Sở Sở cau mày nói :

- Mẹ! Mẹ chớ vội khen gã Giang Thanh, theo con thấy thì không chừng gã sẽ thua trong tay của Vạn thúc thúc!

La Thập Nương vừa dợm trả lời thì trong trường đấu chiến Giang Thanh đột nhiên hét lên một tiếng, song chưởng tung ra như chớp giăng sấm nổ, như sóng dậy trường giang tấn công Vạn Triệu Nguyên mãnh liệt.

Vạn Triệu Nguyên giật mình kinh hãi nghĩ thầm :

“Đậy là chiêu Huyền Lãng Khí trong Thất Hoàn Trảm...”

Vừa nghĩ đến đây, Vạn Triệu Nguyên vội thu hồi thanh Nhẫn Luân trong tay trở về tạo thành một bức tường vững chắc, đó là chiêu Thanh Huy Bế Nguyệt.

Hai luồng kình lực gặp gỡ vào nhau, tức khắc nổ lên một tiếng vang dữ dội. Vạn Triệu Nguyên thối lui một bước. Còn Giang Thanh thì loạng choạng rồi nạt lên một tiếng, tiếp tục tấn công.

Trong chớp mắt hai người đã trao đổi với nhau trên ba mươi hiệp.

Lúc bấy giờ, Bạch Hồ thình lình nghe Chiến Thiên Vũ nói :

- Nhị đệ, ta thật không ngờ Vạn Triệu Nguyên gặp phải Giang hiền đệ thì không thể thi thố được tuyệt kỹ của mình, để đến nỗi thanh danh phải trôi theo dòng nước...

Còn Hạ Huệ thì đưa mắt đắm đuối nhìn Giang Thanh, đoạn quay lại nói với Chiến Thiên Vũ :

- Chiến đại hiệp! Thanh ca ca thi thố Thất Hoàn Trảm thật là đáng sợ!

Chiến Thiên Vũ cười ồ ồ :

- Hạ cô nương! Nếu nói đến Thất Hoàn Trảm thì thật là một môn võ công vô cùng lợi hại của Trường Ly Nhất Điểu. Theo lão phu thấy thì Giang hiền đệ dường như đang hỗn hợp Thất Hoàn Trảm trong Ly Hỏa Huyền Băng Chân Khí, nên mới có tiềm lực dồi dào như vậy.

Hạ Huệ nghe nói giật mình sực tỉnh, quay đầu nhìn lại, mới bắt gặp đôi mắt của Toàn Linh Linh đang chăm chú nhìn mình...

Khi ấy giữ đấu trường Giang Thanh và Vạn Triệu Nguyên càng đánh càng nhanh. Cả hai đều dốc hết bình sanh sở học, dùng phương pháp tốc chiến tốc quyết.

Còn Toàn Lập thì ngồi dưới giàn hoa, sắc mặt càng lúc càng ảm đạm. Chắc có lẽ lão thấy tình thế này thì sớm muộn gì Giang Thanh cũng thủ thắng.

Lão ta quay lại nói nhỏ với Liên Tâm song lão vài câu, và hai lão già này lặng lẽ rút lui.

Chiến Thiên Vũ mặc dầu thọ trọng thương khá nặng, nhưng vẫn cười nói om sòm, bắt gặp cử chỉ khả nghi của Liên Tâm song lão, Chiến Thiên Vũ gằn giọng nói :

- Nhị đệ, Tam đệ hãy chú ý đến cử chỉ của Liên Tâm song lão. Coi chừng bọn họ hạ độc thủ!

Bạch Hồ và Chúc Thạch nhìn nhau.

Phần Giang Thanh thì đấu chiến hơn ba trăm hiệp và bây giờ Vạn Triệu Nguyên thủ nhiều mà công ít. Ông ta cố giữ cho toàn vẹn chân lực của mình. Món binh khí trong tay lão thu lại, chỉ còn một tầm uy lực là năm thước vuông mà thôi, và xuất bộ rất phi thường cẩn thận.

Giang Thanh biết đối phương cố tình bồi dưỡng sức khoẻ để chờ cơ hội đột kích phản công, nhưng chàng là người có công lực thâm hậu, kinh nghiệm già dặn, nếu chỉ dùng Thất Hoàn Trảm mà đấu chiến với lão ta thì chỉ trong vòng năm trăm hiệp thật khó mà phân thắng bại...

Đột nhiên cử chưởng tung ra sáu thế liên tiếp, Giang Thanh trong lòng nghĩ thầm :

“Tình thế đối với chúng ta thật là vô cùng bất lợi. Cao thủ của Yên Hà sơn trang quá nhiều, đang hầm hè chờ đợi. Phần bên mình đã có một người thọ thương, nếu bọn họ bất chấp luật lệ giang hồ, ào tới hỗn chiến thì thật là khó xử.”

Thế là Giang Thanh quyết định tốc chiến tốc quyết.

Nghĩ là làm liền, vừa đúng lúc binh khí đối phương tấn công chàng ba thế liên tiếp rồi thối lui.

Giang Thanh thình lình nạt lên một tiếng, hữu chưởng tung ra một chiêu dữ dội, tả chưởng vẽ thành vô số vòng tròn để làm rối mắt đối phương. Tiếp theo đó tung ra một chưởng phi thường khủng khiếp.

Dưới áp lực hùng hậu đó, Vạn Triệu Nguyên kinh hoàng tháo lui, mà Toàn Lập thì hô lớn :

- Vạn huynh choi chừng! Đó là Như Lai thần chưởng!

Câu nói chưa dứt, Giang Thanh buông ra một tiếng cười kinh rợn, mười ngón tay của chàng bay vèo tới như mười lưỡi dao bén nhọn xỉa vào giữa mặt đối phương. Đó là chiếu thứ hai Kim Đỉnh Phật Đăng trong Như Lai thần chưởng.

Vạn Triệu Nguyên quát to một tiếng, thanh Nhẫn Luân trong tay lão bay tới vù vù, bàn tay tả kèm theo một chưởng dữ dội để đối địch.

Một tiếng “bùng” khủng khiếp vang lên. Thân hình của Giang Thanh lảo đảo, mà Vạn Triệu Nguyên thì thối lui hai bước.

Giang Thanh không chần chờ, nạt luôn một tiếng, hai chưởng nhập lại để toát ra một luồng cương phong lẫm liệt túa ra như thiên la địa võng. Đó là chiêu thứ ba Phật Vấn Ca La.

Vạn Triệu Nguyên đôi mắt trợn trừng, mồm đầy máu tươi, lão rú lên một tiếng, vội vàng xử một thế hộ thân Thanh Huy Bế Nguyệt hòa lẫn trong thế Kiên Lạc Tam Tiều...

Thế rồi, một tiếng nổ khủng khiếp lại vang lên, cát bay đá chạy mù trời, Vạn Triệu Nguyên lại lảo đảo thối lui năm bộ.

Trong khi xử chiêu Phật Vấn Ca La, Giang Thanh đã gặp phải một trở lực phi thường, vì vậy mà chàng cảm thấy tê rần hổ khẩu.

Một bầu không khí nặng nề bao trùm lấy đấu trường.

Vạn Triệu Nguyên mặt mày cau có, mồ hôi đổ ra lấm tấm.

Giang Thanh cố dằn tâm tư của mình cho bình tĩnh rồi nói :

- Vạn đại hiệp có thể phá chiêu thứ ba của Như Lai thần chưởng, thật tại hạ lấy làm bội phục.

Vạn Triệu Nguyên gượng cười nói :

- Võ công của Giang huynh đệ quả thật danh bất hư truyền!

Nói rồi xá chào một xá, vừa dợm rút lui thì Toàn Lập vùng đứng phắt dậy lạnh lùng nói :

- Vạn huynh chưa thua dưới Như Lai thần chưởng, vậy thì trận này kể như là huề...

Vạn Triệu Nguyên nghe nói bất gíác hổ thẹn đỏ bừng sắc mặt nói :

- Đa tạ Toàn huynh đã che chỡ cho lão phu. Nhưng đại trượng phu làm việc quanh minh chánh đại, trận đấu này quả thật lão phu đã thua...

Toàn Lập biến sắc, buồn rầu nói :

- Vạn huynh bất tất phải nhân nhượng.

Vạn Triệu Nguyên thẳng thắn đáp :

- Xin thú thật lão phu đã thọ nội thương, nếu Giang huynh đệ mà đánh thêm một chiêu thứ tư của Như Lai thần chưởng thì hẳn là đã hạ lão phu rồi.

Mỗi một câu nói nào của Vạn Triệu Nguyên cũng là lời nói thật. Dưới chiêu Phật Vấn Ca La ông ta chịu đựng được đến không té, đó là điều hiếm thấy trong võ lâm.

Giang Thanh ngắm nhìn Vạn Triệu Nguyên nhảy ra ngoài vòng chiến mà thở dài, đoạn quay sang nhìn chầm chầm vào Toàn Lập. Chàng thong thả nói :

- Bây giờ kẻ hậu sinh này nhờ Toàn trang chủ chỉ giáo cho!

Câu nói khiêu khích đó làm cho mọi người giật mình, nhưng cả thảy đều ngơ ngác, không ngờ Toàn Lập lại không lộ sắc giận, mà lại nhỏ nhẹ nói :

- Giang thiếu hiệp vừa mới đấu chiến cần phải nghỉ ngơi một chút, nhược bằng tiếp tục thì chẳng hóa ra thành họ Toàn này thừa lúc người ta đang nguy ngập mà làm khó dễ sao? Giang Thanh ha hả cả cười :

- Thật ra thì tôi chưa mệt!

Toàn Lập nghe nói mỉm cười, thong thả đứng dậy, đột nhiên...

Chiến Thiên Vũ bỗng mở miệng nói :

- Xin hỏi Toàn trang chủ, cuộc hẹn hôm nay là cứ đấu chiến dằng dai mãi đến bao giờ mới kết thúc? Và chừng nào lão phu đây mới có dịp so tài với Toàn trang chủ?

Toàn Lập nghe nói liền đáp một câu thật hòa nhã :

- Nếu Chiến huynh mà có thể đợi được để đấu chiến giáp mặt với những người trong Yên Hà sơn trang này rồi, thì lão phu tự nhiên không dám cầm ở lại, lập tức mời chư vị xuống thuyền rời khỏi nơi đây!

Chiến Thiên Vũ mồm áy náy định nói chuyện, nhưng bỗng Bạch Hồ kề tai nói nhỏ :

- Đại ca! Lão Toàn Lập có sao thình lình thay đổi thái độ một cách hòa nhã như vậy, hay là lão có mưu mô xảo trá gì đây?

Chiến Thiên Vũ nghe nói suy nghĩ một chút, đoạn trả lời :

- Theo ta thấy thì lão Toàn Lập là bá chủ nhứt phương, không lẽ đi làm điều ti tiện. Rất có thể là lão phát giác tài nghệ của bọn ta quá cao, nên đấu dịu chứ gì!

Bạch Hồ nghe nói vẫn chưa chịu tin lời Chiến Thiên Vũ.

Lúc bấy giờ, Toàn Lập mới đứng dậy nói gằn từng tiếng một :

- Giang thiếu hiệp! Lão họ Toàn này tuy bất tài nhưng cũng xin so với thiếu hiệp vài chiêu!

Nói rồi vừa dợm bước ra ngoài, thình lình có một giọng nói khàn khàn từ xa vọng lại :

- Toàn huynh! Khoan đã, hãy để cho tiểu đệ đấu với người hữu danh vô thực này một trận xem sao?

Câu nói vừa dứt thì một bóng người gầy gò đã bay vù tới.

Giang Thanh ngẩng đầu nhìn lên, thấy đó chẳng phải ai xa la mà là Phó Tuyền.

Phó Tuyền cung tay xá chào rồi bước tới nói nhỏ với Toàn Lập vài câu. Toàn Lập khe khẽ gật đầu rồi nói :

- Phó huynh so tài với Giang thiếu hiệp nên cẩn thận!

Bỗng nhiên Bạch Hồ hốt hoảng nói với Chiến Thiên Vũ :

- Đại ca! Linh tính báo cho đệ biết rằng lão Toàn Lập sắp thi hành độc kế!

Chiến Thiên Vũ thò tay sờ hàm râu của mình vừa dợm nói chuyện, thì Giang Thanh đã xá chào Phó Tuyền mà nói :

- Tại hạ thật lấy làm vinh hạnh mới được dịp phân cao thấp với Phó tiền bối.

Giang Thanh đưa mắt nhìn chầm chầm đối phương.

Phó Tuyền đột nhiên đứng sựng lại và một tiếng rang rảng vang lên, lão ta đã rút một món binh khí cong cong tợ lưỡi liềm ra. Thì ra, chính đó là thanh Long Nguyệt đao của lão.

Chiến Thiên Vũ thấy vậy trong lòng cả sợ, vì ông ta là một tay lịch duyệt giang hồ, biết Phó Tuyền là một tay kiệt hiệp ngoài quan ngoại, mà món binh khí cầm trong tay lại chém sắt như chém bùn, thật là đáng sợ.

Ngày thường, không gặp trưòng hợp gì đặc biệt, ông ta không bao giờ lấy binh khí ra. Vì vậy mà Chiến Thiên Vũ trong lòng hồi hộp.

Nhưng Giang Thanh thì sắc mặt bình thản nói rằng :

- Xin Phó tiền bối động thủ!

Phó Tuyền đôi mắt lim dim nói :

- Lão phu thất lễ vậy!

Câu nói vừa dứt thì thanh Long Nguyệt đao trong tay lão đã bay vù tới như một chiếc vòng tròn, chém sã vào giữa ngực Giang Thanh. Tốc độ ấy nhanh hơn ý nghĩ của mọi người.

Trong lúc mọi người chưa kịp chớp mắt thì thế đánh của Phó Tuyền đã tới sát Giang Thanh, và hình bóng của chàng cũng biến thành vệt khói xanh mờ quyện lấy đạo hào quang của đối thủ.

Trong chớp mắt, hai người đã trao đổi cùng nhau mười một chiêu.

Đến khi thân hình của Giang Thanh vừa rời về mặt đất thì chàng vội vung hữu chưởng ra biến thành vô số vòng tròn và trong những vòng tròn đó bay vọt ra một tả chưởng. Đó là chiêu Ngân Nguyệt Hàn Tinh song hoàn thức.

Phó Tuyền nạt lên một tiếng, bắn lùi về sau năm bộ, vung lưỡi đao ra chém trả vào người Giang Thanh ba nhát. Cử chỉ nhanh nhẹn đến nỗi những người xung quanh tưởng đâu chỉ chém có một nhát mà thôi.

Giang Thanh buông ra một chuỗi cười cuồng loạn, thân hình mảnh khảnh của chàng thình lình ly khai mặt đất chừng ba tấc, và liên tiếp tung về phía đối phương chín chưởng.

Phó Tuyền không ngờ Giang Thanh lại tinh xảo như thế, vội vàng hốt hoảng tháo lui ba bước.

Nhưng mà võ công của Tà Thần chú trọng ở chỗ huyền diệu cao thâm và tinh xảo. Luôn luôn tấn công vào những chỗ mà đối phương không bao giờ ngờ trước được, nhờ đó mà thủ thắng.

Giang Thanh sau khi tung mình ra theo thế Như Ý Tam Ảo đẩy lui đối phương thối lui ba bộ rồi, tiếp theo đó thân hình của chàng như một con cá tung mình nhảy vọt lên khỏi làn nước bạc tiếp tục tấn công.

Thương thay cho Phó Tuyền, ông ta vốn võ nghệ cao cường, nhưng dưới áp lực hùng hậu và những thế võ lạ lùng hóc hiểm của Giang Thanh, ông ta không thi triển được tuyệt kỹ nào cả.

Sách võ có nói rằng biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Phó Tuyền cắn răng thở dài chuyển hết sức bình sanh triển khai Long Nguyệt đao pháp ra để đối địch.

Liền thấy ba bên bốn bề bóng đao trùng trùng điệp điệp. Tiếng đao xé gió nghe vèo vèo như quỷ khốc thần sầu làm cho người xem phải kinh tâm táng đởm.

Giang Thanh thấy vậy trong lòng rúng động, vội thi thố thân pháp Như Ý Tam Ảo ra để cho thân hình của mình hư hư thực thực, lòn lõi qua những đường đao của đối thủ một cách tài tình.

Toàn Lập càng xem chừng nào trong lòng càng thêm kinh hãi chừng nấy. Giờ phút đó ông ta nghĩ :

“Nếu ta có thân hành đấu với Giang Thanh thì cũng chỉ có thể kéo dài thời gian giao chiến mà thôi. Cuối cùng rồi cũng phải đại bại...”

Nghĩ đến đây, lão quay đầu nhìn lại Liên Tâm song lão một lần nữa và hai lão già này bước ra khỏi giàn hoa đứng im lìm bất động.

Và tất cả những người trong Yên Hà sơn trang thảy đều lục tục tản mác ra bốn phía. Cho đến vị chủ nhân của Yên Hà sơn trang là La Thập Nương cũng đưa mắt nhìn hai đứa con gái của mình rồi xích lại gần bên Toàn Lập.

Toàn Linh Linh và Toàn Sở Sở lấy làm kinh dị, không biết tại sao có cử chỉ lạ thường, nhưng cũng mơ hồ biết rằng cha mẹ mình sắp thi hành một độc kế.

Chiến Thiên Vũ đã thấy lạ, vội rảo mắt nhìn xem tứ phía, tập trung tinh thần để đối phó.

Bạch Hồ cũng ném cho Chiến Thiên Vũ một cái nhìn kinh dị nói :

- Đại ca! Lão Toàn Lập sắp ra tay rồi đó!

Chiến Thiên Vũ cau mày đáp :

- Bọn ta phải cẩn thận ứng biến và coi chừng tiếp ứng tứ đệ. Nên biết rằng Yên Hà sơn trang hiện đang tập trung mũi nhọn về tứ đệ đó...

Bạch Hồ khe khẽ gật đầu, đưa mắt ra dấu cho Hạ Huệ, Tiền Tố và Chúc Thạch đồng chuẩn bị ứng chiến...

Lúc bấy giờ, trong trường đấu chiến sắp sửa đến hồi quyết định.

Và trên gương mặt của Toàn Lập bỗng nhiên tái hiện một nụ cười đanh ác, rảo mắt nhìn xem tứ phía...

Xem tiếp hồi 21 Cạm bẫy đầy dẫy
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện