Nữ nhân quấn khăn sexy sắc mặt lạnh lùng, không chút dao động trường kiếm vung ra hướng phía ngực trái của Triệu Linh Tiêu đâm thẳng.
Triệu Linh Tiêu nhìn toàn trường suýt chút teo trim, à teo tim, hắn không ngờ là nữ nhân độc ác kia lại ra sát chiêu, nội tâm hoảng loạn vô cùng.
•Chết tiệt, chẳng lẽ lão tử lại phải chết..
Triệu Linh Tiêu thầm oán trách.
Trong lúc sinh mệnh Triệu Linh Tiêu như mành chỉ treo chuông, mũi kiếm chỉ cách tim hắn ba tất thì không biết từ đâu vang lên tiếng nổ điếc tai.
•Hừ, trong doanh gặp chuyện,.... Tiểu Chiêu mau quay về..
Nữ Nhân quấn khăn nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, quay sang gọi nữ nhân tiểu mỹ nhân đứng tần ngần bên cạnh một tiếng rồi lắc người rời đi, trước khi đi nàng ta không quên lôi cổ Triệu Linh Tiêu theo.
Tiểu mỹ nhân nghe gọi liền cuống quýt chạy theo, chợt nàng nhìn thấy gì đó.
•A.. Chim nhỏ, sao mày lại ở đây...
Thứ nàng trông thấy chính là chim nhỏ Tiểu Kê, nó lúc này đang đứng dưới đất tần ngần nhìn Tiểu mỹ nhân.
•Mày bị thương à, được rồi để ta mang ngươi về chăm sóc...
Nàng yêu thương vuốt ve Tiểu Kê, Tiểu Kê tất nhiên là không chịu nằm yên mà yếu ớt vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tay của Tiểu mỹ nhân.
Cách chỗ họ đứng chừng ba dặm có một cái doanh trại nhỏ, bên trong khoảng chừng sáu mươi người, lúc này toàn thể hỗn loạn, la hét chiến đấu, đối thủ của họ là một con rết khổng lồ, thân dài mười thước, trăm chi, mười mắt, càng nhọn, răng thưa, đặc biệt là cái đuôi của nó có màu đỏ như máu. Xích vĩ Ngô Công liên tục phô trương thanh thế, hung hãn thét gào, không ngừng có người trong doanh ngã xuống, đa phần họ điều bị trúng độc mà chết, mặt mày đen thui, số ít bị móng vuốt sắc bén cào xé da thịt sâu tận xương, đáng sợ vô cùng. Đứng gần đó là một trung niên tuổi chừng tứ tuần, vai hùm mặt gấu, uy thế bừng bừng, thế nhưng lúc này gã sắc mặt lại cực kỳ xấu, đen sậm rõ ràng là bị trúng độc, tuy lảo đảo nhưng vẫn không ngã, tay chống và trường kiếm miệng không ngừng ra lệnh cho thuộc hạ xông lên, lập trận thế vây công Xích Vĩ Ngô Công.
Thất Vĩ Ngô Công là ma thú đỉnh Tam Kỳ, hung hãn vô cùng, những người trong doanh tuy có võ lực nhưng hầu hết yếu kém, không trụ nổi khi bị Xích Vĩ Ngô Công tấn công, chỉ chốc lát liền có người bị đánh ngã.
Trong tình cảnh nguy cấp thì từ phía xa, một đạo kiếm quang lóe lên, như sóng nước ập vào Xích Vĩ Ngô Công, chỉ thấy Xích Vĩ Ngô Công đang tàn bạo bỗng dưng bị hất tung, thân thể khổng lồ bị kiếm quang thổi bay nặng nề chấn vỡ một gốc đại thụ.
Xích Vĩ Ngô Công bị thương điên cuồng gào thét, với bản tính hung hãn trời sinh của ma thú nó chẳng hề e ngại bất cứ thứ gì, lập tức hướng về phía người vung kiếm mà lao tới.
Người xuất ra kiếm quang là một nữ tử xinh đẹp, người quấn khăn trắng bó sát, quyến rũ vạn phần, bất cứ nam nhân nào trông thấy cũng sẽ mê mẩn, cương cứng, vậy mà mấy nam nhân trong doanh nhìn thấy nàng biểu tình chỉ có tôn kính, sợ sệt.
Nữ Nhân quấn khăn tay xách cổ Triệu Linh Tiêu tùy tiện ném sang một bên, hắn bị lực đạo hất lộn cù mèo mấy vòng, trong lòng thầm rủa ba đời tổ tông nhà nữ tử kia.
•Mạch nhi, Xích Vĩ Ngô Công này hung hãn vô cùng, con hãy cẩn thận...
Trung niên vai hùm nhìn thấy nữ tử thì vẻ mặt có chút vui mừng xen lẫn lo lắng gọi lớn.
Nữ tử nhìn sắc mặt trung niên vẻ mặt nàng liền trở nên âm trầm, nàng quay sang nói với một người đứng bên cạnh nói lớn.
•Ngươi, trông trừng tên chết tiệt này cho ta..
Nói xong nàng thả người bay hướng Xích Vĩ Ngô Công, người thanh niên được giao phó lập tức tóm cổ Triệu Linh Tiêu lại.
Nữ Nhân quấn khăn không nói nữa lời bay đến trước mặt Xích Vĩ Ngô Công, tay kiếm tựa thế cắm nhan, mũi kiếm hướng lên trời, toàn thân nàng lóe lên ánh xanh kỳ ảo, khí thế như thu thủy ôn nhu bình ổn, ánh mắt sắc bén như gươm.
•Chết đi đồ thú vật chết tiệt.... Thạch Ngọc Hư Thủy kiếm..
Miệng nàng hô lớn, khí thế bừng bừng kéo lên, tay chuyển động liền đâm ra một kiếm, nàng như tên rời dây vun vút lao tới chỗ Xích Vĩ Ngô, Xích Vĩ Ngô bị tấn công hung hăng rào rít, nó ngóc đầu lên nhe nanh múa vuốt như muốn xé rách nhân loại nhỏ bé trước mắt.
Có âm thanh như kiếm xuyên vào thịt, có tiếng thú rống đau đớn, mắt thấy Xích Vĩ Ngô Công thế như hung thần, thân thể to lớn bị một mũi kiếm vô tình xuyên qua, chỗ bị đâm cách đầu ba đốt đúng vào ngay thú tâm, một kiếm trí mạng, nữ tử quấn khăn lạnh lùng cầm chuôi kiếm, lưỡi kiếm như băng mạnh mẽ kéo lên, xẻ đôi phần đầu của Xích Vĩ Ngô Công, tiễn nó lên đường bình an.
Sau khi ra sát chiêu giết chết Xích Vĩ Ngô Công, nữ tử quấn khăn thu lại kiếm coi như không có chuyện gì, ra lệnh cho thuộc hạ gần đó xử lý xác của nó.
Trung niên mắt thấy Xích Vĩ Ngô Công bi giết mới lảo đảo ngồi bệt xuống, sắc mặt chuyển xấu vô cùng.
Triệu Linh Tiêu nhìn toàn trường suýt chút teo trim, à teo tim, hắn không ngờ là nữ nhân độc ác kia lại ra sát chiêu, nội tâm hoảng loạn vô cùng.
•Chết tiệt, chẳng lẽ lão tử lại phải chết..
Triệu Linh Tiêu thầm oán trách.
Trong lúc sinh mệnh Triệu Linh Tiêu như mành chỉ treo chuông, mũi kiếm chỉ cách tim hắn ba tất thì không biết từ đâu vang lên tiếng nổ điếc tai.
•Hừ, trong doanh gặp chuyện,.... Tiểu Chiêu mau quay về..
Nữ Nhân quấn khăn nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, quay sang gọi nữ nhân tiểu mỹ nhân đứng tần ngần bên cạnh một tiếng rồi lắc người rời đi, trước khi đi nàng ta không quên lôi cổ Triệu Linh Tiêu theo.
Tiểu mỹ nhân nghe gọi liền cuống quýt chạy theo, chợt nàng nhìn thấy gì đó.
•A.. Chim nhỏ, sao mày lại ở đây...
Thứ nàng trông thấy chính là chim nhỏ Tiểu Kê, nó lúc này đang đứng dưới đất tần ngần nhìn Tiểu mỹ nhân.
•Mày bị thương à, được rồi để ta mang ngươi về chăm sóc...
Nàng yêu thương vuốt ve Tiểu Kê, Tiểu Kê tất nhiên là không chịu nằm yên mà yếu ớt vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tay của Tiểu mỹ nhân.
Cách chỗ họ đứng chừng ba dặm có một cái doanh trại nhỏ, bên trong khoảng chừng sáu mươi người, lúc này toàn thể hỗn loạn, la hét chiến đấu, đối thủ của họ là một con rết khổng lồ, thân dài mười thước, trăm chi, mười mắt, càng nhọn, răng thưa, đặc biệt là cái đuôi của nó có màu đỏ như máu. Xích vĩ Ngô Công liên tục phô trương thanh thế, hung hãn thét gào, không ngừng có người trong doanh ngã xuống, đa phần họ điều bị trúng độc mà chết, mặt mày đen thui, số ít bị móng vuốt sắc bén cào xé da thịt sâu tận xương, đáng sợ vô cùng. Đứng gần đó là một trung niên tuổi chừng tứ tuần, vai hùm mặt gấu, uy thế bừng bừng, thế nhưng lúc này gã sắc mặt lại cực kỳ xấu, đen sậm rõ ràng là bị trúng độc, tuy lảo đảo nhưng vẫn không ngã, tay chống và trường kiếm miệng không ngừng ra lệnh cho thuộc hạ xông lên, lập trận thế vây công Xích Vĩ Ngô Công.
Thất Vĩ Ngô Công là ma thú đỉnh Tam Kỳ, hung hãn vô cùng, những người trong doanh tuy có võ lực nhưng hầu hết yếu kém, không trụ nổi khi bị Xích Vĩ Ngô Công tấn công, chỉ chốc lát liền có người bị đánh ngã.
Trong tình cảnh nguy cấp thì từ phía xa, một đạo kiếm quang lóe lên, như sóng nước ập vào Xích Vĩ Ngô Công, chỉ thấy Xích Vĩ Ngô Công đang tàn bạo bỗng dưng bị hất tung, thân thể khổng lồ bị kiếm quang thổi bay nặng nề chấn vỡ một gốc đại thụ.
Xích Vĩ Ngô Công bị thương điên cuồng gào thét, với bản tính hung hãn trời sinh của ma thú nó chẳng hề e ngại bất cứ thứ gì, lập tức hướng về phía người vung kiếm mà lao tới.
Người xuất ra kiếm quang là một nữ tử xinh đẹp, người quấn khăn trắng bó sát, quyến rũ vạn phần, bất cứ nam nhân nào trông thấy cũng sẽ mê mẩn, cương cứng, vậy mà mấy nam nhân trong doanh nhìn thấy nàng biểu tình chỉ có tôn kính, sợ sệt.
Nữ Nhân quấn khăn tay xách cổ Triệu Linh Tiêu tùy tiện ném sang một bên, hắn bị lực đạo hất lộn cù mèo mấy vòng, trong lòng thầm rủa ba đời tổ tông nhà nữ tử kia.
•Mạch nhi, Xích Vĩ Ngô Công này hung hãn vô cùng, con hãy cẩn thận...
Trung niên vai hùm nhìn thấy nữ tử thì vẻ mặt có chút vui mừng xen lẫn lo lắng gọi lớn.
Nữ tử nhìn sắc mặt trung niên vẻ mặt nàng liền trở nên âm trầm, nàng quay sang nói với một người đứng bên cạnh nói lớn.
•Ngươi, trông trừng tên chết tiệt này cho ta..
Nói xong nàng thả người bay hướng Xích Vĩ Ngô Công, người thanh niên được giao phó lập tức tóm cổ Triệu Linh Tiêu lại.
Nữ Nhân quấn khăn không nói nữa lời bay đến trước mặt Xích Vĩ Ngô Công, tay kiếm tựa thế cắm nhan, mũi kiếm hướng lên trời, toàn thân nàng lóe lên ánh xanh kỳ ảo, khí thế như thu thủy ôn nhu bình ổn, ánh mắt sắc bén như gươm.
•Chết đi đồ thú vật chết tiệt.... Thạch Ngọc Hư Thủy kiếm..
Miệng nàng hô lớn, khí thế bừng bừng kéo lên, tay chuyển động liền đâm ra một kiếm, nàng như tên rời dây vun vút lao tới chỗ Xích Vĩ Ngô, Xích Vĩ Ngô bị tấn công hung hăng rào rít, nó ngóc đầu lên nhe nanh múa vuốt như muốn xé rách nhân loại nhỏ bé trước mắt.
Có âm thanh như kiếm xuyên vào thịt, có tiếng thú rống đau đớn, mắt thấy Xích Vĩ Ngô Công thế như hung thần, thân thể to lớn bị một mũi kiếm vô tình xuyên qua, chỗ bị đâm cách đầu ba đốt đúng vào ngay thú tâm, một kiếm trí mạng, nữ tử quấn khăn lạnh lùng cầm chuôi kiếm, lưỡi kiếm như băng mạnh mẽ kéo lên, xẻ đôi phần đầu của Xích Vĩ Ngô Công, tiễn nó lên đường bình an.
Sau khi ra sát chiêu giết chết Xích Vĩ Ngô Công, nữ tử quấn khăn thu lại kiếm coi như không có chuyện gì, ra lệnh cho thuộc hạ gần đó xử lý xác của nó.
Trung niên mắt thấy Xích Vĩ Ngô Công bi giết mới lảo đảo ngồi bệt xuống, sắc mặt chuyển xấu vô cùng.
Danh sách chương