Edit + Beta: Vịt
Bị không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm môi như vậy, Tề Mộ cũng không nghĩ không đứng đắn, thẳng có thể so với sắt thép trộn bùn đất: "Trên miệng tớ có gì?"
Doãn Tu Trúc cứng ngắc mà rời tầm mắt, bằng bản năng nói chuyện: ". . . . . . Socola."
"Ha?" Tề Mộ lau lau miệng, ngượng ngùng nói, "Tớ bình thường đánh răng rồi sẽ không ăn, tối nay không . . . . . . Không ngủ được mà." Ăn vụng bị phát hiện, lúng túng đầy mặt.
Cổ họng Doãn Tu Trúc khô tới phát đau, Tề Mộ hiện tại là vị socola, là vị ngọt đến phát đắng.
"Vậy tớ đi súc miệng." Tề Mộ cho rằng Doãn Tu Trúc ngại mình bẩn mới không cho cậu leo lên giường anh.
Doãn Tu Trúc thất thần: "Ừ."
Tề Mộ động cổ tay: "Cậu nắm tớ, tớ sao tới phòng rửa tay?"
Doãn Tu Trúc lập tức buông tay, Tề Mộ hành động tự nhiên, nhìn nhìn phòng rửa tay lại lề mề: "Cùng nhau?"
Doãn Tu Trúc: ". . . . . ."
Tề Mộ mạnh mẽ kéo lý do: "Mình cậu ở đây sẽ sợ đi, không bằng tới phòng rửa tay cùng tớ?"
Đây là yêu cầu ngọt ngào gì, Doãn Tu Trúc đều sắp hòa thành nước đường trên đất rồi.
"Đi mà." Tề Mộ muốn tới dắt tay anh, Doãn Tu Trúc trở tay nắm lấy cậu, thấp giọng nói: "Tới phòng cậu đi."
Tề Mộ sửng sốt.
Doãn Tu Trúc giải thích với cậu, cũng là muốn bình tĩnh bản thân: "Tớ vừa tắm, phòng rửa tay toàn nước, cậu đi sẽ trượt."
"Không sao đâu." Tề Mộ sợ mình bị đuổi về phòng, sợ sẽ không cọ được giường của anh, "Tớ sẽ đi dép, không cần vội."
Doãn Tu Trúc biết rõ trong lời nói của cậu tuyệt không có ý tứ gì khác, nhưng vẫn bị kích tới cả người tê dại, anh nói: "Tớ sẽ cùng với cậu." Một câu nói miễn cưỡng bị bẻ thành 2 câu, "Tới phòng cậu ngủ."
Tề Mộ sướng khôn xiết: "Hai bọn mình cùng ngủ phòng khách?"
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu: "Đúng."
"Cũng được á," Dù sao chỉ cần ngủ chung là được, Tề Mộ nói, "Đi, về phòng ngủ!" Cũng đã 2-3h sáng, nếu không phải sợ ma, Tề Mộ đã sớm ngủ quên trời đất.
Doãn Tu Trúc vừa buông tay cậu ra, Tề Mộ đã kéo tay anh, theo sát anh, giống như con koala nhỏ, hận không thể treo trên người anh.
Doãn Tu Trúc cắn đầu lưỡi, mới cứng rắn đè xuống cỗ tà hỏa này.
Hai người bọn họ cùng tới phòng khách, Tề Mộ đi rửa mặt trước, rửa xong cậu còn hỏi Doãn Tu Trúc đứng cạnh cửa: "Sao nè, sạch rồi chứ." Dứt lời cậu thử nhe răng, nụ cười còn sáng hơn ánh đèn rửa tay, lộ ra răng nanh đáng yêu tới làm cho người ta muốn cắn một miếng.
Sau khi thức được mình đang nghĩ cái gì, Doãn Tu Trúc rũ mắt, rời tầm mắt: "Ừ."
Tề Mộ đánh giá anh: "Sao cảm thấy cậu là lạ."
Tim Doãn Tu Trúc run lên, nắm chặt tay: "Có sao?"
Tề Mộ vỗ vỗ vai anh, hiểu rõ nói: "Xem loại phim đó đều sẽ như vậy, tớ hiểu cậu."
Doãn Tu Trúc: ". . . . . ."
Tề Mộ đẩy anh lên giường: "Kỳ thực thú vị lắm, tớ rất thích xem, chính là xem buổi tối không có cách nào ngủ một mình."
Cậu rõ ràng nói là phim ma, nhưng kỳ diệu chính là cũng hoàn toàn ăn khớp với bộ phim tình cảm hành động nào đó không thể nói.
Doãn Tu Trúc một chữ cũng không nói ra, sợ sau khi nói sẽ dọa cậu chạy mất.
Tề Mộ cuối cùng sắp xếp Doãn Tu Trúc tới trên giường, còn hảo tâm: "Cậu buồn ngủ rồi đi? Trước ngủ gối của tớ, tớ tới tủ lại tìm." Nói xong liền đưa gối của mình cho anh, thấy anh chỉ mặc áo mỏng, lại đắp cái chăn mình quấn đi tới đi lui lúc trước tới trên người anh: "Chăn cũng cho cậu trước!"
Gối lên gối Tề Mộ từng ngủ, đắp cái chăn Tề Mộ từng đắp, Doãn Tu Trúc nằm thẳng trên giường, đầu óc nổ tung, máu cả người giống như dòng điện ở trong thân thể vọt một lần, tập thể tới chỗ nào đó.
Đồ ngủ của Tề Mộ là tay ngắn quần đùi, cánh tay và chân toàn bộ lộ ra bên ngoài, cho nên vừa nãy mới quấn chăn đi khắp nơi. Bất quá trong nhà cũng không lạnh, mặc kiểu đồ ngủ này vừa vặn, chỉ là lực kích thích thị giác quá lớn, Doãn Tu Trúc cắn nát đầu lưỡi, nếm được mùi mới tươi mới bình phục được kích động từng lớp cuồn cuộn lên.
Doãn Tu Trúc lúc này ngược lại nhớ tới mình mới là chủ, nhưng anh căn bản không có cách nào rời khỏi cái chăn này, lại càng miễn bàn đi tìm chăn.
Tề Mộ vểnh mông tìm hồi lâu, rốt cục tìm được: "Gối nhà cậu để bên dưới quá!"
Trên đầu cậu đội gối, trong ngực ôm chăn, giống như chơi xiếc mà lắc lư tới đây.
"Thấy tớ lợi hại không?" Cậu đắc ý nói, "Thăng bằng tốt lắm nhỉ!" Gối chính là không rơi, Tề bá chủ thật cố chấp! Nhưng cổ áo rớt xuống, lộ ra một đoạn bả vai.
Doãn Tu Trúc rụt mình lại trong chăn: "Ngủ đi."
Tề Mộ không nhận được khích lệ, không vui: "Cái này khó lắm đấy, cậu thử xem, loại gối này vừa phẳng vừa to, không cần chút kỹ xảo không có cách nào đội bước đi."
Nếu là bình thường, Doãn Tu Trúc có thể dùng viết ra công tức số học để giải thích một người chiều cao mét 7 cân nặng 55kg dùng tư thế gì đội một cái gối dài 60cm rộng 30 cm cao 10 cm sẽ thời gian lâu hơn . . . . . .
Nhưng hiện tại, đầy trong đầu anh là cảnh tượng trong mơ, đầu trong đầu đều là cái lưng trơn bóng và đường thắt lưng xinh đẹp của Tề Mộ.
Tề Mộ đặt gối bên cạnh anh, đi ngủ nói: "Để lần sau gọi Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ, bốn người chúng ta so chút, khẳng định tớ hạng nhất.
Cậu kề sát anh, âm thanh giống như không phải thông qua không khí truyền đi, mà là trực tiếp trượt vào lỗ tai anh, thuận tiện mang không khí tiến vào đường hô hấp của anh.
"Ừ." Doãn Tu Trúc đáp một tiếng.
Tề Mộ nghiêng người qua, quay đầu nhìn anh: "Buồn ngủ?"
Doãn Tu Trúc không có chút buồn ngủ nào: "Có chút."
"Ngủ đi." Tề Mộ cong mắt cười cười, "Có tớ ở đây rồi, cái gì cũng không cần sợ."
Doãn Tu Trúc dùng sức nắm chặt chăn, âm thanh có chút mất kiểm soát: "Tề Mộ?"
Trên giường Tề Mộ có người, trong lòng an ổn hơn nửa: "Sao thế?"
Doãn Tu Trúc nhìn cậu, nhìn thẳng vào trong con ngươi trong suốt tới không có một chút vẻ lo lắng nào của cậu.
Cậu có một đôi mắt vô cùng đẹp, hình dạng có chút thanh tú, giống như một quả hạnh, nhưng bởi vì đuôi mắt giơ lên mà được nhiễm anh khí, cậu luôn là tràn đầy năng lượng phần chấn, luôn dùng một đôi con ngươi vô cùng sạch sẽ nhìn anh, dường như cậu và anh giống nhau, đều sống dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà . . . . . .
Doãn Tu Trúc dịch chuyển tầm mắt, nhiệt khí trong lòng anh vọt tới cổ họng, thiêu cháy anh ruột gan rối bời. Anh muốn nói ra, muốn nói hết khát vọng trong lòng với cậu, muốn cho cậu biết cậu và anh không giống nhau, trong lòng anh chứa đựng toàn thứ không thể nhìn vào.
"Tề Mộ, tớ . . . . . ." Doãn Tu Trúc cảm thấy lúc này nói ra không phải chữ không phải câu, mà là một trái tim gồm cả máu và thịt của anh.
"Tớ thích cậu."
Hèn mọn, khủng hoảng, mang theo dũng khí đập niêu chìm thuyền (*).
((*) đập niêu chìm thuyền: quyết đánh đến cùng)
"Ừm . . . . . ." Một tay của Tề Mộ quăng tới trên người anh, chân cũng kề tới, giống như bạch tuộc chặt chẽ quấn lấy anh.
Doãn Tu Trúc: ". . . . . ."
Tề Mộ ngủ rồi, 3 rưỡi sáng sớm đã qua thời gian ngủ của cậu. Lúc trước là lo sợ không ngủ được, bây giờ bên cạnh có Doãn Tu Trúc, trái tim của cậu sau khi rơi xuống ổn định trong nháy mắt bị Chu Công mang đi.
Doãn Tu Trúc quay đầu, nhìn thấy thụy nhan của người trong lòng gần trong gang tấc.
Đẹp tới giống như một bức tranh không nên tồn tại ở thế gian, ngay cả mỗi một sợi lông mi cũng đẹp như cánh chim dịu dàng nhất của thiên sứ.
Doãn Tu Trúc dung túng cười cười, không chút kiêng kỵ mà nhìn cậu.
Bị không chút kiêng kỵ nhìn chằm chằm môi như vậy, Tề Mộ cũng không nghĩ không đứng đắn, thẳng có thể so với sắt thép trộn bùn đất: "Trên miệng tớ có gì?"
Doãn Tu Trúc cứng ngắc mà rời tầm mắt, bằng bản năng nói chuyện: ". . . . . . Socola."
"Ha?" Tề Mộ lau lau miệng, ngượng ngùng nói, "Tớ bình thường đánh răng rồi sẽ không ăn, tối nay không . . . . . . Không ngủ được mà." Ăn vụng bị phát hiện, lúng túng đầy mặt.
Cổ họng Doãn Tu Trúc khô tới phát đau, Tề Mộ hiện tại là vị socola, là vị ngọt đến phát đắng.
"Vậy tớ đi súc miệng." Tề Mộ cho rằng Doãn Tu Trúc ngại mình bẩn mới không cho cậu leo lên giường anh.
Doãn Tu Trúc thất thần: "Ừ."
Tề Mộ động cổ tay: "Cậu nắm tớ, tớ sao tới phòng rửa tay?"
Doãn Tu Trúc lập tức buông tay, Tề Mộ hành động tự nhiên, nhìn nhìn phòng rửa tay lại lề mề: "Cùng nhau?"
Doãn Tu Trúc: ". . . . . ."
Tề Mộ mạnh mẽ kéo lý do: "Mình cậu ở đây sẽ sợ đi, không bằng tới phòng rửa tay cùng tớ?"
Đây là yêu cầu ngọt ngào gì, Doãn Tu Trúc đều sắp hòa thành nước đường trên đất rồi.
"Đi mà." Tề Mộ muốn tới dắt tay anh, Doãn Tu Trúc trở tay nắm lấy cậu, thấp giọng nói: "Tới phòng cậu đi."
Tề Mộ sửng sốt.
Doãn Tu Trúc giải thích với cậu, cũng là muốn bình tĩnh bản thân: "Tớ vừa tắm, phòng rửa tay toàn nước, cậu đi sẽ trượt."
"Không sao đâu." Tề Mộ sợ mình bị đuổi về phòng, sợ sẽ không cọ được giường của anh, "Tớ sẽ đi dép, không cần vội."
Doãn Tu Trúc biết rõ trong lời nói của cậu tuyệt không có ý tứ gì khác, nhưng vẫn bị kích tới cả người tê dại, anh nói: "Tớ sẽ cùng với cậu." Một câu nói miễn cưỡng bị bẻ thành 2 câu, "Tới phòng cậu ngủ."
Tề Mộ sướng khôn xiết: "Hai bọn mình cùng ngủ phòng khách?"
Doãn Tu Trúc trịnh trọng gật đầu: "Đúng."
"Cũng được á," Dù sao chỉ cần ngủ chung là được, Tề Mộ nói, "Đi, về phòng ngủ!" Cũng đã 2-3h sáng, nếu không phải sợ ma, Tề Mộ đã sớm ngủ quên trời đất.
Doãn Tu Trúc vừa buông tay cậu ra, Tề Mộ đã kéo tay anh, theo sát anh, giống như con koala nhỏ, hận không thể treo trên người anh.
Doãn Tu Trúc cắn đầu lưỡi, mới cứng rắn đè xuống cỗ tà hỏa này.
Hai người bọn họ cùng tới phòng khách, Tề Mộ đi rửa mặt trước, rửa xong cậu còn hỏi Doãn Tu Trúc đứng cạnh cửa: "Sao nè, sạch rồi chứ." Dứt lời cậu thử nhe răng, nụ cười còn sáng hơn ánh đèn rửa tay, lộ ra răng nanh đáng yêu tới làm cho người ta muốn cắn một miếng.
Sau khi thức được mình đang nghĩ cái gì, Doãn Tu Trúc rũ mắt, rời tầm mắt: "Ừ."
Tề Mộ đánh giá anh: "Sao cảm thấy cậu là lạ."
Tim Doãn Tu Trúc run lên, nắm chặt tay: "Có sao?"
Tề Mộ vỗ vỗ vai anh, hiểu rõ nói: "Xem loại phim đó đều sẽ như vậy, tớ hiểu cậu."
Doãn Tu Trúc: ". . . . . ."
Tề Mộ đẩy anh lên giường: "Kỳ thực thú vị lắm, tớ rất thích xem, chính là xem buổi tối không có cách nào ngủ một mình."
Cậu rõ ràng nói là phim ma, nhưng kỳ diệu chính là cũng hoàn toàn ăn khớp với bộ phim tình cảm hành động nào đó không thể nói.
Doãn Tu Trúc một chữ cũng không nói ra, sợ sau khi nói sẽ dọa cậu chạy mất.
Tề Mộ cuối cùng sắp xếp Doãn Tu Trúc tới trên giường, còn hảo tâm: "Cậu buồn ngủ rồi đi? Trước ngủ gối của tớ, tớ tới tủ lại tìm." Nói xong liền đưa gối của mình cho anh, thấy anh chỉ mặc áo mỏng, lại đắp cái chăn mình quấn đi tới đi lui lúc trước tới trên người anh: "Chăn cũng cho cậu trước!"
Gối lên gối Tề Mộ từng ngủ, đắp cái chăn Tề Mộ từng đắp, Doãn Tu Trúc nằm thẳng trên giường, đầu óc nổ tung, máu cả người giống như dòng điện ở trong thân thể vọt một lần, tập thể tới chỗ nào đó.
Đồ ngủ của Tề Mộ là tay ngắn quần đùi, cánh tay và chân toàn bộ lộ ra bên ngoài, cho nên vừa nãy mới quấn chăn đi khắp nơi. Bất quá trong nhà cũng không lạnh, mặc kiểu đồ ngủ này vừa vặn, chỉ là lực kích thích thị giác quá lớn, Doãn Tu Trúc cắn nát đầu lưỡi, nếm được mùi mới tươi mới bình phục được kích động từng lớp cuồn cuộn lên.
Doãn Tu Trúc lúc này ngược lại nhớ tới mình mới là chủ, nhưng anh căn bản không có cách nào rời khỏi cái chăn này, lại càng miễn bàn đi tìm chăn.
Tề Mộ vểnh mông tìm hồi lâu, rốt cục tìm được: "Gối nhà cậu để bên dưới quá!"
Trên đầu cậu đội gối, trong ngực ôm chăn, giống như chơi xiếc mà lắc lư tới đây.
"Thấy tớ lợi hại không?" Cậu đắc ý nói, "Thăng bằng tốt lắm nhỉ!" Gối chính là không rơi, Tề bá chủ thật cố chấp! Nhưng cổ áo rớt xuống, lộ ra một đoạn bả vai.
Doãn Tu Trúc rụt mình lại trong chăn: "Ngủ đi."
Tề Mộ không nhận được khích lệ, không vui: "Cái này khó lắm đấy, cậu thử xem, loại gối này vừa phẳng vừa to, không cần chút kỹ xảo không có cách nào đội bước đi."
Nếu là bình thường, Doãn Tu Trúc có thể dùng viết ra công tức số học để giải thích một người chiều cao mét 7 cân nặng 55kg dùng tư thế gì đội một cái gối dài 60cm rộng 30 cm cao 10 cm sẽ thời gian lâu hơn . . . . . .
Nhưng hiện tại, đầy trong đầu anh là cảnh tượng trong mơ, đầu trong đầu đều là cái lưng trơn bóng và đường thắt lưng xinh đẹp của Tề Mộ.
Tề Mộ đặt gối bên cạnh anh, đi ngủ nói: "Để lần sau gọi Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ, bốn người chúng ta so chút, khẳng định tớ hạng nhất.
Cậu kề sát anh, âm thanh giống như không phải thông qua không khí truyền đi, mà là trực tiếp trượt vào lỗ tai anh, thuận tiện mang không khí tiến vào đường hô hấp của anh.
"Ừ." Doãn Tu Trúc đáp một tiếng.
Tề Mộ nghiêng người qua, quay đầu nhìn anh: "Buồn ngủ?"
Doãn Tu Trúc không có chút buồn ngủ nào: "Có chút."
"Ngủ đi." Tề Mộ cong mắt cười cười, "Có tớ ở đây rồi, cái gì cũng không cần sợ."
Doãn Tu Trúc dùng sức nắm chặt chăn, âm thanh có chút mất kiểm soát: "Tề Mộ?"
Trên giường Tề Mộ có người, trong lòng an ổn hơn nửa: "Sao thế?"
Doãn Tu Trúc nhìn cậu, nhìn thẳng vào trong con ngươi trong suốt tới không có một chút vẻ lo lắng nào của cậu.
Cậu có một đôi mắt vô cùng đẹp, hình dạng có chút thanh tú, giống như một quả hạnh, nhưng bởi vì đuôi mắt giơ lên mà được nhiễm anh khí, cậu luôn là tràn đầy năng lượng phần chấn, luôn dùng một đôi con ngươi vô cùng sạch sẽ nhìn anh, dường như cậu và anh giống nhau, đều sống dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà . . . . . .
Doãn Tu Trúc dịch chuyển tầm mắt, nhiệt khí trong lòng anh vọt tới cổ họng, thiêu cháy anh ruột gan rối bời. Anh muốn nói ra, muốn nói hết khát vọng trong lòng với cậu, muốn cho cậu biết cậu và anh không giống nhau, trong lòng anh chứa đựng toàn thứ không thể nhìn vào.
"Tề Mộ, tớ . . . . . ." Doãn Tu Trúc cảm thấy lúc này nói ra không phải chữ không phải câu, mà là một trái tim gồm cả máu và thịt của anh.
"Tớ thích cậu."
Hèn mọn, khủng hoảng, mang theo dũng khí đập niêu chìm thuyền (*).
((*) đập niêu chìm thuyền: quyết đánh đến cùng)
"Ừm . . . . . ." Một tay của Tề Mộ quăng tới trên người anh, chân cũng kề tới, giống như bạch tuộc chặt chẽ quấn lấy anh.
Doãn Tu Trúc: ". . . . . ."
Tề Mộ ngủ rồi, 3 rưỡi sáng sớm đã qua thời gian ngủ của cậu. Lúc trước là lo sợ không ngủ được, bây giờ bên cạnh có Doãn Tu Trúc, trái tim của cậu sau khi rơi xuống ổn định trong nháy mắt bị Chu Công mang đi.
Doãn Tu Trúc quay đầu, nhìn thấy thụy nhan của người trong lòng gần trong gang tấc.
Đẹp tới giống như một bức tranh không nên tồn tại ở thế gian, ngay cả mỗi một sợi lông mi cũng đẹp như cánh chim dịu dàng nhất của thiên sứ.
Doãn Tu Trúc dung túng cười cười, không chút kiêng kỵ mà nhìn cậu.
Danh sách chương