Không khí ái muội dâng lên ngập tràn, chỉ là nhanh chóng nóng bỏng thì cũng rút đi rất nhanh, để lại khoảng lặng lạnh bức người.
Tôn Kỳ Dương phẫn nộ gầm nhẹ:"Cổ Thiên Nguyệt! Em.."
Cổ Nguyệt Thần mắt lạnh nhìn hắn, tay nhẹ lung dây trói rớt xuống in lên cổ tay trắng muốt là vòng đỏ ửng chói mắt.
Nhìn đến hắn không khỏi sửng sốt, lạnh giọng quát:"Tại sao em không biết thương tiếc bản thân hả!?"
Cô chớp mắt ngây ngô nhìn hắn, đó có liên quan gì tới hắn à? Cảm giác kì quái trong lòng tiếp tục dâng lên, cô không khỏi nghi ngờ. Vì cái gì cảm giác này mấy ngày nay cứ trú ngụ đuổi mãi không đi, nhất là khi đối mặt với họ...lại càng mãnh liệt hơn hết.
Nhận thấy được có gì đó không đúng, khi thoát khỏi suy nghĩ thân thể đã nằm trên giường bị Tôn Kỳ Dương đè áp.
Nguyệt Thần khó chịu trầm giọng:"Anh là muốn bị đá nữa sao?" Cô rất không thích cảm giác nóng rực khô khan, cho nên ban nãy mới đạp bay Tôn Kỳ Dương. Đó là lý do tại sao hắn lại tức giận như vậy.
Nhưng lần này Tôn Kỳ Dương không làm gì cả, hắn chỉ nhìn cô khẽ hỏi:"Rốt cục, em là ai!?"
"Cổ Thiên Nguyệt." Mấy tên nam chính đồi bại, Du Thanh Nhi đang ở Du gia kìa. Có phải hay không cần cô đưa địa chỉ a! "Không phải. Em không phải. Đừng cho rằng tôi ngốc, lừa gạt tôi không dễ đâu." Hắn nhàn nhạt cất lời, một mực khẳng định, khiến cô bâng khuâng không biết bản thân có để lộ sơ hở gì.
"Thì ra anh bị ngốc a." Nguyệt Thần cười một tiếng.
Tôn Kỳ Dương đen mặt.
"Vậy em nói xem! Ai phái em tới, một sát thủ quyến rũ như vậy. Còn không phải mỹ nhân kế đi?" Hắn chậm rãi nói, giọng điệu cười cợt chế giễu.
Toàn thân Cổ Nguyệt Thần cứng ngắc.
Sát thủ! Hai chữ này đối với cô, dù kiếp trước hay kiếp này..đều là một cụm từ nhạy cảm.
Trong thâm tâm cô vẫn luôn sợ hãi, không muốn đụng chạm cùng người hắc đạo sợ bị huyết tinh tích tụ trên người họ kích thích. Sợ, họ phát hiện ra tập tính bản năng sát thủ của cô.
Một năm này, cô đã cố đè ép nó đi xuống, rèn bản thân có tình người hơn. Tiếc rằng có nhiều thứ hạn chế khiến ít nhiều người nghi ngờ.
Trong đó, người đầu tiên hiển nhiên là La Khả Ân. Đầu tiên trong đời, cô thực cảm kích một người như vậy.
Dù cho là người cứu mạng cô về từ cõi chết, cô cũng không. Bởi, họ chính là người đẩy cô vào địa ngục vô tình khiến nhân tính của cô nhạt dần.
Kỳ thực, cuộc đời cô gây nghiệt nhiều lắm. Nhưng là cô vẫn sống ung dung nhàn tản, một chút áy náy hối hận cũng không. Tính mạng - số phận đều trên tay chính mình, muốn sống sót - muốn tồn tại - muốn tốt phải tự mình nắm bắt.
Cái gì trời định, thực buồn cười. Chẳng lẽ vì trời cao cao tại thượng liền muốn hành hạ đối xử với mọi người như thế. Thiên không có quyền hạn đó, mà chính ta - là người buông thả bản thân. Đừng than trời trách đất và cũng đừng đổ lỗi một ai.
"Nguyệt, đừng khóc mà.." Tôn Kỳ Dương luống cuống lau nước mắt cho cô, lòng bất giác đau đớn.
Nghe Kỳ Dương nói, Nguyệt Thần mở toan mắt ra. Cảm giác cổ ươn ướt, liền cười cợt. Những ngày tháng gian khổ kia đã qua rồi, ngươi khóc cái gì.
"Tôi..không khóc..tôi mới không có nhu nhược như vậy." Nguyệt Thần mỉm cười, đẩy hắn ra ý muốn đứng dậy.
Tôn Kỳ Dương cũng chiều theo cô tránh ra một bên.
Tay thoăn thoắt cởi trói, Nguyệt Thần nhắm mắt ngăn chặn đi nước mắt muốn tuôn ra.
Bất chợt, một lực mạnh mẽ lôi Nguyệt Thần vào lòng, ấn cô vào trong ngực ấm áp, giọng trầm trầm quan tâm:"Muốn khóc thì khóc đi."
Có lẽ do áp lực, chuyện giấu trong lòng lâu nay...cực lực đến lúc này chính thức bùng nổ. Nguyệt Thần chôn đầu trong ngực Kỳ Dương, im lặng. Chỉ có hắn mới biết, nước mắt cô thấm qua lớp áo, ướt đẫm. Chỉ có hắn biết, nước mắt nóng rực của cô...làm tim hắn đau như kim đâm.
Lần đầu tiên trong đời, Tôn Kỳ Dương hiểu được bất lực hai chữ viết thế nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khóc mà chẳng thể làm gì.
Không phải Nguyệt Thần yếu đuối, mà là sức chịu đựng của con người có hạn. Đến khi không chịu được, cảm xúc sẽ vỡ oà. Không phải Nguyệt Thần dễ dãi, mà khi con gái mềm yếu bỗng nhiên có bờ vai xuất hiện, tất sẽ dựa dẫm.
Một lúc lâu sau, Nguyệt Thần mới nín lặng. Đến chính cô cũng ngạc nhiên về lượng nước mắt chứa trong tuyến lệ, nhìn Tôn Kỳ Dương cô lại thấy ngại ngùng.
Người ta là nhìn thấy mặt yếu đuối của cô đấy.
Thế là, lần đầu trong đời cô có hành động chạy trối chết, không dám nhìn mặt Tôn Kỳ Dương.
Đi nửa đường Thân Mã Ni tỉnh lại, cô nàng mơ hồ nhăn tít mặt mắng:"Có anh mới là đồ xấu xí đấy. Chị đây không thèm."
Nguyệt Thần bật cười. Hẳn là nam chính của cô ấy đã xuất hiện rồi đi, may mắn, kiếp nạn đợt này đã qua rồi.
Đầu thoáng tối sầm, thân hình xụi lơ ngã xuống bất tỉnh. Mã Ni giờ này đã muốn tỉnh toán hoàn toàn, trông thấy cô bạn ngất đi liền hoảng sợ gọi cấp cứu.
- * -
"Bác sĩ.."
"Cô không biết ư?"
Thân Mã Ni hoảng loạn tột cùng chân lùi lại, mắt đỏ ửng. Cô ấy thế nhưng như vậy còn liều lĩnh đi cứu cô.
Vì cô mà suýt chết! Làm sao mà Thân Mã Ni cô chịu nổi đây.
Mã Ni đi ra khỏi phòng nhìn ba người đàn ông đứng đợi ngoài cửa.
Mạc Tứ Ly.
Lam Hằng.
Kiêu Chi Hàn.
Khi hai người chìm trong kinh hãi thì Mạc Tứ Ly tương đối phẫn hận. Hắn sớm biết bệnh trạng của cô, hiện tại nặng thêm vì Tôn Kỳ Dương.
"Tôi đi đây." Mạc Tứ Ly nhanh chăn rời đi.
"Việc này tôi sẽ sắp xếp." Đẩy nhanh chuyến đi sang Mỹ, nếu không e rằng không còn kịp nữa rồi. Kiêu Chi Hàn bình tĩnh nói, lòng dậy sóng mãnh liệt, thì ra chuyện xảy ra tại góc cầu thang là vì này nguyên nhân.
"Nhà Thiên Nguyệt ở đâu?" Lam Hằng vấn.
"Tôi không biết." Thân Mã Ni nghẹn ngào, bản thân đã sớm vứt giáo dưỡng đi nơi nào.
"Aii..được rồi." Đồ đành để qua Mỹ mua vậy.
Vậy nên vì ba người tự chủ trương, khi tỉnh lại Nguyệt Thần thấy mình đang ở trên máy bay liền cho rằng mình chưa tỉnh nên tiếp tục đi ngủ.
Làm cho ba người Kiêu Chi Hàn, Lam Hằng cùng Thân Mã Ni lo lắng không thôi.
Tại sao giờ này Nguyệt còn chưa tỉnh a!!!?
Tôn Kỳ Dương phẫn nộ gầm nhẹ:"Cổ Thiên Nguyệt! Em.."
Cổ Nguyệt Thần mắt lạnh nhìn hắn, tay nhẹ lung dây trói rớt xuống in lên cổ tay trắng muốt là vòng đỏ ửng chói mắt.
Nhìn đến hắn không khỏi sửng sốt, lạnh giọng quát:"Tại sao em không biết thương tiếc bản thân hả!?"
Cô chớp mắt ngây ngô nhìn hắn, đó có liên quan gì tới hắn à? Cảm giác kì quái trong lòng tiếp tục dâng lên, cô không khỏi nghi ngờ. Vì cái gì cảm giác này mấy ngày nay cứ trú ngụ đuổi mãi không đi, nhất là khi đối mặt với họ...lại càng mãnh liệt hơn hết.
Nhận thấy được có gì đó không đúng, khi thoát khỏi suy nghĩ thân thể đã nằm trên giường bị Tôn Kỳ Dương đè áp.
Nguyệt Thần khó chịu trầm giọng:"Anh là muốn bị đá nữa sao?" Cô rất không thích cảm giác nóng rực khô khan, cho nên ban nãy mới đạp bay Tôn Kỳ Dương. Đó là lý do tại sao hắn lại tức giận như vậy.
Nhưng lần này Tôn Kỳ Dương không làm gì cả, hắn chỉ nhìn cô khẽ hỏi:"Rốt cục, em là ai!?"
"Cổ Thiên Nguyệt." Mấy tên nam chính đồi bại, Du Thanh Nhi đang ở Du gia kìa. Có phải hay không cần cô đưa địa chỉ a! "Không phải. Em không phải. Đừng cho rằng tôi ngốc, lừa gạt tôi không dễ đâu." Hắn nhàn nhạt cất lời, một mực khẳng định, khiến cô bâng khuâng không biết bản thân có để lộ sơ hở gì.
"Thì ra anh bị ngốc a." Nguyệt Thần cười một tiếng.
Tôn Kỳ Dương đen mặt.
"Vậy em nói xem! Ai phái em tới, một sát thủ quyến rũ như vậy. Còn không phải mỹ nhân kế đi?" Hắn chậm rãi nói, giọng điệu cười cợt chế giễu.
Toàn thân Cổ Nguyệt Thần cứng ngắc.
Sát thủ! Hai chữ này đối với cô, dù kiếp trước hay kiếp này..đều là một cụm từ nhạy cảm.
Trong thâm tâm cô vẫn luôn sợ hãi, không muốn đụng chạm cùng người hắc đạo sợ bị huyết tinh tích tụ trên người họ kích thích. Sợ, họ phát hiện ra tập tính bản năng sát thủ của cô.
Một năm này, cô đã cố đè ép nó đi xuống, rèn bản thân có tình người hơn. Tiếc rằng có nhiều thứ hạn chế khiến ít nhiều người nghi ngờ.
Trong đó, người đầu tiên hiển nhiên là La Khả Ân. Đầu tiên trong đời, cô thực cảm kích một người như vậy.
Dù cho là người cứu mạng cô về từ cõi chết, cô cũng không. Bởi, họ chính là người đẩy cô vào địa ngục vô tình khiến nhân tính của cô nhạt dần.
Kỳ thực, cuộc đời cô gây nghiệt nhiều lắm. Nhưng là cô vẫn sống ung dung nhàn tản, một chút áy náy hối hận cũng không. Tính mạng - số phận đều trên tay chính mình, muốn sống sót - muốn tồn tại - muốn tốt phải tự mình nắm bắt.
Cái gì trời định, thực buồn cười. Chẳng lẽ vì trời cao cao tại thượng liền muốn hành hạ đối xử với mọi người như thế. Thiên không có quyền hạn đó, mà chính ta - là người buông thả bản thân. Đừng than trời trách đất và cũng đừng đổ lỗi một ai.
"Nguyệt, đừng khóc mà.." Tôn Kỳ Dương luống cuống lau nước mắt cho cô, lòng bất giác đau đớn.
Nghe Kỳ Dương nói, Nguyệt Thần mở toan mắt ra. Cảm giác cổ ươn ướt, liền cười cợt. Những ngày tháng gian khổ kia đã qua rồi, ngươi khóc cái gì.
"Tôi..không khóc..tôi mới không có nhu nhược như vậy." Nguyệt Thần mỉm cười, đẩy hắn ra ý muốn đứng dậy.
Tôn Kỳ Dương cũng chiều theo cô tránh ra một bên.
Tay thoăn thoắt cởi trói, Nguyệt Thần nhắm mắt ngăn chặn đi nước mắt muốn tuôn ra.
Bất chợt, một lực mạnh mẽ lôi Nguyệt Thần vào lòng, ấn cô vào trong ngực ấm áp, giọng trầm trầm quan tâm:"Muốn khóc thì khóc đi."
Có lẽ do áp lực, chuyện giấu trong lòng lâu nay...cực lực đến lúc này chính thức bùng nổ. Nguyệt Thần chôn đầu trong ngực Kỳ Dương, im lặng. Chỉ có hắn mới biết, nước mắt cô thấm qua lớp áo, ướt đẫm. Chỉ có hắn biết, nước mắt nóng rực của cô...làm tim hắn đau như kim đâm.
Lần đầu tiên trong đời, Tôn Kỳ Dương hiểu được bất lực hai chữ viết thế nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn cô khóc mà chẳng thể làm gì.
Không phải Nguyệt Thần yếu đuối, mà là sức chịu đựng của con người có hạn. Đến khi không chịu được, cảm xúc sẽ vỡ oà. Không phải Nguyệt Thần dễ dãi, mà khi con gái mềm yếu bỗng nhiên có bờ vai xuất hiện, tất sẽ dựa dẫm.
Một lúc lâu sau, Nguyệt Thần mới nín lặng. Đến chính cô cũng ngạc nhiên về lượng nước mắt chứa trong tuyến lệ, nhìn Tôn Kỳ Dương cô lại thấy ngại ngùng.
Người ta là nhìn thấy mặt yếu đuối của cô đấy.
Thế là, lần đầu trong đời cô có hành động chạy trối chết, không dám nhìn mặt Tôn Kỳ Dương.
Đi nửa đường Thân Mã Ni tỉnh lại, cô nàng mơ hồ nhăn tít mặt mắng:"Có anh mới là đồ xấu xí đấy. Chị đây không thèm."
Nguyệt Thần bật cười. Hẳn là nam chính của cô ấy đã xuất hiện rồi đi, may mắn, kiếp nạn đợt này đã qua rồi.
Đầu thoáng tối sầm, thân hình xụi lơ ngã xuống bất tỉnh. Mã Ni giờ này đã muốn tỉnh toán hoàn toàn, trông thấy cô bạn ngất đi liền hoảng sợ gọi cấp cứu.
- * -
"Bác sĩ.."
"Cô không biết ư?"
Thân Mã Ni hoảng loạn tột cùng chân lùi lại, mắt đỏ ửng. Cô ấy thế nhưng như vậy còn liều lĩnh đi cứu cô.
Vì cô mà suýt chết! Làm sao mà Thân Mã Ni cô chịu nổi đây.
Mã Ni đi ra khỏi phòng nhìn ba người đàn ông đứng đợi ngoài cửa.
Mạc Tứ Ly.
Lam Hằng.
Kiêu Chi Hàn.
Khi hai người chìm trong kinh hãi thì Mạc Tứ Ly tương đối phẫn hận. Hắn sớm biết bệnh trạng của cô, hiện tại nặng thêm vì Tôn Kỳ Dương.
"Tôi đi đây." Mạc Tứ Ly nhanh chăn rời đi.
"Việc này tôi sẽ sắp xếp." Đẩy nhanh chuyến đi sang Mỹ, nếu không e rằng không còn kịp nữa rồi. Kiêu Chi Hàn bình tĩnh nói, lòng dậy sóng mãnh liệt, thì ra chuyện xảy ra tại góc cầu thang là vì này nguyên nhân.
"Nhà Thiên Nguyệt ở đâu?" Lam Hằng vấn.
"Tôi không biết." Thân Mã Ni nghẹn ngào, bản thân đã sớm vứt giáo dưỡng đi nơi nào.
"Aii..được rồi." Đồ đành để qua Mỹ mua vậy.
Vậy nên vì ba người tự chủ trương, khi tỉnh lại Nguyệt Thần thấy mình đang ở trên máy bay liền cho rằng mình chưa tỉnh nên tiếp tục đi ngủ.
Làm cho ba người Kiêu Chi Hàn, Lam Hằng cùng Thân Mã Ni lo lắng không thôi.
Tại sao giờ này Nguyệt còn chưa tỉnh a!!!?
Danh sách chương