Dịch giả: Hàn Thiên Long - nhóm dịch: HTP


Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, lúc này đang vòng quanh Trần Hằng, căn bản là không để cho gã có bất cứ cơ hội phản ứng nào. Từng quyền từng quyền, từng cước từng cước, tạo thành một mảnh gió lớn.

Sắc mặt của Trần Hằng khó coi, bấm niệm pháp quyết hình thành màn sáng phòng hộ toàn thân, lại càng có lượng lớn sương mù tản ra, cùng với Bạch Tiểu Thuần ở bên trong khu rừng rậm này, ở trong giông bão, không ngừng giao chiến, hợp thành một chuỗi âm thanh nổ vang.

Càng đánh, Trần Hằng lại càng kinh hãi. Lúc trước gã đã đưa ra đánh giá cực cao đối với tên đệ tử ngoại môn Linh Khê Tông ở trước mắt này, nhưng lúc này tự thân cảm thụ, thì đã hiểu ra mình vẫn còn đánh giá thấp đối phương.

Có thể liên tục đuổi giết hơn mười tên tộc nhân, không chút khó khăn diệt sát Ngưng Khí tầng tám. Loại bổn sự này, tuyệt đối không phải đệ tử Ngưng Khí bình thường có thể làm được. Mặc dù Linh Khê Tông là đại tông môn, tài nguyên tu luyện so với gia tộc tu chân ở bên ngoài tốt hơn rất nhiều, nhưng cũng không thể có chênh lệch lớn như vậy được.

“Nhục thể của hắn quá cứng cỏi. Đây là cái thuật pháp luyện thể gì, rõ ràng lại có thể đạt tới được trình độ như vậy. Mà tốc độ cùng với khí lực của hắn cũng đều là nhờ luyện thể mà đạt được!” Trần Hằng vung tay áo lên, sương mù ở bên ngoài thân thể đột nhiên khuếch tán, muốn đem Bạch Tiểu Thuần bức ra ngoài. Nhưng Bạch Tiểu Thuần không để ý đến thương thế, lại một lần nữa xông lên. Trong tiếng nổ vang, sắc mặt của Trần Hằng càng thêm tái nhợt.

“Cái đáng sợ nhất của hắn là khả năng khôi phục lực lượng! Nếu như tu vi của hắn đạt đến Ngưng Khí tầng tám... Vậy thì ta không phải là đối thủ của hắn!!” Trần Hằng không có cách nào tưởng tượng ra được, một người đã bị thương nhiều như vậy, mà rõ ràng vẫn còn có thể có loại sức bật này. Nên biết rằng nếu những thương thế kia đổi cho bất kỳ ai, thì giờ phút này đoán chừng là đã sớm ngất đi rồi.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Bạch Tiểu Thuần tuy đã là dầu hết đèn tắt, lại vẫn có thể kiên trì.

“Tốc chiến tốc thắng, sớm giết kẻ này, tránh cho phức tạp!” Trong mắt Trần Hằng lóe lên hàn mang. Nhưng vào lúc này, hai mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên chớp động, thân hình đột nhiên lui về phía sau, lúc đưa tay bấm niệm pháp quyết, Tử Khí Hóa Đỉnh lại một lần nữa xuất hiện. Trong tiếng nổ vang, cái đỉnh cực lớn này thẳng đến Trần Hằng mà lao tới.

Hai mắt cảu Trần Hằng nheo lại, tất cả sương mù bên ngoài thân thể bỗng nhiên ngưng tụ, hóa thành một cái bàn tay khổng lồ, hướng về phía cự đỉnh ngăn cản. Nháy mắt khi hai bên đụng chạm vào nhau, đại đỉnh lại không có chút lực lượng nào, vừa đụng đã vỡ.

Trần Hằng nhìn thấy như thế, biết rõ là đã mắc lừa, nhưng thần sắc lại không có gì thay đổi, chỉ là trong mắt lại lăng lệ ác liệt.

“Hồng Ma!” Gã hờ hững mở miệng. Trong chớp mắt, toàn thân trên dưới xuất hiện một lượng lớn huyết sắc, cả người biến thành một người da hồng.

Gần như nháy mắt khi gã trở thành người da hồng, thì chân trái của Bạch Tiểu Thuần trực tiếp vẽ ra một cái nửa vòng tròn, hướng về phía Trần Hằng đánh tới, nhấc lên tiếng gió phá không, đã dùng toàn lực.

Trần Hằng cười lạnh, nháy mắt khi chân trái của Bạch Tiểu Thuần tiến đến, tay phải của gã vung mạnh lên một cái, trực tiếp va chạm với chân trái của Bạch Tiểu Thuần.

Oanh! Tiếng nổ lớn như sấm rền cuồn cuộn truyền ra, trong đó lại càng có âm thanh ken két vang vọng. Bạch Tiểu Thuần đau đến chảy cả nước mắt, thân hình bỗng nhiên lùi về phía sau. Hắn mở to mắt nhìn Trần Hằng, đáy lòng đánh bộp một tiếng.

“Lực lượng của thằng này như thế nào thoáng một cái đã lớn như vậy rồi. Hồng Ma phát đại, toàn thân biến thành màu hồng, lại khiến cho hắn lợi hại như vậy sao!!” Bạch Tiểu Thuần đau nhức đến phát run. Chân trái của hắn lúc này đã vặn vẹo, tuy không rách da, nhưng huyết nhục đã bị nghiền nát, xương cốt đứt gãy. Giờ phút này hắn mở to miệng thở dốc, suốt đoạn đường này hắn đã mệt mỏi không chịu nổi, thương thế càng lúc càng nặng. Rất nhiều lần Bạch Tiểu Thuần đều cảm giác mình sắp không xong, nhưng lại phát hiện ra thân thể của mình liên tục khôi phục rất nhanh. Hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, dường như thương thế đều sẽ từ từ khỏi hẳn. Theo hắn thấy, có lẽ đây chính là tác dụng của Bất Tử Trường Sinh Công.

Còn Trần Hằng bên kia, tay phải của gã nhìn giống như bình thường, nhưng nhìn kỹ thì có thể thấy tay của gã đang run rẩy. Làn da ở bên ngoài đỏ hơn, mà ở bên trong, thì xương cốt tràn ngập khe hở.

“Ngươi có thuật pháp luyện thể thì Lạc Trần gia tộc ta cũng có!” Thân hình Trần Hằng xông về phía trước với tốc độ cực nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Bạch Tiểu Thuần, giống như lúc này gã đã thay đổi là một người khác, khí lực lớn vô cùng.

Hai người ở trong chớp mắt lại một lần nữa kịch chiến ở trong khu rừng này.

Âm thanh ầm ầm vang vọng. Trong lúc ác chiến này, đùi phải của Bạch Tiểu Thuần đã bị thương , chân trái lại vỡ vụn, thân hình bất ổn, liên tiếp lui về phía sau. Cái loại nguy cơ tử vong này càng ngày càng mãnh liệt. Mà Trần Hằng ở trước mắt này cũng là địch nhân mạnh nhất mà Bạch Tiểu Thuần gặp phải từ trước cho đến nay.

Trước nguy cơ, trong mắt Bạch Tiểu Thuần tràn ngập tơ máu, tay phải đột nhiên nâng lên. Cả bàn tay đen kịt, triển khai lực lượng Toái Hậu Tỏa, giống như một tia chớp đen, thẳng đến cổ Trần Hằng.

Trong mắt Trần Hằng lộ ra ánh sáng mãnh liệt. Một chiêu này lúc trước gã đã từng gặp nên đã sớm đề phòng. Giờ phút này toàn thân lóe lên ánh hồng, khi tay phải của Bạch Tiểu Thuần tới gần trong nháy mắt, gã liền chụp lấy tay phải của Bạch Tiểu Thuần, hung hăng bóp mạnh một cái. Răng rắc một tiếng, toàn bộ xương cốt cánh tay phải của Bạch Tiểu Thuần lập tức vỡ vụn.

Một màn này lại khiến cho Trần Hằng nhíu mày. Gã không nghĩ là sẽ đơn giản như vậy. Nhưng ngay sau đó, trong lòng gã liền chấn động, nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn dùng thương đổi giết của đối phương lúc trước, nên lúc này lập tức lui về phía sau, cái cổ lại càng hướng về phía sau mà uốn éo.

Cùng lúc đó, tay trái của Bạch Tiểu Thuần mang theo hắc mang, bỗng nhiên tới gần, sượt qua cái cổ của Trần Hằng, nhưng không dừng lại mà là chụp vào bờ vai của Trần Hằng.

Lực lượng Toái Hậu Tỏa bộc phát, răng rắc một tiếng.

Sắc mặt Trần Hằng lập tức tái nhợt, mồ hôi chảy xuống. Xương cốt ở trên bả vai bên trái toàn bộ vỡ vụn. Cái loại đau đớn kịch liệt này, khiến cho Trần Hằng phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Toàn thân gã lấp lánh ánh hồng, truyền ra một cỗ đại lực, một phát chụp vào tay trái của Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần muốn rụt tay lại, nhưng tốc độ của Trần Hằng lúc này cũng cực nhanh, một cái đã nắm được bàn tay của Bạch Tiểu Thuần.

“Chết!” Con mắt gã tràn ngập tơ máu, vừa gầm nhẹ vừa bấm niệm pháp quyết, định chỉ vào mi tâm của Bạch Tiểu Thuần.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần hiện lên vẻ tàn nhẫn, thân hình đột nhiên run lên. Răng rắc một tiếng, mặc kệ cho ngón tay trên bàn tay trái đứt gãy, xoay ngược thân thể, khiến cho đùi phải nhấc lên âm thanh phá không. Oanh một tiếng thúc lên trên người Trần Hằng.

Trần Hằng phun ra máu tươi, thân thể lùi lại, không thể không buông bàn tay của Bạch Tiểu Thuần ra, khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất nhanh đã lui về phía sau.

Một lần lùi này đã kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra khoảng tầm mười trượng. Hai tay Bạch Tiểu Thuần đã bị phế, toàn bộ cánh tay phải vỡ vụn, cánh tay trái tuy còn có thể nâng lên, nhưng ngón tay đều đã vặn vẹo, không cách nào thi triển được Toái Hậu Tỏa.

Đặc biệt là hai chân của hắn, giờ phút này lại càng run rẩy. Chân trái đã hoàn toàn biến dạng, đùi phải tràn ngập máu tươi. Một cước vừa mới rồi, khiến cho thương thế trên đùi phải của hắn lại càng thêm nghiêm trọng.

Giờ phút này thân hình hắn đứng không vững, chỉ có thể tựa vào một cây đại thụ, hung hăng cắn đầu lưỡi để cố nén cho mình không hôn mê. Hắn đã đến cực hạn rồi. Giờ phút này, toàn thân trên dưới chỉ có thể cử động cánh tay trái, những chỗ khác đều đã tê liệt, nhưng vẫn cố bày ra bộ dáng vẫn còn có thể tái chiến.

Về phần Trần Hằng, giờ phút này hai mắt gã đỏ thẫm, bả vai trái đã triệt để vỡ vụn, tay trái không cách nào nâng lên, dĩ nhiên là đã bị phế bỏ. Mà ở bụng lại càng có mấy đoạn xương bị đứt gãy, khiến cho máu tươi ở trên khóe miệng không ngừng tràn ra.

“Ta xem thường ngươi rồi!” Trần Hằng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, khàn khàn mở miệng. Gã không nghĩ tới, dùng tu vi của mình mà săn giết một tên Bạch Tiểu Thuần đã trọng thương này, lại khó khăn đến vậy. Luyện thể thuật của đối phương, theo gã thấy thì gần như là Bất Tử Bí Pháp, bị thương như thế mà vẫn không chết.

Về phần gã, cơ hồ cũng đều đã thi triển ra tất cả thuật pháp, ngay cả Hồng Ma bí pháp cũng đã triển khai.

“Nhưng, trận đấu pháp này, cũng nên kết thúc rồi!” Trần Hằng thở sâu, màu hồng trên khắp toàn thân ở trong chớp mắt giống như là hóa thành khí, bay lên theo thân thể, rồi ngưng tụ lại thành từng trận huyết vụ ở giữa không trung. Mà làn da trên thân thể của gã cũng rất nhanh khôi phục lại thành bình thường, toàn thân dường như đã yếu đi không ít. Trận chiến sinh tử này, coi như là Trần Hằng cũng cảm thấy khó khăn, kẻ ở trước mắt có khát vọng muốn sống quá mạnh mẽ, nhất là lực lượng khôi phục lại càng kinh người, mà cái loại dùng thương đổi giết này, lại khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.

“Hồng Ma bí pháp, Huyết Đao... Trảm!” Trần Hằng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Trong nháy mắt, máu tươi kia đã hóa thành huyết vụ, dung nhập với sương mù ở xung quanh gã. Sương mù lập tức cuộn trào, trong chớp mắt hóa thành một thanh huyết sắc trường đao!

Thanh đao này hư ảo, lớn chừng hơn một trượng, ở trong đó thình lình biến ảo ra vô số gương mặt, đang phát ra những tiếng kêu gào thống khổ. Theo một chỉ của Trần Hằng, thanh huyết sắc trường đao này lao thẳng đến Bạch Tiểu Thuần!

Sau khi thi triển bí pháp này, toàn thân Trần Hằng một lần nữa suy yếu, dựa vào một cây đại thụ ở bên cạnh, sắc mặt tái nhợt, tóc cũng xám đi một chút.

“Chết đi!” Gã nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn.

Một cố nguy cơ mãnh liệt chưa từng có ầm ầm bộc phát ở trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, thậm chí hắn còn có dự cảm rất mãnh liệt rằng dù cho mình có né tránh như thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh đi, giống như đã bị tỏa định ở trong u minh.

Thậm chí mặt đất ở phía trước hắn lúc này cũng đã bị nứt ra một đạo lỗ hổng, cây đại thụ ở phía sau hắn trong nháy mắt đã héo rũ. Thanh huyết sắc trường đao kia đã... trực tiếp chém xuống!

Thân hình Bạch Tiểu Thuần run rẩy, đồng tử co rút lại. Hắn không muốn chết, nhưng khả năng hồi phục của Bất Tử Trường Sinh Công ở trước mắt cũng khó có thể nghịch chuyển càn khôn. Giờ phút này khi thân hình đang run rẩy, nhìn thấy thanh trường đao kia đã tiến đến, bỗng nhiên trong đầu hắn như có linh quang lóe lên. Hắn không do dự chút nào, lập tức nâng tay trái vung về phía trước một cái. Lập tức có một đạo ô quang từ trong thân thể của hắn bỗng nhiên bay ra, trong nháy mắt biến lớn, ngăn cản ở trước người của hắn, hóa thành một cái... nồi lớn!

Chính là Quy Văn nồi!

Trong chớp mắt khi cái nồi lớn xuất hiện, thanh huyết sắc trường đao kia trực tiếp chém lên trên đó. Âm thanh kinh thiên đinh tai nhức óc truyền ra, thanh huyết sắc trường đao kia run rẩy, lại... vỡ vụn thành từng khúc. Phịch một tiếng, hóa thành vô số mảnh vụn.

Về phần Quy Văn nồi, thì ngay cả một vết rạn rất nhỏ cũng không có, mà chỉ bị cỗ đại lực đánh vào, hóa thành một đạo ô quang, biến mất trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần.

“Không có khả năng!!” Thân hình Trần Hằng run lên, máu tươi phun ra một ngụm lớn. Gã không cách nào tin được cảnh tượng này. Gã thi triển bí pháp này vốn đã suy yếu, giờ phút này công pháp bị phá, trong cơ thể bị cắn trả, làm cho linh lực lập tức khô kiệt, trước mắt đều đã lờ mờ rồi.

“Cái đó là... Cái kia là cái gì!!”

“Đó là Quy gia ngươi!” Bạch Tiểu Thuần tìm được đường sống trong chỗ chết, khóe miệng tràn ra máu tươi, thân hình đứng không vững, trượt dọc theo cây đại thụ ngồi phịch xuống. Hắn nở nụ cười, tiếng cười mang theo thê thảm.

“Đáng tiếc, không có vũ khí rồi...” Hắn cảm nhận được sinh cơ trong cơ thể đang nhanh chóng ảm đạm. Tất cả mọi thứ ở trước mắt đều đã mơ hồ. Hắn muốn triệu hoán mộc kiếm, nhưng lại không có khí lực. Muốn triệu hoán Quy Văn nồi, lại phát hiện ra ngay cả triệu hoán linh khí cũng không được, lại không cần phải nói mở ra túi trữ vật rồi.

“Mặc kệ ngươi có cái bí mật gì, sau khi chết thì tất cả sẽ là của ta.” Trần Hằng thở hồng hộc, cũng tương tự đã là dầu hết đèn tắt, nhưng xét cho cùng thì vẫn khá hơn Bạch Tiểu Thuần một chút. Gã nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, sau khi trầm mặc mấy hơi, thì miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, lấy từ bên trong túi trữ vật ra một thanh trường kiếm, đi về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn gã, trầm mặc không nói, trong mắt lộ ra mờ mịt. Hắn nghĩ tới thôn, nghĩ tới Đại Bàn, nghĩ tới Lý Thanh Hậu, nghĩ tới Linh Khê Tông, còn có rất nhiều thân ảnh khác, Đỗ Lăng Phỉ, Hầu Vân Phi, Hầu Tiểu Muội...

Trần Hằng đi từng bước một tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu nhìn xuống Bạch Tiểu Thuần toàn thân đang tràn ngập tử khí. Gã nhìn ra được toàn thân trên dưới của Bạch Tiểu Thuần đã bị phế đi, ngay cả túi trữ vật đều không thể mở ra, linh khí trong cơ thể đã héo rũ.

“Nhớ kỹ tên của ta. Người giết ngươi... Lạc Trần gia tộc, Trần Hằng.” Trần Hằng chậm rãi nâng lên thanh kiếm ở trong tay. Ngày bình thường gã chỉ cần phất tay áo là kiếm đã có thể bay ra, nhưng lúc này cầm ở trong tay lại cảm thấy nặng.

“Giết chết một thiên kiêu, loại cảm giác này phi thường tốt.” Trần Hằng cố gắng chịu đựng cảm giác mệt mỏi muốn hôn mê, trong mắt lộ ra vẻ hung tàn, tay phải cầm trường kiếm, hung hăng cắm xuống ổ bụng của Bạch Tiểu Thuần..

Nhưng trong khoảnh khắc khi gã đam tới, cánh tay trái mà Bạch Tiểu Thuần còn hoạt động được, trong giây lát hướng về phía mặt đất chọc mạnh xuống một cái. Răng rắc một tiếng, xương cốt lập tức vỡ vụn, một đoạn xương trắng sắc bén xuyên thấu qua làn da, thò ra chừng ba tấc.

Thân hình của hắn vào giờ phút này bỗng nhiên vọt lên, cánh tay trái vung vẩy, tốc độ cực nhanh, bộc phát ra một tia khí lực cuối cùng của sinh mệnh. Ngay lúc trường kiếm đâm vào bụng của bản thân, thì cánh tay của hắn cũng đã rơi lên trên cái cổ của Trần Hằng. Xương trắng trục tiếp đâm vào một bên cổ họng của Trần Hằng.

Làm xong điều này, thân hình Bạch Tiểu Thuần đổ xuống, hơi thở mỏng manh, đã triệt để hôn mê.

Thân hình Trần Hằng chấn động. Toàn bộ cái này quá nhanh, nhanh đến nỗi gã không có bất kỳ chuẩn bị gì, nhanh đến nỗi thân hình mỏi mệt lúc này của gã căn bản là không có cách nào tránh đi. Trong miệng, trên cổ, phun ra lượng lớn máu tươi, nhuộm hồng cả mặt đất bốn phía. Trần Hằng muốn bịt lại, nhưng lại không ngăn được máu tươi phun ra. Gã kinh ngạc nhìn xương trắng trên cánh tay nhuốm máu của Bạch Tiểu Thuần, gã cảm thấy hoang đường, cảm thấy thật không thể tin được. Trong mắt gã lộ ra không cam lòng, tương lai của gã, truy cầu của gã, tất cả mọi thứ của gã, tại thời khắc này, hóa thành một tiếng cười thảm.

“Một kích tuyệt mệnh sao...” Trần Hằng lảo đảo lui về phía sau vài bước, chậm rãi ngã xuống, tắt thở bỏ mình. Cho đến lúc chết, cặp mắt của gã vẫn còn mở to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện