"Đúng a! Lão Đại hẳn rất lợi hại đi, nếu không Nhị thiếu đã chẳng đề cử tín nhiệm cô nha." Lão Lục hé răng cười, song như nghĩ tới gì đó liền mở miệng cười gian:"Không nên là JQ đi, nếu không tại sao lại giấu cô không cho diện kiến?"

"Aii, Nhị thiếu đây là thương hoa tiếc ngọc, cậu thì biết gì chứ. Suốt ngày cứ suy nghĩ đen tối!" Lão Tam dùng ánh mắt nhìn người ngu ngốc chiếu tướng với lão Lục, miệng khinh bỉ một tràn.

"Chẹp, mấy người rất không có lương tâm, không thấy lão Đại mới tỉnh còn mệt mỏi sao?" Lão Ngũ bất đắc dĩ lên tiếng chặn họng mấy người hưng phấn nói không ngừng từ lúc bước vào đây. Lẽ ra nên moi ít thông tin từ lão Đại bí ẩn này chứ không phải tranh cãi quên trời quên đất nha.

Lão Lục hung hăng trừng hắn, còn là hừ lạnh một cái. Nếu có lão Tứ ở đây, ngươi còn có thể lớn lối sao!!? "Nhị thiếu có nói, lão Tứ luôn theo sát lão Đại...vậy A Tứ đâu rồi?"

Lão Lục đột ngột hỏi, mọi người nhất thời im lặng. Cổ Nguyệt Thần trầm mặc giây lát, hạ giọng:"Là, Mạc Tứ Ly à?"

Không khí yên tĩnh.

Ngay cả La Hoàng Tu mới bước chân vào phòng cũng cảm nhận rõ rệt, nhưng là hắn sẽ để ý sao? Đương nhiên là không rồi! Hoàng Tu thản nhiên đặt thức ăn trên bàn bên cạnh giường, nhẹ giọng:"Đều là đồ em thích ăn, chỉ là mới tỉnh dậy em nên ăn cháo lót dạ trước."

Không khí yên tĩnh đến ngạt thở, nỗi căng thẳng chiếm lấy trái tim mọi người.

Nguyệt Thần mệt mỏi nằm xuống phất tay đuổi người.

Tại sao lại có cảm giác bất lực như thế này? Hình như càng ngày cô càng lún sâu vào tình tiết truyện, mặc dù đã cố né tránh mọi thứ. Cô không muốn họ, cuộc sống bình yên sao khó quá, vì cô là nữ phụ sao?

Tổ chức "Mặc" là sao? Nếu không phải gần đây cô mới tra ra, nếu không phải ban nãy cô cố chống đỡ...có phải hay không đã bại lộ. Nhị thiếu gì đó, cô từng gặp qua nhưng chức vị lão Đại này là sao?

Mọi thứ cứ như bị dàn xếp một theo tiết tấu nào đó, thực khó chịu. Nếu nói đến Nhị thiếu thì chính xác cô gặp anh ta vào khoảng hai tháng trước, à, là gặp lúc anh ta trong tình trạng nửa sống nửa chết ở biệt thự ngoại ô.

Ở ngoại ô có biệt thự phong cách cổ điển của Pháp, cửa ra vào kiểm soát kín đáo vô cùng. Muốn xâm nhập vào trong phải nói là mức độ khó tăng cao a.

Nhưng với cô chẳng qua là một bữa sáng, Nguyệt Thần tìm nơi lính gác di chuyển đổi ca cùng góc chết camera thừa cơ xông vào.

Sau một hồi quan sát, tính toán khoảng cách bước đi trong vài giây, Nguyệt Thần nhanh chân chạy vào toà nhà chứa đựng tài liệu cần lấy.

Ai ngờ bên trong tối đen như mực thế nhưng lại có người, điều này thành công chặn đứng cô ngoài cửa. Trong lòng gấp muốn chết, còn vài bước nữa họ sẽ thấy cô, camera xoay chiều sẽ hoạt động hướng này, mặc kệ vào trong trước đi rồi tính.

Tinh! Vừa vặn, phù. Nguyệt Thần thở một hơi nhẹ nhõm, chính là chưa kịp vui mừng đã bị thanh âm vang lên cấp thức tỉnh.

"Ai đó?"

Nguyệt Thần im lặng.

Người kia bật công tắc đèn lên, ánh sáng bất thình lình làm cô chói mắt, theo phản xạ che mắt lại, qua vài giây thích nghi cô hạ tay xuống nhìn tình hình trước mặt.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn không khỏi há hốc mồm. Kia...MK, đó còn không phải chơi trò SM dammei a.

"Hì..hì..đi nhầm a, tôi không nhìn thấy gì hết..cái gì cũng không thấy." Nguyệt Thần cười hihi, trông hết sức giả tạo. Cô muốn chạy a....!

"Đứng đó!"

Có ngu mới đứng lại a. Tiếp tục đi.

*Đoàng*

Hắn không có nói chơi a, đây là muốn bắn cô. T^T

"Đại hoàng tử?" Cảnh vệ bên ngoài nghe thấy tiếng súng, liền lên tiếng dò hỏi.

"Không có gì, lui ra. Dù nghe được gì cũng không cho phép vào."

"Dạ." Âm thanh bước chân rời đi, càng lúc càng xa.

Đại hoàng tử!!!!? Mệt cho cô thông minh, nhận nhiệm vụ luôn dính vào người hoàng gia.

"Quay người lại, khai báo danh tính." Vị đại hoàng tử hất càm ra lệnh, cô cứng ngắc xoay người lại quát:"Tôi cắt a!" Rồi lấy tư thế sét đánh nhanh nhạy bắn hắn.

Nam nhân nghe câu này điều làm đầu tiên chính là theo bản năng che hạ thân lại. Chỉ là giây phút ngắn ngủi khi nhận ra mình bị lừa thì đã trúng đạn của cô, ngã vật xuống, máu hồng tiên diễm rỉ giọt. Trong lúc còn thanh tỉnh, hắn còn trợn mắt dường như không thể tin mình lại bất cẩn để người khác chiếm tiện nghi.

Người đàn ông bị chói tứ chi bởi còng sắt không khỏi hét lớn:"Không...!"

Cổ Nguyệt Thần lắc đầu tiếc hận. Đẹp trai mạnh mẽ thế kia lại là thụ a. Uầy, ánh mắt căm hận kia là sao? Cô đã làm gì đâu a.

"Ai..ai cho phép cô giết hắn?" Hắn khàn giọng chất vấn.

"Ách.." Cô giết hắn hồi nào? Nguyệt Thần cúi đầu nhìn khẩu súng gây mê loại cực mạnh trên tay, không khỏi cảm khái. Đúng là yêu đến điên cuồng rồi, không thấy vị kia còn thở hay sao? Còn màu hồng gì đó, chỉ qua là dung dịch này tiếp xúc máu biến màu thôi mà.

"Chỉ tôi mới có tư cách giết hắn. Hiểu chưa?" Hắn trầm giọng đầy sát khí, nói được vài ba câu liền hổn hển đau nhức.

Khoé môi co rúm, cúi đầu. Ai nha, thì ra hai người đều là S a, chỉ tên này yêu quá mới chịu làm M cho Đại hoàng tử ngược. Chậc..chậc, nhìn sự kiềm nén cùng máu đã khô nát trên người hắn đi rồi biết hắn yêu Đại hoàng tử bao nhiêu.

Nguyệt Thần ôm ngực YY. Còn chưa kể tới cam tâm uống thuốc kích dục...ôi, tình yêu thực cao thượng! Thân là một tác giả, đương nhiên khả năng YY cực đại rồi! :3

"Khụ...ư..a.." Nghe hắn rên rỉ, Nguyệt Thần từ trong tưởng tượng thoát ra cười cười. Người này thực đáng thương có lẽ mình nên nhanh chóng lấy đồ đi rồi cứu tỉnh Đại hoàng tử giúp hắn giải toả lửa dục khó nhịn a.

Không phí thời gian nữa, Nguyệt Thần đem chỗ khả nghi lật tung lên cuối cùng cũng tìm thấy xấp tài liệu cần thiết, liền cất vào người.

Định đem Đại hoàng tử cứu tỉnh, ai ngờ hằn cất lời thỉnh cầu:"Cởi bỏ cho ta...xin ngươi.."

Aiii, được rồi. Ai bảo hắn xinh đẹp lạnh lùng mang vẻ thống khổ làm cô mềm lòng.

Sau khi mở khoá cho hắn, hắn liền xông tới chỗ Đại hoàng tử, không phải ôm ấp đau lòng mà là bồi thêm vài cú vào lòng ngực vị Đại hoàng tử. Không biết lực nặng nhẹ bao nhiêu mà người kia đã hộc máu rồi đấy.

Nguyệt Thần run lên, bất giác lùi ra sau. Cảm thấy đầu óc bản thân không đủ dùng, thế nào cũng không thể lý giải chuyện đang xảy ra.

Hắn quay người từng bước ép sát cô, đến khi lưng dính chặt vào cách cửa cô mới ngẩng đầu nhìn hắn. Trong lòng hò hét, cô thấy chưa! Đây là tự tạo nghiệt không thể sống đó, tốt bụng mở khoá làm chi, hay là quá tự tin bản thân có thể quật ngã một người đàn ông hơn 1m8 dũng mãnh khi hắn phản kích sao!!

Bi thương, hết sức bi thương a~

"Vật nhỏ cô tên gì? Làm gì ở đây?"

Nguyệt Thần bình tĩnh quơ quơ tài liệu, thản nhiên bịa đặt:"Tôi tên Mặc Y, sống nhờ bán tin tức hot nha. Cho nên liền chạy vào đây."

"Tiểu Mặc tốt lắm." Hắn nhếch môi cười, định véo má cô nhưng lại cảm thấy tay mình bẩn liền bỏ định.

!!??

Nói dối!"Không ai muốn bán tin tức mà chui đầu vào chỗ chết." Hắn chăm chú nhìn cô, nói rõ từng chữ. Sau lại mỉm cười ý vị:"Nói đi, em trốn nơi nào ra."

A, đó là việc của ngày trước rồi, còn bây giờ cô là:"Công dân lương thiện a."

Công dân lương thiện!? Buồn cười, công dân bình thường làm gì có súng gây mê liều mạnh. Lại lắc đầu không muốn tính toán với cô, thế lực của hắn còn không tra ra cô sao.

"Tôi là Tịnh Khiết."

Nguyệt Thần gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau mới gõ gõ đồng hồ trên tay ý nói cô muốn đi. Kỳ quái Tịnh Khiết thực sự tha cô đi, nhìn bóng lưng cô hắn khẽ nói:"Hẹn gặp lại, tiểu Mặc."

Còn cái gì thực lực, cái gì bản lĩnh ai nha, kỳ thực cũng không nên trông cậy vào cô quá nhiều a.

Bữa tối sau khi La Khả Ân sang Anh, cả đêm cô uống rượu đảo loạn giờ giấc, khi tỉnh dậy đầu óc chưa kịp đau nhức liền bị doạ cho tỉnh táo bởi:"Tiểu Mặc có phải hay không em đã biết trước mọi chuyện?"

Cái xưng hô này, ngoài:"Tịnh Khiết" ra thì còn ai vào đây.

"Uh, chuyện lần này cảm ơn em. Nếu không có em nhắc nhở có lẽ đã bị thiệt hại nặng nề rồi."

Nhắc nhở, nhắc nhở cái gì?

"Được rồi. Lần sau anh sẽ hoàn toàn nghe em."

Được rồi. Gặp anh ta một lần, nói chuyện vẹn hai lần liền được bổ nhiệm làm lão Đại.

Này thì quá....hờ đi.

Đang suy nghĩ thì đã bị ai đó ôm trọn trong vòng tay, Nguyệt Thần nhíu mày đợi người kia giở chăn ra.

"Tịnh Khiết?" Cô thật ra lại có chút bất ngờ, không phải mọi người nên về để bệnh nhân nghỉ ngơi sao. Với tính của Yuu sao lại để hắn ở lại.

Nói đến Cẩm Tiên Nguyên Phương, một thân phận nữa lại ra ánh sáng. Việc này làm cho cô hơi hoang mang, nếu mấy nam chủ khác cũng giống vậy. Chắc cô khó mà sống nổi a.

"Em đang nghĩ gì?"

Cô lắc đầu. Tịnh Khiết thở dài một hơi, cũng không đôi co với cô, lãng sang đề tài khác.

"Sao em biết chuyện ngày đó? Đừng nói với anh, em cái gì cũng không biết. Ngày đó khi anh gọi cho em bàn bạc, em đã hét toáng lên 'Đừng đi...không được đi, có nghe hay không!!!?' " Nói tới đây, Tịnh Khiết mím môi nín cười, lại kể tiếp:"Tuy vậy anh vẫn cho một nhóm đi xem tình hình. Nguyên lai, Đại hoàng tử đã bày sẵn bẫy chờ anh nhảy vào. Mà nhóm kia, một đi không trở lại, lão Thất vùi mình trong biển lửa."

Thanh âm của Tịnh Khiết không che giấu được nỗi hối hận tột cùng, Nguyệt Thần vỗ vai hắn, thở dài. Không ngờ cô đánh bậy bạ mà cũng trúng, hơn hết cô hoàn toàn hiểu được câu 'Được rồi. Lần sau anh sẽ hoàn toàn nghe em'.

OMG, hôm đó cô còn tưởng Khả Ân gọi, nhớ nhung hoà lẫn hối hận cùng rượu chiếm hữu đầu óc, tâm tình bộc phát cứ thế mà nói 'Đừng đi...không được đi, có nghe hay không!!!?'. Thật là, không làm gì mà cũng nhặt được tiện nghi.

Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo:"Nhị thiếu, có người tự xưng là bạn của cô ấy - Kiêu Chi Hàn."

Tịnh Khiết lườm người trong ngực, thầm cảm thán, mùa hoa đào a.

"Cho vào đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện