Ngoài trời nắng vàng oi ả, hàng nghìn vạn tia sáng thi nhau vắt vẻo qua ô cửa, nhuộm vàng cả mặt sân.
Quả là cái mùa dễ gây mệt nhọc, Nhạc Sơ ngáp, nhìn Yến Cửu đang lật tung đống biên niên sử bèn hỏi: “Đang xem gì mà chăm chú thế?”
“Vài ba chuyện cũ không rõ ràng.” – Yến Cửu đáp, giơ cuốn lịch sử đã ố vàng, chỉ vào tên một người, hỏi: “Chỗ này có nhắc đến Nguyên soái khai Quốc Nhạc Khiêm, rõ ràng lập rất nhiều chiến công lừng lẫy, nhưng những ghi chép về ông ta lại ít vô cùng.”
Nhạc Sơ lấy cuốn sách sử, “Tự dưng lại tò mò chuyện của người ta thế?”
“Vì đó là tổ tiên của Hoàng Thúc, với lại -” – Yến Cửu chần chừ, “Ta thường mơ thấy một người khoác áo bào, oai hùng lẫm liệt cưỡi chiến mã, vẫy tay mỉm cười với ta từ xa. Ánh mắt người đó có đôi phần giống Hoàng Thúc, mỗi khi gọi ta, người ấy đều hô rằng ‘Yến Dung’. Yến Dung? Ấy, chẳng phải đó là tên húy của Hoàng Đế khai Quốc đấy còn gì.”
Nhạc Sơ sửng sốt, “Yến Dung?”
“Vâng.” – Yến Cửu cầm cuốn lịch sử, lại trở mấy trang, “Ta đoán đã là một Nguyên soái lại cùng tổ tiên mình giành giật giang sơn, chắc hẳn đó chính là Nhạc Khiêm, người được truy phong Tương Vương mà thế nhân rất ít khi nhắc đến.”
“Nhạc Khiêm…” – Nhạc Sơ nhìn Yến Cửu lẩm bẩm, “Dung mạo hắn gần như không đổi, mà ngươi cũng không giống trước kia.”
Yến Cửu ngửa mặt nhìn hắn, “Gì cơ?”
“Không có gì,” – Nhạc Sơ lắc đầu, “Một đoạn sử không muốn nhắc đến thôi. Nhạc Khiêm ra đi quá nhanh, cũng chẳng để lại lời gì, đương nhiên nhóm sử quan không lãng phí giấy mực ca tụng hắn. Vả lại… họ cố ý tránh đoạn lịch sử này chắc cũng vì không biết nên ghi lại thế nào. Dù sao vào thời đó, quan hệ giữa hắn và Yến Dung có chút bất thường, đại đa số người rất khinh bỉ loại quan hệ đó.”
Yến Cửu cau mày, “Ý người là… hai người họ là đoạn tụ?”
Nhạc Sơ vươn tay vén mấy sợi tóc mái lơ thơ rủ trên trán Yến Cửu, “Chắc chỉ có Yến Dung đơn phương thích Nhạc Khiêm, thích đến mức tình nguyện đem giang sơn y đánh đổi bằng xương máu để dâng tặng cho người kia…”
Yến Cửu thuận thế cọ vào lòng bàn tay Nhạc Sơ, “Đã là một phần lịch sự không được ghi chép, sao Hoàng Thúc biết thế?”
Nhạc Sơ vuốt mặt nó, “Vì Hoàng Thúc ngươi đã tự mình trải qua…”
*
Rất lâu rất lâu trước kia, khi nước Tề chưa diệt vong, Yến quân mới xuôi nam, tiến thẳng về phía Đô thành.
Khi ấy Yến Quốc chưa có Quốc hiệu, Yến Dung tự phong là Thường Thắng tướng quân, theo quân tác chiến có một viên phó tướng tên Nhạc Khiêm, khi lên chiến trường thì anh dũng sát phạt, khi xuống hậu phương thì bố trận dàn binh.
Khi trước, Yến Dung đã phải tốn rất nhiều công sức mới mời được người này gia nhập. Bởi tuy Nhạc Khiêm có tài hành quân khiển tướng, cũng dư sức lập nghiệp kiến công, ấy thế mà hắn ta lại thích sống cuộc sống yên ả.
Hầu hết thì giờ hắn ta đều vẽ tranh viết chữ, không thì cũng uống trà chơi cờ, rõ ràng thân lại nơi ồn ã mà tâm thì tĩnh lặng vô cùng.
Nếu không vì Yến Dung vắt óc thắng hắn một ván cờ thì có lẽ cũng chẳng thể mời được vị cao nhân thoát tục này.
Từ khi lôi kéo hắn nhập ngũ đến khi kề vai chiến đấu bên nhau cũng đã được năm năm. Trong lúc đó, dù đang hành quân đánh giặc, nhưng Nhạc Khiêm vẫn cứ lơ đãng thả hồn đi đâu. Không ai biết hắn nghĩ gì, trên khuôn mặt trẻ trung chỉ thấy sự từng trải hoặc hoang liêu.
Rõ ràng mới chỉ ba mươi mà như người từng sống qua mấy trăm năm trời, người chưa già mà tâm đã lão.
*
Tối đến, Yến Dung hãm một bình trà ngon mang vào lều, đặt trước mặt Nhạc Khiêm đang lật xem binh thư, “Đến uống chén trà đã.”
“Cảm ơn.” – Nhạc Khiêm cảm tạ, tự rót một chén, không “Nghe” thấy Yến Dung hô lên cảnh báo “Cẩn thận nóng” đã đổ vào miệng, nóng đến nỗi bỏng rộp cả môi và đầu lưỡi.
Nhạc Khiêm là một kẻ tàn phế, phải, dù là một nhân vật tài ba kiệt suất nhưng hắn lại tàn phế.
Không xúc giác, thính giác, khứu giác, vị giác.
Yến Dung nhìn hắn, lòng lại sinh thương.
Tuy người không ai toàn vẹn, thế nhưng ông trời cũng đâu cần trừng phạt hắn như thế.
Cầm theo thuốc mỡ, Yến Dung bôi thuốc lên môi cho hắn, lại pha trò trêu chọc, “Nhạc huynh, ngươi tuấn tú đẹp trai thế này mà không ngắm trúng được cô nương xinh đẹp nào à?”
Nhạc Khiêm khẽ cười, “Ngươi biết thừa ta là một kẻ tàn phế, lấy người ta về làm gì, nuôi như hoa trong nhà à?” – đoạn hắn lại nhìn Yến Dung mà vặn lại, “Thế ngươi thì sao, trên đường đi có bao cô gái thầm thương trộm nhớ mà sao ngươi không động lòng?”
“Ta ấy hả?” – Yến Dung sửng sốt, “Ưmm, đúng là không có thật.”
Nhạc Khiêm dọn sơ qua đồ đạc, trải đệm chăn, ngả lưng xuống hỏi: “Vậy ngươi có hình mẫu lý tưởng nào không?”
“Hình mẫu lý tưởng à…” – Yến Dung khẽ nheo mắt, nghiêm túc suy nghĩ trả lời, “Nếu có thì mẫu người lý tưởng của ta là dáng người cân xứng, tốt nhất là cao một chút, biết võ, có thể viết được chữ đẹp, vẽ được một bức tranh có hồn, thiện thiên văn tính toán, năng bát quái càn khôn, thế là tốt nhất. Không khúm núm như nô tài, tốt nhất là phải có ngạo khí, biết đối nhân xử thế.”
Khuôn mặt ngàn năm như một của Nhạc Khiêm cũng bật cười khan hiếm, “Người ngươi muốn rốt cuộc là nữ tử hay là ta?”
Yến Dung ngẩn ra, mặt bỗng đỏ bừng.
Năng văn thiện võ, hiểu biết thuật tính càn khôn, khí chất điềm tĩnh, lại thanh cao sống giữa thế tục mà không nhiễm tục…
Ngẫm đi ngẫm lại, dường như y đang nhắc đến chính Nhạc Khiêm.
Phải chăng người mà thâm tâm y vẫn khát khao là…
Cuống cuồng đứng dậy, Yến Dung lắp bắp, “Đêm khuya, ngươi nghỉ ngơi, ta về đây.”
“Ừ.” – Nhạc Khiêm biếng nhác đáp lời, đợi Yến Dung ra khỏi lều mới phẩy tay tắt nến.
Nửa đêm hắn bỗng nhiên giật mình choàng tỉnh từ cơn ác mộng, vừa mở mắt đã bắt gặp hai bóng đen bên ngoài đang lom khom chui vào trong lều của Yến Dung.
Hành tung lén lút, không giống người trong quân doanh.
Nhạc Khiêm chộp thanh bội kiếm, không kịp khoác áo và xỏ giày cứ thế chạy ra, xông vào lều Yến Dung.
Trong lều đã chiến đấu ác liệt, ánh kiếm như mưa, võ công của Yến Dung không kém, nhưng kẻ ám sát cũng bất phàm, hai bên liên kết dồn Yến Dung vào góc chết.
Một kẻ nhân lúc Yến Dung sơ hở vung kiếm đâm về phía y, Nhạc Khiêm phi vọt lên, hất văng mũi kiếm sắc bén, kéo Yến Dung vào lòng.
Đang là đêm hè, cả hai đều mặc áo mỏng, thân dán thân có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm cơ thể nhau.
Nhạc Khiêm chỉ tập trung vung kiếm đẩy lui địch, Yến Dung lại tâm viên ý mãn, mặt đỏ tai hồng.
Trong đầu bỗng hiện lên câu nói ngu ngốc mình từng nói, “Mẫu hình lý tưởng của ta là dáng người cân xứng, tốt nhất là cao một chút, biết võ, có thể viết được chữ đẹp, vẽ được một bức tranh có hồn…”
Nép trong lòng Nhạc Khiêm, Yến Dung đo chiều cao cả hai, ừ, rất hợp.
Lại nhìn hắn ta lấy một địch hai nhẹ nhàng như không thì càng thêm hài lòng với võ nghệ của hắn.
Còn thư pháp và tranh vẽ, tất nhiên chả phải bàn.
Đang thả hồn vào cõi thần tiên, rất chi là hài lòng với dung nhan của Nhạc Khiêm thì nhoắng cái đã bị hắn ta quắp lấy eo xoay một vòng, tránh mũi kiếm sượt qua gang tấc, cúi đầu hỏi: “Không nhanh đánh địch, ngươi nhìn ta làm gì?”
2 –
“Nếu ‘Cô nương’ trong lòng mà có thể biết ấm biết lạnh, dịu dàng chăm sóc thêm tẹo nữa thì tốt biết mấy…”
Sau khi tóm gọn hai gã thích khách, Yến Dung tự lẩm bẩm.
Những ngày tháng sau đó, Nhạc Khiêm dẫn binh xuôi nam, công thành cướp đất, áp sát đô thành. Hơi mười vạn Yến quân mạnh như mãnh hổ, đánh đâu thắng đó, đẩy lùi ba mươi vạn quân Tề tháo chạy.
Thắng lợi đã ở ngay trước mắt. Yến Dung lập tức xưng Vương, lấy Quốc hiệu là Yến, phong Nhạc Khiêm là đại nguyên soái.
Một năm sau, công chiếm hoàng thành, ôm trọn giang sơn.
Giữa lúc chúng thuộc hạ khua trống gõ chiêng, hồ hởi hưởng thụ thành quả chiến đấu thì cũng là lúc Nhạc Khiêm đột nhiên xin từ chức đại nguyên soái, ý muốn cởi giáp quy điền.
Trong mắt hắn, quyền cao chức trọng, vạn khoảnh lương điền chẳng bằng gió mát trăng thanh, yên bình tĩnh lặng.
Thế giới phồn hoa và hư danh để đời chẳng thể níu giữ được bước chân hắn.
*
Sau bữa tiệc Quốc khánh, khi các quan lại đều tản đi, Nhạc Khiêm đã say chếch choáng đang định xuất cung, lại bị Yến Dung cũng đã say khướt kéo ống tay áo.
Vừa mới đăng cơ, tân Hoàng Đế còn chưa có uy nghiêm của đấng Thiên tử, y híp đôi mắt đa tình, ngốc nghếch nhìn vị đại nguyên soái gần ngay trước mắt mà ngỡ như xa tận chân trời, “Phải làm gì mới giữ được ngươi?”
Nhạc Khiêm chần chừ, ngồi trở về bên cạnh y, “Ngươi biết ta không ham công danh lợi lộc, trước kia cùng nhau giành thiên hạ, có thể cùng ăn cùng ở, thoải mái tự do, nhưng khi mỗi người thăng quan tiến chức, sẽ lại lừa gạt chèn ép nhau. Ta không chịu nổi bầu không khí ấy, ngươi tha cho ta đi.”
Yến Dung lần khần, “Ta có thể cho ngươi địa vị dưới một người trên vạn người, không kẻ nào có thể làm gì ngươi.”
“Thật vậy ư?” – Nhạc Khiêm nhìn y, đáy mắt đã nhen lên đôi chút ý cười, dù rất nhẹ nhưng lại thấu tận tâm can, “Để ta quyền cao chức trọng, tay nắm quyền hành, thời gian đầu thì còn được, nhưng liệu lâu dần Hoàng Thượng còn có thể nuốt trôi cơm, ngủ yên giấc không?”
Yến Dung nhíu mày, “Ý ngươi là gì?”
“Thỏ khôn chết, chó săn hầm, chym bay mỏi, cung tốt vứt, phá xong địch, giết mưu thần. Sau khi được việc thì mượn dao giết người, ấy chẳng phải mọi Hoàng Đế khai Quốc đều làm đó ư? Hoàng Thượng ngài cũng đã xử lý hai vị tướng quân và ba vị tham mưu rồi đấy thôi? Giờ tuy ta chưa được thưởng nhưng cũng đã công cao chấn chủ, nếu thêm quyền cao chức trọng chẳng phải sẽ khiến người nghi kỵ hay sao?” – Nhạc Khiêm nói, dịu dàng vén tóc trên trán Yến Dung, “Cho nên nhân lúc ngươi còn chân thành coi ta là huynh đệ, ta thấy vẫn nên thoái quyền trở về thôi.”
Yến Dung vừa hưởng thụ cái vuốt ve dịu dàng, vừa nghe hắn nói lời tuyệt tình dứt khoát, nhất thời trái tim như bị xẻ làm hai nửa, một nửa thiêu trong lửa, một nửa vùi trong băng.
Bên nào cũng là nỗi tra tấn đớn đau cùng cực.
“Ta nào nỡ ra tay với ngươi…” – Yến Dung gục đầu, thì thào rất khẽ.
Nhạc Khiêm tai điếc chẳng biết y nói gì, chỉ đứng dậy bảo: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cứ vậy đi, hai ta mỗi người một ngả, ngươi làm Hoàng Đế của ngươi, đừng tìm ta nữa.”
“Chia tay thế này à…” – Yến Dung nhìn hắn sải bước ra khỏi Càn Dương cung, lắc đầu cười khổ.
Người này tưởng như hờ hững, thực chất lại rất bạc tình.
Bao năm chiến đấu gian khổ, Yến Dung đã mệt mỏi rã rời, chỉ một lòng chờ mong chiến tranh chấm dứt, đón chào những ngày tháng bình yên.
Nhưng hôm nay khi mọi thứ đều đã ngã ngũ, y cũng đăng cơ Hoàng Đế, lại mới nhận ra ba ngàn thế giới, gấm vóc sơn hà chẳng bằng bóng dáng xanh nhạt kia…
Dần biến mất khỏi thế giới của mình.
Rơi vỡ chiếc chén ngọc trong tay, Yến Dung bật dậy, đuổi theo ra khỏi cung Càn Dương, kéo bả vai Nhạc Khiêm, hôn ngấu nghiến lên bờ môi hắn.
Hôn đến thô bạo mà động tình.
Thế mà người bị hôn lại sững sờ, thảng thốt như bị sét đánh, quên cả phải đối đáp thế nào.
“Nếu…” – Yến Dung túm cổ áo Nhạc Khiêm, hít thật sâu mới hỏi: “Nếu ta giao ngôi vị Hoàng Đế cho ngươi, ngươi sẽ tin ta chứ? Cũng không phải lo lắng ta sẽ hại ngươi? Vậy có đủ để ngươi ở lại không?”
Nhạc Khiêm: “Ý ngươi là -”
Vành mắt Yến Dung đỏ hoe, cười đến điên cuồng, “Ta thích mỹ nhân, không thích giang sơn, được chứ?”
“Hoàng Thượng đừng đùa.” – Nhạc Khiêm nheo mắt, mở từng ngón tay Yến Dung, lạnh lùng và đầy vô tình nói: “Sở dĩ ta gia nhập là vì thua ngươi một ván cờ, chấp nhận cùng ngươi chinh phạt và giành giật thiên hạ này. Hôm nay thiên hạ đã định, ta không còn lý do ở lại. Nếu ngươi đã làm Quốc quân thì phải thận trọng với lời nói và hành động của mình, phải biết gì nên nói, gì nên làm.”
“Vậy sao,” – Yến Dung siết chặt tay, chịu đựng nỗi ghen tuông ngập từng thớ thịt, “Ta hỏi ngươi một câu.”
Nhạc Khiêm: “Ngươi nói đi.”
Yến Dung: “Bao năm qua hai ta kề vai chiến đấu, liều chết sa trường, về công ta coi ngươi như anh em vào sinh ra tử, về tư ta coi ngươi là người nhớ thương để lòng, thế còn ngươi, ngươi coi ta là gì?”
Nhạc Khiêm trả lời không nghĩ ngợi, “Một người khách qua đường.”
“Khách qua đường?” – Yến Dung cười, lùi hai bước, “Phải rồi, khách qua đường… bạc tình như ngươi chắc chẳng biết yêu thương bất cứ người nào… ta biết, người như ngươi làm gì có tim.”
Vậy nên tất cả đều do ta hy vọng hão huyền.
Mơ tưởng một kẻ vô tình sẽ biết yêu thương.
*
Yến Quốc gian nan thành lập chính quyền trong sự bấp bênh.
Thế cục chưa ổn định bao lâu, dư đảng của nước Tề đã liên kết với nước Triệu quay ra chống phá Yến Quốc. Đất nước trải dài vết thương, Quốc khố chi không kịp thu, Yến Dung lại phải dẫn binh ra trận, bắt đầu trận chiến gần như không có phần thắng.
Tướng sĩ Yến Quốc vừa vượt qua cuộc chiến trường kỳ, chưa kịp nghỉ ngơi lại sức đã lại phải lên chiến trường, ai cũng mệt mỏi lao lực, sĩ khí thua rất nhiều so với lần xuôi nam trước.
*
Nửa năm sau, khi Yến Dung bị quân Triệu vây chặt ở chân núi Phượng Dịch, tưởng như vận số đã hết, thì một đội ngũ từ Kinh thành đằng đằng sát khí bọc vây quân thù, đi đến trước mặt Yến Dung.
Dẫn đầu chính là người mà y nhớ ngày nhớ đêm tưởng rằng cả đời sẽ chẳng thể gặp lại – Nhạc Khiêm.
Theo sau hắn là đội quân từng theo chân hắn vào sinh ra tử, đánh đâu thắng đó.
Trái tim gần như chết lặng bỗng cuộn trào mãnh liệt, nhen lên niềm hy vọng chôn giấu sâu tận cùng.
Nhạc Khiêm đến vì mình.
Không chịu nổi trước ánh mắt nóng bỏng của đối phương, Nhạc Khiêm giả đò ho khan, bình tĩnh nói: “Ngươi đừng hiểu làm, ta chỉ tuân thủ lời hứa trước kia giúp ngươi giành lấy giang sơn, trợ ngươi ngồi vững ngai vàng. Giờ ngươi chưa ngồi ấm chỗ đã bị người ta đánh đuổi khắp nơi, ta phải có trách nhiệm thu dọn cục diện này cho ngươi.”
Yến Dung mấp máy môi, “Ngoài đó ra thì sao? Còn nguyên nhân nào khác để ngươi không quản ngàn dặm xa xôi đến cứu ta không?”
“Nguyên nhân khác…” – Nhạc Khiêm nheo mắt, “Nếu ta nói vì bách tính trong thiên hạ, muốn chấm dứt cảnh loạn lạc liên miên, cho họ một cuộc sống thái bình thịnh thế, để họ được nghỉ ngơi phục hồi, ngươi thấy ta có ký thác quá lớn không?”
Yến Dung sửng sốt, “Nếu như lời ngươi thì cũng không tính lớn lắm.”
Nỗi mất mác hiện lên trong chớp mắt qua đi, Yến Dung ngẩng đầu, tuồng như thoải mái, “Dù sao, ngươi đến là tốt rồi.”
Lời này, vào ba ngày sau đó, y chẳng thể thốt nổi thành lời.
*
Đêm đấy, Nhạc Khiêm dẫn quân tập kích quân doanh địch, bị mai phục, thương nặng không qua khỏi.
Yến Dung nhìn Nhạc Khiêm tái nhợt bị người nâng vào trong lều trại, lần này y nói, “Ngươi không đến thì tốt rồi.”
Ta chết trận là được, ai cần ngươi đến thay ta giữ vững giang sơn, hy sinh vì nước.
Rõ ràng ngươi đã bỏ ta rồi, còn quay lại làm gì.
Nhạc Khiêm không có xúc giác, không biết mình thương nặng đến cỡ nào, nếu không vì thấy Yến Dung bi thương, đôi mắt sung huyết, có lẽ hắn cũng không biết mình sắp chết.
Cái chết với hắn cũng chỉ là kết thục một vòng luân hồi, bước vào một cuộc sống mới.
Trải qua nhiều, nỗi sợ hãi cũng phôi pha.
Yến Dung nắm tay hắn, đau thương lặp lại câu hỏi: “Tại sao ngươi phải liều mạng đến đây? Còn nguyên nhân nào khác ngoài thua cược và vì bách tính hay không?”
Nhạc Khiêm híp đôi mắt đã dần mờ đi vì máu, nhìn vị Yến Hoàng tuyệt thế vô song như lan ngọc, nghĩ rằng, có lẽ cũng vì ta không yên lòng một người chiến hữu như ngươi.
Chỉ có điều, hắn chẳng còn sức để trả lời nữa.
Yến Dung nhìn hắn dần cạn kiệt sức lực, từ từ khép mắt, vòng tay ôm chặt hắn vào lòng thì thào, “Ngươi xem, ta càng muốn lại gần, người càng trốn thật xa, giờ ngươi định cách trở âm dương, không gặp lại nhau nữa phải không?”
Nhạc Khiêm trút hơi thở cuối cùng, chết trong vòng tay y.
Yến Dung ghì sát hắn, dán mặt mình lên vầng trán dần lạnh đi, “Nhạc Khiêm, ngươi thật là tuyệt tình. Ngươi cho rằng có thể bỏ ta như thế ư, ngươi có tin đời này ta không có được ngươi, kiếp sau ta sẽ quấn quýt bám chặt lấy ngươi không rời. Nhạc Khiêm, ngươi không bỏ được ta đâu, ngươi đi đâu, ta sẽ theo đó…”
Sau đó, Yến Dung chấn chỉnh quân đội, lấy cách thức tàn khốc nhất để tiêu diệt tàn dư của Tề quân, đẩy lùi quân Triệu ra khỏi biên giới, nhiều năm sau cũng không dám bén mảng.
Sau khi khải hoàn, Yến Dung truy phong Nhạc Khiêm là Tương Vương, đưa linh vị của hắn vào tông miếu Hoàng gia, lập đứa cháu đồng tộc làm thế tử, kế thừa nhiều thế hệ, hưởng đãi ngộ ngang hàng con cháu Hoàng gia.
Khi đó y không biết rằng, hàng trăm năm sau hành động này đã tạo nên một vị Nhiếp Chính Vương mà chỉ cần nhắc đến đã khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Cùng một vị Đế Vương đa tình không biết là đòi nợ tình hay trả nợ tình.
Mà bấy giờ, vị Đế Vương đa tình ấy đang nằm úp sấp lên bàn, bình thản ngủ say sưa.
Còn vị Nhiếp Chính Vương tội ác chồng chất thì cởi áo đắp lên người vị Đế Vương nọ.
Trăm năm qua đi trong nháy mắt, hắn vẫn lại ở bên mình.
— Hoàn Ngoại truyện 2 —
Quả là cái mùa dễ gây mệt nhọc, Nhạc Sơ ngáp, nhìn Yến Cửu đang lật tung đống biên niên sử bèn hỏi: “Đang xem gì mà chăm chú thế?”
“Vài ba chuyện cũ không rõ ràng.” – Yến Cửu đáp, giơ cuốn lịch sử đã ố vàng, chỉ vào tên một người, hỏi: “Chỗ này có nhắc đến Nguyên soái khai Quốc Nhạc Khiêm, rõ ràng lập rất nhiều chiến công lừng lẫy, nhưng những ghi chép về ông ta lại ít vô cùng.”
Nhạc Sơ lấy cuốn sách sử, “Tự dưng lại tò mò chuyện của người ta thế?”
“Vì đó là tổ tiên của Hoàng Thúc, với lại -” – Yến Cửu chần chừ, “Ta thường mơ thấy một người khoác áo bào, oai hùng lẫm liệt cưỡi chiến mã, vẫy tay mỉm cười với ta từ xa. Ánh mắt người đó có đôi phần giống Hoàng Thúc, mỗi khi gọi ta, người ấy đều hô rằng ‘Yến Dung’. Yến Dung? Ấy, chẳng phải đó là tên húy của Hoàng Đế khai Quốc đấy còn gì.”
Nhạc Sơ sửng sốt, “Yến Dung?”
“Vâng.” – Yến Cửu cầm cuốn lịch sử, lại trở mấy trang, “Ta đoán đã là một Nguyên soái lại cùng tổ tiên mình giành giật giang sơn, chắc hẳn đó chính là Nhạc Khiêm, người được truy phong Tương Vương mà thế nhân rất ít khi nhắc đến.”
“Nhạc Khiêm…” – Nhạc Sơ nhìn Yến Cửu lẩm bẩm, “Dung mạo hắn gần như không đổi, mà ngươi cũng không giống trước kia.”
Yến Cửu ngửa mặt nhìn hắn, “Gì cơ?”
“Không có gì,” – Nhạc Sơ lắc đầu, “Một đoạn sử không muốn nhắc đến thôi. Nhạc Khiêm ra đi quá nhanh, cũng chẳng để lại lời gì, đương nhiên nhóm sử quan không lãng phí giấy mực ca tụng hắn. Vả lại… họ cố ý tránh đoạn lịch sử này chắc cũng vì không biết nên ghi lại thế nào. Dù sao vào thời đó, quan hệ giữa hắn và Yến Dung có chút bất thường, đại đa số người rất khinh bỉ loại quan hệ đó.”
Yến Cửu cau mày, “Ý người là… hai người họ là đoạn tụ?”
Nhạc Sơ vươn tay vén mấy sợi tóc mái lơ thơ rủ trên trán Yến Cửu, “Chắc chỉ có Yến Dung đơn phương thích Nhạc Khiêm, thích đến mức tình nguyện đem giang sơn y đánh đổi bằng xương máu để dâng tặng cho người kia…”
Yến Cửu thuận thế cọ vào lòng bàn tay Nhạc Sơ, “Đã là một phần lịch sự không được ghi chép, sao Hoàng Thúc biết thế?”
Nhạc Sơ vuốt mặt nó, “Vì Hoàng Thúc ngươi đã tự mình trải qua…”
*
Rất lâu rất lâu trước kia, khi nước Tề chưa diệt vong, Yến quân mới xuôi nam, tiến thẳng về phía Đô thành.
Khi ấy Yến Quốc chưa có Quốc hiệu, Yến Dung tự phong là Thường Thắng tướng quân, theo quân tác chiến có một viên phó tướng tên Nhạc Khiêm, khi lên chiến trường thì anh dũng sát phạt, khi xuống hậu phương thì bố trận dàn binh.
Khi trước, Yến Dung đã phải tốn rất nhiều công sức mới mời được người này gia nhập. Bởi tuy Nhạc Khiêm có tài hành quân khiển tướng, cũng dư sức lập nghiệp kiến công, ấy thế mà hắn ta lại thích sống cuộc sống yên ả.
Hầu hết thì giờ hắn ta đều vẽ tranh viết chữ, không thì cũng uống trà chơi cờ, rõ ràng thân lại nơi ồn ã mà tâm thì tĩnh lặng vô cùng.
Nếu không vì Yến Dung vắt óc thắng hắn một ván cờ thì có lẽ cũng chẳng thể mời được vị cao nhân thoát tục này.
Từ khi lôi kéo hắn nhập ngũ đến khi kề vai chiến đấu bên nhau cũng đã được năm năm. Trong lúc đó, dù đang hành quân đánh giặc, nhưng Nhạc Khiêm vẫn cứ lơ đãng thả hồn đi đâu. Không ai biết hắn nghĩ gì, trên khuôn mặt trẻ trung chỉ thấy sự từng trải hoặc hoang liêu.
Rõ ràng mới chỉ ba mươi mà như người từng sống qua mấy trăm năm trời, người chưa già mà tâm đã lão.
*
Tối đến, Yến Dung hãm một bình trà ngon mang vào lều, đặt trước mặt Nhạc Khiêm đang lật xem binh thư, “Đến uống chén trà đã.”
“Cảm ơn.” – Nhạc Khiêm cảm tạ, tự rót một chén, không “Nghe” thấy Yến Dung hô lên cảnh báo “Cẩn thận nóng” đã đổ vào miệng, nóng đến nỗi bỏng rộp cả môi và đầu lưỡi.
Nhạc Khiêm là một kẻ tàn phế, phải, dù là một nhân vật tài ba kiệt suất nhưng hắn lại tàn phế.
Không xúc giác, thính giác, khứu giác, vị giác.
Yến Dung nhìn hắn, lòng lại sinh thương.
Tuy người không ai toàn vẹn, thế nhưng ông trời cũng đâu cần trừng phạt hắn như thế.
Cầm theo thuốc mỡ, Yến Dung bôi thuốc lên môi cho hắn, lại pha trò trêu chọc, “Nhạc huynh, ngươi tuấn tú đẹp trai thế này mà không ngắm trúng được cô nương xinh đẹp nào à?”
Nhạc Khiêm khẽ cười, “Ngươi biết thừa ta là một kẻ tàn phế, lấy người ta về làm gì, nuôi như hoa trong nhà à?” – đoạn hắn lại nhìn Yến Dung mà vặn lại, “Thế ngươi thì sao, trên đường đi có bao cô gái thầm thương trộm nhớ mà sao ngươi không động lòng?”
“Ta ấy hả?” – Yến Dung sửng sốt, “Ưmm, đúng là không có thật.”
Nhạc Khiêm dọn sơ qua đồ đạc, trải đệm chăn, ngả lưng xuống hỏi: “Vậy ngươi có hình mẫu lý tưởng nào không?”
“Hình mẫu lý tưởng à…” – Yến Dung khẽ nheo mắt, nghiêm túc suy nghĩ trả lời, “Nếu có thì mẫu người lý tưởng của ta là dáng người cân xứng, tốt nhất là cao một chút, biết võ, có thể viết được chữ đẹp, vẽ được một bức tranh có hồn, thiện thiên văn tính toán, năng bát quái càn khôn, thế là tốt nhất. Không khúm núm như nô tài, tốt nhất là phải có ngạo khí, biết đối nhân xử thế.”
Khuôn mặt ngàn năm như một của Nhạc Khiêm cũng bật cười khan hiếm, “Người ngươi muốn rốt cuộc là nữ tử hay là ta?”
Yến Dung ngẩn ra, mặt bỗng đỏ bừng.
Năng văn thiện võ, hiểu biết thuật tính càn khôn, khí chất điềm tĩnh, lại thanh cao sống giữa thế tục mà không nhiễm tục…
Ngẫm đi ngẫm lại, dường như y đang nhắc đến chính Nhạc Khiêm.
Phải chăng người mà thâm tâm y vẫn khát khao là…
Cuống cuồng đứng dậy, Yến Dung lắp bắp, “Đêm khuya, ngươi nghỉ ngơi, ta về đây.”
“Ừ.” – Nhạc Khiêm biếng nhác đáp lời, đợi Yến Dung ra khỏi lều mới phẩy tay tắt nến.
Nửa đêm hắn bỗng nhiên giật mình choàng tỉnh từ cơn ác mộng, vừa mở mắt đã bắt gặp hai bóng đen bên ngoài đang lom khom chui vào trong lều của Yến Dung.
Hành tung lén lút, không giống người trong quân doanh.
Nhạc Khiêm chộp thanh bội kiếm, không kịp khoác áo và xỏ giày cứ thế chạy ra, xông vào lều Yến Dung.
Trong lều đã chiến đấu ác liệt, ánh kiếm như mưa, võ công của Yến Dung không kém, nhưng kẻ ám sát cũng bất phàm, hai bên liên kết dồn Yến Dung vào góc chết.
Một kẻ nhân lúc Yến Dung sơ hở vung kiếm đâm về phía y, Nhạc Khiêm phi vọt lên, hất văng mũi kiếm sắc bén, kéo Yến Dung vào lòng.
Đang là đêm hè, cả hai đều mặc áo mỏng, thân dán thân có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm cơ thể nhau.
Nhạc Khiêm chỉ tập trung vung kiếm đẩy lui địch, Yến Dung lại tâm viên ý mãn, mặt đỏ tai hồng.
Trong đầu bỗng hiện lên câu nói ngu ngốc mình từng nói, “Mẫu hình lý tưởng của ta là dáng người cân xứng, tốt nhất là cao một chút, biết võ, có thể viết được chữ đẹp, vẽ được một bức tranh có hồn…”
Nép trong lòng Nhạc Khiêm, Yến Dung đo chiều cao cả hai, ừ, rất hợp.
Lại nhìn hắn ta lấy một địch hai nhẹ nhàng như không thì càng thêm hài lòng với võ nghệ của hắn.
Còn thư pháp và tranh vẽ, tất nhiên chả phải bàn.
Đang thả hồn vào cõi thần tiên, rất chi là hài lòng với dung nhan của Nhạc Khiêm thì nhoắng cái đã bị hắn ta quắp lấy eo xoay một vòng, tránh mũi kiếm sượt qua gang tấc, cúi đầu hỏi: “Không nhanh đánh địch, ngươi nhìn ta làm gì?”
2 –
“Nếu ‘Cô nương’ trong lòng mà có thể biết ấm biết lạnh, dịu dàng chăm sóc thêm tẹo nữa thì tốt biết mấy…”
Sau khi tóm gọn hai gã thích khách, Yến Dung tự lẩm bẩm.
Những ngày tháng sau đó, Nhạc Khiêm dẫn binh xuôi nam, công thành cướp đất, áp sát đô thành. Hơi mười vạn Yến quân mạnh như mãnh hổ, đánh đâu thắng đó, đẩy lùi ba mươi vạn quân Tề tháo chạy.
Thắng lợi đã ở ngay trước mắt. Yến Dung lập tức xưng Vương, lấy Quốc hiệu là Yến, phong Nhạc Khiêm là đại nguyên soái.
Một năm sau, công chiếm hoàng thành, ôm trọn giang sơn.
Giữa lúc chúng thuộc hạ khua trống gõ chiêng, hồ hởi hưởng thụ thành quả chiến đấu thì cũng là lúc Nhạc Khiêm đột nhiên xin từ chức đại nguyên soái, ý muốn cởi giáp quy điền.
Trong mắt hắn, quyền cao chức trọng, vạn khoảnh lương điền chẳng bằng gió mát trăng thanh, yên bình tĩnh lặng.
Thế giới phồn hoa và hư danh để đời chẳng thể níu giữ được bước chân hắn.
*
Sau bữa tiệc Quốc khánh, khi các quan lại đều tản đi, Nhạc Khiêm đã say chếch choáng đang định xuất cung, lại bị Yến Dung cũng đã say khướt kéo ống tay áo.
Vừa mới đăng cơ, tân Hoàng Đế còn chưa có uy nghiêm của đấng Thiên tử, y híp đôi mắt đa tình, ngốc nghếch nhìn vị đại nguyên soái gần ngay trước mắt mà ngỡ như xa tận chân trời, “Phải làm gì mới giữ được ngươi?”
Nhạc Khiêm chần chừ, ngồi trở về bên cạnh y, “Ngươi biết ta không ham công danh lợi lộc, trước kia cùng nhau giành thiên hạ, có thể cùng ăn cùng ở, thoải mái tự do, nhưng khi mỗi người thăng quan tiến chức, sẽ lại lừa gạt chèn ép nhau. Ta không chịu nổi bầu không khí ấy, ngươi tha cho ta đi.”
Yến Dung lần khần, “Ta có thể cho ngươi địa vị dưới một người trên vạn người, không kẻ nào có thể làm gì ngươi.”
“Thật vậy ư?” – Nhạc Khiêm nhìn y, đáy mắt đã nhen lên đôi chút ý cười, dù rất nhẹ nhưng lại thấu tận tâm can, “Để ta quyền cao chức trọng, tay nắm quyền hành, thời gian đầu thì còn được, nhưng liệu lâu dần Hoàng Thượng còn có thể nuốt trôi cơm, ngủ yên giấc không?”
Yến Dung nhíu mày, “Ý ngươi là gì?”
“Thỏ khôn chết, chó săn hầm, chym bay mỏi, cung tốt vứt, phá xong địch, giết mưu thần. Sau khi được việc thì mượn dao giết người, ấy chẳng phải mọi Hoàng Đế khai Quốc đều làm đó ư? Hoàng Thượng ngài cũng đã xử lý hai vị tướng quân và ba vị tham mưu rồi đấy thôi? Giờ tuy ta chưa được thưởng nhưng cũng đã công cao chấn chủ, nếu thêm quyền cao chức trọng chẳng phải sẽ khiến người nghi kỵ hay sao?” – Nhạc Khiêm nói, dịu dàng vén tóc trên trán Yến Dung, “Cho nên nhân lúc ngươi còn chân thành coi ta là huynh đệ, ta thấy vẫn nên thoái quyền trở về thôi.”
Yến Dung vừa hưởng thụ cái vuốt ve dịu dàng, vừa nghe hắn nói lời tuyệt tình dứt khoát, nhất thời trái tim như bị xẻ làm hai nửa, một nửa thiêu trong lửa, một nửa vùi trong băng.
Bên nào cũng là nỗi tra tấn đớn đau cùng cực.
“Ta nào nỡ ra tay với ngươi…” – Yến Dung gục đầu, thì thào rất khẽ.
Nhạc Khiêm tai điếc chẳng biết y nói gì, chỉ đứng dậy bảo: “Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cứ vậy đi, hai ta mỗi người một ngả, ngươi làm Hoàng Đế của ngươi, đừng tìm ta nữa.”
“Chia tay thế này à…” – Yến Dung nhìn hắn sải bước ra khỏi Càn Dương cung, lắc đầu cười khổ.
Người này tưởng như hờ hững, thực chất lại rất bạc tình.
Bao năm chiến đấu gian khổ, Yến Dung đã mệt mỏi rã rời, chỉ một lòng chờ mong chiến tranh chấm dứt, đón chào những ngày tháng bình yên.
Nhưng hôm nay khi mọi thứ đều đã ngã ngũ, y cũng đăng cơ Hoàng Đế, lại mới nhận ra ba ngàn thế giới, gấm vóc sơn hà chẳng bằng bóng dáng xanh nhạt kia…
Dần biến mất khỏi thế giới của mình.
Rơi vỡ chiếc chén ngọc trong tay, Yến Dung bật dậy, đuổi theo ra khỏi cung Càn Dương, kéo bả vai Nhạc Khiêm, hôn ngấu nghiến lên bờ môi hắn.
Hôn đến thô bạo mà động tình.
Thế mà người bị hôn lại sững sờ, thảng thốt như bị sét đánh, quên cả phải đối đáp thế nào.
“Nếu…” – Yến Dung túm cổ áo Nhạc Khiêm, hít thật sâu mới hỏi: “Nếu ta giao ngôi vị Hoàng Đế cho ngươi, ngươi sẽ tin ta chứ? Cũng không phải lo lắng ta sẽ hại ngươi? Vậy có đủ để ngươi ở lại không?”
Nhạc Khiêm: “Ý ngươi là -”
Vành mắt Yến Dung đỏ hoe, cười đến điên cuồng, “Ta thích mỹ nhân, không thích giang sơn, được chứ?”
“Hoàng Thượng đừng đùa.” – Nhạc Khiêm nheo mắt, mở từng ngón tay Yến Dung, lạnh lùng và đầy vô tình nói: “Sở dĩ ta gia nhập là vì thua ngươi một ván cờ, chấp nhận cùng ngươi chinh phạt và giành giật thiên hạ này. Hôm nay thiên hạ đã định, ta không còn lý do ở lại. Nếu ngươi đã làm Quốc quân thì phải thận trọng với lời nói và hành động của mình, phải biết gì nên nói, gì nên làm.”
“Vậy sao,” – Yến Dung siết chặt tay, chịu đựng nỗi ghen tuông ngập từng thớ thịt, “Ta hỏi ngươi một câu.”
Nhạc Khiêm: “Ngươi nói đi.”
Yến Dung: “Bao năm qua hai ta kề vai chiến đấu, liều chết sa trường, về công ta coi ngươi như anh em vào sinh ra tử, về tư ta coi ngươi là người nhớ thương để lòng, thế còn ngươi, ngươi coi ta là gì?”
Nhạc Khiêm trả lời không nghĩ ngợi, “Một người khách qua đường.”
“Khách qua đường?” – Yến Dung cười, lùi hai bước, “Phải rồi, khách qua đường… bạc tình như ngươi chắc chẳng biết yêu thương bất cứ người nào… ta biết, người như ngươi làm gì có tim.”
Vậy nên tất cả đều do ta hy vọng hão huyền.
Mơ tưởng một kẻ vô tình sẽ biết yêu thương.
*
Yến Quốc gian nan thành lập chính quyền trong sự bấp bênh.
Thế cục chưa ổn định bao lâu, dư đảng của nước Tề đã liên kết với nước Triệu quay ra chống phá Yến Quốc. Đất nước trải dài vết thương, Quốc khố chi không kịp thu, Yến Dung lại phải dẫn binh ra trận, bắt đầu trận chiến gần như không có phần thắng.
Tướng sĩ Yến Quốc vừa vượt qua cuộc chiến trường kỳ, chưa kịp nghỉ ngơi lại sức đã lại phải lên chiến trường, ai cũng mệt mỏi lao lực, sĩ khí thua rất nhiều so với lần xuôi nam trước.
*
Nửa năm sau, khi Yến Dung bị quân Triệu vây chặt ở chân núi Phượng Dịch, tưởng như vận số đã hết, thì một đội ngũ từ Kinh thành đằng đằng sát khí bọc vây quân thù, đi đến trước mặt Yến Dung.
Dẫn đầu chính là người mà y nhớ ngày nhớ đêm tưởng rằng cả đời sẽ chẳng thể gặp lại – Nhạc Khiêm.
Theo sau hắn là đội quân từng theo chân hắn vào sinh ra tử, đánh đâu thắng đó.
Trái tim gần như chết lặng bỗng cuộn trào mãnh liệt, nhen lên niềm hy vọng chôn giấu sâu tận cùng.
Nhạc Khiêm đến vì mình.
Không chịu nổi trước ánh mắt nóng bỏng của đối phương, Nhạc Khiêm giả đò ho khan, bình tĩnh nói: “Ngươi đừng hiểu làm, ta chỉ tuân thủ lời hứa trước kia giúp ngươi giành lấy giang sơn, trợ ngươi ngồi vững ngai vàng. Giờ ngươi chưa ngồi ấm chỗ đã bị người ta đánh đuổi khắp nơi, ta phải có trách nhiệm thu dọn cục diện này cho ngươi.”
Yến Dung mấp máy môi, “Ngoài đó ra thì sao? Còn nguyên nhân nào khác để ngươi không quản ngàn dặm xa xôi đến cứu ta không?”
“Nguyên nhân khác…” – Nhạc Khiêm nheo mắt, “Nếu ta nói vì bách tính trong thiên hạ, muốn chấm dứt cảnh loạn lạc liên miên, cho họ một cuộc sống thái bình thịnh thế, để họ được nghỉ ngơi phục hồi, ngươi thấy ta có ký thác quá lớn không?”
Yến Dung sửng sốt, “Nếu như lời ngươi thì cũng không tính lớn lắm.”
Nỗi mất mác hiện lên trong chớp mắt qua đi, Yến Dung ngẩng đầu, tuồng như thoải mái, “Dù sao, ngươi đến là tốt rồi.”
Lời này, vào ba ngày sau đó, y chẳng thể thốt nổi thành lời.
*
Đêm đấy, Nhạc Khiêm dẫn quân tập kích quân doanh địch, bị mai phục, thương nặng không qua khỏi.
Yến Dung nhìn Nhạc Khiêm tái nhợt bị người nâng vào trong lều trại, lần này y nói, “Ngươi không đến thì tốt rồi.”
Ta chết trận là được, ai cần ngươi đến thay ta giữ vững giang sơn, hy sinh vì nước.
Rõ ràng ngươi đã bỏ ta rồi, còn quay lại làm gì.
Nhạc Khiêm không có xúc giác, không biết mình thương nặng đến cỡ nào, nếu không vì thấy Yến Dung bi thương, đôi mắt sung huyết, có lẽ hắn cũng không biết mình sắp chết.
Cái chết với hắn cũng chỉ là kết thục một vòng luân hồi, bước vào một cuộc sống mới.
Trải qua nhiều, nỗi sợ hãi cũng phôi pha.
Yến Dung nắm tay hắn, đau thương lặp lại câu hỏi: “Tại sao ngươi phải liều mạng đến đây? Còn nguyên nhân nào khác ngoài thua cược và vì bách tính hay không?”
Nhạc Khiêm híp đôi mắt đã dần mờ đi vì máu, nhìn vị Yến Hoàng tuyệt thế vô song như lan ngọc, nghĩ rằng, có lẽ cũng vì ta không yên lòng một người chiến hữu như ngươi.
Chỉ có điều, hắn chẳng còn sức để trả lời nữa.
Yến Dung nhìn hắn dần cạn kiệt sức lực, từ từ khép mắt, vòng tay ôm chặt hắn vào lòng thì thào, “Ngươi xem, ta càng muốn lại gần, người càng trốn thật xa, giờ ngươi định cách trở âm dương, không gặp lại nhau nữa phải không?”
Nhạc Khiêm trút hơi thở cuối cùng, chết trong vòng tay y.
Yến Dung ghì sát hắn, dán mặt mình lên vầng trán dần lạnh đi, “Nhạc Khiêm, ngươi thật là tuyệt tình. Ngươi cho rằng có thể bỏ ta như thế ư, ngươi có tin đời này ta không có được ngươi, kiếp sau ta sẽ quấn quýt bám chặt lấy ngươi không rời. Nhạc Khiêm, ngươi không bỏ được ta đâu, ngươi đi đâu, ta sẽ theo đó…”
Sau đó, Yến Dung chấn chỉnh quân đội, lấy cách thức tàn khốc nhất để tiêu diệt tàn dư của Tề quân, đẩy lùi quân Triệu ra khỏi biên giới, nhiều năm sau cũng không dám bén mảng.
Sau khi khải hoàn, Yến Dung truy phong Nhạc Khiêm là Tương Vương, đưa linh vị của hắn vào tông miếu Hoàng gia, lập đứa cháu đồng tộc làm thế tử, kế thừa nhiều thế hệ, hưởng đãi ngộ ngang hàng con cháu Hoàng gia.
Khi đó y không biết rằng, hàng trăm năm sau hành động này đã tạo nên một vị Nhiếp Chính Vương mà chỉ cần nhắc đến đã khiến người ta nghiến răng nghiến lợi.
Cùng một vị Đế Vương đa tình không biết là đòi nợ tình hay trả nợ tình.
Mà bấy giờ, vị Đế Vương đa tình ấy đang nằm úp sấp lên bàn, bình thản ngủ say sưa.
Còn vị Nhiếp Chính Vương tội ác chồng chất thì cởi áo đắp lên người vị Đế Vương nọ.
Trăm năm qua đi trong nháy mắt, hắn vẫn lại ở bên mình.
— Hoàn Ngoại truyện 2 —
Danh sách chương