Edit + Beta: Vịt

Doãn Tu Trúc không có cách nào trực tiếp đề xuất yêu cầu với Doãn Chính Công, bé không phải hồi nhỏ, không cần thiết tích cực, chỉ cần có thể đạt thành mục đích là được.

Doãn Tu Trúc trước tiên tìm Hứa Tiểu Minh, dạy nhóc nói như thế nào.

Về phần Hứa Tiểu Minh tại sao nghe lời như vậy, thứ nhất nhóc từ sau đêm đó cũng có chút kinh sợ Doãn Tu Trúc; thứ 2 á, bạn học Tiểu Minh là học tra, còn bất trị hơn Tề Mộ Mộ.

Doãn Tu Trúc không phải giúp nhóc gian dối, chỉ là trước khi thi giúp nhóc đoán đề.

Mới đầu Hứa Tiểu Minh còn đầy mặt nghi ngờ, sau đó phát hiện đề dự đoán này xác suất trúng cao tới 8 phần nhóc tâm phục khẩu phục, cam nguyện vì học bá đi theo làm tùy tùng.

Lời Doãn Tu Trúc dạy nhóc nói cũng không khó, chủ yếu là phải tìm đúng trường hợp.

Hứa Tiểu Minh tìm thời điểm cha và Doãn tổng đều ở đây, vả lại mới nói xong chính sự chạy tới, cầu khẩn ba muốn đi trại hè, bởi vì nhìn thấy chú Doãn, nhân tiện nhắc tới Doãn Tu Trúc.

Doãn Chính Công trong thầm kín dù lạnh nhạt Doãn Tu Trúc thế nào, công phu ngoài mặt vẫn phải làm. Hứa Tiểu Minh ngay trước mặt gã đề xuất, gã chỉ sẽ gật đầu đồng ý.

Cách ngày, Doãn Tu Trúc nhận được cú điện thoại, được trợ lý của cha thông báo chuyện trại hè.

Hết thảy đều thuận lý thành chương, không có chút sơ hở nào.

Lúc Doãn Tu Trúc đặt điện thoại xuống, tâm tình bình tĩnh, không mong đợi cũng không có thất vọng. So với người cha trên danh nghĩa này, bé quan tâm hơn tới người chân chính đối tốt với bé.

Có nguyên do này, Hứa Tiểu Minh nhất định phải đi, nhưng nhóc cũng buồn, nghĩ tới Doãn Tu Trúc nghĩ tới Tề bá chủ, nhóc nhất thời cảm thấy mình kẹp ở giữa giống như rau cải thìa bơ vơ không nơi nương tựa.

Bởi vì cái gọi là có phúc mình hưởng, gặp nạn huynh đệ, Hứa Tiểu Minh cả đêm tới Phương gia, ở trong nhà Phương Tuấn Kỳ vừa khóc vừa nháo còn thiếu treo cổ.

Phương Tiểu Mập trong lòng không muốn đi, nhưng bạn của bé vẫn chưa nhiều tới mức có thể tuyệt giao với Hứa Tiểu Minh, thế là tâm không cam tình không nguyện đi theo tới.

Tề Mộ ngại hai người bọn họ là con ghẻ, không biết con ghẻ cũng đang ghét bỏ nhóc! Trời rất nóng, trạch ở nhà chơi game không tốt sao, ra ngoài phơi năng là sở thích não tàn gì!

Suy tính đến vấn đề về an toàn không có ra nước ngoài, chỉ là chọn hải đảo nhỏ khai phá không tệ, cho dù như vậy cách thành phố B cũng rất xa, phải bay 2-3 giờ.

Bốn thiếu niên cùng đi đổi thẻ lên máy bay, sau khi làm xong Tề Mộ nhìn xuống chỗ ngồi.

Hứa Tiểu Minh là 1A, Doãn Tu Trúc là 1C, Tề Mộ là 1D, Phương Tuấn Kỳ là 1F.

Khoang hạng nhất chỉ có 4 chỗ ngồi, Hứa Tiểu Minh và Doãn Tu Trúc kế nhau, Tề Mộ và Phương Tuấn Kỳ kế nhau, giữa Doãn Tu Trúc và Tề Mộ cách lối đi nhỏ.

Tề Mộ chăm chú nhìn một lát, xác nhận một chút: "Tớ với Phương Tuấn Kỳ ngồi cùng nhau?"

Hứa Tiểu Minh cũng nhìn thấy, mặt nhóc biến sắc - Để cho nhóc ở bên cạnh Doãn Tu Trúc 3 tiếng? Nhảy máy bay rất tốt!

"Hai ta đổi chỗ!" Hứa Tiểu Minh một bước dài xông lên trước, nói với Tề Mộ Mộ.

Tề Mộ: "Chỗ ngồi của cậu tốt quá, gần cửa sổ."

Hứa Tiểu Minh: "Tớ không thích gần cửa sổ."

Phương Tuấn Kỳ chuyên nghiệp dỡ đài nhóc: "Lần trước chúng ta đi đảo Tế Châu cậu không phải nháo chết nháo sống phải gần cửa sổ sao? Còn nói không gần cửa sổ mình sẽ chết ở trên máy bay."

Hứa Tiểu Minh: "......" Mập mạp chết dẫm cậu tạm thời nói ít có thể chết hả!

Phương Tuấn Kỳ nhận được ánh mắt của nhóc, ngậm miệng.

Tề Mộ liếc Hứa Tiểu Minh một cái, Hứa Tiểu Minh khẽ run, không biết mình chỗ nào chọc vị bá chủ này.

"Được rồi." Âm thanh Tề Mộ lành lạnh, "Hai ta đổi chỗ."

Hứa Tiểu Minh kinh hồn táng đảm, thật sự không rõ mình sai chỗ nào.

Doãn Tu Trúc cũng nhận ra, bé nhìn về phía Tề Mộ.

Tề Mộ đã bước lớn về phía trước, chuẩn bị qua kiểm an.

Hứa Tiểu Minh lôi kéo Phương Tuấn Kỳ ở phía sau líu ríu: "Cậu muốn hại chết tớ à!"

Phương Tiểu Mập mặt vô tội: "Tớ nói thật."

Hứa Tiểu Minh giận đến ngứa răng: "Thật cái em gái cậu!"

Phương Tuấn Kỳ: "Tớ không có em gái."

Hứa Tiểu Minh: "Bảo mẹ cậu sinh cho cậu!"

Phương Tuấn Kỳ: "Sinh rồi cậu còn không biết xấu hổ mắng?"

Hứa Tiểu Minh: Mẹ kiếp, có đôi khi thật sự không phân rõ tên mập chết dẫm này là ngu thật hay ngu giả!

Sau khi qua kiểm an bọn họ tới phòng chờ máy bay, Phương Tiểu Mập hậu tri hậu giác: "Tề Mộ đang giận cậu?"

Nói nhảm, cái này rõ ràng chỉ kém ở trán viết lên hai chữ tức giận mà thôi! Vào phòng chờ máy bay, Hứa Tiểu Minh còn lấy lòng rót chén coca cho Tề bá chủ, Tề Mộ nhìn cũng không nhìn, tự mình đi rót chén nước chanh.

Hứa Tiểu Minh chủ động đưa điều khiển từ xa cho nhóc, Tề Mộ cũng không phản ứng, nghiêm túc uống nước chanh cắn hạt dưa.

Hứa Tiểu Minh thấp thỏm bất an, quay đầu nhìn Phương mập cầm hai cái bánh hamburger ba cái cánh gà nướng bốn cái thẻ thông hành, "Cậu là quỷ chết đói đầu thai sao!"

Phương Tuấn Kỳ: "Buổi sang ra ngoài quá sớm, tớ chưa ăn cơm."

Hứa Tiểu Minh: "......" Thật là đòi mạng, sáu ngày bảy đêm này vừa mới bắt đầu đã nhiều tai họa nhiều khó khăn như vậy, cuộc sống sau này còn có thể nghĩ sao!

Tề Mộ không vui tự nhiên cũng không thể gạt được Doãn Tu Trúc, bất quá Doãn Tu Trúc và Hứa Tiểu Minh giống nhau, cũng không rõ nhóc đang giận cái gì.

Phải nói có nguyên do gì, chính là chuyện đổi chỗ ngồi.

Chẳng lẽ Tề Mộ không muốn ngồi cùng bé sao? Tâm Doãn Tu Trúc căng thẳng, không thể suy nghĩ nhiều.

Nhưng ngoại trừ cái đó, không có nguyên nhân gì khác.

Sau khi lên máy bay, Tề Mộ và Doãn Tu Trúc ở phía trước, Tề Mộ hỏi: "Cậu muốn ngồi gần cửa sổ không?"

Doãn Tu Trúc lắc đầu nói: "Mình ở bên ngoài là được rồi."

Tề Mộ đi vào trước ngồi xuống, ngồi chỗ vốn là của Hứa Tiểu Minh, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ cũng vào ngồi, tuy nói cách lối đi nhỏ, nhưng kỳ thực đều ở một hàng, nói chuyện gì đó vẫn nghe được.

Doãn Tu Trúc vẫn là hỏi ra: "Cậu không muốn ngồi cùng mình sao?"

Lúc bé nói lời này âm thanh rất nhẹ, cũng không nhìn Tề Mộ, rũ đôi mắt run rẩy không thể thấy kỹ.

Tề Mộ nhìn ở trong mắt, một trận đau lòng, không khỏi lại cho Hứa Tiểu Minh một cái nhìn hung ác.

Hứa Tiểu Minh: "!" Trời ạ, tui rốt cuộc làm gì sai.

Tề Mộ nói: "Mình là giận Hứa Tiểu Minh."

Doãn Tu Trúc sửng sốt, Hứa Tiểu Minh cũng vểnh tai, trông mong nghe, rất muốn biết vì sao mình bị phán tử hình.

Tề Mộ nói tới phải gọi là hùng hồn lý lẽ: "Cậu ta dựa vào cái gì không muốn ngồi cùng cậu? Chúng ta cùng học nhiều năm như vậy rồi, ngồi cùng nhau thì sao? Cậu ta tới mức vừa nhìn thấy đã tìm mình đổi chỗ ngồi sao?"

Doãn Tu Trúc ngây ra.

Hứa Tiểu Minh & Phương Tuấn Kỳ: "......"

Tề Mộ còn đang căm phẫn: "Thiệt mình coi cậu ta là bạn, cậu ta đối với cậu như vậy, sau này mình cũng không để ý tới cậu ta nữa."

Oan uổng quá! Hứa Tiểu Minh quỷ kêu nói: "Tớ không có, tớ không phải, tớ......"

Tề Mộ lướt qua Doãn Tu Trúc nhìn nhóc: "Chẳng lẽ là tớ ép cậu đổi chỗ?"

Hứa Tiểu Minh: "......" Thật sự là nhóc đề xuất trước, đệt, cái này phải giải thích thế nào!

Hai người sau khi ồn ào một trận, Doãn Tu Trúc mới rốt cục hoàn hồn, bé nắm lấy Tề Mộ, âm thanh sau khi cố gắng áp chế mới duy trì được vững vàng: "Không sao."

Tề Mộ bị bé nắm tới ngẩn ra: Rất dùng lực, quả nhiên vẫn đang buồn sao?

Nhóc không cãi nhau với Hứa Tiểu Minh nữa, trở tay nắm lấy Doãn Tu Trúc, nói: "Trong lòng cậu tủi thân thì nói ra, nghẹn mãi mới sẽ bị người bắt nạt." Nói xong lại lườm Hứa Tiểu Minh một cái.

Doãn Tu Trúc chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng, chỗ được Tề Mộ nắm nóng đến giống như thiêu, ngọn lửa trong lòng càng nóng bỏng tới hận không thể thiêu ngũ tạng lục phủ của bé, bé không biết nên hình dung tâm tình mình thế nào, vui sướng lớn như vậy, thân thể bé cũng sắp chứa không nổi.

"Không ai bắt nạt mình." Doãn Tu Trúc cố gắng để cho mình bình tĩnh nói, "Chỉ cần có cậu ở đây, không ai có thể bắt nạt mình."

Một câu hai nghĩa này âm thanh bé nói rất thấp rất thấp, ngoại trừ Tề Mộ, không ai nghe thấy.

Hứa Tiểu Minh cũng không có tâm tình nghe, nhóc oan quá, còn oan hơn của Đậu Nga, nhóc ủy khuất tới mức muốn nhảy máy bay!

Phương Tuấn Kỳ hỏi nhóc: "Hai ta đổi chỗ?"

Hứa Tiểu Minh cảm kích rớt nước mắt: "A Mập, vẫn là cậu tốt với tớ."

Phương Tuấn Kỳ: "Tớ sợ cậu chết thật ở trên máy bay."

Hứa Tiểu Minh: "......"

Tề Mộ là tính tình nói ra liền qua, hơn nữa Doãn Tu Trúc toàn bộ hành trình trong mắt mang theo cười. Nhóc thấy bé dường như thật sự không chịu ủy khuất, cũng buông tha Hứa Tiểu Minh.

Hứa Tiểu Minh "dâng lễ" đĩa trái cây điểm tâm của mình cho nhóc hết.

Tề Mộ không muốn, chỉ nói: "Cậu đối với Doãn Tu Trúc tốt hơn chút, chúng ta đều là bạn bè."

Hứa Tiểu Minh nghĩ thầm: Cậu ấy chỗ nào cần tớ đối tốt với cậu ấy!

Đương nhiên lời này không dám nói, nhóc chỉ có thể gật đầu lia lịa, Tề Mộ còn đem dưa hấu trong đĩa trái cây cho mình cho nhóc - Hứa Tiểu Minh thích ăn dưa hấu.

Hành trình 3 tiếng, trôi qua rất nhanh.

Một tiếng trước cãi nhau, 1 tiếng sau xem phim, một tiếng cuối cùng ngủ.

Doãn Tu Trúc không ngủ, bé không ngủ được. Một chút cũng không nỡ ngủ.

Sau khi mọi người đều ngủ, ngồi không cũng không tới quấy rầy nữa, Doãn Tu Trúc cứ như vậy không chút kiêng kỵ mà nhìn Tề Mộ.

Bé lúc này cũng không hiểu rõ tâm tình mình, cũng không hiểu rõ ngọn lửa bành trướng không ngừng trong lòng đại biểu cái gì.

Bé chỉ muốn nhìn Tề Mộ, chỉ là vô cùng quý trọng nhóc, quý trọng cái người cho bé tất cả ấm áp và ánh sáng này.

(Truyện chỉ được đăng lại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Sau khi đến đích, thầy tiếp đón sắp xếp bọn họ vào một biệt thự nhỏ bờ biển.

Trại hè phải ngày mai mới bắt đầu, tổng cộng cũng 7-8 người, hạng mục cũng khá thoải mái, đầu tiên là đi thăm viện bảo tàng dưới đại dương, hiểu rõ bách khoa đại dương, tiếp đó dưới sự giúp đỡ đi lặn, còn có một ngày sẽ tham quan tàu lặn giải ngũ gì đó......

Hôm nay là ngày tập hợp, không có hoạt động, chủ yếu là để cho bọn họ ổn định.

Biệt thự không lớn, điều kiện cũng không quá tốt, chỉ có 2 phòng ngủ, lúc chia phòng Hứa Tiểu Minh dục cầu sinh cực mạnh: "Tớ ngủ với ai cũng được, tớ coi các cậu là anh em ruột!"

Tề Mộ nhìn nhóc một cái, vẻ mặt ôn hoà: Cái này vẫn không tệ lắm.

Hứa Tiểu Minh: "......" Ngàn vạn đừng thật sự ở cùng Doãn Tu Trúc nhé, nhóc buổi tối sẽ mơ ác mông!

Doãn Tu Trúc còn không tiếc ở cùng với nhóc đâu, sau đó chia phòng kết quả tự nhiên giống như chỗ ngồi trên máy bay.

Doãn Tu Trúc và Tề Mộ một phòng, Hứa Tiểu Minh và Phương Tuấn Kỳ một phòng.

Bọn họ cùng lên lầu, thấy được hai gian phòng ngủ gần nhau.

Hai phòng ngủ đều là đẩy cửa sổ ra nhìn thấy biển, kết cấu cũng độc nhất vô nhị, khác biệt duy nhất chính là phòng đầu tiên là giường lớn, phòng thứ 2 là 2 cái giường đơn.

Cái này......

Hứa Tiểu Minh vội vàng nói: "Cầu xin các cậu, thương xót tớ, để tớ ở phòng 2 người đi, tớ nếu cùng một giường với Phương mập, cậu ta cả đêm sẽ đạp tớ xuống 10 lần!"

Tề Mộ: "......"

Phương Tuấn Kỳ nói: "Có 10 lần sao? Tớ nhớ lần trước cậu ngủ nghiêm chỉnh trên thảm trải sàn."

Hứa Tiểu Minh vẻ mặt bi phẫn: "Cậu còn không biết xấu hổ nói!"

Tề Mộ lòng từ bi: "Được rồi, các cậu ở phòng hai người, tớ và Doãn Tu Trúc ở phòng giường lớn."

Hứa Tiểu Minh hớn hở về phòng.

Tề Mộ và Doãn Tu Trúc cũng kéo hành lý vào phòng, Tề Mộ ném vali xuống liền nói: "Nóng chết mất, mình đi xối nước lạnh trước."

Dứt lời liền vén quần áo lên, bắt đầu cởi quần áo.

Đòi mạng chính là, cái áo cộc tay này của nhóc có cổ áo sơ mi nhỏ, chỗ đó có hai cái cúc áo, nhóc mặc T-shirt quen rồi, không tháo ra đã cởi, trực tiếp kẹt trên cổ.

Tề Mộ ảo não hô: "Giúp tớ một chút, không cởi được!" Cái áo rách gì vậy, lần sau không mặc nữa!

========

Tác giả có lời muốn nói: Thầm mến không đáng sợ.

Đáng sợ chính là thầm mến phải một tên tự nhiên trêu chọc, chậc chậc.

Editor có lời muốn nói: Các cô đã thấy Doãn Tu Trúc công chưa????? Ôn nhu phúc hắc công, tuyệt đối phúc hắc!!!!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện