Trần Trầm tiếp tục khuyên: “Nhưng em đã tặng cho anh rồi, lấy về thì tính sao được chứ”.
Ôn Trĩ Sơ: “Tính là chuyện nhỏ”.
Trần Trầm: …
[Hệ thống: Không ngờ cậu còn là người rất nguyên tắc].
Ôn Trĩ Sơ nghiêm túc đáp lời: “Chắc chắn rồi”.
[Hệ thống: Thực ra cậu có thể lấy nó về làm bảo vật gia truyền].
Dù sao chai nước không biết ai tặng lần trước cũng được cậu xem là bảo vật gia truyền, về sau mượn hoa hiến Phật dâng cho nhân vật chính.
Ôn Trĩ Sơ hoảng hốt nhìn nó, “Bảo vật gia truyền làm từ hai nhà xưởng, thế là trái lời tổ tông”.
Thiên Miêu tinh linh: ?
“Người một nhà không ăn cơm hai chốn.”
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
À thế sao, xin lỗi nhé.
Mặc dù Ôn Trĩ Sơ khăng khăng muốn trả lại bình sữa, nhưng Trần Trầm vẫn cảm thấy Ôn Trĩ Sơ hấp dẫn vô cùng, thấy cậu là người tuân thủ nguyên tắc của chính mình, không cách nào lay chuyển được.
Cậu ta giương ánh mắt nóng rực nhìn Ôn Trĩ Sơ, thấy cậu mới đẹp trai làm sao.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu nhét cơm vào miệng, lúc này Thiên Miêu tinh linh lại đặt câu hỏi.
[Hệ thống: Thiếu niên, lúc nào cậu cũng kiên trì giữ vững nguyên tắc của mình sao?]
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu, nét mặt rất vững vàng.
[Hệ thống: Thế nếu giờ có người cho cậu mười vạn, bảo cậu gọi người ta là bố, cậu có làm không?]
Ôn Trĩ Sơ giương khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo lên: “Tôi là một người có nguyên tắc, có lễ phép”.
Thiên Miêu tinh linh giơ tay lên chuẩn bị vỗ tay pặc pặc pặc như hải cẩu.
Ôn Trĩ Sơ tiếp tục nói: “Do dự một phút đồng hồ cũng là không tôn trọng mười vạn này”.
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Trần Trầm đứng ở cửa dãy phòng học lớp 12 chờ đợi, Ôn Trĩ Sơ ngựa không dừng vó về lớp lấy bình sữa ra, trao tận tay Trần Trầm.
“Này, nhìn gì đấy?”
Quý Phong Trường thấy Tần Gia Thụ cứ nhìn mãi một chỗ, tò mò hỏi thăm.
Đột nhiên có ánh sáng bừng chiếu trong đầu cậu ta, có lẽ Tần Gia Thụ đang nhìn tâm can của hắn, đây chính là cơ hội tốt, thằng chó này cuối cùng cũng không thế giấu người trong lòng với cậu ta được nữa rồi.
Quý Phong Trường âm thầm cười một tiếng, cậu ta thật muốn xem xem người đó rốt cuộc là ai.
Nghĩ như thế, cậu ta quay đầu nhìn theo ánh mắt Tần Gia Thụ, phát hiện ra hướng hắn đang nhìn toàn người là người.
Quý Phong Trường: …
“Nhìn gì đấy?”
Sắc mặt Tần Gia Thụ lạnh lẽo, cứng đờ: “Không có gì”.
Quý Phong Trường không tin, “Mày đang nhìn tâm can của mày chứ gì?”
Tần Gia Thụ vừa muốn mở miệng, Quý Phong Trường: “Mày đừng mơ lừa được con mắt của tao.”
Ánh mắt Tần Gia Thụ mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía cậu ta.
Quý Phong Trường: “Thực ra vừa nhìn đã có thể nhận ra.”
Tần Gia Thụ: ?
“Ánh mắt mày nhìn về bên kia chẳng sạch sẽ chút nào.”
Tần Gia Thụ:.
.
.
Sau khi trả lại sữa cho Trần Trầm, Ôn Trĩ Sơ định về ký túc xá nghỉ trưa.
Trần Trầm nhìn thấy phương hướng cậu đi tới, mở miệng hỏi: “Anh, anh cũng nghỉ trưa trong trường ạ?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
Trần Trầm lộ ra nụ cười tám cái răng tiêu chuẩn: “Em cũng thế, chúng ta cùng đi nhé”.
Hai người cùng nhau đi tới ký túc xá, đặt trong mắt ai thì cũng chỉ là chuyện bình thường, Ôn Trĩ Sơ không từ chối, hai người cùng nhau kết bạn hướng về phía tòa nhà ký túc xá đằng kia.
Quý Phong Trường rảo bước về phía cổng trường: “Hôm qua tao lên mạng gặp được một đám học sinh tiểu học, một đám gà mờ, nhưng tao là người có đạo đức, cảm thấy không nên bắt nạt trẻ con, nhường cho chúng nó thắng.
Hôm nay vừa lúc mày cũng có thời gian, chúng ta ra tiệm net dạy cho chúng nó cách làm người đi thôi”.
“Mày thấy có được không, lão Tần”.
Nói xong, Quý Phong Trường quay đầu nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy xung quanh trống rỗng.
Quý Phong Trường: ?
Người đâu?
Sau đó cậu ta quay một vòng tại chỗ.
Chết cười, căn bản xung quanh cậu ta không có một ai cả.
Thằng chó!!!
Ôn Trĩ Sơ và Trần Trầm không ở cùng một tòa nhà ký túc xá, sau khi đưa Trần Trầm đến nơi, cậu lại đi bộ về phía trước thêm một phút.
Đến ký túc xá, Ôn Trĩ Sơ mới cởi áo ngoài ra định nằm xuống, thì cánh cửa phòng bất ngờ bị đẩy vào.
Ôn Trĩ Sơ giật mình, nhìn thấy người tới là Tần Gia Thụ mới âm thầm thở ra.
[Hệ thống: Vừa nãy cậu sợ cái gì?]
Ôn Trĩ Sơ: “Cậu cũng biết tôi danh chấn tứ phương, khó tránh khỏi chuyện có vài kẻ địch”.
[Hệ thống: Tiếng xấu lan xa, mời cậu nhận rõ vị trí của chính mình].
Ôn Trĩ Sơ: ….
Ồ
Tần Gia Thụ mang theo nụ cười trên mặt, phong lưu nho nhã, đây là cơ hội ở chung ít có của hai người, Ôn Trĩ Sơ thầm nuốt nước bọt.
Giác quan thứ sáu nói cho cậu biết, tâm trạng Tần Gia Thụ hiện giờ đang rất kém.
“Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Hử hử?]
“Cậu nói xem, có phải nhân vật chính biết tôi đoạt hoa đào của cậu ấy rồi không?”
[Hệ thống: Cái này tôi không rõ].
Ôn Trĩ Sơ nhẹ nhàng thở ra.
[Hệ thống: Nhưng hiện giờ có thể hắn sẽ đánh cậu thật đó].
Ôn Trĩ Sơ: …
Ánh mắt sắc bén của Tần Gia Thụ đảo qua đảo lại trên người cậu: “Còn chưa ngủ sao?”
Ôn Trĩ Sơ vội nói: “Có… ngủ đây”.
Nói xong, cậu nhanh chóng nằm ngay xuống.
Ổ chăn chính là vũ khí tốt nhất của cậu.
[Hệ thống: Lấy chăn chùm chết hắn?]
Ôn Trĩ Sơ: “Bị đánh có thể cản chút lực”.
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Nhìn dáng vẻ vội vàng hấp tấp của cậu, ánh mắt Tần Gia Thụ càng thêm u ám.
“Hôm nay về đây thế nào?”
Cái đầu nhỏ của Ôn Trĩ Sơ khẽ động đậy, từ trong chăn lộ ra một đôi mắt nhìn về phía hắn.
Tần Gia Thụ lặp lại lần nữa, “Hôm nay về ký túc xá thế nào?”
Ôn Trĩ Sơ ăn ngay nói thật, “Đi… đi về”.
Tần Gia Thụ: “Đi như thế nào?”
“Đi… đi bằng chân”.
Tần Gia Thụ: …
Không biết tại sao Tần Gia Thụ lại hỏi cậu những thứ này, nhưng Ôn Trĩ Sơ vẫn ngoan ngoãn trả lời, dù sao trả lời vẫn còn hơn là bị đánh.
Vì muốn xoa dịu bầu không khí ngột ngạt, Ôn Trĩ Sơ cẩn thận hỏi: “Hôm nay.
.
.
cậu cũng tới đây nghỉ ngơi hả?”
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Ôn Trĩ Sơ, Tần Gia Thụ biết cậu đang lấy lòng hắn.
Tát cho một cái, rồi lại đưa miếng táo ngọt, tất cả đều bị Ôn Trĩ Sơ nắm chắc trong lòng bàn tay.
Trong lòng hắn biết rõ điều đó, nhưng đối với hắn mà nói chuyện này vẫn làm hắn cảm thấy hưởng thụ.
Hắn không nói thêm gì với cậu, quay người ngồi lên trên cái giường còn lại.
Phòng ký túc xá chìm vào yên tĩnh, Ôn Trĩ Sơ nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ say.
Chờ tới khi cậu tỉnh giấc, mới quay đầu đã thấy Tần Gia Thụ đang ngồi trên chiếc giường đối diện nhìn chằm chằm chính mình.
Ôn Trĩ Sơ ngồi dậy, chớp mắt đã tỉnh táo hẳn.
Tần Gia Thụ nhìn thời gian, đứng dậy, “Đi thôi.”
“Ừ… Ừ.
.
.”
Ôn Trĩ Sơ vội vã mặc áo khoác cùng hắn đi ra ngoài.
Nhưng mà vừa ra khỏi cửa ký túc xá, thì thấy cách đó không xa, có một bóng người cao gầy đang đứng dưới gốc cây.
Cậu ta thấy Ôn Trĩ Sơ đi ra, vui vẻ vẫy vẫy tay: “Anh ơi!”.
Sắc mắt Tần Gia Thụ tối xuống: “Đấy là ai?”
“Tiểu… Tiểu Trầm”.
Ai ngờ lời này mới nói ra, mặt của Tần Gia Thụ lại càng đen tợn, ánh mắt sắc bén của hắn cũng chiếu đến người kia.
Trần Trầm nhanh chân đi tới, ánh mắt giao thoa với ánh mắt của Tần Gia Thụ, người này cậu ta nhận ra, cũng có thể nói là người mà phần lớn Nhất Trung này đều nhận ra, biển hiệu sống của trường Nhất Trung, Tần Gia Thụ.
Đêm qua người đi cùng anh của cậu ta chính là hắn, Trần Trầm gần như chỉ cần nhìn một chút đã nhận ra cảnh cáo trong mắt của đối phương, cùng ý đối địch trên gương mặt không biến sắc kia, mặc dù có chút sợ hãi, nhưng đang ở trong trường học, chắc chắn đối phương cũng không thể làm ra chuyện gì.
Trần Trầm đứng ở bên cạnh Ôn Trĩ Sơ, mở miệng: “Anh ơi, chúng ta cùng đi nhé”.
Tần Gia Thụ lạnh giọng, “Dãy phòng học của khối mười và khối mười hai không cùng đường”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn hai người họ đối mặt với nhau, trong ánh mắt xuất hiện sự không dám tin.
Chẳng lẽ đây chính là sự hấp dẫn lẫn nhau mà cuốn tiểu thuyết này đã định sẵn sao!
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Cho dù cậu đã đoạt nhánh hoa đào này, nhưng chỉ cần Tần Gia Thụ xuất hiện là nhành hoa đào đó sẽ bị kéo về.
Cậu xin tự xưng chính mình là di hoa tiếp mộc.
(*) Di hoa tiếp mộc: 移花接木, dời hoa ghép cây thành ngữ chỉ những chuyện xảo trá, đổi trắng thay đen, còn bạn Ôn thì thôi cứ hiểu theo nghĩa đen là đem hoa đào đến cho bạn Tần.
Nhìn Tần Gia Thụ chớp mắt cũng không thèm chớp nhìn chằm chằm người ta, Ôn Trĩ Sơ bĩu môi, không biết tại sao, trong lòng cậu có chút không thoải mái, vô thức tiến lên ngăn cản sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai người họ.
“Cùng đi… cùng đi thôi”.
Ôn Trĩ Sơ phá vỡ cục diện bế tắc, đôi bên không ai nói thêm câu nào, trong lòng thì có khi đã đại chiến đến tám trăm hiệp.
Buổi tối, giờ tự học kết thúc, Ôn Trĩ Sơ thu dọn cặp sách xong rồi đeo lên vai, lúc ra đến cửa dãy phòng học khối 12 thì trông thấy Trần Trầm.
Ôn Trĩ Sơ bất ngờ, nhìn cậu ta: “Tiểu Trầm.
.
.
Sao em lại ở đây?”
Trần Trầm nhìn khuôn mặt trắng nõn của cậu: “Em muốn chờ anh cùng về”.
Hai người họ đều ngồi xe bus đi học, chỉ là không cùng chuyến.
Chuyến xe của Trần Trầm tới sớm hơn cậu một chút.
Hai người cùng nhau đi về phía bến xe, còn chưa tới sân trường Ôn Trĩ Sơ đã nghe thấy người bên cạnh thở dài.
“Sao… sao vậy?”
Trần Trầm lộ ra nét mặt khó xử: “Có một chuyện, em không biết mình có nên nói ra hay không, nói rồi lại sợ anh khó xử”.
?
Khiến cậu khó xử á?
“Thế… thế thì đừng nói”.
Trần Trầm: …
Sao lại không giống tưởng tượng của cậu ta vậy?
“Chuyện này thực ra có liên quan đến đàn anh Tần”.
Hai mắt Ôn Trĩ Sơ mở to hơn: “Chuyện… chuyện gì thế?”
Cảm xúc Trần Trầm sa sút: “Em biết anh với đàn anh Tần là bạn tốt, nhưng hôm nay gặp mặt em lại thấy, hình như anh Tần không thích em cho lắm, là do em làm sai ở đâu sao?”
Ôn Trĩ Sơ vội vàng xua tay: “Không có.
.
.
Không có đâu.”
Sau đó cậu bắt đầu tìm cớ cho Tần Gia Thụ “Cậu ấy… cậu ấy chỉ là hơi… hơi khó ở khi mới rời giường thôi”.
“Vậy thì tốt quá ạ.
Em còn tưởng em đã làm sai gì cơ, sợ anh ở giữa hai người chúng em lại khó xử”.
Trần Trầm nhìn Ôn Trĩ Sơ, hít sâu một hơi, nói: “Anh ơi, lớp mười hai chắc mệt lắm nhỉ”.
Ôn Trĩ Sơ: “Cũng không đến nỗi…”
Trần Trầm: “Nhưng may mà còn có thứ sáu để thư giãn.
Thứ sáu tuần này anh có dự định gì chưa ạ, hay là chúng ta cùng nhau đi chơi nhé, em mời anh ăn kem ly”.
Ôn Trĩ Sơ: “Thứ sáu… thứ sáu anh có tiết học thêm, chỉ sợ không được đâu”.
Trần Trầm nhạy bén hỏi: “Là đàn anh Tần giúp anh ạ?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
Sau một giây, cậu nghe thấy đối phương “À” một tiếng cực kỳ khoa trương.
“Nghiêm khắc như vậy sao ạ.
Đàn anh Tần đúng là nghiêm quá đi, anh ơi, anh đáng thương quá”.
Nói xong, cậu ta dùng ánh mắt thương tiếc nhìn Ôn Trĩ Sơ: “Không giống em, em chỉ biết đau lòng cho anh thôi~”
Tần Gia Thụ ở phía sau.
À cái con mẹ nhà mày.
Ngay lúc Trần Trầm chuẩn bị tiếp tục phát huy, đột nhiên bên cạnh có một bóng người cao lớn xuất hiện, cậu ta giương mắt nhìn lên, lập tức bắt gặp ánh mặt dọa người của Tần Gia Thụ.
Ôn Trĩ Sơ cũng bất ngờ với sự xuất hiện của hắn: “Tần.
.
.
Gia Thụ.”
Trên gương mặt Tần Gia Thụ vẫn đeo chiếc mặt nạ lịch sự, chưa nói câu gì.
Ba người cùng nhau đi đến bến xe bus, chuyến xe của Trần Trầm tới trước, mặc dù không cam lòng nhưng cậu ta vẫn cười cười, vẫy tay với Ôn Trĩ Sơ: “Anh ơi, mai gặp nhé”.
Xe bus đã đi xa, Tần Gia Thụ nhẩm lại «Bạch Liên Hoa bí tịch» trong lòng, mở miệng: “Quan hệ giữa hai người rất tốt hả?”
Ôn Trĩ Sơ không biết nên trả lời như thế nào, “Tiểu.
.
.
Tiểu Trầm rất nhiệt tình.”
“Nhưng cậu ấy đối xử với tôi không nhiệt tình chút nào.”
Hành động của Ôn Trĩ Sơ sững lại.
Tần Gia Thụ: “Có phải là cậu ấy không thích tôi không?”
Nhìn thấy nét mặt hắn hiện lên sự cô đơn khó có được, không ngờ Tần Gia Thụ lại quan tâm đến nhánh hoa đào này đến vậy, trái tim Ôn Trĩ Sơ cứ như bị cái gì đó nắm chặt lấy, “Cái đó… Cậu đừng đau lòng, thực ra thì…”
Lời còn chưa nói hết, đã bị người ta cắt ngang: “Không sao đâu”.
Ôn Trĩ Sơ ngước mắt nhìn hắn.
Chỉ thấy giọng điệu của Tần Gia Thụ cứng đờ, “Bị người cùng giới xa lánh là vận mệnh của tôi, tôi hiểu mà.”.