Hôm nay Dư Ninh toàn thân đau nhức, không có cách nào xuống giường đành phải gọi đến công ty xin nghỉ. Hắn lệnh cho thanh niên đổi ga giường, đem chăn bẩn hề hề ném vào máy giặt, còn mình thì lười biếng nằm trên giường chỉ huy cậu dùng máy giặt rồi đem đi phơi như thế nào. Trước đó thanh niên còn làm sandwich chân giò hun khói và đun nóng sữa bò đến hầu hạ hắn. Dư Bổn tung ta tung tăng ở ban công, phòng bếp rồi lại bay qua phòng ngủ, cảm thấy mình vừa đa năng vừa có mười phần sức mạnh.

Toàn bộ ban ngày và ban đêm thanh niên đều duy trì hình thái con người, không hề biến trở về.

Khó có được một ngày nghỉ ngơi, Dư Ninh lười nhác lật xem tạp chí. Thanh niên vui vẻ rửa xong cốc chén, cắt một đĩa hoa quả đi tới, hỏi hắn còn cần gì nữa không.

Dư Ninh vênh mặt nói “Không cần”, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh người, tư thái “ban thưởng” nói với thanh niên, “Ngồi xuống đi.”

Thanh niên không có chút tự giác bản thân đang bị bóc lột, cao hứng ngồi xuống bên cạnh Dư Ninh, còn có chút trình độ vượt cấp ôm eo chủ nhân, hết sức chuyên chú nhìn hắn.

Thời khắc như vậy trước đây chưa từng xảy ra.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, cả căn phòng ấm áp dưới ánh nắng tràn đầy. Mái tóc vàng mềm mại của thanh niên sáng lấp lánh trong nắng, giống như từng sợi làm bằng vàng kim; làn da cậu trắng nõn chưa từng phơi dưới mặt trời, mịn màng như lụa, dụ hoặc ngón tay Dư Ninh nhẹ nhàng chơi đùa.

“Hmmm…”

Thanh niên được gãi vành tai cùng cổ thoải mái thở dài, hai mắt mông lung buồn ngủ. Cậu “chiến đấu hăng hái” cả một đêm, bị thiếu ngủ nghiêm trọng.

Dư Ninh quay đầu, thấy thanh niên bắt đầu ngủ gà ngủ gật, lưng dần dần ngả ra rồi nằm xuống giường. Tia nắng chiếu lên sườn mặt thanh niên, mạ một lớp ánh sáng mỏng tang, khắc họa nên chiếc mũi thẳng tắp cùng đôi môi xinh đẹp.

Này cũng là lần đầu tiên Dư Ninh nhìn thấy bộ dáng thanh niên dưới ánh mặt trời.

Hắn đột nhiên cảm thấy hẫng một cái, hô hấp cũng nhanh hơn, chút ngượng ngùng không hiểu từ đâu dần xâm chiếm đầu óc.

Dư Ninh rời đi tầm mắt, trên má có chút phiếm hồng.

Lời nói dư thừa của Âu Uy làm Dư Ninh phải nghỉ hết hai ngày, vết bầm trên người qua một tuần mới tiêu đi. Cái này cũng chưa tính là gì, tệ nhất là những lời đó lại làm Dư Bổn rơi vào tự ti và hố sâu lo lắng Dư Ninh không còn thích cậu. Từ cuối tuần đến nay cậu vẫn cẩn cẩn dực dực, không còn bộ dáng đầy sinh lực giống như trước nữa. Vốn dĩ Dư Ninh cảm thấy bổn cẩu vừa dính người vừa □□ thường xuyên làm mình không chịu nổi, nhưng lúc này bổn cẩu quả thực quá an tĩnh, hắn không quen.

Lúc mang bổn cẩu ra ngoài, nó không còn bộ dạng như ngựa thoát cương động kinh chạy khắp nơi nữa mà lịch sự văn nhã tản bộ chậm rì rì, ai trêu cũng không thèm quay đầu.

Đến lúc biến thành người được Dư Ninh dẫn đi mua đồ, cậu cũng ngượng ngùng xoắn xuýt, nói cái này không cần, cái kia cũng không cần.

Dư Ninh đẩy xe đẩy rỗng, tức tối nói, “Không phải cậu thích ăn bánh quy này à?”

Dư Bổn đứng một bên nhẹ giọng trả lời, “Em chỉ cần ăn cơm và thức ăn chó là được rồi.”

Dư Ninh cầm hộp bánh quy tàn nhẫn gõ đầu cậu, “Làm sao? Cậu tưởng chủ nhân tôi hộp bánh quy cũng không mua nổi sao?”

Bánh quy trong hộp bị gõ kêu răng rắc, Dư Bổn ôm đầu liên túc nói, “Đừng gõ, đừng gõ nữa, bánh quy sẽ vỡ mất!”

“……” Dư Ninh nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng ném hộp bánh vào xe đẩy, làm lơ ý kiến của cậu nhét một đống đồ ăn vặt vào. Dư Bổn bám theo sau xe không ngừng nói, “Em chỉ cần ăn cơm và thức ăn chó là được rồi, em—”

“Tôi muốn ăn không được sao?!” Dư Ninh một cậu làm cậu sặc trở về.

Dư Bổn sờ sờ mũi, nhỏ giọng lầm bầm, “Chủ nhân cũng không thích ăn đồ ăn vặt mà…”

Về tới nhà, Dư Bổn đặc biệt biết điều. Dư Ninh ngồi xuống ghế sopha nghỉ ngơi, cậu liền ngồi xổm xuống, dựa đầu vào đùi hắn, ngoan ngoãn không nháo cũng không ầm ỹ. Dư Ninh lấy chai nước trái cây trong túi đồ to đùng vừa mua về đưa cho Dư Bổn, đấy là loại đồ uống cậu thích nhất. Dư Bổn nhận cái chai nhưng không uống, tùy tay đặt nó một bên.

Dư Ninh nhéo nhéo lỗ tai cậu, “Mi lại muốn nháo cái gì?”

Dư Bổn không tránh thoát cũng không buông tay, để yên cho Dư Ninh nhéo tai mình.

Dư Ninh thở dài buông tay ra, đứng dậy đi lấy túi mình hay mang đi làm, lấy ra một cái hộp màu đen đưa cho thanh niên, “Cho cậu.”

Dư Bổn tò mò nhận cái hộp, vừa mở ra liền thấy bên trong là một chiếc vòng cổ bằng da. Vòng da màu đen tinh tế mềm dẻo, ở giữa còn gắn một miếng kim loại hình elip.

“Cho em?” Thanh niên rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, cậu cao hứng cầm lên xem.

Dư Ninh khụ một tiếng, Dư Bổn ngẩng lên nhìn hắn, Dư Ninh chỉ chỉ cái vòng, Dư Bổn nghiêng đầu nghi hoặc, cuối cùng Dư Ninh đành rụt rè nói ra ba từ, “Miếng kim loại.”

Dư Bổn lấy chiếc vòng ra, nhìn thật kĩ miếng kim loại cong cong như trăng non. Mặt trên sần sùi, cư nhiên là từng hàng chữ nhỏ, nếu không nhìn gần đúng là không phát hiện được. Dư Bổn mở đèn bàn, một bên soi một bên đánh vần từng chữ, “Cẩu: Dư Bổn; Chủ nhân: Dư Ninh; Điện thoại: XXXXXXX; Địa chỉ……”

Dư Bổn ngẩng lên nhìn Dư Ninh, đôi mắt rực rỡ như sao trời.

Dư Ninh cầm lấy chiếc vòng trong tay cậu, chỉ vào miếng kim loại nói, “Cái này có gắn chip, quét máy tính sẽ hiện lên tên của tôi và cách thức liên hệ, về sau kể cả tôi có ném cậu đi thì cảnh sát vẫn sẽ quét được thông tin của tôi rồi đưa cậu về. Cho nên —”

Dư Ninh hắng hắng giọng.

“— tôi là ném cậu cũng không xong.”

Chip có thể cấy vào cơ thể thú cưng, vậy mới vĩnh viễn không thể bỏ được, vòng cổ ngược lại vẫn có khả năng bị rơi mất. Nhưng suy xét đến tình huống đặc thù của Dư Bổn, Dư Ninh cảm thấy cấy chip không quá an toàn liền chạy đến cửa hàng trang sức LF đắt tiền chỉ để làm một cái vòng cổ cho chó. Lúc Dư Ninh yêu cầu khắc thông tin của mình lên vòng, nhân viên trong tiệm há hốc miệng, vẻ mặt một dáng “Nghĩ không ra một anh tuấn nghiêm túc bạch lĩnh tinh anh như ngài mà lại si mê thú cưng đến thế”.

“Này, đến LF làm xích chó, tôi đều bị nhân viên trong cửa hàng tưởng là thằng ngốc đấy có biết không?” Dư Ninh oán giận mắng.

Dư Bổn vẫn ôm cái vòng kia, một câu cũng chưa nói gì.

“Không thích? Không thích cũng phải đeo cho ta! Mi —” Dư Ninh nóng nảy, đang muốn uy hiếp một phen, không nghĩ tới Dư Bổn đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy hắn, đẩy Dư Ninh ngã cả ra phía sau.

“Dư Bổn mi —”

“Thích thích thích thích thích thích!!!!!” Dư Bổn kêu to vang trời.

“Nhỏ giọng thôi! Lỗ tai đều bị cậu làm cho điếc!” Dư Ninh quát lớn, ngại ngùng bẻ tay Dư Bổn.

Thanh niên nhất quyết không buông, gắt gao ôm lấy hắn. Một lát sau, Dư Ninh cảm thấy cổ mình bị ướt nóng một mảnh.

“Cậu khóc cái gì —” Dư Ninh sốt ruột mắng, “Không phải chỉ là một cái xích chó thôi à!”

Dư Bổn chôn mặt trong hõm vai Dư Ninh, ấp úng nói, “Em có phải có thể vĩnh viễn ở bên chủ nhân hay không?”

Bất an của cậu quả thực không thể tưởng tượng.

Dư Ninh sờ đầu tóc mềm mại của thanh niên, động tác dị thường ôn nhu, miệng lại đanh đá nói, “Vô nghĩa, đều đã làm cẩu chứng* cho cậu rồi, muốn ném cũng không ném đi được.”(* chứng nhận là thân phận thú cưng đã có chủ)

Dư Bổn nhẹ nhàng cọ gương mặt Dư Ninh, quay đầu hôn phớt lên mặt hắn. Hai mắt cậu vẫn còn sũng nước, trên má vương lệ. Dư Ninh tiến lại gần, hôn đi nước mắt của cậu. Hai người ngồi trên sopha ôm ấp hôn môi, từng chiếc rơi xuống mặt cùng môi đối phương. Dư Bổn rất nhanh dần thở dốc, ôn nhu cũng trở nên cấp bách nóng rực, giống như một lò than từng chuỗi hạ xuống da thịt Dư Ninh.

Một giây trước khi thần trí bị dục vọng mê loạn, Dư Ninh ngẩng đầu từ ôm ấp khiến người hít thở không thông của Dư Bổn, chợt nhìn thấy một bóng đen lao vút qua ban công.

Kia giống như, một con mèo? Nhưng hắn còn chưa kịp tự hỏi đã bị Dư Bổn nâng chân lên, từ hướng chính diện tiến vào.

Kế tiếp bọn họ không còn thời gian cùng tinh lực để nói thêm gì nữa, toàn bộ lời muốn nói đều giao cho thân thể tương liên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện