Edit + Beta: Vịt
4 năm sau.
"Ding ling." Tề Mộ từ trong say rượu tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ tung, cậu mơ hồ mà sờ về phía điện thoại, âm thành khàn không còn hình dạng, "Ừm?"
Âm thanh Kiều Cẩn từ trong ống nghe truyền đến: "Vẫn chưa tỉnh hả? Giờ mấy giờ rồi!"
Cổ họng Tề Mộ đau, gọi bà: "Mẹ."
Kiều Cẩn nói: "Lại say? Con mới về mấy ngày, đã từng nghỉ ngơi chưa?"
Tề Mộ xoa xoa mi tâm, nói: "Nhiều năm không về, đâu chạy trốn được."
Kiều Cẩn ngừng lại, tặng cậu 2 chữ: "Đáng đời."
Tề Mộ cười cười, châm điếu thuốc: "Buổi tối con cũng không về đâu, Phương Tuấn Kỳ về."
Kiều Cẩn đáp: "Cùng đức hạnh với ba con!"
Tề Mộ dỗ bà: "Ngày mai nhất định về nhà."
"Thích về thì về." Kiều Cẩn nói, "Lười nhìn con."
Tề Mộ nói: "Con tạo cơ hội thế giới hai người cho mẹ và đồng chí Đại Sơn, mẹ ngàn vạn phải bên cạnh ông ấy, con bắt cóc mẹ lâu như vậy, ông ấy muốn nuốt sống con cũng có."
Lúc này âm thanh Tề Đại Sơn truyền tới: "Thằng con hư hỏng!"
Tề Mộ dở khóc dở cười: "Dạ."
Tề Đại Sơn: "Đừng về nữa, ba ngày mai mua cho mày căn nhà mới, mày cũng là lúc tịnh thân xuất hộ (*) rồi."
((*) tịnh thân xuất hộ: trong người không có gì mà ra khỏi nhà)
Không đợi Tề Mộ nói chuyện, Kiều Cẩn đã cho Đại Sơn một cái tát, quát: "Em thấy anh nên tịnh thân xuất hộ đấy!"
Tề Mộ không quấy rầy hai bọn họ nữa, cười híp mắt cúp điện thoại.
Mấy năm nay cậu ở Pháp, ba mẹ cũng cơ hồ ở Paris định cư. Kiều Cẩn rất quen thuộc nơi đây, ở quen, Tề Đại Sơn thì không được, cũng không phải vấn đề quen hay không, mà là chuyện công ty không bỏ được, cũng không thể mang tổng bộ đến Paris.
Ba khẩu nhà bọn họ không thể nào chia xa, nhưng liên hệ giữa cậu và trong nước lại rất ít.
Đặt vào 4 năm trước, cậu vô luận thế nào cũng không nghĩ tới mình có thể ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ngay cả một lần cũng không về.
Không phải không muốn về, là không dám.
Thời trẻ làm chuyện hoang đường, chút thời gian này vẫn chưa phai nhạt được.
Tề Mộ chân trần xuống giường, đứng trước cửa sổ sát đất — Bên ngoài là nhà cao tầng hơi có vẻ xa lạ, trong ngựa xe như nước có lẽ có người quen của cậu năm đó.
Tề Mộ cau mày, châm thuốc.
Bên cạnh gạt tàn thuốc đặt một cuốn tạp chí, người đàn ông trên bìa có dung mạo đủ khiến hàng vạn hàng nghìn phụ nữ thét chói tai.
— Người nối nghiệp trẻ tuổi của Doãn thị, có dung mạo kinh người và trình độ học vấn khiến người ta trợn mắt hốc mồm.
Anh cuối cùng cũng không đến Thanh Hoa, mà là xin ở Yale, ở lại Mỹ.
Doãn Tu Trúc về nước sớm hơn cậu nửa năm, hiện tại đã thành danh nhân nổi tiếng, thậm chí lên tạp chí kinh tế tài chính. Cái này cũng khó trách, mới thời gian mấy năm? Cậu còn đang chuẩn bị tốt nghiệp triển lãm tranh, Doãn Tu Trúc đã cầm PHD, quả thực không phải người.
Bất quá anh vẫn rất ưu tú, không có cậu liên lụy, anh đã sớm không biết vượt bao nhiêu lớp.
Tề Mộ cười một cái, lại châm điếu thuốc.
Chưa đầy một lát, điện thoại của cậu lại vang lên.
Tề Mộ trực tiếp nhấn hands-free, micro bên kia nói nhao nhao, âm thanh Hứa Tiểu Minh cũng có chút khàn: "Anh Mộ, tỉnh rồi?"
Tề Mộ nói: "Vừa tỉnh."
Hứa Tiểu Minh than khẽ một tiếng, nói: "Lâu lắm không uống nhiều vậy rồi, đầu sắp nổ."
Tề Mộ hỏi hắn: "Mày còn có việc?"
Hứa Tiểu Minh khóc huhu nói: "Có thông cáo...... Ài, tao thật sự muốn bãi công."
Tề Mộ câu môi cười: "Cẩn thận bị fans của mày đuổi theo đánh."
Hứa Tiểu Minh dẹt miệng nói: "Đánh chết tao càng tốt, ông đây sớm đã muốn nghỉ đóng phim rồi!"
Tề Mộ cười nói: "Vậy điện ảnh Hoa ngữ chẳng phải thiếu đi một ngôi sao?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tao hiện giờ sắp bị chụp chết ở bờ cát rồi!"
Tề Mộ lắm mồm với hắn vài câu, Hứa Tiểu Minh mới nói: "Buổi tối tiến sĩ Phương về, chúng ta tiếp tục nhé."
Tề Mộ nói: "Chủ yếu là mày, tao uống không được nữa."
Hứa Tiểu Minh chua loét nói: "Tiến sĩ Phương người ta để ý đến diễn viên nhỏ như tao? Tao tợ tao muốn bồi cũng không bồi được."
Tề Mộ cười cười, qua một lát mới làm bộ lơ đãng nói câu: "Buổi tối Doãn Tu Trúc đến chứ?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Đâu mời được Doãn tổng? Người ta hiện tại là người bận rộn nổi tiếng."
"À." Tề Mộ cũng không nói rõ mình là tâm tình gì, chỉ là cảm thấy trong miệng hết sức nhạt nhẽo, muốn châm thêm điếu thuốc.
Hứa Tiểu Minh lại nói: "Nếu không mày gọi điện thoại cho cậu ấy nhé, mày mở miệng cậu ấy nhất định có thể đến."
Tề Mộ lắc đầu nói: "Thôi vậy, nếu bận thì đừng quấy rầy."
Hứa Tiểu Minh thở dài nói: "Tao nói hai bọn mày trước kia rõ tốt, còn nói cùng nhau thi Thanh Hoa nữa, sao mơ hồ ra nước ngoài hết vậy."
Tim Tề Mộ chợt thắt lại, ngay cả điện thoại cũng có chút cầm không vững: "Chuyện hồi nhỏ, đâu nói được."
"Đúng vậy." Hứa Tiểu Minh thổn thức nói, "Ai có thể nghĩ được, anh Mộ của tao thành họa sĩ nổi tiếng, Phương Mập thành lão luyện ngành giáo dục......"
Tề Mộ cười nói: "Đâu lợi hại bằng mày? Ảnh đế Hứa?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Đừng nhắc đến cái giải gà rừng kia của tao nữa, không đủ mất mặt!"
Tề Mộ cười cười: "Vậy thì sao? Best seller phòng vé chính là thực lực."
"Cũng phải." Hứa Tiểu Minh sung sướng nói, "Anh đây chính là hot!"
Sau khi nói một lát, Hứa Tiểu Minh lại nói: "Mày lần này về ở bao lâu? Hôn lễ lão Ngụy xong là đi?"
Tề Mộ rốt cục vẫn châm thuốc, cậu phát hiện, kể từ khi trở về nước hút thuốc thế nào cũng không ép được cay đắng trong miệng, cậu nói: "Không vội, tao định ở lại lâu chút."
Hứa Tiểu Minh cười haha nói: "Vậy thì tốt, anh em ta bao lâu không chơi vui rồi."
Đúng vậy, lâu lắm rồi, Tề Mộ cũng sắp quên mất bọn họ cùng đi học cùng tan học cùng ăn cơm cùng làm bài tập cùng trốn học chơi bóng thế nào rồi.
Nếu như ý nghĩa của lớn lên chính là xa cách như vậy, vậy cậu tình nguyện không lớn.
Hứa Tiểu Minh cúp điện thoại trước nói: "Mày ngủ thêm lát đi, tao bên này sau khi kết thúc công việc trực tiếp đi đón mày."
Tề Mộ nói: "Không cần, tao gọi tài xế là được."
Hứa Tiểu Minh nói: "Tài xế có thể tốt bằng anh em? Chờ đấy, dẫn mày thử con xe mới nhất của tao."
Tâm tình Tề Mộ tốt hơn chút: "Được, đến lúc đó liên lạc." Cậu không có bằng lái trong nước, vừa về cũng chưa đi đổi, cho nên mình không cách nào lái xe.
Tề Mộ muốn ngủ tiếp một lát, nhưng thế nào cũng không ngủ được, cậu tiện tay cầm bút chì khách sạn lên, trên giấy bôi bôi vẽ vẽ.
Chờ sau khi cậu ý thức được mình vẽ cái gì.
Khuôn mặt ngây ngô của Doãn Tu Trúc đã xuất hiện trên giấy.
Tề Mộ xùy cười một tiếng, muốn xé quẳng đi, nhưng nhìn thấy người trong bức tranh, cậu lại không nỡ động vào nó nữa.
Thôi đi...... Tề Mộ đem bức tranh nhỏ này gộp với tạp chí cùng thu vào cái hòm.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Buổi chiều Hứa Tiểu Minh đúng giờ tới đón cậu, song vừa xuống lầu cậu liền hối hận.
Hứa gà con hiện tại đâu giống xưa, đâu thể xuất đầu lộ diện? Cho dù nhân viên khách sạn này tố chất rất cao, nhưng nhìn thấy ảnh đế Hứa mọi người vẫn mắt sáng lên, hận không thể bỏ việc cũng phải đi lên xin chữ ký.
Tề Mộ và hắn đi cùng nhau, không bất ngờ mà nghe thấy tiếng máy ảnh tách tách.
Tề Mộ nhìn về phía hắn: "Mày không thể ngụy trang chút?"
Hứa Tiểu Minh chỉ chỉ kính râm của mình: "Cái này còn chưa đủ?"
Tề Mộ: "......" Mẹ nó mày còn không bằng không đeo!
Chờ ra khỏi khách sạn, vừa nhìn chỗ bãi đỗ xe người chen chúc hận không thể dời xe ra vọt lên, Tề Mộ đau đầu: "Làm sao đây?"
Hứa Tiểu Minh: "...... Chạy!"
Tề Mộ: "Tao thật con mẹ nó đúng là ngày chó má!"
Hứa Tiểu Minh vẫn miệng tiện như cũ: "Anh Mộ mùi mồm mày nặng thật."
Tề Mộ chửi bằng tiếng Pháp, Hứa Tiểu Minh lại nói: "Anh Mộ, nói tiếng người."
Tề Mộ: "......" Cậu sai rồi, vẫn là lớn lên tốt, dù gì mấy năm nay cách xa Hứa gà con, không bị hắn đầu độc!
Hai người bọn họ đông trốn tây núp, đấu trí đấu dũng với các fans, thật vất vả chen vào thang máy, không nghĩ đến chạm mặt cùng người.
Kính râm của Hứa Tiểu Minh cũng rớt: "Doãn Tu Trúc?"
Tề Mộ chạy thở nhẹ, nghe thấy cái tên đầu tiên là ong một tiếng, cậu mãnh liệt ngẩng đầu, đụng vào tầm mắt Doãn Tu Trúc.
Xa cách gặp lại, vậy mà là dưới tình huống lúng túng như vậy.
4 năm sau.
"Ding ling." Tề Mộ từ trong say rượu tỉnh lại, đầu đau như muốn vỡ tung, cậu mơ hồ mà sờ về phía điện thoại, âm thành khàn không còn hình dạng, "Ừm?"
Âm thanh Kiều Cẩn từ trong ống nghe truyền đến: "Vẫn chưa tỉnh hả? Giờ mấy giờ rồi!"
Cổ họng Tề Mộ đau, gọi bà: "Mẹ."
Kiều Cẩn nói: "Lại say? Con mới về mấy ngày, đã từng nghỉ ngơi chưa?"
Tề Mộ xoa xoa mi tâm, nói: "Nhiều năm không về, đâu chạy trốn được."
Kiều Cẩn ngừng lại, tặng cậu 2 chữ: "Đáng đời."
Tề Mộ cười cười, châm điếu thuốc: "Buổi tối con cũng không về đâu, Phương Tuấn Kỳ về."
Kiều Cẩn đáp: "Cùng đức hạnh với ba con!"
Tề Mộ dỗ bà: "Ngày mai nhất định về nhà."
"Thích về thì về." Kiều Cẩn nói, "Lười nhìn con."
Tề Mộ nói: "Con tạo cơ hội thế giới hai người cho mẹ và đồng chí Đại Sơn, mẹ ngàn vạn phải bên cạnh ông ấy, con bắt cóc mẹ lâu như vậy, ông ấy muốn nuốt sống con cũng có."
Lúc này âm thanh Tề Đại Sơn truyền tới: "Thằng con hư hỏng!"
Tề Mộ dở khóc dở cười: "Dạ."
Tề Đại Sơn: "Đừng về nữa, ba ngày mai mua cho mày căn nhà mới, mày cũng là lúc tịnh thân xuất hộ (*) rồi."
((*) tịnh thân xuất hộ: trong người không có gì mà ra khỏi nhà)
Không đợi Tề Mộ nói chuyện, Kiều Cẩn đã cho Đại Sơn một cái tát, quát: "Em thấy anh nên tịnh thân xuất hộ đấy!"
Tề Mộ không quấy rầy hai bọn họ nữa, cười híp mắt cúp điện thoại.
Mấy năm nay cậu ở Pháp, ba mẹ cũng cơ hồ ở Paris định cư. Kiều Cẩn rất quen thuộc nơi đây, ở quen, Tề Đại Sơn thì không được, cũng không phải vấn đề quen hay không, mà là chuyện công ty không bỏ được, cũng không thể mang tổng bộ đến Paris.
Ba khẩu nhà bọn họ không thể nào chia xa, nhưng liên hệ giữa cậu và trong nước lại rất ít.
Đặt vào 4 năm trước, cậu vô luận thế nào cũng không nghĩ tới mình có thể ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ngay cả một lần cũng không về.
Không phải không muốn về, là không dám.
Thời trẻ làm chuyện hoang đường, chút thời gian này vẫn chưa phai nhạt được.
Tề Mộ chân trần xuống giường, đứng trước cửa sổ sát đất — Bên ngoài là nhà cao tầng hơi có vẻ xa lạ, trong ngựa xe như nước có lẽ có người quen của cậu năm đó.
Tề Mộ cau mày, châm thuốc.
Bên cạnh gạt tàn thuốc đặt một cuốn tạp chí, người đàn ông trên bìa có dung mạo đủ khiến hàng vạn hàng nghìn phụ nữ thét chói tai.
— Người nối nghiệp trẻ tuổi của Doãn thị, có dung mạo kinh người và trình độ học vấn khiến người ta trợn mắt hốc mồm.
Anh cuối cùng cũng không đến Thanh Hoa, mà là xin ở Yale, ở lại Mỹ.
Doãn Tu Trúc về nước sớm hơn cậu nửa năm, hiện tại đã thành danh nhân nổi tiếng, thậm chí lên tạp chí kinh tế tài chính. Cái này cũng khó trách, mới thời gian mấy năm? Cậu còn đang chuẩn bị tốt nghiệp triển lãm tranh, Doãn Tu Trúc đã cầm PHD, quả thực không phải người.
Bất quá anh vẫn rất ưu tú, không có cậu liên lụy, anh đã sớm không biết vượt bao nhiêu lớp.
Tề Mộ cười một cái, lại châm điếu thuốc.
Chưa đầy một lát, điện thoại của cậu lại vang lên.
Tề Mộ trực tiếp nhấn hands-free, micro bên kia nói nhao nhao, âm thanh Hứa Tiểu Minh cũng có chút khàn: "Anh Mộ, tỉnh rồi?"
Tề Mộ nói: "Vừa tỉnh."
Hứa Tiểu Minh than khẽ một tiếng, nói: "Lâu lắm không uống nhiều vậy rồi, đầu sắp nổ."
Tề Mộ hỏi hắn: "Mày còn có việc?"
Hứa Tiểu Minh khóc huhu nói: "Có thông cáo...... Ài, tao thật sự muốn bãi công."
Tề Mộ câu môi cười: "Cẩn thận bị fans của mày đuổi theo đánh."
Hứa Tiểu Minh dẹt miệng nói: "Đánh chết tao càng tốt, ông đây sớm đã muốn nghỉ đóng phim rồi!"
Tề Mộ cười nói: "Vậy điện ảnh Hoa ngữ chẳng phải thiếu đi một ngôi sao?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tao hiện giờ sắp bị chụp chết ở bờ cát rồi!"
Tề Mộ lắm mồm với hắn vài câu, Hứa Tiểu Minh mới nói: "Buổi tối tiến sĩ Phương về, chúng ta tiếp tục nhé."
Tề Mộ nói: "Chủ yếu là mày, tao uống không được nữa."
Hứa Tiểu Minh chua loét nói: "Tiến sĩ Phương người ta để ý đến diễn viên nhỏ như tao? Tao tợ tao muốn bồi cũng không bồi được."
Tề Mộ cười cười, qua một lát mới làm bộ lơ đãng nói câu: "Buổi tối Doãn Tu Trúc đến chứ?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Đâu mời được Doãn tổng? Người ta hiện tại là người bận rộn nổi tiếng."
"À." Tề Mộ cũng không nói rõ mình là tâm tình gì, chỉ là cảm thấy trong miệng hết sức nhạt nhẽo, muốn châm thêm điếu thuốc.
Hứa Tiểu Minh lại nói: "Nếu không mày gọi điện thoại cho cậu ấy nhé, mày mở miệng cậu ấy nhất định có thể đến."
Tề Mộ lắc đầu nói: "Thôi vậy, nếu bận thì đừng quấy rầy."
Hứa Tiểu Minh thở dài nói: "Tao nói hai bọn mày trước kia rõ tốt, còn nói cùng nhau thi Thanh Hoa nữa, sao mơ hồ ra nước ngoài hết vậy."
Tim Tề Mộ chợt thắt lại, ngay cả điện thoại cũng có chút cầm không vững: "Chuyện hồi nhỏ, đâu nói được."
"Đúng vậy." Hứa Tiểu Minh thổn thức nói, "Ai có thể nghĩ được, anh Mộ của tao thành họa sĩ nổi tiếng, Phương Mập thành lão luyện ngành giáo dục......"
Tề Mộ cười nói: "Đâu lợi hại bằng mày? Ảnh đế Hứa?"
Hứa Tiểu Minh nói: "Đừng nhắc đến cái giải gà rừng kia của tao nữa, không đủ mất mặt!"
Tề Mộ cười cười: "Vậy thì sao? Best seller phòng vé chính là thực lực."
"Cũng phải." Hứa Tiểu Minh sung sướng nói, "Anh đây chính là hot!"
Sau khi nói một lát, Hứa Tiểu Minh lại nói: "Mày lần này về ở bao lâu? Hôn lễ lão Ngụy xong là đi?"
Tề Mộ rốt cục vẫn châm thuốc, cậu phát hiện, kể từ khi trở về nước hút thuốc thế nào cũng không ép được cay đắng trong miệng, cậu nói: "Không vội, tao định ở lại lâu chút."
Hứa Tiểu Minh cười haha nói: "Vậy thì tốt, anh em ta bao lâu không chơi vui rồi."
Đúng vậy, lâu lắm rồi, Tề Mộ cũng sắp quên mất bọn họ cùng đi học cùng tan học cùng ăn cơm cùng làm bài tập cùng trốn học chơi bóng thế nào rồi.
Nếu như ý nghĩa của lớn lên chính là xa cách như vậy, vậy cậu tình nguyện không lớn.
Hứa Tiểu Minh cúp điện thoại trước nói: "Mày ngủ thêm lát đi, tao bên này sau khi kết thúc công việc trực tiếp đi đón mày."
Tề Mộ nói: "Không cần, tao gọi tài xế là được."
Hứa Tiểu Minh nói: "Tài xế có thể tốt bằng anh em? Chờ đấy, dẫn mày thử con xe mới nhất của tao."
Tâm tình Tề Mộ tốt hơn chút: "Được, đến lúc đó liên lạc." Cậu không có bằng lái trong nước, vừa về cũng chưa đi đổi, cho nên mình không cách nào lái xe.
Tề Mộ muốn ngủ tiếp một lát, nhưng thế nào cũng không ngủ được, cậu tiện tay cầm bút chì khách sạn lên, trên giấy bôi bôi vẽ vẽ.
Chờ sau khi cậu ý thức được mình vẽ cái gì.
Khuôn mặt ngây ngô của Doãn Tu Trúc đã xuất hiện trên giấy.
Tề Mộ xùy cười một tiếng, muốn xé quẳng đi, nhưng nhìn thấy người trong bức tranh, cậu lại không nỡ động vào nó nữa.
Thôi đi...... Tề Mộ đem bức tranh nhỏ này gộp với tạp chí cùng thu vào cái hòm.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Buổi chiều Hứa Tiểu Minh đúng giờ tới đón cậu, song vừa xuống lầu cậu liền hối hận.
Hứa gà con hiện tại đâu giống xưa, đâu thể xuất đầu lộ diện? Cho dù nhân viên khách sạn này tố chất rất cao, nhưng nhìn thấy ảnh đế Hứa mọi người vẫn mắt sáng lên, hận không thể bỏ việc cũng phải đi lên xin chữ ký.
Tề Mộ và hắn đi cùng nhau, không bất ngờ mà nghe thấy tiếng máy ảnh tách tách.
Tề Mộ nhìn về phía hắn: "Mày không thể ngụy trang chút?"
Hứa Tiểu Minh chỉ chỉ kính râm của mình: "Cái này còn chưa đủ?"
Tề Mộ: "......" Mẹ nó mày còn không bằng không đeo!
Chờ ra khỏi khách sạn, vừa nhìn chỗ bãi đỗ xe người chen chúc hận không thể dời xe ra vọt lên, Tề Mộ đau đầu: "Làm sao đây?"
Hứa Tiểu Minh: "...... Chạy!"
Tề Mộ: "Tao thật con mẹ nó đúng là ngày chó má!"
Hứa Tiểu Minh vẫn miệng tiện như cũ: "Anh Mộ mùi mồm mày nặng thật."
Tề Mộ chửi bằng tiếng Pháp, Hứa Tiểu Minh lại nói: "Anh Mộ, nói tiếng người."
Tề Mộ: "......" Cậu sai rồi, vẫn là lớn lên tốt, dù gì mấy năm nay cách xa Hứa gà con, không bị hắn đầu độc!
Hai người bọn họ đông trốn tây núp, đấu trí đấu dũng với các fans, thật vất vả chen vào thang máy, không nghĩ đến chạm mặt cùng người.
Kính râm của Hứa Tiểu Minh cũng rớt: "Doãn Tu Trúc?"
Tề Mộ chạy thở nhẹ, nghe thấy cái tên đầu tiên là ong một tiếng, cậu mãnh liệt ngẩng đầu, đụng vào tầm mắt Doãn Tu Trúc.
Xa cách gặp lại, vậy mà là dưới tình huống lúng túng như vậy.
Danh sách chương