Ôn Trĩ Sơ mơ mơ màng màng mở mắt ra, bầu trời bên ngoài đã sáng đến chói mắt, cậu cảm nhận được một nguồn nhiệt dán sát thân mình, sững sờ ngẩng đầu liếc nhìn, lập tức đối mặt với ánh mắt của Tần Gia Thụ.
“Tỉnh?”
Chuyện xảy ra tối hôm qua còn rõ mồn một trước mắt, Ôn Trĩ Sơ chợt cảm thấy trước mặt tối đen, mặt nóng đến hốt hoảng, quay đầu sang chỗ khác không dám đối mặt với người ta: “Ừm”.
“Đói chưa?”
“Chưa… chưa”.
Bàn tay khớp xương rõ ràng của người ta lọt vào tầm mắt, nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, cậu nhất thời không có cách nào nhìn thẳng vào nó nữa.
Chiếc giường đơn trong nhà không lớn, một mình Ôn Trĩ Sơ ngủ thì vừa đủ, Tần Gia Thụ cao lớn, khung xương to hơn hẳn cậu, không hề phù hợp với chiếc giường chỉ dành cho một người ngủ này.
Có lẽ là do sợ cậu rơi xuống đất, cả đêm qua hắn đều ôm Ôn Trĩ Sơ ngủ trên người mình.
Làn da hai người kề sát, cọ qua cọ lại lẫn nhau, nếu còn tiếp tục thế này, Ôn Trĩ Sơ cảm thấy trái tim mình sẽ nhảy thẳng ra ngoài mất, thế là cậu vội vàng muốn ngồi dậy tìm quần áo mặc vào.
Tần Gia Thụ không ngăn cản, chỉ hứng thú nghiêng đầu nhìn theo.
Ánh mắt từ chiếc gáy trắng nõn của người ta chạy theo dọc sống lưng, cuối cùng dừng tại phần thân thể tròn vành vạnh đang ngồi trên ga trải giường.
Quần áo của hai người họ hôm qua đều ở trong phòng tắm, nếu bây giờ muốn mặc quần áo, Ôn Trĩ Sơ bắt buộc phải đi tới tủ treo, mặc dù khoảng cách không xa, nhưng cũng phải đi mất bốn năm bước.
Cảm nhận được ánh mắt ở phía sau, Ôn Trĩ Sơ không biết nên làm thế nào, quay đầu nhìn lại, đối phương không hề né tránh, ánh mắt cứ thế trắng trợn dõi theo.
Ôn Trĩ Sơ đỏ mặt, “Cậu… cậu quay mặt đi.”
Tần Gia Thụ không trả lời, giả bộ quay đầu, lúc này Ôn Trĩ Sơ mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi tìm quần áo mặc.
Bởi vì hơi nóng vội, nên khi mở tủ quần áo ra, cậu cứ như một con chuột chũi lật nhà, hoang mang rối loạn tìm một bộ quần áo đắp lên người.
Đến khi tất cả đã xong xuôi, lúc quay người mới phát hiện đôi mắt đối phương một cái chớp cũng không chịu chớp, vẫn chăm chăm nhìn cậu không rời.
Ôn Trĩ Sơ vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Cậu… cậu…”
Đánh người ta thì đánh không lại, mắng chửi người ta thì hận mình ăn nói quá vụng về.
Cuối cùng cậu tức giận nhào lên giường, như một bé heo bay tới đè xuống thân người nọ.
“Phốc.

.

.”
Có lẽ là do động tác của cậu hơi buồn cười, Ôn Trĩ Sơ không nín nổi, cả hai lập tức bật cười thành tiếng.

Tần Gia Thụ ôm lấy cậu, trên gương mặt đẹp trai là nụ cười rất thoải mái, xuất phát từ chính nội tâm của hắn, hoàn toàn trái ngược với nụ cười trên cái mặt nạ trong quá khứ.
Dáng dấp của hắn rất tốt, là kẻ có đứng giữa đám đông cũng chỉ liếc mắt ngang qua đã thấy, nhưng khó có khi trông thấy được gương mặt thật của hắn như lúc này, Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn mà ngốc ra, cái miệng hồng hồng mềm mềm kia mím lại, sau đó không nhịn được, hôn cái bẹp xuống.
Trên gương mặt của Tần Gia Thụ xuất hiện chút bất ngờ ít khi thấy được.
Ôn Trĩ Sơ lắp ba lắp bắp: “Thơm… thơm cậu một cái”.
Khóe miệng Tần Gia Thụ cong lên: “Tùy cậu”.
Hôm nay là ngày Tết Dương Lịch, Tần Gia Thụ một mực ở bên cạnh Ôn Trĩ Sơ đến tận bảy giờ tối mới rời đi, ngày mai hắn còn phải tới trường, bắt buộc phải về nhà để thay quần áo.
Buổi tối, mẹ Tần nghe thấy có tiếng động ở ngoài cửa trước, vội vàng nhanh chân bước ra.
Sau khi nhìn thấy Tần Gia Thụ, trên gương mặt bà tràn đầy vui sướng: “Gia Thụ về rồi à?”
Tần Gia Thụ: “Vâng”.
“Hôm qua con có việc gì hả? Sao mẹ không thấy con về nhà?”
Tần Gia Thụ ngước mắt nhìn mẹ, không đáp lời.
Mẹ Tần không biết nên tiếp tục nói chuyện gì với con trai lớn, hai mẹ con họ luôn thế này, mãi mãi không tìm được chủ đề để nói chuyện, muốn nói gì làm gì cũng đều rất khách khí.
Khi con trai còn bé họ không ở bên làm bạn, con trai lớn lên rồi có muốn đền bù cũng không thể thân mật hơn.
Mẹ Tần ngẫm nghĩ hồi lâu, sợ lại lỡ miệng nói nhầm như lần trước, “Gia Thụ, con ăn cơm chưa? Hôm nay bố con cố ý chờ con về ăn cơm cùng đấy, Tiểu Hòa cũng nhớ mong con cả một ngày”.
Tần Gia Thụ không từ chối, hai mẹ con cùng đi vào phòng ăn.

Bố Tần mới trông thấy Tần Gia Thụ trở về, gương mặt đang vui vẻ chơi đùa với con trai nhỏ lập tức tối xuống.
“Còn biết trở về nữa sao?”
Sắc mặt mẹ Tần không dễ nhìn, “Anh nói gì thế!”
“Năm mới không ở nhà, chỉ mải chạy ra ngoài chơi, tại sao em không hỏi con trai ngoan của em ấy”.
“Được rồi”.

Ánh mắt mẹ Tần nhìn sang phía chồng mình đầy khó chịu.
Bố Tần không nói thêm nữa, mẹ Tần đi vào phòng bếp xem nồi canh bà đang nấu, thuận tiện bảo người làm mang thức ăn lên.
Tần Gia Hòa thấy anh về nhà, cuống quýt tiến về phía anh nó.
Bố Tần nhìn con trai lớn, trong lòng cũng hơi hối hận vì lời nói vừa rồi, nhưng ông không định cúi đầu.


Đứa con trai lớn này của nhà ông cái gì cũng tốt, chỉ là không thân thiết với người trong nhà.
Nhìn hai đứa con trai, trong lòng lại cảm thấy có chút an ủi, ông cố tìm câu chuyện để phá vỡ bầu không khí không tự nhiên trong phòng: “Hôm qua con đi đâu thế?”
Mẹ Tần còn đang ở trong bếp trông lửa, vài giây sau bên ngoài bỗng nhiên vọng đến tiếng vang không nhỏ.
Lúc này ở phòng ăn bên ngoài đang nhốn nháo hoảng loạn.
“Ông chủ!!”
“Ông chủ, không được!”
“Anh ơi! Ba ba, không được, không được!!! A a a a!”
Mẹ Tần nghe thấy tiếng vang vội vã bước nhanh ra ngoài, chỉ thấy phòng ăn lúc này đã trở thành một mớ hỗn độn.

Tần Gia Hòa ngồi trên ghế trẻ em khóc không ra hơi, cánh tay quơ cào đòi đi tới chỗ Tần Gia Thụ.
Bố Tần bị mấy người làm ngăn cản, cơn giận ngập trời: “Mày là thằng khốn nạn!”
Sắc mặt Tần Gia Thụ đen đến dọa người, bảo người làm ôm Tần Gia Hòa ra ngoài.

Cậu nhóc sợ hãi đờ người ra, cô bảo mẫu đi tới miễn cưỡng ôm cậu về phòng.
Mẹ Tần không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, trong lòng cũng nổi giận, hai ba bước đã đi tới bên cạnh chồng, “Anh làm gì thế hả?!”
“Anh làm gì hả? Sao em không hỏi nó đã làm gì đi!” Bố Tần tức giận chỉ thẳng vào Tần Gia Thụ: “Em biết tại sao đêm qua nó không về nhà không? Mẹ nó, nó chính là một thằng đồng tính luyến ái!!”
Gương mặt của mẹ Tần cũng hiện lên sự khiếp sợ, không nói ra được thêm câu nào.
Những chuyện như thế này người trưởng thành như họ đều hiểu, nhưng chỉ nghĩ là đám trẻ nhỏ nhà mình đi chơi bời.
Tần Gia Thụ đứng ở nơi đó, không cãi lại lấy một câu.
Mẹ Tần vội đi tới bên người hắn: “Gia Thụ, con mau nói với bố đi, con chỉ ra ngoài chơi thôi đúng không?”
Tần Gia Thụ không mở miệng.
Mẹ Tần nóng nảy không biết làm thế nào cho phải.
“Nói đi”.

“Chúng con thật lòng muốn ở bên nhau”.
“Được!” Bố Tần tức đến đỏ mắt: “Tần Gia Thụ, mày giỏi lắm, tao không biết mày còn có cái bản mặt như thế này cơ đấy”.
Ánh mắt Tần Gia Thụ không hề sợ hãi, vẫn đứng thẳng ở đó.
Thấy đôi mắt lạnh lùng và dáng vẻ xa cách của con trai, bố Tần hoàn toàn nổi giận: “Mày cứ luôn như thế, rốt cuộc là mày muốn cái gì!! Từ khi mày học cấp hai, tao và mẹ mày đã cố giảm bớt lượng công việc để về đền bù cho mày, nhưng tại sao mày cứ bày ra cái dáng vẻ như thế? Đến cùng là mày muốn thế nào?”
Bàn tay Tần Gia Thụ đã nắm chặt, trong ánh mắt lộ ra sự ác độc, mẹ Tần nhìn thấy vội vàng can ngăn, nhưng bà không thể nào kéo nổi hắn lại.
“Đền bù tôi?” Tần Gia Thụ cất bước đến trước mặt bố mình, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như con thú dữ đã lộ răng nanh: “Vậy tại sao Tần Gia Hòa lại ra đời?”
Hai vợ chồng nhà họ Tần không thể tin được những gì mình đang nghe thấy.
“Các người đang đền bù cho tôi ư?” Giọng nói của hắn lạnh lùng, nhìn bố, từng chữ từng chữ cất lên: “Các người đang tự đền bù cho chính mình thì có!”
Bố Tần: “Mày…”
“Các người tự biết đã thất bại trên người tôi, nên mới nóng lòng sinh ra Tần Gia Hòa, muốn dùng nó lấp chỗ trống, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra”.
Bố Tần muốn phản đối, nhưng lại tức quá, không thể mở miệng ra.
“Tại sao không gọi điện thoại về?”
Bố Tần sững sờ.
Tần Gia Thụ nhìn người mình vẫn gọi là bố: “Hạng nhất quan trọng thế sao?”
Bàn tay bố Tần hơi run rẩy, đến tận khi Tần Gia Thụ tốt nghiệp tiểu học họ mới biết được thói xấu của vị gia sư trong nhà.
Tần Gia Thụ chăm chú nhìn chằm chằm vào hai người họ: “Nhất định phải xuất sắc mới được sao?”
“Vì sao tôi không có bố mẹ tới đón?”
Mẹ Tần cố nén nước mắt: “Gia Thụ…”
Bố Tần xấu hổ trong lòng, nhưng lại không muốn đánh mất tôn nghiêm của người làm bố: “Không phải chúng ta đang đền bù…”
“Ông đã từng hỏi tôi chưa?”
Bố Tần sững sờ.
“Tôi không biết các người đang đền bù cái gì, trong mắt tôi, tất cả những thứ đó đều không cần thiết”.
Bố Tần nhìn đứa con trai đã cao lớn đứng trước mặt mình, nét mặt hốt hoảng.
Trong trí nhớ của ông, đứa con này vẫn là đứa bé còn nằm trong tã lót, hiện giờ dáng dấp đã cao hơn chính ông rồi.
Dứt lời, Tần Gia Thụ quay người rời đi, vốn định xông thẳng ra ngoài nhưng lại bị mẹ Tần khóc lóc cầu xin cản bước.
Bố Tần mất hết sức lực ngã ngồi xuống ghế, bảo người làm mang điện thoại di động tới, lật từng tấm từng tấm ảnh chụp hồi bé của Tần Gia Thụ.
Từ khi hắn mới chào đời đến tận khi học cấp hai, những tấm ảnh này đều do bảo mẫu và gia sư gửi đến, tấm nào ông cũng cất giữ trong máy.
Mà giờ này lật lại từng tấm để xem, nhìn nụ cười trên gương mặt con trai lớn, ông mới cảm thấy nó châm chọc làm sao.
Cả đời ông sự nghiệp thành công, hôn nhân mỹ mãn, được người người tôn trọng, giống như tất cả mọi chuyện đều thuận lợi, ông cũng cho là như vậy.
Cho đến tận khi Tần Gia Thụ ra đời, đây là đứa con đầu tiên của mình, ông vui sướng nhưng lại không muốn bỏ bê sự nghiệp.


Là một người đàn ông, sao có thể phân tâm vì mấy việc vặt trong nhà, lại vì ước mơ của cả vợ mình, ông cổ vũ bà đừng nên bị trói buộc.
Chỉ còn duy nhất Tần Gia Thụ.
Ông tưởng là quan tâm hắn thêm một chút là được rồi, nhưng sự thật chứng minh, ông là một người bố hoàn toàn thất bại.
Ông không muốn thừa nhận, đời này của ông xuôi chèo mát mái, cũng chưa từng cúi mình xin lỗi bất cứ ai, mà bởi vì thành công nên không ai dám không nịnh nọt, nhưng chỉ có chức trách của một người bố này, ông đã hoàn toàn thất bại, ông hoàn toàn thất bại trong vai trò trở thành người cha của Tần Gia Thụ.
Nếu như cuộc đời của ông là một khối ngọc, thì Tần Gia Thụ chính vết nứt trên khối ngọc đó.
Thực ra những lời Tần Gia Thụ nói, một chữ cũng không sai.

Ông không hề bù đắp cho sự thiếu hụt của con trai, mà ông chỉ đang bù đắp cho chính mình, ông cho là mình làm như thế thì ông lại có thể trở thành một người bố tốt đẹp.
Bố Tần hối hận nhìn ảnh chụp thuở nhỏ của Tần Gia Thụ, hai mắt hơi đỏ lên.

Lúc này ông mới bắt đầu hoài nghi chính mình, ông có thực sự xứng đáng với con trai không, có thực sự xứng đáng với Tần Gia Thụ không?
.
Mẹ Tần đẩy cửa thư phòng đi vào, bố Tần nhìn thấy bà khóc đỏ hai mắt, khó tránh khỏi đau lòng.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, sao em còn khóc nhè giống cô gái mới 20 thế này, không ngại mất mặt sao?”
Mẹ Tần biết ông không thoải mái, kéo ông ngồi xuống ghế sofa, định nói chuyện gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài.
Hai vợ chồng không nói câu nào.
Mẹ Tần cầm tay chồng, một hồi lâu mới nói: “Tùy con đi”.
Bố Tần im lặng.
Mẹ Tần nhìn ông, “Gia Thụ trước giờ luôn là một đứa trẻ ngoan, là do chúng ta có lỗi với nó”.
“Em ấy mà, trước giờ luôn kiêu ngạo, được gả cho một người chồng có năng lực lại còn ủng hộ mình, có hai đứa con thông minh đáng yêu, anh lại luôn thương em không hề hai lòng.

Trong nhà chúng ta không có mấy chuyện phiền lòng lặt vặt, ra ngoài gặp mặt mấy vị phu nhân nhà khác, ai cũng ao ước được như em”.
“Nhưng… nhưng trong lòng em vẫn không thể nào buông xuống được, vẫn không thể nào quên chuyện Gia Thụ khi còn bé, là do chúng ta có lỗi với con, là em có lỗi với con”.
Bố Tần ôm vợ, mẹ Tần nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Gia Thụ luôn là một đứa trẻ ngoan, con nó không làm chuyện gì sai cả, chắc chắn là nó rất thích đứa bé kia nên hai đứa mới ở cạnh nhau, tính cách của nó, ai có thể hiểu hơn chúng ta đây anh”.
Tần Gia Thụ xưa nay không bao giờ làm những chuyện khiến mình hối hận, bố Tần cũng rõ ràng hơn bất cứ ai.
Mẹ Tần nghẹn ngào: “Khi con còn bé chúng ta không làm hết trách nhiệm, hiện giờ chúng ta cũng không có tư cách… là chúng ta có lỗi với con”.
Thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, rất lâu sau mới truyền tới tiếng thở dài nặng nề.
“Tùy nó đi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện