Tình hình hiện tại không khí khá là âm trầm, cùng căng thẳng đang có xu hướng nổi súng khởi nghĩa.
"Cậu cư nhiên thả cô ấy chạy đi chơi! Cậu cũng không phải không biết cô ấy bị thương!" La Hoàng Tu tức giận, hận không thể lao vào xé xác Thác Viễn. Giữa đêm phát hiện Nguyệt Thần không có ở bệnh viện, mà tên Thác Viễn thiếu dây thần kinh kia rất thẳng thắn thừa nhận mình không ngăn chặn cô trốn viện, điều này làm hắn suýt chút nữa bạo phát.
"Biết sao được." Thác Viễn khẽ cười không chút lo lắng.
"Cậu đúng là nuông chiều cô ấy phát điên rồi. Cái gì cũng vạn phần ủng hộ." La Hoàng Tu nghiến răng tức giận.
"Thì có làm sao a!? Anh cũng biết cô ấy không phải loại người chịu thiệt." Thác Viễn nhẹ nhàng nói.
"Nhưng cô ấy đang bị thương." Càng nói càng tức, rốt cục tên này thiếu sợi dây nào mà có thể an tâm cho Nguyệt Thần chạy loạn, hay là hắn rất tự tin Nguyệt Thần có thể ứng phó không chịu chút thiệt thòi trong khi bản thân bị lệch xương!?? "Tôi rất tò mò. Nếu anh ghét Nguyệt, thì hiện tại lo lắng cho cô ấy như vậy là sao đây? Nếu anh thích cô ấy, thì hành động tiễn La Khả Ân sang nước Anh, chẳng lẽ là ghen tị với em trai có thể bên Nguyệt mà anh lại không thể!!?" Thác Viễn nhướng mày cười châm chọc.
La Hoàng Tu á khẩu.
"Hai người có thể im lặng một chút hay không?" Lam Hằng sắc mặt buồn phiền nhìn hai người đàn ông cãi cọ không ra gì.
La Hoàng Tu cùng Thác Viễn á khẩu.
Không khí càng trở nên trầm mặc.
*Ring* Nhận được tin nhắn gửi tới ánh mắt Lam Hằng càng u tối, chậm rãi mở miệng:"Lại một tai nạn xe hơi diễn ra, cô gái đâm vào xe taxi chở Nguyệt đã chết, Nguyệt mất tích. Nhưng nhìn hướng đi thì có vẻ đang tiến về hướng Đông. Các cậu nghĩ nơi đó có gì?"
"Shop Tore - Kar Linsoft - Bar Night - Vf." La Hoàng Tu liệt kê từng địa danh theo trí nhớ, ngay sau đó Thác Viễn ngẩng đầu khẳng định nói một câu:"Shop Tore. Trước khi đi đâu hẳn cô ấy cũng cần thay đồ bệnh nhân ra."
"Đi." Cả ba lao vọt đến bãi giữ xe, trong lòng ba người đàn ông đều lo lắng cho một người, cùng chí hướng dĩ nhiên năng lực phát huy + hợp tác càng mạnh mẽ.
Theo hướng chiếc xe rời đi có vài ngôi sao tinh nghịch nhấp nháy, gió khẽ trêu đùa cành lá mới vươn còn nhuộm hạt tinh sương.
Bầu trời yên lặng, một ngày mới đã bắt đầu.
---
Bước chân một lúc càng gần rồi dừng hẳn. Mạc Tứ Ly lúc này khoanh tay ôm ngực đợi chờ, lạnh lùng nói:"Còn không đi ra?"
Toàn thân Nguyệt Thần cứng đờ, bi thương cúi đầu mặc niệm. Ô..ô..lẽ ra cô không nên ham vui chạy tới đây, càng không vì ả Lend khích bác vài câu liền chạy tới xem kịch. Lend, cô chết rồi mà còn không quên ám hại tôi. Đúng là, hoạ vô đơn chí a~
"Thực cứng đầu, nếu còn không bước ra, đừng trách ta biến ngươi trở thành đối tượng chơi SM." Mạc Tứ Ly không kiên nhẫn lớn tiếng.
Tim như muốn rớt ra ngoài, Nguyệt Thần cắn răng đang định đi ra, Kiêu Chi Hàn đi lấy chanh ớt đã trở lại, thắc mắc hỏi:"Tứ Ly, cậu đang nói chuyện với ai?"
"Có người ở đây." Mạc Tứ Ly giọng điệu không được tốt lắm.
Mặt Kiêu Chi Hàn tối sầm lại. Vài giâu suy ngẫm lại cảm thấy kỳ quái, nói:"Chúng ta đâu thấy ai tiến vào, cửa sau cũng không có mở." Nếu cửa trước cửa sau có thể đi vào, bọn hắn đã chạy đi lâu rồi, cần gì chịu chết trúng kế Du Thanh Nhi. Nhắm trừng Quân BE muốn đi ra cũng chỉ có thể leo cửa sổ ra.
Khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là:"Hắn ta đã vào đây trước chúng ta, có thể là đồng bọn của ả Du Thanh Nhi."
Nói tới trường hợp này, sắc mặt của cả hai không được tốt cho lắm. Liếc mắt nhìn nhau, thấy được thần sắc giống nhau của đối phương, cả hai hùng hổ xông tới căn phòng cất rượu bên cạnh.
Nguyệt Thần ngẩn người. Hoá ra sợ bóng sợ gió nãy giờ chỉ là tự mình đa tình thôi sao. Trong lòng nổi lên tò mò nhìn 'ân nhân cứu mạng' bị nắm cổ lôi đi như lôi vật phẩm vô giá.
Mạc Tứ Ly cười lạnh túm áo 'ân nhân', một mặt cầm camera xem hình ảnh từ lúc bắt đầu dừng ở lúc thuốc được giải, hắn nghiêm mặt giọng bất mãn hỏi:"Ngươi như thế nào không quay tiếp?!" Hắn muốn đem về làm kỉ niệm a. Hoặc lúc nào buồn thì tặng cho Du Thanh Nhi một cái kinh hỉ.
"Tôi...Thanh Nhi..." Nhìn bộ dáng này hẳn bị màn SM tiêu chuẩn ban nãy doạ sợ rồi.
Kiêu Chi Hàn thản nhiên bổ sung:"Hiện tại tiếp tục là được rồi."
Chà! Du Thanh Nhi thế nào có chủ ý ngu xuẩn như vậy a. Xác định ban đầu cô ta chỉ muốn quay lại cảnh mờ ám để uy hiếp bọn, nào ngờ trở thành hại mình, tiện nghi cho cô.
Cũng không ngờ Kiêu Chi Hàn hằng ngày nho nhã, nội tâm lại vô cùng đen tối.
"Chỉ có điều...người diễn sẽ không là chúng ta." Xem ra cô vẫn là đánh giá thấp Kiêu Chi Hàn nha.
"Rất đúng ý tôi." Mạc Tứ Ly nhếch môi cười. Nói xong bẻ ngoặc tay người đàn ông, chĩa súng vào đầu hắn ta đe doạ, thân tản ra đầy sát khí:"Cho ngươi cơ hội thưởng dụng mỹ nhân, thế nào?"
Trong mắt người đàn ông loé lên tia thèm khát nhưng vẫn mạnh miệng chối bỏ ra vẻ trung thành:"Tôi sẽ bảo vệ Thanh Nhi tới cùng."
Khinh thường cười một tiếng, Kiêu Chi Hàn chậm rãi nói:"Ngươi tự thân vận động ít ra có thể bảo vệ ả ta, còn nếu để chúng ta ra tay, e rằng..." Đây thật ra là dụ dỗ hắn ta làm nhục Du Thanh Nhi a. Đúng là hội trượng chức vị không có hữu danh vô thực. Oán hận chỉ có thể làm hội phó đã vơi đi phần nào.
"Được, ta làm là được chứ gì. Không cần làm khó Thanh Nhi." Hắn ta trưng bày vẻ mặt 'anh vì em làm tất cả' anh dũng nói.
Thực buồn nôn! Rõ ràng thèm khát hận không thể nuốt trọn Du Thanh Nhi đi.
Kiêu Chi Hàn đưa dĩa chanh muối ớt cho hắn, không quên nhắc nhở:"Cầm lấy tự bôi lên thân phân." Haha~cười chết. Đây đủ ngoan a, nghĩ đến tên đó dụng dương vật thoa đều vật phẩm 'sát muối lên vết thương' tung hành trong âm đạo bị thương của Du Thanh Nhi, Nguyệt Thần thực sự muốn cười to, lòng dạ căm hận bị dụ tới đây nhất thời phai đi phần nào.
Chỉ là lời nói tiếp theo của Kiêu Chi Hàn làm Nguyệt Thần mất hết tâm trạng vui sướng khi người gặp hoạ:"Tứ Ly, sao cậu còn chưa lấy rượu? Hiện tại có phim rồi, chúng ta cũng nên lấy thêm vài chai hưởng dụng." Dù sao cũng là miễn phí mà.
Thấy hai người theo hướng này đi tới, trong lòng Nguyệt Thần thầm kêu to, ta xong đời rồi. Nhìn màn vừa rồi liền biết hai người này không tốt lành gì, nếu biết cô chứng kiến cảnh tượng đen tối nãy của họ, rơi vào tay họ còn có xương trở ra sao?
A..a, ông trời không nên tuyệt đường sống của cô nha.
Lúc này tên kia đã bắt đầu luật động ngao du trong thân thể mỹ mà của Du Thanh Nhi, minh chứng tốt nhất chính là thanh âm đau đớn mà khoái hoạt sung sướng của cô ta. Nhưng Nguyệt Thần không còn tâm trạng nhìn tới cô ta vui hay không vui, hiện tại giữ được mệnh này mới là quan trọng a.
Con người đúng là không thể nói trước được điều gì, vui quá hoá buồn còn không phải nói Cổ Nguyệt Thần hay sao.
Hẳn giờ này cô đang mong có bạch mã hoàng tử chạy tới cứu mình đi. Tiếc là ông trời không nguyện ý cho kẻ vô lương như Nguyệt Thần một bạch mã, nhưng lại rất thương tiếc gửi cho cô hắc mã hoàng tử an ủi?
"Đúng vậy. Một màn đặc sắc như vậy, không có rượu quả thật đáng tiếc." Tôn Kỳ Dương trầm giọng nói. Thân ảnh nháy mắt đã xuất hiện ở đại sảnh.
Ta kháo! Hắn chính là nhìn thấy cô nên mới có thể cổ vũ mong hai người kia nhanh thấy cô...Tôn Kỳ Dương, ngươi...quá...đen..tối...a!
"Tại sao anh lại ở đây?" Kiêu Chi Hàn tuyệt không có hảo cảm với Tôn Kỳ Dương, lạnh giọng nói.
"Giống như các người - hưởng thức mỹ nhân. Mà đối tượng tất nhiên phải là Cổ Thiên Nguyệt!" Tôn Kỳ Dương nhếch môi cười như không cười, đáy mắt dấy lên tia tán thưởng. Quả nhiên không phải ngưồi thường, chỉ vài giờ đã có thể kìm chế dục vọng, cho thấy hai người này rất lý trí. Nếu là người khác, e rằng tới mai còn chưa giải quyết xong ham muốn đâu.
"Cậu..." Mạc Tứ Ly căm tức nhìn Tôn Kỳ Dương, sát khí quanh thân hoà quyện với hàn khí vô tình của Kiêu Chi Hàn khiến nhiệt độ trong sảnh nhất thời giảm vô đối.
*Rầm* Tiếng cửa bị đạp tung, một loạt bóng dáng ba người xông vào, nghiến răng phẫn nộ nhìn Tôn Kỳ Dương.
Tới đây đang nghĩ cách mở khoá, nào ngờ vừa vặn nghe được lời nói đáng khinh của Tôn Kỳ Dương liền nhịn không được đạp cửa đi vào.
TMD! Ngươi nghĩ ngươi là cái gì mà dám chà đạp Nguyệt Thần của họ. Cho dù là nói đều không được!
Tôn Kỳ Dương bỏ hai tay vào túi dựa vào tường, hững hờ cười:"Chà! Cũng đông vui rồi nhỉ? Không biết tôi có nên mời một người ra chủ trì công đạo hay không?"
"Cậu cư nhiên thả cô ấy chạy đi chơi! Cậu cũng không phải không biết cô ấy bị thương!" La Hoàng Tu tức giận, hận không thể lao vào xé xác Thác Viễn. Giữa đêm phát hiện Nguyệt Thần không có ở bệnh viện, mà tên Thác Viễn thiếu dây thần kinh kia rất thẳng thắn thừa nhận mình không ngăn chặn cô trốn viện, điều này làm hắn suýt chút nữa bạo phát.
"Biết sao được." Thác Viễn khẽ cười không chút lo lắng.
"Cậu đúng là nuông chiều cô ấy phát điên rồi. Cái gì cũng vạn phần ủng hộ." La Hoàng Tu nghiến răng tức giận.
"Thì có làm sao a!? Anh cũng biết cô ấy không phải loại người chịu thiệt." Thác Viễn nhẹ nhàng nói.
"Nhưng cô ấy đang bị thương." Càng nói càng tức, rốt cục tên này thiếu sợi dây nào mà có thể an tâm cho Nguyệt Thần chạy loạn, hay là hắn rất tự tin Nguyệt Thần có thể ứng phó không chịu chút thiệt thòi trong khi bản thân bị lệch xương!?? "Tôi rất tò mò. Nếu anh ghét Nguyệt, thì hiện tại lo lắng cho cô ấy như vậy là sao đây? Nếu anh thích cô ấy, thì hành động tiễn La Khả Ân sang nước Anh, chẳng lẽ là ghen tị với em trai có thể bên Nguyệt mà anh lại không thể!!?" Thác Viễn nhướng mày cười châm chọc.
La Hoàng Tu á khẩu.
"Hai người có thể im lặng một chút hay không?" Lam Hằng sắc mặt buồn phiền nhìn hai người đàn ông cãi cọ không ra gì.
La Hoàng Tu cùng Thác Viễn á khẩu.
Không khí càng trở nên trầm mặc.
*Ring* Nhận được tin nhắn gửi tới ánh mắt Lam Hằng càng u tối, chậm rãi mở miệng:"Lại một tai nạn xe hơi diễn ra, cô gái đâm vào xe taxi chở Nguyệt đã chết, Nguyệt mất tích. Nhưng nhìn hướng đi thì có vẻ đang tiến về hướng Đông. Các cậu nghĩ nơi đó có gì?"
"Shop Tore - Kar Linsoft - Bar Night - Vf." La Hoàng Tu liệt kê từng địa danh theo trí nhớ, ngay sau đó Thác Viễn ngẩng đầu khẳng định nói một câu:"Shop Tore. Trước khi đi đâu hẳn cô ấy cũng cần thay đồ bệnh nhân ra."
"Đi." Cả ba lao vọt đến bãi giữ xe, trong lòng ba người đàn ông đều lo lắng cho một người, cùng chí hướng dĩ nhiên năng lực phát huy + hợp tác càng mạnh mẽ.
Theo hướng chiếc xe rời đi có vài ngôi sao tinh nghịch nhấp nháy, gió khẽ trêu đùa cành lá mới vươn còn nhuộm hạt tinh sương.
Bầu trời yên lặng, một ngày mới đã bắt đầu.
---
Bước chân một lúc càng gần rồi dừng hẳn. Mạc Tứ Ly lúc này khoanh tay ôm ngực đợi chờ, lạnh lùng nói:"Còn không đi ra?"
Toàn thân Nguyệt Thần cứng đờ, bi thương cúi đầu mặc niệm. Ô..ô..lẽ ra cô không nên ham vui chạy tới đây, càng không vì ả Lend khích bác vài câu liền chạy tới xem kịch. Lend, cô chết rồi mà còn không quên ám hại tôi. Đúng là, hoạ vô đơn chí a~
"Thực cứng đầu, nếu còn không bước ra, đừng trách ta biến ngươi trở thành đối tượng chơi SM." Mạc Tứ Ly không kiên nhẫn lớn tiếng.
Tim như muốn rớt ra ngoài, Nguyệt Thần cắn răng đang định đi ra, Kiêu Chi Hàn đi lấy chanh ớt đã trở lại, thắc mắc hỏi:"Tứ Ly, cậu đang nói chuyện với ai?"
"Có người ở đây." Mạc Tứ Ly giọng điệu không được tốt lắm.
Mặt Kiêu Chi Hàn tối sầm lại. Vài giâu suy ngẫm lại cảm thấy kỳ quái, nói:"Chúng ta đâu thấy ai tiến vào, cửa sau cũng không có mở." Nếu cửa trước cửa sau có thể đi vào, bọn hắn đã chạy đi lâu rồi, cần gì chịu chết trúng kế Du Thanh Nhi. Nhắm trừng Quân BE muốn đi ra cũng chỉ có thể leo cửa sổ ra.
Khả năng duy nhất có thể xảy ra chính là:"Hắn ta đã vào đây trước chúng ta, có thể là đồng bọn của ả Du Thanh Nhi."
Nói tới trường hợp này, sắc mặt của cả hai không được tốt cho lắm. Liếc mắt nhìn nhau, thấy được thần sắc giống nhau của đối phương, cả hai hùng hổ xông tới căn phòng cất rượu bên cạnh.
Nguyệt Thần ngẩn người. Hoá ra sợ bóng sợ gió nãy giờ chỉ là tự mình đa tình thôi sao. Trong lòng nổi lên tò mò nhìn 'ân nhân cứu mạng' bị nắm cổ lôi đi như lôi vật phẩm vô giá.
Mạc Tứ Ly cười lạnh túm áo 'ân nhân', một mặt cầm camera xem hình ảnh từ lúc bắt đầu dừng ở lúc thuốc được giải, hắn nghiêm mặt giọng bất mãn hỏi:"Ngươi như thế nào không quay tiếp?!" Hắn muốn đem về làm kỉ niệm a. Hoặc lúc nào buồn thì tặng cho Du Thanh Nhi một cái kinh hỉ.
"Tôi...Thanh Nhi..." Nhìn bộ dáng này hẳn bị màn SM tiêu chuẩn ban nãy doạ sợ rồi.
Kiêu Chi Hàn thản nhiên bổ sung:"Hiện tại tiếp tục là được rồi."
Chà! Du Thanh Nhi thế nào có chủ ý ngu xuẩn như vậy a. Xác định ban đầu cô ta chỉ muốn quay lại cảnh mờ ám để uy hiếp bọn, nào ngờ trở thành hại mình, tiện nghi cho cô.
Cũng không ngờ Kiêu Chi Hàn hằng ngày nho nhã, nội tâm lại vô cùng đen tối.
"Chỉ có điều...người diễn sẽ không là chúng ta." Xem ra cô vẫn là đánh giá thấp Kiêu Chi Hàn nha.
"Rất đúng ý tôi." Mạc Tứ Ly nhếch môi cười. Nói xong bẻ ngoặc tay người đàn ông, chĩa súng vào đầu hắn ta đe doạ, thân tản ra đầy sát khí:"Cho ngươi cơ hội thưởng dụng mỹ nhân, thế nào?"
Trong mắt người đàn ông loé lên tia thèm khát nhưng vẫn mạnh miệng chối bỏ ra vẻ trung thành:"Tôi sẽ bảo vệ Thanh Nhi tới cùng."
Khinh thường cười một tiếng, Kiêu Chi Hàn chậm rãi nói:"Ngươi tự thân vận động ít ra có thể bảo vệ ả ta, còn nếu để chúng ta ra tay, e rằng..." Đây thật ra là dụ dỗ hắn ta làm nhục Du Thanh Nhi a. Đúng là hội trượng chức vị không có hữu danh vô thực. Oán hận chỉ có thể làm hội phó đã vơi đi phần nào.
"Được, ta làm là được chứ gì. Không cần làm khó Thanh Nhi." Hắn ta trưng bày vẻ mặt 'anh vì em làm tất cả' anh dũng nói.
Thực buồn nôn! Rõ ràng thèm khát hận không thể nuốt trọn Du Thanh Nhi đi.
Kiêu Chi Hàn đưa dĩa chanh muối ớt cho hắn, không quên nhắc nhở:"Cầm lấy tự bôi lên thân phân." Haha~cười chết. Đây đủ ngoan a, nghĩ đến tên đó dụng dương vật thoa đều vật phẩm 'sát muối lên vết thương' tung hành trong âm đạo bị thương của Du Thanh Nhi, Nguyệt Thần thực sự muốn cười to, lòng dạ căm hận bị dụ tới đây nhất thời phai đi phần nào.
Chỉ là lời nói tiếp theo của Kiêu Chi Hàn làm Nguyệt Thần mất hết tâm trạng vui sướng khi người gặp hoạ:"Tứ Ly, sao cậu còn chưa lấy rượu? Hiện tại có phim rồi, chúng ta cũng nên lấy thêm vài chai hưởng dụng." Dù sao cũng là miễn phí mà.
Thấy hai người theo hướng này đi tới, trong lòng Nguyệt Thần thầm kêu to, ta xong đời rồi. Nhìn màn vừa rồi liền biết hai người này không tốt lành gì, nếu biết cô chứng kiến cảnh tượng đen tối nãy của họ, rơi vào tay họ còn có xương trở ra sao?
A..a, ông trời không nên tuyệt đường sống của cô nha.
Lúc này tên kia đã bắt đầu luật động ngao du trong thân thể mỹ mà của Du Thanh Nhi, minh chứng tốt nhất chính là thanh âm đau đớn mà khoái hoạt sung sướng của cô ta. Nhưng Nguyệt Thần không còn tâm trạng nhìn tới cô ta vui hay không vui, hiện tại giữ được mệnh này mới là quan trọng a.
Con người đúng là không thể nói trước được điều gì, vui quá hoá buồn còn không phải nói Cổ Nguyệt Thần hay sao.
Hẳn giờ này cô đang mong có bạch mã hoàng tử chạy tới cứu mình đi. Tiếc là ông trời không nguyện ý cho kẻ vô lương như Nguyệt Thần một bạch mã, nhưng lại rất thương tiếc gửi cho cô hắc mã hoàng tử an ủi?
"Đúng vậy. Một màn đặc sắc như vậy, không có rượu quả thật đáng tiếc." Tôn Kỳ Dương trầm giọng nói. Thân ảnh nháy mắt đã xuất hiện ở đại sảnh.
Ta kháo! Hắn chính là nhìn thấy cô nên mới có thể cổ vũ mong hai người kia nhanh thấy cô...Tôn Kỳ Dương, ngươi...quá...đen..tối...a!
"Tại sao anh lại ở đây?" Kiêu Chi Hàn tuyệt không có hảo cảm với Tôn Kỳ Dương, lạnh giọng nói.
"Giống như các người - hưởng thức mỹ nhân. Mà đối tượng tất nhiên phải là Cổ Thiên Nguyệt!" Tôn Kỳ Dương nhếch môi cười như không cười, đáy mắt dấy lên tia tán thưởng. Quả nhiên không phải ngưồi thường, chỉ vài giờ đã có thể kìm chế dục vọng, cho thấy hai người này rất lý trí. Nếu là người khác, e rằng tới mai còn chưa giải quyết xong ham muốn đâu.
"Cậu..." Mạc Tứ Ly căm tức nhìn Tôn Kỳ Dương, sát khí quanh thân hoà quyện với hàn khí vô tình của Kiêu Chi Hàn khiến nhiệt độ trong sảnh nhất thời giảm vô đối.
*Rầm* Tiếng cửa bị đạp tung, một loạt bóng dáng ba người xông vào, nghiến răng phẫn nộ nhìn Tôn Kỳ Dương.
Tới đây đang nghĩ cách mở khoá, nào ngờ vừa vặn nghe được lời nói đáng khinh của Tôn Kỳ Dương liền nhịn không được đạp cửa đi vào.
TMD! Ngươi nghĩ ngươi là cái gì mà dám chà đạp Nguyệt Thần của họ. Cho dù là nói đều không được!
Tôn Kỳ Dương bỏ hai tay vào túi dựa vào tường, hững hờ cười:"Chà! Cũng đông vui rồi nhỉ? Không biết tôi có nên mời một người ra chủ trì công đạo hay không?"
Danh sách chương