Dược Sư Các nằm phía nam của Hương Vân sơn, bốn phía cây xanh phủ kín, có một con đường nhỏ uốn lượn nối thông với chủ sơn Hương Vân sơn. Nơi này ngày thường không có khảo hạch tấn chức thì gần như không ai lai vãng, may ra những lúc khảo hạch tấn chức thì mới thấy người xôm tụ mà thôi.
Bởi vì lúc khảo hạch, ngoại trừ những người tham gia, còn có bằng hữu tới cổ vũ. Hoặc giả là những người mong muốn tham gia nhưng lại chưa nắm chắc, hi vọng có thể quan sát thêm vài lần để đúc kết được kinh nghiệm.
Nhìn từ xa, Dược Sư các có hình dáng tựa như một người đang khoanh chân ngồi, phía trước người đó còn có một Đan lô cực lớn. Chỉ là bên dưới Đan lô này lại trống rỗng như được ai đó khoét một cái động lớn có thể cho người đi qua, dẫn thẳng tới quảng trường trước Các này.
Lúc này trên quảng trường còn được đặt hai mươi Đan lô giống nhau như đúc, bên cạnh đặt một cái túi, trong đó là những thảo dược cần thiết cho quá trình luyện dược.
Sáng sớm này, vì lo lắng lại lạc đường nên Bạch Tiểu Thuần đã đến nơi này từ lúc vô cùng sớm, nhưng khi đến đây rồi hắn mới phát hiện có một số người còn đến sớm hơn cả hắn. Xung quanh có hơn mười người tụ tập tốp năm tốp ba đang thấp giọng bàn luận với nhau, còn vài người tính cách có vẻ quái gở thì chỉ khoanh chân ngồi một mình.
Hiển nhiên Bạch Tiểu Thuần cũng không muốn ngây ngốc người vì chờ đợi như vậy, nên ánh mắt cũng lướt qua đám người một lượt, lại gặp được Hứa Bảo Tài. Vừa hay Hứa Bảo Tài cũng nhìn thấy hắn bèn vội vàng chắp tay, tiến tới tán nhảm đủ chuyện với nhau, cũng chỉ là những tin tức về đám đệ tử trong tông môn mà Hứa Bảo Tài gần đây nghe ngóng được.
“Bạch sư huynh, ngươi nghe này, nửa năm trước ba người Trần Phi đang lúc ra ngoài thì không biết đối đầu với ai mà bị đánh gần như không ra hình người. Bây giờ vẫn còn đang nằm dưỡng thương đây. Nhưng mà không biết vì sao mà ba người hết lần này tới lần khác lại không nói cho mọi người biết là bị ai đánh ra như vậy.” Hứa Bảo Tài vừa kể, vừa dò xét Bạch Tiểu Thuần một phen.
Bạch Tiểu Thuần bèn phá lên cười ha ha, đang định nói khoác vài câu thì chợt tiếng nghị luận trong đám người bất giác xôn xao hẳn lên, hơn nữa hắn còn có cảm giác như bị người khác nhìn chằm chằm vội nghiêng đầu nhìn lại. Thì thấy một thiếu nữ đang bước đi trên con đường nhỏ tới đây.
Nữ tử này mặc trường bào đệ tử ngoại môn, nhưng vẫn là không thể che dấu hết dáng người phổng phao, eo mảnh như liễu, những đường cong vòng cung trên dáng người hiện ra mỹ diệu tuyệt luân như được phác họa mà ra. Nhất là cặp đùi săn chắc kia, còn có bờ mông bó sát, khiến cho nàng càng đến gần càng khiến con mắt người khác thêm mòn mỏi.
Gương mặt nàng này càng thêm xinh đẹp động lòng người, da thịt trắng muốt như tuyết lại có cảm giác vô cùng mịn màng, cả người nàng đều phát tán ra tầng tầng hấp dẫn trí mạng đối với đám nam nhân đệ tử.
Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn nghe thấy không ít tiếng nuốt nước bọt từ mấy người bên cạnh, nhất là Hứa Bảo Tài còn hơn thế nữa, lúc này nhìn gã đầy hèn mọn.
"Là Đỗ Lăng Phỉ Đỗ sư tỷ. . . Chính là một trong năm đại mỹ nữ tại bờ Nam này a. Nàng chính là tiên tử trong tâm tưởng của ta…A, nàng đang nhìn về hướng ta!” Hứa Bảo Tài liếm liếm bờ môi, trong mắt lộ ra vẻ si mê, đang thấp giọng mở miệng nói thì bỗng nhiên kích động lên.
“Nàng này là đang nhìn ta!” Bạch Tiểu Thuần khinh bỉ nói.
Chỉ là sau khi Đỗ Lăng Phỉ đi đến đây, trong mắt phượng đột nhiên nhiều hơn một tia sát khí, rồi hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái. Đối với tạo nghệ thảo mộc của Bạch Tiểu Thuần, mặc dù nàng thực lòng tin phục đối phương, nhưng lại luôn có một cảm giác chán ghét không nói nên lời với người này nên hừ nhẹ một tiếng rồi đi qua bên kia.
Bộ dạng Hứa Bảo Tài lúc này dường như đã bị thất hồn lạc phách, ánh mắt chỉ dán vào người Đỗ Lăng Phỉ, cũng không chú ý đến vẻ xem thường của Bạch Tiểu Thuần, ánh nhìn si mê càng đậm.
“Đỗ Lăng Phỉ này vậy mà cũng tới khảo hạch…” Bạch Tiểu Thuần nhìn về hai mươi Đan lô phía xa xa trên quảng trường. Nhưng sau đó tâm thần hắn cũng bình ổn lại.
“Không có việc gì, dù sao ta cũng không phải đi so đấu cùng nàng ta. Đây chỉ là khảo hạch của tông môn, cũng không tuyển ra đệ nhất, bất luận kẻ nào chỉ cần hợp cách đều có thể tấn chức thành công.” Không lâu sau thì Trần Tử Ngang cũng xuất hiện. Y có chút chần chờkhi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, nhưng cũng hướng về hắn mỉm cười rồi lên tiếng chào hỏi. Saukhi Bạch Tiểu Thuần cũng cười chắp tay đáp lễ lại thì y cũng bước qua một bên, khoanh chân ngồi xuống chờ đợi.
Lần này còn có Triệu Nhất Đa cũng tới đây, kẻ này Bạch Tiểu Thuần cũng từng gặp tại nơi giao nhận nhiệm vụ của tông môn. Thời gian dần qua, nơi này cũng càng thêm đông đúc người.
Một lát sau thì đại môn của Dược Sư Các cũng kèn kẹt mở ra, một lão già từ bên trong bước ra. Lão già này có mái tóc bạc trắng, ánh mắt thâm trầm, ngay trong nháy mắt đó, đám người bốn phía cũng chợt yên tĩnh lại.
Sắc mặt của lão già vô cùng bình thản, lão chắp tay sau lưng từng bước đi tới rồi đứng trên quảng trường, nhìn về đám ngoại môn phía xa. Sau một lúc thì lão mới gật nhẹ đầu rồi chậm rãi mở miệng.
"Lão phu họ Từ, chủ trì khảo hạch linh đồng tấn chức dược đồ ngày hôm nay.”
“Khảo hạch lần này bao gồm là hai phần, phân biệt thảo mộc và luyện dược. Người nào đi qua được cửa này, thì cũng có nghĩa thông qua tư cách thảo mộc.” Dường như trưởng lão họ Từ này cũng không muốn nhiều lời, nhàn nhạt nói hai câu xong thì nhắm mắt lại, không để ý tới ai nữa.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, hắn không có ý định bước lên đài đầu tiên. Rất nhanh,có một thanh niên bước ra từ trong đám người. Người này mặt dài, tướng mạo bình thường, nhìn về phía lão giả họ Từ rồi chắp tay cúi chào, bước ra đầu tiên, đi thẳng tới cái cổng tò vò bên dưới Đan lô.
Ngay khi y bước vào trong hang động này, thì có một đạo hào quang xuất hiện trong nháy mắt bao phủ cả người y. Nhưng hào quang cũng biến mất nhanh chóng, còn Đan lô thì chấn động mạnh một cái, truyền ra năm tiếng rầm rĩ.
“Năm thanh âm, đại biểu cho trình độ tạo nghệ thảo mộc lên tới toàn bộ năm thiên Thảo mộc…” Hứa Bảo Tài không hổ là bách sự thông, lúc này cũng quay lại nói khẽ với Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt mà nhìn. Trước khi tới đây hắn cũng không biết khảo hạch là như thế nào, nên khi nghe vậy bèn hiếu kì xem xét Đan lô bằng đá trước mặt một chút. Dường như hắn cảm thấy vật này hẳn là có mối liên hệ nào đó với đám bia đá bên Vạn Dược Các.
“Việc này phải xử lý thế nào đây…những gia hỏa hâm mộ Chu Tâm Kỳ còn đang lật tung cả núi tìm tung tích ta…” Bạch Tiểu Thuần có chút chần chờ.
Rất nhanh, mọi người cũng lục tục kéo nhau đi ra, phần lớn đều là năm tiếng vang. Khi có một người đi vào trong cổng tò vò truyền ra được bốn tiếng vang thì Từ trưởng lão bên kia mới hất tay áo lên đẩy vị đệ tử kia lùi xuống.
“Từ trưởng lão, trước kia không phải chỉ cần đạt được bốn thiên thảo mộc là có thể tham gia khảo hạch sao.” Tên đệ tử bị đẩy lùi này chợt biến sắc, cũng tranh thủ hỏi lại.
“Quy củ sửa lại, năm thiên mới có thể được.”
"Chuyện này. . ." Người thanh niên này có chút ngây ngốc, vẻ mặt đắng chát chắp tay cúi chào, cũng không dám nói thêm gì mà đành rời đi.
Đám đệ tử bốn phía đều nhìn sang, không ít người nhỏ giọng bàn tán. Hứa Bảo Tài cũng ra vẻ ngạc nhiên, sau đó gã tranh thủ lôi ra một cái bàn nhỏ, rồi ngồi xuống ghi ghi chép chép. Bạch Tiểu Thuần nhìn thoáng qua thấy trên đó ghi chi chít chữ viết cực nhỏ, chủ yếu là những chuyện lớn nhỏ trong tông môn, cũng không khỏi lộ ra vẻ kính nể đối với sự nghiêm túc này của Hứa Bảo Tài.
Đúng lúc này, Triệu Nhất Đa đứng lên, sau khi bước vào trong cổng tò vò thì tiếng vang ầm ĩ cũng nổi lên, ngân liên tục sáu tiếng. Từ trưởng lão lúc này cũng mở mắt ra nhìn. Sau khi cúi chào xong thì Triệu Nhất Đa chắp tay bước ra khỏi hang động.
Hai mắt Trần Tử Ngang cũng lóe lên, trước giờ gã vốn không hòa thuận với Triệu Nhất Đa, nên lúc này cũng hừ lạnh lên một tiếng rồi bước vào trong cổng, bên trong cũng ngân lên sáu tiếng.
Nhìn thoáng qua Triệu Nhất Đa đang nhìn gã đầy gay gắt, Trần Tử Ngang cũng tiến tới khoanh chân ngồi xuống một chỗ Đan lô.
Nhìn thấy hai người ngân vang được sáu tiếng, mọi người đều dồn dập nhìn qua đầy hâm mộ. Cùng lúc đó thì ánh mắt Đỗ Lăng Phỉ cũng lóe sáng lên, nàng đứng dậy bước tới cổng tò vò, sau đó cũng vang lên sáu tiếng. Đám người xung quanh càng thêm hâm mộ mà nhìn lại.
“Trần Tử Ngang, Triệu Nhất Đa, còn thêm Đỗ Lăng Phỉ này nữa, ba người bọn họ trong đám đệ tử ngoại môn quả nhiên là những nhân tài kiệt xuất, nắm giữ hoàn toàn năm thiên Thảo mộc, còn thêm nắm vững cả đệ nhất thiên Linh thú nữa. Lần khảo hạch này, gần như chắc chắn bảy tám phần là bọn bọ có thể tấn chức dược đồ rồi.”
“Những lần khảo hạch tấn chức dược đồ trước kia, chỉ cần trên phương diện luyện dược biểu hiện không quá kém thì tuyệt đại đa số những người có trình độ tạo nghệ tạo mộc đến sáu bia đá đều tấn chức thành công a.”
Ngay khi đám người còn đang bàn luận xôn xao thì Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hắn bất chấp đám người hâm mộ Chu Tâm Kỳ kia, đang muốn bước ra thì đột nhiên có một thân ảnh trên con đường nhỏ phía xa nhanh chóng tiến tới. Thân ảnh này là một nam tử trung niên, kẻ này đầu bù tóc rối nhưng ánh mắt lại đầy thần thái sáng ngời, người còn chưa tới nhưng giọng nói đã vang vọng bốn phía.
“Hàn Kiến Nghiệp ta bế quan bảy năm nay, cuối cùng tạo nghệ thảo dược cũng đại thành. Lần này xuất quan, chẳng những ta muốn tấn chức dược đồ mà còn muốn trở thành đệ nhất dược đồ trong lần khảo hạch tấn chức này!” Giọng nói mang đầy kiêu ngạo của gã còn vang vọng thì thân ảnh gã cũng lóe lên, rối vọt tới thẳng đến cổng tò vò bên dưới Đan lô.
Từ trưởng lão cũng không lưu tâm nhiều mà vẫn nhắm hai mắt như lúc đầu. Chỉ là đám người bốn phía khi nghe đến cái tên Hàn Kiến Nghiệp thì chợt giật mình lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Hàn Kiến Nghiệp, là ai a, chưa từng nghe qua cái tên này."
"Nhìn tuổi của hắn, hẳn là đệ tử ngoại môn bảy tám năm trước rồi . . muốn trở thành đệ nhất trong trận khảo hạch lúc này sao, cái này cũng quá khó đi.”
Ngay lúc thái độ của đám người xung quanh đang còn nghi ngờ thì Hàn Kiến Nghiệp đã bước tới cổng tò vò. Đột nhiên lúc này bên trong Đan lô nổi lên tám tiếng vang liên tiếp.
Hai mắt Từ trưởng lão trong khoảnh khắc này cũng chợt mở ra, nhìn về phía nam tử trung niên kia đầy nét tươi cười trên mặt, trong ánh mắt lão còn có thêm nét tán thưởng.
“Năm thiên Thảo mộc, ba thiên Linh thú, không tệ!”
Hàn Kiến Nghiệp phấn chấn tinh thần, bèn hướng về phía Từ trưởng lão cúi đầu chào, rồi quay người nhìn về phía đám người Đỗ Lăng Phỉ đầy vẻ ngạo nghễ. Sau đó gã hất ống tay áo lên, lựa chọn một Đan lô có vị trí trung tâm rồi đầy tự tin mà khoanh chân ngồi xuống.
Đến lúc này mọi người mới dồn dập hít sâu, truyền ra tiếng kinh hô.
“Tám tiếng vang, đây chính là đạt được đại thành về Thảo mộc, sau đó nắm vững ba thiên Linh thú nữa mới xuất hiện a!”
“Người này vừa nói muốn trở thành đệ nhất dược đồ, chuyện này không phải là không có khả năng!”
Bạch Tiểu Thuần đang ở trong đám người, nhìn thấy vậy cũng không chút cảm giác gì, chỉ là sau khi hắn nhìn thấy người người bốn phía đều kinh hô thì bất giác cảm thấy có chút khó hiểu.
“Không phải chỉ tới ba quyển Linh thú thôi sao, những người này thế nào mà lại hô to gọi nhỏ như vậy chứ?” Hắn kinh ngạc hỏi Hứa Bảo Tài. Theo như hắn nhớ, thì cũng có hơn một ngàn người đã xông qua được bia đá Linh thú Đệ tam thiên, coi như là bia đá thứ mười cũng có đến mấy trăm người xông qua rồi.
Hứa Bảo Tài liếc mắt nhìn, trong lòng đầy xem thường, nhưng khi đối mặt với Bạch Tiểu Thuần thì gã cũng không biểu lộ nhiều, chỉ ho khan một cái rồi mới mở miệng giải thích.
“Bạch sư huynh, là do ngươi không hiểu rồi, năm thiên Linh thảo đại thành đã là một chuyện khó, xông qua mấy thiên Linh thú các là chuyện thêm khó khăn. Đạt đến sáu thiên đã khiến cho người khác hâm mộ, người nào đạt được đến tám thiên tất nhiên khiến cho người khác phải kinh hô rồi. Ngươi cho rằng ai cũng là tuyệt thế thiên tài như Chu Tâm Kỳ, tiểu Ô Quy kia sao, không nói đến hai người bọn họ, phóng nhãn nhìn khắp hơn một ngàn đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn, số người xông qua năm thiên Thảo mộc, năm thiên Linh thú cũng chưa đủ năm mươi vị a!”
“Mà năm mươi vị này, người nào không phải là Long Phượng trong đám người chứ. Ngươi đừng nhìn thấy danh sách trên bia đá Vạn Dược các có nhiều ngươi như vậy, thực tế cũng chính là danh sách cả ngàn năm qua. Trong đó cũng không thiếu người có danh tự được lưu trên đó nay đã trở thành đệ tử nội môn rồi!”
“Hơn nữa loại khảo hạch tấn chức này, người thường đạt tới năm thiên thì sẽ tham gia, nhưng người này đợi đạt đến tám mới chịu tham dự, hiển nhiên là theo như lời gã nói, gã muốn đạt được đệ nhất dược đồ, lấy năm ngàn điểm cống hiến.” Trong lời nói của Hứa Bảo Tài cũng có chút ít xem thường, nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng không để tâm tới chuyện này. Hắn còn đang vui thích hỏi thêm Hứa Bảo Tài một câu nữa.
“Mới rồi ngươi nói Chu Tâm Kỳ và tiểu Ô Quy là tuyệt thế thiên kiêu, lợi hại vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, tiểu Ô Quy kia còn kinh người hơn, đã khai sáng ra kỉ lục đệ nhất mười bia đá trong ngàn năm nay. Bạch sư huynh, ta thật lòng khuyên ngươi không nên theo đuổi xa vời như vậy a.” Nói đến đây, đáy lòng Hứa Bảo Tài càng thêm xem thường. Nhưng Bạch Tiểu Thuần chỉ ha ha cười cười, càng nhìn càng thấy Hứa Bảo Tài trước mặt vô cùng thuận mắt, bèn vỗ vỗ bả vai hắn rồi bước ra.
Hứa Bảo Tài sững sờ nhìn Bạch Tiểu Thuần hướng về phía cổng tò vò mà bước tới. Cho dù trong lòng có kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lắm, dù sao thì Bạch Tiểu Thuần cũng có chút danh khí về tạo nghệ thảo mộc, đã từng chiến thắng Đỗ Lăng Phỉ nên hắn tới tham dự khảo hạch này cũng là chuyện tình hợp lý.
Chỉ là ngày sau đó, Hứa Bảo Tài trợn tròn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần bước vào trong cổng tò vò, hào quang lóe lên rồi sau đó truyền tới từng tiếng ngân vang ngập trời.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. . . tiếng thứ sáu, rồibảy tiếng, tám tiếng! Toàn bộ đám người bốn phía chợt yên tĩnh, nhưng tiếng ngân vang vẫn chưa chịu dừng lại mà tiếp tục truyền ra thanh âm thứ chín, cho đến. . . tiếng thứ mười!
Ầm!
Ngay khi tiếng thứ mười ngân lên, hai mắt Từ trưởng đột nhiên mở lớn, ánh mắt sáng ngời chưa từng có, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Cho dù là lão, nhìn thấy một màn này cũng cảm thấy giật mình.
Dù sao thì hơn một ngàn đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn nơi này, những người có thể đạt được thành tựu mười thiên Thảo mộc, Linh thú cũng không nhiều lắm, mà những người này cũng đều đã sớm tham gia khảo hách tấn chức hết rồi. Người có thể kiên nhẫn đợi đến lúc đại thành cả Thảo mộc và Linh thú như vậy mới đến khảo hạch, thì hôm nay lão mới gặp được.
Cho dù là Chu Tâm Kỳ, sau khi xông qua bia đá thứ chín thì cũng đã tham gia vào khảo hạch tấn chức rồi.
Đỗ Lăng Phỉ mở to mắt, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần đang còn đứng bên trong cổng tò vò. Mặc dù nàng biết tạo nghệ thảo mộc của Bạch Tiểu Thuần cao hơn bản thân mình, nhưng không cách nào tưởng tượng được khoảng cách chênh lệch không phải chỉ một đoạn nhỏ, mà là đã đến một trình độ kinh người, Thảo mộc đại thành, Linh thú đại thành.
Đầu nàng chợt cảm thấy ong ong lên, cả người đều ngây ra. Trong đầu bất chợt hiện ra hình ảnh Bạch Tiểu Thuần lúc thi đấu tiểu bỉ vừa rồi, khi bản thân mình yêu cầu so đấu tạo nghệ thảo mộc. Lúc đó, bộ dáng đối phương còn ra vẻ cẩn thận từng li từng tí hỏi thứ hạng của mình với tâm thần bất an, còn có cái bộ dạng Bạch Tiểu Thuần mặt ủ mày chau lúc đồng ý so đấu.
“Bạch, Tiểu, Thuần!!” Đỗ Lăng Phỉ hung hăng cắn răng. Lúc này nàng nới hiểu ra, khi đó là lúc trong lòng đối phương đang tươi cười nở hoa.
Trần Tử Ngang và Triệu Nhất Đa cùng hít sâu vào một hơi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đầy rung động và ngây ngốc.
Vị Hàn Kiến Nghiệp bế quan nhiều năm bên kia, cũng run rẩy cả người, gắt gao nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, trong đầu ong lên như có sóng lớn quay cuồng. Lúc này gã đã coi Bạch Tiểu Thuần như là đại địch đời này của mình.
“Tấn chức dược đồ trọng điểm là luyện dược. Người này tuy mạnh nhưng ta không tin hắn có thể so kè với ta về luyện dược được. Ta vì muốn đứng đầu khảo hạch này mà đã bế quan bảy năm a!”
Cùng lúc đó, đám đệ tử ngoại môn bốn phía đều hít vào một hơi. Tiếng kinh hô truyền ra so với lúc nãy càng xôn xao ầm ĩ hơn. Thậm chí không ít người còn nghẹn ngào.
"Rốt cuộc. . . Mười thanh âm.Chẳng phải như vậy nghĩa là hắn đã xông qua năm thiên Linh thú tại Vạn Dược Các sao. Toàn bộ đệ tử ngoại môn Hương Vân sơn, có thể làm được như vậy cũng không đến năm mươi người!”
“Tên này cũng quá mức nhẫn nại đi, xông qua hết cả mười bia đá Vạn Dược Các mới chịu tới tham dự khảo hạch tấn chức!”