm nhỏ giọng tìm một lý do, "Chính là thân thể có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi hai ngày."
Thường Đình có chút hoài nghi, nhưng nhìn bộ dáng tái nhợt của gã cũng không giống giả dối.
Trong nháy mắt, gã hoài nghi có phải Cố Bạch Y đã làm cái gì hay không, uy hiếp Kinh Nhất Phàm.
Nhưng ngay sau đó gã liền tự mình phủ quyết ý niệm này trong đầu.
Chỉ với tính cách ba gậy của Cố Bạch Y đánh không ra một cái rắm, nếu thật sự có thể làm ra chuyện uy hiếp người khác, cũng không đến mức rơi vào tình trạng vạn người hiềm khích như bây giờ.
Có lẽ là thực sự bị bệnh.
Thường Đình thuận miệng an ủi một câu: "Vậy thì nghỉ ngơi thật tốt đi."
Không có gì khác.
Kinh Nhất Phàm rầu rĩ "Ừ" một tiếng, kiệt lực khắc chế âm lượng, sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Cố Bạch Y trên giường không có động tĩnh.
Cậu nhắm mắt lại, ý thức theo giấc mộng dần dần chìm xuống đáy hồ.
Cậu cảm thấy lạnh, lại cảm thấy nóng.
- ©
Thẩm Huyền Mặc lại mơ một đêm.
Sau khi tỉnh lại càng là vận rủi liên tiếp.
Thẩm Huyền Mặc nhìn thấy tin nhắn mới nhận được trên điện thoại, mí mắt điên cuồng nhảy dựng.
Thẩm phu nhân nói công việc bên kia đã chấm dứt, vì thế quyết định sớm đến Ninh Thành thăm hắn.
Không nói thời gian cụ thể, nhưng phỏng chừng cũng chỉ là chuyện hai ngày nay.
Thẩm Huyền Mặc ấn mí mắt, sinh ra vài phần cảm giác cấp bách, ngay cả những giấc mộng không thể nói cũng tạm thời vứt bỏ sau đầu.
—— hắn đến bây giờ còn chưa kịp cùng Cố Bạch Y đối diện kịch bản.
Nhớ tới hôm nay vẫn là ngày làm việc, Thẩm Huyền Mặc liền gửi tin nhắn hỏi Cố Bạch Y khi nào rảnh rỗi ngồi xuống nói chuyện một chút.
Nhưng mà mấy cái tin nhắn đã được gửi đến tất cả như đá chìm xuống biển.
Thẩm Huyền Mặc chờ từ sáng đến trưa, rốt cục cảm thấy không thích hợp.
Bình thường Cố Bạch Y cũng trả lời lại trong vài giây, nhưng chỉ cần không phải đêm khuya, thời gian trả lời của cậu tuyệt đối sẽ không vượt quá hai giờ.
Thẩm Huyền Mặc suy nghĩ một chút, vẫn quyết đoán cầm lấy chìa khóa xe, lái xe đến trường.
Lúc trước điều tra tư liệu của Cố Bạch Y, Thẩm Huyền Mặc đã nhìn thấy chuyên ngành và lớp học của cậu.
Vào cửa tìm người hỏi một chút, vừa vặn lớp bọn họ đang học thể dục.
Giáo viên thể dục lật xem danh sách, nói Hôm nay Cố Bạch Y bị bệnh xin nghỉ.
Thẩm Huyền Mặc sửng sốt một chút: "Bị bệnh gì?"
Bên cạnh có một học sinh vừa vặn là ký túc xá cách vách bọn họ, lại cùng Cố Bạch Y chọn cùng một lớp tự chọn, nghe Thẩm Huyền Mặc lấy cớ nói là thân thích Cố Bạch Y, cũng không hoài nghi, thuận miệng liền tiếp một câu.
"Hình như là sốt." Học sinh kia nói, "Mấy người Lâm Hòa Sơ—— chính là bạn cùng phòng của cậu ấy đưa đến bệnh viện."
Hai kiếp trước sau cộng lại, chỉ có mẹ của nguyên chủ phù hợp với hình tượng của một người mẹ.
Mặc dù không có quan hệ huyết thống, mặc dù bình thường tính tình không tính là tốt biết bao, cũng chỉ có người mẹ này đem "Cố Bạch Y" nhỏ tuổi mang theo bên người, bảo vệ ở phía sau, quan tâm sự cậu, nói với cậu "Về nhà".
"Cậu" đã bị bỏ rơi nhiều lần, chỉ có mẹ "cậu" không coi "cậu" là một gánh nặng và sẽ không bao giờ bỏ rơi "cậu".
Cho nên đến cuối cùng, "Cố Bạch Y" kia bất luận như thế nào cũng luyến tiếc không bỏ rơi mẹ mình.
Cố Bạch Y chỉ kế thừa ký ức của nguyên chủ, rất nhiều tình cảm nhạt nhẽo nhưng không thể cảm nhận được.
Chỉ có tình cảm giữa "cậu" và mẹ, không cần đồng cảm cũng hiểu ngay.
Tính tình Cố Bạch Y rất tốt, nhưng không có nghĩa là cậu sẽ không tức giận.
Nếu Kinh Nhất Phàm chỉ làm một trò đùa đơn thuần, xé nát quyển sách bài tập của cậu, thậm chí xé rách quần áo của cậu, cậu cũng chưa chắc sẽ thật sự tức giận.
Nhưng bây giờ....
Trong nháy mắt, cậu thật sự muốn đem Kinh Nhất Phàm triệt để dìm xuống nước.
May mắn bên cạnh còn có người, cậu cuối cùng vẫn khắc chế được.
Lâm Hòa Sơ há miệng, lại nhắm lại.
Lời khuyên giải ban đầu, lại bị y nuốt trở về.
Đổi lại tự hỏi, nếu như di vật người thân sống nương tựa lẫn nhau của y bị hủy, chỉ sợ phản ứng của y cũng sẽ không lý trí hơn Cố Bạch Y bao nhiêu.
Kinh Nhất Phàm bị đè xuống nước lần thứ năm, đã suy yếu đến mức nói cũng sắp nói không nên lời.
Không phải vì thoát lực.
Mà là sợ hãi đến cực hạn.
Mặc dù lý trí nhiều lần nói cho gã biết, Cố Bạch Y không có khả năng thật sự giết gã.
Nhưng dòng nước mãnh liệt đè tới trước mặt, không khỏi phân biệt mà chui vào khoang mũi, lỗ tai của gã, thống khổ chết đuối giống như dòi trong xương, che trời lấp đất áp xuống.
Ngay cả một chút tâm tư phản kháng hoặc bất mãn cũng không sinh ra được.
Kinh Nhất Phàm rốt cục cũng biết mình nên nói cái gì.
Cố Bạch Y lần cuối cùng hỏi gã: "Ai ném?"
Kinh Nhất Phàm run rẩy nói: "Tôi."
Cố Bạch Y tiếp tục hỏi: "Ai bảo cậu ném?"
Kinh Nhất Phàm cả người đều run rẩy một chút, lực đạo trên vai tăng lên trong nháy mắt, liền không tự chủ được rống lên: "Không, không có!"
Gã nhắm mắt lại, tốc độ nhanh chóng trả lời: "Là, là Thường Đình bảo chúng tôi dạy cho cậu một bài học, nhưng ý tưởng ném cặp sách là do tôi nghĩ! Buổi chiều là lớp học của giáo sư Tần, cái thước cũ kĩ của ông ta bình thường đánh rất nghiêm khắc, tôi, tôi chỉ muốn ném bài tập về nhà của cậu, để cậu cuối kỳ học lại!"
Gã sợ Cố Bạch Y, cũng không dám đắc tội Thường Đình.
Nhưng điều này không phải là một lời nói dối.
Chuyện ném cặp sách, đúng là gã tự chủ trương.
Hai người còn lại chẳng qua chỉ lựa chọn ngầm đồng ý mà thôi.
Cố Bạch Y dừng động tác.
Kinh Nhất Phàm tựa như trong bóng đêm nhìn thấy một tia sáng, liền vội vàng không ngừng muốn bò về phía trước.
Gã chỉ thở hổn hển, liền cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi là bụng dạ hẹp hòi của tôi là tâm tư tôi hẹp hòi, tôi cũng không phải là thứ gì đó, cậu.... Ngài, ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tôi lần này, tôi cam đoan lần sau tuyệt đối không dám tái phạm."
Thân thể nằm sấp trên mặt đất giống như thanh âm run rẩy không ngừng.
Trông giống như một con chó vẫy đuôi cầu xin.
Cố Bạch Y rốt cục buông tay ra, lại không mở miệng bảo gã đứng lên, Kinh Nhất Phàm liền không dám động, chỉ có thể dùng dư quang nhìn cậu kéo khóa ba lô ra, đem từng viên đá bên trong ném xuống mặt hồ.
Đập một cái, bọt nước liền muốn bắn lên mặt Kinh Nhất Phàm.
Kinh Nhất Phàm không khống chế được run lên.
Đợi đến khi ném hết đá, Cố Bạch Y mới chậm rãi kéo khóa kéo lên, đứng lên, tầm mắt liếc nhìn Kinh Nhất Phàm trên mặt đất một cái, thản nhiên nói một câu: "Cút đi."
Nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn gã một cái, xoay người rời đi.
Lâm Hòa Sơ nhìn Cố Bạch Y đi tới, theo bản năng tránh sang bên cạnh một chút, lộ ra thần sắc phức tạp.
Y có chút sợ Cố Bạch Y.
Nhưng Y lại có thể lý giải Cố Bạch Y.
Cuối cùng, Y chọn nhìn sang một bên: "Tôi không nhìn thấy bất cứ điều gì cả."
Cố Bạch Y cười một tiếng: "Nếu thật sự có người đến truy trách, nói thật là được."
Cậu đưa tay chỉ Kinh Nhất Phàm còn nằm sấp bên bờ sông, hỏi Lâm Hòa Sơ: "Cậu có biết vì sao tôi dừng tay không?"
Lâm Hòa Sơ hỏi: "Tại sao?"
Cố Bạch Y ôn nhu nói: "Bởi vì cứ như vậy lại hai lần nữa, cậu ta có thể thật sự sẽ chết. Các cậu dù sao vẫn ở bên cạnh nhìn, tôi sợ ban đêm các cậu gặp ác mộng."
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ người trên bờ nghe thấy.
Kinh Nhất Phàm bên bờ cùng Cô Lan Nhân vừa mới chạy về đều không khống chế được mà rùng mình một cái.
Cố Bạch Y lại chuyển đề tài: "Có điều cũng không cần lo lắng, trên thế giới này tôi vốn đã không còn vướng bận gì nữa, sống ở nơi nào, sống như thế nào, cũng không có gì khác biệt."
Cô Lan Nhân sắc mặt trắng bệch lui về phía sau một bước.
Mà Kinh Nhất Phàm.... Nỗi sợ hãi vô tận giống như kiến cắn tim, rậm rạp lại bám vào trái tim cậu ta.
Cậu ta nghe ra lời nói tiềm ẩn của Cố Bạch Y.
——Nếu như vừa rồi cặp sách thật sự chìm xuống đáy tìm không được, Cố Bạch Y có thể thật sự sẽ giết gã.
Cố Bạch Y không nhìn nữa, lướt qua Lâm Hòa Sơ, liền rời đi.
Túi xách không thấm nước, mọi thứ bên trong đều ướt đẫm.
Sách giáo khoa còn dễ nói, phơi nắng không khô còn có thể mua lại đồ cũ, nhưng sách bài tập về nhà lại thật sự không cứu được.
Buổi chiều giáo sư Tần lên lớp là người xử thế có chừng mực, nhưng cũng không phải hoàn toàn không biết thay đổi.
Cố Bạch Y chuẩn bị mang theo vở bài tập đã hy sinh tự mình đi giải thích với ông ấy một chút.
Giáo sư Tần cho cậu thư thả hai ngày, bảo lần sau cậu lên lớp phải sửa bài tập lần này.
Đi xa hơn, chờ cuối kỳ một lần nữa chấm điểm bổ sung cho cậu là được.
Cố Bạch Y ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn giáo sư Tần."
Vô tội lại đáng thương.
Sắc mặt giáo sư Tần không khỏi chậm lại: "Về thay quần áo trước đi."
Cố Bạch Y nhu thuận gật đầu.
Khi rời khỏi văn phòng, hai giáo viên trong văn phòng vẫn còn thấp giọng.
"Bạn học này thật đúng là yêu thích học tập mà, cặp sách rơi xuống nước thế nhưng còn muốn đi cứu bài tập."
"Cũng khó trách giáo sư Tần tha cho như vậy."
"Nhìn quá đáng thương, phàm là có chút lương tâm cũng không tiện trách cứ đi."
...©...
Cố Bạch Y nhịn không được giật khóe miệng, ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
Có lẽ là vừa mới tức giận hao phí quá nhiều tinh lực, cậu cảm thấy có chút mệt mỏi.
Buổi chiều, Kinh Nhất Phàm xin nghỉ.
Cô Lan Nhân dán sát vào Lâm Hòa Sơ, thật sự lôi kéo y ngồi ở vị trí xa Cố Bạch Y nhất.
Bình thường mấy người bọn họ cũng sẽ không ngồi cùng một chỗ, nhưng sẽ không cố ý lảng tránh như vậy.
Bọn họ rõ ràng có chút sợ hãi, rồi lại không tự chủ được đem tầm mắt vòng quanh người Cố Bạch Y.
Thường Đình cùng một tiểu đệ khác đến trễ, không cướp được vị trí phụ cận Lâm Hòa Sơ, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Cô Lan Nhân một cái, ngồi xuống hàng ghế đầu.
Bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trước sau như một nhìn Cố Bạch Y không vừa mắt.
Cố Bạch Y chỉ coi như cái gì cũng không có cảm giác được, một bên thất thần, một bên ghi chép.
Cậu ngồi một mình ở vị trí cửa sổ, bên cạnh không có một ai.
Cũng coi như tự tại.
Buổi chiều tổng cộng có hai lớp học, sau khi kết thúc vừa đúng giờ ăn tối.
Các sinh viên bước lên tiếng chuông ra khỏi lớp học, sau đó ai đi đường nấy.
Lúc Cố Bạch Y trở lại ký túc xá mới gặp lại những người bạn cùng phòng khác.
Kinh Nhất Phàm ngồi trước bàn của mình ăn cơm, nhìn thấy Cố Bạch Y tiến vào, huyết sắc trên mặt liền biến mất không còn một mảnh.
Cố Bạch Y hơi nhếch khóe miệng về phía gã.
Kinh Nhất Phàm ánh mắt chấn động, thân thể không khống chế được run lên, một miếng thịt gắp trên đũa liền rơi xuống đùi, lại nhanh chóng lăn xuống đất.
Thẳng đến khi Cố Bạch Y tự mình rửa mặt xong, sau đó lên giường, gã mới dám thở dốc hơi lớn tiếng một chút.
Nhưng mà cửa lại truyền đến động tĩnh mở cửa, gã lại sợ hãi run lên, lúc quay đầu giống như đang xem phim kinh dị gì đó.
Thường Đình và Hứa Bằng Trình sau khi vào cửa kỳ quái nhìn gã một cái.
"Hôm nay mày xảy ra chuyện gì?" Hứa Bằng Trình nhịn không được hỏi, "Sao lại giật mình?"
Thường Đình cũng nhìn gã một cái.
Kỳ thật gã càng muốn hỏi, không phải nói muốn dạy cho Cố Bạch Y một bài học sao, như thế nào đến bây giờ cũng không có động tĩnh? Gã ta có chút bất mãn.
Nhưng gã cũng không hoàn toàn ngốc nghếch, biết Cố Bạch Y còn ở ký túc xá, không tiện trước mặt tán gẫu đề tài này.
Vì thế gã liền dùng ánh mắt hướng chỗ giường bên Cố Bạch Y ý bảo.
Nhưng Kinh Nhất Phàm từ trước đến nay am hiểu nhất trong việc phỏng đoán tâm ý của gã lại giống như bị mù, ánh mắt nhanh chóng đảo qua mặt bọn họ, liền thu hồi lại, gắt gao nhìn chằm chằm mặt bàn.
"Không có gì." Kinh Nhất Phàm nhỏ giọng tìm một lý do, "Chính là thân thể có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi hai ngày."
Thường Đình có chút hoài nghi, nhưng nhìn bộ dáng tái nhợt của gã cũng không giống giả dối.
Trong nháy mắt, gã hoài nghi có phải Cố Bạch Y đã làm cái gì hay không, uy hiếp Kinh Nhất Phàm.
Nhưng ngay sau đó gã liền tự mình phủ quyết ý niệm này trong đầu.
Chỉ với tính cách ba gậy của Cố Bạch Y đánh không ra một cái rắm, nếu thật sự có thể làm ra chuyện uy hiếp người khác, cũng không đến mức rơi vào tình trạng vạn người hiềm khích như bây giờ.
Có lẽ là thực sự bị bệnh.
Thường Đình thuận miệng an ủi một câu: "Vậy thì nghỉ ngơi thật tốt đi."
Không có gì khác.
Kinh Nhất Phàm rầu rĩ "Ừ" một tiếng, kiệt lực khắc chế âm lượng, sợ quấy nhiễu cái gì đó.
Cố Bạch Y trên giường không có động tĩnh.
Cậu nhắm mắt lại, ý thức theo giấc mộng dần dần chìm xuống đáy hồ.
Cậu cảm thấy lạnh, lại cảm thấy nóng.
- ©
Thẩm Huyền Mặc lại mơ một đêm.
Sau khi tỉnh lại càng là vận rủi liên tiếp.
Thẩm Huyền Mặc nhìn thấy tin nhắn mới nhận được trên điện thoại, mí mắt điên cuồng nhảy dựng.
Thẩm phu nhân nói công việc bên kia đã chấm dứt, vì thế quyết định sớm đến Ninh Thành thăm hắn.
Không nói thời gian cụ thể, nhưng phỏng chừng cũng chỉ là chuyện hai ngày nay.
Thẩm Huyền Mặc ấn mí mắt, sinh ra vài phần cảm giác cấp bách, ngay cả những giấc mộng không thể nói cũng tạm thời vứt bỏ sau đầu.
—— hắn đến bây giờ còn chưa kịp cùng Cố Bạch Y đối diện kịch bản.
Nhớ tới hôm nay vẫn là ngày làm việc, Thẩm Huyền Mặc liền gửi tin nhắn hỏi Cố Bạch Y khi nào rảnh rỗi ngồi xuống nói chuyện một chút.
Nhưng mà mấy cái tin nhắn đã được gửi đến tất cả như đá chìm xuống biển.
Thẩm Huyền Mặc chờ từ sáng đến trưa, rốt cục cảm thấy không thích hợp.
Bình thường Cố Bạch Y cũng trả lời lại trong vài giây, nhưng chỉ cần không phải đêm khuya, thời gian trả lời của cậu tuyệt đối sẽ không vượt quá hai giờ.
Thẩm Huyền Mặc suy nghĩ một chút, vẫn quyết đoán cầm lấy chìa khóa xe, lái xe đến trường.
Lúc trước điều tra tư liệu của Cố Bạch Y, Thẩm Huyền Mặc đã nhìn thấy chuyên ngành và lớp học của cậu.
Vào cửa tìm người hỏi một chút, vừa vặn lớp bọn họ đang học thể dục.
Giáo viên thể dục lật xem danh sách, nói Hôm nay Cố Bạch Y bị bệnh xin nghỉ.
Thẩm Huyền Mặc sửng sốt một chút: "Bị bệnh gì?"
Bên cạnh có một học sinh vừa vặn là ký túc xá cách vách bọn họ, lại cùng Cố Bạch Y chọn cùng một lớp tự chọn, nghe Thẩm Huyền Mặc lấy cớ nói là thân thích Cố Bạch Y, cũng không hoài nghi, thuận miệng liền tiếp một câu.
"Hình như là sốt." Học sinh kia nói, "Mấy người Lâm Hòa Sơ—— chính là bạn cùng phòng của cậu ấy đưa đến bệnh viện."
Danh sách chương