Một Đế, một Vương, một quyền thần, dung dăng dung dẻ trên phố đông.

Mỗi năm Vương thành chỉ tổ chức hội chùa một lần, mà lần nào cũng náo nhiệt hơn cả Tết.

Tiểu thương hàng quán hai bên không ngừng vẫy tay mời chào, “Đi qua chớ bỏ lỡ, đến xem hàng đi nào, mại dzô mại dzô đê —”

Kẻ bán nhiệt tình, người mua tích cực, chẳng mấy chốc đã chen lấn đông nghịt cả con đường.

Bản Vương sợ tấm thân nghìn vàng của Yến Cửu lạc giữa chốn vàng thau sẽ bị người ta đùn đẩy chèn ép, thế là vung tay kéo vai nó ôm vào lòng.

Thằng bé không thấp, nhưng khung xương thật nhỏ, kéo vào lòng rất là vừa tay ôm.

Đằng nào ôm ấp Hoàng Đế cũng là vượt quá giới hạn, Bản Vương tiện thể bất kính luôn, nhéo nhéo eo nó mà bảo: “Gầy quá, phải ăn nhiều lên.”

Nó cứng người, ngửa đầu lườm Bản Vương, Bản Vương mới vừa chực buông tay, nó đã tỉnh như sáo nhích người chui rúc hẳn vào lòng ta.

Thấy nó ngoan ngoãn, Bản Vương cũng ghì sát nó vào, vừa né người qua kẻ lại va chạm, vừa mua bánh nướng hạnh nhân cho nó cầm theo.

Tay đã ôm túi lớn túi nhỏ lại vẫn thèm bánh rán vừng của sạp bán ven đường, nó ngước mắt nhìn ta, ý bảo mau mua cho nó ăn đi.

Bản Vương đành móc hầu bao mua hai lạng bánh cho nó, không quên nhắc nhở: “Mua thế thôi, mua nữa cũng không ăn đến, ngươi toàn mua đồ ngọt thế này, ăn nhiều sẽ sâu răng.”

Nó hậm hực nhìn ta, “Mới tiêu của ngươi có tý bạc mà sao bủn xỉn thế.” – nói rồi nhìn viên bánh rán vừng trong tay Bản Vương bảo: “Cho ta một miếng.”

Bản Vương mở túi giấy, lấy một viên bánh đưa lên miệng nó, chỉ thấy nó đảo lưỡi một cái cuốn cả vào miệng, cuối cùng còn liếm đầy tay ta.

Bản Vương ngại bẩn, vội vàng chùi lên y phục.

Yến Cửu: …

Bấy giờ Diêu Thư Vân mới chạy từ phía sau lên, trên cổ đã thêm hai dấu son từ lúc nào, mặt mày phơi phới sắc xuân, hí hửng khoe với ta rằng: “Gái ngoài kinh thật là nhiệt tình và phóng thoáng quá chừng.”

Bản Vương nhìn hắn đầy khinh bỉ, thầm nghĩ, thật là giang sơn dễ đổi bản tính không dời, đi dạo hội chùa thôi mà cũng lăn vào bụi được thì quả là không lúc nào không động dục.

Ta đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên một cánh tay to béo vươn ra lôi ta vào lề đường.

Bản Vương nhìn bà cô phì nhiêu kéo mình, chỉ thấy mặt mày hung dữ, mắt long lên dữ dằn, đang chỉ vào cô nương đứng kế, gân cổ gào: “Công tử, ngài phân xử giúp ta, ta bán bánh rán vừng ở đây đã hơn chục năm, cô ta là quả phụ mới đến, thấy ta buôn bán tốt liền ngáng chân giành khách với ta, ngài xem thế có đúng không?”

Ta đây còn chưa hiểu đầu cua tai nheo thế nào, một cánh tay mảnh khảnh nõn nà đã vươn ra từ bên kia, luồn qua khuỷu tay, quàng lấy cánh tay ta. Nàng ta có dáng người thon thả, khuôn mặt đáng yêu, yểu điệu phân bua: “Công tử, ba trăm sáu mươi nghề, đời thuở nhà ai lại có cái đạo lý độc chiếm vậy cơ chứ, tuy thiếp cạnh tranh với bà ta thật, nhưng làm tốt thì khách đến thôi, ngài thấy có phải không?”

“Ừ.” – Bản Vương gật đầu, “Có lý.”

“Lý lý cái mặt mày!” – bà thím bên trái đẩy Bản Vương, cười khẩy, “Cái thứ lẳng lơ, đừng tưởng có tý tư sắc mà đàn ông thiên hạ phải quỳ xuống cầu xin ngươi. Đừng có giả vờ đứng đắn với đáng thương với tao, tao thấy mày là cái loại treo đầu dê bán thịt chó, bán thịt chứ bán bánh cái mẹ gì?”

Cô nàng bên tay phải tức thì ngân ngấn nước mắt, đúng là vừa thấy đã thương, “Cớ gì bà lại chửi tôi, tôi chân ướt chân ráo tới Kinh thành, chỉ muốn mưu sinh qua ngày. Bà lại ỷ ma cũ, quen biết nhiều, bắt nạt người tha phương, thật là quá đáng.” – nói rồi còn dúi ngực vào người Bản Vương, vừa cọ vừa nức nở, “Công tử, ngài phân xử cho thiếp đi.”

Bản Vương bị hai người giằng co đến sóc cả não, chưa kịp bảo nàng ta di dời hai quả dưa kia ra chút, thì Yến Cửu đã đột nhiên xông ra, một tay giật ta về bên nó, một tay chỉ vào cô gái đang khóc lóc như mưa mà quát: “Đồ mặt trơ trán bóng, vừa thấy đã biết không phải loại tử tế rồi!”

Cô nàng sững người, tiện đà bật khóc, “Thằng bé con ai mà hỗn láo thế, cha mẹ ngươi không biết dạy dỗ ngươi à?”

“Hỗn xược!” – Yến Cửu vung tay giáng cho cô nàng một phát tát, “Đồ láo xược!”

“Ai ui hu hu…” – nhất thời cô nàng vứt hết cả vẻ lả lơi, bụm mặt gào lên, “Ai ya, sống sao được nữa, các ngươi ỷ thế hiếp người, bắt nạt phận nữ nhi yếu đuối, dưới chân Thiên tử có còn Vương pháp hay không…”

“Ta chính là Vương pháp!” – Yến Cửu giáng cho nàng phát bạt tay nữa.

“Oa oa!” – nàng ngồi bệt ra đất, vung tay đạp chân, đúng chuẩn chanh chua hô hào, “Mọi người đến mà xem, giết người phóng hỏa rồi —”

Bản Vương nhíu mày, thấy Yến Cửu lại giơ chân chuẩn bị cho nàng phát đạp thì vội vàng kéo nó lại, “Đừng xé to chuyện nữa, đây là kinh thành, lắm người nhiều miệng, nhỡ truyền ra chuyện gì thì sao!”

“Nhưng ả điêu dân cũng to gan lắm!” – Yến Cửu giận dữ vùng tay ta ra, lệnh cho Diêu Thư Vân, “Bắt ả ta lại!”

Diêu Thư Vân sửng sốt, “Ngài, cùng lắm thì cô ta chỉ gây mất trật tự chứ chưa phạm pháp, bắt người như thế e là không ổn lắm?”

Yến Cửu nhướn mày nhìn hắn, “Sao? Diêu Thư Vân, ngươi muốn kháng chỉ hả?”

“Thần không dám.” – Diêu Thư Vân nói rồi liếc nhìn ta một cái, sau đó lôi nàng đi, “Ài, ai bảo ngươi đắc tội với người không nên đắc tội nhất thiên hạ này chứ, đi thôi.”

“Nhất thiên hạ, người không nên đắc tội nhất?” – cô nàng mờ mịt, nhìn Yến Cửu, nuốt nước miếng, thều thào, “Chẳng lẽ đây là Tương Vương điện hạ ư?”

Diêu Thư Vân:…

Bản Vương:…

Yến Cửu:…

Nhìn theo cô gái bị Diêu Thư Vân kéo đi xa, Bản Vương cười gượng hai tiếng, “Hoàng Thượng, điêu dân không hiểu luật pháp, nói bậy nói bạ, ngài đừng bận tâm.”

“Vậy à?” – nó nhìn ta, cười đầy ẩn ý, “Ý Hoàng Thúc ám chỉ người có quyền thế nhất hiện nay là ngươi ấy hả?”

Bản Vương giật thót, đang do dự có nên quỳ hay không, đã lại thấy Yến Cửu nhoẻn cười.

Thằng bé trắng trẻo xinh xắn, khuôn mặt thuần khiết, nhoẻn cười như cơn gió thoảng qua, rất chi là thấu tình đạt lí. Nó nói: “Vì sao Hoàng Thúc phải căng thẳng, Trẫm không có thẩm vấn ngươi. Huống hồ, Trẫm có thể không tin kẻ khác, chẳng lẽ không tin cả ngươi sao?”

“Này —” – Bản Vương còn cân nhắc nên đối đáp thế nào, đã thấy nó dắt tay ta, “Hoàng Thúc, ta tin ngươi, tin từ tấm bé. Nếu có một ngày ngươi kề đao lên cổ bắt ta thoái vị, ta cũng cho là ngươi có nỗi khổ riêng, là ngươi bất đắc dĩ phải làm thế.”

Thấy nó nói vậy, Bản Vương càng hoảng hốt thêm. Thằng bé nói chuyện lúc nào cũng thật giả, giả thật lẫn lộn, Bản Vương không biết nó nói những lời này để cảnh tỉnh Bản Vương, cảnh cáo ta đừng hành động thiếu suy nghĩ, hay đang chơi bài tình cảm, khuyên ta không nên khởi binh tạo phản.

Tóm tại, dù cái nào cũng đều vì nó không tin ta, không tin vị Hoàng thúc đã chăm sóc nó lớn lên từng ngày như một người cha chân chính.

Khi đó, ta đã đoán rất nhiều khả năng, lại không dám đoán những lời nó nói, có lẽ xuất phát từ tấm lòng…

Bản Vương không lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ nắm bàn tay nhỏ nhắn của nó, “Đi thôi, mua từng đây đủ rồi, tìm chỗ nào đó nghỉ chân đi.”

“Ừ.” – nó gật đầu, để mặc ta kéo, đi vào giữa đám đông ồn ào.

Từ đó, bước vào hồng trần vạn trượng.

*

Dạo phố với thằng cháu đích tôn về, Bản Vương vừa tới Vương phủ đã thấy Phong Mộ Ngôn.

Hắn ta đang khoanh tay, nghiêng ngả dựa vào mép cửa, vẫn suối tóc đen buông lơi, vẫn vạt áo trước ngực để mở, chả khác gì tiểu quan trong nam quán, có bao nhiêu mê hoặc thì phơi bày ra bấy nhiêu.

Chỉ rằng dáng người hắn cao gầy, cả người rắn rỏi, ngươi thường nào ăn nổi hắn, có khi bị ăn lại không chừng.

Bản Vương mời người vào phủ, sai hầu dâng trà, hỏi hắn: “Hương liệu ngươi đưa ta không phải ‘Mộng Tiêu Tương’ nhỉ?”

Hắn cười, “Không phải. Hôm đó thảo dân không nhìn kỹ, đưa nhầm ‘Mộng Đã Qua’ thành ‘Mộng Tiêu Tương’ cho Vương gia, hẳn là đã quấy rầy mộng đẹp của ngài, thật là đặc tội quá.”

Bản Vương trông hắn đầy vẻ giảo hoạt, làm sao mà nhầm, rõ là cố ý. Nhưng ‘Mộng Đã Qua’ có công hiệu gì, chẳng lẽ là mơ lại những chuyện đã qua ư? Chỉ thấy Phong Mộ Ngôn cầm chén trà, gảy bớt vụn trà trên mặt chén, xảo quyệt hỏi: “Chẳng hay Vương gia đã mơ thấy những gì?”

Bản Vương nghĩ ngay đến một cái tên, nhưng thản nhiên trả lời hắn: “Đều là chuyện quá khứ, không đáng nhắc tới.”

“Quá khứ à? Không buông được mới trầm tư. Không quên được mới mộng mị. ‘Mộng Đã Qua’ khác ‘Mộng Tiêu Tương’ ở chỗ, một thứ khơi lại kỷ niệm trong thực tế, thứ kia dệt nên mộng đẹp nhờ ước ao. Vương gia đã có thứ không thể buông tay tự ắt sẽ có thứ phải khao khát. Cuộc sống không như nguyện, trong mộng sẽ tròn đầy. Vậy nên có cần dùng ‘Mộng Tiêu Tương’ hay không, thảo dân nghĩ Vương gia đã đoán được.”

Bản Vương buồn phiền, không muốn tiếp tục thảo luận những chuyện đã qua nữa, liền lái đề tài hỏi hắn: “Hôm nay ngươi đến đây thế này, hẳn là đã quyết định lấy khứu giác để trao đổi với ta rồi phải không?”

Hắn ngẩn người, thôi cười, “Nói thật, làm người chết hồi sinh, xương khô nảy thịt, nghe đã thấy không thể, thảo dân —”

“Ta biết ngươi không tin.” – Bản Vương cười, “Nhưng không sao, Bản Vương cho ngươi nợ, ta giúp ngươi đạt thành tâm nguyện trước, ngươi trả khứu giác cho ta sau cũng không muộn.”

Hắn thừ người, lần khần nhìn ta, “Ngài nói thật chứ?”

“Thật.” – Bản Vương đặt chén trà xuống, mỉm cười, “Nhưng Bản Vương bị ngươi chơi một vố cũng nên có qua có lại. Trước đó, Bản Vương muốn nhìn xem ngươi mơ thấy những gì.”

Hắn còn mờ mịt chưa hiểu đã bị Bạch Sam đứng sau dùng khăn bịt miệng, vất vả lắm mới giãy ra khỏi sự khống chế của Bạch Sam, hoảng hốt nhìn ta, hỏi: “Ngươi tẩm ‘Mộng Đã Qua’ trên khăn ư?” – rồi chẳng đợi nghe câu trả lời đã ngã lăn ra đất.

Bản Vương ngồi xổm xuống trước mặt hắn, mỉm cười, “Một lượng lớn ‘Mộng Đã Qua’ cũng ngang ngửa với thuốc mê. Nào, cho Bản Vương thấy ngươi mơ thấy những gì…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện