Vừa về tới cổng đã thấy Tô Dung bế một đứa bé ra đón.
Mới hai năm không gặp, cô nàng đã vội vã lên làm mẹ rồi.
Bản Vương vươn tay đỡ đứa bé trong tay nàng, giật mình như cảnh xưa ùa về, khi lần đầu tiên ta nhận Yến Cửu còn nằm trong tã.
Khi ấy nó thật nhỏ, cũng thật non tơ, mặt còn đầy nếp nhăn, mắt nhắm nghiền say giấc, miệng xì xì bong bóng, ngủ đến an bình.
Hệt như đứa bé đang trong vòng tay ta bây giờ.
*
Chẳng kịp ôn chuyện với người trong phủ, Bản Vương đã tiếp đón Sở Hoằng vào, sai người dâng trà, lại dặn dò nhà bếp nhanh chóng thu xếp mâm cơm canh.
Tuy trước có mối hận nho nhỏ, nhưng nay Sở Hoằng không quản đường xá xa xôi đến thăm, Bản Vương cũng gác hiềm khích cũ, sai người đào vò rượu Hoa Đào chôn dưới gốc cây lên, “Ta giữ lời hứa, chôn rượu chờ ngươi đấy.”
“Cảm ơn.” – Sở Hoằng cười, nhận vò rượu.
Hoa Lê không thích rượu, chỉ lấp lánh nhìn chăm chú đứa bé trong lòng ta.
Bản Vương buồn cười, chuyền đứa bé cho y, hỏi: “Hoàng Hậu nương nương cũng thích trẻ con à?”
“Thích chứ.” – Hoa Lê giơ tay trêu chọc cái mỏ hơi chu lên của đứa bé say ngủ, khuôn mặt dịu dàng như nước.
Sở Hoằng ngồi bên cạnh trông thấy lại chứng nào tật nấy, bắt đầu giở trò lưu manh, “Thích không, nếu thích chúng mình cũng làm một đứa.”
Lê Hoa lườm gã, “Ta không sinh được.”
“Đó là vì phu quân chưa cố gắng,” – xong gã sờ bụng phẳng lì của Hoa Lê, “Chi bằng tối nay phu quân ra sức cày cấy, gieo thêm mấy lần.”
Hoa Lê mặt đỏ tai hồng, đẩy gã, “Ngươi tránh ra!”
Bản Vương trông mà đỡ trán.
Hoàng Thượng, mặt mũi ngài đâu rồi? Uy nghiêm của Thiên Tử đâu hết rồi? Ngài cứ nói nhăng nói cuội, mặt dày mày dặn như thế, bách tính Sở Quốc có biết không?
Sở Hoằng lại rất lấy làm khoái chí, rung đùi đắc ý mở nắp vò, rót đầy chén, nhấm nháp một ngụm, “Ái chà, rượu ngon, ngọt cay lại thanh mát, dư vị không tan, quả là danh bất hư truyền.”
Bản Vương rót đầy cho gã, “Thích thì uống nhiều vào, bởi rượu này không còn mấy vò trên đời nữa đâu.”
Sở Hoằng khó hiểu, “Vì sao?”
Bản Vương: “Vì người ủ ra rượu này đã mất vị giác, cả đời không còn ủ ra rượu ngon thế này nữa.”
“Mất vị giác?” – Sở Hoằng sửng sốt, rồi thì ra trò tiếc nuối, “Đời lắm bệnh lạ, ài, tiếc quá, tiếc quá.”
*
Hôm sau, Bản Vương thức dậy hơi trễ, định bụng gọi hai người Sở Hoằng dậy dùng bữa thì thấy Tô Dung báo lại: “Chủ nhân, đêm qua hai người kia điên loan đảo phượng cả đêm không ngủ, sáng nay chắc mệt quá, mới thiếp đi thôi.”
Bản Vương: …
Cả đêm không ngủ, quả là tinh lực tràn trề.
Bản Vương sai người pha một bình trà, cầm quyển thi tập vào ngồi trong sân, đến tận chiều mới thấy Sở Hoằng dắt tay Hoa Lê đi tới, một kẻ hớn ha hớn hở, thỏa mãn tràn trề, một người bước đi gượng gạo, mặt đầy bất mãn.
Bản Vương vừa âm thầm phỉ nhổ Sở Hoằng cầm thú vừa bán tín bán nghi.
Sở Hoằng không có xúc giác cơ mà, lấy đâu ra lắm thích thú thế.
Đặt cuốn thi tập xuống bàn, Bản Vương nói: “Hai vị không ăn gì cả ngày nay chắc đói bụng rồi, ta đã đặt bàn ở Tứ Phương Yến, cùng đi dùng bữa đi.”
“Làm phiền.” – Sở Hoằng vươn vai vặn eo, vươn tay khoác lên vai Hoa Lê, cùng Bản Vương ra khỏi phủ.
Cả chặng đường, Sở Hoằng bảo kê Hoa Lê kín kẽ, giữ chặt y trong lòng mình, chỉ cần ai dám chạm vào y thôi cũng trợn mắt trợn mày hăm dọa.
Nom hung hãn dữ dằn nào có giống Hoàng Đế, mà y như thổ phỉ hơn.
Đến trước cửa tửu lâu, Hoa Lê bước lên trước, Bản Vương cố ý chậm lại sau, kéo Sở Hoằng hỏi: “Cơ thể ngươi thế nào rồi?”
Gã không hiểu, “Thế nào là sao?”
Bản Vương bóp mạnh cổ tay gã, chỉ thấy gã hít mạnh, hất tay Bản Vương ra, “Làm gì vậy?”
Bản Vương càng nghi ngờ, “Sao, ngươi khôi phúc giác quan rồi à?”
Gã xoa xoa cổ tay, “Lạ lắm à, lúc đầu ta cũng nghĩ mất xúc giác thì đời này sẽ không có cảm giác nữa. Thế nhưng năm ngoái chả hiểu sao bị ngã lại tự dưng thấy đau, lúc đầu thì chỉ kích thích mạnh mới cảm nhận được, sau đó từ từ mẫn cảm, có thể cảm nhận được cơn đau nhỏ và tê dại, sau đó nữa thì khôi phục toàn bộ như lúc đầu. Giờ thì ân ái với Hoàng Hậu ngon ơ.”
Khôi phục như thường?
Tại sao lại vậy?
Bản Vương khó tin. Theo lý thuyết, mấy người Sở Hoằng và Phong Mộ Ngôn mang theo thần thức của Bản Vương giáng thế, một khi thần thức bị thu hồi, họ sẽ mất giác quan tương tự. Trừ khi người đó chết đi, bước vào kiếp luân hồi tiếp theo, bộ phận khuyết thiếu mới có thể được bổ sung trở lại.
Nhưng Sở Hoằng còn sống sờ sờ đã tự phục hồi xúc giác ư?
Hay vốn những người này sinh ra đã có giác quan, chỉ chờ Bản Vương thu hồi thần thức, giác quan của bản thân họ mới từ từ thức tỉnh?
Tình huống này chỉ đúng với Sở Hoằng hay tất cả?
Tứ thần thức này có bao gồm tình căn của Bản Vương không?
Đang lúc rối như tơ vò, đầu óc kém linh hoạt, tiểu nhị đi đến bàn hỏi: “Các vị khách quan muốn dùng rượu gì?”
Bản Vương mới vô thức trả lời, “Rượu ngon nhất.”
“Rượu ngon nhất ấy ạ?” – viên tiểu nhị cười niềm nở, “Rượu ngon nhất Đại Yến đương nhiên phải xuất phát từ Thiên Tuyền phường, do đích thân Thư Cảnh Càn ủ, vừa hay chỗ chúng tôi mới nhập một lô ‘Song Tình’, các vị có muốn nếm thử không?”
Bản Vương sửng sốt, “Chẳng phải Thư Cảnh Càn đã không ủ rượu nữa ư?”
“Thì đúng ạ, nghe đồn hai năm trước tự dưng hắn mất vị giác không thể ủ rượu, nhưng năm ngoái vị giác của hắn lại đột nhiên khôi phúc, mới ủ ra rượu ‘Song Tình’ này đây. Nhưng hình như người này cũng không tha thiết với nghề cho lắm, nghe nói hai năm qua hắn vẫn ẩn cư trong núi, tuyên bố chỉ ra khỏi núi một lần vào đầu xuân hàng năm, cũng chỉ ủ một loại rượu, muốn mua phải đặt trước.”
“Vị giác, cũng khôi phục rồi à…” – Bản Vương giật mình hoảng hốt.
Nếu Phong Mộ Ngôn và Thư Vân còn sống, liệu có phải khứu giác và thính giác của họ cũng khôi phục hay không.
Vậy Yến Cửu bị mất tình căn thì sao, có thể xuất hiện lại chứ?
Niềm hy vọng đột nhiên bùng cháy làm Bản Vương đứng ngồi không yên.
Nếu không phải vì còn Sở Hoằng bên cạnh, ta đã vứt đũa chạy thẳng vào Hoàng cung.
*
Bữa cơm này, Bản Vương không yên lòng, đầu óc luẩn quẩn suy nghĩ đủ thứ.
Ngay cả khi ra khỏi tửu lâu, tâm trí vẫn còn ngây dại, cho đến khi gió thu cuốn theo một tờ giấy đỏ rơi vào trong tay, Bản Vương mới hoàn hồn.
Chỉ thấy tờ giấy đỏ cắt một chữ “Song Hỉ” lớn, lúc này mới nhận ra cả dọc hai bên đường đã trải dài một mảnh “Song Hỉ” đỏ rực.
Bản Vương cầm chữ “Song Hỉ” trên tay, hỏi Tô Dung đi theo người, “Gần đây trong thành có thế gia nào sắp tổ chức đám cưới à?”
“Chuyện này —” – Tô Dung lần khần, cắn môi đáp, “Chủ nhân, là đại hôn nghênh đón Hoàng Hậu vào ngày mai của Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng, đại hôn!?
Bản Vương lảo đảo, gần như đứng không vững.
Tô Dung mím môi, như bất bình thay cho Bản Vương, “Kể cũng lạ, nghe nói có một lần Hoàng Thượng xuất cung, ngắm trúng một cô nương giặt áo bên sông, hai người vừa gặp đã thương, tâm sinh ái mộ, vội vã tự định chung thân. Hoàng Thượng cũng rất ưu ái nàng, vì mối hôn sự này mà chuẩn bị non nửa năm qua, mãi gần đây mọi thứ mới xong xuôi, có thể nghênh đón cô nương kia vào cung làm Hoàng Hậu.”
Bản Vương thở dốc, gian nan hỏi, “Ngay ngày mai?”
“Vâng, ngay ngày mai.” – Tô Dung đáp, cẩn thận quan sát sắc mặt ta, hỏi: “Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
“Không sao, có thể làm sao chứ.” – Bản Vương cười gượng, “Rốt cuộc Hoàng Thượng cũng muốn thành gia lập nghiệp rồi, Hoàng Thúc ta đây phải mừng cho nó.”
Tô Dung: “Nhưng ngài —”
“Không sao,” – Bản Vương xua tay, “Nổi gió rồi, xem ra thời tiết sắp thay đổi, ngươi dẫn Sở huynh về phủ trước đi, cẩn thận lại mắc mưa.”
Tô Dung lo lắng hỏi: “Ngài thì sao?”
“Ta à? Ta đi dạo một lát.” – Bản Vương nói rồi vội vã rẽ vào con ngõ hẻm trước khi để bản thân kịp thất thố, bần thần bước sâu vào bên trong.
Đại hôn à?
Ha ha, tốt quá, Yến Cửu có thể yêu rồi.
Nhưng người nó yêu, nào phải ta…
Cũng tốt, rốt cuộc nó cũng về đường ngay lối thắng, tìm một người phụ nữ chung sống hạnh phúc.
Chẳng phải trước giờ ta vẫn mong chờ được thấy hình ảnh ấy hay sao?
Đau lòng làm gì, khổ sở làm gì? Tất cả, đều do ta gieo gió gặt bão thôi.
Chính ta từng đẩy nó ra trước.
Bản Vương đấm lên vách tường, xương cốt vỡ, máu lan tràn, lại chẳng thể giảm bớt cơn đau quặn trong tim.
Hai năm qua, ta cho rằng mình đã buông được, kỳ thật vẫn lừa mình gạt người.
Ta cứ nghĩ, chỉ cần Yến Cửu còn cô đơn, cả đời không cưới, thì nó vẫn còn có ta.
Chí ít trên đời này cũng không ai có thể chiếm cứ trái tim nó bằng ta.
Cho dù không phải vì tình, cũng vì một phần tình thân sâu nặng.
Nhưng giờ có người lấp chỗ trống của Bản Vương, chiếm cứ trái tim nó rồi.
“Aaaaa” – Bản Vương úp mặt, ngửa đầu mờ mịt nhìn trời, “Ta còn muốn trở lại đây làm gì, chẳng thà, chẳng thà về Thiên Đình thôi…”
Mới hai năm không gặp, cô nàng đã vội vã lên làm mẹ rồi.
Bản Vương vươn tay đỡ đứa bé trong tay nàng, giật mình như cảnh xưa ùa về, khi lần đầu tiên ta nhận Yến Cửu còn nằm trong tã.
Khi ấy nó thật nhỏ, cũng thật non tơ, mặt còn đầy nếp nhăn, mắt nhắm nghiền say giấc, miệng xì xì bong bóng, ngủ đến an bình.
Hệt như đứa bé đang trong vòng tay ta bây giờ.
*
Chẳng kịp ôn chuyện với người trong phủ, Bản Vương đã tiếp đón Sở Hoằng vào, sai người dâng trà, lại dặn dò nhà bếp nhanh chóng thu xếp mâm cơm canh.
Tuy trước có mối hận nho nhỏ, nhưng nay Sở Hoằng không quản đường xá xa xôi đến thăm, Bản Vương cũng gác hiềm khích cũ, sai người đào vò rượu Hoa Đào chôn dưới gốc cây lên, “Ta giữ lời hứa, chôn rượu chờ ngươi đấy.”
“Cảm ơn.” – Sở Hoằng cười, nhận vò rượu.
Hoa Lê không thích rượu, chỉ lấp lánh nhìn chăm chú đứa bé trong lòng ta.
Bản Vương buồn cười, chuyền đứa bé cho y, hỏi: “Hoàng Hậu nương nương cũng thích trẻ con à?”
“Thích chứ.” – Hoa Lê giơ tay trêu chọc cái mỏ hơi chu lên của đứa bé say ngủ, khuôn mặt dịu dàng như nước.
Sở Hoằng ngồi bên cạnh trông thấy lại chứng nào tật nấy, bắt đầu giở trò lưu manh, “Thích không, nếu thích chúng mình cũng làm một đứa.”
Lê Hoa lườm gã, “Ta không sinh được.”
“Đó là vì phu quân chưa cố gắng,” – xong gã sờ bụng phẳng lì của Hoa Lê, “Chi bằng tối nay phu quân ra sức cày cấy, gieo thêm mấy lần.”
Hoa Lê mặt đỏ tai hồng, đẩy gã, “Ngươi tránh ra!”
Bản Vương trông mà đỡ trán.
Hoàng Thượng, mặt mũi ngài đâu rồi? Uy nghiêm của Thiên Tử đâu hết rồi? Ngài cứ nói nhăng nói cuội, mặt dày mày dặn như thế, bách tính Sở Quốc có biết không?
Sở Hoằng lại rất lấy làm khoái chí, rung đùi đắc ý mở nắp vò, rót đầy chén, nhấm nháp một ngụm, “Ái chà, rượu ngon, ngọt cay lại thanh mát, dư vị không tan, quả là danh bất hư truyền.”
Bản Vương rót đầy cho gã, “Thích thì uống nhiều vào, bởi rượu này không còn mấy vò trên đời nữa đâu.”
Sở Hoằng khó hiểu, “Vì sao?”
Bản Vương: “Vì người ủ ra rượu này đã mất vị giác, cả đời không còn ủ ra rượu ngon thế này nữa.”
“Mất vị giác?” – Sở Hoằng sửng sốt, rồi thì ra trò tiếc nuối, “Đời lắm bệnh lạ, ài, tiếc quá, tiếc quá.”
*
Hôm sau, Bản Vương thức dậy hơi trễ, định bụng gọi hai người Sở Hoằng dậy dùng bữa thì thấy Tô Dung báo lại: “Chủ nhân, đêm qua hai người kia điên loan đảo phượng cả đêm không ngủ, sáng nay chắc mệt quá, mới thiếp đi thôi.”
Bản Vương: …
Cả đêm không ngủ, quả là tinh lực tràn trề.
Bản Vương sai người pha một bình trà, cầm quyển thi tập vào ngồi trong sân, đến tận chiều mới thấy Sở Hoằng dắt tay Hoa Lê đi tới, một kẻ hớn ha hớn hở, thỏa mãn tràn trề, một người bước đi gượng gạo, mặt đầy bất mãn.
Bản Vương vừa âm thầm phỉ nhổ Sở Hoằng cầm thú vừa bán tín bán nghi.
Sở Hoằng không có xúc giác cơ mà, lấy đâu ra lắm thích thú thế.
Đặt cuốn thi tập xuống bàn, Bản Vương nói: “Hai vị không ăn gì cả ngày nay chắc đói bụng rồi, ta đã đặt bàn ở Tứ Phương Yến, cùng đi dùng bữa đi.”
“Làm phiền.” – Sở Hoằng vươn vai vặn eo, vươn tay khoác lên vai Hoa Lê, cùng Bản Vương ra khỏi phủ.
Cả chặng đường, Sở Hoằng bảo kê Hoa Lê kín kẽ, giữ chặt y trong lòng mình, chỉ cần ai dám chạm vào y thôi cũng trợn mắt trợn mày hăm dọa.
Nom hung hãn dữ dằn nào có giống Hoàng Đế, mà y như thổ phỉ hơn.
Đến trước cửa tửu lâu, Hoa Lê bước lên trước, Bản Vương cố ý chậm lại sau, kéo Sở Hoằng hỏi: “Cơ thể ngươi thế nào rồi?”
Gã không hiểu, “Thế nào là sao?”
Bản Vương bóp mạnh cổ tay gã, chỉ thấy gã hít mạnh, hất tay Bản Vương ra, “Làm gì vậy?”
Bản Vương càng nghi ngờ, “Sao, ngươi khôi phúc giác quan rồi à?”
Gã xoa xoa cổ tay, “Lạ lắm à, lúc đầu ta cũng nghĩ mất xúc giác thì đời này sẽ không có cảm giác nữa. Thế nhưng năm ngoái chả hiểu sao bị ngã lại tự dưng thấy đau, lúc đầu thì chỉ kích thích mạnh mới cảm nhận được, sau đó từ từ mẫn cảm, có thể cảm nhận được cơn đau nhỏ và tê dại, sau đó nữa thì khôi phục toàn bộ như lúc đầu. Giờ thì ân ái với Hoàng Hậu ngon ơ.”
Khôi phục như thường?
Tại sao lại vậy?
Bản Vương khó tin. Theo lý thuyết, mấy người Sở Hoằng và Phong Mộ Ngôn mang theo thần thức của Bản Vương giáng thế, một khi thần thức bị thu hồi, họ sẽ mất giác quan tương tự. Trừ khi người đó chết đi, bước vào kiếp luân hồi tiếp theo, bộ phận khuyết thiếu mới có thể được bổ sung trở lại.
Nhưng Sở Hoằng còn sống sờ sờ đã tự phục hồi xúc giác ư?
Hay vốn những người này sinh ra đã có giác quan, chỉ chờ Bản Vương thu hồi thần thức, giác quan của bản thân họ mới từ từ thức tỉnh?
Tình huống này chỉ đúng với Sở Hoằng hay tất cả?
Tứ thần thức này có bao gồm tình căn của Bản Vương không?
Đang lúc rối như tơ vò, đầu óc kém linh hoạt, tiểu nhị đi đến bàn hỏi: “Các vị khách quan muốn dùng rượu gì?”
Bản Vương mới vô thức trả lời, “Rượu ngon nhất.”
“Rượu ngon nhất ấy ạ?” – viên tiểu nhị cười niềm nở, “Rượu ngon nhất Đại Yến đương nhiên phải xuất phát từ Thiên Tuyền phường, do đích thân Thư Cảnh Càn ủ, vừa hay chỗ chúng tôi mới nhập một lô ‘Song Tình’, các vị có muốn nếm thử không?”
Bản Vương sửng sốt, “Chẳng phải Thư Cảnh Càn đã không ủ rượu nữa ư?”
“Thì đúng ạ, nghe đồn hai năm trước tự dưng hắn mất vị giác không thể ủ rượu, nhưng năm ngoái vị giác của hắn lại đột nhiên khôi phúc, mới ủ ra rượu ‘Song Tình’ này đây. Nhưng hình như người này cũng không tha thiết với nghề cho lắm, nghe nói hai năm qua hắn vẫn ẩn cư trong núi, tuyên bố chỉ ra khỏi núi một lần vào đầu xuân hàng năm, cũng chỉ ủ một loại rượu, muốn mua phải đặt trước.”
“Vị giác, cũng khôi phục rồi à…” – Bản Vương giật mình hoảng hốt.
Nếu Phong Mộ Ngôn và Thư Vân còn sống, liệu có phải khứu giác và thính giác của họ cũng khôi phục hay không.
Vậy Yến Cửu bị mất tình căn thì sao, có thể xuất hiện lại chứ?
Niềm hy vọng đột nhiên bùng cháy làm Bản Vương đứng ngồi không yên.
Nếu không phải vì còn Sở Hoằng bên cạnh, ta đã vứt đũa chạy thẳng vào Hoàng cung.
*
Bữa cơm này, Bản Vương không yên lòng, đầu óc luẩn quẩn suy nghĩ đủ thứ.
Ngay cả khi ra khỏi tửu lâu, tâm trí vẫn còn ngây dại, cho đến khi gió thu cuốn theo một tờ giấy đỏ rơi vào trong tay, Bản Vương mới hoàn hồn.
Chỉ thấy tờ giấy đỏ cắt một chữ “Song Hỉ” lớn, lúc này mới nhận ra cả dọc hai bên đường đã trải dài một mảnh “Song Hỉ” đỏ rực.
Bản Vương cầm chữ “Song Hỉ” trên tay, hỏi Tô Dung đi theo người, “Gần đây trong thành có thế gia nào sắp tổ chức đám cưới à?”
“Chuyện này —” – Tô Dung lần khần, cắn môi đáp, “Chủ nhân, là đại hôn nghênh đón Hoàng Hậu vào ngày mai của Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng, đại hôn!?
Bản Vương lảo đảo, gần như đứng không vững.
Tô Dung mím môi, như bất bình thay cho Bản Vương, “Kể cũng lạ, nghe nói có một lần Hoàng Thượng xuất cung, ngắm trúng một cô nương giặt áo bên sông, hai người vừa gặp đã thương, tâm sinh ái mộ, vội vã tự định chung thân. Hoàng Thượng cũng rất ưu ái nàng, vì mối hôn sự này mà chuẩn bị non nửa năm qua, mãi gần đây mọi thứ mới xong xuôi, có thể nghênh đón cô nương kia vào cung làm Hoàng Hậu.”
Bản Vương thở dốc, gian nan hỏi, “Ngay ngày mai?”
“Vâng, ngay ngày mai.” – Tô Dung đáp, cẩn thận quan sát sắc mặt ta, hỏi: “Chủ nhân, ngài không sao chứ?”
“Không sao, có thể làm sao chứ.” – Bản Vương cười gượng, “Rốt cuộc Hoàng Thượng cũng muốn thành gia lập nghiệp rồi, Hoàng Thúc ta đây phải mừng cho nó.”
Tô Dung: “Nhưng ngài —”
“Không sao,” – Bản Vương xua tay, “Nổi gió rồi, xem ra thời tiết sắp thay đổi, ngươi dẫn Sở huynh về phủ trước đi, cẩn thận lại mắc mưa.”
Tô Dung lo lắng hỏi: “Ngài thì sao?”
“Ta à? Ta đi dạo một lát.” – Bản Vương nói rồi vội vã rẽ vào con ngõ hẻm trước khi để bản thân kịp thất thố, bần thần bước sâu vào bên trong.
Đại hôn à?
Ha ha, tốt quá, Yến Cửu có thể yêu rồi.
Nhưng người nó yêu, nào phải ta…
Cũng tốt, rốt cuộc nó cũng về đường ngay lối thắng, tìm một người phụ nữ chung sống hạnh phúc.
Chẳng phải trước giờ ta vẫn mong chờ được thấy hình ảnh ấy hay sao?
Đau lòng làm gì, khổ sở làm gì? Tất cả, đều do ta gieo gió gặt bão thôi.
Chính ta từng đẩy nó ra trước.
Bản Vương đấm lên vách tường, xương cốt vỡ, máu lan tràn, lại chẳng thể giảm bớt cơn đau quặn trong tim.
Hai năm qua, ta cho rằng mình đã buông được, kỳ thật vẫn lừa mình gạt người.
Ta cứ nghĩ, chỉ cần Yến Cửu còn cô đơn, cả đời không cưới, thì nó vẫn còn có ta.
Chí ít trên đời này cũng không ai có thể chiếm cứ trái tim nó bằng ta.
Cho dù không phải vì tình, cũng vì một phần tình thân sâu nặng.
Nhưng giờ có người lấp chỗ trống của Bản Vương, chiếm cứ trái tim nó rồi.
“Aaaaa” – Bản Vương úp mặt, ngửa đầu mờ mịt nhìn trời, “Ta còn muốn trở lại đây làm gì, chẳng thà, chẳng thà về Thiên Đình thôi…”
Danh sách chương